Hoàng huynh của Ôn Ngọc, cũng chính là Hoàng đế hiện tại Tư Đồ Kỳ.
Là Hoàng tử thứ sáu của tiên Hoàng.
So với Ôn Ngọc lớn hơn tuổi.
Vị Hoàng tử này phía trên tốt xấu gì còn có năm vị ca ca, phía dưới còn có một đệ đệ phấn nộn non nớt, nguyên bản ngôi vị Hoàng đế làm thế nào cũng không tới phiên hắn.
Nhưng là hắn làm được.
Hai năm trước tiên Đế băng hà.
Tư Đồ Kỳ, Lục hoàng tử rất ít người biết đến này, đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn của chính mình giết sạch hết tất cả các huynh đệ.
Đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Mà khi đó mưu sĩ đắc lực trợ giúp hắn, chính là đương triều Thừa tướng, Úy Nhất.
Kỳ thực lúc Ôn Ngọc còn bé, ấn tượng của y đối với Lục hoàng huynh vẫn rất tốt.
Khi đó Ôn Ngọc mới bảy, tám tuổi.
Lục hoàng tử đã hơn mươi tuổi cùng thư đồng Úy Nhất của hắn bất quá cũng chỉ là thanh thông thiếu niên không biết sầu lo.
Hai người bọn họ đều như hình với bóng.
Khi đó Lục hoàng huynh thích chơi thích nháo, Úy Nhất vẫn trước sau như một yên lặng đứng tại bên người hắn.
Có một lần, mèo nhỏ do Ôn Ngọc dưỡng nhảy lên rất cao trên cây làm sao cũng không xuống được.
Ôn Ngọc lại còn nhỏ, đứng dước tán cây gấp đến độ khóc lên.
Một đám thái giám cung nữ đều không có biện pháp, cuối cùng là Úy Nhất tìm tới Tư Đồ Kỳ.
Khi ấy Tư Đồ Kỳ cũng không nói gì, tự mình trèo lên cây, đem mèo ôm xuống trả lại cho Ôn Ngọc.
Cũng là bởi vì một lần cứu trợ đó, Ôn Ngọc liền đối với Úy Nhất có hảo cảm.
Cảm thấy luôn đứng ở bên cạnh Lục hoàng huynh, cái vị ca ca kia, người vừa đẹp, tâm địa lại thật tốt...!
Nhưng là thời gian qua đi.
Phụ hoàng dường như ngày càng già yếu, sau đó quan hệ giữa các Hoàng tử cũng dần biến đổi một cách vi diệu.
Vị Hoàng huynh giúp hắn trèo cây bắt mèo kia cũng ngày càng lãnh huyết vô tình...Mà Úy Nhất đã từng ôn nhu một thời cũng thật giống như đã thay đổi...!
Lễ đăng cơ của tân Hoàng đế năm ấy.
Ôn Ngọc đứng ở phía dưới toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Nếu như không phải ngạc nương từ nhỏ đã đem y trở thành Công chúa mà nuôi dưỡng.
Như vậy ngày Hoàng đế đăng cơ, cũng chính là thời khắc Tư Đồ Ngạn rơi đầu.
Ngạc nương của Ôn Ngọc là sủng phi của tiên Hoàng tức Tề Quý phi.
Ôn Ngọc lại là hài tử nhỏ nhất cũng là hài tử cuối cùng của Hoàng gia, rất được Phụ hoàng thương yêu.
Trước khi ngạc nương qua đời, Ôn Ngọc từ nhỏ đều muốn làm gì thì làm, cũng không có ai quản y.
Bởi vì Phụ hoàng tuổi đã cao, bất quá đối với nương của Ôn Ngọc nhất quyết một lòng.
Nương của Ôn Ngọc là một nữ tử thông minh.
Những nương nương khác sinh được a ca đều rất vui mừng.
Duy chỉ có nàng sinh ra a ca, liền căn dặn nha hoàng cùng bà vú bảo thủ bí mật này.
Phụ hoàng ban tên Ngạn, mà cái tên Ôn Ngọc này là do Tề Quý phi đặt.
Thời điểm Ôn Ngọc đầy tháng lại được tổ chức tiệc mừng thập phần linh đình, là bất luận Hoàng tử nào cùng Thái tử cũng không thể sánh bằng.
Có thể thấy được Phụ hoàng là có bao nhiêu yêu thích Tề Quý phi.
Nhưng là ngạc nương của Ôn Ngọc từng nói với y, chuyện mà đời này khiến nàng hối hận nhất chính là tiến cung trở thành nữ nhân của Hoàng đế.
Chuyện tiếp theo hối hận, chính là đem Ôn Ngọc sinh thành nam oa.
"Con nếu là nữ oa, ở Hoàng gia còn có một tia hi vọng sống, đáng tiếc lại là nam oa, hoặc là không chừa thủ đoạn nào đạt đến quyền lợi tối cao nhất, trở thành cô độc một đời, hoặc là cũng chỉ có thể chết thảm dưới tay của một trong những vị Hoàng huynh kia.
Bất kể là cái nào ngạc nương cũng đều không muốn con gặp phải.
Vậy nên, con cứ tiếp tục vui vẻ làm Ôn Ngọc Công chúa, chớ bị những địa vị quyền lợi kia khiến cho mờ mắt.
Ngạc nương làm Quý phi, có được của cải cùng địa vị mà nữ nhân khắp thiên hạ đều mong ước...Nhưng chỉ ngạc nương biết, chuyện có thể khiến ta thật hạnh phúc, chính là có một nơi được tự do hít thở, có một gia đình an ổn bình dị, có một người chỉ yêu mình ta cũng chỉ có mình ta là bạn đời..."
Những lời này là ngạc nương trước khi lâm chung đã nắm chặt tay Ôn Ngọc mà nói.
Năm ấy y mười bốn tuổi.
Ngạc nương vừa qua đời, người còn lại thủ hộ bí mật giới tính của Ôn Ngọc, cũng chỉ còn một mình y.
Ôn Ngọc trở nên cẩn thận từng li từng tí, cũng sẽ không tiếp tục ham chơi nghịch ngợm vô pháp vô thiên.
Mà là giữ vững phép tắc trong Hoàng cung, yên phận làm Bát công chúa tầm thường biếng nhác của y.
Nhìn Phụ hoàng ngày càng già đi, nhìn bảy vị Hoàng huynh vì ngôi Hoàng đế mà không chừa thủ đoạn tàn sát lẫn nhau...!
Những năm tháng này Ôn Ngọc lạnh mắt nhìn nhân tình trong cung lúc nóng lúc lạnh, lòng người dễ thay đổi, y càng lúc càng khâm phục trí tuệ của ngạc nương.
Liền như cũ an tâm làm Ôn Ngọc Công chúa.
Mãi đến tận có một ngày, Ngôn Đại tướng quân nói muốn lấy y...!
Nói về Lục hoàng tử cùng Úy Nhất.
Ôn Ngọc từ nhỏ đã cảm thấy ánh mắt của Úy Nhất nhìn về phía Lục hoàng tử, rất không bình thường.
Hoàng huynh có thể làm được Hoàng đế, chính là dựa vào hắn đủ hung ác, đủ tàn bạo.
Hắn muốn ai chết, người đó không thể không chết.
Hắn muốn ai sống, người đó có muốn chết cũng phải sống.
Cách xử sự hung tàn này là bắt nguồn từ tính cách vô tâm vô phế không gì ràng buộc của hắn.
Lục hoàng tử là hài tử của Hoàng đế cùng một cung nữ.
Ngạc nương hắn bạc phúc, đi sớm, Lục hoàng tử ấy thế nhưng tư chất không tệ, chỉ là xưa nay không được Phụ hoàng xem trọng.
Thái tử cùng những hoàng tử khác đều có sư phó riêng dạy học, duy chỉ Lục hoàng tử phải cùng Ôn Ngọc còn có những công chúa khác cùng nhau học.
Ngẫm lại liền biết có khác biệt lớn bao nhiêu.
Về sau thời điểm tranh giành ngôi vị, căn bản không ai để hắn vào mắt, lúc đó chủ yếu là Thái tử cùng Nhị hoàng tử đấu đá lẫn nhau đến không biết trời đất.
Ai lại nghĩ đến cuối cùng kẻ giành được hết thảy sẽ là hắn.
Mà Úy Nhất, người vẫn luôn đứng bên cạnh bầu bạn cùng Lục hoàng tử.
Mặc kệ khi Tư Đồ Kỳ là Lục hoàng tử có bao nhiêu tàn nhẫn, mặc kệ khi Tư Đồ Kỳ là Hoàng đế có bao nhiêu sắc bén.
Người này cũng không xa không rời.
Thuở bé làm thư đồng của hắn, hiện tại lớn lên rồi, lại trở thành Thừa tướng, như cũ đứng bên cạnh phụ tá hắn, yên lặng nhìn hắn, tiếp tục bồi hắn.
Ôn Ngọc biết mạng sống của cả nhà Thừa tướng đều nằm trong tay Hoàng đế.
Bất quá Hoàng huynh căn bản không phí tâm nghĩ đến việc uy hiếp Thừa tướng.
Bởi vì trong lòng Thừa tướng, không ai có thể thay thế được, đại khái chỉ có một mình Hoàng huynh đi...!
Ôn Ngọc ăn bánh phục linh, đang suy nghĩ chuyện của Hoàng huynh và Úy Nhất.
Nghĩ hai người họ kỳ thực rất đáng thương.
Hoàng đế một người cao cao tại thượng ôm lấy vạn lý giang sơn, hưởng thụ tịch mịch vô biên, cũng không biết có ý tứ gì.
Mà Thừa tướng thầm mến Hoàng đế nhiều năm như vậy, Hoàng đế năm đó đăng cơ, lập Hậu, sau khi sinh hạ Hoàng tử, lại phế Hậu, cũng đều do một tay Thừa tướng xử lý.
Làm thế nào cũng không thấy hai người bọn họ tiến triển.
Xem tình hình, Úy Thừa tướng có lẽ là muốn đem tình cảm của chính mình nhịn chết cả đời cũng không nói ra.
Ôn Ngọc cảm thấy có chút đáng tiếc.
Có điều nghĩ đến chính mình chết đi thật nhiều huynh đệ, tuy rằng những vị Hoàng huyng kia cùng y không có mấy phần cảm tình, cũng không hề quen biết.
Nhưng dù sao đều là nhân mạng, mặc kệ Hoàng đế là có bao nhiêu bất đắc dĩ cùng hết cách, Ôn Ngọc vẫn cảm thấy Hoàng đế hiện tại cô độc như vậy đều là hắn xứng đáng.
Ngôn Vọng nhìn Ôn Ngọc ngồi ăn bánh phục linh, cứ một lúc cười cười, một lúc lại xuýt xoa, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi...!
"Úy Thừa tướng hôm nay nhiễm phong hàn.
Hoàng huynh ngươi để hắn ở tại trong cung dưỡng bệnh." Ngôn Vọng biết Ôn Ngọc thích nghe chuyện bát quái của Hoàng đế cùng Thừa tướng, liền đem chút chuyện sẽ khiến y cảm thấy hứng thú kể lại.
"Phủ Thừa tướng vẫn là nên hủy đi hoặc là để cho người khác ở.
Thừa tướng của chúng ta một tháng có chừng hai mươi ngày là ngụ ở trong cung đi.
Ngươi nói xem Hoàng huynh ta sao cứ ngốc như vậy?" Ôn Ngọc lại muốn lấy bánh hạt dẻ giòn cho vào trong miệng.
Bị Ngôn Vọng bắt được cánh tay, khối bánh hạt dẻ giòn này liền tiến vào miệng Tướng quân.
Đó là khối bánh cuối cùng.
Ôn Ngọc đầy mặt oán niệm.
"Được rồi, ăn xong rồi, đi ngủ." Ngôn Vọng đối với chuyện bát quái của hai người kia thật không có hứng thú.
Ở trong mắt hắn, Thừa tướng cùng Hoàng đế đều chung một giuộc, đều là những kẻ đã khiến Ngôn Vọng hắn phải chịu nỗi đau mất đi người thân.
.
Truyện Full
"Ngươi chờ đã." Ngôn Vọng gọi người đang muốn hướng đến trên giường nằm xuống.
Đổi chủ ý: "Buổi tối có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
"Đi đâu?" Ôn Ngọc nổi dậy hứng thú.
"Đâu cũng được, ngươi vẫn là nên hoạt động một chút −−−" Ngôn Vọng nhấc lên cằm Ôn Ngọc, cảm thấy người này mập mạp một chút lại càng đẹp mắt, chỉ là lo lắng y không rèn luyện đối với thân thể sẽ không tốt.
"Yêu! Để ta đi thay y phục.
Bổn thiếu gia ở trong phòng ngột ngạt đến muốn phát bệnh rồi."
Liền nửa canh giờ sau, Tướng quân cùng Công chúa vận thường phục nam nhân, đi trên đường vắng.
Ôn Ngọc đi được một chút lại tỏ ra không tình nguyện: "Ngôn Vọng, ngươi là cố ý, nửa đêm nửa hôm dẫn ta tới chỗ này..."
Trên đường nhà nhà đều đóng cửa tắt đèn tối om.
Nửa cái bóng ma cũng không có.
Ngôn Vọng chỉ là mang theo Ôn Ngọc đi lung tung không có mục đích.
Đêm mùa xuân không hề lạnh, trên đường còn mơ hồ có hương hoa nhàn nhạt.
Phò mã quay đầu nhìn Ôn Ngọc không chút hứng thú đi ở phía sau.
"Làm sao còn mang theo cái này?" Đưa tay sờ lên bụng Ôn Ngọc.
Ách, ấy thế mà lại là bụng thật, không phải miếng đai bụng giả.
Gương mặt Tướng quân nhất thời cứng ngắc.
Ôn Ngọc không mấy cao hứng phủi bỏ tay Tướng quân.
"Ta đang dưỡng cho mình béo chút.
Về sau Tiểu Tam nhi mới có thể ở trên bụng của ta bò tới bò lui thật thoải mái."
Tướng quân không quá để tâm, quyết định tiếp tục dẫn người đi thêm một chút mới trở về phủ.
Nhưng là Ôn Ngọc vốn đang thật nhàm chán, đột nhiên thấy được trong một ngõ hẻm có người, liền một mình chạy tới.
Đợi Ngôn Vọng đuổi theo đến nơi, lại để hắn nhìn thấy bốn năm cô nương trước cửa Lập Xuân Viện vây xung quanh Ôn Ngọc, các nàng mỗi người đều trang điểm lộng lẫy, đều như muốn tựa cả người lên thân Ôn Ngọc.
Từ rất xa đã nghe thấy: "Yêu, vị đại gia này, làm sao lại anh tuấn như vậy, nhìn mặt mũi còn rất ra dáng thư sinh a, mau vào trong....Các cô nương đều đang đợi ngài..." Nữ nhân kia đã muốn luồn tay vào áo ngoài của Ôn Ngọc.
Ngôn Vọng hai ba bước tới gần, đem người từ trong đám nữ nhân kéo ra.
Ôn Ngọc nhìn thấy các cô nương vây quanh y, liền thật vui vẻ, miệng cười toe toét, cũng tùy tiện để người ta sờ mó thân thể.
Nhưng là mặt mày các cô nương còn chưa có nhìn rõ Ôn Ngọc đã bị Phò mã kéo ra.
Y không mấy cao hứng nhíu mày, ghét bỏ hắn quản việc không đâu.
"Yêu, vị đại gia này cũng mau vào trong a, lại có đến hai khách nhân trong tuấn mỹ như thế, các cô nương đều thích đến chết mất!"
...!
Ngôn Vọng một tay gắt gao giữ chặt Ôn Ngọc còn đang muốn hướng về phía đám nữ nhân đó mà chui vào.
"Nơi này là kỹ viện." Tướng quân vô cùng trấn định ở bên tai Công chúa nhẹ nhàng nói.
"Bổn công tử biết." Ôn Ngọc giương lên khóe miệng, gương mặt thật hiếu kỳ.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nương xuyên một thân y phục hồng phấn thật xinh đẹp.
"Ngươi nếu biết vậy còn muốn vào đó làm gì?" Ngôn Vọng cả mặt đều tái rồi.
"Uống rượu hoa, ôm cô nương..." Ôn Ngọc trả lời rất trôi chảy.
Tướng quân buông tay ra.
Cứ ngỡ Tướng quân đồng ý để y đi phong lưu, lại ngay lúc đang thập phần hưng phấn muốn hướng về phía các cô nương mà nhào tới.
Kết quả, chớp mắt một cái đã bị Ngôn Vọng vác ở trên vai, trơ mắt nhìn các cô nương cách y càng lúc càng xa.
Tướng quân một đường đem người trở về phủ, tiến vào Khiêm Nhuận Các, trực tiếp bỏ lên giường.
Ôn Ngọc tỏ ra khó chịu nhìn hắn, lại thấy Ngôn Vọng xoa xoa bả vai, lạnh lùng nói: "Đi thay y phục, còn nữa, khống chế bản thân một chút, ngươi nếu nặng hơn nữa ta sẽ vác không nổi."
"Chê ta béo, còn quét sạch hứng thú của ta...Ngôn Vọng, ngươi hổn đản!" Ôn Ngọc tiện tay bắt lấy một vật gì đó trên giường ném về phía Ngôn Vọng.
Nhưng là vật kia vừa vuột khỏi tay y liền hối hận rồi.
Quát to một tiếng: "Tiểu Vọng Vọng!"
Cũng còn may Ngôn Vọng dễ dàng tiếp được tiểu hồ ly đáng thương.
Tiểu tử đáng thương buổi tối nhảy lên giường Ôn Ngọc muốn ngủ một giấc thật thoải mái, đột nhiên lại trở thành công cụ ném người của Công chúa.
Tiểu hồ ly đã lớn rất nhiều, thân dài bằng ngang ngửa cánh tay Ngôn Vọng.
Cũng cùng Ôn Ngọc mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ như thế, trên người phì lên không ít, lớp lông trắng muốt sáng bóng mượt mà.
Mỗi ngày ngoại trừ ngủ chính là ăn, tựa như một còn mèo lười, ba viên đậu của Ôn Ngọc so với nó còn cần cù hoạt động hơn nhiều.
Ngôn Vọng sờ sờ vuốt vuốt tiểu hồ ly sợ hãi không thôi trong lồng ngực, lại nhìn nam nhân một thân nam trang lườm mắt hung hãn nhìn hắn.
Đột nhiên ý thức được chính mình là đang làm cái gì −−−−
Ôn Ngọc ăn nhiều khiến hắn lo lắng cho sức khỏe của y, Ôn Ngọc đi kỹ viện bị nữ nhân vây quanh, toàn thân hắn cũng không thoải mái.
Hắn đây là thế nào...!
Ôn Ngọc là nam nhân.
Là đệ đệ ruột thịt của kẻ hắn thù nhất.
Một Công chúa giả mạo ở bên cạnh hắn, bất kể lúc nào cũng có thể sẽ mang đến cho Ngôn gia của hắn tai bay vạ gió...!
Một người biết hết toàn bộ kế hoạch của hắn, lại không biết có thể hay không sẽ phản bội vạch trần hắn...!
Ánh mắt Ngôn Vọng có chút phân tán, tay ôm hồ ly mà lòng mang tâm sự nặng nề, đột nhiên xoay người bước ra ngoài.
Ôn Ngọc không biết Tướng quân hắn là muốn đi nơi nào, hướng về phía bóng lưng Ngôn Vọng lo lắng kêu lên: "Ngươi muốn đem Tiểu Vọng Vọng đi đâu, trước tiên giúp ta nhìn xem nó có bị thương tổn gì không đã!"
Y lo lắng muốn xuống giường, kết quả vừa rồi bị người vác trên vai hai chân đều đã sớm tê rần, không thể đứng vững, cả người đều té ngã ở trên đất...!
"Tên hỗn đản Ngôn Vọng..."Ôn Ngọc xoa xoa cái miệng đáng thương vừa mới đập xuống đất, trong lòng đem Tướngquân mắng đến không còn non nước....