Hạ Thanh tỉnh lại, mở mắt, suýt tưởng rằng mình đã trở về hoàng cung nước Sở.
Dạ minh châu trên vách tường phát ra ánh sáng lạnh, chiếu rọi mặt sàn ngọc thạch bóng loáng.
Giao sa dệt màn che, ngọc trai xâu trướng rủ, lưu ly rải rác bốn phương.
Cậu day day ấn đường, dần dần tỉnh táo, đứng dậy bước ra.
Trên đường Hạ Thanh nghe được âm thanh biển động, cậu đi đến cuối cung điện, mới biết đây thật sự là đáy biển.
Cậu sinh ra ở Bồng Lai, nhưng lại không mấy tiếp xúc với Biển Thông Thiên, sư phụ luôn dặn dò bọn cậu đừng có chọc vào giao tộc, thế nên kiếp trước Hạ Thanh chỉ ra biển ba lần, lần nào cũng kết duyên cùng Lâu Quan Tuyết, cứ như là cậu đến chỉ để gặp hắn.
Lần đầu tiên được hắn cứu dưới đáy biển, lần thứ hai được hắn giải vây ở Thần cung, lần thứ ba theo hắn ngã xuống vực hoang.
Hạ Thanh ngước mắt, nhìn cực quang lộng lẫy tản khắp biển sâu, bất giác ngẩn người.
Bầy sứa trong suốt lượn lờ trên rặng san hô đỏ, đàn cá ùn ùn qua lại như thoi đưa, rong biển thong thả lắc lư.
Thế giới sắc màu sặc sỡ dưới đáy Biển Thông Thiên bị ngăn cách bên ngoài một vách tường trong suốt.
Bậc thềm trước điện, Lâu Quan Tuyết ngồi dưới nền, áo khoác tản rộng, tóc dài đen nhánh rủ xuống sau lưng.
Hạ Thanh bước lại gần, vừa mới tỉnh ngủ đầu còn hơi choáng, dụi dụi mắt, mở miệng không chút nghĩ ngợi: "Mười năm nay ngươi ở nơi này à?"
Lâu Quan Tuyết đặt sáo cốt xuống, ngước mắt liếc nhìn cậu, nhếch khóe miệng, hờ hững nói: "Hạ Thanh, ngươi đúng là biết nói chuyện."
"..." Hạ Thanh nghe được giọng điệu quen thuộc này, suýt thì sặc nước miếng.
Cậu tỉnh hẳn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâu Quan Tuyết, nghĩ đến việc mình đang truy thê, quyết định biết điều ngậm miệng làm người câm.
Đôi mắt Lâu Quan Tuyết đã không còn sắc máu, trở về với màu đen nguyên bản, tóc đen rủ xuống sườn má trắng, bờ môi đỏ thẫm, vẫn là Đế vương thần bí xinh đẹp quỷ diễm trong lầu Trích Tinh.
Hạ Thanh lại thấy làm người câm không giải quyết được vấn đề truy thê, đành mở miệng: "Xin lỗi, ta không bao giờ rời đi nữa."
Lâu Quan Tuyết gật đầu, ừ một tiếng biếng nhác, châm chọc: "Không sao, ngươi không rời đi được."
Hạ Thanh: "???".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Lâu Quan Tuyết bỗng đưa tay, ngón tay lạnh băng vuốt ve yết hầu Hạ Thanh.
Nơi này từng bị sáo cốt đè lên hung dữ, bây giờ vẫn còn vết đỏ, hắn bình thản hỏi: "Đau không?"
Hạ Thanh nuốt nước bọt: "...!Cũng bình thường."
Lâu Quan Tuyết cười một tiếng, xoa xoa dịu dàng mà mờ ám, ánh mắt hắt điên cuồng, nhẹ giọng nói: "Hạ Thanh, khi ấy ta thật sự muốn coi ngươi như ảo ảnh, để rồi giết chết ngươi."
Hạ Thanh ngẩn người, không căng thẳng như lúc vừa gặp mặt, bây giờ cậu đã có thể bình tĩnh cầm tay hắn.
Lâu Quan Tuyết lại nói: "Sau khi giết chết sẽ biến ngươi thành con rối, máu thịt chảy vì ta, linh hồn bị ta thao túng, trọn đời trọn kiếp ở lại bên ta."
Hạ Thanh kinh ngạc không biết nói gì.
Lâu Quan Tuyết bật cười: "Đừng kinh ngạc, ta cũng rất kinh ngạc." Hắn hờ hững nói: "Vậy mà ta lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy, có lẽ là bị tâm ma mười năm hành hạ điên rồi, bệnh không nhẹ."
Hạ Thanh nghẹn ngào, thủ thỉ: "Không ngốc, cũng không bệnh."
Lâu Quan Tuyết cười khẽ, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt cậu: "Nói dối, trước đây, một ngày ngươi phải hỏi câu Bệnh à đến ba lần."
Hạ Thanh ngượng ngùng: "...!Nay đã khác xưa."
Lâu Quan Tuyết nói: "Khi đó ta không bệnh, bây giờ mới gọi là bệnh hết thuốc chữa."
Hạ Thanh không nhịn được, cắn răng, nhào vào ngực hắn, ôm chặt eo Lâu Quan Tuyết, nói: "Lâu Quan Tuyết, xin lỗi..."
Lâu Quan Tuyết không cười nữa, hắn cũng ôm lấy Hạ Thanh: "Đây là cách ngươi xin lỗi sao?"
"Ta..." Hạ Thanh đỏ vành mắt, tai cũng đỏ lên, bàn tay run rẩy cởi áo Lâu Quan Tuyết.
Nhưng mà cậu quá hốt hoảng, luống cuống tay chân hoàn toàn không cởi được.
Lâu Quan Tuyết cụp mắt, bình tĩnh nhìn hành động của cậu, sau đó nắm cổ tay cậu.
Đôi mắt Hạ Thanh cũng âm ỉ ướt, ngẩng đầu, cổ mảnh mai và yếu ớt.
Lâu Quan Tuyết cúi người hôn lên yết hầu cậu, dưới hàng mi đen dày là dục vọng và cảm xúc cuộn trào, hắn liếm nhẹ lên phần da bị hắn lưu dấu đỏ.
Hạ Thanh nắm chặt vạt áo hắn, cảm giác tê rần vọt vào tâm trí.
"Lâu Quan Tuyết..."
Hắn cười rất khẽ: "Đừng sợ, ta đang dạy ngươi lấy thân báo đáp thế nào."
So với việc kiếm A Nan biến mất, thì tin tức ở thành Xuyên Khê càng khiến người ta kinh hãi nhiều hơn.
Toàn bộ tu sĩ và giao nhân hôn mê trong thành, không có dấu vết tranh đấu và thương vong, trong khi mặt đất khô cằn hiện rõ tình trạng hậu hỏa hoạn.
Sau đó Tiết Phù Quang cũng điều tra rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
"Phái Thượng Thanh kêu gọi toàn thiên hạ đến Châu Đông diệt giao yêu?" Một người không dễ nổi giận như nàng cũng phải tức cười, nhắm mắt, giọng nói lạnh băng: "Một đám ngu xuẩn."
Linh Tê nghe người bên dưới giải thích.
"Đường chủ Đông Phương nói, sự xuất hiện của Thần sẽ cho chúng ta sức mạnh lớn hơn hết thảy, đây là thời điểm thích hợp nhất để xử lý tu sĩ loài người, chi bằng quăng lưới diệt gọn một lần."
Linh Tê mệt mỏi xoa mắt, không nói gì.
Tiết Phù Quang hạ lệnh cho đệ tử phái Thượng Thanh đến Châu Đông đón người, bản thân cũng tạm thời ở lại.
Linh Tê vẫn luôn kính sợ nàng, mở cặp mắt trong trẻo, nhẹ nhàng nói: "Phù Quang tỷ tỷ, lần này..."
Tiết Phù Quang ngẩng đầu nhìn tòa lầu viết chữ Điện Kinh Hồng, hỏi: "Linh Tê, ngươi biết tình huống bên ngoài mấy năm nay không?" Linh Tê nắm tay áo, không đáp.
Tiết Phù Quang nói: "Mười năm qua, ai nấy đều sống trong nguy hiểm.
Yêu ma loạn thế, trăm họ lầm than."
"Ta tìm ngươi lấy kiếm A Nan, thật ra là muốn thử một lần."
"Kiếm A Nan sinh tại thái sơ, ta muốn thử xem...!Liệu ta có thể dùng nó bổ bức tường trên biển ấy ra không."
Linh Tê trợn tròn mắt.
Đúng lúc hai người đang trò chuyện, bỗng có giao nhân hớt hải chạy vào, vẻ mặt kinh hãi: "Thánh giả! Tống Quy Trần biết chuyện xảy ra ở thành Xuyên Khê, cầm kiếm Tư Phàm xông đến Châu Đông rồi!"
Hạ Thanh tu hành nhiều năm, thể chất tốt, lúc sau cậu được bế lên giường, vừa mệt vừa buồn ngủ nên cũng ngủ thẳng.
Lần này ngủ đến tận sáng hôm sau.
Cậu tỉnh dậy nhận ra Lâu Quan Tuyết vẫn nắm tay cậu, dùng sức đến độ cổ tay có chút đau, cứ như là sợ cậu rời đi mất.
Lưng eo Hạ Thanh đau nhức, cánh tay cạn lực, lười cử động, cũng không rụt tay về, cậu quay đầu đếm lông mi Lâu Quan Tuyết.
Trong Thần điện trống vắng quạnh hiu, bên ngoài cũng chỉ có tiếng nước chảy im lìm.
Cậu đếm một hồi, đáy lòng ngứa ngáy, hơi nhổm người dậy, nhẹ nhàng thò tay vuốt ve khuôn mặt hắn, không nhịn được bật cười.
Thật ra hai người bọn họ hiếm khi có thời khắc an bình và dịu dàng như vậy, thế nhưng Hạ Thanh lại rất thích.
Những lúc thế này họ cứ như một đôi vợ chồng bình dị, không có ân oán, không có biệt ly, nằm trên giường thỏ thẻ quấn quýt, tình tứ dịu dàng.
Hàng mi run nhẹ, Lâu Quan Tuyết mở mắt, dung mạo lạnh nhạt, ánh mắt đen thẳm mà tỉnh táo, lặng yên nhìn cậu.
Hạ Thanh ngẫm nghĩ, nói: "Ngươi đoán xem ta đang làm gì?"
Giọng hắn hơi khàn: "Hm?"
Hạ Thanh nói: "Ta đang họa mày." Cậu nhớ đến chuyện cầm một đống phấn son đi nghịch Lâu Quan Tuyết ngày xưa, lại bắt đầu trêu chọc: "Ngươi biết tập tục nhân gian không? Sau khi động phòng tân nương cần phải trang điểm ăn diện đi gặp cha mẹ chồng.
Người ta có câu, tô xong nhỏ nhẹ hỏi người, họa mày đậm nhạt vừa không hỡi chàng." Cậu vừa nói vừa nhịn cười, ánh mắt rạng rỡ, nói vẻ khiêu khích: "Phu quân đang họa mày cho ngươi."
(Câu thơ trong bài Khuê ý, chỉnh sửa chút ít theo bản dịch của Trần Trọng San)
Lâu Quan Tuyết ngước mắt, cầm tay kéo cậu ngã xuống, rất hiểu chuyện: "Được, cảm ơn phu quân."
Hạ Thanh cứng đờ: "Ngươi định làm gì."
Lâu Quan Tuyết nói: "Động phòng đó, phu quân." Hắn cụp mắt, hờ hững nói: "Phu quân không biết ư? Không sao, để ta dạy chàng."
"..." Khoảnh khắc ấm áp hồn nhiên như vậy, sao lại bẻ lái sang chuyện này rồi?
Hạ Thanh trợn trừng hai mắt, sợ hết hồn mà la lên: "...!Không được, ta, ta vẫn đau eo!"
Lâu Quan Tuyết nhìn cậu một cái, dừng lại.
Đặt tay lên eo cậu, chậm rãi truyền cho cậu Thần lực ấm áp, mỉm cười: "Ngươi tu hành nhiều năm, tu ra được thân thể thế này?"
Thật ra eo Hạ Thanh không còn đau lắm, nhưng cậu vấn liều chết giải thích: "Kiếm pháp Bồng Lai dạy tu tâm, không phải tu thân."
Lâu Quan Tuyết gật đầu: "Ừ, trước kia ngươi còn nói, trang thứ nhất kiếm pháp Bồng Lai viết muốn luyện công này trước tiên phải tự thiến cơ mà."
Hạ Thanh lúng túng gần chết, luống cuống bụm miệng hắn, lại bị dục vọng trong ánh mắt hắn dọa sợ, vội đổi chủ đề: "Ta, không phải ngươi nói sẽ dẫn ta đi xem bức tường kia à? Hôm, hôm nay chúng ta đi xem đi."
Lâu Quan Tuyết ôm cậu vào lòng, nhắm mắt, tóc rủ lên vai Hạ Thanh, âm điệu biếng nhác: "Hôm nay không đi."
Hạ Thanh: "Á?"
Lâu Quan Tuyết nói: "Bức tường kia không có gì đẹp mắt."
Hạ Thanh: "Ngươi nhận lời rồi."
Lâu Quan Tuyết mở mắt: "Ngươi đang làm nũng với ta sao?"
Hạ Thanh: "..."???
Hạ Thanh nuốt trôi lời chửi bậy suýt nữa bật ra.
Cảnh cáo mình lần nữa, mi bây giờ là kẻ mang tội.
Cậu nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: "Chắc, chắc là thế đấy."
Lâu Quan Tuyết cười: "Vậy được, phu nhân.".