Ký Sự Những Năm 80

chương 61: 61: chương 56​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Chính nhìn Đại Quân bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đại Quân trong lòng có chút hoảng, chột dạ nghĩ: "Cậu nhìn cái gì?"

Trần Chính không nói lời nào, tiếp tục im lặng nhìn.

"Này, cậu nhìn tớ làm gì?" Đại Quân hỏi.

Trần Chính hỏi lại: "Đại Quân, cậu có đang quen với Tần Khả Khả hay không, chính cậu cũng không biết? Cậu không có cảm giác gì sao?"

Đại Quân vò đầu bứt tai nói: "Cũng chỉ mới gần đây thôi, trước đây tớ chưa từng yêu ai nên..

tớ cũng không biết có phải đang trong mối quan hệ yêu đương không nữa."

Trần Chính nhíu mày, không biết phải nói gì, im lặng một lúc thì lên tiếng: "Tần Khả Khả bảo cậu đến đây nói chuyện này với tôi?"

"Không phải, cô ấy nói là, chỗ này sống khá tốt, sạch sẽ lại an toàn nên không muốn chuyển đi, bảo là sống ở đây quen rồi.

Cậu nói xem, Khả khả dù sao cũng là con gái, sống một thân một mình, làm công ăn lương cũng đâu dễ dàng gì, có phải không?" Đại Quân nói tới nói lui lòng vòng cũng chỉ muốn Trần Chính đồng ý.

Trần Chính xoay xoay điếu thuốc trong tay, suy nghĩ không biết nên nói gì trước mặt Đại Quân, một lúc sau mới nói: "Đại Quân, cậu cũng biết tôi và Dương Tịnh sắp kết hôn phải không?"

"Tôi biết, tôi biết, chúc mừng, chúc mừng cậu." Đại Quân gật gật đầu.

"Cảm ơn.

Sau khi kết hôn, trong nhà sẽ có thêm ba người nữa.

Dì Uông cậu có ý muốn lấy căn phòng trước kia Tần Khả Khả sống, sửa sang lại làm phòng ngủ cho Đinh Đinh Đang Đang.

Đến khi Đinh Đinh Đang Đang lớn hơn một chút sẽ cho hai đứa sống phòng riêng." Trần Chính nói.

"Trần Chính, ý cậu là?"

"Nhà dì Ngô bên cạnh nhà cậu có cho thuê phòng, bên đó cũng khá tốt, cách cậu cũng gần.

Cậu với dì Ngô còn khá thân thiết nữa, cậu đến nói chuyện với dì ấy thử xem." Trần Chính uyển chuyển nói.

Vẻ mặt Đại Quân lập tức thay đổi: "Ý cậu là bây giờ tôi có cầu xin cậu cũng vô ích? Các người hạ quyết tâm không muốn Khả Khả sống ở đây nữa đúng không?"

Trần Chính im lặng.

"Được, Trần Chính, tôi hiểu rồi!" Đại Quân tức giận, quay người rời đi.

"Đại Quân, Đại Quân." Uông Lệ Mẫn từ trong sân đi ra xem thử, thấy Đại Quân nổi giận đùng đùng liền tiến lên gọi.

Đại Quân làm như không nghe thấy, im lặng rời đi.

"Trần Chính! Đại Quân bị làm sao đấy?" Uông Lệ Mẫn quay đầu hỏi Trần Chính: "Mẹ gọi mà nó chẳng thèm đáp lại."

Trần Chính trả lời Uông Lệ Mẫn: "Là vì chuyện của Tần Khả Khả."

Uông Lệ Mẫn là người từng trải, vừa nghe là hiểu chuyện gì xảy ra, thêm nữa những biểu hiện kì lạ gần đây của Đại Quân thì càng thêm chắc chắn, nói: "Đại Quân có ý với Tần Khả Khả?"

Trần Chính gật đầu.

"Vậy Đại Quân sang đây là để nói tốt cho Tần Khả Khả, khuyên con cho cô ta tiếp tục sống ở đây? Con không đồng ý thì nó liền giận dữ, đùng đùng bỏ đi như vậy?"

"Vâng." Trần Chính lấy trong túi quần một hộp diêm, quẹt lửa châm điếu thuốc trên tay.

"Đại Quân đúng là không nhạy bén gì cả, còn Tần Khả Khả nữa tâm tư xấu xa, từ trước tới giờ chỉ thích chiếm lợi từ người khác thôi.

Đại Quân nó cũng thật là, nó và con chơi với nhau từ lúc bé tí đến bây giờ, chỉ vì chuyện của Tần Khả Khả mà mặt nhăn mày nhó, giận dữ bỏ đi vậy đó." Uông Lệ Mẫn trong lòng không vui nói.

"Mẹ, không có chuyện gì đâu, Đại Quân xưa giờ vậy rồi, mai sẽ ổn thôi." Trần Chính nói.

"Ổn cái gì mà ổn, Đại Quân mà không chịu dừng lại thì sau này bị Tần Khả Khả hại lúc nào không biết." Uông Lệ Mẫn nói.

Trần Chính cười: "Làm gì nghiêm trọng tới vậy."

Uông Lệ Mẫn hừ một tiếng, sau đó mới nhớ ra, hỏi: "Ra ngoài sớm như vậy, đã ăn no chưa?"

"Con no rồi, Dương Tịnh đâu rồi mẹ?"

"Đang ở nhà chính chăm hai đứa nhỏ."

"Con vào xem thử." Trần Chính dụi tàn thuốc, xoay người đi vào sân, tiến thẳng về phía nhà chính, dưới ánh đèn mờ nhạt lay động theo gió, Dương Tịnh mở bao đồ mua lúc sáng, lấy ra cặp sách để cho Đinh Đinh Đang Đang đeo trên vai.

Đinh Đinh Đang Đang phấn khích nhảy tới nhảy lui.

"Từ giờ trở đi, hãy để sách vở, phấn viên, bình nước và bi ve vào trong cặp nhé, súng nước của Đinh Đinh cũng có thể bỏ vào cặp sách, hiểu chưa?" Dương Tịnh nói.

"Hiểu rồi ạ." Đinh Đinh Đang Đang gật đầu lia lịa.

"Mẹ, mẹ thật tốt với con." Đinh Đinh nói.

Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh nói: "Bởi vì trên đời này mẹ là tốt nhất."

"Bố cũng không tệ mà." Trần Chính cười nói tiếp.

"Bố là ai ạ?" Đinh Đinh hỏi.

Trần Chính định nói nhưng bị Dương Tịnh ngăn lại, Trần Chính khó hiểu nhìn cô, Dương Tịnh nhỏ giọng nói: "Truyện cổ tích trước khi đi ngủ em còn chưa kể hết, đợi bọn nhỏ dần dần hình thành ý thức, sẽ tự nhiên tiếp thu."

"Em thật là.." Trần Chính nói.

Dương Tịnh hỏi lại: "Anh ghét bỏ em?"

Trần Chính cười: "Tất nhiên là không rồi."

Đinh Đinh Đang Đang ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Dương Tịnh và Trần Chính nói cười, không khí vô cùng hài hòa, hai đứa nhỏ cảm giác được sự ấm áp, dần dần thả lỏng, cũng không còn nhớ đến câu hỏi vừa nãy nữa.

Dương Tịnh ngẩng đầu nói: "Em mượn điện thoại một lát được không ạ?"

"Không cần hỏi đâu, cứ trực tiếp dùng." Trần Chính nói.

Dương Tịnh cười hỏi: "Nếu sau này có người gọi điện đến tìm em, em có thể sử dụng sao?

" Đương nhiên có thể.

"

" Mẹ anh sẽ không phiền chứ! "

" Là mẹ của chúng ta.

"

Dương Tịnh cười, sau đó hỏi:" Số điện thoại nhà anh là số mấy? "

Trần Chính nói một dãy số, Dương Tịnh thầm nhớ kỹ, sau đó nhìn Đinh Đinh Đang Đang nói:" Đinh Đinh Đang Đang, hai con ngồi ở đây, mẹ vào phòng khách gọi điện thoại một lát nhé.

"

" Vâng, mẹ đi đi.

"Đinh Đinh nói, lúc này mọi sự chú ý của cậu nhóc và Đang Đang đều nằm trên chiếc cặp sách mới mua.

Dương Tịnh và Trần Chính không dùng dầu hỏa mà dùng đèn pin đi vào phòng khách.

Uông Lệ Mẫn sau khi rửa chén bát xong thì đến chơi cùng Đinh Đinh Đang Đang.

Trong phòng khách, Trần Chính cầm đèn pin chiếu còn Dương Tịnh thì nhìn số điện thoại trên tờ giấy rồi bắt đầu quay số, nhưng cuộc gọi đầu tiên không thấy ai bắt máy, Dương Tịnh buông điện thoại nhìn về phía Trần Chính.

Trần Chính nói:" Có thể là giống chúng ta, vừa mới ăn tối xong, em thử gọi lại lần nữa xem.

"

" Vâng.

"Vì thế Dương Tịnh nói.

Lần này thật sự có người bắt máy, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông.

" Xin chào, tôi là Dương Tịnh.

"Dương Tịnh lên tiếng.

" Xin chào.

"Đối phương nói.

" Chuyện là thế này, lần trước có một vị tiên sinh đến siêu thị Đinh Đang để tìm tôi, nói là muốn mua bắp bung, nhưng lúc đó tôi không có nhà nên vị tiên sinh có để lại số điện thoại này, không biết ngài có phải vị tiên sinh kia không ạ? "Dương Tịnh nói.

" A, Dương Tịnh, tôi nhất thời quên mất, đúng vậy, người đó chính là tôi.

"Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười vang.

" Xin hỏi, ngài là? "Dương Tịnh hỏi.

" Cô không nhớ tôi sao? "

" Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm.

"

Người đàn ông cười lên, nói:" Vậy là quên rồi, hôm đó ở sân khấu xã Cung Tiêu, cô với con trai có mang theo rổ để bán bắp bung đấy, người cuối cùng mua nửa rổ còn lại là tôi.

"

Dương Tịnh nhớ tới, lập tức nói:" Hóa ra người đó là anh.

"

" Phải, là tôi, tôi tên Phùng Vệ Cường.

"

" Phùng tiên sinh, chào anh, chào anh.

"Dương tịnh nhiệt tình chào hỏi, Phùng Vệ Cường và Dương Tịnh nói mấy lời khách sáo, sau đó mới thật sự nói vào vấn đề chính, Phùng Vệ Cường nói lúc trước có nếm thử bắp bung của Dương Tịnh bán, cảm thấy rất ngon, không quá dày, giòn, ngọt nhưng không ngấy, hương vị không tồi, nên muốn thử đặt một đợt trước xem thế nào.

" Tôi muốn đặt 1000 cái trước.

"

" Không thành vấn đề, khi nào anh đến lấy.

"Dương Tịnh nói.

" Ngày mốt thì sao? "

" Có thể.

"Dương Tịnh cười nói.

" Nếu cô muốn tôi sẽ thanh toán tiền cọc luôn trong ngày mai.

"Phùng Vệ Cường nói.

Dương Tịnh khá tin tưởng chữ tín của thời đại này, mặc khác nếu Phùng Vệ Cường không muốn mua thì đã không đích thân đến siêu thị Đinh Đang một chuyến, hơn nữa 1000 cái bắp bung, nói nhiều cũng không nhiều, khoảng 30 đồng, Dương Tịnh quyết định mạo hiểm lần này, quan trọng hơn là lấy được thiện cảm từ phía Phùng Vệ Cường, Dương Tịnh lập tức nói:" Không cần, không cần, đến lúc anh đến lấy hàng thì giao tiền luôn vẫn được ạ.

"

" Thành giao.

"Cái dứt khoát của Dương Tịnh khiến Phùng Vệ Cường khá thích.

Dương Tịnh cùng Phùng Vệ Cường nói thêm vài câu, đưa số điện thoại nhà Trần Chính cho Phùng Vệ Cường, Phùng Vệ Cường để Dương Tịnh yên tâm hơn nên đã báo địa chỉ nhà mình cho cô.

Dương Tịnh cùng Phùng Vệ Cường hàn huyên thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại, Dương Tịnh quay sang nhìn Trần Chính.

Trong bóng tối, Trần Chính hỏi:" Xong rồi? "

Dương Tịnh cười, gật đầu:" Vâng, lần này khoảng 30 đồng.

"

" Giỏi quá! "Trần Chính nói.

" Hai chữ này anh học từ con trai em à.

"Dương Tịnh cười nói.

" Cũng là con trai anh mà.

"Trần Chính nói, tiến lại gần, nghiêng người áp sát cô vào chiếc bàn bên cạnh, bàn tay thon dài vuốt ve vòng eo thon thả của cô, miệng lưỡi khô đắng hôn lên đôi môi Dương Tịnh.

" Mẹ ơi! "Giọng nói trong trẻo của Đinh Đinh từ nhà chính vọng vào:" Mẹ ơi, em gái buồn ngủ rồi.

"

Trần Chính thở dài đau khổ.

Dương Tịnh cười đẩy anh ra, nói:" Mau tránh ra, con gái buồn ngủ rồi.

"

Trần Chính chậm rì rì rời khỏi người Dương Tịnh, khi Dương Tịnh định bước đi thì anh duỗi tay ôm chặt lấy cô, đưa tay xoắn lấy lọn tóc dài của cô, cúi người hôn lên cổ Dương Tịnh:" Anh! "

Dương Tịnh lại đẩy anh ra, trừng mắt liếc anh một cái, đưa chân đá vào người anh.

Trần Chính bị ăn cú đá nhưng trong lòng vô cùng thỏa mãn.

" Không biết xấu hổ! "Dương Tịnh mặt đỏ bừng mắng.

Trần Chính sờ sờ chiếc mũi.

" Mẹ, mẹ không sao chứ! "Đinh Đinh lại kêu.

" Mẹ không sao.

"Dương Tịnh đi ra, thấy Đang Đang đã nằm trong vòng tay của Uông Lệ Mẫn ngủ.

" Để con ôm cho.

"Dương Tịnh nói.

" Hay là để con bé ngủ cùng dì được không? "Uông Lệ Mẫn nói.

" Không được đâu, em gái sẽ khóc.

"Đinh Đinh nói:" Em gái không nhìn thấy con nhất định sẽ khóc.

"

" Vậy con với em gái ngủ cùng bà nhé! "

Đinh Đinh lắc đầu:" Không được ạ, con không nhìn thấy mẹ cũng sẽ khóc.

"

Uông Lệ Mẫn nhìn Dương Tịnh cười.

Trần Chính bước tới nói:" Mẹ, để con ôm Đang Đang cho.

"

Uông Lệ Mẫn muốn ngủ cùng cháu trai cháu gái, nhưng hiện tại có lẽ vẫn chưa được rồi, bà và Đinh Đinh Đang Đang chưa quá thân thiết, trước tiên đành để cho Dương Tịnh chăm sóc vậy, bà còn muốn cùng Dương Tịnh lên phòng giúp tắm rửa cho hai đứa nhỏ, nhưng có con trai ở đây rồi nên bà đành nhịn vậy.

Vì thế Trần Chính ôm Đang Đang, Dương Tịnh ôm Đinh Đinh đi lên lầu hai.

Trần Chính nấu nước tắm, trong khi đợi nước sôi thì chơi đùa cùng Đinh Đinh.

Dương Tịnh pha nước ấm, sau đó lau mặt và tay chân cho Đang Đang, đặt cô nhóc vào ổ chăn ấm, còn Đinh Đinh thì tự mình làm, chỉ cần không phải dính nước thì mọi chuyện Dương Tịnh đều yên tâm để Đinh Đinh tự làm.

Trần Chính ở trong phòng Dương Tịnh một lúc, sợ người khác đàm tiếu, nói lời không hay ảnh hưởng đến cô, nên rời khỏi phòng từ sớm.

Dương Tịnh nằm trên giường ôm Đinh Đinh vào lòng hỏi:" Hôm nay gặp lại mợ với bà ngoại có sợ không? "

" Con không sợ.

"

" Con trai mẹ dũng cảm quá.

"

" Con muốn dùng súng nước để bắn vào họ.

Nhưng trước đây chú từng nói, súng không thể bắn vào người khác một cách tùy tiện.

"

Dương Tịnh hôn lên mặt nhỏ của Đinh Đinh cười hỏi:" Đồng chí Đinh Đinh, con có thích chú không? "

" Thích ạ.

"

" Nếu sau này chúng ta và chú sống chung dưới một mái nhà, con thấy sao? "

Đinh Đinh suy nghĩ một lát, rồi nói:" Được ạ.

"

" Thật không? "

" Thật.

"

Dương Tịnh hôn chụt lên mặt Đinh Đinh, trong lòng vui vẻ không thôi, sau đó trêu chọc nói:" Đồng chí Đinh Đinh, hình như đồng chí lại béo thêm rồi, khuôn mặt tròn hơn trước rồi này.

"

Đinh Đinh nói:" Không, không, mẹ, mặt con không béo hơn đâu, lúc con soi gương, chiếc gương nhỏ như vậy vẫn có thể soi được cả mặt con mà.

"

Dương Tịnh nghe xong thì cười rộ lên, nói:" Đúng vậy, đúng vậy, gương nhỏ có thể soi được mặt con, nào chúng ta đi ngủ thôi, Đinh Đinh ngủ ngon.

"

" Mẹ ngủ ngon.

"

Buổi sáng ngày hôm sau, bình thường giờ này Dương Tịnh vẫn chưa rời giường, chỗ cầu thang truyền đến âm thanh đi lại, Dương Tịnh mở to hai mắt, vừa hay lúc này có tiếng gõ cửa, Dương Tịnh rời giường ra mở cửa phòng thì nhìn thấy Trần Chính mang cơm sáng lên.

Dương Tịnh nhìn ra ngoài thì thấy Đại Quân đang giúp Tần Khả Khả dọn đồ.

" Bên ngoài lạnh lắm, vào trong thôi.

"Trần Chính thúc giục Dương Tịnh đi vào phòng.

Dương Tịnh hỏi:" Tần Khả Khả quyết định chuyển đi thật ạ? "

" Ừm.

"

" Tần Khả Khả rất thích anh, vậy mà vẫn đồng ý dọn đi? "Dương Tịnh hỏi.

Trần Chính không vui:" Nói linh tinh, mau mặc quần áo ấm vào kẻo cảm lạnh bây giờ! "

" Em biết rồi.

"Dương Tịnh đáp.

Đến khi Trần Chính và Dương Tịnh mang Đinh Đinh Đang Đang ra khỏi cửa thì thấy cửa phòng Tần Khả Khả mở toang, bên trong phòng đã trống rỗng, dưới lầu cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đại Quân và Tần Khả Khả nữa.

" Đi thật rồi sao? "Dương Tịnh có chút không tin được.

Trần Chính liếc nhìn cửa phòng nói:" Đi rồi.

"

Tần Khả Khả quả thật đã chuyển đi, Dương Tịnh cũng hơi bất ngờ.

Nhưng cô không để tâm lắm, hiện tại cô đang nghĩ đến chuyện 1000 cái bắp bung cho Phùng Vệ Cường, thấy thời gian vẫn còn sớm, liền nói với Trần Chính:" Trần Chính, anh giúp em trông hai đứa nhỏ một lát, em chạy qua chỗ Đại Quân một chuyến để bàn chuyện bắp bung, nói trước để Đại Quân có thời gian chuẩn bị.

"

" Được rồi, em đi đi, nhưng nhớ về sớm một chút, tránh bị trễ giờ làm.

"Trần Chính nói.

" Vâng.

"

Khi Dương Tịnh đến nhà Đại Quân thì nhìn thấy Đại Quân đang ngồi trước nhà ăn cơm sáng, hình như bố mẹ Đại Quân không có ở nhà.

Dương Tịnh cười chào hỏi:" Đại Quân, ăn sáng hả.

"

Đại Quân lười nhác đáp một tiếng:" Ừ.

"

" Bác trai bác gái đi đâu rồi sao? "

" Ra ngoài có việc.

"

Dương Tịnh nói tiếp:" Đại Quân, hôm qua tôi vừa mới nhận được một đơn hàng, người nọ muốn mua 1000 cái bắp bung, ngày mốt sẽ tới lấy, tôi qua nói với anh một tiếng, chắc khoảng tầm giữa trưa tôi mang đường hóa học sang đây nhé.

"

" Không làm được.

"Đại Quân nói thẳng.

Dương Tịnh sửng sốt, Đại Quân bị làm sao vậy? Ngày thường thấy cô vẫn hi hi ha ha cười, sao hôm nay có chút kì lạ, có chuyện không vui sao? Dương Tịnh đoán không ra, lại hỏi:" Sao vậy, 1000 cái cũng không nhiều, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.

"

" Máy hỏng rồi."Đại Quân vừa ăn vừa nói, cũng không nhìn Dương Tịnh lấy một cái.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio