Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

chương 57: liên thủ đánh người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước thi cuối kì, Chu Tuyền ngồi xe lăn ra khỏi bệnh viện một chuyến để đi chung với Vệ Thư Tuân làm một chuyện —— đập Lâm Kiến Trạch.

“Lâm Kiến Trạch sắp tốt nghiệp, trừ tán gái bình thường không đến trường, đa số đều ngồi chơi trong công ty của chú hắn, muốn chặn đầu hắn ở trường tương đối khó.”

Vệ Thư Tuân vốn tính nấp ngoài cổng trường chặn người, lại bị Hứa Nguyên Quân đi cùng phủ quyết.

“Chẳng lẽ phải đến công ty chặn à?” Vệ Thư Tuân hỏi.

“Không tiện, bên kia không ít bảo vệ.” Hứa Nguyên Quân tay cầm máy tính bảng kéo vài tờ tư liệu: “Hắn có một cô bạn gái trường nghệ thuật, ở tiểu khu Hồ Uyển, một tình nhân, ở bờ đông Cảnh Uyển, gần đây còn bao một diễn viên nhỏ, ngay tại biệt thự khu Kinh Thịnh.” Hứa Nguyên Quân lắc đầu: “Chậc chậc, sinh hoạt cá nhân đủ loạn ha, khó trách đi khám thận hư, đúng không Chu Tuyền?”

“Nói trọng điểm.” Chu Tuyền đầy mặt chán ghét, hắn sống nghiêm cẩn, ghét nhất nghe mấy thứ này.

“Ok, ba nơi này, anh đề nghị chúng ta chặn đầu ở chỗ cô diễn viên đi. Biệt thự khu Kinh Thịnh nằm gần ngoại thành, đường vắng, muốn đánh hắn ở đâu cũng được, thế nào, Thư Tuân?”

Vệ Thư Tuân tự nhiên không ý kiến, chỉ nghi hoặc: “Làm sao biết lúc nào hắn qua bên kia?”

“A, trước khi anh tới đã tiện tay ném cái máy theo dõi vào đáy xe thằng ranh kia rồi.” Hứa Nguyên Quân không hề gì nói.

Vệ Thư Tuân chỉ có nước bội phục.

Gần như không tốn thời gian chờ đợi gì, đêm đó Lâm Kiến Trạch liền lái xe thẳng đến chỗ cô diễn viên. Hứa Nguyên Quân lái xe đi đường tắt, chờ ở ven đường chặn đầu hắn trước một bước. Trên xe không chỉ có Lâm Kiến Trạch, còn có hai vệ sĩ, rất to con, nhìn hữu lực mạnh mẽ, nhưng nhìn từ động tác đi đứng thì không phải quân nhân.

Lúc xe bị chặn lại hai người kia đã cảnh giác xuống xe, thò tay vào trong ngực, Hứa Nguyên Quân xuống xe trước, hai người kia thấy hắn liền sửng sốt. Lâm Kiến Trạch cũng nhảy xuống xe, mắng: “Hứa Nguyên Quân, anh muốn làm gì?”

Vệ Thư Tuân đỡ Chu Tuyền xuống xe, Lâm Kiến Trạch nhìn thấy Chu Tuyền liền ngẩn người, sắc mặt khẽ biến.

Chu Tuyền còn chưa khỏi hẳn, nghiêng dựa vào đầu xe, lạnh lùng nâng nâng cằm: “Cậu không phải muốn giáo huấn Thư Tuân sao? Cho cậu một cơ hội.”

Vệ Thư Tuân cười đến vừa ngoan vừa lương thiện, trên người y mặc chiếc áo thun trùm đầu trắng rộng thùng thình, chân quần bò đen, tô điểm cho nụ cười trên mặt thậm chí có chút cảm giác thiếu niên này thật đáng yêu, khi đi qua còn giơ tay chào: “Chào, lại gặp mặt!”

Hai tên vệ sĩ muốn ngăn y lại, bị Chu Tuyền lạnh lùng nhìn, lại không dám tiến lên. Hứa Nguyên Quân mỉm cười lấy ra một khẩu súng: “Được rồi, sẽ không làm khó các anh, cho các anh lý do không nhúng tay vào, hơn nữa tôi sẽ nổ súng thật đó a!”

Chu Tuyền gật gật đầu: “Lâm gia hỏi, liền nói cho họ biết, chúng tôi chỉ muốn công bằng học hỏi mà thôi. Có ý kiến kêu bọn họ tới tìm tôi.”

“Đúng vậy, chỉ là học hỏi thôi.” Vệ Thư Tuân tiếp lời, mỉm cười với Lâm Kiến Trạch: “Anh muốn giáo huấn tôi, vừa vặn tôi cũng muốn đánh anh. Anh xem, đêm nay ánh trăng không tồi, chúng ta lại đúng lúc gặp lại dưới ánh trăng xinh đẹp thế này, không đập anh một trận tôi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc, anh sẽ không để tôi thất vọng đúng không?”

“Đừng quá kiêu ngạo!”

Lâm Kiến Trạch sợ Chu Tuyền, lại không ngại Vệ Thư Tuân, hắn tốt xấu cũng luyện quyền hai năm, nếu Chu Tuyền không ra tay, hắn tự nhận giáo huấn một sinh viên bình thường như Vệ Thư Tuân cũng không khó. Ai biết hai ba cái đã bị Vệ Thư Tuân đá ngã xuống đất, Vệ Thư Tuân xuống tay rất hiểm, nhìn không dùng lực thế nào nhưng đánh vào người lại đau đến run rẫy không nhúc nhích nổi.

Vệ Thư Tuân cũng không tính đánh quá ác, chỉ dạy cho hắn một bài học, nhưng Lâm Kiến Trạch không biết xấu hổ, đánh không lại Vệ Thư Tuân liền quay đầu gào to với hai vệ sĩ: “Các người còn không giúp tôi, coi chừng tôi nói cho ba ba!”

Hai vệ sĩ dù sao làm thuê cho người ta, nghe vậy chỉ đành nhằm phía Vệ Thư Tuân. Một phát súng bắn vào dưới chân bọn họ, Hứa Nguyên Quân nghiêng đầu cười nói “Tôi không nói giỡn đâu ha.”

“Khụ…” Chu Tuyền ho nhẹ một tiếng, thân thể hắn không tốt, lúc này sắc mặt vẫn tái nhợt. Chỉ lạnh mặt, thản nhiên nói “Các người còn muốn sống ở Thành phố A tiếp thì an tĩnh đi.”

Lâm Kiến Trạch ban đầu còn dám đánh với Vệ Thư Tuân, nhưng sau khi trúng vài cái, cư nhiên liền rụt, chỉ biết trốn tránh gọi vệ sĩ, nhưng hai vệ sĩ động cũng không dám động. Vệ Thư Tuân cảm thấy không có ý nghĩa, đối phương liều đánh với y y còn có thể đánh tiếp, mà thể loại bình thường kiêu ngạo, vừa động nắm đấm thật liền túng này, y đánh còn ngại bẩn tay. Cho dù là đám lưu manh bọn họ lúc đánh nhau cũng không dễ dàng xin tha như vậy.

Một đá hất Lâm Kiến Trạch xuống đất, Vệ Thư Tuân lắc lắc đầu: “Mày… Thật mất mặt.”

Máy học tập nói Lâm gia tương lai sẽ chưởng khống toàn bộ Không thành, còn tưởng là gia tộc giỏi cỡ nào, Lâm Kiến Trạch thật sự làm y thất vọng, quả nhiên hắn chỉ là một trong những tổ tiên, nếu không trong thời không tương lai nọ, một mình Vệ Thừa đã đủ xử lý toàn gia bọn họ rồi.

“Về sau muốn kiếm tao gây chuyện, tự mày đến, nếu còn dám sau lưng kêu người đánh tao, tao đánh gãy tay chân mày, tao nói được thì làm được.”

Nếu Lâm Kiến Trạch giáp mặt gây chuyện với y, cho dù bị đánh bị thương, Vệ Thư Tuân chẳng những không nói một câu, còn sẽ bội phục hắn. Cố tình đối phương chỉ dám kêu người theo dõi gây rối, Vệ Thư Tuân ghét nhất loại người này.

Ba người lên xe rời đi, Vệ Thư Tuân hỏi: “Không có chuyện gì chứ? Cha mẹ hắn có để yên không?”

“Không sao.” Chu Tuyền tựa vào chỗ ngồi, ho nhẹ một tiếng, ngữ khí cực lạnh nhạt: “Người của anh không phải hắn có thể động vào.”

Lời này hơi quái, Vệ Thư Tuân tự động phiên dịch nó thành: Cậu là người anh bảo kê.

“Cảm ơn nha!” Bạn bè không có gì mà đội ơn thắm thiết quá, Vệ Thư Tuân thấy sắc mặt Chu Tuyền không tốt, tiến đến cạnh thò tay xoa trán cho hắn: “Thân thể thế nào, vết thương còn đau không?”

“Ừm.” Chu Tuyền đáp nhẹ một tiếng, xoay người tựa vào vai Vệ Thư Tuân. Vệ Thư Tuân thuận thế ôm lấy hắn, để hắn dựa vào thoải mái chút: “Bằng không em đến phía trước ngồi, để anh ngủ thoải mái chút?”

“Không cần.” Chu Tuyền lắc đầu, dựa vào lại nhích lại gần cần cổ Vệ Thư Tuân.

Vệ Thư Tuân nghĩ nghĩ, nói “Không thì anh tựa vào đùi em ngủ trước một giấc? Ngồi vậy không thoải mái đâu?”

Chu Tuyền cao lớn hơn Vệ Thư Tuân nhiều, muốn dựa vào vai Vệ Thư Tuân phải thấp mình xuống, hơn nữa hai người còn dính sát vào nhau vậy, Vệ Thư Tuân thì không thấy sao hết, chỉ lo Chu Tuyền mỏi cổ thôi.

“Ừm.” Chu Tuyền không chút khách khí đáp ứng, co hai chân lại nằm xuống ghế sau, đầu tựa vào đùi Vệ Thư Tuân nghỉ ngơi, tay phải cầm thật chặt tay y.

Vệ Thư Tuân không phải loại người săn sóc, mấy câu hỏi thăm quan tâm buồn nôn nói không ra, thấy Chu Tuyền nhắm mắt nghỉ ngơi, y liền lấy điện thoại ra chơi game, mấy lần muốn rút tay về đều bị Chu Tuyền giữ chặt, Vệ Thư Tuân vừa chơi vừa gọi: “Buông tay a Chu Tuyền, em muốn chơi game, một tay không đủ… A, lại over!”

Buồn bực nhìn về phía Chu Tuyền, thấy hắn không động đậy cái nào, hình như đang ngủ thật. Muốn rút tay ra, vẫn bị Chu Tuyền nắm chặt để sát trước ngực, chỉ có thể nhún nhún vai, nhét tai nghe vào nghe nhạc.

Chỉ có Hứa Nguyên Quân lái xe thỉnh thoảng nhìn hai cái vào kính chiếu hậu, Chu Tuyền từ lúc nào lại yếu ớt đến vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio