Nhiệm vụ bắt đầu vào h tối ngày tháng , hôm nay là . Nói cách khác, thằng máy học tập chết tiệt này muốn mình trong hai ngày còn lại làm hết tất cả bài tập toán, ngữ văn, tiếng anh, vật lý, hóa học á?
“Giỡn hả ba, trước đó mày có nói gì đâu.”
“Trước đó chưa thể xác định tốc độ của cậu, giờ đã xác định.” Máy học tập đáp.
“Nhưng giờ chỉ còn hai ngày!”
“Cậu mà chấp hành nhiệm vụ đúng hạn, giờ cũng đã sắp hoàn thành.”
Vệ Thư Tuân rất muốn hất bàn, bắt lấy máy học tập đánh cho một trận, nhưng cái đó không có khả năng. Cho nên y chỉ cắn răng, hỏi: “Nếu không hoàn thành, sẽ thế nào?”
“Trừng phạt, cởi sạch quần áo khiêu vũ giữa đường.”
“Cái này gọi là trừng phạt hả?!” Vệ Thư Tuân dùng sức đấm bàn.
“Thư Tuân, làm sao vậy?” Cửa phòng bị gõ vang, truyền đến cậu hỏi của mẹ Vệ.”Mở cửa để mẹ vào nè con.”
“Không sao hết mẹ.” Vệ Thư Tuân mở cửa phòng, mẹ Vệ bưng bát canh gà tiến vào, nhìn thấy bài thi trên bàn, cười nheo mắt: “Đây là canh bí đỏ tảo tía, tỉnh rượu dưỡng dạ dày, nhân lúc nóng uống đi con, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ làm cho.”
Cất bước mẹ đang tha thiết dặn dò, Vệ Thư Tuân nhấn nhấn trán: “Mày không phải máy học tập à? Loại trừng phạt ác liệt này là cái mợ gì đây?”
“Nội dung trừng phạt căn cứ tính cách người sử dụng mà hình thành.” Máy học tập lạnh lẽo nói “Chỉ cần cậu có thể tiếp thu trừng phạt, có thể không cần hoàn thành nhiệm vụ. Nhắc nhở, cường độ trừng phạt sẽ theo nhiệm vụ mà từng bước tăng thêm.”
“… Không, tao sẽ làm xong.” Vệ Thư Tuân vô lực khoát tay, so với bị máy học tập khống chế cởi sạch quần áo khiêu vũ giữa đường, y vẫn chọn bài tập nghỉ tết không bị mất mặt đi.
Bất kể bài tập có bao nhiêu, nếu không suy xét đáp án chính xác, chỉ cần điền hết chỗ trống thôi, kỳ thật vẫn dễ ẹt hà. Có một trừng phạt đè trên cổ, Vệ Thư Tuân thực cố gắng, ban đêm làm đến hơn h, sáng hôm sau dậy tiếp tục làm. Nghiêm Đông Nam gọi mấy cú điện thoại tìm y, đều bị Vệ Thư Tuân đẩy dời hết. Sau đó trực tiếp tắt máy, chuyên tâm làm bài.
Hai ngày liền hăng hái chiến đấu, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ trước hạn cuối giờ.
Vệ Thư Tuân ném bút, vẫy vẫy tay phải mỏi nhừ, trong đầu truyền đến tiếng leng keng, tiếp đó là tiếng điện tử đáng ghét của máy học tập: “Hoàn thành nhiệm vụ bài tập nghỉ tết, phần thưởng: một bài văn mẫu hay, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”
“…” Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi: “Tao khổ cực dữ vậy, chỉ thưởng một bài văn á?!”
“Bài tập nghỉ tết vốn là nhiệm vụ của cậu, không tuyên bố mệnh lệnh cậu cũng phải hoàn thành.” Máy học tập đương nhiên không biết quá khứ của Vệ Thư Tuân, cho nên thưởng cho rất thấp: “Bài văn cung cấp là trích trong bách khoa toàn thư văn hay trong thời hạn từ năm -, gần với thời gian trước mắt, nhưng có thể lấy ra bất cứ lúc nào.”
“… Một bài văn hai năm sau, có ích gì cho tao? Mày không thể cho phần thưởng thực tế chút hả?”
Có lẽ người nếu cần đến, có thể cầm theo tăng điểm trong cuộc thi đại học, nhưng y lại không tính học đại học, điểm thi thế nào căn bản không hề gì, một bài văn dùng được cái đinh gì!
“Tôi là máy học tập, chỉ cung cấp phần thưởng tương quan học tập.” Máy học tập cực kì chính trực nói.
“… Vậy lúc mày trừng phạt sao không nói mình là máy học tập đi?”
Vệ Thư Tuân không còn sức cãi với nó nữa, tuy không suy xét đáp án chính xác, nhưng trong hai ngày làm hết đống bài tập vẫn là rất vất vả, giờ đã hơn h, Vệ Thư Tuân ngáp một cái, vội vàng tắm rửa xong chui lên giường.
Lấy điện thoại từ dưới gối ra, khởi động máy, mấy cú gọi nhỡ của Nghiêm Đông Nam, còn có một tin nhắn: Thằng nhãi mày chạy đi đâu, sao không nghe máy? Tụi tao quyết định đến quán bar của đại ca Thành đi làm, đại ca nói có thể làm bán thời gian, mày tới không?”
Chỗ nào còn sức mà làm bán thời gian gì chứ, nếu thiếu tiền, đến phòng bida đánh vài ván là được rồi. Vệ Thư Tuân ngáp dài một cái, nhắn lại: “Khỏi đi.” Lần nữa tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau, Vệ Thư Tuân còn đang trong giấc mộng, mơ mơ màng màng nghe được điện tử gợi ý âm: “Tuyên bố nhiệm vụ: hoàn thành tất cả sách bài tập cấp dưới sàng.”
Vệ Thư Tuân cọ cọ gối đầu, lầu bầu: “Sách bài tập gì…” Kéo chăn qua trùm kín đầu, tiếp tục mê mang ngủ tiếp.
Mười mấy phút sau, Vệ Thư Tuân nhảy dựng lên: “Nhiệm vụ?!!”
Lấy ra màn hình giả thuyết, quả nhiên nhìn thấy bảng nhiệm vụ mới:
Hoàn thành tất cả sách bài tập cấp dưới sàng. Bổ sung: xin duy trì độ chính xác trên %.
“Má ơi!” Vệ Thư Tuân nhảy xuống giường, kéo cái rương dưới sàng ra. Một rương chứ đầy máy chơi game đã hư, mô hình đồ chơi vân vân. Một rương là đồ dùng thể dục như bóng đá, bóng rổ. Còn có một rương, trong đó cư nhiên toàn là sách!
Sách giáo khoa của lớp bảo tồn rất đầy đủ, còn mới tinh, sách bài tập các môn hoàn toàn chưa làm qua.
Lấy ngữ văn, toán học làm chủ, tiếng Anh, vật lý, hóa học cũng có, tổng cộng mười hai bản. Bởi vì Vệ Thư Tuân trước giờ chưa từng lật qua, cho nên sách còn mới như in, mẹ Vệ rất quý trọng đặt hết chúng vào rương, để vào dưới giường Vệ Thư Tuân.
Vệ Thư Tuân vừa lên được lớp là ném hết, căn bản không biết chúng được xử lý thế nào, còn tưởng không vào thùng rác cũng vô vựa ve chai lông vịt rồi, nào ngờ mẹ lại gom lại nhét xuống giường mình.
“Hèn chi mình cứ thắc mắc đồ của mình sao có rương dữ vậy… Thì ra có một rương toàn là sách chứ!”
“Trong giờ, xin bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.” Máy học tập nhắc nhở.
Vệ Thư Tuân nhìn nhìn đống sách luyện tập, cảm thấy đau đầu: “Trước tiên cho tao hỏi, trừng phạt là cái gì?” Nếu có thể thà chịu trừng phạt còn hơn.
Vận hành một lát, máy học tập trả lời: “Khống chế thân thể cậu, tấn công ba mẹ cậu.”
Vệ Thư Tuân khựng lại, giận tái cả mặt: “Công kích người khác cũng là trừng phạt? Mày là máy phạm tội hay máy học tập hả?”
“Trách nhiệm của tôi là đốc suất cậu học hành.” Máy học tập cực kì lãnh tĩnh trả lời: “Để cam đoan chấp hành, bất kể phương pháp nào cũng sẽ áp dụng.”
Thứ này, thật là máy học tập tương lai sao?
Vệ Thư Tuân siết lấy nắm đấm, phương pháp đốc suất bất chấp thủ đoạn này, bất kể là thời đại nào cũng sẽ phản tác dụng? Người của tương lai có thể chấp nhận bị một cái máy quản chế sao?
Trong lòng hung hăng mắng cái thằng tên Vệ Thừa lần nữa, Vệ Thư Tuân xách một quyển sách bài tập toán ném lên bàn.
“Dù sao điền hết là được, đúng không?”
“Tuy không có hy vọng gì vào độ chính xác của cậu.” Máy học tập nhắc nhở: “Nhưng xin duy trì độ chính xác trên %.”
“…” Vệ Thư Tuân thở sâu: “Tao biết!”