Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Từ khi cụm thiên thạch rơi xuống địa cầu đã qua gần trăm năm, nhân loại sớm đã quen sinh hoạt trong rừng rậm nguy hiểm và chiến đấu cùng dã thú. Dị năng không thể tưởng tượng của trước kia, hiện giờ đã thành năng lực đương nhiên của nhân loại, mà khoa học kỹ thuật, cũng vẫn đang ổn định phát triển.
Tuy trên sử sách ghi lại trước kỷ nguyên mới, nhân loại sinh hoạt ổn định hạnh phúc cỡ nào cỡ nào, thậm chí có người gọi bây giờ là tận thế, nhưng thân là một học sinh trung học, Angela không có cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm hay không hạnh phúc gì cả.
Trong mười tòa không thành, có năm tòa là trường học và khu sinh hoạt chuyên dụng cho vị thành niên, vị thành niên của cả thế giới đều sinh hoạt ở nơi này.
Nghe nói trước kỷ nguyên mới, con nít trên thế giới vô số kể, nhưng sau kỷ nguyên mới, năm tòa không thành chuyên dụng chăm sóc trẻ nhỏ của toàn thế giới còn có vẻ trống trải.
Liên bang rất coi trọng giáo dục trẻ em, sắp xếp các môn đa dạng phong phú cho bọn nhỏ. Bởi vì sau khi thành niên phải về mặt đất sinh hoạt, nên bọn nhỏ học tập nhiều nhất chính là chương trình chiến đấu. Khống chế dị năng, sử dụng vũ khí, săn bắt trong rừng thế nào vân vân, huấn luyện đầy đủ năng lực sinh tồn cho bọn nhỏ. Thời đại này không có đứa trẻ nào yếu ớt, Angela mặc dù là con gái, đối với săn bắn trong rừng khá thích á!
Nhưng thật đáng tiếc, môn hôm nay không phải môn chiến đấu, mà là lịch sử.
Đối với học sinh độ tuổi của Angela, thích nhất chính là các môn chiến đấu, không cảm thấy hứng thú quá với tiết văn hóa, hơn nữa nội dung môn lịch sử hôm nay chính là Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân là người sáng tạo không thành, chính là nhờ ngài kiến tạo không thành, mới giúp nhân loại tránh thoát kỳ phóng xạ lúc ban đầu, có thời gian thở dốc.
Không thể nghi ngờ ngài là một người vĩ đại, đến nay mỗi tòa không thành đều dựng pho tượng to lớn của ngài, trong TV cũng thường xuyên chiếu mấy bộ phim lấy ngài và tướng quân Chu Tuyền là nhân vật chính. Đối với chuyện Vệ Thư Tuân, tất cả mọi người có thể nói nghe nhiều nên thuộc, kết quả còn phải học tiết lịch sử về ngài nữa, Angela tự nhiên cảm thấy nhàm chán.
Cũng như cô, người cảm thấy tiết lịch sử nhàm chán rất nhiều, nhất là đám học sinh nam, cho nên toàn bộ phòng học trước thời gian vào lớp đều là tử khí trầm trầm.
“Tớ không muốn nghe giảng chính trị nữa, phiền chết.” người ngồi cùng bàn với Angela oán giận, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Hết cách, ai kêu tiết này là Vệ Thư Tuân chứ!”
Phim truyền hình khi nói về anh hùng, đều mang theo hình thức khuyếch đại, tỷ như tướng quân Chu Tuyền cứ được đắp nặn thành chiến sĩ hùng mạnh cứu vớt thế giới, vừa dậm chân núi lở đất rung, tuy mọi người đều biết ngài ấy không có dị năng, nhưng không cản được trí tưởng tượng của mọi người. Càng khỏi nói các anh hùng xuất hiện sau kỷ nguyên mới, khoa trương đến có thể một đấm phá banh mặt trăng.
Duy chỉ có đề tài liên quan đến Vệ Thư Tuân, bởi vì cống hiến của ngài dành cho không thành, không ai dám khinh nhờn ngài trên phim cả. Tăng thêm thân phận của ngài là khoa học gia, thật sự không có nội dung gì làm quá lên được, cho nên hễ là phim liên quan đến Vệ Thư Tuân, đều là chính kịch cực kỳ đứng đắn, khiến mọi người cùng lúc tôn kính ngài, cũng vô hình trung sinh ra suy nghĩ Vệ Thư Tuân chính là loại khoa học gia tiêu biểu một lòng nghiên cứu khoa học, cuối cùng tạo ra thành tựu về sau.
Với thanh thiếu niên mà nói, tuy tôn kính, nhưng cuộc đời như vậy thật sự quá nhàm chán.
Thầy Lịch Sử – Cổ Phàm đi vào phòng học, nhìn thấy đám học sinh hữu khí vô lực, lắc lắc đầu. Thầy đi lên bục giảng, các học sinh lười biếng đứng dậy chào hỏi, lại lười biếng mà ngồi xuống, mở ra sách giáo khoa lịch sử, cúi đầu bắt đầu ngẩn người.
Cổ Phàm mở ra màn hình dạy học, gõ gõ màn hình, nói với các học sinh: “Trước khi học, cho mọi người xem một đoạn phim trước.”
Nghe thầy nói như vậy, Angela tò mò ngẩng đầu, sau đó chính là một mảnh tiếng thét, có cô, còn có các học sinh nữ khác
Trên màn hình dạy học, xuất hiện hình ảnh của một thanh niên bảnh trai. Thanh niên này không phải dạng cơ bắp cường tráng lưu hành bây giờ, y nhìn cao gầy, hào hoa phong nhã, mái tóc ngắn xốc xếch và gương mặt hơi nhướng lên mang theo chút cảm giác vô lại, có sức hấp dẫn trí mạng với thiếu nữ thời kỳ trưởng thành.
“A a a a, thầy thầy, đây là ai vậy? Đẹp trai quá?” Angela hưng phấn kêu to.
Cổ Phàm vỗ tay: “Rồi, yên lặng, người này là ai, lại giới thiệu cho mọi người sau.”
Sau đó, Cổ Phàm bắt đầu phát một đoạn phim.
Về quá khứ của Vệ Thư Tuân, trên sách giáo khoa chưa từng nhắc tới. Vệ Thư Tuân vĩ nhân thành công này, khi xuất hiện trước mặt thanh thiếu niên, hình tượng cần có là quang minh, chính trực, vĩ đại. Cái gì từ nhỏ lập chí làm khoa học gia, muốn vì sự nghiệp hàng không vũ trụ của Trái Đất cống hiến sức lực của mình gì đó. Tất cả các vĩ nhận trong sách, đều là nhân vật làm gương mẫu vậy đó
Cổ Phàm cũng là sau khi lên đại học, mới biết được, thì ra khi còn trẻ Vệ Thư Tuân, cư nhiên là một tên côn đồ bất lương lập chí lăn lộn giang hồ.
Sau khi kỷ nguyên mới bắt đầu, rất nhiều tư liệu quá khứ đã mất đi, người ghi chép sử sách muốn nịnh bợ tướng quân Chu Tuyền nên đã lau sạch hết quá khứ bạn lữ của ngài là Vệ Thư Tuân, khiến Vệ Thư Tuân trở thành một khoa học gia vĩ đại không có bất kỳ vết nhơ gì. Nhưng tướng quân Chu Tuyền và con nuôi lại khôi phục những tư liệu kia lần nữa.
“Thư tuân không cảm thấy quá khứ cùa mình có gì đáng xấu hổ, chính là vì có những hồi ức hoang đường đó, mới khiến em càng quý trọng thu hoạch sau cố gắng.” tướng quân Chu Tuyền mỉm cười nói: “Mà tôi… Tôi yêu tất cả của Thư Tuân.”
Vì thế những “Vĩ nhân” đó không nên tồn tại vết nhơ, liền như vậy bị công khai lưu giữ lại. Vệ Thư Tuân chắc cũng là người duy nhất trong lịch đại khoa học gia, không có “Từ nhỏ lập chí trở thành khoa học gia”.
Nhưng những tư liệu đó lại không xuất hiện trong sách giáo khoa trung tiểu học, bởi vì lo lắng dạy hư tụi nhỏ. Nhưng Cổ Phàm lại cảm thấy, Vệ Thư Tuân đã từng lập chí làm giang hồ, sau đó chuyển qua nghiên cứu công trình hàng không vũ trụ kia, càng có thể xúc động nhân tâm, cũng càng làm người ta kính nể.
Vì thế thầy cố ý góp nhặt mọi tư liệu của Vệ Thư Tuân, đáng tiếc bởi vì thân phận đặc biệt, trung tâm hàng không vũ trụ gần như không lưu lại hình ảnh của ngài, ngược lại là mấy bộ phim ngài đã từng quay, được con nuôi của ngài trân trọng như bảo vật mà lưu giữ, sau đó cung cấp cho cục giáo dục, mới để cho người đời biết Vệ Thư Tuân tuổi trẻ là dạng gì.
Bộ phim hôm nay Cổ Phàm phát, nghe nói là bộ phim đầu tiên Vệ Thư Tuân làm diễn viên, ngài diễn một vai côn đồ trong này, nghe nói, đây hoàn toàn là diễn xuất bản sắc, khi còn trẻ Vệ Thư Tuân chính là bộ dáng này. Cổ Phàm liền trực tiếp coi là thành tài liệu lịch sử để dùng.
Nhân loại trước Kỷ nguyên mới không có dị năng, đánh nhau tự nhiên không phấn khích bằng bây giờ đụng một cái là trời sụp đất nứt, nhưng không chịu nổi gương mặt xinh đẹp của Vệ Thư Tuân, các nữ sinh chỉ nhìn mặt đã cảm thấy thực thỏa mãn.
Các nam sinh không có hứng thú với đoạn phim, đánh nhau không có dị năng làm họ cảm thấy thực nhàm chán, nhưng không cần học tiết lịch sử nặng nề, mọi người coi như cũng vừa lòng.
Bộ phim rốt cục chiếu hết, lại trở lại tấm áp-phích đẹp muốn xỉu lúc ban đầu. Các nữ sinh hưng phấn thét chói tai: “Thầy Thầy, soái ca này là ai? Đẹp trai quá a!”
Ngay từ đầu, cũng từng có người suy đoán đây là Vệ Thư Tuân, nhưng cứ coi phim một hồi, liền không ai cho là thế. Vệ Thư Tuân, khoa học gia mà, tuyệt đối không chung một đường với cái người trong phim này.
“Nếu các em chịu cố gắng chuẩn bị bài trước, sớm biết ngài là ai rồi.” Cổ Phàm nói.
Vì thế các học sinh khó được mở ra quyển sách không thú vị kia, khi lật đến chương trình học mới nhất, nhìn thấy một tấm ảnh, người trên ảnh tuổi trẻ bảnh trai không nói, trọng điểm là, cái tên ghi chú bên cạnh, cư nhiên là: Vệ Thư Tuân?!
“Hả? Gạt người!”
“Vệ Thư Tuân lúc trẻ cư nhiên đẹp trai vậy á?”
Cổ Phàm cười mở hình ảnh mới ra: “Trên thực tế, Vệ Thư Tuân khi còn trẻ đã từng làm diễn viên một thời gian.” Trên màn hình xuất hiện vài tấm áp-phích của Vệ Thư Tuân, lại đưa tới một mảnh gào thét: “Sau đó vì nghiên cứu tên lửa, Vệ Thư Tuân bỏ lại con đường diễn xuất. Từ những bức ảnh này các em hẳn có thể nhìn ra, nếu tiếp tục sự nghiệp diễn xuất, Vệ Thư Tuân nhất định có thể trở thành siêu sao, nhưng vì nghiên cứu khoa học, ngài đã bỏ lại sinh hoạt dưới ánh đèn flash.”
“Thật đáng tiếc…” Angela cảm giác thật đáng tiếc, nhưng là kích thích lòng hiếu kỳ, không cảm thấy tiết lịch sử này chán nữa: “Thầy, vừa rồi thầy phát là bộ phim Vệ Thư Tuân diễn à?”
“Đúng cũng không đúng.” Cổ Phàm đáp: “Nghe nói lúc còn trẻ Vệ Thư Tuân là một tên côn đồ, lập chí làm giang hồ, giống như đúc trong phim kia, là diễn xuất bản sắc của Vệ Thư Tuân.”
“Lời đồn đúng không, trong phim tuy không có dị năng, nhưng đánh nhau là thật.” Nam sinh tỏ vẻ không tin: “Nếu không dùng dị năng, cả em cũng chưa chắc có thể đánh thắng nữa, thầy chắc thầy nhầm rồi!”
Cổ Phàm cười không nói, mở ra tư liệu dạy học: “Kế tiếp cho các em xem chính là, sổ liên lạc có điểm cao nhất thời tiểu học của Vệ Thư Tuân. Nghe nói sổ này là mẹ của ngài ấy giao cho cháu nuôi là ông Vệ Nam, sau đó được ông Vệ Nam trân trọng cất giữ mới bảo lưu lại được.”
Nói tới đây, Cổ Phàm không khỏi bi ai dùm Vệ Thư Tuân một chút.
Đây thật sự là lịch sử đen tối mà tận thế cũng không thể hủy diệt.
“Sổ liên lạc?” Các học sinh không hiểu, cho rằng lại là loại sổ liên lạc tròn điểm tất cả các môn như các thiên tài khác, ai ngờ xuất hiện trên màn hình, cơ bản đều là , điểm, quả thực là đỏ cả dòng sông, không có một môn nào đạt tiêu chuẩn.
Cả lớp rơi vào im lặng, sau đó lại cười ồ lên: “Ha ha ha ha, điểm gì tệ hại vậy, trên đó cư nhiên còn ghi tên Vệ Thư Tuân, giả dối hà! Nhất định là gạt người nha!”
Cổ Phàm đứng trên giảng đài, lẳng lặng chờ các học sinh cười đủ, mới chậm rãi nói: “Thầy hiểu suy nghĩ của các em, trên phim trên sách đều nói, Vệ Thư Tuân là thiên tài, từ nhỏ lập chí trở thành khoa học gia, tạo phúc toàn thế giới. Cuối cùng thông qua khắc khổ cố gắng, ngài nghiên cứu chế tạo ra Không thành, cứu vớt cả nhân loại.” Cổ Phàm đi xuống bục giảng, xuyên qua các học sinh: “Nhưng mà, các em cảm thấy có khả năng không? Đây là cuộc đời bình thường à?”
Angela nhịn không được giơ tay: “Thưa thầy, tụi em cũng biết trên sách có chỗ nói quá, nhưng mà quyển sổ liên lạc này xạo quá, Vệ Thư Tuân là khoa học gia mà!”
Vệ Thư Tuân, thiên tài được công nhận, làm sao có thể có điểm số như vậy chứ.
Cổ Phàm cười khẽ: “Đây chính là cái thầy muốn kể cho các em, cuộc đời của Vệ Thư Tuân.”
Angela chưa bao giờ biết, Vệ Thư Tuân mà luôn được tuyên truyền chính diện kia, thì ra cũng từng có thời kì xằng bậy như các thanh thiếu niên bình thường. Thích cúp tiết trốn học, uống rượu đánh nhau, mục tiêu cả đời là làm giang hồ.
Sau đó, không biết vào lúc nào, xảy ra chuyện gì, mục tiêu cuộc đời ngài đột nhiên thay đổi. Ngài vào học trường đại học A lúc ấy là trường đứng đầu trong nước, bắt đầu học Khoa học điện tử. Điểm số khi đó vẫn tệ, nhưng mà, từ phiếu điểm, có thể nhìn ra ngài đang tiến bộ từng chút một. điểm số mỗi một học kỳ sau đều sẽ tốt hơn học kỳ trước một chút, chờ đến khi tốt nghiệp đại học, đã được Hàng không Tây Lâm đặc biệt chiêu nhận, trở thành nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất toàn bộ hàng không trung tâm.
So với khoa học gia gương mẫu trên sách, Angela cảm thấy mình bị Vệ Thư Tuân đã từng lạc lối, lại ra sức sửa chữa sai lầm rồi bay lên trời cao chân thật này hấp dẫn sâu sắc.
Nghe xong câu chuyện, cứ cảm thấy chỉ cần quý trọng thời gian, chỉ cần cố gắng hết sức, không có gì là làm không được.
“Thầy ơi, câu chuyện thầy nói có thật không? Vì sao trên TV chưa từng có những câu chuyện này?”
Cổ Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Khi thầy còn bé, có một bộ phim từng căn cứ lịch sử thật phục chế câu chuyện của Vệ Thư Tuân, nhưng lại bị người sùng bái ngài ấy kháng nghị. Bởi vì Vệ Thư Tuân là thần tượng trong lòng rất nhiều người, bọn họ không thể chấp nhận bất kỳ chuyện gì bôi nhọ thần tượng, sau đó để không dẫn phát bạo động, hình tượng của Vệ Thư Tuân, liền thành nhân vật chính diện mà các em nhìn thấy kia.” Cổ Phàm cố ý nhỏ giọng: “Nói nhỏ cho các em biết, nếu các em có xem qua hồi ký của ngài Vệ Nam thì sẽ biết, Vệ Thư Tuân cho dù lên làm khoa học gia, đụng phải chuyện gì không thích vẫn thích dựa vào vũ lực giải quyết.”
Các học sinh cười rộ lên, cách làm của Vệ Thư Tuân đạt được hảo cảm của không ít nam sinh.
Tiết lịch sử này, không ai còn cảm thấy nặng nề nhàm chán nữa, ngược lại thực hưng phấn lắng nghe rất nhiều chuyện về các vĩ nhân. Tỷ như trong hồi ký của Vệ Nam có nhắc đến, tướng quân Chu Tuyền thiết huyết dốc hết sức trấn áp mọi kẻ phản kháng thời kỳ đầu của kỷ nguyên mới, trong âm thầm là một người đàn ông tốt chăm lo việc nhà. Việc nội trợ đều là ngài làm, bởi vì Vệ Thư Tuân bận quá, lúc không có việc thì đi ngủ, Chu Tuyền đành phải phụ trách nấu cơm và chăm con.
Nghe đến đó, Angela muốn cười, đột nhiên lại muốn khóc.
Bởi vì tướng quân Chu Tuyền sống đến sau kỷ nguyên mới, lại là thủ lĩnh tối cao thống nhất toàn cầu, chuyện xưa của ngài rất nhiều người biết.
Trước khi qua đời, tướng quân Chu Tuyền cười nói: “Rốt cục có thể đi gặp mình rồi, cố gắng đến bây giờ, chắc tôi không để mình thất vọng!”
Nghe nói, lúc ấy toàn cầu đã dự đoán được cụm thiên thạch rơi xuống. Nhưng khi đó địa cầu không có cách nào ứng phó, thiên thạch quá nhiều, laser không thể phá hết hoàn toàn. Mà ngay cả Không thành, lúc thiên thạch rơi xuống cũng không dám bay lên, cho đến sau khi kết thúc trận bom thiên thạch, động thực vật xuất hiện bệnh biến khủng bố, mới khẩn cấp lên không, dẫn dắt nhân loại còn lại tránh được phóng xạ chết người và động thực vật tấn công lúc ban đầu, cho đến khi nhân loại xuất hiện dị năng, thích ứng sinh hoạt tận thế, mới trở về mặt đất lần nữa.
Đương nhiên, cũng đã xảy ra rất nhiều sự kiện đảo chính cướp đoạt Không thành, dù sao Không thành có mười tòa, dưới tình trạng rối ren lúc ấy, rất nhiều kẻ tham lam muốn biến Không thành thành của riêng. Đối với những kẻ đó, tướng quân Chu Tuyền toàn bộ áp dụng trấn áp đẫm máu tàn khốc. Cũng từng có người kháng nghị ngài tàn bạo và độc tài, lúc ấy tướng quân Chu Tuyền nói thẳng: “Không thành là thành tựu cả đời của Thư Tuân, cho dù chết, tôi cũng muốn hoàn thành tâm nguyện đó.”
Tướng quân Chu Tuyền chinh chiến cả đời, cho đến trước khi chết, rốt cục mới lộ ra nụ cười. Bởi vì ngài đã bảo vệ được Không thành, có thể không thẹn mà đi gặp Vệ Thư Tuân.
Mỗi lần TV chiếu đến đoạn đó, Angela luôn cảm động đến khóc, đột nhiên phát hiện hai vĩ nhân gương mẫu rập khuôn kia, thì ra là sinh động như thế, sinh hoạt bên trong lại thú vị như thế, cuối cùng lại sinh ly tử biệt, Angela càng muốn bật khóc.
Sau khi tan học, Angela lần đầu tiên đi đến đài tưởng niệm Vệ Thư Tuân mà cô chưa bao giờ đặt chân đến.
Cô cho là mình đã rất hiểu Vệ Thư Tuân từ trong TV, tiến vào đài tưởng niệm, mới phát hiện mình biết quá ít. Thì ra Vệ Thư Tuân thật sự chưa từng giấu diếm quá khứ không hay của mình, ảnh chụp trên tường, rõ rành đang treo những tấm ảnh khi làm côn đồ.
“Cho dù là côn đồ, cũng rất bảnh á!” Bạn của Angela nói.
Họ cũng như cô, lần đầu tiên chân chính đến tìm hiểu về Vệ Thư Tuân.
Sau đó các cô lại thấy được quyển sổ liên lạc nát bét kia của Vệ Thư Tuân, thông báo cảnh cáo lởi lẽ nghiêm khắc của trường, cảm giác giống như nhìn thấy một bản thân khác vậy, cúp tiết trốn học, điểm thấp lè tè, cuối cùng bị giáo viên nổi trận lôi đình gọi phụ huynh.
Chậm rãi, thành tích của Vệ Thư Tuân càng ngày càng ưu tú, ảnh chụp cũng từ bộ dáng côn đồ, lột xác thành sinh viên hào hoa phong nhã, cuối cùng ngài mặc vào chiếc áo blouse trắng, trở thành một nghiên cứu viên hàng không. Trên tường treo đầy ảnh chụp chung của ngài và nhà du hành vũ trụ. Có mấy tấm thậm chí ghi chú rõ thời gian là chụp vào thời sinh viên năm hai của Vệ Thư Tuân.
Mới năm hai, Vệ Thư Tuân vừa tròn tuổi, đã tham dự nghiên cứu hàng không.
“Thật lợi hại a!” Angela không khỏi cảm thán: “Nếu tớ cố gắng từ bây giờ, đến tuổi có thể đạt tới thành tựu gì không?”
Ảnh chụp Sau đó cũng chỉ còn lại cảnh tượng trong khi đang làm việc và giới thiệu thành quả nghiên cứu, khi đi đến cuối cùng, Angela và đám bạn cùng lúc kinh hô.
Trong một đại sảnh triễn lãm cuối cùng, cái gì cũng không có, chỉ có một tấm ảnh chiếm cả một mặt tường.
Là ảnh hôn lễ của Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền khi còn trẻ. Lúc ấy còn chưa thông qua luật hôn nhân đồng tính, hai người thân phận đặc biệt, cũng không thể tổ chức rầm rộ, chỉ lén lút chụp bức ảnh này.
Cả sảnh bốn phía trống rỗng, chỉ có một tấm biển rất lớn ở giữa, viết một câu: Ít nhất ở nơi này, em là thuộc về mình anh —— Chu Tuyền.
Bên cạnh có một nhãn viết tay:
Hình như chưa từng một mình đâu, tôi luôn có mặt —— máy học tập
Cha chê con thừa thãi à —— Vệ Nam
Cháu cũng thừa mứa lắm à, ông nội? —— Vệ Tiêu Dương
Angela nhịn không được cười rộ lên, Vệ Nam và Vệ Tiêu Dương, một là khoa học gia tài ba, vũ khí xung từ của Không thành hiện tại trên cơ bản đều là ngài nghiên cứu chế tạo. Một là nhà thống lĩnh đương nhiệm của Không thành, ngài tổng thống cường thế. Không ngờ tâm hồn cũng thú vị như thế.
“Hả, còn có một câu?” Bạn cùng bàn nhìn sát vào tấm biển, tò mò nói.
Angela thò đầu qua, nhìn thấy ở phía dưới cùng, có một dòng chữ nhỏ xíu:
Cám ơn —— Vệ Thừa.
“Hả? Vệ Thừa là ai?”
“Là con của tổng thống, năm nay mới hai tuổi, còn chưa biết viết chữ mà?”
“Là ai đùa ác à?”
Cùng đám bạn tò mò thảo luận, Angela ôm tâm tình vui sướng rời khỏi đài tưởng niệm. Cô xoay người nhìn về phía tấm ảnh sau lưng, nơi đó, Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền sóng vai đứng thẳng, hai tay nắm chặt.
Nơi đó chỉ có hai người bọn họ, rốt cuộc không ai tới quấy rầy nữa. Tấm biển trước người bọn họ, là người nhà nhắn lại, mang theo một tia ỷ lại và làm nũng, nhưng mà, cảm thụ được tâm tình hạnh phúc này.
Vệ Thư Tuân cả đời bận rộn, thẳng đến cuối cùng, tướng quân Chu Tuyền cũng không thể sống thế giới hai người, ai trong nhà cũng muốn tới quấy rối hết!
Nghĩ đến đây, Angela cười rộ lên.
Chúc hai người hạnh phúc, nếu có thể, con cũng muốn quấy rầy một chút quá!
Chương phiên ngoại Vệ Thừa
Vệ Thừa cũng không biết làm như vậy có đáng hay không.
Thật vất vả ẩn vào Không thành, là vì một cái gọi là máy thời gian mà bại lộ, cuối cùng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng lấy đi một cái máy học tập trong phòng thí nghiệm, cũng không biết đến tột cùng có dùng được hay không.
Ôm tâm tình phức tạp như vậy vừa tránh né truy bắt của Không thành, vừa không ngừng kết nối với thế giới kia. Rốt cục đã liên thông được với nhau, hắn lần đầu tiên thấy được Vệ Thư Tuân.
Người ông cố mà ông nội vẫn luôn nhớ nhung sùng kính, lại tạo thành bi kịch và cái chết của ông nội, lúc này chỉ mới là một thiếu niên. Dựa theo nhật kí của ông nội, nhét cái máy học tập vào đầu y vào thời gian đó, có thể cản y muốn vào giang hồ hay không? Nghĩ đến ông nội và cha bị chết thê thảm, quả nhiên, vẫn là giết y thì tốt hơn!
Thất bại, không ngờ cái máy học tập kia cư nhiên có chức năng bảo vệ kí chủ, nhưng biết được chuyện tương lai rồi, Vệ Thư Tuân sẽ thay đổi chứ?
Nếu Vệ Thư Tuân không nhận nuôi ông nội, ông nội sẽ thế nào, cha sẽ thế nào? Còn hắn thì sao, còn được sinh ra hay không?
Đã không còn gì có thể tệ hơn, ông nội và cha đều tài giỏi như vậy, không có Vệ Thư Tuân liên lụy, bọn họ nhất định có thể sống càng tốt. Nhiều lắm cha sẽ không gặp được mẹ, mình không thể sinh ra thôi, không có gì ghê gớm.
Từ khi người nhà qua đời hết, Vệ Thừa cũng không biết mình sống còn ý nghĩa gì. Hắn hận Lâm gia kẻ thống trị Không thành, không có bọn chúng làm khó dễ, ông nội và cha sẽ không bị vứt bỏ ở mặt đất, gặp phải phóng xạ. Hắn thù Vệ Thư Tuân, không có hồ sơ phạm tội của y để lại, sẽ không có cớ để Lâm gia giết hại ông nội. Cứ việc hiểu hắn đang giận cá chém thớt, nhưng nếu không hận thù cái gì, hắn không còn động lực sống sót.
Bất kể thế nào, tuy không thể giết chết Vệ Thư Tuân, nhưng đã dọa sợ y rồi, khẳng định không dám nhận nuôi ông nội nữa đâu!
Không ngờ lần thứ hai nhìn thấy Vệ Thư Tuân, là vào lúc mình bị thương. Y hình như hoàn toàn không so đo chuyện thiếu chút nữa bị giết, rõ ràng chỉ là thằng quỷ nhỏ tuổi, khi biết hắn là chắt của y, cực kỳ thản nhiên coi mình thành vai trưởng bối, còn ý đồ trợ giúp hắn.
Ở căn nhà cũ trước kia của Vệ gia cư nhiên thật sự tìm được mấy thứ Vệ Thư Tuân để lại, thời gian qua lâu như vậy, cho dù Vệ Thư Tuân dùng túi hút chân không cũng đã hư gần hết. Nhưng mà, lại lần nữa chứng thật sự thật bọn họ thuộc về cùng một thế giới.
Cho nên, tương lai là không thể thay đổi sao?
Cho dù Vệ Thư Tuân không ngồi tù, đến cuối cùng, ông nội và cha vẫn sẽ chết sao?
Chậm rãi, thường xuyên có thể liên lạc cùng Vệ Thư Tuân.
Mỗi một lần thấy y, y luôn có gì đó thay đổi. Hơi thở xốc nổi trên người đã biến mất, ăn diện cũng hoàn toàn là dáng vẻ học sinh, cả người lộ ra khí chất trầm ổn bình thản, chỉ có ngẫu nhiên nhướng mày cười rộ lên, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ bất lương kia.
Người mà ông nội ngưỡng mộ, quả nhiên vẫn có ưu điểm. Hình như chỉ cần cố gắng, sẽ không chuyện gì y làm không được, liền tính ghét học hành, khi y nghiêm túc muốn làm một học sinh tốt, cư nhiên cũng làm rất xuất sắc.
Giờ y mới tuổi, chờ đến khi , nhất định đã là người đàn ông cực kỳ ưu tú!
Cho nên dần dần, cũng không phản đối chuyện Vệ Thư Tuân nhận nuôi ông nội nữa.
Lâm gia càng đuổi càng chặt, chiến tranh giữa Không thành và mặt đất khiến Lâm gia có cớ phái ra lượng lớn quân đội vây bắt hắn. Vệ Thừa chỉ có thể để lại di ngôn lúc cuối cùng, mang theo quân đội đuổi bắt hắn mà đồng quy vu tận.
Cơn đau khủng khiếp lúc tự nổ ập tới, khi cảm giác được cơn đau cũng là lúc ý thức đã rơi vào bóng tối. Trong cái chớp mắt cuối cùng ý thức duy nhất là:
Đáng tiếc, không thể coi chừng Vệ Thư Tuân đến cuối cùng.
…
…
…
Rõ ràng đã chết, vì cái gì còn cảm giác chứ?
Trong bóng đêm, nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ, có nữ có nam. Nhưng mà, tay chân hoàn toàn không động đậy được! Chết tiệt, bị bắt rồi sao?
Vệ Thừa dùng sức giãy dụa, lại cảm giác mình bị một đôi bàn tay to ôm lấy: “Bảo bảo dậy rồi.”
Giọng nói này là…
Vệ Thừa mở mắt ra, tầm mắt toàn là mờ nhạt, thấy không rõ bóng người. Nhưng hắn sẽ không nhận sai, những dáng người quen thuộc quay chung quanh hắn kia, là cha mẹ và ông nội sớm đã mất của hắn?
“Nó đang nhìn con nè!” Hắn nghe cha cười nói.
“Con nít mới sinh mắt còn chưa thấy rõ, nó chỉ nhìn theo thứ gì nhúc nhích thôi.” Ông nội nói.
“Ba, con không phải thứ… Không đúng… Thôi…” Hắn nghe giọng cha rất khoan khoái, trong trí nhớ, cha chưa lúc nào vui vẻ như vậy.
“Cho em ôm một cái, thật là, sao anh mạnh tay vậy!” Vệ Thừa bị chuyển tới một lồng ngực mềm mại, nghe được giọng nữ dịu dàng dỗ dành: “Bảo bảo, mẹ đây con!”
“…!” Lúc Vệ Thừa sinh ra thì bị lọt vào thú biến dị công kích, mẹ vì hoảng loạn lại thêm không có thuốc trị, sinh hắn không lâu đã qua đời. Cho nên Vệ Thừa chưa từng được nhìn thấy mẹ.
Rõ ràng đã là người thành niên, không nên có cảm xúc kích động như vậy, hắn vẫn không khống chế được trố mắt ra muốn nhìn rõ mẹ, ngặt nổi trẻ sơ sinh thị lực chưa phát triển hết, hắn chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mông lung.
“Bảo bảo? Bảo bảo sao lại khóc? Ngoan nào, mẹ làm con đau hả?”
Không biết từ lúc nào, nước mắt chảy dài xuống, cha mẹ và ông nội sốt ruột vây quanh hắn mà dỗ dành, Vệ Thừa lại nhịn không được cười rộ lên.
Hắn không có ký ức khi còn bé, nhưng từ khi nhận thức được, bọn họ luôn sống rất gian nan, ông nội và cha không có dị năng dốc hết toàn lực bảo vệ hắn, nhưng vẫn không thể tránh thoát động thực vật biến dị tập kích, chưa từng có lúc nào thoải mái như vậy.
Cho nên, tương lai đã thay đổi sao?
Đã được sinh ra một thời gian, thị lực của Vệ Thừa dần dần rõ ràng, rốt cục có thể thấy rõ cha mẹ. Ông nội và cha vẫn là dáng vẻ đó, chỉ là càng có tinh thần, thân thể khỏe mạnh, quần áo sạch đẹp, cả người là khí chất lãnh đạo rõ ràng. Ông nội vẫn là một khoa học gia, mà cha vốn là thương nhân, Vệ Thừa ngẫu nhiên nghe được người đến xem hắn gọi cha là.. Ngài tổng thống…?!
Về phần mẹ, như ngày xưa cha miêu tả, là một người thường không có dị năng, cũng không phải rất xinh đẹp, nhiều lắm chỉ có thể coi là thanh tú, chỉ có đôi mắt xếch tăng thêm chút quyến rũ, miệng lúc nào hơi hơi cong lên, chưa nói đã cười trước.
Lúc Vệ Thừa muốn thay đổi tương lai, cũng đã chuẩn bị mình không thể sinh ra. Bởi vì nếu cha lên được Không thành thì sẽ không có cơ hội gặp được mẹ ở mặt đất, không nghĩ tới, cha vậy mà còn gặp được mẹ, cũng yêu một người thường là mẹ.
Bởi vì còn là một đứa bé, Vệ Thừa cũng không biết bên ngoài thế nào. Nhưng mà, tình huống thoạt nhìn có vẻ không tệ mấy, bọn họ ở một căn biệt thự to lớn lại yên tĩnh, mỗi ngày có thức ăn đầy đủ và đồ chơi quá mức nhiều, thoạt nhìn không giống từng xảy tại họa. Hay là thế giới này không có xuất hiện thiên thạch?
Một trăm ngày của Vệ Thừa, cha mẹ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mời bạn bè thân thích đến chúc mừng. Nói là bạn bè thân thích, nhưng khách khứa nhìn thế nào cũng là đại nhân vật hai phe quân sự chính trị, thật sự không biết Vệ gia làm sao lại có quan hệ “bạn bè thân thích” với những người này.
“Nha, bé con thật đáng yêu, tên là gì thế?” Một quân nhân nhìn có vài phần quen mắt bẹo má Vệ Thừa, hỏi Vệ Tiêu Dương.
Vệ Tiêu Dương gật gật đầu, cười đáp: “Đã đặt rồi, gọi là Vệ Thừa, đây là tên mà ông nội Chu Tuyền đặt, ông nói nếu con của chúng tôi sinh ra nhất định phải tên Vệ Thừa.”
Vệ Thừa ngây ngẩn cả người, Chu Tuyền?
Quân nhân kia cảm khái: “Là tên ông bác đặt à, ông đúng là thương đứa nhỏ này quá!”
Vệ Thừa đột nhiên hiểu ra tại sao mình cảm thấy người này nhìn quen, Chu Tuyền! Người này có vài phần giống Chu Tuyền, vừa nhìn là biết có quan hệ huyết thống, hắn là con cháu của Chu gia!
Cho nên, thế giới này, là thế giới của Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền hắn quen biết kia sao?!
Bọn họ thật sự thay đổi tương lai!
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đột nhiên đi đến, nói: “Tôi muốn nhìn Vệ Thừa.”
Giọng của hắn là tiếng nói điện tử cứng nhắc, nghe ra giống một người máy, trên mặt không có cảm xúc, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, như là được hoàn mỹ chế tạo ra vậy.
Vệ Tiêu Dương và quan nhân Chu gia kia hiển nhiên rất thương yêu thiếu niên, vừa nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, ôm Vệ Thừa đến trước mắt hắn, nói: “Tây Lâm, đây là Vệ Thừa, anh muốn ôm một cái không?”
“Vệ Thừa?” Tây Lâm vươn ngón tay chọc chọc vào má Vệ Thừa: “Quá nhỏ.”
Vệ Tiêu Dương cười khẽ: “Bởi vì vừa sinh ra có trăm ngày thôi, mau lớn lắm, đến lúc đó Tây Lâm sẽ chơi chung với nó nhé.”
Tây Lâm lắc đầu: “Thư Tuân nhờ tôi dạy dỗ Vệ Thừa.”
“Phải không? Nếu ông nội dặn thế thì sau này làm phiền anh vậy.”
Tây Lâm mặc dù là người máy, nhưng trong mắt Vệ gia, hắn cũng là người nhà. Vệ Nam khi còn bé thậm chí còn được Tây Lâm dạy dỗ, Vệ Tiêu Dương khi nhỏ vẫn luôn coi hắn là anh, nếu hắn muốn dạy dỗ Vệ Thừa thì tất nhiên không ai phản đối. Tuy thực nghi ngờ sao ông nội lại ra mệnh lệnh như vậy, bọn họ thích đứa con đầu lòng của Vệ Tiêu Dương như vậy sao, còn chưa sinh ra đã sắp xếp sẵn rồi, thậm chí cả tên cũng đặt sẵn luôn, cũng không suy xét lỡ sinh là con gái thì làm thế nào?
Tây Lâm luôn là vật biểu tượng của Trung tâm hàng không Tây Lâm, trải qua nhiều năm được các khoa học gia Hàng không Tây Lâm tỉ mỉ bảo vệ chăm sóc như vậy, mặt trí năng và độ linh hoạt đã không khác gì con người, làn da của hắn chọn dùng vật liệu đặc biệt, chạm vào y chang làn da thật. Nếu không phải Tây Lâm từ chối thay đổi hệ thống âm thanh của mình, căn bản không ai nhìn ra hắn là người máy.
Khi Vệ Thừa hai tuổi, Tây Lâm liền tới cửa bắt đầu dạy kèm.
Bởi vì Thư Tuân nói Vệ Thừa tính cách cực đoan dễ đi sai đường, cho nên mấy năm nay Tây Lâm nghiên cứu rất nhiều giáo dục tâm lý học, cảm thấy nên dạy từ tấm bé, cho nên tiến hành dạy kèm sớm cho Vệ Thừa.
Vệ Thừa từ cái giọng nói điện tử cứng ngắc này đã sớm hoài nghi Tây Lâm là máy học tập, khó được có cơ hội một mình, hắn trực tiếp hỏi: “Anh là máy học tập à?”
“Đúng vậy.”
“Máy học tập bị tôi ném cho Vệ Thư Tuân kia?”
Tây Lâm buông sách cổ tích xuống, nhìn chằm chằm Vệ Thừa: “Cậu là ai?”
Vệ Thừa cười rộ lên: “Tôi là Vệ Thừa, Vệ Thừa một thế giới khác.”
Cứ việc không rõ sau khi chết vì sao hắn lại mang theo ký ức trở lại thế giới này lần nữa, nhưng Vệ Thừa vẫn luôn cảm kích Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền. Bởi vì cố gắng của bọn họ, người nhà quan trọng nhất của hắn đều bình an sống sót. Vệ Thư Tuân thậm chí chế tạo ra tòa Không thành, tuy không thể để giúp cả nhân loại cư trú trên đó, nhưng phụ nữ mang thai và trẻ em đều được Không thành bảo hộ, sẽ không có nguy cơ nhiễm phóng xạ, các chiến hữu ngày xưa không bao giờ còn cần cướp đoạt Không thành vì con cái nữa.
Vệ Thừa có rất nhiều lời muốn nói cho Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền, nhưng hai người này đã qua đời, tâm tình cảm kích của hắn không cách nào truyền đạt.
Vì thế khi đụng phải máy học tập biết rõ lai lịch của mình, hắn rốt cục nhịn không được thao thao bất tuyệt mà kể ra tình cảm của mình.
Tây Lâm im lặng mà ghi lại từng câu từng chữ của Vệ Thừa, trên gương mặt vốn không cảm xúc của hắn lại lộ ra nụ cười, tiếng nói điện tử bình thản thấp đi mấy độ, lộ ra một tia ôn tồn: “Thư Tuân nghe đến mấy câu này sẽ vui lắm, ông ấy luôn rất lo cho cậu.”
Vệ Thừa ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Nếu ông ấy có thể nghe được thì tốt rồi, tôi còn nợ ông ấy một lời giải thích.”
Nơi Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền hợp táng dựng nên một bia kỷ niệm cao vút, còn có một đài tưởng niệm dành cho Vệ Thư Tuân, Tây Lâm cố ý mang Vệ Thừa đến thăm.
Nói thật, cứ việc cảm kích Vệ Thư Tuân, nhưng khi Vệ Thừa chết, Vệ Thư Tuân cũng chỉ là sinh viên thành tích miễn miễn cưỡng cưỡng, Vệ Thừa chỉ cầu y đừng đi nhầm đường nữa là quá tốt, hoàn toàn không biết y làm cách nào từ một tên côn đồ biến thành khoa học gia, còn tự tay nghiên cứu chế tạo ra Không thành.
Sảnh trước của Đài tưởng niệm trưng bày chính là ảnh chụp và sổ liên lạc của Vệ Thư Tuân khi còn là côn đồ, chiếc quần rách rưới và sổ liên lạc đỏ cả dòng sông kia thật sự là vô cùng thê thảm. sau khi vào đại học A, điểm của y cũng không tốt lên bao nhiêu, nhưng có thể nhìn ra từng chút từng chút tiến bộ. Sau đó Vệ Thừa liền chết trận, mới phát hiện sau khi hắn chết, Vệ Thư Tuân bắt đầu học ngành Công trình cơ học.
Y hình như trời sinh thích hợp ngành này, rất nhanh liền bay lên trời cao, tiến vào Hàng không Tây Lâm, kế tiếp liền là thành tựu làm người ta kính nể mà thán phục.
“Sao hai người đến đây vậy?” Vệ Tiêu Dương cố ý chạy tới đón con trai, ôm Vệ Thừa hôn hôn, nhìn nhìn ảnh chụp chung quanh, lộ ra một tia hoài niệm. Hắn ôm Vệ Thừa đi vào sảnh triển lãm cuối cùng, trong sảnh bốn phía trống rỗng, chỉ có bức tường đối diện cửa ra vào, có một bức ảnh to phủ cả mặt tường.
Trong tấm ảnh, hai thanh niên mỗi người mặc tây trang trắng đen hai tay nắm chặt, đôi mắt nhìn vào nhau đều là thâm tình dành cho đối phương.
Vệ Tiêu Dương chỉ vào ảnh nói với Vệ Thừa: “Nhìn nè, đó là ông cố, bảo bảo phải nhớ kỹ thành tựu của bọn họ, tương lai trở thành người tài giỏi như họ nha.”
Vệ Thừa gật đầu, hắn còn nhìn thấy tấm biển giữa phòng triển lãm, Chu Tuyền thường xuyên bị bỏ rơi khắc lại câu nói: Ít nhất ở nơi này, em là thuộc về mình anh —— Chu Tuyền.
Rõ ràng là lời tâm tình Chu Tuyền cố ý dành cho Vệ Thư Tuân, bên cạnh lại bị người ta đâm bang viết tay lên mấy dòng:
Hình như chưa từng một mình đâu, tôi luôn có mặt —— máy học tập
Cha chê con thừa thãi à —— Vệ Nam
Cháu cũng thừa mứa lắm à, ông nội? —— Vệ Tiêu Dương
Vệ Thừa ha ha cười rộ lên, nếu Chu Tuyền nhìn thấy những lời này, không biết vẻ mặt thế nào… Đáng tiếc, Chu Tuyền và Vệ Thư Tuân cũng đã không còn nữa.
Vệ Tiêu Dương nựng mặt Vệ Thừa, cười nói: “Con cười cái gì, con nhìn hiểu không mà cười?”
Vệ Thừa rút nụ cười lại, nói: “Cho con cây bút, con cũng muốn viết.”
“Con lại không biết chữ…”
Vệ Tiêu Dương không đồng ý, Tây Lâm đã đưa bút cho Vệ Thừa. Vệ Thừa vươn ra khỏi ngực Vệ Tiêu Dương, ghé vào trên tấm bảng bắt đầu viết.
“Không được vẽ bậy… Hả…?”
Vệ Thừa ở cuối cùng tấm biển, trịnh trọng mà viết xuống: Cám ơn ——Vệ Thừa.
“Thật lợi hại, bảo bảo biết viết chữ.” Vệ Tiêu Dương xoa xoa đầuVệ Thừa, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, muốn nói gì với ông cố thì chờ con lớn lên lại đến viết đi!”
Hắn cho rằng Vệ Thừa chỉ là vừa vặn viết được vài chữ này mà thôi.
“Dạ.” Vệ Thừa gật đầu.
Vệ Tiêu Dương vui vẻ hôn hôn hắn: “Bảo bảo ngoan quá, chúng ta cùng đi gọi ông nội về nhà ăn cơm, ông ở phòng thí nghiệm lâu lắm rồi, Tây Lâm anh cũng cùng đi nào.”
“Được.”
Được cha ôm rời khỏi sảnh, Vệ Thừa ghé vào đầu vai hắn, nhìn về phía hai người trên bức tường đang dần xa.
Câu cám ơn này là Vệ Thừa kiếp trước nói với hai người, cho nên viết ở trong góc, bởi vì Vệ Thừa của đời này, tương lai sẽ có câu khác muốn nói với ông.
Lấy thân phận là cháu cố.
___________________
TOÀN VĂN HOÀN