Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

chương 88: kết thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe thấy tiếng đáp lại bên tai, Ứng Trầm Lâm hơi hơi nhìn sang một bên, phía trước khoang điều khiển rộng rãi, anh có thể nhìn thấy nhưng ngôi sao lấp lánh trong vũ trụ cùng với những đợt sóng trắng xóa lăn tăn trên bề mặt hành tinh Khâu Tân. Ánh mắt anh quan sát hồi lâu, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đề Áo nói: "Hình như lại ngủ rồi!"

Du Tố thao tác cơ giáp bằng một tay, cảm nhận hơi thở ấm nóng trên cổ đang dần bình ổn lại, chỉ cần quay sang một cái là có thể nhìn thấy mái tóc xù mềm của ai kia "Giảm âm lượng kênh liên lạc xuống."

Đề Áo: "Ờ, được!"

Lúc này, cơ thể Ứng Trầm Lâm hơi trượt xuống, Du Tố vội vàng ôm lại, trọng lượng của người đang nằm trong lòng rất nhẹ, tuy cách một lớp đồ tác chiến nhưng cậu ta vẫn có một cảm giác tiếp xúc khác lạ.

Vụ nổ mạnh hầu như bao trùm phân nửa bề mặt hành tinh, đúng là trông khá giống với pháo hoa.

Đầu ngón tay chạm vào gáy Ứng Trầm Lâm, sau đó vươn lên trên chạm vào mái tóc hơi dài của đối phương.

Du Tố dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bạn nhỏ: "Ngủ ngon!"

Sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, vũ khí hạng nặng phát nổ hoàn toàn bên trong Hố đen, như thể chứng minh tính hiệu quả của chiến lược. Bởi vì phạm vi bao phủ của Hố đen rất rộng nên vụ nổ này đã trực tiếp gây ra một chuỗi các phản ứng dây chuyền, khiến toàn bộ Khâu Tân chìm trong biển lửa. Hệ thống quan trắc đã mất đi hiệu lực trên quy mô lớn, nhưng điều đáng mừng duy nhất chính là phản ứng ô nhiễm của hố đen cùng với từ trường kỳ lạ đã hoàn toàn biến mất.

Vật ô nhiễm siêu cấp S, hố đen đã chết.

Nghe tiếng hò reo của rất nhiều cơ giáp sư trên kênh liên lạc, mọi người trong cục quản lý mới hoàn toàn yên tâm "Chủ tịch, chúng ta thành công rồi!"

Lý Tĩnh Ngôn đứng thẳng tắp, nói: "Mở cổng vào của cục quản lý Khâu Tân, chào đón các cơ giáp sư của chúng ta trở về."

Tất cả nhân viên bước vào một trạng thái bận rộn mới, nhưng lần này đã không còn lo lắng sợ hãi nữa.

Người của quân đội biên giới bắt đầu rời khỏi phòng điều khiển, một số nghiên cứu viên chạy đến báo cáo dữ liệu vũ khí hạng nặng cho ông Khâu. Sau khi nghe xong thì chỉ đạo thêm vài việc nữa rồi yêu cầu học viên bên cạnh làm một việc: "Sau khi đối soát xong dữ liệu của vũ khí hạng nặng thì giúp tôi điều tra một người."

Học viên tò mò nhìn ông "Vâng, thầy muốn điều tra ai ạ?"

"Cơ giáp sư Sink, và cả vũ khí của cơ giáp nữa." Ông Khâu khẽ liếc nhìn phòng điều khiển chính đang bận rộn "Thanh vũ khí đó làm tôi nhớ đến một người bạn cũ."

Khi nhắc đến Sink, học viên cảm thấy bất ngờ, thầy của cậu bình thường chỉ quan tâm đ ến các cuộc thi học thuật và báo cáo kỹ thuật trong lĩnh vực chuyên môn, chứ cáo bao giờ để ý đến cơ giáp thi đấu đâu, nhưng không ngờ giờ ông lại quan tâm đ ến Sink.

Trong không gian, cục quản lý Khâu Tân mở một lối đi bên ngoài, từng chiếc cơ giáp bay theo trật tự tiến vào. Thẩm Tinh Đường đã sớm rời khỏi phòng điều khiển, cùng với Giang Tư Miểu đứng chờ ở bãi đỗ của cục quản lý Khâu Tân, nhìn các cơ giáp lần lượt đi vào rồi trông thấy cơ giáp KID nhà mình đang đứng lẫn trong đó.

Không đợi cơ giáp ổn định, hai người đã lập tức chạy tới.

Sau khi cơ giáp màu đỏ và trắng dừng lại, của khoang điều khiển mở ra, các cơ giáp sư tưng bừng phấn khởi từ bên trong chui ra.

Lâm Nghiêu vẫy chào nhiệt tình: "Chị Đường! Bọn em trở lại rồi đây!"

Thẩm Tinh Đường lướt qua từng người một, cuối cùng nhìn thấy khoang điều khiển của Du Tố mở ra, khi đối phương ra ngoài trên tay đang ôm một người. Người này tựa như đã mất đi ý thức, toàn bộ cơ thể đều dựa vào cậu ta.

Giang Tư Miểu lo lắng tiến lên phía trước: "Ấy, đi xuống cẩn thận!"

Du Tố một tay ôm người rời khỏi cơ giáp, chú ý đến ánh mắt của người khác sau khi xuống đất.

Cậu ta chuyển sang bế ngang người: "Ngất xỉu rồi, có lẽ phải để bác sĩ xem thế nào."

Thẩm Tinh Đường nói: "Tôi đã liên lạc với bác sĩ rồi, giờ chúng qua phòng y tế ngay."

Các thành viên khác của KID nhao nhao nói: "A! Bọn em cũng đi nữa."

"Đi đâu mà đi, phòng y tế chật kín rồi, qua đấy rồi làm phiền bác sĩ à?" Giang Tư Miểu ngăn lại: "Một lúc nữa cơ giáp sư sẽ phải xếp hàng làm kiểm tra cơ thể một lượt! Biết chưa hả?"

Vừa mới dứt lời đã trông thấy Lâm Nghiêu đi về phía kho chứa của cơ giáp "Mấy đứa làm gì đấy?"

Quý Thanh Phong đã què chân những vẫn nhảy qua đó: "Xếp hàng chờ lâu lắm! Tụi em đi tính hàng trước đã."

Ngày càng có nhiều cơ giáp sư trở lại cục quản lý Khâu Tân, bước ra khỏi khoang điều khiển ai nấy đều đã sớm mệt mỏi rệu rã, vừa đi vừa trò chuyện.

"Tôi muốn về nhà tắm rửa một cái, giờ ả người bốc mùi thấy gớm."

"Còn phải ăn đồ thật ngon nữa."

"Trong nửa năm tới, tôi không đi vào khu ô nhiễm nữa đâu, sắp ói đến nơi rồi." Hồ La Bố thấy đầu óc choáng váng "Giờ cánh tay phải như đeo chì ấy, nặng muốn chết."

Triệu Nhạc Kiệt: "Gì mà không vào khu ô nhiễm. Đừng quên giải đấu đang diễn ra, trận này của mấy người vẫn chưa đánh xong đâu đấy."

Hồ La Bố: "Sao cứ chọc ngoáy lời tôi thế? Tật Phong mấy cậu thì không cần phải đi đấu à?"

Triệu Nhạc Kiệt: "......"

"Đúng rồi, Tật Phong và YDS cứ tiếp tục đánh League đi?"

"Gì cơ? Khâu Tân đã thành cái dạng này rồi mà vẫn muốn đấu tiếp à?"

"Chắc không được đâu. Quá nhiều cơ giáp đã bị hư hại, việc sửa chữa sẽ tốn thời gian lắm."

Các cơ giáp sư không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề có được thi đấu tiếp hay không nữa. Bất cứ ai phải đối mặt với hàng nghìn vật ô nhiễm trong ba hoặc bốn ngày liên tục đều sẽ cảm thấy nôn nao, khó chịu, đây chẳng khác nàomột cuộc chiến xoay vòng liên tục, hết đợt này đến đợt khác. Hầu hết cơ giáp sư của Thự Quang tinh hệ chưa từng trải qua trận chiến khốc liệt như vậy. Khi biết hố đen đã bị tiêu diệt, tâm trạng mọi người được thả lỏng, giờ chỉ muốn ăn uống, tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi.

Bãi đỗ Khâu Tân ngập tràn cơ giáp, các cơ giáp sư lần lượt xếp hàng đến phòng y tế kiểm tra sức khỏe. Khi bọn họ đi ngang qua một góc bãi đỗ liền trông thấy mấy chiếc cơ giáp màu đỏ đang đứng ở đó, trên mặt đất bày ra một đống vật liệu, có mấy cơ giáp sư vẫn mặc đồ tác chiến đang đứng lựa lựa.

Các cơ giáp sư đi ngang qua: "......?"

"Sao bọn họ vẫn vui vẻ được hay vậy?"

Hồ La Bố: "Thi đấu tiếp hay không thì không biết, nhưng vào khu ô nhiễm thì chắc chắn có người thích lắm."

Triệu Nhạc Kiệt vẫn không thể hiểu nổi đám quỷ nghèo này: "Ê? Mấy người không thể đợi đến khi về căn cứ rồi mới xử lý vật liệu được à?"

Lâm Nghiêu nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn "Không được, nhỡ đâu lát nữa đi nhặt của, trong kho sẽ không đủ chỗ mất."

"Nhặt của??" Triệu Nhạc Kiệt chỉ về phía khu ô nhiễm Khâu Tân gần như đã bị phá hủy ở đằng xa "Mấy người còn muốn quay lại nhặt tiếp nữa hả??"

Lâm Nghiêu thản nhiên nói: "Chứ còn gì, bọn tôi còn nhiều thứ chưa nhặt lắm."

Các cơ giáp sư đã từng nghe nói qua KID nghèo lắm, nhưng đến được tận mắt chứng kiến cái sự nghèo thảm thương này lại khiến bọn họ không biết phải bày tỏ ra sao.

Thấy ngày càng có nhiều cơ giáp hạ cánh, cục quản lý Khâu Tân trở nên bận rộn điều phối các công việc tiếp theo, sắp xếp cho các cơ giáp sư đi kiểm tra cơ thể. Tất cả các nhân viên đều chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Khương Du đứng ở bãi đỗ một lúc, trong số các cơ giáp đã hạ cánh vẫn không nhìn thấy được chiếc cơ giáp quen thuộc kia.

Người bạn đã bị trúng độc của vật ô nhiễm lúc trước đó đã bình phục, đi đến bên cạnh Khương Du hỏi: "Chưa tìm được à?"

"Vẫn chưa." Khương Du hỏi lại: "Cậu có chắc đó là Sink không?"

Người bạn giải thích: "Chắc chắn. Khi rời khỏi phòng điều trị, nhân viên ai cũng đang bàn tán về chuyện đó. Với cả, trên chiến trường chắc hẳn sẽ có người nhận ra tín hiệu của Uyên trên radar đúng không? Tôi lừa cậu làm gì."

Khương Du cúi đầu, sau đó nói: "Vậy thì chờ tôi một lát."

"Có khi nào người đó đã đi qua rồi không? Rất nhiều cơ giáp sư đang xếp hàng kiểm tra, chắc Sink cũng vậy đấy." Người bạn nói: "Tôi cũng nghe nói thợ bảo trì KID bị thương, cậu ấy đã cứu mạng tôi. Vừa mới bình phục một cái là tôi qua tìm nhưng lại không thấy người đâu."

Thợ bảo trì KID...

-

Bên trong phòng y tế Khâu Tân, bác sĩ quân y đã đã tiến hành kiểm tra khẩn cấp, chàng trai trong lúc hôn mê sinh có nhiệt độ rất cao, tinh thần lực cũng vô cùng bất ổn. Khi đến phòng y tế, tình trạng này vẫn chưa hề dừng lại, trong báo cáo kiểm tra có rất nhiều dấu hiệu bất thường.

"Tinh thần lực hỗn loạn, tụt huyết áp......"

Từng kết quả trong bản báo cáo đều không đạt tiêu chuẩn đối với một cơ giáp sư. Khi biết Ứng Trầm Lâm đã vượt cấp để điều khiển cơ giáp cấp S càng khiến bác sĩ thêm đau đầu. Đáng lẽ ra khi nghe cậu bạn trẻ này hỏi về biểu đồ phổ tinh thần lực ông nên thận trọng hơn mới phải: "Biết ngay mà! Lúc đó hỏi tôi tức là đã có ý định muốn thử rồi, cứ nghĩ là một đứa nhỏ cẩn thận cơ, ai dè lại làm xằng bậy như vậy."

Thẩm Tinh Đường vô cùng lo lắng: "Có thể chữa trị được không?"

"Đó không phải là vấn đề, mà là thể chất và tinh thần lực của cậu ta rất đặc biệt." Bác sĩ giải thích ngắn gọn tình hình hiện giờ của Ứng Trầm Lâm: "Cậu ta đã lạm dụng tinh thần lực, cùng với cạn kiệt thể lực mới dẫn đến như vậy. Nếu như sử dụng vượt ngưỡng sẽ cạn sạch tinh thần lực, có sẽ có triệu chứng "Thiếu hụt tinh thần lực", tuy nhiên tình trạng bây giờ lại là "Rối loạn tinh thần lực"..."

Du Tố dựa lưng vào tường, khẽ quay sang nhìn chàng trai trẻ, cách một lớp kính đang nằm trong khoang y tế rồi nói: "Lúc cứu ra khỏi cơ giáp thìcậu ấy đã bất tỉnh, nhưng có một điều rất kỳ lạ, cơ giáp của tôi đã nói, trí năng cơ giáp của Ứng Trầm Lâm không tiến vào trạng thái ngừng hoạt động."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy kinh ngạc: "Không thể nào? Tinh thần lực chỉ là cấp A, cho dù vượt ngưỡng sử dụng, thì cũng không có khả năng lưu trữ bên trong một cơ giáp cấp S. nếu không có nguồn cung cấp sức mạnh, cơ giáp của đứa nhỏ đáng lẽ phải không hoạt động mới đúng."

Đề Áo vội vàng nói: "Vẫn đang hoạt động nha! Tuy không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của người ta đó."

Du Tố: "Nó nói, hiện tại trí năng Uyên vẫn còn tín hiệu."

Bác sĩ kinh ngạc, cúi đầu tự hỏi "Vô lý, không thể như vậy được......"

Ông quay lại lấy hồ sơ bệnh án trước đây của Ứng Trầm Lâm.

Thẩm Tinh Đường là chuyên viên bảo trì, chuyện cứu người cô không hiểu, nhưng cô biết cấp S và cấp A cấp khác biệt đến thế nào.

Thông thường, những người có tinh thần lực cấp S giống như Du Tố sẽ có cơ giáp cấp S. Khi cả hai có độ cộng cảm cao, cơ giáp cấp S có thể dự trữ một phần tinh thần lực tới duy trì hoạt động, ngay cả khi Đề Áo không ở bên cạnh Du Tố. Chỉ cần chìa khóa cơ giáp Đề Áo có tinh thần lực của Du Tố và cơ giáp đủ năng lượng, thì tự kích hoạt trong một khoảng thời gian là điều có thể.

Nhưng Ứng Trầm Lâm lại khác, tinh thần lực chỉ còn cấp A, cho dù có thể đạt được sự dao động cùng với tinh thần lực của Uyên dao động, nhưng A với S vốn không khớp với nhau, giống như việc rót nước vào cái chai không có đáy, phải đưa vào liên tục mới có thể vận hành được, nên không thể lưu trữ tinh thần lực được... Mà hiện giờ, Ứng Trầm Lâm rơi vào trạng thái hôn mê, lẽ ra Uyên cũng phải nghỉ ngơi từ lâu rồi.

Phòng y tế rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh mơ hồ của bác sĩ đang thao tác trên bảng dữ liệu.

Đề Áo lo lắng hỏi: "Du Tố, cậu ấy sẽ khoẻ lại đúng không?"

Du Tố: "Không biết, xem bác sĩ nói thế nào đã."

Du Tố nhìn chàng trai đang nằm trong khoang y tế, trong đầu hiện lên ánh lửa đang bay nhanh trên bầu trời đêm, tuy chỉ thấy qua một lần nhưng lại cảm giác vô cùng chói mắt.

Bên trong cơ thể gầy yếu dường như ẩn giấu những khả năng vô hạn, mỗi lần đều mang đến những bất ngờ, chỉ tiếc là quá thích cậy mạnh.

Sink.

Trước kia Du Tố đã từng nghe qua ID này.

Lúc này, bác sĩ đột nhiên lên tiếng: "Đại khái đã tìm ra được nguyên nhân rồi, có thể liên quan đến giới hạn cao nhất trong tinh thần lực của cậu ta. Mấy người có biết bác sĩ điều trị chính trước đó là ai không? Tôi muốn xem bệnh án chi tiết, có cả hồ sơ phẫu thuật thì càng tốt."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy hơi khựng lại "Cậu ấy vẫn luôn lấy thuốc ở bệnh viện Thiên Lang tinh. Tôi biết bác sĩ là ai, nhưng không biết bác sĩ nào đã phẫu thuật."

Bác sĩ nghe đến đó có chút khó xử, dường như đang cân nhắc biện pháp khác.

Đúng lúc này cửa phòng y tế mở ra, Chủ tịch Liên Minh Lý Tĩnh Ngôn bước vào.

Thẩm Tinh Đường có chút kinh ngạc "Chủ tịch?"

Lý Tĩnh Ngôn gật đầu với Thẩm Tinh Đường, sau đó nói với bác sĩ: "Bác sĩ điều trị trước đây của cậu ấy ở Minh Quang tinh, tôi có thể liên hệ giúp mọi người. Hồ sơ bệnh án của đứa nhỏ này cũng được lưu lại một phần ở Liên Minh, được trình cùng lúc với đơn xin giải nghệ."

Bác sĩ cho biết: "Biết được bác sĩ điều trị và hồ sơ bệnh án sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng điều kiện cơ sở chữa bệnh ở Khâu Tân rất thiếu thốn, tình trạng của cậu ấy còn phải kiểm tra càng kỹ càng hơn mới được."

Thẩm Tinh Đường lập tức nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ liên hệ ngay với bệnh viện ở Thiên Lang tinh."

Lý Tĩnh Ngôn cũng chú ý đến Du Tố đang đứng ở một góc. Mấy năm không gặp, sự cuồng loạn trên người đối phương dường như đã giảm bớt. Trong số những cơ giáp sư của Thự Quang Liên Minh đã giải nghệ đến nay, những người mà ông thấy đáng tiếc nhất lại đang ở đây, chỉ là không nghĩ tới hai người đều ở KID.

Du Tố quay đầu, thấy Lý Tĩnh Ngôn đang nhìn mình, khẽ gật đầu với ông.

Lý Tĩnh Ngôn còn có rất nhiều việc phải làm, nên đã cử một thư ký ở lại đây hỗ trợ bác sĩ. Khi ông rời đi, Thẩm Tinh Đường cũng đi theo.

Nhìn thấy Thẩm Tinh Đường đi tới, ông khó hiểu nhìn cô: "Sếp Thẩm?"

"Chuyện của Sink, cảm ơn ngài." Thẩm Tinh Đường nói: "Lúc đó ở phòng điều khiển, ngài đã giải vây cho cậu ấy."

Lý Tĩnh Ngôn dừng lại khi nghe tên Sink, ông nhìn về phía khoang y tế đằng sau tấm kính: "Cậu ấy là trẻ mồ côi, thành tựu từ trước đến giờ đều là một người phấn đấu mới có được. Bệnh di truyền vốn dĩ không thể chữa khỏi, tương lai của đứa nhỏ này là điều tôi lo lắng nhất."

"Tôi phải cảm ơn cô mới đúng, vì đã cho đứa nhỏ một nơi trú ngụ, khi ở KID trông cậu ấy rất vui vẻ."

Thẩm Tinh Đường còn định nói nữa thì thấy Giang Tư Miểu đang vội đi đến, cô đành phải nói lời tạm biệt với Chủ tịch Lý.

Dựa vào tình hình trong phòng điều khiển chính lúc đó, chỉ cần có người cố tình xem lại video ghi hình của trạm căn cứ nhất định sẽ phát hiện manh mối, nhưng may mắn thay, lời nói của Lý Tĩnh Ngôn khi đó đã đã che giấu hoàn toàn danh tính của Ứng Trầm Lâm. Cô không muốn có quá nhiều đồn đoán, đàm tiếu nhắm vào Ứng Trầm Lâm, Lý Tĩnh Ngôn đã ra tay giải quyết xong.

Giang Tư Miểu nói: "Vừa rồi là chủ tịch Lý à?"

"Ừ." Thẩm Tinh Đường lấy lại tinh thần: "Sự cố lần này ở Khâu Tân chắc sẽ mất khá nhiều thời gian để giải quyết đây. Tôi vừa nhận được thông báo yêu cầu tất cả căn cứ cơ giáp trở về nghỉ ngơi trước đã, những vấn đề khác sẽ họp bàn xử lý sau."

"Nhờ cậu đi liên hệ phi thuyền xem có lộ trình nào quen thuộc không......"

Mới nói được một nửa, Giang Tư Miểu đã ngắt lời: "Là chuyện tôi đang muốn nói đây, không cần lo lắng về phi thuyền nữa. Ông chủ Chu vừa mới nhắn tin đến, nói là đã ở sẵn bên ngoài chờ chúng ta rồi."

Thẩm Tinh Đường sửng sốt: "Ông chủ Chu?"

"Khụ, là kim chủ của chúng ta." Giang Tư Miểu đưa quang não cho cô xem, trên đó là nội dung trò chuyện giữa ông chủ Chu và Giang Tư Miểu, trừ bỏ mấy câu khách sáo thì còn có một bức ảnh.

Trong ảnh là một phi thuyền thoạt nhìn vô cùng sang trọng, đang đỗ ở trạm bay của cục quản lý Khâu Tân, cực kỳ nổi bật giữa những phi thuyền của các căn cứ cơ giáp khác.

Giang Tư Miểu nói: "Ông ấy nói vì nhìn thấy tình hình Khâu Tân trên Tinh Võng nên đã đặc biệt đưa phi thuyền riêng đến đây để đón chúng ta về Thiên Lang tinh."

-

Khi thông tin về hố đen ở Khâu Tân lan truyền ra ngoài, cộng đồng mạng trên Tinh Võng vẫn luôn lo lắng từ khi hệ phóng phát sóng ngừng hoạt động, cuối cùng cũng đã yên lòng. Bọn họ rất sợ Khu ô nhiễm Khâu Tân sẽ xảy ra sự cố không thể cứu vãn được, rồi khiến rất nhiều cơ giáp sư bị thương.

Khi hố đen được giải quyết, Liên Minh Cơ Giáp Thự Quang tinh hệ và cả quân đội biên giới đã đưa ra lời giải thích ngắn gọn về sự việc. Trong phần mô tả, tên của tất cả cơ giáp sư hỗ trợ đều được nhắc đến, bao gồm đơn binh và đoàn chiến, kể cả chi viện của biên quân.

Tổng cộng có 254 cơ giáp sư tham gia trận chiến, kéo dài 5 ngày và không ghi nhận trường hợp tử vong.

Đã có rất nhiều căn cứ cơ giáp đến trợ giúp, ngay cả khoảnh khắc hó đen phát nổ thì vẫn còn cơ giáp sư đang trên đường chạy tới Khâu Tân. Sự đoàn kết chưa từng có từ trước đến nay của Thự Quang chính là yếu tố quyết định chiến thắng trong trận chiến này.

[ Thự Quang quá đỉnh!!! ]

[ Các cơ giáp sư quá tuyệt vời, càng tuyệt hơn nữa là không có ai bị thương cả! ]

[ Đó là vật ô nhiễm siêu cấp S đấy! Chưa kể một đống cấp S đi kèm nữa. Vậy mà các cơ giáp sư nhà mình vẫn chống đỡ được. ]

[ Tôi vừa ngó qua danh sách, đều là cơ giáp sư Thự Quang! Quân biên giới cũng là của Thự Quang luôn! ]

Trong lúc mọi người đang vui sướng, bỗng nhiên có người chú ý trong danh sách cơ giáp sư dài ngoằng xuất hiện một ID.

[ Khoan đã??? Tôi có nhìn nhầm không!? Cái ID này là Sink mà!? ]

[!!! Sink cũng có mặt!? Má ơi! Gần một năm nay chẳng có tin tức gì cả! ]

Danh sách tham chiến của Liên Minh Cơ Giáp vô cùng chi tiết, mỗi người đều được ghi chép tỉ mỉ. Ngoại trừ cơ giáp sư, còn có cả danh sách tất cả nhân viên tham gia hỗ trợ, phải đến gần một nghìn cái tên. Sự xuất hiện của ID Sink trong danh sách 254 cơ giáp sư đã dấy lên thảo luận, Sink giải nghệ quá đột ngột, gsau khi giải nghệ thì không có tin tức gì. Ngờ đâu vào thời điểm quan trọng của Khâu Tân, người đó cũng tham gia.

