Thời gian trong chướng biến ảo khó lường.
Cuộc nói chuyện với Lâu Quan Tuyết chầm chậm chảy qua, góc nhìn của Hạ Thanh thay đổi lần nữa, tiếp tục lấy thân phận người ngoài quan sát tuổi thơ của hắn, trạng thái ngoài cuộc cũng khiến cậu dễ dàng tập trung suy ngẫm nhiều điều.
Chẳng trách Lâu Quan Tuyết mở miệng lúc nào cũng là một tiếng cút, con sói nhỏ này, thật sự là không cần cứu chuộc.
Cuộc sống của hắn đã rất rõ ràng.
Biết mình thê thảm đến đâu, cũng không ngại phô bày cái thảm của mình đổi được lợi ích.
Mỗi ngày đều bôn ba kiệt sức, chịu đựng tiếng nhục mạ chế giễu trong tối ngoài sáng, tiếp xúc với một người mẹ điên, nhưng không hề cảm thấy mình đáng thương.
Tâm tư của một đứa trẻ lên năm còn chưa khó nắm bắt, tính tình gàn bướng cố chấp Lâu Quan Tuyết tích trữ bấy lâu, có lẽ chỉ là vì sống sót.
Tộc thuần giao dùng linh khí đất trời, Dao Kha không cần ăn uống, từ sâu trong tâm trí nàng cũng không bằng lòng thừa nhận Lâu Quan Tuyết là người, vẫn luôn lạnh lùng xem nhẹ điều ấy.
Chờ đến khi đứa trẻ gần như chết đói trước mặt, nàng mới đột ngột tỉnh giấc, hối hận đau lòng, run rẩy nấu canh cho hắn.
Giống như đêm đó, thổn thức một câu "Xin lỗi A Tuyết" lặp đi lặp lại.
Cặp mắt màu xanh bạc, bởi vì ngày thêm ngày chất chồng nước mắt mà trở nên xám xịt, đỏ hồng, tiếp tục như vậy, có lẽ nàng sẽ thật sự mù hai mắt.
Hạ Thanh không hiểu Dao Kha đang nghĩ điều gì.
Nàng như bị đa nhân cách, lạnh lùng không phải giả, đau lòng không phải gạt.
Lâu Quan Tuyết đau đớn, có lẽ nàng còn đau đớn gấp nghìn, thật không hiểu rõ kẻ nào hành hạ kẻ nào.
Mà Lâu Quan Tuyết chưa bao giờ muốn hiểu Dao Kha, người mẹ đẻ điên điên khùng khùng này trong tâm trí hắn, có thể được khái quát hết thảy chỉ bằng hai chữ, người điên.
Hạ Thanh hỏi: "Ngươi có sợ điều gì không?"
Lâu Quan Tuyết không hề nghĩ ngợi, lạnh giọng đáp: "Chết."
Quả đúng là đáp án hắn sẽ đưa ra hồi năm tuổi.
Lâu Quan Tuyết hiện giờ quá đơn thuần, như sống chỉ vì được sống sót.
Ngông cuồng ẩn giấu rất sâu, nhưng lại vắt ngang linh hồn, để lộ sắc sảo lạnh băng chìm trong đáy mắt.
Thích kẹo hồ lô.
Thích thả diều.
Sau đó cuối cùng Hạ Thanh cũng hiểu diều là từ đâu mà tới.
Hôm ấy cậu ngồi trên bờ tường, nhìn theo một con diều từ đâu bay lại, khuấy động hồi ức đang lặng lẽ sôi trào.
Cùng với đó là một đám người chạy vào theo, cung nữ thị vệ ráo riết vây quanh một thiếu nữ ôm thỏ, là Yến Lan Du.
Khi trở thành Thái hậu bà ta luôn mang dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng, nhưng ở thuở thiếu thời, lớn lên trong vinh hiển, khoe khoang ngang ngược khắc cốt ghi tâm.
Váy đỏ thướt tha nào hoa nào thủy, ấn đường điểm vẽ hoa đào, tóc đen vấn chéo, gài ngọc minh châu lướt thướt rung rinh.
"Hoàng cung còn có vùng đất hoang tàn như vậy?"
Móng tay bà ta sơn màu đỏ chót, gãi lên bộ lông con thỏ trong lòng.
Thái giám phía sau run lên khe khẽ.
"Nương nương, nô lượm con diều rồi mau chóng rời đi, đừng để mảnh đất nhớp nhúa này làm dơ bẩn mắt người."
Bờ môi đỏ mọng của Yến Lan Du nhếch lên, hất hất cằm, thấy Lâu Quan Tuyết đứng múc nước bên giếng, giở giọng yêu kiều: "Đứa nhóc, giúp bổn cung nhặt cánh diều lên."
Lâu Quan Tuyết buông dây thừng kéo nước, lau sạch bàn tay lên y phục rồi mới qua nhặt, tránh cho vì làm bẩn con diều mà dẫn tới nhiều tai bay vạ gió.
Chẳng qua hắn có cẩn thận đến đâu, thì trong mắt Yến Lan Du vẫn là bẩn thỉu nhơ nhớp, nàng để cung nữ tiếp lấy, nhìn chằm chằm Lâu Quan Tuyết hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "Bổn cung nghe nói Bệ hạ từng phá lệ sủng hạnh một giao nhân, về sau giao nhân phạm lỗi, bị biếm vào lãnh cung.
Giao nhân đó tên là Dao Kha, ngươi có phải con của Dao Kha không?"
Sắc mặt Lâu Quan Tuyết tái nhợt, sợ hãi bất an: "...!Ừm."
Yến Lan Du thoáng ngừng, lại hỏi: "Ngươi tên là gì."
Lâu Quan Tuyết nắm chặt vạt áo, run rẩy: "Lâu...!Quan Tuyết."
Yến Lan Du giễu cợt: "Lâu?" Bà ta trào phúng, lời không nói hết, nhưng người ngoài đều có thể hiểu rõ ý bà ta muốn nói----- ngươi mà xứng lấy họ Lâu?
Bộ móng đỏ chót của Yến Lan Du xoẹt qua tai thỏ, đột nhiên ác ý hiện lên trong mắt, nụ cười trên môi càng thêm tươi rói: "Tên này không hay, ta chọn cho ngươi một nhũ danh khác được không."
Lâu Quan Tuyết im lặng ngẩng đầu, da trắng đến độ trong suốt, ánh mắt yếu ớt mà mê man.
Nếu hắn đã muốn giả vờ, thì hoàn toàn có thể đóng vai một đứa bé năm tuổi hèn nhát tự ti đến xuất quỷ nhập thần.
Yến Lan Du cười vừa ý, cúi người, nhả lời như rắn rết phun nọc: "Khi còn bé bổn cung từng nghe được một câu thơ, nói rằng Vứt kẻ bần tiện, nghe người cao sang, nhũ danh của ngươi cứ gọi là tiện nhân đi, thấy thế nào?" Nhũ danh gọi là tiện nhân đi, thấy thế nào?
"Phụt" đám cung nữ thái giám sau lưng bà ta cười thành tiếng, khùng khục khùng khục tụm lại một chỗ, ánh mắt cợt nhả, dò xét, chế nhạo, vây trên người Lâu Quan Tuyết như ngọn lửa nóng, như muốn lột da tháo cốt tiểu điện hạ này, giẫm nát dưới lòng bàn chân mới cảm thấy hài lòng.
Hạ Thanh muốn đánh người, nhưng cậu hiểu Yến Lan Du không phải người cậu có thể động vào, cậu chọc giận bà ta, bà ta sẽ dồn mọi thù hằn lên người Lâu Quan Tuyết.
Hạ Thanh nhất thời vừa lo vừa cuống.
Hiện giờ toàn bộ người trong sân đều đang nhìn Lâu Quan Tuyết.
Ánh mắt bọn họ toàn là ác ý, chờ được nhìn thấy biểu cảm nhục nhã hận thù, hoặc là thảm hại đỏ vằn đôi mắt.
Nhưng mà không có.
Lâu Quan Tuyết yên lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi cười tươi, ngoại hình lúc nhỏ của hắn xinh đẹp đáng yêu, cười lên vừa ngoan vừa ngọt.
Ngọt cho lòng người run rẩy.
Hắn ngẩng đầu, hàng mi run như cánh bướm giãy giụa trong tơ nhện, ánh mắt ngây thơ không rõ sự đời: "Tiện nhân sao, thật hay, cảm tạ nương nương."
Giọng nói trong sáng ngu muội, tựa như là thật sự thích biệt danh này.
Yến Lan Du không nhận được phản hồi mong đợi, lập tức mất hứng, ôm thỏ xoay người rời đi.
Đám cung nhân cũng cảm thấy chán ngắt.
Hạ Thanh siết chặt nắm đấm, chờ Yến Lan Du ra khỏi lãnh cung, mới lại gần Lâu Quan Tuyết: "Ngươi đừng để ý tới bà ta."
Lâu Quan Tuyết lạnh lùng nói: "Ta không để ý tới bà ta."
Hạ Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt của Lâu Quan Tuyết, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ừ, nhưng ta vẫn muốn an ủi ngươi, đừng buồn, khi lớn lên ngươi sẽ rất giỏi giang."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười, không còn ngọt ngào giả dối như trước, mà là nụ cười lạnh lẽo mỉa mai phù hợp với tính tình của hắn.
Hắn hỏi: "Ngươi biết chuyện khiến ta vui vẻ nhất khi ngươi xuất hiện là gì không."
Hạ Thanh ngẫm nghĩ, chậm rãi đáp: "Hẳn là vì ta xuất hiện làm ngươi biết được ngươi còn sống đến lúc trưởng thành." Hạ Thanh lại nói: "Ngươi vẫn tiếp tục nói chuyện với ta, có phải chỉ để chắc chắn trong tương lai mình thật sự sống sót hay không?"
Lâu Quan Tuyết không trả lời, đồng tử đen thẳm lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, rất lâu sau mới xoay người, để lại một lời lẩm bẩm: "Còn chưa tới mức quá ngu ngốc."
Hạ Thanh cũng không giận, nói: "Lâu Quan Tuyết, hiện giờ ta đoán ra được tâm ma của ngươi là gì rồi."
Lâu Quan Tuyết dùng bàn tay bị thương sâu đến tận xương đi kéo sợi dây thừng sần sùi.
Hạ Thanh túm áo hắn: "Để ta đi, ta khỏe hơn ngươi một chút."
Lâu Quan Tuyết không từ chối, yên lặng đứng sang một bên, lên tiếng hỏi: "Tâm ma của ta sẽ là gì?"
Đôi tay ngắn ngủn của Hạ Thanh kéo kéo sợi dây thừng, trả lời không quay đầu lại: "Sẽ là chính ngươi."
Lâu Quan Tuyết cười chế giễu.
Hạ Thanh quay đầu nhìn Lâu Quan Tuyết, con ngươi nâu nhạt tựa như núi biển đang nhìn chăm chú.
Lâu Quan Tuyết ngẩn người, không được tự nhiên: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ngốc như vậy."
Hạ Thanh đã kéo xong thùng nước: "À."
Hạ Thanh vô cùng chắc chắn, tâm ma của Lâu Quan Tuyết sẽ chỉ là chính hắn, không phải bất kỳ một ai khác.
Chẳng qua cậu cũng không rõ, tâm ma này xuất hiện bao giờ, và vì cớ gì xuất hiện.
Sau đó đất trời trong chướng cũng nhanh chóng cho cậu câu trả lời.
Yến Lan Du lại tới, vào một đêm ánh lửa ngợp trời.
Bà ta đút con thỏ trong ngực cho sói tuyết, sau đó mang sói tuyết vào lãnh cung.
"Có ai ở đây không?" Giọng bà ta vẫn còn thanh thoát.
Ánh vàng của ngọn đuốc giơ cao trong tay cung nhân phía sau hắt lên mái tóc bà ta, lóe lên ánh sáng lập lòe rét lạnh.
"Nghe nói sói tuyết ở sông băng và giao nhân trên Biển Thông Thiên vẫn luôn là thiên địch.
Con súc sinh này ăn mất thỏ cưng của bổn cung, Dao Kha phu nhân, có thể dạy dỗ nó thay bổn cung được không?"
Bất luận ở độ tuổi nào, câu hỏi của Yến Lan Du cũng đều chưa bao giờ cần tới lời hồi đáp.
"Ngoan, đi vào đi thôi."
Bà ta nhếch miệng, cúi người, váy đỏ như máu, cởi xích cho con sói tuyết đói bụng mơ màng.
Sói tuyết thoát khỏi sự cầm tù, nhưng không dám tiến về phía Yến Lan Du, hơi nóng hắt lại từ bó đuốc khiến cho nó rên lên gầm gừ.
Đói đến tâm trí trống rỗng, sói tuyết xông thẳng vào bên trong lãnh cung lạnh lẽo thê lương.
Hạ Thanh ngồi trên bờ tường, máu toàn thân như ngừng chảy, cậu lập tức nhảy xuống: "Lâu Quan Tuyết!"
Nhưng màn đêm ánh lửa ngập tràn này, lại là hồi ức trong chướng của Lâu Quan Tuyết, cậu không thể tham dự vào.
Lúc Hạ Thanh chạy đến, chỉ thấy con sói tuyết thân thể khổng lồ, hơi nóng phả ra từ lỗ mũi, cặp mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người đàn bà yên lặng bên bàn.
Dao Kha ngẩng đầu, nhìn con dã thú hung tàn đói bụng, ánh mắt xanh bạc không toát ra vẻ sợ hãi, mà chỉ là lặng lẽ đối mặt.
Giao tộc từng là chủ nhân biển cả, thuần giao càng là kẻ săn mồi áp đảo tuyệt đối.
Dòng máu thuần phục ăn sâu bén rễ trong tâm trí khiến cho sói tuyết trì hoãn bước chân, thở phì phò, thử thăm dò với vẻ cáu kỉnh bất an.
Dao Kha nhìn con sói tuyết, sau đó nhẹ nhàng nắm tay Lâu Quan Tuyết, nàng nói: "Lát nữa ta giữ nó, con chạy ra từ cửa sau, con thông minh như vậy, chắc chắn đã biết lối đi kia rồi."
Lâu Quan Tuyết đột ngột ngẩng đầu, nhìn nàng chằm chằm.
Dao Kha nói: "Ngoan, sau khi rời khỏi đây đừng trở lại.
Nếu ta chết rồi, con sẽ không sống nổi ở chốn hoàng cung."
Lâu Quan Tuyết mím chặt bờ môi.
Dao Kha buông kim chỉ trên tay, vẻ mặt dịu dàng mà hoảng hốt, lẩm bẩm: "Đây chính là cái giá phải trả của giao tộc đấy ư."
Loài dã thú xưa nay chưa từng đặt vào mắt, hiện tại nguy hiểm đến mức có thể lấy mạng nàng.
"Đây là trừng phạt, trừng phạt vì ruồng bỏ thần linh."
Dao Kha đứng dậy, quần áo màu lam nhạt rũ xuống, con ngươi màu bạc ánh lên sắc máu, trong phút chốc, người đàn bà thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai đã tản ra một tầng sát khí phá nát không trung.
Máu tanh và bạo ngược, như dấu hiệu của loài dã thú đi ra từ biển máu núi thi, đồng tử dựng thẳng, một màu huyết sắc.
Con sói tuyết kêu gào một tiếng, tứ chi run rẩy, nhưng cơn đói thiếu đốt lý trí của nó, cuối cùng nó vượt qua sợ hãi nhào thẳng về phía Dao Kha.
"Đi!" Nàng hô lên, đẩy Lâu Quan Tuyết sang một phía.
Lâu Quan Tuyết bị đẩy cho lảo đảo, ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, soi sáng khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Hắn cắn chặt hàm răng, nhìn người đàn bà trong ánh đuốc tàn.
Nhìn nàng thuần thục dùng tay ghì cổ sói tuyết, nhưng vì không đủ sức mạnh mà bị xô ngược lên tường, sói tuyết cắn lên cánh tay nàng, máu văng tung tóe.
Mà Dao Kha không rên một lời, ánh mắt tàn bạo, há miệng cắt đứt tai sói tuyết.
Tộc thuần giao hung tàn khắc nghiệt, sẽ không bao giờ tỏ ra yếu thế, đến chết cũng phải ngẩng cao đầu.
Mặc dù thân thể nàng yếu ớt hơn cả phụ nữ và trẻ con bình thường, nhưng thú tính và sát tâm nằm sâu trong máu vẫn khiến nàng đối kháng thành công với con sói tuyết, kéo dài được rất nhiều thời gian.
"Đi!" Lý trí duy nhất của nàng, đều dùng để nói ra một chữ này.
Nói cho Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết không nhúc nhích, hắn đang phát run, hàm răng run rẩy, cơn rùng mình ớn lạnh xuyên qua từng tấc da tấc thịt, băng và lửa cùng vọt lên trong ánh mắt.
Hẳn là hắn hận nàng.
Hận nàng âm tình bất định, hận nàng hỉ nộ vô thường, hận nàng chỉ đem lại hành hạ và đau đớn----- hận nàng mang hắn tới thế giới này, lại phó mặc hắn tự mình lăn lộn nghĩ cách tiếp tục sống sót.
Hắn tiếc mạng như vậy, sống chỉ để sống sót mà thôi.
Hắn nhảy cửa sổ ra ngoài, rời khỏi nơi này.
Người đàn bà điên chết rồi mới tốt.
Nhưng mà, khi tất cả suy nghĩ ích kỷ và lý trí hiện lên trong đầu hắn, cặp mắt hắn lại dâng lên ánh lệ.
"Đồ ngu." Hắn tự chửi mình.
Hắn lấy ra con dao nhỏ cho tới nay chưa bao giờ rời thân, sau đó khom người, vọt tới.
Dao Kha thấy bóng hắn xuất hiện, run lên bần bật, thế rồi tròng mắt toát ra nồng đậm đau thương.
Lâu Quan Tuyết túm chặt chân sói từ phía sau, thuận thế nhảy lên lưng nó, túm lông, động tác hung ác và tàn nhẫn, đâm vào cổ sói tuyết từng đao, từng đao.
Sói tuyết ngẩng đầu tru lên, giãy giụa điên cuồng, muốn hất phăng hắn xuống.
Nhưng Lâu Quan Tuyết không hề từ bỏ, trên mặt đầy máu, cắn răng, tiếp tục một đao, một đao, lại một đao.
Từng mũi dao đâm nát cổ sói tuyết, máu thịt bầy nhầy, nhỏ lên mặt Dao Kha, cũng bắn vào mặt hắn.
Dao Kha vẫn nhìn hắn, từ đầu đến cuối.
Ánh mắt là đau thương hắn chưa từng hiểu được.
Con sói tuyết hai phía giáp địch, rốt cuộc không chịu nổi, đổ vật xuống nền đất.
Lâu Quan Tuyết cũng ngã xuống, ầm, xương tay hắn đau như sắp nứt ra.
"Thật là mãn nhãn." Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay.
Yến Lan Du dẫn theo một đám thị vệ cầm đuốc, cười khúc khích nhìn một phòng hỗn độn.
Bà ta nhìn Lâu Quan Tuyết như có điều suy nghĩ, môi đỏ nhếch lên: "Không hổ là giao tộc từng xưng bá đại dương, quả là ghê gớm."
Lâu Quan Tuyết không phải giao, nhưng hắn lười bác bỏ, cũng không có thì giờ ngụy trang, chỉ cúi đầu không nói một lời nào.
Yến Lan Du lại nhìn sang khuôn mặt tuyệt sắc của Dao Kha, sau phút ngẩn người, đè nén ghen ghét, cười nói: "Vậy thì tối nay cảm ơn Dao Kha phu nhân đã ra tay giúp đỡ.
Bây giờ bổn cung sẽ mang con tiện súc này rời đi."
Bà ta lệnh cho thị vệ vác thi thể sói tuyết, trước khi rời khỏi, tầm mắt lại dừng trên mặt Dao Kha vài giây không rõ.
Nhưng Dao Kha cũng không đếm xỉa tới bà ta.
Nàng mặc kệ máu đầm đìa trên mặt, nhìn Lâu Quan Tuyết, rơi lệ không ngừng.
Nực cười biết bao.
Thánh nữ giao tộc mạnh mẽ và cao ngạo trước đây, hiện giờ chỉ vì một đứa bé, mà rơi hết nước mắt cả một đời, nhỏ hết máu đầu tim cả một kiếp.
Lâu Quan Tuyết rất không quen nhìn nàng như vậy.
Hắn ôm cánh tay mảnh khảnh, đứng dậy, có chút bối rối, nói với nàng: "Ta chỉ là..."
Ai ngờ Dao Kha đã bụm mặt, khóc không thành tiếng.
Nàng đau khổ như bị xé nát trái tim, nức nở bi ai chém đứt linh hồn.
"A Tuyết, ngươi là quái vật."
Sắc mặt Lâu Quan Tuyết trắng bệch.
Nàng khóc thành huyết lệ, lẩm bẩm như điên như dại: "Xin lỗi, xin lỗi, lẽ ra ngươi không nên sống sót.".