Hội thưởng hoa xuân mỗi năm một lần tổ chức tại Hoàng cung.
Kỳ thực vô cùng nhàm chán, cũng thật hao tài tốn của.
Tư Đồ Kỳ vẫn luôn cho là vậy.
Từ sau khi Tư Đồ Kỳ đăng cơ đã có lần lên tiếng muốn xóa bỏ, lại bị nhóm triều thần phản đối, nói đây là truyền thống tiên Đế lưu lại, đám cựu thần tựa hồ luôn thích ồn ào náo nhiệt, cho rằng lễ hội sẽ càng gia tăng tình cảm giữa các quan viên trong triều.
Hoàng đế chán ghét những tấu sớ dài dòng lôi thôi kia, vì thế cũng không tiếp tục xóa bỏ.
Tiết trời đầu năm ấm áp, hoa trong cung sớm đã nở rộ.
Thời điểm Công chúa Phò mã mang theo Quận chúa tiến cung, Tiểu Tam nhi mở to hai mắt nhìn muôn hoa khoe sắc ở Ngự Hoa Viên, tại trong lòng ngực của Ôn Ngọc không ngừng động đậy, nhìn trái nhìn phải, trông thập phần hoạt bát.
Ôn Ngọc cũng đã lâu không rời phủ Tướng quân, lần này ra ngoài hít thở không khí trong lành, cảm giác tâm tình tốt lên không ít.
Mà Công chúa Phò mã như cũ ngươi không để ý tới ta, ta càng không quan tâm đến ngươi.
Bất quá hôm nay cả hai vẫn diễn rất tròn vai phu thê ân ái kiễu mẫu.
Khi Ôn Ngọc bế hài tử mệt, Ngôn Vọng sẽ lập tức đón lấy hài tử dỗ dành.
Thời điểm nhập tiệc Ôn Ngọc không đụng tới thức ăn chỉ lo trông hài tử, Ngôn Vọng cũng sẽ nhắc nhở y ăn nhiều chút.
Hơn hai mươi mấy ngày qua hai người cũng không có nói chuyện với nhau nhiều như hôm nay.
Ôn Ngọc đột nhiên nghĩ, giống như đã thật lâu không nghe thấy thanh âm của Ngôn Vọng, quả nhiên vẫn có nhớ nhung.
Lại nghĩ, khi đó Phò mã cũng chỉ muốn y hồi phục mới lấy hài tử ra uy hiếp, kỳ thật thời điểm y ngã xuống đều là một tay hắn chăm sóc hài tử.
Lần này Tam nhi có thể may mắn sống sót thật không phải dễ dàng.
Cũng không rõ vì cái gì hiện tại hài tử đã khỏe mạnh, mà giữa y và Ngôn Vọng lại trở nên không được tự nhiên.
Ai mà biết được, ngày tháng ba người có thể chung sống dưới một mái nhà còn kéo dài bao lâu nữa đâu...!
Suy cho cùng, trong lòng Ông Ngọc vẫn bi quan, rất bi quan.
Mặc dù bề ngoài thoạt nhìn có vẻ vô tư không lo nghĩ.
Ôn Ngọc phát ngốc, Tư Đồ Kỳ ngồi trên long ỷ nâng chung nói vài lời khách sáo.
Nào là gần đây quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, tiên Đế phù hộ, muốn cùng các vị đại thần uống cạn.
Tất cả mọi người đứng dậy nâng lên chung rượu, Ôn Ngọc thế nhưng ngồi cạnh Ngôn Vọng ngây người.
"Công chúa ---" Ngôn Vọng ở bên tai y nhẹ nhàng nhắc nhở.
Ôn Ngọc quay đầu, vô tình môi chạm môi cùng Tướng quân...!
Thời điểm tiệc tàn, Ôn Ngọc ôm hài tử ngồi xe ngựa trở về phủ Tướng quân.
Tướng quân như cũ cưỡi ngựa đi bên cạnh cỗ kiệu, thẳng đến cửa cung.
Bỗng không biết từ đâu xuất hiện một tiểu cung nữ, quỳ trên mặt đất dập đầu.
"Cung nữ Lưu Hoa xin thỉnh an Ôn Ngọc Công chúa."
Ôn Ngọc uống có chút say, Tam nhi trong lòng ngực cũng đã ngủ, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc, cho rằng là ảo giác, lại nghe thêm một lần, mới xốc lên mành che: "Ngôn Vọng, dừng lại đi."
Tướng quân ghì lấy dây cương, xoay người xuống ngựa.
Chỉ thấy Ôn Ngọc vội xuống kiệu, không chút chần chừ đưa Tam nhi quấn trong chăn lông cho Ngôn Vọng: "Là cung nữ hầu hạ ta trước đây, ta đi xem một lúc."
Nói xong, nâng lên vạt áo có chút nặng nề, ở chung quanh tìm nơi phát ra thanh âm.
Quả nhiên, ở phía sau cỗ kiệu có một cung nữ đang quỳ, trên đầu cài châu hoa là Ôn Ngọc năm đó xuất giá ban thưởng cho toàn bộ cung nhân của Tuyền An Cung.
Lưu Hoa này, là tiểu cung nữ do một tay Thôi ma ma dạy dỗ.
Ôn Ngọc vừa thấy, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, như thể có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Lưu Hoa mau đứng lên." Ôn Ngọc vừa muốn cúi xuống nâng Lưu Hoa, thân mình liền bị Ngôn Vọng kéo lại.
"Ngươi đứng lên đi." Thanh âm uy nghiêm của Tướng quân vang lên.
"Cung nữ Lưu Hoa xin thỉnh an Tề Thiên Đại tướng quân." Lưu Hoa càng thêm cúi thấp đầu.
"Lưu Hoa, mau đứng lên, trên mặt đất lạnh..." Ôn Ngọc đẩy ra cánh tay của Ngôn Vọng, tiến đến nâng cung nữ đứng lên, lại nhìn thấy Lưu Hoa hai mắt đẫm lệ, trên mặt còn có chút sưng: "Sao lại khóc, là kẻ nào khi dễ ngươi?"
"Công chúa, tạ người quan tâm, chỉ là Thôi ma ma bà ấy...Đã không còn nữa..." Lưu Hoa nức nở.
Trên tay còn cầm một túi vải nhỏ.
"Cái gì..." Ôn Ngọc liền đứng không vững, may mắn Ngôn Vọng kịp thời đỡ lấy, có thể cảm nhận được thân thể Ôn Ngọc khẽ run, giống như toàn thân đều trở nên lạnh lẽo: "...Là...Là chuyện xảy ra từ lúc nào?"
"Hồi bẩm Công chúa, là mùng bảy tháng trước..." Lưu Hoa hai tay dâng lên túi vải nhỏ: "Đây là trước khi mất Thôi ma ma đã giao lại cho nô tỳ, căn dặn...Phải đưa tận tay Công chúa...Là tặng cho hài tử của Công chúa...Thôi ma ma được chẩn đoán mắc phải chứng bệnh cuồng loạn, cũng đã đến giai đoạn cuối, ra đi không kịp gặp mặt Công chúa lần cuối..."
Ôn Ngọc nhận lấy túi vải, nhìn thấy mặt trên là nét chỉ thêu của Thôi ma ma.
Thôi ma ma thích nhất là thêu uyên ương, mỗi lần thêu đều giống nhau như đúc, giống đến mức Ôn Ngọc quá đỗi quen thuộc, y vuốt ve mặt vải, bi ai trong lòng cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Ôn Ngọc xem như được Thôi ma ma nuôi lớn.
Năm đó là Thôi ma ma giúp đỡ Tề Đáp ứng, nữ nhân không có gia thế hiển hách chống lưng, một đường chiếm được sự sủng ái của Hoàng đế.
Ở tại hậu cung vai vế tựa phó Hậu, quản lý lục cung, trở thành Tề Quý phi được tiên Đế sủng ái nhất trong những năm cuối đời.
Cũng là Thôi ma ma giúp đỡ Tề Quý phi chăm sóc Ôn Ngọc, thủy chung giữ kín bí mật động trời kia...!
Thoáng cái rơi vào trầm mặc.
Ngôn Vọng một tay bế Ngôn Giác, tay kia ôm chặt lấy Ôn Ngọc.
"Trong cung nhiều tai mắt, trước tiên trở về phủ..." Ngôn Vọng ở bên tai Ôn Ngọc khẽ nhắc nhở.
Hắn cũng không đành lòng tiếp tục nhìn xem bộ dáng Ôn Ngọc cắn chặt môi.
Ôn Ngọc gật gật đầu, lập tức tháo xuống trâm ngọc cùng châu hoa cài đầu, còn có vòng tay y chỉ đeo khi tiến cung, nhét cho tiểu cung nữ: "Lưu Hoa, ta nhớ rõ Thôi ma ma còn có một người cháu trai cũng làm việc trong cung, những thứ này..."
Lưu Hoa không biết vì sao Ôn Ngọc lại cho nàng nhiều trang sức như vậy, không dám nhận lấy, cúi đầu đáp: "Hồi bẩm Công chúa, cháu của Thôi ma ma tên gọi Hà Niệm, là người hầu của Ngự Thiện Phòng, hậu sự của Thôi ma ma cũng do hắn lo liệu."
"Vậy tốt, những thứ này ngươi đưa cho hắn một ít, còn lại đều cho ngươi.
Lần này nếu không phải ngươi, có lẽ ta đến cả Thôi ma ma ra đi khi nào cũng không biết..." Ôn Ngọc thấp giọng nói.
"Cái này..." Lưu Hoa khó xử không chịu nhận lấy, nhét trở lại tay Ôn Ngọc.
Xô qua đẩy lại một hồi, Ngôn Vọng liền đem hai người tách ra.
Để tên nô bộc đi cùng đưa tới vài nén bạc.
"Ngươi cầm lấy rồi theo lời Công chúa mà làm." Ngôn Vọng ra mệnh lệnh, cũng không cho phép người khác có quyền từ chối.
Lưu Hoa ngẩng đầu, vừa thấy Tướng quân liền đỏ mặt, cúi người tuân lệnh, quỳ xuống dập đầu: "Lưu Hoa tạ ơn Ôn Ngọc Công chúa và Tướng quân, có thể hầu hạ Công chúa, là phúc khí của Lưu Hoa.
Lưu hoa nhất định sẽ làm theo những gì Công chúa sai bảo."
Ôn Ngọc còn muốn nói thêm, đã bị Ngôn Vọng kéo trở về xe ngựa...!
Thế là bao nhiêu hào hứng của hội thưởng hoa sáng giờ cũng không còn.
Trở lại phủ Tướng quân, Ôn Ngọc vẫn nhìn túi vải kia mà ngẩn người.
Bên trong túi là yếm lúc nhỏ của Ôn Ngọc, còn có mấy món đồ chơi cũ khi còn bé Ôn Ngọc rất thích, đều được Thôi ma ma cẩn thận cất giữ.
Còn có một chiếc yếm nhỏ đang thêu dở, xem kích cỡ có vẻ như là giành cho nữ hài, uyên ương còn đang thêu dở, nhưng mà bên cạnh có bốn chữ "Hòa An Quận chúa" được thêu bằng chỉ đỏ rất rõ ràng.
Là Thôi ma ma đã chuẩn bị cho hài tử của Ôn Ngọc...!
Ngôn Vọng sai người chuẩn bị nước ấm để tắm rửa, Ôn Ngọc thế nhưng vẫn còn ngẩn người vuốt ve uyên ương trên yếm nhỏ.
Tướng quân nghĩ muốn nói gì đó, nhưng mà cả hai những ngày qua đều thủy chung giữ im lặng chết người, Ôn Ngọc dỗi hắn, hắn cũng không biết phải làm hòa thế nào.
Đành đứng cạnh bên bàn nhìn chằm chằm Công chúa.
Ôn Ngọc đã sớm đem áo khoác sáng màu thay ra, búi tóc cũng xõa xuống, trên mặt vẫn còn giữ nguyên lớp trang điểm, tổng cảm thấy có chút xa lạ.
"Thôi ma ma là nhũ mẫu của ta, nhìn ta lớn lên." Ôn Ngọc đột nhiên lên tiếng, hẳn là nói cho người còn lại trong căn phòng này nghe.
"Ân..." Ngôn Vọng nhẹ giọng đáp.
"Ngạc nương ta khi đó được sủng ái khiến nương nương của các cung khác ganh ghét bày mưu hãm hại, khi đó mang thai ta, thiếu chút nữa đã rơi xuống hồ nước, là ma ma kịp thời kéo ngạc nương lên bờ, nhưng lại không cẩn thận khiến bản thân trượt chân té xuống...Ma ma không biết bơi, đến lúc được cứu lên đã hôn mê bất tỉnh...Đó là một ngày giữa tháng chạp...Từ đó về sau, mỗi lần trời trở lạnh, ma ma sẽ ho khan..."
"..."
"Ta gần gũi với ma ma nhiều hơn cả ngạc nương...Là ma ma dạy ta thêu uyên ương.
Đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn cứ ngu ngốc không học được..."
"..."
"Hóa ra sinh mệnh mong manh, nói mất liền mất.
Thời điểm ngạc nương ra đi ta còn nhỏ lắm, lại nghĩ ma ma vẫn còn bên cạnh, không thấy sợ hãi, hiện tại, ngay cả ma ma cũng đi rồi..."
"..."
...!
Buổi tối, Ngôn Vọng sai nhà bếp nấu canh an thần, đợi Ôn Ngọc rửa mặt sạch sẽ chải đầu xong xuôi đi ra, liền nhìn thấy chén canh vẫn còn bốc hơi nóng ở trên bàn.
Ngôn Vọng đang dỗ Tam nhi ngủ, vừa nãy Tam nhi tỉnh một lúc, uống qua chút sữa lại ở trên mặt Ngôn Vọng vỗ vỗ mấy cái, còn không chút khách khí tưới nước lên người Tướng quân, hiện tại rốt cục đã yên tĩnh...Tiếng kêu: "Nha a nha..." cũng ngày càng nhỏ dần.
Ôn Ngọc bưng chén canh, một hơi uống xuống, sau đó ngoan ngoãn lên giường nằm.
Đêm nay...Y thật sự đã rất kìm nén...Mà có nhiều chuyện, Ôn Ngọc đã có thể sáng tỏ...!
Ma ma, nói không còn liền không còn.
Rõ ràng lần trước tiến cung có từng gặp qua, trong lòng nghĩ muốn đem ma ma đến phủ Tướng quân cùng chung sống...Nhưng Tam nhi bất ngờ chuyển bệnh, một lần trì hoãn, hiện giờ đã vĩnh viễn chia ly.
Tam nhi cũng vậy, khi đó bệnh nặng, thật sự khiến y rất sợ rất sợ, sợ đến y không dám ngủ, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt, đến khi tỉnh dậy sẽ không thể gặp lại hài tử được nữa...!
Có một số việc, thật sự không theo ý mình, có một số người, nhất định không thể để lỡ.
Ôn Ngọc mở mắt, y không ngủ được.
Người bên cạnh không chút nhúc nhích, hơi thở rất đều.
Ôn Ngọc nhìn chằm chằm Ngôn Vọng.
Ban đêm trong phòng quá tối, không thể nhìn rõ, Ôn Ngọc liền vươn tay ra, chậm rãi phác thảo từng đường nét gương mặt của Ngôn Vọng.
Người này, là Phò mã của y, là Phò mã thật anh tuấn của y.
Phò mã giúp y dưỡng hài tử còn đối với y tốt lắm...Tuy rằng có lúc ra tay đánh y, nhưng vẫn là Phò mã trong lòng y, khiến y thật yêu thích...!
Ôn Ngọc từng nghĩ có lẽ còn nhiều thời gian...Bọn họ sẽ còn nhiều thời gian cùng nhau nuôi dạy hài tử, cùng nhau chung sống...!
Chỉ là lúc này, Ôn Ngọc càng muốn nắm chặt lấy hiện tại.
Một số sự tình, nếu bỏ lỡ, có lẽ sẽ không quay trở lại được nữa rồi.
Ngón tay Ôn Ngọc lướt qua đôi môi của Ngôn Vọng, nhấn xuống, sau đó cúi đầu...!
Ngôn Vọng bị hôn đến tỉnh, mơ mơ màng màng, trở mình ngăn người phía trên lại, tiếp tục ngủ.
Thân người Ôn Ngọc bị Ngôn Vọng dùng sức ngăn cản, không biết vì sao cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ say....