[!!! Từ lúc nào mà sao tôi không thấy? Ôi, hệ thống quan sát hỏng đúng lúc thế! ]

[ Một người bạn của tôi tham gia trận chiến ở Khâu Tân cho biết, Sink mãi về sau mới đến hỗ trợ. Một mình giế t chết vật ô nhiễm cấp S rồi cùng với KID bảo vệ trạm cơ sở A-26. Nếu không có trạm A-26 thì việc cơ giáp sư quá độ rời khỏi khu ô nhiễm sẽ rất khó khăn. ]

Chỉ vì một cái tên xuất hiện trong danh sách đã nổi lên một trận phong ba. Trong khi đó, bệnh viện tại Thiên Lang tinh đang trôi qua những ngày tháng yên tĩnh.

Chàng trai nằm trên giường bệnh khẽ mở mắt, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ. Không biết đã hôn mê bao lâu, tuy toàn bộ cơ thể chẳng còn sức lực nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái xưa nay chưa từng có.

Anh ngước mắt lên, nhìn chất lỏng màu xanh theo dây truyền thong thả chảy xuống, đi vào cánh tay phải nặng nề của mình.

Trong lúc hôn mê, hình như Ứng Trầm Lâm nghe thấy giọng nói của rất nhiều người, có bác sĩ, có các thành viên KID...... Nhưng thanh âm quá nhiều, không rõ bọn họ đang nói gì.

"Tỉnh rồi à?" Giọng nói bên cạnh vang lên.

Ứng Trầm Lâm theo tiếng nhìn lại, thấy Du Tố đang ngồi trên sô pha trong phòng bệnh.

Anh ngập ngừng một chút rồi đáp: "Vâng."

Du Tố bước đến ấn chuông báo: "Ngủ một tuần rồi, đã đẫy giấc chưa?"

Một tuần? Ứng Trầm Lâm khẽ sửng sốt, lúc này những ký ức nhanh chóng hiện lên trong đầu, những phấn khích, vui sướng tràn trề khi được chiến đấu không lâu trước đây khi như vẫn còn đang in sâu trong cơ thể.

Nơi này đã không còn là Khâu Tân nữa.

Du Tố thấy đôi mắt đứa nhỏ vẫn còn đang mờ mịt, xác định vẫn chưa tỉnh ngủ nên chỉ đứng cạnh quan sát.

Đang lúc muốn kéo chăn lên thì nghe thấy giọng nói suy yếu: "Cảm ơn anh Du."

Du Tố khựng lại: "... Lần sau đừng cậy mạnh, giữa đường không có ai nhặt về nữa đâu."

Ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, theo sau tiếng bước chân của bác sĩ là đủ loại âm thanh hỗn loạn.

Du Tố nói: "Bác sĩ tới rồi."

Ngoài cửa, Quý Thanh Phong ngồi ở trên xe lăn đang bị Lâm Nghiêu đẩy phi như bay, lúc lao tới cửa phòng bệnh suýt nữa thì chúi cả người ra khỏi xe.

Hoắc Diễm, Lộc Khê và Giang Tư Miểu đi phía sau, Giang Tư Miểu vừa chạy vừa bảo Lâm Nghiêu đi từ từ thôi.

Khi cửa phòng bệnh được đẩy ra, ngoài bác sĩ còn kèm thêm một đám ồn ào KID nữa.

Tất nhiên là bác sĩ không cho vào rồi, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng xong xuôi mới cho phép mọi người vào thăm hỏi.

"30 phút thôi đấy!" Bác sĩ nói: "Người bệnh vẫn cần phải nghỉ ngơi."

Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu gật gật đầu, đi vào trước.

Ứng Trầm Lâm chú ý đến chân Quý Thanh Phong trước tiên, hỏi sao lại thế này.

Lâm Nghiêu nói: "À, anh ấy hả? Bị thương do khỉ đột tấn công đấy, bác sĩ nói phải ngồi xe lăn ít nhất hai tuần."

"Anh nói một tuần là được rồi nhưng bác sĩ cứ chuyện bé xé ra to." Quý Thanh Phong nói: "Ai biết con khỉ đột đó thù sâu như thế, lúc đánh vào chân đau muốn chết, đau thì cũng thôi đi đằng này còn bong cả gân luôn."

"Đúng đúng! Sau đó tụi anh còn nhặt cả Dị Năng Tinh của khỉ đột về, cả con khỉ đột nhỏ nữa luôn." Lâm Nghiêu mở quang não, đưa cho Ứng Trầm Lâm xem: "Tụi anh chỉ mang được một phần vật liệu về thôi, kho chứa nhỏ quá không thể nhét hết vào được."

Lộc Khê bổ sung: "Khu ô nhiễm Khâu Tân đã bị phong tỏa, bọn tôi cũng không thể quay lại lấy được nữa."

Quang não nhét vào tay Ứng Trầm Lâm, trên đó đều là những ghi chép do Lâm Nghiêu ngô nghê viết lên, trừ bỏ một ít vật liệu cấp A, chủ yếu vẫn là Dị Năng Tinh cấp S. Khi đó, anh đã tiêu diệt được một con quái vật cấp S biến dị về tốc độ, còn cả Chim cánh thép, Sói khổng lồ, Bát Điều Đằng, hai con Khỉ đột, toàn bộ Dị Năng Tinh đều ở đây. Anh lướt qua lần lượt từng cái rồi nhỏ giọng đáp lại: "Lần sau, em sẽ cố gắng mở rộng thêm không gian chứa đồ."

"Tốt!" Lâm Nghiêu nói tiếp: "Nhưng cũng không lấy được nhiều cấp S, khi ở tiền tuyến tụi anh cũng đánh thêm mấy con nữa, nhưng Dị Năng Tinh đã đưa cho cơ giáp sư hoặc căn cứ khác. Sau đó tại buổi họp, chị Đường đã phải đấu tranh rất nhiều, anh cũng ghi hết vào đây rồi!"

"Với cả lần này Liên Minh cũng có khen thưởng đấy!"

"Liên Minh giàu khủng khiếp luôn!"

Ứng Trầm Lâm vừa nghe đồng đội nói chuyện vừa lật xem ghi chép của Lâm Nghiêu.

Đến cuối, anh nhìn thấy một bản báo cáo về sự việc bên trong Khâu Tân.

Sự cố hố đen lần này tại Khâu Tân, không ghi nhận mất tích cũng như tử vong, là một chiến dịch thành công mỹ mãn.

Nhìn thấy điều này, những nặng nề trong lòng anh cuối cùng cũng đã buông xuống.

"Cậu sẽ phải điều dưỡng trong một tháng nữa, Tinh Đường đã chỉ đạo trong khoảng thời gian này không cho phép cậu vào phòng bảo trì." Giang Tư Miểu nhìn chàng trai trẻ trên giường bệnh "Cứ nghỉ nghơi cho tốt."

Ứng Trầm Lâm nghe vậy hơi ngỡ ngàng "Còn giải đấu thì sao ạ?... Sẽ hoãn lại bao lâu?"

Lâm Nghiêu nói: "Không thi đấu nữa!"

Hoắc Diễm nhìn hắn: "Nói đúng ra là giải đầu mùa này đã dừng lại rồi."

Lâm Nghiêu thò đầu qua giúp Ứng Trầm Lâm lật quang não, mở thông báo ngừng tổ chức Cơ Giáp League trong bản báo cáo của Liên Minh ra

——[ Giải thích về việc tạm dừng các trận đấu đoàn chiến/cá nhân trong mùa giải hiện tại của Thự Quang tinh hệ. Do hố đen phát nổ khiến cho nhiều khu ô nhiễm trở nên bạo loạn, tạm thời ngừng thi đấu để giải quyết hậu quả. ]

"Hố đen bạo loạn......?" Ứng Trầm Lâm ngạc nhiên "Ngày đó không phải bọn họ đã cho nổ tung hố đen rồi sao?"

Giang Tư Miểu thở dài: "Vật ô nhiễm bị thải ra ở Khâu Tân đều bị vũ khí hạng nặng diệt sạch, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn cao hơn chúng ta tưởng tượng. Tuy tiêu diệt xong hố đen, nhưng những vật ô nhiễm nó hấp thụ không tiêu hóa được bị thổi bay ra bên ngoài."

"Đã ghi nhận 8 khu ô nhiễm nguy cơ cao xuất hiện từ trưởng dị thường trong Thự Quang. Hiện tại, có ít nhất 4 báo cáo cấp S xuất hiện có tần số từ trường tương đương với hố đen."

"Không phải thi đấu nữa, nhưng những ngày tiếp theo, các cơ giáp sư Thự Quang sẽ phải thường xuyên ngâm mình trong khu ô nhiễm rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio