Lê Hoàn quỳ trước điện Vân Sàng ba ngày, triều đình vì chuyện này mà xôn xao. Không ai biết rõ đã xảy ra cớ sự gì, họ nghĩ tôi đang phạt Nhiếp chính vương, cũng có người tin rằng Lê Hoàn cầu xin điều gì đó mà không được. Tang sự của Kiều Nga vẫn trong vòng bí mật, một Dương quyến nữ không có ảnh hưởng gì tới hoàng triều, có biến mất không tăm tích cũng chẳng ai để ý.
Trưa hôm đó trời đỗ mưa, tôi ngồi trong tẩm phòng ấm áp nhưng lại không ngừng nghĩ đến ai đó bên ngoài. Chắc là lạnh tới thấu xương, hay căn bản anh ta không còn tri giác nữa? Tôi lắc đầu xua đi ý nghĩ. Cả đêm không chợp mắt đầu óc cũng mụ mị đi rồi.
Lát sau thì Tiểu An hớt hãi chạy vào thông báo. Tên hoạn quan Đỗ Thích đã bị tóm. Trời còn mưa lâm râm, tôi đi dưới mái ô lướt qua Lê Hoàn, chạy tới điện Chính Nghiêm. Trên đường đi đã nghe cung nhân kể tườm tận. Thì ra Đỗ Thích giết vua và hoàng tử xong thì trốn lên máng nước ở biệt cung hết ngày. Trưa nay trời mưa, Thích khát quá mà đưa tay ra hứng. Cung nữ vô tình nhìn thấy, lập tức báo cho cấm vệ. Nguyễn Bặc kịp thời tới nơi, tóm gọn tội nhân.
Lúc tôi bước vào điện thì triều thần đã có mặt rất đông. Đỗ Thích áo quần ướt rượt, đầu tóc rũ rượi đang bị trói co ro giữa sân triều. Thái hậu tới, quan thần tung hô thiên tuế. Tôi ngồi xuống cái ghế bên dưới ngai vàng, đầu tiên là hỏi Nguyễn Bặc:
- Bệ hạ biết tin chưa?
- Tâu, thần đã cho người đưa hoàng thượng đến!
- Không cần, lẽ nào khanh cho rằng tên nghịch tử này xứng đáng nhìn đến long nhan? Bệ hạ tuổi còn nhỏ, không nên dọa người. Bảo hạ nhân đưa vua trở về Thiên Long điện!
Nguyễn Bặc nghe có lý lẽ, cũng lập tức tuân theo. Tôi không thể để Toàn nhi nhìn thấy Đỗ Thích, thằng bé chắc chắn sẽ nhận ra. Đỗ Thích này có phải ai xa lạ, chính là tên nô tài Tiểu Tuệ tôi từng cứu từ chỗ Đan Gia hoàng hậu về đây mà. Thật là không tưởng tượng nổi. Cớ sự quanh quẩn thế nào lại đều từ tôi mà ra. Vân Nga bị trúng độc, không phải vì tôi tùy ý đem cây trâm cài lên đầu chị sao? Tiên đế cùng Đinh Liễn bị giết, không phải do tôi tại điều kiện để Đỗ Thích tiếp cận nhà vua sao? Nếu hắn nói cho tôi biết tên thật của mình, tôi dám cá mình sẽ lập tức nhớ ra. Một nhân vật nổi danh như vậy, lại được lập đi lập lại trong mấy tuồng cải lương tôi từng xem, không lý nào lại không nhớ.
Tôi quay về thời đại xa xưa này hóa ra đã có an bài từ trước. Lịch sử mà tôi biết diễn ra sau khi tôi xuyên không đến đây, tôi chính là một nhân tố làm nên đại cuộc. Vai trò lớn như thế, tôi thật lòng không gánh nổi.
Nguyễn Bặc cho lính đánh mấy trượng bầm dập rồi mới nắm tóc hỏi tội hoạn quan. Cảnh bạo lực này tôi không dám nhìn nhiều, tôi có lòng tin Tiểu Tuệ sẽ không khai Kiều Nga hay bất cứ cái gì dính liếu tới tôi. Hắn từng thề sẽ dùng mạng trả ơn. Ban đầu Đỗ Thích cắn răng không nói, đến khi bị cắt mấy đốt tay mới thoi thóp nói lên mấy tiếng:
- Là… là… do nô tài đêm ngủ nằm mơ, thấy… thấy rất nhiều ngôi sao rơi vào miệng… ngỡ rằng thời cơ đang tới, mệnh được làm vua… nên… nên hồ đồ ám sát tiên đế…
Tôi cụp mắt nhìn xuống bàn chân. Đúng thế, từng có người nằm mơ như vậy, nhưng đó là Toàn nhi chứ không phải Đỗ Thích. Hắn lấy cái cớ đó, nhận hết tội về mình. Đỗ Thích ơi Đỗ Thích, vì sao ngươi lại đần như vậy? Dương Kiều Nga rất thương Đinh Toàn, nhưng đâu cần ngươi liều mạng gây nên chuyện tầy trời như thế?
- Thật… thật ra… nô tài không có ý giết vua… chỉ muốn giết Nam Việt Vương. Trong lúc hành sự thì bệ hạ đang say bỗng nhiên trở mình. Nô tài sợ quá… cầm dao đâm cả tiên đế… hu hu hu… là nô tài hồ đồ, xin chịu chết đền tội…
Nguyễn Bặc mặt đỏ bừng, gân cổ hét:
- CHẾT? NÀO CÓ DỄ!
Rồi ông ôm quyền hỏi ý tôi:
- Thái hậu nương nương, theo người nên giết nghịch tặc này bằng cách nào?
Tôi rất muốn cho hắn liều thuốc độc để ra đi thanh thản, dẫu sao cũng là một tên hạ nhân hồ đồ, chưa kể hắn lại là Tiểu Tuệ hiền lành tôi từng cứu giúp. Hắn muốn giết Đinh Liễn, chắc là vì lo lắng Liễn lại hạ độc giết Toàn nhi. Nhưng nào ngờ lại sinh ra cớ sự mưu sát cả hoàng đế. Đinh Liễn ra tay giết Hạng Lang, người này chết cũng coi như quả báo, nhưng Đinh Tiên Hoàng… số bệ hạ lại vì con trai mà liên lụy, âu giống như lời sấm “phú không được dài” []
Tôi thở ra, nhàn nhạt nói:
- Ai gia là đàn bà, lòng dạ mềm yếu, chỉ muốn ban thuốc độc giết quách hắn đi. Nhưng có lẽ hình phạt này không làm chúng thần thỏa mãn, nay tùy ý Quốc công định liệu!
Tôi muốn gợi ý một chút, nhưng Nguyễn Bặc nào có nghe theo, ông ôm quyền tuân mệnh rồi dõng dạc tuyên bố với toàn triều:
- Hoạn quan Đỗ Thích mưu đồ giết vua, ám hại vương gia… nay đem đi chém, đập nát xương, xẻ thịt cho dân trong nước ăn. Giờ ngọ hôm sau thi hành!
Tôi sởn gai ốc với kiểu hành quyết dã man như thế nhưng cũng không hó hé lời nào. Tiểu Tuệ, tội của ngươi cũng có một phần do ta, ngươi chết thảm lòng ta áy náy. Sau này mỗi ngày ta thắp cho ngươi một nén nhang, cầu cho người kiếp sau đầu thai vào gia đình bình thường, sống đời bình dị, an nhàn.
Định mệnh đã an bài như vậy, hỏi tôi có hối hận vì cứu Đỗ Thích hay không, tôi cũng chẳng biết. Mọi chuyện đều bắt đầu bằng thiện tâm, tôi ghét cảnh đánh đập hạ nhân mà cứu người, ai đoán trước về sau hắn lại là tội đồ giết vua? Tôi chọn một cây trâm đẹp cài lên tóc Vân Nga, nào có đoán ra cây trâm lấy mạng của chị. Có phải tôi là người gây ra mọi tội ác? Tôi mới là người đáng chết nhất hay không?
Đi như cái xác không hồn trở về điện Vân Sàng, lại thấy bóng lưng anh im lặng quỳ ở đó. Tôi muốn chạy tới mà hỏi Lê Hòan một câu: “Rốt cuộc em là cái gì trong thế giới này, vì sao thảm kịch đều do em gây ra? Vì sao chúng ta lại gặp nhau khi em nhỏ hơn ngài đến năm tuổi? Vở kịch buồn cười này là do ai viết? Đến lúc nào nó mới thôi dầy vò hai ta?”
Làm Dương Vân Nga được ba ngày, tôi thấy mình sắp hụt hơi, kiệt sức! Còn thêm nghiệp chướng nào nữa, đến luôn đi!
============
[] Giao thoại vể vua Đinh Tiên Hoàng: Ngày trước, khi vua còn hàn vi, thường đánh cá ở sông Giao Thủy, kéo lưới được viên ngọc khuê to nhưng va vào mũi thuyền, sứt mất một góc. Đêm ấy vào ngũ nhờ ở chùa Giao Thủy, giấu ngọc ở dưới đáy giỏ cá, đợi sáng ra chợ bán cá. Bấy giờ vua đang ngũ say, trong giỏ có ánh sáng lạ, nhà sư chùa ấy gọi dậy hỏi duyên cớ, vua nói thực và lấy ngọc khuê cho xem. Sư than rằng: “Anh ngày sau phú quý không thể nói hết, chỉ tiếc phúc không được dài”.