Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

chương 154: tử trạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Mặc dù có bảy môn, nhưng Vệ Thư Tuân chỉ tính vừa đủ qua môn mà căn bản cũng đã tốt rồi thì đơn giản đến không thể đơn giản hơn, kết quả cuối cùng tự nhiên cũng như nguyện là vừa đủ qua, rốt cục thuận lợi tốt nghiệp.

Cùng ngày lấy được bằng tốt nghiệp, hồ sơ của Vệ Thư Tuân đã được Trung tâm hàng không Tây Lâm điều đi, bộ trưởng Lý còn gọi điện thoại tới mắng y một chập, đại ý là kêu y về sau cố gắng chút, không được làm biếng nữa.

Vệ Thư Tuân yên lặng nghe, biết mình thi lại đả kích bộ trưởng Lý rất lớn.

Đặc biệt tuyển một sinh viên chưa tốt nghiệp thì thôi vậy, kết quả sinh viên kia chưa tốt nghiệp là vì thi lại.

Ừm, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra loại tâm tình kia!

Sau khi kết thúc thi lại, Vệ Thư Tuân trực tiếp đến phòng thí nghiệm của giáo sư Quan Trình báo danh. Giáo sư Quan Trình lấy được linh cảm từ trung tâm hàng không bên kia, tính nghiên cứu kỹ thuật mới về kết nối không gian, Vệ Thư Tuân tuy bức thiết muốn thầy nghiên cứu tàu vũ trụ, nhưng biết không gấp gáp nhất thời được, vẫn là thành thành thật thật hỗ trợ làm thí nghiệm.

Bận một cái là bận đến tối trời tới đất, hai người hơn một tháng đến cửa cũng không ra, ăn cơm trực tiếp kêu bên ngoài, trừ tắm rửa có về một chuyến, thời gian còn lại hận không thể giờ đóng trại trong phòng thí nghiệm. Vệ Thư Tuân lần này hoàn toàn không có dựa vào máy học tập, chỉ bằng kiến thức bản thân học hỏi được từ các nơi, vậy mà cũng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể có thể theo kịp suy nghĩ của giáo sư Quan Trình, hơn nữa nhờ thầy chỉ dạy mà bất tri bất giác lại học được không ít thứ.

Máy học tập không vui, dùng giọng điện tử cứng nhắc nói: “Hừ, mấy nghiên cứu này đã sớm quá hạn.” Nhưng vẫn tuyên bố nhiệm vụ mới: “Phụ trợ giáo sư Quan Trình hoàn thành kỹ thuật mới kết nối không gian.”

Dựa theo tư liệu của nó, mội đoạn thời giời tương lai nào đó chọn dùng kỹ thuật kết nối không gian, hẳn chính là cái Quan Trình đang nghiên cứu bây giờ. Tất nhiên Vệ Thư Tuân không thèm tài liệu của nó thì để tự bọn họ nghiên cứu ra đi.

Nó không thèm hỗ trợ đâu!

Vệ Thư Tuân nghe không ra tâm tình của máy học tập, hiện tại không phải ở trung tâm hàng không, không cần lo lắng không cẩn thận là xuất hiện bất trắc, sai lầm thì làm lại thôi, cho nên y tính dựa vào tri thức của mình để tiến hành nghiên cứu. Được là được, không được thì chậm rãi học, cho dù máy học tập không tuyên bố nhiệm vụ, y cũng khẳng định phải giúp Giáo sư Quan Trình hoàn thành nghiên cứu của thầy.

Giáo sư Quan Trình là giáo sư mới về nước không lâu, bởi vì công việc đặc thù còn thường xuyên không ở trường học, hiện tại nghiên cứu sinh hướng dẫn chỉ có mình Vệ Thư Tuân. Tuy cảm giác không đủ người, nhưng học trò duy nhất mà thầy thừa nhận, cảm thấy có thể theo kịp cường độ làm việc của thây cũng chỉ có Vệ Thư Tuân, cũng không thấy có gì không tốt. Dù sao nghiên cứu sinh lần này, trừ Vệ Thư Tuân, thầy không tính lại chọn thêm người khác. Bởi vì thầy muốn toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Vệ Thư Tuân, muốn nhìn thanh niên tài giỏi này có thể trưởng thành tới trình độ nào.

Hai người tuy nói là quan hệ thầy trò, nhưng chênh lệch không quá mười tuỏi, sau khi ở chung lâu càng như là bạn bè. Tỷ như hôm nay, mì ăn liền của phòng thí nghiệm ăn hết rồi, nghiên cứu còn thiếu mấy linh kiện cần bổ sung, hai tử trạch người bởi vì trường kỳ ru rú trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn không muốn phơi nắng cũng không muốn ra cửa, thiếu chút nữa cãi nhau ỏm tỏi.

Vệ Thư Tuân từ trước đến nay rất chịu thương chịu khó đi làm mấy chuyện vặt này, nhưng lần này cần đến thị trường điện tử mua linh kiện, lại qua siêu thị mua lương khô và mì ăn liền, bây giờ lại là tháng mặt trời chói chang nhất, Vệ Thư Tuân tỏ vẻ vừa nhấc đầu là cảm thấy choáng, không có sức đâu chạy cả hai nơi.

Nhưng Quan Trình còn tử trạch hơn y, vừa ngẩng đầu nhìn thấy mặt trời là như chuẩn bị té xỉu, cuối cùng hai người chơi đoán số, Vệ Thư Tuân bất hạnh thua, đành phải ra ngoài mua đồ ăn.

Trước khi lên xe Quan Trình ghé vào cửa sổ kêu: “Nhớ nha, đừng mua mì ăn liền vị hải sản, thầy không ăn cái đó, mua nhiều bánh kẹp chocolate chút, còn có cà phê, thầy muốn hiệu Nam Dương ấy.”

“Kén chọn vậy tự thầy đi mua đi.” Vệ Thư Tuân cãi lại một tiếng, nhưng vẫn ghi nhớ.

Lái xe đến thị trường điện tử mua linh kiện điện tử cần trước, lại đến siêu thị mua đồ ăn lương khô. Có đôi khi bận quá, căn bản không để ý ăn cơm, mua bên ngoài lại không thể đưa vào phòng thí nghiệm, vì thế hai người hầu hết thời gian đều ăn mì ăn liền, cho nên mua mì là quan trọng nhất.

Mua một xe mì ăn liền, còn có các loại bánh bích quy, cà phê, chứa đầy ba bịch to, Vệ Thư Tuân có chút cố hết sức nhắc bịch đến bãi đỗ xe, đang chuẩn bị mở cốp xe ra, đột nhiên bị người đụng vào.

Người nọ vội vàng nói tiếng “Xin lỗi” rồi bỏ chạy, có ba người gắt gao đuôi theo sau. Vệ Thư Tuân ngẩn người, mở cốp xe ném đồ vào, lập tức đuổi theo luôn.

Thanh niên kia đã bị chặn trong một con hẻm nhỏ, ba tên nhìn như côn đồ đang không có ý tốt xúm lại bao vây. Khi Vệ Thư Tuân đuổi đến nhìn thấy tình cảnh này, không nói hai lời trực tiếp từ phía sau đạp tới, tên đứng giữa hét một tiếng ngã xuống đất.

“Tề Tiểu Vũ, sao thế này?”

Thanh niên bị bao vây kia chính là em họ của Vệ Thư Tuân – Tề Tiểu Vũ.

“Anh… anh họ?” Tề Tiểu Vũ nhìn thấy y liền hoảng loạn, liều mạng xua tay: “Anh mau chạy đi, đừng lo cho em!”

“Đánh người của tụi tao còn muốn đi, không dễ vậy!” Hai tên côn đồ kia nâng cái tên ngã xuống đất dậy, hùng hổ uy hiếp: “Giao hết tiền trên người tụi bây ra đây, nếu không đừng trách tụi tao gọi người đến.”

Tề Tiểu Vũ che ở trước người Vệ Thư Tuân, vẻ mặt kiên nghị: “Anh họ đi mau, em sẽ cản bọn họ lại.”

Ở trong lòng Tề Tiểu Vũ, anh Vệ Thư Tuân chính là một sinh viên tài cao học giỏi, đẹp trai, hào hoa phong nhã, loại chuyện đánh nhau này, anh họ thì không được!

Tuy y vừa rồi thành công đánh lén một tên côn đồ, nhưng không thấy sắc mặt y tái nhợt, như muốn té xỉu bất cứ lúc nào sao? Anh họ gầy yếu nhất định là dùng hết khí lực rồi!

Vệ Thư Tuân quả thật hơi choáng, lâu ngày không phơi nắng cộng thêm không vận động, di chứng tử trạch bây giờ rất nghiêm trọng. Chạy bộ thì thôi, nhưng phơi nắng… Ánh nắng chói mắt quá, choáng quá, muốn mở mắt không lên rồi! Sớm giải quyết một chút đi!

Vì thế lách qua Tề Tiểu Vũ, vọt tới trước mặt hai tên côn đồ còn đang kêu gào, một cái đá ngang một thụi khuỷu tay, giải quyết xong.

Miệng Tề Tiểu Vũ há thành chữ O, nhìn thấy anh họ sau khi giải quyết hai tên côn đồ, lại khôi phục bộ dáng lung lay sắp đổ, dưới ánh mặt trời xinh đẹp như trong suốt vậy, vừa tái nhợt lại yếu ớt.

“Đi thôi, đi lên xe nói chuyện.”

“Anh, em em em cõng anh!” Tề Tiểu Vũ chạy lên biểu hiện lòng trung nghĩa.

Mấy năm nay cậu nhổ giò cao lên, hơn nữa hay đánh bóng rổ, hiện tại cao hơn Vệ Thư Tuân nửa cái đầu, thân thể cũng có vẻ cường tráng hơn Vệ Thư Tuân gầy yếu. Vệ Thư Tuân gật gật đầu, có thể làm biếng thì làm biếng, tùy ý Tề Tiểu Vũ cõng y về bãi đỗ xe.

Anh họ gầy quá, nhẹ quá, yếu ớt quá. Anh họ nho nhã yếu đuối như vậy, còn nhào lên mà giúp mình đánh bại người xấu, cậu thật sự quá vô dụng.

Tề Tiểu Vũ bỏ Vệ Thư Tuân vào trong xe, nhìn anh họ nhắm chặt hai mắt, dưới bóng mờ của cặp lông mi dài, giống như vừa chạm là vỡ, vừa tự trách lại áy náy, sụt sùi mà nói: “Anh họ anh có khỏe không? Cần đi bệnh viện không?”

“Đi bệnh viện làm gì?” Vệ Thư Tuân ngáp một cái, tối hôm qua thực nghiệm đến hơn h mới ngủ, hiện tại thiếu ngủ trầm trọng, lợi dụng thời gian Tề Tiểu Vũ cõng y về mà nhân cơ hội nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

“Em biết lái xe không?”

“Em còn chưa có bằng lái.”

“Quên đi.” Vệ Thư Tuân khởi động xe: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Tiểu Vũ năm nay đã quang quang mà lên sinh viên năm nhất đại học, liền học ngành Công trình xây dựng của Học viên Xây Dựng, tuần trước vừa mới tham gia tập quân sự xong. Về phần chuyện xảy ra hôm nay, là hồi trước có cùng đám bạn đi dạo phố, có tên móc túi nhắm vào một nữ sinh cùng lớp, bị cậu bắt quả tang, bắt tay móc túi kia đến cục cảnh sát. Không ngờ tên kia nhanh chóng đước ra, còn muốn trả thù cậu, Tề Tiểu Vũ hôm nay vừa vặn một mình ra ngoài mua sắm, lại bị kiếm chuyện ngay chỗ bắt tên móc túi lần trước, cậu thân cô thế cô chỉ có thể chạy trốn.

“Quá yếu.” Máy học tập nói, nhưng Tề Tiểu Vũ không nghe thấy.

“Quá yếu.” Vệ Thư Tuân gật đầu.

Tề Tiểu Vũ cúi đầu: “Xin lỗi anh họ, còn phải làm phiền anh cứu em.”

“Không phải vấn đề này, anh đang nghĩ nếu sau này chúng lại tìm em trả thù thì làm sao.” Y không có khả năng cứ che chở cho Tề Tiểu Vũ, nhưng móc túi thì bị bắt cũng nhốt không bao lâu, không thể vì đề phòng chúng mà không ra ngoài.”Em chờ chút, anh gọi điện thoại.”

Gọi điện thoại cho Chu Tuyền, nói về chuyện Tề Tiểu Vũ, Chu Tuyền nói sẽ phái người giải quyết đám trộm vặt kia.

“Không chỉ vậy, trọng điểm là dạy Tiểu Vũ tự bảo vệ mình thế nào, em không có thời gian.” Vệ Thư Tuân nói.

Chu Tuyền gật đầu: “Anh biết, sẽ sắp xếp… Em chú ý nghỉ ngơi, đừng bận quá quên ăn cơm.”

“Em biết.”

Tề Tiểu Vũ nghe anh họ nói sắp xếp người huấn luyện cậu, hưng phấn đến hai mắt sáng lên: “Anh anh, là người thế nào, phải huấn luyện cái gì? Tán đả()? Hay là thái quyền()? có giống cái anh họ từng học không?”

(Tán đả: Môn võ cổ truyền của Trung Quốc chủ yếu dùng tay không.)

( Muay Thái)

Vệ Thư Tuân cười khẽ: “Anh cũng không học qua tán đả thái quyền.”

“A? Vậy anh học cái gì?”

“Đánh nhau đầu đường, anh trước kia là côn đồ, em không biết à?”

“… Đó không phải tin vịt hả?”

Khi xe Vệ Thư Tuân chạy đến cửa chính Đại học A, người Chu Tuyền phái tới đã chờ ở đó. Người nọ mặc một bộ đồ dã chiến đứng trước một chiếc xe việt dã quân dụng, khí thế khiếp người, Tề Tiểu Vũ vừa thấy là kích động không ngừng.

“Anh họ, anh kêu em học với vị sĩ quan này à?”

“Đúng vậy.” Vệ Thư Tuân thành khẩn nói với sĩ quan: “Sĩ quan, em tôi hơi yếu ớt, chịu không được khổ, phiền anh thủ hạ lưu tình chút. Còn có nó giờ là sinh viên, còn phải đến trường, cũng phiền các anh hơi châm chước chút thời gian.”

Sĩ quan kia kính lễ: “Xin yên tâm, thiếu tá Chu đã sắp xếp rồi.”

“Cảm ơn.”

Thì ra Chu Tuyền đã thăng chức thiếu tá rồi sao?

Mua sắm xong, Vệ Thư Tuân và Quan Trình tiếp tục chôn mình trong phòng thí nghiệm làm các loại thực nghiệm, đói thì ăn bánh quy, mì ăn liền, khi không thể không tắm cũng chỉ vội vàng đi về một chuyến rồi lại trở về tiếp tục.

Không có buff của Vệ Thư Tuân, cuối cùng có thể rõ ràng thấy được Quan Trình thiên tài và xuất sắc thế nào, thầy thông qua nghiên cứu của mình, ở tình huống kinh phí nghiên cứu không nhiều lắm, chỉ có một trợ lý, tự nghiên cứu ra kỹ thuật mới kết nối không gian.

Dựa theo cách nói của máy học tập, kỹ thuật này bởi vì cực kỳ ưu tú, sử dụng hết mười mấy năm sau mới bị kỹ thuật mới thay thế.

Lần này Vệ Thư Tuân không có “linh cảm” gì nhắc nhở, y thành thành thật thật hoàn thành công việc trợ lý, tuy cũng cố gắng đưa ra quan điểm của mình, nhưng trợ giúp không lớn, nhưng lúc trình báo cáo, Quan Trình ở dòng nghiên cứu viên vẫn thêm tên của y vào, tương đương chia một nửa công lao của mình cho Vệ Thư Tuân.

Vệ Thư Tuân kiên quyết cự tuyệt: “Em không cần, em là học trò của thầy, hỗ trợ thầy không phải đương nhiên sao? Hơn nữa em cũng không giúp đỡ được gì.”

Quan Trình cười cười: “Nếu cảm thấy áy náy, lần sau ra ngoài mua sắm đừng chơi đoán số với thầy là được.”

Kỹ thuật mới kết nối không gian Quan Trình trình lên rất được trung tâm hàng không coi trọng, hai người lại bị điều đến trung tâm mở một hội thảo kỹ thuật, bởi vì Quan Trình lười, toàn bộ hành trình đều là Vệ Thư Tuân thuyết trình, nói đến cổ họng sắp tắt tiếng. Nhưng nhận lại chung quy là thành quả khả quan, dựa vào kỹ thuật mới này, trừ tiền thưởng tất yếu ra, Quan Trình cuối cùng trở thành nghiên cứu viên của trung tâm.

Quan Trình nói với Vệ Thư Tuân: “Tuy trễ hơn em mấy tháng, nhưng cuối cùng không quá mất mặt. Thân là thầy, thầy không thể tệ hơn học trò quá nhiều, bằng không còn có tư cách gì dạy em nữa.”

Vệ Thư Tuân nhìn chăm chú thầy, nghiêm túc nói: “Giáo sư Quan nhất định sẽ trở thành người rất giỏi, cho dù không có trung tâm hàng không, thầy cũng là giỏi nhất.”

Quan Trình coi trọng Vệ Thư Tuân, sau khi phát hiện y lộ ra thiên phú hơn người, Quan Trình lo mình không thể dạy tốt cho người học trò thiên tài này, cho nên vẫn thực cố gắng. Vệ Thư Tuân không phải người ngạo mạn tự đại, trở về trường lại vẫn cần cù chăm chỉ chịu khó, ờ, trừ chuyện đi ra ngoài mua sắm. Đây cũng điều làm Quan Trình càng quý trọng người học trò Vệ Thư Tuân này, vì thế để không mất mặt trước mặt đệ tử, thầy cũng càng cố gắng nghiên cứu.

Tuần hoàn như vậy, luận văn của Quan Trình càng ngày càng nhiều, nghiên cứu chung giữa thầy và Vệ Thư Tuân càng ngày càng nhiều. dưới sự dẫn đường có chủ đích của Vệ Thư Tuân, phòng thí nghiệm của Quan Trình chậm rãi chuyển hướng nghiên cứu tàu vũ trụ, cuối cùng hơn một năm sau, bởi vì tiến hành phân tích và cải tiến lớp tính toán kết cấu mạch xung thấp với tàu vũ trụ hiện có, cuối cùng chính thức gia nhập bộ nghiên cứu tàu vũ trụ.

Tuy trễ hơn một năm so với học trò Vệ Thư Tuân, nhưng sớm hơn lịch sử ba năm, nghiên cứu của Quan Trình về tàu vũ trụ dần dần đi vào quỹ đạo.

Sau đó, bốn năm vội vàng trôi qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio