Ký Sự Những Năm 80

chương 95: 95: mở siêu thị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh à, thật ra vay tiền cũng không phải là không thể."

Dương Đông lập tức không vui: "Nếu cậu ấy muốn đầu tư lớn như vậy thì anh không giúp được hai đứa nữa! Tiền bạc chứ không phải giấy vụn, lỡ xảy ra chuyện gì thì Đinh Đinh Đang Đang phải làm sao đây? Cả em về sau phải sống thế nào? Ba mẹ con em phải ăn gì uống gì đây? Anh nhất quyết không đồng ý chuyện này!"

"Anh, đừng vậy mà, muốn giàu có thì phải chấp nhận rủi ro, trên đời này làm gì có chuyện.." Dương Tịnh nói.

Dương Đông trả lời thẳng: "Anh không cần em phải quá giàu có, chỉ cần em và Đinh Đinh Đang Đang có đủ cơm ăn áo mặc, làm gì anh cũng làm được."

"Anh hai!"

"Tịnh Tịnh à, em cũng biết mấy ngàn đồng không phải là con số nhỏ."

"Anh à!"

Quá rõ ràng, Dương Đông không đồng ý với ý tưởng và cách làm của Trần Chính, và cũng không chấp nhận mọi thuyết phục của Dương Tịnh.

Dương Đông cố chấp cho rằng anh có thể kiếm tiền, nếu anh đồng ý với ý tưởng kia, vạn nhất xảy ra rủi ro thì tính sao? Anh không muốn nhìn thấy kết cục này.

Dương Tịnh có chút bất lực.

Trong bữa cơm tối, Trần Chính và Dương Đông ngồi đối diện nhau, tuy không phải là cãi vã lớn nhưng bầu không khí không mấy dễ chịu.

Đinh Đinh Đang Đang tay cầm chén cơm, ngơ ngác mà nhìn Trần Chính và Dương Đông.

Trần Chính và Dương Đông không ai mở miệng nói chuyện.

Sau bữa tối, khi Đinh Đinh Đang Đang chơi đùa ngoài sân, Dương Đông, Trần Chính hy vọng Dương Tịnh có thể khuyên nhủ đối phương.

Dương Tịnh là em gái Dương Đông, Dương Đông hy vọng Dương Tịnh có thể bình bình đạm đạm, ổn định mà sống, chứ không phải một cuộc sống mà nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Nhưng Dương Tịnh cũng là vợ của Trần Chính, Trần Chính hy vọng Dương Tịnh có thể tin tưởng vào mình, anh muốn dốc toàn tâm toàn lực để cho ba mẹ con có một cuộc sống tốt đẹp nhất, nguy hiểm rủi ro chắc chắn có, nhưng anh tin bản thân có thể giải quyết được.

Hai người nhìn thẳng vào Dương Tịnh.

Dương Tịnh nhìn Dương Đông, rồi lại nhìn Trần Chính, rồi sau đó quay sang nhìn Đinh Đinh Đang Đang đang chạy nhảy, nô đùa ngoài sân, sau đó cô quay lại nhìn Dương Đông, nói: "Anh Dương Đông, em và Trần Chính chấp nhận rủi ro."

Dương Tịnh trực tiếp đi đến đứng bên cạnh Trần Chính, Dương Đông có chút tức giận nhưng cũng bất lực, nói: "Vậy được rồi, hai đứa muốn làm gì thì làm, anh khuyên không nổi, chúc làm ăn phát đạt, anh sẽ đi làm công trở lại, lỡ mà có thất bại thì anh bên này còn có tiền nuôi mấy đứa."

Nói xong, Dương Đông quay người trở lại phòng.

Trần Chính cúi đầu nhìn Dương Tịnh.

Dương Tịnh cũng nhìn Trần Chính, vươn tay nắm lấy tay anh, hai bàn tay nắm chặt, bởi vì sự kiên định, sự tin tưởng, tầm nhìn và cả ánh mắt quyết đoán của cô khiến anh càng yêu cô nhiều hơn, đồng thời cũng có chút cảm kích, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn và nói: "Cảm ơn em."

Dương Tịnh mỉm cười.

Tối hôm ấy, Dương Tịnh và Trần Chính ru Đinh Đinh Đang Đang ngủ say, sau đó bế đến căn phòng phía tây, khi trở lại phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người cùng nhau bàn bạc.

"Xung quanh mặt bằng đấy có những gì thế anh?" Dương Tịnh hỏi.

Trần Chính đáp lại: "Bên cạnh là một cái ngã tư, xung quanh đều là khu dân cư, có rất nhiều xe buýt của các Huyện tập trung ở đây."

"Lượng người qua lại rất lớn."

"Đúng vậy, cho nên anh thấy tiền thuê mặt bằng cũng không phải quá đắt."

"Ừm."

"..."

"Hôm nay em có gặp Đại Quân, anh ấy hỏi em muốn cái kệ hàng trông như thế nào, em vẽ mấy bản phác thảo, anh xem thử xem như vậy đã được chưa!"

"Cái này cao bao nhiêu?"

"Còn phải xem hàng chúng ta muốn đặt vào như thế nào nữa, em vẽ cái này cao 1 mét 8, anh thấy thế nào?"

"Cái kệ như này ổn định không?"

"Cái này phải tham khảo thêm ý kiến của Đại Quân."

"Được."

"..."

Hai người thảo luận đến tận khuya, sau đó ôm nhau ngủ, Trần Chính không ngủ được liền quay sang hôn đôi môi Dương Tịnh, cô choàng tay vào cổ anh đáp lại nụ hôn, anh ngày càng yêu cô không dừng lại được, chính vì vậy khát vọng đạt được thành công ngày càng lớn, để có thể dành cho cô và các con những điều tốt đẹp nhất.

Sáng sớm hôm sau, khi Dương Tịnh và Trần Chính vừa thức dậy đã nhìn thấy Dương Đông xách theo hành lí, chuẩn bị rời đi.

"Anh hai." Dương Tịnh vội gọi lại.

"Anh đi đây." Dương Đông đi thẳng ra khỏi cửa.

Trần Chính không nói gì.

Dương Tịnh đuổi theo Dương Đông ra tận ngoài cổng, trong lòng có biết bao khổ sở, mãi đến khi nhìn thấy Dương Đông đã đi rất xa, Dương Tịnh mới lớn tiếng gọi: "Anh Dương Đông, anh luôn như thế, đối với Kim Linh cũng y như vậy, mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã vội vàng từ bỏ, anh không cảm thấy bản thân quá yếu đuối, quá hèn nhát sao? Anh, anh còn trẻ, em còn trẻ, Trần Chính cũng còn trẻ, cuộc đời này có cái gì mà không thể, thất bại thì đã làm sao? Thứ chúng ta thừa nhất bây giờ chính là tuổi trẻ, chúng ta không sợ thua, thất bại thì lại đứng dậy! Không chịu nỗ lực thì có trời mới biết chúng ta có bao nhiêu bản lĩnh! Không chịu nỗ lực thì có trời mới biết chúng ta có bao nhiêu ưu tú!"

Dương Đông vì những lời nói của Dương Tịnh làm cho khựng lại, Dương Tịnh đứng chờ đợi nhưng Dương Đông vẫn nhất định không quay đầu lại, mà đi thẳng.

Dương Tịnh thất vọng đi vào sân.

Trần Chính hỏi: "Thế nào rồi?"

Dương Tịnh lắc đầu.

Trần Chính nắm lấy hai tay cô, để cô khoác tay lên vai mình, sau đó nói: "Dường như cả thế giới chỉ có hai chúng ta."

"Không sao cả, chữ phu so với chữ thiên còn cao hơn, mọi việc hãy để anh lo."

夫 phu: Chồng 天 thiên: Trời

(Ý anh là chồng em so với ông trời còn cao hơn nên em cứ yên tâm tin tưởng vào anh)

"Vâng." Dương Tịnh ôm chặt eo Trần Chính, khuôn mặt dán sát vào lồng ngực rắn chắc, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Sau khi ăn sáng xong, Dương Tịnh đưa gần 1000 đồng tiền tiết kiệm của mình cho Trần Chính, nói: "Trước tiên cứ cọc tiền mặt bằng đã, vị trí tốt như vậy không nhanh tay thì rất dễ bị người ta lấy mất."

"Anh không cần tiền của em."

Dương Tịnh trừng mắt nhìn anh, nói: "Chúng ta bây giờ đã kết hôn rồi, anh còn phân định rạch ròi như thế là sao? Còn có, không phải chúng ta vẫn còn nhà ở thành phố Nam Châu sao? Nếu muốn vay thì có thể thế chấp."

"Dương Tịnh.." Trần Chính giật mình nhìn Dương Tịnh, cô thật sự rất ủng hộ anh.

Dương Tịnh cười nói: "Chúng ta nhất định sẽ thành công."

"Nhất định." Trần Chính gật đầu.

Dương Tịnh vô cùng quyết tâm, hơn nữa còn toàn tâm toàn lực ủng hộ và giúp đỡ Trần Chính, sau khi cả hai bàn bạc một lúc, Dương Tịnh muốn tự mình đưa bọn nhỏ đi làm nhưng Trần Chính kiên quyết đưa ba mẹ con đến chỗ làm.

Sau khi đã đưa ba mẹ con đến nhà máy, Trần Chính lại quay ngược lại, đầu tiên anh đi đến căn nhà ở Nam Châu, rồi sau đó quay lại nhà máy thực phẩm Lợi Dân, đi theo xe vận tải của nhà máy đến một số cửa hàng tạp hóa để khảo sát thị trường, lúc khảo sát còn nhớ kỹ sự chênh lệch về giá cả của một số mặt hàng ở các cửa hàng tạp hóa.

Vì là nhà máy thực phẩm Lợi Dân nên các chủ cửa hàng chào đáp khá nhiệt tình, đồng thời cũng cho Trần Chính một số lời khuyên trước khi khai trương cửa hàng, Trần Chính nghiêm túc lắng nghe, khi về đến nhà, anh cùng Dương Tịnh tiếp tục thảo luận về tình hình của các xưởng sản xuất.

Cứ như vậy mà hai ngày đã trôi qua, đến ngày thứ ba, Dương Tịnh xin nghỉ phép, cô mang Đinh Đinh Đang Đang đến chỗ Trần Kim Linh, nhờ cô ấy trông giúp bọn trẻ, sau đó cô cùng Trần Chính đi đến một vài xưởng sản xuất để kiểm tra sản phẩm, chạy đi chạy lại cả ngày, thu hoạch được một vài kinh nghiệm, đối với Siêu Thị Cuộc Sống Đinh Đang sắp khai trương này, có nhiều thêm niềm tin.

Hai người quay về phố Bắc uống miếng nước, lúc rời khỏi sân thì trời cũng đã tối, cả hai đạp xe cả ngày nên bây giờ muốn đi bộ đến chỗ Trần Kim Linh đón bọn nhỏ.

Dương Tịnh đi tới đi lui cả ngày nên đôi chân đã mỏi nhừ ê ẩm.

"Sao vậy?" Trần Chính hỏi: "Hôm nay đi đường nhiều quá phải không?"

"Vâng."

"Để anh cõng em." Trần Chính đi lên phía trước rồi khom lưng đợi Dương Tịnh.

"Có ổn không."

"Trời tối mà, có gì phải sợ."

Dương Tịnh liền cúi người, ghé vào tấm lưng rộng của Trần Chính, Trần Chính cõng cô trên vai, chậm rãi bước từng bước về phía trước, nói: "Vợ à."

"Dạ."

"Hình như anh càng ngày càng yêu em nhiều hơn."

"Thật không đấy!" Dương Tịnh vui vẻ kề sát mặt mình lên mặt Trần Chính.

"Ừm, muốn cùng em đi dạo thế này, cùng em kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau..

đều muốn cùng em."

Dương Tịnh cười khúc khích.

Trần Chính hơi nghiêng đầu, hôn lên đôi môi cô.

Dương Tịnh cắn mạnh một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng lộn xộn, đây là đường lớn, nhỡ có ai đó nhìn thấy thì sao!"

"Nhìn thì để họ nhìn, anh hôn vợ anh thì có gì sai trái."

"Đi, đi, đi..

không đứng đắn." Dương Tịnh dùng tay che miệng Trần Chính lại, Trần Chính lại dùng lưỡi liếm tay cô.

"Trần Chính, anh.." Dương Tịnh bị anh làm nhột, vội vã buông tay.

Trần Chính vẫn cắn ngón tay cô không chịu buông.

"Mẹ ơi!" Đúng lúc này, ở phía trước truyền đến một giọng nói.

"Bố ơi!" Giọng nói ngọt ngào này là của Đang Đang.

"Là Đinh Đinh Đang Đang, mau để em xuống." Dương Tịnh nhỏ giọng kêu.

Trần Chính đặt Dương Tịnh xuống đất, bật đèn pin chiếu về phía trước, phát hiện còn có một người nữa, là Dương Đông.

"Anh?" Dương Tịnh ngạc nhiên lên tiếng.

Dương Đông tay trái ôm Đang Đang, tay phải ôm Đinh Đinh đi về hướng hai người.

Dương Tịnh nhanh chân chạy tới nhận lấy Đang Đang, nói: "Anh hai, tay anh còn chưa khỏe hẳn mà sao lại ôm Đinh Đinh Đang Đang thế này, lỡ vết thương lại rách ra lần nữa thì làm sao?"

"Không vấn đề gì, vốn dĩ vết thương cũng không quá nghiêm trọng."

Trần Chính duỗi tay bế Đinh Đinh.

Dương Đông nhìn về phía Trần Chính nói: "Trần Chính, anh xin lỗi chú chuyện mấy ngày hôm trước, anh nói có hơi nặng lời, mong chú bỏ qua cho anh."

Dương Tịnh sửng sốt, tại sao Dương Đông lại thay đổi thái độ rồi?

Trần Chính cười nói: "Chúng ta đều là người một nhà cả, anh đừng nói mấy lời khách khí như vậy."

Dương Đông nhìn về phía Dương Tịnh nói: "Tịnh Tịnh, mấy hôm nay anh đã nghĩ thông suốt rồi, em nói đúng, chưa chịu thử đã vội từ bỏ thì chính là một kẻ hèn nhát, quả thật chúng ta đều còn trẻ, thất bại thì mình làm lại, mấy ngày trước anh nghĩ sai rồi.

Từ hôm nay trở đi, anh sẽ theo hai em làm, dù có khó khăn có vất vả đến đâu cũng sẽ làm cho bằng được."

Dương Tịnh vui mừng khôn xiết: "Anh hai! Cảm ơn anh!"

"Dương Đông, cảm ơn anh đã hiểu cho bọn em." Trần Chính nói.

Dương Đông nói: "Người một nhà cả mà, hãy cùng nhau tiến về phía trước."

"Anh nói phải." Trần Chính cười, mấy ngày hôm nay bận rộn chạy ngược chạy xuôi, mãi mới có một ngày anh thật sự vui vẻ, thêm người thêm sức cho nên cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Dương Tịnh vui vẻ nói.

"Ừm."

Trên đường trở về phố Bắc, Dương Đông có nói về một chút kinh nghiệm của mình khi vận chuyển hàng, đại khái ý chính là tìm những mặt hàng chất lượng mà bắc hay nam đều có thể bán được, mang các đặc sản ở Đông Châu đến Nam Châu bán, có thể bán với giá tốt, còn về phương tiện vận chuyển ở Đông Châu thì Dương Đông có quen biết vài người, chỉ cần tìm được nguồn cung ở Đông Châu thì giao hàng đến Nam Châu không thành vấn đề.

Tin tức này đối với Trần Chính và Dương Tịnh vô cùng quan trọng.

Tuy nhiên, điều đầu tiên họ cần làm không phải là việc này, mà là hoàn thành cho xong Siêu Thị Cuộc Sống Đinh Đang.

Sau khi ăn tối xong, cả ba cùng nhau thảo luận và phân công nhiệm vụ, cửa hàng ở Nam Châu tường vốn đã được sơn trắng, sàn cũng là bằng xi măng nên không cần phải dọn dẹp nữa, chỉ cần đặt mấy kệ hàng mà Đại Quân làm vào là được.

Việc tiếp theo mà cả ba cần phải làm chính là:

Dương Đông sẽ bận rộn với việc chế tác các vật dụng và lắp đặt cửa.

Trần Chính bắt đầu sắp xếp các kệ hàng và nhập hàng.

Dương Tịnh sẽ chăm con kiêm cố vấn.

Sau khi đã phân công xong, cả ba bắt tay vào công việc của mình, thật ra công việc của mỗi người không thuần túy là tự mỗi người làm, ví dụ như Dương Tịnh vừa đi làm, vừa trông con, kiêm luôn quản lý tiểu siêu thị Đinh Đang.

Dương Đông và Trần Chính hỗ trợ lẫn nhau để hoàn thành.

Bởi vì quá bận rộn nên đã sáu bảy ngày Dương Đông và Trần Chính vẫn chưa về lại Huyện Thành lần nào.

Mỗi ngày Dương Tịnh đều bận rộn công việc và chăm hai đứa nhỏ, trong nhà lại không có điện thoại, ngày nào Trần Chính cũng viết thư cho cô, và ngày nào cô cũng trả lời lại.

Cũng may là Huyện Thành đến thành phố Nam Châu chỉ cần bốn xu tiền tem là có thể gửi thư, hơn nữa hôm nay gửi thì ngày mai đã có thể nhận được.

Mỗi ngày Trần Chính đều gửi thư, trong thư đề cập đến tiến độ công việc cũng như những vấn đề gặp phải của siêu thị Đinh Đang.

Sau đó Dương Tịnh sẽ nói ra ý kiến của mình và đưa ra một số giải pháp hợp lý, ví dụ như làm vài bảng hiệu quảng cáo, trên đó ghi rõ địa chỉ siêu thị, nhiều ưu đãi bất ngờ như giảm giá 20% cho toàn bộ các sản phẩm..

in ấn tờ rơi quảng cáo, phân phát nhiều nơi trên thành phố Nam Châu, tuyển dụng hai nhân viên thu ngân..

vì quá chú tâm vào siêu thị nên xem nhẹ những nhớ nhung của Trần Chính ở trong thư.

Mãi đến bức thư hôm nay cô nhận được, Dương Tịnh nhìn câu cuối cùng: "Vợ à, em không thể viết cho anh một bức thư tình sao?" Dương Tịnh đọc xong mà bật cười.

"Mẹ, mẹ cười gì vậy?" Đinh Đinh nhón chân lên hỏi.

"Mẹ cười bố của con đấy."

"Bố con làm sao cơ?" Đinh Đinh hỏi.

"Bố con đã mấy ngày rồi không về nhà, con nhớ bố lắm." Đang Đang nói.

"Bố ở bên ngoài kiếm tiền, mấy ngày nữa bố sẽ về." Dương Tịnh an ủi.

"Mẹ ơi, đợi khi con lớn, con cũng sẽ đi kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền như thế này này." Đinh Đinh duỗi tay nhỏ của mình khua khua diễn tả, tỏ vẻ muốn kiếm được rất nhiều tiền.

Đang Đang đi theo nói: "Mẹ ơi, con cũng muốn kiếm tiền nữa."

"Ôi trời, con trai con gái của mẹ lợi hại quá đi thôi." Dương Tịnh cười tít mắt, hôn hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của hai đứa nhỏ, sau đó để bọn nhỏ tự đọc sách, còn cô thì tiếp tục bận rộn, hôm nay cô đã gửi cho Trần Chính một bức thư, bây giờ cô lại viết cho anh một bức nữa, chuẩn bị để ngày mai gửi, lúc cô viết xong, chuẩn bị đi ngủ, quay sang thì thấy Đinh Đinh Đang Đang đã ngủ từ bao giờ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có người gõ cửa gọi.

Là Trần Chính.

Dương Tịnh ngồi dậy.

"Dương Tịnh." Bên ngoài đúng thật là giọng của Trần Chính.

Dương Tịnh mặc áo khoác, cầm lấy đèn pin, mang dép lê đi ra sân mở cổng, cổng vừa mới mở, Trần Chính đã mạnh mẽ lao đến ôm hôn cô không ngừng như trút nỗi nhớ nhung.

Hôn đến khi môi Dương Tịnh sưng lên, hít thở không thông thì anh mới buông cô ra, hai người thở hổn hển, Trần Chính lộ ra vẻ mặt tươi rói, nói: "Vợ à, đã xong rồi."

"Tất cả đã chuẩn bị tốt?" Dương Tịnh hỏi.

Trần Chính ôm chặt cô, nói: "Hai ngày trước có người đến siêu thị mua đồ, bởi vì ở thành phố Nam Châu chỉ có một siêu thị, còn chưa chính thức khai trương, công việc sắp tới hẳn sẽ thuận lợi." Trần Chính nói đúng, việc kinh doanh sắp tới hẳn sẽ rất thuận lợi, bởi vì tỉ lệ cạnh tranh ít mà thị trường lại rộng, khả năng thành công rất cao.

Đây là một trong những lý do tại sao Dương Tịnh luôn ủng hộ Trần Chính, nếu kinh doanh tốt thì Siêu Thị Cuộc Sống Đinh Đang không chỉ phát triển ở thành thị, các tỉnh thậm chí là trên cả nước cũng không phải việc khó.

"Thật tốt quá, à, anh trai đâu?"

Trần Chính cười: "Bây giờ anh ấy đang rất vui, luyến tiếc không muốn rời siêu thị, anh nói anh ấy chỉ quay về một ngày nhưng anh ấy không chịu, nói là muốn ngủ ở siêu thị."

Dương Tịnh cười rộ lên..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio