Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

chương 118

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng Tô Hướng Vãn đưa Tô Vị Tích về nhà trước, còn Nam Hướng Bắc bởi vì sự cố trên máy bay nên phải vào công ty. Nhờ vậy, cô nghe được nghe toàn bộ cớ sự từ Từ Nhiêu.

Kỳ thật toàn bộ hành trình bay đều rất bình thường, nhưng chính tại thời điểm hạ cánh, máy bay bắt đầu hạ xuống đến độ cao tối thiểu và tiến vào mây mù. Rõ ràng đã mất đi tham chiếu trực quan (Visual References), nhưng vị cơ trưởng họ Trần kia vẫn lựa chọn tiếp tục sử dụng chế độ điều khiển tự động để hạ độ cao. Đến lúc Từ Nhiêu để ý đến bất thường đã liên tục nhắc nhở Trần cơ trưởng hai lần nhưng ông đều không ngắt chế độ lái tự động. Mãi đến khi Từ Nhiêu nổi giận hét lên lần thứ ba, cơ trưởng Trần mới chịu ngắt hệ thống tự động.

Nhưng lúc ấy đã là quá muộn, phi cơ đang bay ở độ cao rất thấp. Cánh phía bên phải, động cơ cùng bộ phận hạ cánh chính đều va quẹt với ngọn cây và cột điện ở vùng ngoại vi sân bay, khiến ba bộ phận đều bị tổn hại, mà Trần cơ trưởng ngay lúc ý thức được điểm này thì cơ thể bỗng nhiên xảy ra vấn đề, đột nhiên gục xuống ghế không có biện pháp tiếp tục điều khiển máy bay.

Cũng may Nam Hướng Bắc vừa lúc đang ở cùng chuyến bay, Từ Nhiêu quyết định thật nhanh để cho Nam Hướng Bắc đến buồng lái, thay thế cơ trưởng Trần ngồi ở ghế trái phối hợp với cô hạ cánh, mà máy bay đã được các cô điều khiển hạ cánh an toàn xuống phi trường.

Đây là sự cố máy bay do trách nhiệm con người, cho nên tuy rằng không có xảy ra thương vong, nhưng toàn bộ nhân viên có liên quan đều bị điều tra, còn vị Trần cơ trưởng kia sự nghiệp phi hành coi như kết thúc.

"Ơ, vậy còn chị thì sao?" Sau khi điều tra, Nam Hướng Bắc cùng Từ Nhiêu từ văn phòng đi ra, cô nghiêng đầu nhìn Từ Nhiêu, có chút lo lắng, "Lần này không có chị quyết định thật nhanh, khẳng định xảy ra sự cố lớn đó cơ trưởng."

"Tôi cũng là thành viên đội bay mà." Từ Nhiêu thở dài, chị cắm hai tay trong túi, cùng Nam Hướng Bắc sóng vai bước đi, "Dù sao thì trước khi điều tra lần này kết thúc, tôi cũng có thời gian để nghỉ ngơi."

"Nhưng mà......" Nam Hướng Bắc cắn cắn môi, trong mắt rõ ràng lộ ra bất mãn.

"Mà nói mới nhớ lần này em được lắm, bình thường đều ngồi ghế phải phó lái, lần này tạm thời ngồi ghế trái lái chính, chính là nhiệm vụ của cơ trưởng, cảm thấy thế nào? Cảm giác đủ năng lực chứ?" So với Nam Hướng Bắc, trên mặt Từ Nhiêu không thấy nửa điểm ưu sầu, chị huých huých cánh tay Nam Hướng Bắc, "Có phải có cảm giác được làm cơ trưởng hay không?"

Nghe ra trêu chọc trong lời Từ Nhiêu, Nam Hướng Bắc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Cơ trưởng......"

"Nói đi nói lại, em lúc ấy hẳn là luôn nghĩ tới Tô Hướng Vãn nhỉ?" Thấy cô như thế, Từ Nhiêu cũng không tiếp tục đề tài kia, ngược lại dùng một loại ánh mắt chế nhạo nhìn cô, "Thì ra em còn muốn cầu hôn cô ấy nữa à?".

"Ặc." Thời điểm máy bay hạ cánh lúc ấy rất khẩn trương, đó quả thật là thời khắc mấu chốt, một khi hạ cánh không thành công, có lẽ toàn bộ người trên máy bay đều gặp chuyện cùng. Nam Hướng Bắc thầm nghĩ nhất định phải thành công, phải thành công để còn có thể thực hiện được chuyện mình mong muốn, cho nên mới thốt lên câu nói kia. Lúc này nghe Từ Nhiêu nhắc lại, cô thực sự có chút ngượng ngùng.

Cô đưa tay kéo tóc, ngại ngùng cười cười, lại căn bản không ý thức được mình cũng có thể đem lời nói lúc ấy của Từ Nhiêu ra mà phản kích.

Có lẽ đây là ưu điểm của người thành thật, mà cũng chính là khuyết điểm của người thành thật đi.

"Mà nói chứ, vì sao em lại gọi Tô Hướng Vãn là Đại sư tỷ?" Từ Nhiêu lúc này có thể nói là vô cùng thư thái, tuyệt đối không giống bộ dạng nghiêm túc như trên máy bay lúc nãy, hai tay vòng ra sau đầu, chậm rãi bước, cả người toát ra vẻ cà lơ phất phơ, "Tôi kèm cặp em lâu như vậy, lại không thấy em gọi một tiếng sư phụ."

Nghe nói như vậy, Nam Hướng Bắc lập tức dừng chân, tiếp theo mặt mày nghiêm chỉnh há mồm định kêu "Sư phụ". Từ Nhiêu vội khoát tay ngăn cô lại, "Đừng, tôi hay nói giỡn, tuổi tôi còn trẻ, không cần gọi tôi như thế."

"Ặc......" Nam Hướng Bắc đành lại cào cào tóc, ngượng ngùng nở nụ cười.

"Thôi được rồi, không nói nhảm nữa, tôi muốn đi về đánh một giấc, sau đó hẹn hò với tình nhân đây." Hai người lúc này đã ra sân bay, Từ Nhiêu cũng có xe của mình, phất phất tay với Nam Hướng Bắc, "Em cũng đi tìm Đại sư tỷ của em đi, nhớ phải kiềm chế đấy."

Nháy mắt mấy cái, Nam Hướng Bắc nhất thời không hiểu được ý tứ đối phương. Đợi cho Từ Nhiêu khởi động xe, cô mới đột nhiên ý thức được cái gì, mặt lập tức đỏ lên, bước vội hai bước theo chiếc xe muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy hành động của mình thật ngốc mới ngừng lại, kết quả mãi đến khi xe Từ Nhiêu khuất dạng, cô mới chợt nhớ xe mình không có ở đây.

Đưa tay vỗ đầu một cái, Nam Hướng Bắc thầm mắng chính mình thật ngốc chết, cô từ bãi đỗ xe đi ra ngoài vẫy taxi, do dự một hồi mới nói địa chỉ nhà mình.

Kỳ thật lúc này cô rất muốn nhìn thấy Tô Hướng Vãn, nhưng mọi chuyện đã như vậy... về nhà thì hơn.

Lúc này Tô Hướng Vãn đã sớm về tới nhà, Tô Lâm ở trong phòng vẽ tranh. Nghe được động tĩnh chị đi ra ngoài, thấy chỉ có hai mẹ con Tô Hướng Vãn, không khỏi sửng sốt, "Tiểu Bắc đâu?".

Tô Hướng Vãn đi lần này vẫn không thể khuyên Nam Hướng Bắc trở về được sao?

"Em ấy......" Tô Hướng Vãn há miệng định nói, Tiểu loli đã muốn chạy đến trước mặt Tô Lâm, trên mặt rực sáng nụ cười tự hào, "Dì hai, Bắc Bắc là siêu nhân, Bắc Bắc đã cứu thiệt nhiều thiệt nhiều người!".

"Hả?" Tô Lâm đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, chị nghi hoặc nhìn Tô Vị Tích, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hướng Vãn.

"Cũng không có gì, vừa nãy máy bay gặp trục trặc, hoàn hảo cái tên ngốc kia cũng ở trên máy bay." Nhắc tới Nam Hướng Bắc, hiện tại trong mắt Tô Hướng Vãn tràn đầy ý cười, tuy lời nói bình thản, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra nét tự hào, "Cho nên cuối cùng máy bay cũng đáp xuống an toàn."

Nghe được máy bay xảy ra vấn đề, Tô Lâm trong lòng nảy lên, nhưng nhìn Tô Hướng Vãn và Tô Vị Tích đều không tổn hao gì, cả Nam Hướng Bắc cũng vậy nên lòng của chị liền nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

"Dì hai, Bắc Bắc rất là lợi hại!" Tô Vị Tích đứng ở bên cạnh xe lăn, đôi mắt đen láy lóe sáng, trong thanh âm còn lộ ra hưng phấn, "Bắc Bắc lợi hại nhất!"

"Tốt tốt tốt, Bắc Bắc là lợi hại nhất ~" Sớm biết địa vị Nam Hướng Bắc ở trong lòng Tô Vị Tích, sắc mặt Tô Lâm không thay đổi, cũng hòa theo lời nói của bé con, nâng tay vuốt ve đầu cô bé, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng mềm mại.

Có lẽ là chuyện xảy ra hôm nay quá mức phi thường, bé con ngày thường im lặng nhu thuận hôm nay đặc biệt hưng phấn, lâu lâu lại thốt lên "Bắc Bắc là siêu nhân", một lúc lại bảo, "Bắc Bắc còn lợi hại hơn siêu nhân, bởi vì siêu nhân chỉ tự bay được thôi chứ không lái máy bay".

Tô Hướng Vãn cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng hơi lo lắng Tô Lâm sẽ buồn.

"Chị không sao, em không cần suy nghĩ nhiều." Đứa nhỏ hưng phấn sau một hồi thì ngủ thiếp đi, Tô Hướng Vãn ôm vào trong phòng. Tô Lâm đắp chăn cho bé con, rồi cứ ngồi như vậy ở bên giường, nhìn tiểu cô nương đáng yêu ngủ say, tiếng nói vẫn ôn nhu như trước, "Các em như vậy thật là tốt."

"Chị......" Tô Hướng Vãn đứng bên cạnh nhìn Tô Lâm, tuy nói lúc trước ở thành phố B đã hạ quyết tâm, nhưng giờ khắc này nhìn đến Tô Lâm, trong lòng nàng vẫn có chút không đành lòng.

"Tiểu Bắc sẽ quay về đây chứ?" Thu hồi tầm mắt trên mặt Tô Vị Tích, Tô Lâm nhìn về phía Tô Hướng Vãn mỉm cười, "Em ấy mà không trở lại thì chị sẽ lo lắng em và Tiểu Tích lắm."

Từ trong lời của chị nghe ra ý tứ chuẩn bị rời đi, Tô Hướng Vãn mím môi, cũng không nói gì.

"Có em ấy ở đây, nhà này mới có cảm giác gia đình." Trên mặt Tô Lâm như trước vẫn tươi cười, ánh mắt lại mang theo chút cô đơn, "Em ấy có thể chăm sóc các em chu đáo, mang lại vui vẻ cho cả nhà, như vậy thật tốt."

"Chị tính đi thăm thú nơi khác một chút, gần đây không có cảm hứng, hoạ sĩ sợ nhất chính là cạn kiệt cảm hứng".

"Chị à......"

"Khi nào Tiểu Bắc có chuyến bay thì báo chị một tiếng, chị sẽ mua vé chuyến đó, ngồi máy bay em ấy lái vẫn cảm thấy an toàn hơn."

Tô Hướng Vãn cũng không nói gì thêm, ánh mắt nàng dừng ở Tô Lâm đang mỉm cười nói chuyện, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

---

"Ở nhà ông bà nội chơi vui chứ?" Nam Hướng Bắc lúc này đang đứng trong thư phòng, Bắc Đường Lạc Anh ngồi sau bàn, tay cầm bút viết ý kiến phúc đáp lên tài liệu, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, cũng không liếc cô một cái.

"Dạ, rất vui." Nam Hướng Bắc chần chờ nói, lòng cô hơi bất an, vài lần lén lút khom người định nhìn lén biểu cảm trên mặt mẹ mình, lại sợ bị mẹ phát hiện động tác nhỏ này, nên giật thót rất nhanh đứng thẳng người. Bộ dáng không tiền đồ này làm cho Nam Cực ngồi bên cạnh trợn trắng mắt.

"Vậy sao không ở chơi thêm vài ngày?" Tựa như không phát hiện động tác nhỏ của con gái, Bắc Đường Lạc Anh tiếp tục thản nhiên nói.

"Dạ...... Chơi đủ rồi nên phải về ạ." Cụp mắt xuống, kỳ thật hiện tại Nam Hướng Bắc đối với mẹ của mình không còn sợ hãi nhiều như trước, có lẽ là vì cô dần dần hiểu được mẹ mình chính là mạnh miệng mềm lòng, kỳ thật vẫn rất thương yêu cô. Nam Hướng Bắc ho nhẹ một tiếng, "Bà nội còn kể cho con nghe rất nhiều chuyện của ba mẹ."

Động tác trên tài liệu hơi khựng lại, Bắc Đường Lạc Anh trầm mặc một lúc mới mở miệng, "Con với Hướng Vãn làm hòa rồi?"

"Dạ...... Cứ xem như là vậy." Nghiêng nghiêng cái đầu, Nam Hướng Bắc nhớ tới lời Tô Hướng Vãn nói sẽ theo đuổi mình, nhân tiện cũng nhớ tới vẻ mặt nàng lúc ấy giống như đang mưu tính chuyện gì, trong lòng nổi lên bất an.

Dù sao Đại sư tỷ nhà cô trước sau vẫn rất phúc hắc a, nói là muốn theo đuổi mình, nhưng mà ai biết được nàng có thể sẽ trừng phạt hay ép buộc mình không cơ chứ.

"Vậy con bé đã có thể an tâm đến công ty làm việc chưa?" Rốt cuộc buông bút trong tay, Bắc Đường Lạc Anh tay phải chống cằm, nhíu mi nhìn Nam Hướng Bắc, "Chỉ bởi vì con giận dỗi mà một đống việc ở công ty không có người xử lý, phải giải quyết như thế nào đây?".

"......" Nam Hướng Bắc nhất thời không nói nên lời, lại một lát sau mới thật cẩn thận nói, "Bằng không...... Con, con mấy ngày này sẽ qua giúp mẹ?"

Dồn một đống việc a, nếu Đại sư tỷ phải đi xử lý hết, nhất định sẽ mệt chết chị ấy.

Nhướng mày lên, Bắc Đường Lạc Anh mím môi, nhìn chằm chằm con gái một lúc rồi thở dài, "Không phải nói với con rồi sao? Mẹ không cần con nữa."

"......" Nam Hướng Bắc trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, sao có thể trắng trợn phũ phàng như vậy a, người này vẫn còn là mẹ ruột của mình sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio