Ký Sự Ngày Mùa Hè Mát Lạnh

chương 5: 5: sơn tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Huyền

Beta: Chúi

Chủ đề nói chuyện đêm đó không thể tránh khỏi việc kể chuyện ma.

Là một người có kinh nghiệm gặp ma trăm phần trăm, cả đêm Tần Thanh đều rất yên lặng, cô luôn cảm thấy chuyện này không thích hợp nói ở đây.

Chuyện ma mà mọi người kể ít nhiều đều là tin vỉa hè, có nhiều chuyện giống như đã được lưu truyền trên mạng.

Cũng có người kể chuyện trong nhà, họ hàng hoặc hàng xóm.

Có nam sinh nóng lòng muốn thử, Tần Thanh vừa nhìn đã biết chắc chắn cậu ấy có chuyện xưa muốn dọa cho mọi người giật mình rồi.

Rốt cuộc cũng đến lượt cậu ấy, ngay lập tức cậu ấy nói một cách thần bí: “Không phải khi chúng ta chạy bộ đều đi ngang qua khu dạy học với tầng lầu màu gạch đỏ ở khu trường học phía Bắc sao?”

Mỗi ngày chạy vòng quanh trường ba lần, đều đi qua khu trường học phía Bắc.

Khu trường học phía Bắc là khu cũ, kiến trúc các tầng đều là màu gạch đỏ, chủ yếu hai, ba tầng, ít có chuyện cao hơn sáu tầng.

Nghe đâu mấy toà nhà này được thành lập sớm nhất là năm một chín năm mươi mấy, cũng chính là khoảng thời gian hỗn loạn rối ren hồi xưa.

“Vốn dĩ ở đó có cái hồ, sau đó lấp lại, bởi vì lúc ấy có rất nhiều người nhảy hồ.

Còn có tòa nhà hai tầng bên kia không phải bị bỏ hoang sao? Nghe nói có người treo cổ trong đó, nghe đâu là một giáo viên già bị dồn ép quá….”

Bởi vì câu chuyện này, buổi sáng ngày hôm sau, khi mọi người chạy bộ ngang qua không cầm lòng được mà cứ tìm toà nhà hai tầng kia.

Thật sự là vừa nhìn đã thấy rất kỳ lạ, tuy tòa nhà màu gạch đỏ này cũ nhưng phần lớn đều được sửa chữa để đưa vào sử dụng, ký túc xá nghiên cứu sinh lại ở ngay bên cạnh.

Vậy mà tòa nhà hai tầng kia không có ai dùng, tất cả cửa sổ tầng trệt đều đóng ván gỗ, còn tầng hai là song sắt.

Cổng chính vẫn là cánh cửa sơn màu đỏ cũ kỹ, nước sơn tróc ra hết rồi, ổ khóa cũng gỉ sét hết cả.

Những toà nhà gạch đỏ xung quanh hầu như đều đã đổi cổng mới.

Khi mọi người ăn sáng đã nhắc tới chuyện này, nam sinh kia nói: “Mọi chuyện đều là ông nội tớ kể cho tớ nghe.

Trước kia ông nội tớ làm giảng viên tại đây, cũng cùng khoảng thời gian ấy, sau đó đã về hưu rồi.

Vốn dĩ ba tớ có thể tiếp tục công việc của ông nội nhưng ba lại muốn làm công nhân, gia đình tớ cũng không có ai học ở trường này, sau này tớ mới thi đậu đến đây, ông nội thấy thư thông báo của tớ mới kể, ông nói giảng viên kia là người tốt, ông ta bị học sinh tố cáo.”

Hình như sĩ quan huấn luyện nữ không quản được mọi người, lúc đứng nghiêm lại có mười mấy người nghỉ, nếu ở đây có sĩ quan huấn luyện nam, mọi người đã không dám rồi.

Hai ngày sau, sĩ quan huấn luyện nam đã trở về, cả người anh bao phủ luồng áp suất thấp, làm cho thần kinh mọi người căng thẳng ngay lập tức.

Khi mọi người thấy sĩ quan huấn luyện nữ tìm sĩ quan huấn luyện để báo cáo lại tình hình, tất cả đều nhìn cô cầu xin.

May là sĩ quan huấn luyện nữ đã để lại mặt mũi cho họ, không tố cáo, mà sĩ quan huấn luyện nam cũng không tập trung cho lắm, đối với bọn họ không quan tâm, đến khi chạy bộ và đứng nghiêm, mọi người mới phát hiện vậy mà từ lúc sĩ quan huấn luyện trở về lại không quản thúc bọn họ như trước nữa.

“Lại không thấy sĩ quan huấn luyện đâu.” Mọi người đứng dưới ánh mặt trời nháy mắt với nhau, nói khe khẽ.

“Hay lắm, anh ta chuồn đi mất rồi.”

Bây giờ sĩ quan huấn luyện để cho bọn họ đứng nghiêm rồi không biết đã chạy đi đâu, ngay từ đầu, mọi người vẫn chưa bỏ thói quen lười nhác khi sĩ quan huấn luyện nữ ở đây nên không ai đứng nghiêm túc, ai ngờ qua một lúc anh ta lại xuất hiện đột ngột, nghiêm khắc phạt một trận.

Sau đó mọi người mới biết anh ta đứng một bên theo dõi nên cũng không dám làm càn.

Nhưng mà mọi người cũng phát hiện tâm trạng huấn luyện viên không tốt, anh không cười nữa, mặc dù lúc vừa mới tới anh rất dữ nhưng từ từ sau đó anh với mọi người cũng không tệ lắm, trước khi đi không phải còn nói đùa với bọn họ nữa đó sao?

Xem ra hai ngày nghỉ này trôi qua không vừa ý.

Khi ăn cơm Tần Thanh nghe được có người nói sĩ quan huấn luyện bị vứt bỏ, aiz, thất tình thật làm người ta đau lòng mà.

Hai ngày sau, dì cả Tần Thanh lại đến, trước tiên cô tìm giáo viên y tế viết tờ đơn, sau đó tìm sĩ quan huấn luyện xin nghỉ.

Cho nên buổi sáng cô cố ý đến sân thể dục sớm mười phút, mỗi ngày huấn luyện viên đều chờ bọn họ từ rất sớm ở đây.

Rất xa đã thấy sĩ quan huấn luyện, Tần Thanh chạy chậm qua đó, lúc chạy tới gần, cô nhìn thấy bên chân sĩ quan huấn luyện có một cái bóng ngồi chổm hổm.

Tần Thanh đột nhiên dừng lại!

Sĩ quan huấn luyện cảm giác được, quay đầu lại vẫy tay chào: “Cô là lính của tôi phải không, tìm tôi có chuyện gì vậy?” Sau đó anh khó hiểu thấy Tần Thanh cố ý vòng quanh một vòng lớn, tránh bên trái đi đến bên phải mới lại gần anh, còn làm anh nghi ngờ liếc mắt nhìn bên trái một cái, rõ ràng trên mặt đất trống trơn không có cái gì mà.

Tần Thanh đưa đơn xin nghỉ lên, sĩ quan huấn luyện lướt qua một cái, “Ừ, vậy hôm nay cô nghỉ ngơi đi.” Vậy mà cho phép một cách rất thoải mái.

Khi anh trả lại đơn xin nghỉ cho Tần Thanh, đột nhiên hỏi: “Bên trái tôi có cái gì à?”

Bị ánh mắt như thông suốt mọi thứ của huấn luyện viên nhìn chằm chằm, suýt chút nữa Tần Thanh đã nói ra sự thật.

Hình như mọi quân nhân đều mang một vòng hào quang sáng chói quanh mình.

Nhưng cô vẫn nhịn xuống, chủ yếu là nói loại chuyện “mê tín” này có vẻ rất không thích hợp.

Huấn luyện viên thấy cô không nói cũng không ép hỏi, khoát tay cho cô đi.

Đến khi chạy bộ, huấn luyện viên kêu Tần Thanh tới đứng cùng anh, vung tay lên: “Chuẩn bị! Chạy!” Các bạn học chạy bộ đều xoắn cổ hâm mộ ghen tị hận nhìn chằm chằm Tần Thanh.

Sĩ quan huấn luyện không chạy, anh đứng tại chỗ, Tần Thanh đành phải bị “phạt đứng” cùng anh.

Sĩ quan huấn luyện đặc biệt chú ý chuyện nữ sinh này cứ đứng bên phải anh nhưng vẫn không nói gì.

Ăn sáng xong, buổi sáng chính là đứng nghiêm.

Đáng lẽ ra phải học võ quân sự nhưng huấn luyện viên nói cho bọn họ giảm bớt độ khó nên không dạy.

Buổi tối, khi nói chuyện phiếm có người thật thà hỏi: “Không phải huấn luyện viên mắc bệnh lười chứ?!”

Khi đứng nghiêm, lúc đó Tần Thanh biết huấn luyện viên đang ở đâu.

Anh ngồi xổm phía sau mép bồn hoa, là chỗ rìa xi măng nhỏ hẹp kia, còn ngồi kiểu nhón mũi chân nữa, Tần Thanh cảm thấy mệt mỏi thay anh ta.

Ngồi xổm như thế, vừa vặn bị bồn hoa che khuất cơ thể lại vừa có thể thấy đội ngũ học sinh đứng tư thế quân đội.

Tần Thanh ngồi bên cạnh sĩ quan huấn luyện nên thấy rất rõ ràng, cô đặc biệt đồng tình thay cho các bạn đang đứng trong đội ngũ lộn xộn kia bởi vì bất cứ ai động đậy, vẻ mặt huấn luyện viên đều sẽ thay đổi, có vẻ đặc biệt âm hiểm.

Ngồi mãi như vậy cũng rất xấu hổ, Tần Thanh nhìn trời, nhìn đất, nhìn… cái bóng bên cạnh sĩ quan huấn luyện.

Cái bóng kia vẫn ngồi xổm phía bên trái sĩ quan huấn luyện, ở chỗ râm mát, hình dáng nó rõ ràng hơn: Là một chú chó Becgie Đức() xinh đẹp, điệu bộ ngồi xổm ngửa đầu ưỡn ngực rất duyên dáng.

()Chó chăn cừu Đức:

Tần Thanh tìm đề tài nói chuyện, “Sĩ quan, anh đã làm gì trong hai ngày nghỉ vậy ạ?” Trước đây, bên người sĩ quan huấn luyện không có bất cứ thứ gì, con chó này của anh ta từ đâu đến vậy?

Bắt đầu câu chuyện của sĩ quan huấn luyện có hơi xa: “Lúc tôi vừa nhập ngũ thì được giao nhiệm vụ nuôi lợn, cơm lợn tôi làm rất ngon, lợn cũng thích ăn, mỗi con ăn vào đều béo ú, tôi còn tắm cho chúng nó nữa, thả cho chúng nó đi ra ngoài vài vòng.”

Tần Thanh nghe mà như rơi vào trong sương mù.

“Sau đó, khi giết lợn thì tôi không chịu được.” Sĩ quan huấn luyện thở dài một cái, “Bọn họ giết ở trong phòng, tôi ở ngoài khóc.

Đội trưởng nhìn thấy tôi như vậy không được, bèn để tôi đi nuôi chó.”

Tần Thanh càng nghe càng chăm chú.

“Chúng tôi nuôi chó tỉ mỉ hơn, ăn uống bổ dưỡng, còn có huấn luyện nữa.

Từ nhỏ tôi cũng thích chó, ở nhà cũng có nuôi chó, lớn như vậy nè.” Sĩ quan huấn luyện khoa tay múa chân, “Nhưng chó quân đội lớn hơn so với chó nhà tôi, từ nhỏ tôi đã thích chó to, vẫn luôn muốn nuôi một con chó lớn có thể đem ra ngoài săn thú.” Anh cười với Tần Thanh một cái, “Trong núi ở quê tôi có cáo, tôi chỉ muốn chờ sau này giải ngũ, nuôi một con chó đi lên núi bắt cáo.”

“Tôi nuôi hai con, một con tên Sơn Tử, một con tên Will.

Một tên nước ngoài, một tên Trung Quốc, nội ngoại kết hợp.” Sĩ quan huấn luyện nói đùa, Tần Thanh bị chọc cho phì cười.

“Sau khi trải qua sàng lọc, Sơn Tử không được chọn.” Sĩ quan huấn luyện thở dài, có chút suy sụp.

“Tôi muốn đưa Sơn Tử về quê, nơi đó nhiều núi lớn, để cho nó mặc sức chạy.

Ba tôi cũng bằng lòng trước tiên nuôi thay tôi, tôi liền đưa Sơn Tử trở về.”

“Một năm tôi mới có thể về quê một lần, có khi cả năm cũng chưa chắc về được, nếu có nhiệm vụ thì không thể, bốn năm trở về hai lần thôi nhưng Sơn Tử vẫn luôn nhớ rõ tôi, tôi ngồi xe còn chưa tới đầu thôn, Sơn Tử đã chạy từ trong nhà ra đón tôi.”

Tần Thanh nhìn cái bóng con chó kia, thì ra nó gọi là Sơn Tử.

Ánh mắt sĩ quan huấn luyện dần dần đỏ lên, “Lần trước ba tôi gọi điện thoại cho tôi, nói Sơn Tử chạy lên núi bắt cáo không thấy về, tôi nói ba tôi cho người lên núi tìm, cho họ tiền để tìm cho bọn tôi.

Sau đó ba tôi nói Sơn Tử bị dính bẫy thú ở trong núi, cứu thì cứu về rồi nhưng bụng bị thủng, bác sĩ thú y trong thôn không chữa trị được.”

Tuy rằng hồn Sơn Tử ở chỗ này nói lên nó đã chết nhưng Tần Thanh vẫn không nhịn được vội vã nói: “Đưa nó lên thành phố đi!”

“Đưa chứ, ngay ngày hôm đó đã lái xe đưa nó đi nhưng bệnh viện thú y bên kia không cứu nổi.

Tôi đã nói để cho bọn họ đưa đến quân đội, bác sĩ thú ý của quân đội rất tốt.” Sĩ quan huấn luyện dùng mu bàn tay lau nước mắt, “Bác sĩ thú y trong quân đội cũng nói không cứu được, chỉ có thể giúp nó giảm bớt đau đớn.

Tôi ở hai ngày cuối cùng với Sơn Tử, sau đó mới đưa nó trở về.”

“Nó thấy tôi còn muốn đứng lên liếm tôi nhưng đầu lưỡi đều trắng cả rồi.” Nước mắt sĩ quan huấn luyện rơi lã chã, anh cũng không thèm lau.

Tần Thanh im lặng, một lát sau, cô đi đến bên trái, duỗi tay vuốt đầu Sơn Tử nói: “Nó ở đây.”

Sĩ quan huấn luyện lau sạch nước mắt nước mũi, hai mắt đỏ bừng nhìn cô, không hỏi gì cũng không nói gì, đưa tay tới đặt lên vị trí quen thuộc nhất, “Sơn Tử?”

Cái bóng Sơn Tử quay đầu nhìn anh.

“Nó đang nhìn anh.” Tần Thanh nói, sau đó bổ sung: “Nó vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, anh đứng thì nó ngồi chồm hổm, rất ngoan.”

Sĩ quan huấn luyện lại khóc như sắp sụp đổ, anh cố gắng giữ lại bình tĩnh, lau nước mắt nói, “Sơn Tử còn đau không?”

Tần Thanh ngồi xổm xuống nhìn phía dưới bụng Sơn Tử, nơi đó sạch sẽ, còn có thêm bụng nhỏ, cô nói: “Trên người không có vết thương nào, còn béo lên nữa.”

“Vậy là được rồi, vậy là tốt rồi.” Sĩ quan huấn luyện lập tức cười nói, “Nó ở nhà tôi lại bị ốm, ba tôi không cho nó ăn thịt, tôi bảo ông mỗi ngày cho nó ăn trứng gà, ngoại trừ trứng gà, ông cũng chỉ cho nó ăn bánh bao với cơm, nếu không thì củ cải trắng, nó chính mình đi trộm gà trong thôn ăn, ba tôi nói chỉ riêng tiền bồi thường gà cũng đã hơn một ngàn tệ.”

Sĩ quan huấn luyện đã coi Tần Thanh như thần tiên mà hỏi cô: “Sơn Tử có thể theo tôi bao lâu vậy?”

Tần Thanh: “Tôi không biết.”

Sĩ quan huấn luyện hỏi: “Tôi có nên siêu độ cho nó không?”

“Cái này tôi thật sự không biết… “ Tần Thanh giải thích, “Tôi cũng chỉ mới thấy nó đây thôi.” Lần trước là cô bị nhập hồn.

Sĩ quan huấn luyện nói một cách tiếc nuối, “Tôi cũng muốn nhìn nó một chút.”

Tần Thanh thật sự không biết linh hồn chó có thể nhập vào người khác hay không.

Nhưng mà ngày hôm sau khi chạy bộ, sĩ quan huấn luyện vẫn để Tần Thanh nghỉ ngơi, hai người đứng cùng nhau trong bóng râm.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, có đánh chết thì sĩ quan huấn luyện cũng không đứng dưới ánh nắng mặt trời, đứng nghiêm và chạy bộ đều chọn người giám sát, còn anh đứng xa xa dưới mái hiên hoặc trong bóng cây.

“Ngày hôm qua tôi nằm mơ.” Sĩ quan huấn luyện nói.

Tần Thanh lập tức nhìn bên người sĩ quan huấn luyện, Sơn Tử vẫn còn ở đó.

“Trong giấc mơ, tôi và Sơn Tử đến ngọn núi ở quê săn cáo, tôi còn đặc biệt dạy Sơn Tử cách tránh né bẫy thú, trong thôn tôi có vài vị trí mà người ta rất thích đặt bẫy, tôi dạy nó tránh mấy chỗ đó đi.” Sĩ quan huấn luyện cảm thấy rất vui mừng, mặc dù chậm một bước nhưng anh lại gặp được Sơn Tử.

“Nó ở đây sao?” Anh hỏi Tần Thanh.

“Ở đây.” Tần Thanh nhìn Sơn Tử, nói một cách khó hiểu, “Có phải nó được huấn luyện cách không bị phân tâm hay không? Tựa như nó chẳng có chút phản ứng nào với tôi vậy.”

Sĩ quan huấn luyện vô cùng kiêu ngạo nói: “Tất nhiên rồi! Nếu lúc thi hành nhiệm vụ có con mèo chạy qua mà chó nghiệp vụ đuổi theo thì làm sao đây? Loại chó này không thể phản ứng với người khác ngoài mệnh lệnh của chủ nhân, đối với sự quấy nhiễu bên ngoài phải có khả năng kháng cự mạnh!”

“Vậy lúc ấy sao nó không được chọn? Nó ngoan như vậy mà.”

Sĩ quan huấn luyện hận rèn sắt không thành thép nói, “Nó ăn rất nhiều, rất dễ béo! Khi kiểm tra là do nó quá béo! Cân nặng làm chậm tốc độ của nó, kết quả khi hoàn thành nhiệm vụ bị đội sổ! Cô có biết lúc ấy tôi mất mặt như thế nào không! Họ đều nói tôi nuôi chó như nuôi heo! Đến bây giờ tôi vẫn còn bị người ta gọi là nuôi heo! Đều do nó mà ra!” Nói xong thì nhìn một cách hung dữ về phía chỗ trống bên chân trái nhưng lại khó nén yêu thương.

Tần Thanh thấy lỗ tai Sơn Tử động đậy! Hình như nó nghe được! Lập tức cô chỉ vào nói: “Lỗ tai này của nó di chuyển! Hơi xoay xoay!”

Sĩ quan huấn luyện vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, lớn tiếng nói: “Mỗi lần bị tôi mắng là nó đều như thế! Thằng nhóc này có thể nghe hiểu tiếng người!”

Mãi cho đến khi huấn luyện quân sự kết thúc, mỗi đêm sĩ quan huấn luyện đều có thể mơ thấy Sơn Tử.

Có khi bọn họ còn ở quân đội, lúc ấy sĩ quan huấn luyện vì giảm cân cho Sơn Tử mà tăng thêm bài tập cho nó.

“Will có thể ăn cơm rồi nghỉ ngơi nhưng nó phải tập thêm.

Cô không biết khi đó nó ăn vạ như thế nào đâu!” Hiện tại sĩ quan huấn luyện thích nhất là kéo Tần Thanh nói chuyện về Sơn Tử, tất nhiên cô cũng không cần phải huấn luyện nữa, khiến cho bạn học đều hỏi cô “Cậu hối lộ sĩ quan huấn luyện như thế nào vậy?” hay “Anh ấy là họ hàng của cậu hả?”

Tần Thanh hiểu sĩ quan huấn luyện chỉ muốn biết phản ứng của Sơn Tử nhiều hơn một chút, cô nói: “Hiện tại nó nằm úp xuống, rất tủi thân.”

Sĩ quan huấn luyện duỗi tay sờ Sơn Tử giống như đã làm điều đó trăm ngàn lần, cho dù chỉ là không khí, vị trí anh sờ cũng không sai chút nào.

“Có lần nó đói bụng quá nên chạy đi ăn cơm heo, khi đó tôi đang ăn cơm thì có một đồng chí kêu tôi,” Sĩ quan huấn luyện hắng giọng bắt chước, “Anh cho chó tới ăn cơm heo à!”

Tần Thanh cười, sĩ quan huấn luyện thở dài: “Lúc đó tôi bị chọc quê muốn độn thổ, còn có người hỏi có phải tôi đã cắt xén khẩu phần cơm chó để ăn riêng hay không, từ đó về sau tôi không dám bỏ đói nó nữa.” Nói xong còn đưa tay lên cao chỗ hư không khẽ vỗ nhẹ hai cái.

Sơn Tử cụp tai xuống, hướng mắt về phía trước nhìn anh.

Tần Thanh nói cho sĩ quan huấn luyện nghe, anh cười một cách thỏa mãn.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, sĩ quan huấn luyện cũng đi nhưng anh vẫn còn liên lạc với Tần Thanh, mỗi lần đều nói chuyện ở trong mơ của anh với Sơn Tử.

Một năm sau, anh gửi thư cho Tần Thanh nói từ lúc anh trở về quân đội đã không còn mơ thấy Sơn Tử nữa nhưng vẫn giả vờ như Sơn Tử vẫn còn ở đó, muốn có người tâm sự về Sơn Tử nên mới giả bộ nói mình mơ thấy nó.

“Tôi biết nó đi rồi, nhìn thấy tôi còn có Will nên nó đã yên tâm rời đi.

Tôi cũng không ngờ mình sẽ nhớ lại được nhiều chuyện của Sơn Tử như vậy, có thể nói nhiều chuyện với cô như vậy, tôi rất vui mừng, cũng rất cảm ơn cô.

Cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi mãi mãi không biết Sơn Tử luôn ở bên cạnh mình.

Cảm ơn cô nhiều lắm.”

“Sơn Tử được mang về quê tôi, ba tôi mai táng nó ở khu mồ mả nhà tôi, nói nó là người trong nhà.

Hôm nay về quê, tôi đã đi thăm nó.”

HẾT CHƯƠNG .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio