Lê Tư Thanh tự cảm thấy mình đã lớn đến chừng tuổi này rồi, không còn là thiếu niên mười tám dễ xúc động nữa, kỹ năng thay đổi sắc mặt cũng lợi hại lắm.
Vì vậy cậu lập tức điều chỉnh tâm tình, thầm trách bản thân sao lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, rồi quay sang nhìn Cố Bằng. Hiện tại ngoài đôi mắt hơi hồng hồng ra, hoàn toàn không nhìn được chút buồn phiền nào trên mặt Lê Tư Thanh
“Vừa rồi cảm ơn anh. Thật ngại quá, đã kéo anh vào rắc rối của tôi rồi.”
“Em thật sự không sao chứ?”
Cố Bằng vẫn rất lo lắng cho Lê Tư Thanh. Người có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh như vậy, đa phần đều cố gắng nuốt nỗi đau vào lòng. Cứ như vậy một khi vỡ ra lại càng nghiêm trọng hơn.
“Làm gì có chuyện gì chứ!” Lê Tư Thanh cười ha ha vỗ vai Cố Bằng. “Chỉ là gặp lại người quen, bất ngờ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ thôi! Không có gì đáng lo hết! Không phải tôi vẫn rất tốt đây sao.”
Nói rồi, Lê Tư Thanh đứng dậy, vươn vai thở một hơi dài. Trời đã chuyển tối, không biết mấy đứa Hồng Hoa, Hắc Lưu Ly và Bột Lọc Nhỏ đã dọn dẹp tới đâu rồi. Vẫn là đi tìm tụi nó rồi nhanh chóng rút lui thôi!
Đi ra đường như thế này toàn gặp trúng người không nên gặp! Bởi vậy Lê Tư Thanh chỉ muốn ở nhà mà thôi!
“Mấy đứa nhỏ chắc cũng đang đợi tôi rồi, phải mau chóng trở về thôi!”
“Tôi đưa em đi.”
“Không cần, đi một đoạn ngắn như vậy thì tiễn làm gì chứ?”
Cố Bằng thở dài, kiên quyết tiễn cậu đi về phía cổng công viên. Lê Tư Thanh không còn cách nào già mồm từ chối, đành phải đi một bên xoắn xít nhìn trời.
Đến trước cổng công viên, Cố Bằng nắm lấy bàn tay Lê Tư Thanh, nhét cho cậu một thanh kẹo chocolate vừa nãy mua được trong cửa hàng tiện lợi.
“Em không muốn kể tôi cũng không ép. Ăn cái này rồi vui vẻ lên nhé.”
Nói rồi, anh xoa đầu cậu rồi xoay người bước đi. Lê Tư Thanh ở phía sau, mặt lạnh băng mà nhìn bóng lưng Cố Bằng. Cậu nghiêng đầu, lại nhìn xuống thanh kẹo trong lòng bàn tay.
Cuộc sống quá thoải mái, thời gian trôi qua vài năm Lê Tư Thanh đã quên mất mình từng đứng trong hoàn cảnh nào. Hiện tại đột nhiên quá khứ tìm đến, cậu mới nhận ra khoản thời gian gần đây mình đã buông thả bản thân quá rồi.
Chuyện như hôm nay tốt nhất là đừng nên xảy ra nữa.
Lê Tư Thanh vứt thanh chocolate vào thùng rác gần đó, rồi vào bên trong tụ họp với mấy đứa nhỏ.
Ba con nhóc thu thập đã muốn xong hết rồi, cậu làm như không có chuyện gì, vui vẻ cười đùa, cùng nhau ôm một đống đồ lên xe của Hắc Lưu Ly.
“Mỹ nhân, vừa rồi anh đi đâu mà gần cả tiếng đồng hồ thế!”
Lê Tư Thanh ngồi ở ghế trước, giả vờ bực bội trả lời Hồng Hoa:
“Anh mày đi cửa hàng tiện lợi ngồi một chút, thế mà đụng phải mấy thằng nhóc con, quậy phá đổ nước ngọt ướt cả giày. Thế là phải vào nhà vệ sinh lau đi. Bởi vậy mới nói, ghét nhất là bọn nít ranh!”
Trong lúc Lê Tư Thanh ngồi than thở với Hồng Hoa và Bột Lọc Nhỏ, Hắc Lưu Ly nhìn qua, cảm thấy mỹ nhân nhà mình vừa trở về đã kì kì lạ lạ. Nhưng nghĩ lại, vẫn là không nên nói ra thì hơn.
Xe Hắc Lưu Ly thả người xuống mấy chỗ khác nhau. Lê Tư Thanh về chung cư của mình, Hồng Hoa và Bột Lọc được đưa về biệt thự, còn bản thân Hắc Lưu Ly một mình chạy về nhà.
Đến tối Lê Tư Thanh mới lên game, có hẹn với mấy đứa này đi phó bản cùng hoạt động hàng ngày. Cả ngày hôm nay mãi đi picnic với nhau, một đống nhiệm vụ còn chưa có hoàn thành. Lê Tư Thanh nhân lúc mấy đứa nhỏ chưa online, tất bật đi làm vài nhiệm vụ nho nhỏ với chuẩn bị ít nguyên liệu nghề cuộc sống.
Cậu truyền tống va bản đồ Vực Tuyệt Địa, muốn thu thập một ít loại côn trùng, đem về chế ra mấy loại độc dược. Thế nhưng vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt.
Hai người chơi nam nữ, đang tạo dáng chụp hình, còn rất chướng khí mà ở trên kênh chat lân cận tình chàng ý thiếp ân ân ái ái, nói mấy câu tình thoại sến đến sởn da gà.
Kênh chat lân cận ai là kênh chat tự do, chỉ giới hạn trong một bản đồ. Bất kì người chơi nào trong bản đồ cũng có thể đọc được người khác trò chuyện trên kênh này.
Lê Tư Thanh bĩu môi mặc kệ, để hai đứa này làm trò gì thì làm, bản thân mình đi chọc ổ kiến lửa, thứ này làm độc dược bôi lên vũ khí có khả năng gây nên trạng thái bỏng, liên tục mất máu, dùng trong đánh quái rất được hoan nghênh.
Vực Tuyệt Địa ngày nào cũng như ngày nào, không có người qua lại. Nơi này nói thẳng ra là cái bản đồ bị ghét nhất “Thần Võ”. Sở dĩ nói như vậy, vì nơi này xa thành chủ. Mỗi lần tới nơi này đi rồi về là phải tốn hai lá bùa truyền tống. Bùa truyền tống đâu có rẻ, đa số người chơi chọn ngồi xe ngựa. Thế nhưng vì khoảng cách xa như vậy, có ngồi xe ngựa cũng mất gần hai mươi phút.
Tiếp theo, quái trong Vực Tuyệt Địa rất trâu, nhưng khốn ở chỗ, đánh chết bọn chúng cũng chẳng rớt ra thứ gì đáng giá cả. Như vậy thà đi đánh quái ở mấy bản đồ cấp thấp còn tốt hơn!
Thêm nữa, bản thân cái vực này cũng không có gì đẹp đẽ để ngắm nhìn. Đất đai đen đúa, không có một cành cây xanh nào, bầu trời đỏ ngòm, đến là u ám kinh dị. Muốn ngắm cảnh ai lại rảnh rỗi đi đến nơi này ngắm đất đá chứ?
Cuối cùng, nơi này cũng chẳng có thứ gì tốt để thu thập, chỉ có mấy đám côn trùng dùng trong chế thuốc, chế độc dược. Thế nhưng mấy loại côn trùng này đều có thể tìm thấy trong mấy bản đồ khác dễ tiếp cận hơn.
Lê Tư Thanh chạy tới đây, cơ bản vì đang phiền trong lòng, muốn một mình yên tĩnh một chút. Như thế nào lại gặp phải hai con sam dính lấy nhau, mở mồm đóng mồm tình thoại bay ra như gió, liền méo miệng bĩu môi chửi thầm.
Còn đang chửi hăng say, Lê Tư Thanh đã bị mấy tin nhắn tiếp theo của bọn nó thu hút sự chú ý:
Mai Tử: Cục cưng nói xem, tại sao bang mình lại cần nhiều dế lửa như vậy?
Đông Hùng: Còn không phải chuẩn bị cho bang chiến sao? Thứ này dùng chế thuốc giải độc, bang mình không có nhiều người chơi nghề cuộc sống, cho nên mới phải chuẩn bị sớm một chút.
Mai Tử: Ầy! Như vậy là sớm quá rồi! Chỉ có mấy con dế, thế nào lại bắt tụi mình đi tìm chứ!
Đông Hùng: Ha ha ha, thứ này rất hiếm thấy, muốn bắt được lại phải tốn không ít công sức. Mà đi thu mua thì lại rất dễ bị phát hiện, mấy bang khác sẽ nhìn ra ý định của bang mình mất rồi!
Mai Tử: Mấy anh này chơi game mà đau đầu như vậy! Em chỉ muốn hoạt động tình lữ thôi à~
Đông Hùng: Không phải ca ca đang cùng em làm tình lữ du ngoạn sao?
Mai Tử: Người ta muốn ngồi thuyền du hồ ngắm cảnh cơ!
…
Lê Tư Thanh nhìn thấy chủ đề hội thoại đã trở về tán tỉnh lẫn nhau, liền nhíu mày tắt khung chat. Vội bỏ dở việc đang làm, tốn một lá bùa truyền tống trở về thành chủ.
Cậu hình như nghe được mưu đồ gì đó!
Vừa nãy theo kiểm tra của cậu, hai đứa tình lữ kia thuộc bang Tiềm Phong! Không ngờ trong bang hội đứng đầu trò chơi lại có hai đứa ngu như vậy! Đi chat mấy chuyện cơ mật trong bang trong kênh phụ cận!
Có tình yêu vào người là trở nên ngu ngốc như vậy sao?
Lê Tư Thanh chẹp miệng, hai đứa ngu kia thế mà cho cậu biết được thông tin rất ghê gớm. Bang Tiềm Phong thế mà đang bí mật thu thập dế lửa, muốn thầm lặng mà làm mấy loại thuốc giải độc dùng trong bang chiến!
Không phải đã nói từ đầu sao? Bọn Tiềm Phong kia không có bao nhiêu người chơi nghề cuộc sống. Bọn nó hơn người ở chỗ, bang chúng trong bang Tiềm Phong ai cũng có chiến lực mạnh. Thế nhưng chính vì vậy mà tình hình vật tư luôn không đủ để dùng, thường phải hỏi mua mấy bang khác. Trước đó thậm chí tên bang phó còn hỏi thăm mua thuốc của Nữ Nhi Hồng!
Chính vì không đủ dùng, cho nên hiện tại muốn tích cóp sớm sao?
Lê Tư Thanh híp mắt, cậu vốn có tư thù với Tiềm Phong, lại nhìn ngứa mắt con bé “Băng” gì đó từng vu khống mình, rồi tính cả tên Đại Gia kia nữa. Phen này cậu không ra tay, thì đã có lỗi với bản thân quá rồi!
Cậu mở bảng bạn bè lên, tìm kiếm một cái tên quen thuộc. Thấy người ta vẫn còn đang online, liền nhắn tin mật qua:
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Hòa thượng béo, cu có rảnh không? Giúp anh một chuyện, anh cho chú hai nghìn!
Người bên kia vừa nhận được tin nhắn của Lê Tư Thanh, lập tức đã trả lời:
Tiểu Hòa Thượng: Rảnh! Vô cùng rảnh! Có chuyện gì chị cứ dặn dò em sẽ làm hết!
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Cậu dùng mấy cái tài khoản phụ của mình, mua giúp tôi số lượng lớn dế lửa, rồi chuyển hết cho tôi. Tốt nhất là kêu đồng bọn của cậu giúp đi. Xong việc tôi cho mỗi người bao lì xì đỏ hai nghìn.
Tiểu Hòa Thượng: Thật… thật thật thật sao? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Chỉ cần mua dế lửa là được?
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Đâu, mấy chú phải hốt hết, canh chợ đen, thấy dế lửa là nhanh tay mua hết vào! Không chừa một con! Lại phải điệu thấp một chút, làm trong bí mật, không để ai biết được! Có hiểu không!
Tiểu Hòa Thượng: Mỹ nhân! Chị lại đang tính kế ai rồi!
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Tính kế ai mấy ngày sau lại biết. Có làm hay không?
Tiểu Hòa Thượng: Làm! Nhất định phải làm chứ! Để em rủ cả Tiểu Đinh, Tiểu Đậu, Tiểu Phùng!
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Rủ bao nhiêu cũng được, tiền bạc không phải là vấn đề. Bao lì xì hai nghìn xong chuyện đứa nào cũng có đủ!
Tiểu Hòa Thượng: Được! Mỹ nhân lúc nào chị cũng đáng tin nhất! Em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Tốt lắm, lát chuyển cho chú trước năm trăm xem như là thưởng thêm.
Tiểu Hòa Thượng: Đội ơn chị gái! m(_ _)m
Lê Tư Thanh hài lòng đóng cửa sổ chat riêng lại, ở bên ngoài lại lấy điện thoại, bấm gửi đi năm trăm đồng cho Tiểu Hòa Thượng.
Tiểu Hòa Thượng là một cu cậu cày game thuê. Đúng vậy, cày thuê!
Thế giới “Thần Võ” rất lớn, mỗi ngày có rất nhiều hoạt động để tham gia. Ngoài làm nhiệm vụ hàng ngày, thì còn cày cuốc, đánh quái, hoàn thành danh hiệu,… nói tóm lại, nhiều người chơi hận không thể cắm mặt vào máy tính suốt giờ một ngày.
Đương nhiên, cắm mặt vào máy tính như thế đâu thể được. Những người như Lê Tư Thanh, đôi khi sẽ bận công việc ngoài đời, hoặc muốn ngủ sớm dưỡng da, đương nhiên sẽ có nhu cầu bỏ tiền thuê người cày hộ cho mình.
Tiểu Hòa Thượng thuộc một nhóm cày thuê khá kín tiếng, khá uy tính. Từ trước đến giờ Lê Tư Thanh đều nhờ bọn nó cày giúp mình. Nhớ đâu mấy tháng trước mình bận dự án công ty, thế là thuê nó cày giúp hơn cả tuần liền.
Dịch vụ nhóm này cung cấp vừa bí mật vừa an toàn, Lê Tư Thanh cũng từng tiếp xúc qua. Loại đại gia không ngại chi tiền, lại rất có lễ nghĩa như Lê Tư Thanh, cho dù có là băng cày thuê sừng sõ cũng phải quỳ dưới giày cao gót của cậu!
Trở lại với thứ gọi là dế lửa kia. Đối với người chơi học nghề dược sư, thì cái tên này cũng không lạ. Đây là nguyên liệu chế ra mấy loại thuốc giải độc đặc thù cấp cao. Bình thường rất khó tìm, vì vậy giá cả cũng không thong thả cho lắm. Thế nhưng cũng may mắn thay loại dế này chỉ dùng cho vài đơn thuốc nhất định, nếu không cần thiết thì ít ai quan tâm lắm.
Lê Tư Thanh kiểm tra chợ đen, thấy được giá cả loại côn trùng này không thấp cũng không cao, quả thật là thời điểm tốt để thu mua số lượng lớn.
Bọn người Tiềm Phong kia cũng rất thông minh, mua tích cóp từng chút kiểu như vậy quả thật rất khó đoán được. Lúc bang chiến không phải vì thế sẽ có lợi thế hơn sao?
Đáng tiếc, thông minh thì thế nào? Chẳng phải đều bị hai đứa ngu ngốc kia đem đi bàn tán ở kênh phụ cận sao?
Sẵn đây Lê Tư Thanh có chúc lửa giận trong người, liền phải lợi dụng thời cơ làm một trận quấy rối kế hoạch của bọn Tiềm Phong!
Lê Tư Thanh vui vẻ đến muốn nhảy múa, cùng lúc bọn Hồng Hoa đã lên mạng rồi, liền chủ động phát ra lời mời tổ đội, kéo bọn nó làm hoạt động hàng ngày.
Hắc Lưu Ly buổi chiều vừa quan sát thấy mỹ nhân có hơi lạ, thế nhưng hiện tại lại vui vẻ cười đùa rồi, không nhịn được hỏi ướm:
Hắc Lưu Ly: Sao thế? Hôm nay mỹ nhân trúng số à? Nhìn rất vui vẻ?
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Ha ha ha, làm gì có, rất bình thường, rất ổn định…
Hồng Hoa: Bộ dạng này nhất định là đang tính kế người khác! Σ(°△°|||)︴
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Nào nào, anh mày nổi tiếng hiền lành thiện lương, nào biết tính kế hại người chứ.
Bột Lọc Nhỏ: Ọe!
Hồng Hoa: nôn mửa
Hắc Lưu Ly: Thật là dối trá mà! (╬`益´)
Lê Tư Thanh mỉm cười, cậu cũng không định cho mấy đứa trong bang biết kế hoạch của mình. Âm mưu hại người gì đấy, tất nhiên càng ít người biết càng tốt. Với lại làm chuyện xấu cứ để cậu làm đi, mấy đứa trong bang cứ tiếp tục làm người tốt là được.
Không phải bọn Tiềm Phong còn từng chửi cậu là nhân yêu lừa gạt người sao?
Lừa gạt người thì cậu phủ nhận… Nhưng nhân yêu hại người thì lại khác.
“Để rồi xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu…”
Lê Tư Thanh mỉm cười nhìn Nhìn Thấy Mỹ Nhân vung tay áo trên màn hình, cảm thấy rốt cuộc trong một ngày này cũng có chuyện diễn ra như ý mình.
Hà Siêu thì sao? Cố Bằng thì như thế nào?
Người xa lạ cả thôi, không cần phải bận tâm đến bọn họ.