Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Cuối cùng Vệ Thư Tuân vẫn lựa chọn diễn vai niên thiếu của Diệp Anh. Các diễn viên cùng diễn mấy thời trẻ tuổi như Trương Khải nói, đều là minh tinh mới đang nổi hiện giờ hoặc có bối cảnh. Vệ Thư Tuân đã mấy năm không chú ý giải trí không biết người nào, mà những người này nhìn thấy Vệ Thư Tuân bên người chỉ mang theo hai trợ lý, căn bản lười phản ứng y. Vệ Thư Tuân cũng không để ý, y không có tâm tư lấy lòng “tiền bối”, im lặng quay xong phần diễn của mình rồi đi, vẫn chưa tính chấp nối quan hệ gì trong ngành này.
Lúc sau Vệ Thư Tuân tiếp tục im lặng học hành, sống cuộc sống phòng học, ký túc xá, phòng thí nghiệm, ba điểm một đường. sau khi theo kịp việc học, cảm giác không có gì khó khăn, cứ việc phải học cả hai ngành cũng không cảm thấy mệt, nhàn quá còn có thể thường xuyên đến phòng thí nghiệm của Giáo sư Quan Trình hỗ trợ. Quan Trình là một người thầy tốt, cũng dạy Vệ Thư Tuân rất nhiều thứ. Nhưng thầy hiện tại hoàn toàn không có ý tưởng nghiên cứu công trình phóng, hình thức ban đầu của Không thành còn xa xôi không biết kỳ hạn lắm.
Tuy bọn Ngũ Phong oán giận Vệ Thư Tuân bận như con quay, ngay cả thời gian nói chuyện với bạn cùng phòng cũng không có, nhưng Vệ Thư Tuân lại chỉ cảm thấy cuộc sống trường học yên tĩnh mà vững vàng. Ngẫu nhiên ôm sách vội vàng lướt qua vườn trường, y sẽ hồi tưởng lại quá khứ từng có cả đống bạn bè bên cạnh. Khi đó bọn họ mỗi ngày xổ xàng mà cười to hú hét, hút thuốc uống rượu, đánh nhau ẩu đả, cảm thấy cuộc sống này quá ngầu quá đã. Hiện tại ngẫm lại, đã hoàn toàn không rõ hồi đó sao lại cảm thấy như vậy là ngầu nữa.
Giáo sư Quan Trình không có quan hệ trong giới giải trí, nhưng thầy quen rất nhiều người là trung tâm của ngành, mỗi một đoạn thời gian, thầy sẽ đưa cho một phần hợp đồng kích bản cho Vệ Thư Tuân. Nghe nói là bạn thầy biết thầy có một sinh viên làm minh tinh, vì thế thuận miệng hỏi một tiếng, lập tức có người đưa kịch bản tới.
Những kịch bản này trên cơ bản đều là chế tác lớn chủ lưu có bối cảnh của chính phủ, Vệ Thư Tuân tham diễn chỉ có vai phụ nhỏ, không tốn thời gian mấy, hơn nữa thù lao cũng không tồi, Vệ Thư Tuân liền tham gia.
Tuy diễn đều là vai phụ nhỏ, nhưng tổ phim muốn lấy lòng nên đưa tới đều là vai tốt làm người ta có ấn tượng khắc sâu, hơn nữa độ hút người xem rất cao, tên tuổi của Vệ Thư Tuân dần dần tăng vọt.
Chứng cứ chính là, một buổi sáng nọ thức dậy, y phát hiện cái chỗ ngủ say đã lâu kia của mình lại có phản ứng. Làm đàn ông y đương nhiên không ghét chuyện này, nhưng mỗi ngày ngủ không đủ còn phải ứng phó nhu cầu sinh lý, Vệ Thư Tuân tình nguyện lấy nửa giờ này để ngủ thêm cho rồi.
Sau đó y tra xét tiến độ nhiệm vụ, phát hiện tiến độ “Người vĩ đại” đã tăng tới %, tên tuổi minh tinh còn tăng nhanh hơn lần mình xả thân cứu người trước kia: “… Máy học tập, tao nên nói mày không hiểu nhân tình thế thái, hay là rất thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế đây?”
“Tôi không biết.” Máy học tập vẫn là giọng điện tử cứng nhắc: “Tôi vẫn chưa nhìn thấy giá trị xã hội gì ở thân phận minh tinh của cậu, cũng sáng tác nhạc, cũng không có tác phẩm ảnh hưởng xã hội, nhưng tên tuổi của cậu trên internet và xã hội lại tăng trưởng rất nhanh, tôi không thể hiểu.”
“Cho nên tao mới nói, vĩ nhân không phải dễ làm.”
“Không thể lý giải.” Máy học tập đáp.
Nếu máy học tập có thực thể, Vệ Thư Tuân nhất định sẽ đồng tình sờ sờ đầu nó. Nếu phải hiểu được tình cảm phức tạp của nhân loại, máy học tập chắc phải chết máy luôn.
Đảo mắt đã tới cuối kỳ, Vệ Thư Tuân thuận lợi thi xong các môn cả hai ngành. học kỳ này y không có tạch môn nên không cần thi lại, cũng không phải chịu nỗi thống khổ cuối kỳ nước tới chân mới nhảy, cũng không có chuyện phiền lòng khác xuất hiện, xem như một học kỳ thuận lợi nhất. Đến lúc nghỉ, Vệ Thư Tuân đã cảm động muốn khóc.
Ngũ Phong mạnh mẽ vỗ vỗ vai y: “Thư Tuân, chúng ta còn một năm nữa mới tốt nghiệp mà, không cần lưu luyến luôn bây giờ đâu cưng.”
“Phắn, ai lưu luyến cậu.”
Biết Vệ Thư Tuân bắt đầu nghỉ, Trương Khải nhận một bộ phim thần tượng cho y. nhờ vào tên tuổi đang lên gần đây của Vệ Thư Tuân, bộ phim này y là nam chính.
Đối với Vệ Thư Tuân mà nói, nhân vật chính phụ gì kỳ thực đều không sao cả, y luôn coi đóng phim thành làm thêm, dù sao tiền kiếm được quả thật không ít. Năm nay đã là kỳ nghỉ hè cuối cùng rồi, tiếp đó năm tư phải bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, thi lên thạc sĩ, sau khi vào phòng thí nghiệm của Giáo sư Quan Trình, chỉ sợ không có thời gian “laàm thêm” nữa, cho nên Vệ Thư Tuân tính nhân cơ hội này kiếm thêm một khoản tiết kiệm mà thôi.
Chỉ là, đến đêm mới vào tổ phim, Vệ Thư Tuân liền nhận được điện thoại của Giáo sư Quan Trình. khoảng thời gian này thầy đi tham gia hội nghị, hôm nay mới về, sau đó gọi điện cho Vệ Thư Tuân, sau khi biết y ở tổ phim, do dự một lát, nói: “Vốn có thực nghiệm muốn gọi em làm, không sao.”
Thực nghiệm của Giáo sư Quan Trình, Vệ Thư Tuân không muốn bỏ qua cái nào, tuy trước mắt đều là thực nghiệm không quan trọng gì, ai biết có liên quan đến trung tâm Không thành hay không. Theo máy ghi chép trong máy học tập về Quan Trình, ngay từ đầu phát hiện của thầy là thực nghiệm ngẫu hứng, sau đó mới nghĩ đến phải cải tiến bệ phóng tên lửa, cuối cùng phát triển thành Không thành.
Vì thế Vệ Thư Tuân vội vội vàng vàng báo một tiếng với trợ lý liền rời khỏi khách sạn tổ phim, mặc kệ trợ lý réo gọi phía sau: “Ngày mai quay rồi, chừng nào thì cậu về được?”
May mà địa điểm quay của tổ phim cũng là ở Thành phố A, Vệ Thư Tuân bắt xe về Đại học A cũng chỉ tốn một giờ, phòng thí nghiệm của Giáo sư Quan Trình còn sáng đèn, Vệ Thư Tuân gõ cửa, dưới ánh mắt kinh ngạc của thầy, cười hỏi: “Giáo sư Quan, em đã về, hiện tại có thể làm rồi.”
“… không phải em đang quay phim sao?”
“Không sao, còn chưa bắt đầu quay, em sẽ bảo Trương Khải giúp em rút đi.”
“Làm như vậy, về sau không ai tìm em nữa.”
“Không sao, em vốn cũng không có thời gian đi quay tiếp.” Vệ Thư Tuân lưu loát cởi áo khoác, thay áo blouse: “Hiện tại bắt đầu thực nghiệm chưa? Là về phương diện nào?”
Quan Trình nhìn Vệ Thư Tuân, đẩy đẩy kính, đột nhiên cười rộ lên: “Hàng không có người lái.”
“Dạ, Hàng không….. có người lái… Hả……?” Vệ Thư Tuân kinh ngạc quay đầu.
Quan Trình rất coi trọng Vệ Thư Tuân, nhưng thầy lại không có tình cảm sâu sắc như giữa Giáo sư Triệu và Vệ Thư Tuân, cho nên khi biết Vệ Thư Tuân trở thành minh tinh, thầy không có cảm giác đau đớn, chỉ là lo lắng, Vệ Thư Tuân còn bằng lòng ở lại phòng thí nghiệm buồn tẻ vừa không có tiếng vỗ tay hoan nghênh lại không có hoa tươi chúc mừng hay không.
Khi gặp lại Vệ Thư Tuân, biểu hiện của y không khác gì khi ở Trung tâm hàng không Tân Lâm, vẫn là một lòng muốn làm thực nghiệm, vẫn ngưỡng mộ thầy như vậy. Nhưng Giáo sư Quan Trình luôn có chút lo âu, vì thế thầy tìm càng nhiều cơ hội quay phim cho Vệ Thư Tuân, để y chân chính thể nghiệm cảm giác thành danh.
Nếu y không thể chống cự hấp dẫn của giới giải trí, coi như là thù lao cho y ở Trung tâm hàng không Tân Lâm, từ nay về sau hai bên không thiếu nợ nhau, Quan Trình cũng sẽ không để ý đến y nữa. Nếu cuối cùng Vệ Thư Tuân vẫn chịu trở về phòng thí nghiệm, Quan Trình sẽ thật sự suy nghĩ dạy hết tất cả kiến thức cả đời mình cho y.
Nguyên tính dành một năm quan sát, lúc Vệ Thư Tuân tốt nghiệp rồi lại quyết định có nhận người đệ tử này hay không. Người khác, Quan Trình cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, nhưng ai bảo Vệ Thư Tuân có thiên phú như thế, lại cố tình chạy đi làm minh tinh, Quan Trình không muốn kiến thức mà mình dốc lòng dốc dạ dạy ra, chỉ là để học trò mình coi thành một dòng trên hồ sơ lý lịch mà dùng.
Hôm nay vốn cũng chỉ là một thực nghiệm nhỏ, biết Vệ Thư Tuân ở tổ phim thì thôi vậy, chỉ là trong lòng lại dời tương lai của Vệ Thư Tuân đi một chút.
Vẻ ngoài tốt, lại làm việc không tệ trong giới giải trí, Vệ Thư Tuân chắc… Đã không thích hợp ở phòng thí nghiệm nữa rồi.
Mới nghĩ như vậy, Quan Trình liền nhìn thấy Vệ Thư Tuân vội vàng từ tổ phim trở về gấp. Không coi như phong trần mệt mỏi, nhưng từ nhịp thở có thể cảm nhận được y đang thở rất dồn dập. Y nhất định vừa gác máy đã chạy tới rồi, trễ như vậy, không xác định thầy có ở phòng thí nghiệm hay không, cũng nhất định phải tới nhìn xem.
Trong nháy mắt đó, Quan Trình bị cảm động, cộng thêm cảm giác áy náy vì hoài nghi Vệ Thư Tuân, vì thế Quan Trình ma xui quỷ khiến nói ra lời mời.
Hội nghị trong thời gian này thầy tham gia, chính là hội thông cáo nội bộ hạng mục Hàng không có người lái sắp khởi động của quốc gia. Theo quy định, tất cả các nhân viên trong hồ sơ nhân tài dự bị đều có thể tùy ý điều động, để Vệ Thư Tuân tham gia cũng không vi phạm quy định, nhưng Vệ Thư Tuân chung quy còn quá trẻ, vốn cũng không tính gọi y. Chỉ là thấy ánh mắt đầy mừng rỡ của Vệ Thư Tuân, Quan Trình cũng nói không nên lời câu từ chối.
“Thầy chỉ phụ trách kỹ thuật bên ngoài mà thôi, cũng không có giỏi như em đã tưởng, hơn nữa lý lịch của em không đủ, chỉ có thể phụ trách làm việc vặt mà thôi.”
Vệ Thư Tuân đáp ứng tức thì: “Không thành vấn đề, kêu em làm gì cũng được!”
Vệ Thư Tuân cũng biết trước một ngày bắt đầu quay lại đột nhiên bỏ lại tổ phim rất không phúc hậu, nhưng dự án Hàng không có người lái vài năm mới triển khai một lần, có thể tiếp cận và có cơ hội tham gia, Vệ Thư Tuân cho dù vi phạm hợp đồng cũng nhất định phải tham gia. May mà bởi vì y đến trễ, còn chưa chính thức ký hợp đồng, cũng chưa tạo thành tổn thất thật sự gì cho tổ phim, vì thế trước khi đi Trung tâm hàng không Tân Lâm, Vệ Thư Tuân gọi điện thoại xin lỗi Trương Khải, cho biết y phải rời khỏi tổ phim.
“Đừng nói giỡn nha thiếu gia!” Trương Khải nhịn không được chửi ầm lên: “Cậu cho là tổ phim là nhà cậu à, nói không quay là không quay, cậu có biết truyền ra cậu sẽ bị đóng băng không, không ai chịu tìm loại diễn viên như cậu quay phim nữa đâu.”
“Ồ, cũng không sao, nếu vậy có thể coi như lời xin lỗi của tôi, để họ đóng băng đi.” Vệ Thư Tuân hoàn toàn không sao cả: “Xin lỗi trong thời gian này gây phiền hà cho ông, tôi sẽ gọi điện báo lên trên giải thích.”
Cắt điện thoại của Trương Khải, Vệ Thư Tuân lại gọi cho dì út của Chu Tuyền, dù sao y là bà nâng đỡ lên, mình đột nhiên rời đi thật có lỗi với bà. nữ sĩ Tưởng rất khoan dung việc Vệ Thư Tuân trái hợp đồng: “Không sao, tổ phim kia có đầu tư của chúng tôi, tôi nói một tiếng, bọn họ không dám làm gì cậu đâu.Về sau có phiền toái gì nói với tôi là được, không cần lo lắng đâu.”
“…” Vệ Thư Tuân cảm động đến độ thiếu chút nữa nói không rời đi, có hậu trường lớn vậy nâng đỡ, ở giới showbiz y không cần phải quá thoải mái đâu. Nhưng y nhanh chóng lắc đầu vứt suy nghĩ này đi, so với làm minh tinh, vẫn là phòng thí nghiệm càng làm y yêu thích hơn.
Huống chi thực nghiệm sắp tham gia, là ước mơ tha thiết của y.