Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

chương 50: sự kiện ngoài ý muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất nhanh có ba vị giám khảo đi đến trước bàn triển lãm của bọn Vệ Thư Tuân rồi cầm lấy thiết bị tăng cường tín hiệu nối vào di động, bấm vào vài dãy số xong liền gật gật đầu. Vệ Thư Tuân nhón chân đứng xem bên cạnh, đáng tiếc nhìn không ra gì.

Giám khảo đại khái cảm thấy phản ứng của y khá thú vị, liền cười hỏi: “Trò này, có vấn đề gì sao?”

“Xin em hỏi, có thể thử ra được sao?” Vệ Thư Tuân tò mò hỏi: “Nơi này là nội thành mà.” Có thể gọi điện thoại được là đương nhiên rồi.

Giám khảo cười cười, rút thiết bị tăng cường tín hiệu ra, đưa di động cho Vệ Thư Tuân: “Nhìn.”

“Hả?” Vệ Thư Tuân kinh ngạc nhìn tín hiệu trên di động hiện ra vạch không, y lấy điện thoại của mình ra, phát hiện vẫn là đầy.

“Ha ha.” Giám khảo bật cười: “Có cách tăng cường tín hiệu, tự nhiên cũng có hệ thống chặn tín hiệu chứ em.”

“Thì ra là thế.” Vệ Thư Tuân giật mình, xem ra ban tổ chức trận đấu thật tận tâm, chỉ một cái thiết bị nhỏ xíu của họ cũng cố ý làm hệ thống quấy nhiễu tín hiệu để thí nghiệm nữa chứ.

Cuộc thi điện tử không thú vị như đã nghĩ, trừ vài món đồ chơi nhỏ vài tiểu tổ dự thi tự chế hơi gây một chút ồn ào ra, đa số đều là sản phẩm điện tử tử khí trầm trầm, trừ giám khảo ra thì người thường nhìn không ra tốt xấu. Khi bán kết chấm dứt, các giám khảo đưa tên tiểu tổ thông qua trận đấu trên màn hình lớn.

Dự thi tổng cộng hơn ba trăm tổ, thông qua bán kết chỉ có mười lăm. Ngày thứ tư nhóm giám khảo lại tiến hành một lần thi đua kỹ thuật, tuyển ra top . Hạng nhất tiền thưởng một vạn, hạng hai tám ngàn, hạng ba năm nghìn. Những tổ sau cũng chỉ được thưởng giấy khen ưu tú.

Thiết bị tăng cường tín hiệu về kỹ thuật mà nói rất nổi bật, nhưng thiết kế không có cảm giác đặc biệt làm mắt người sáng ngời, bởi vậy chỉ lấy được hạng hai, hạng nhất là thiết bị biến tần quang điện loại năng lượng mặt trời nhỏ của học viện Lý Công. Tiền thưởng tám ngàn chỉ là món nhỏ, sau khi trận đấu kết thúc, có người đề xuất mua lại độc quyền kỹ thuật của thiết bị tăng cường tín hiệu, giá là hai vạn.

Vệ Thư Tuân không hiểu gì phương diện này, hai vạn trong mắt y đã rất cao, phải biết phí tổn nghiên cứu lần này còn chưa vượt qua hai ngàn, đương nhiên cũng bởi vì chỉ đạo kỹ thuật là ba của Tôn Y, không cần bọn họ trả phí chỉ đạo gì cả.

Tôn Y đương trường cự tuyệt, mà như thế cũng bị bên tổ chức hào hứng đưa tin một đợt. Tuy tác phẩm dự thi có hơn ba trăm cái, nhưng có thể thực sự trở thành thương phẩm, được thương nhân nhìn trúng, cũng chỉ hơn mười, hơn nữa giá cả đưa ra đều không cao, đa số chỉ có trên dưới một vạn.

Không nói vấn đề tiền, tóm lại mục đích dự thi đã đạt thành. Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông hai tên tử trạch này rốt cục cũng nở mày nở mặt một lần trước đám sinh viên toàn trường, Phùng Vĩ hoạt bát thích chơi đùa, cũng không cần lắm. Hai vạn đối với sinh viên bình thường mà nói vẫn là rất nhiều, hơn nữa thiết bị tăng cường tín hiệu cũng được các giám khảo khen là hàm lượng kỹ thuật cao, còn có mấy công ty khoa học kỹ thuật đương trường muốn ký hợp đồng với bọn họ.

Nhưng bọn Lưu Vĩnh Đông từ chối hết, khi cùng các sinh viên trường mình trở về mọi người có trao đổi số điện thoại cho nhau. Vệ Thư Tuân được nhiều số điện thoại nhất, tiểu tổ dự thi cơ bản đều là tiểu tổ sở thích cá nhân, bình thường không đủ người, nhưng lại không dám tùy tiện thêm người vào, sợ là tính cách chí hướng không hợp.

Tính Vệ Thư Tuân sáng sủa biết làm người, bốn ngày thi đấu này đã đủ cho mọi người thừa nhận y, hơn nữa y không tùy hứng kiêu ngạo, làm mấy việc vặt cũng không oán giận, là người mới thích hợp tuyển nhận nhất. Lúc trao đổi điện thoại, không ít người đương trường liền mời Vệ Thư Tuân tham gia tiểu tổ của mình, Vệ Thư Tuân mỉm cười cự tuyệt từng người.

Về tới trường không lâu, giáo sư Tôn Thành liền giúp họ liên hệ một người bạn trong công ty khoa học kỹ thuật thầy quen, cuối cùng thiết bị tăng cường tín hiệu lấy mười vạn bán đứt kỹ thuật. Tuy hàm lượng kỹ thuật của nó cao, nhưng nếu có phương hướng nghiên cứu, chế tạo ra cũng không phải quá khó. Phỏng chừng chỉ cần sản phẩm vừa tung ra thị trường, lập tức có thể nhìn thấy đống hàng fake rãi khắp đường. Mười vạn bán đứt kỹ thuật đã là giá cao nhất.

“Thấp hơn trong dự đoán một chút, nhưng thôi bỏ đi, thứ này có tác dụng chủ yếu ở vùng núi, độ phổ biến ở thành phố không cao.” Phùng Vĩ quật quật tấm chi phiếu, hỏi Tôn Y: “Tôn Y, chúng ta nên đưa cho ba của cậu nhiêu ha?”

“Ba không cần, đưa cái này cho ba đặt trong nhà là được rồi.” Tôn Y giơ giơ chiếc cúp thủy tinh trong tay lên: “So với tiền, ba càng thích tớ vẻ vang.”

“Được rồi, chúng ta có rảnh mời thầy đi ăn cơm cảm ơn vậy.” Phùng Vĩ cũng không kiên trì, tiếp tục nói: “Vậy như luật cũ, trừ hai vạn làm kinh phí nghiên cứu, tám vạn còn lại, vừa vặn mỗi người chia hai vạn.”

“Không cần cho em.” Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Em cũng chẳng giúp được gì, ngược lại học được rất nhiều, sao lấy tiền của các anh được.”

Nói thật tiền dành dụm của Vệ Thư Tuân đã không còn bao nhiêu, y thật sự rất muốn kiếm tiền, nhưng phải dựa vào chính mình. Bọn Tôn Y nguyện coi y là bạn, y không thể chiếm lợi không của bọn họ.

“Hai vạn mà em không thèm luôn á?” Phùng Vĩ kinh ngạc: “Em là con ông cháu cha?”

“Cút đi!” Vệ Thư Tuân đá hắn một đá: “Lần sau nếu em thật sự tham gia chế tác, anh mà dám không chia cho em, em cho anh khỏi ra cửa được luôn, nhưng lần này không cần.”

“Vậy thì lấy ít chút.” Lưu Vĩnh Đông nghĩ nghĩ, nói “Chúng ta là một đoàn thể, hơn nữa em cũng giúp không ít, không chia một chút thì kì lắm.”

“Đã nói không cần.” Vệ Thư Tuân không kiên nhẫn xách ba lô lên: “Thấy ngại, buổi họp mặt mấy ngày tới các anh bao hết là được rồi.”

Thấy Vệ Thư Tuân mở cửa chuẩn bị rời đi, Lưu Vĩnh Đông nghiêm túc hỏi: “Thư Tuân, em xác định?”

“Hả?”

“Thật sự không cần đồng nào sao? Chúng ta là bạn, anh không muốn vì tiền mà sinh ra ngăn cách.”

Không sợ nghèo mà sợ tài phú không đều. Tuy Vệ Thư Tuân chỉ làm chút việc vặt, không giúp được gì nhiều, nhưng ba người sợ trong lòng y có ý kiến, vẫn là tình nguyện chia đều với y hơn.

Vệ Thư Tuân vừa nghe liền hiểu ý bọn họ, khoát tay: “Coi em là hạng người gì, mấy anh không thu học phí của em, chẳng lẽ em còn đòi tiền học của mấy anh? Lúc họp mặt mời thêm vài ly là được rồi!”

Đóng cửa rời đi, một lát sau lại đẩy ra lần nữa: “Đúng rồi, nếu có ai chỉ vì hai vạn mà có ý kiến với các anh, loại bạn này không có cũng vậy thôi, các anh về sau đừng nhẫn nhịn mà cầu toàn.”

Sau khi Vệ Thư Tuân rời đi, trong phòng yên tĩnh một khắc, Phùng Vĩ phát ra tiếng cười phốc phốc: “Thấy chưa hả, tớ đã nói Thư Tuân không là người như vậy.”

“Ừm.” Tôn Y đẩy đẩy kính: “Chúng ta không nhìn lầm người.”

Máy học tập tuyên bố nhiệm vụ trận đấu sinh viên thiết kế điện tử hoàn thành, cộng thêm nhiệm vụ học kỹ xảo công kích với Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân nghĩ nghĩ, dứt khoát dùng hai nhiệm vụ này trao đổi cái bản vẽ webcam tương lai. Trước đó Vệ Thư Tuân luôn muốn sửa lại webcam, nhưng bởi vì nhiệm vụ không đủ để trao đổi, vẫn luôn dằn lại. Mặc dù có thiết bị chặn vĩnh từ, nhưng vật kia đụng cái là hư, không đảm bảo gì hết. Hơn nữa có liên quan đến chuyện con cháu tương lai, Vệ Thư Tuân còn muốn hỏi Vệ Thừa. Y chỉ biết mình lúc tuổi sẽ nhận nuôi một đứa con trai, nhưng cụ thể vào lúc nào, ở đâu, bởi vì chuyện gì, đứa nhỏ có đặc điểm gì linh tinh, hoàn toàn không biết gì hết.

Tương lai của y đã thay đổi, không biết còn có cơ hội gặp được đứa bé kia hay không, mọi chuyện tự nhiên phải hỏi rõ ràng. Để tiện nhất vẫn là sửa cho xong webcam, để tùy thời liên hệ.

Hơn nữa hai nhiệm vụ lần này lấy ra trao đổi bản vẽ webcam của tương lai với máy học tập, phần thưởng lại sạch trơn. Vệ Thư Tuân tốn ba ngày mới đọc hiểu kỹ càng, mặc dù là kỹ thuật tương lai, nhưng phương diện điện tử hiểu một suy trăm, chỗ không hiểu Vệ Thư Tuân liền đi thỉnh giáo giáo sư Tôn Thành, có mấy lần đụng phải giáo sư Triệu, ông cũng vui tươi hớn hở chỉ cho y.

Như thế tổng cộng tốn một tuần lễ, Vệ Thư Tuân cảm giác mình đã hiểu sơ sơ, mới nhân lúc cuối tuần tìm một căn phòng trống, đứng trong phòng mở thiết bị chặn vĩnh từ ra. Lấy webcam ra, thật cẩn thận sử dụng dụng cụ tháo, vừa kiểm tra vừa đối chiếu sơ đồ mạch điện trên màn ảnh hư không.

May mà linh kiện webcam không có khuyết thiếu, chỉ là mấy chỗ khớp nối từ ngẫu hợp bị đứt, Vệ Thư Tuân lôi bút hàn điện trong ba lô ra, cẩn thận sửa lại từng cái. Có sơ đồ mạch điện cụ thể, tìm ra trục trặc không khó, nhưng ngặt nỗi công cụ không tinh tế bằng tương lai, sửa rất chậm, từ sáng làm mãi đến tối mới làm xong được hết.

Vệ Thư Tuân vừa lòng buông bút hàn xuống, đóng nắp lại, ấn nút khởi động. Webcam sáng lên ánh xanh, sau đó xuất hiện màn hình D lập thể. Công năng trên đó bao gồm mấy mục quét hình, tia hồng ngoại, báo nguy dã ngoại, thông tin vân vân, thêm vào chức năng âm nhạc, điện ảnh và truyền hình, đáng tiếc bộ nhớ rỗng, không thì có thể coi điện ảnh tương lai rồi.

Tiếc nuối rời khỏi mục điện ảnh và truyền hình, Vệ Thư Tuân nhấn mở mục liên lạc ra, phát hiện vài cái tên xa lạ trên đó, phỏng chừng là bạn của Vệ Thừa. Bên trong cũng có tên của Vệ Thừa. click kết nối vào tên Vệ Thừa, sau một tiếng bíp, webcam hiện ra chữ “Không liên lạc được”. Vệ Thư Tuân cũng không thất vọng, dù sao cách thời không, liên hệ không được là bình thường. Trước kia Vệ Thừa động một cái là xuất hiện mới không bình thường đó!

Đeo webcam vào cổ tay phải, điều chỉnh dựa vào bản vẽ thiết kế, màn hình lập thể d biến mất, mặt ngoài cũng biến thành đồng hồ điện tử bình thường.

Vệ Thư Tuân vừa lòng nâng cổ tay phải lên: “Máy học tập, tao thấy công năng của cái này còn ghê hơn mày đó.”

“Tôi không phụ trách giải trí.” Máy học tập lạnh nhạt nói.

“Cho nên mày mới suýt bị tiêu hủy.” Vệ Thư Tuân một bên gom công cụ, một bên trêu chọc: “Mày nên có chút tinh thần giải trí, như vậy học sinh mới thích mày nổi.”

“Tôi không phụ trách giải trí.” Máy học tập vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Được rồi được rồi, mày có điện ảnh tương lai không?” Vệ Thư Tuân lúc này mới nhớ tới mình có thể moi đồ từ máy học tập, chỉ dùng để học rất buồn tẻ, được coi phim của tương lai cũng là động lực không tồi a, chỉ vì được coi phim y sẵn sàng hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ đó chứ.

“Có, nhưng tôi không phụ trách giải trí.” Máy học tập nhấn mạnh lần nữa.

“Tao biết rồi.” Vệ Thư Tuân xách ba lô lên, huýt sáo đi ra khỏi phòng: “Nếu mày lấy ra ngay từ đầu, tao khẳng định không cần mày ép cũng sẽ vô cùng vui vẻ làm xong bài tập nha.”

“Giải trí không phù hợp mục tiêu nhiệm vụ.” Máy học tập nhắc nhở Vệ Thư Tuân: “Người trầm mê giải trí không thể trở nên “Vĩ đại”.”

“Rồi rồi, tao biết, ngẫu nhiên thôi mà.” Vệ Thư Tuân sờ sờ cái bụng đói, y bận cả ngày, cơm trưa cũng không kịp ăn, bụng đã đói đến réo ỏm tỏi rồi.

Ra ngoài trường tùy tiện mua mấy xâu thịt nướng, Vệ Thư Tuân vừa ăn vừa đi vào trường. Dưới lầu ký túc xá có một nhà ăn nhỏ, tới đó trực tiếp gọi một phần thức ăn nhanh càng tiện. Nghe nói cơm thịt bò nạm họ mới làm mùi vị không tệ. Hẹn với Trương Linh ngày mai họp mặt, địa điểm là khách sạn cao cấp trung tâm thành phố, không biết có ăn ngon như ở nhà hàng Chu Tuyền đặt không. Chu Tuyền thì không nấu cơm, đều là gọi đưa tới, mùi vị rất tuyệt… Cũng không biết Chu Tuyền hoàn thành nhiệm vụ chưa, lúc nào về đến đây nữa.

Vệ Thư Tuân xách xéo ba lô, chậm rãi đi qua tòa thực nghiệm của nghiên cứu sinh, nhìn thấy giáo sư Triệu đang xách một chiếc túi công văn đi ra. Hai ba phát là gặm hết xâu thịt, ném mấy cái que vào thùng rác, Vệ Thư Tuân chạy chậm tới: “Giáo sư Triệu, hôm nay thầy không nghỉ ạ?”

“Có mấy số liệu thực nghiệm phải xác định.” Giáo sư Triệu cười hỏi Vệ Thư Tuân: “Thế nào, em muốn đi hẹn hò à?”

“Vừa về thầy.” Vệ Thư Tuân cũng không giải thích nhiều, hỏi: “Giáo sư, có cần em xách hộ không ạ?”

“Không không, laptop thôi, cũng không nặng.” Giáo sư Triệu lắc đầu, cười đi về phía trước, Vệ Thư Tuân đi theo bên cạnh ông. Cái Giáo sư Triệu nghiên cứu là kỹ thuật quang học, khi sửa webcam tương lai, đã chỉ cho Vệ Thư Tuân không ít thứ, bởi vậy tuy quen biết không lâu nhưng Vệ Thư Tuân vẫn rất tôn kính thầy.

“Lần trước em nghiên cứu chiều hướng của kính hiển vi điện tử có kết quả không?” tâm tư của giáo sư Triệu không rời khỏi nghiên cứu, thầy hỏi Vệ Thư Tuân: “Cái này đã vượt qua chuyên ngành của em thì phải, có thấy khó không?”

“Không có ạ, em chỉ tò mò nghiên cứu một chút thôi.” Vệ Thư Tuân nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay phải. Trước đó hỏi thầy toàn mượn cớ mình thấy hứng thú với quang học thông tín, đem trục trặc của cái webcam phân cách ra mà hỏi. Giáo sư Tôn Thành và giáo sư Triệu đều không chê y là tân sinh năm nhất trái ngành, ngược lại chỉ đạo rất kỹ càng, đó cũng là nguyên nhân Vệ Thư Tuân tôn kính bọn họ.

“Thầy lại thấy vấn đề của em rất có giá trị nghiên cứu.” Giáo sư Triệu nói: “Ví dụ như hệ thống đèn tín hiệu Nanocrystalline, trọng tố với hai thành ống nano cacbon Y, thầy trở về cẩn thận ngẫm lại, phát hiện hoàn toàn có thể thành lập. Nếu nghiên cứu thành công, nói không chừng sẽ là một bước nhảy trọng đại trong lịch sử thông tín hiện đại.”

“…” Vệ Thư Tuân nhịn không được lau lau mồ hôi trên trán. Không hổ là giáo sư chuyên nghiệp, chỉ thông qua mấy vấn đề cư nhiên tìm ra phương hướng nghiên cứu rồi.

“Bụp!!”

Chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe, Vệ Thư Tuân đột nhiên nghe được một tiếng vang. Tiếng động còn cách một khoảng, nhưng nhĩ lực y tốt, nghe được rất rõ ràng. Hơn nữa y biết đây là tiếng động gì—— là tiếng súng hãm thanh nghe thấy lúc trước -khi giúp Lữ Hinh.

“Giáo sư Triệu!” Vệ Thư Tuân ngăn giáo sư Triệu lại, nghiêm túc giơ tay lên ra hiệu im lặng. Giáo sư Triệu há mồm muốn hỏi, nhìn sắc mặt y, an tĩnh lại.

“Bụp bụp!!” Tiếng súng.

“A!!” Có người đau đớn hô lên.

“X gọi số , tình huống khẩn cấp, sâu trở lại Đại học A, phái người đến đây ngay lập tức.”

Giọng của Chu Tuyền!

Vệ Thư Tuân lôi kéo giáo sư Triệu, dùng khẩu hình nói lui về phía sau, hai người chậm rãi rụt lại tránh đi bãi đỗ xe. Hai ngày trước Hứa Nguyên Quân đã rời đi, nghe nói họ đã mai phục thành công đại học Lý Công, cho nên nhiệm vụ hoàn thành nên rút khỏi. Đương nhiên những điều này Hứa Nguyên Quân sẽ không nói cho Vệ Thư Tuân, là y thính tai, trong lúc vô ý nghe được.

Không ngờ những người đó lại quay lại Đại học A, phỏng chừng họ chuẩn bị mai phục giáo sư Triệu ở bãi đỗ xe, lại ngoài dự kiến bị Chu Tuyền tới tìm y phát hiện!

Người tới không chỉ có một, tình huống của Chu Tuyền nguy cấp, Vệ Thư Tuân đầy lòng lo lắng nhưng tự biết giúp không được gì, duy nhất có thể làm chính là nhanh chóng che chở giáo sư Triệu rời đi, để khỏi trở thành liên lụy.

Hai người rời đi hơn mười mét, đồng thời xoay người muốn chạy, lúc này thình lình nghe một tiếng hô to: “Giáo sư Triệu!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio