Vẫn là lầu hai, vẫn là cái nhã gian kia, mấy con hàng kia như cũ gọi Hương Minh, lại như cũ đối diện Hương Minh ánh mắt ai oán, ta muốn nói: Thế tử! Ngươi mẹ nó giỡn ta à! Ta không biết làm sao hướng về phía Hương Minh như cũ "ha hả" cười ngây ngô, cái bộ dạng ngốc kia, đoán chừng cùng bệnh đao có ăn khớp.
"Vương gia gần đây ngược lại đổi tính, có Vương phi liền cũng không lại nhớ loại người đê tiện như Hương Minh nữa." Hương Minh cặp mắt phượng tựa như oán giận liếc ta một cái, ai nha má ơi, nổi da gà cả ra.
"Ha ha, làm sao thế được, Hương Minh đâu ra đê tiện, ta xem Hương Minh như bằng hữu, về sau chớ lại nói như vậy nữa." Ta vẫn là bộ dáng ngốc ha ha.
"Thật không?" Hương Minh sửng sốt, trong mắt như không tin, nhưng lại giùng giằng muốn đi tin tưởng.
"Đương nhiên là thật, bổn vương trước kia nhân phẩm không dám nói, hiện tại nhân phẩm vẫn là đáng giá tin tưởng, ngày khác Hương Minh cô nương nếu có việc cầu, có thể giúp một tay bổn vương nhất định giúp." Ta nghĩ một chút, nghiêm túc nói, dẫu sao trong ấn tượng của ta, thanh lâu nữ tử đều là đau khổ, đối Hương Minh cảm quan cũng không tệ lắm, có thể giúp đỡ thì cứ giúp đỡ đi.
"Vậy thì cảm ơn vương gia, cảm tạ vương gia xem Hương Minh như bằng hữu, ha ha, Hương Minh kính Vương gia một ly." Hương Minh chăm chú nhìn ánh mắt ta, như cảm nhận được ta chân thành, trên mặt có lộ vẻ xúc động, hướng ta cúi đầu một cái, nâng tay cùng ta uống với nhau một ly, trong nháy mắt trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ, ta cảm thấy nụ cười lúc này của nàng so với bất kỳ biểu tình nào của nàng trước kia đều xinh đẹp hơn, ít đi phần làm bộ, nhiều thêm phần chân thành. Vì vậy, Hương Minh liền không lại cố ý dụ hoặc ta nữa, tự nhiên cùng ta bàn luận các loại tin đồn thú vị trong kinh đô, đột nhiên để cho ta tìm được cái loại cảm giác chị em bạn dì đã lâu không gặp, từ từ ta cùng Hương Minh càng trò chuyện càng hợp ý, về sau còn thật sự thành bạn tốt.
Đột nhiên dưới lầu một trận ồn ào náo động, ta nhìn xuống dưới, thì ra là Thanh Loan tới rồi. Thanh Loan hôm nay lại nhảy một điệu múa, thanh y vỗ cánh, nhẹ nhàng khởi vũ. Tuy rằng nhảy cũng dễ nhìn vô cùng, nhưng mà ta luôn cảm thấy không có cái loại kinh diễm lúc lần đầu gặp, có lẽ là hiệu ứng hậu trường không có làm tốt như khi đó. Một điệu vũ hoàn tất, cả sảnh đường ủng hộ, Thanh Loan vẫn là bộ dáng không nhiễm nhân gian lửa khói, cái khăn che mặt vẫn như cũ trắng như vậy. Quốc cữu tiểu tử kia hôm nay cũng không ngồi nhã gian, ngồi ở một chỗ trong đại sảnh cách đài tròn rất gần, liều mạng vỗ tay, cách xa như vậy mà ta cũng nhìn thấy đôi tay hắn vỗ đến đỏ bừng. Aiz, thật là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, thức ăn ngon đều cho heo gặm. Ách, đơn thuần tức cảnh sinh tình, không phải là toàn bộ a, giống như bản thân thì chính là trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho a, quác quác.
"Thanh Loan cô nương, tiểu sinh đối ngài ngưỡng mộ đã lâu, chẳng biết có được cầu kiến chân dung." Một người thư sinh kiểu mẫu nói. Vốn dĩ quốc cữu rất không thoải mái trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng mà nghe được câu nói kế tiếp liền cũng không có động tác, đoán chừng cũng muốn nhìn.
"Đúng vậy! Thanh Loan cô nương tài nghệ tuyệt luân, chắc hẳn dung mạo cũng là cực giai, chúng ta nếu có may mắn thấy tận mắt, cũng là không uổng chuyến này." Một con em thế gia nghiêm trang đạo mạo nói.
"Chính phải chính phải a." Chung quanh vang lên tiếng một đám đáp lại.
Ta thong dong bưng điểm tâm nhìn chằm chằm dưới lầu, Hương Minh cũng bưng mâm hạt dưa, ngồi ở bên cạnh ta vừa ngắm phía dưới vừa cắn hạt dưa. Thi thoảng hướng về ta nhỏ giọng nói: "Vương gia cảm thấy hôm nay cái khăn che mặt của Thanh Loan có thể bị lấy xuống không, Hương Minh cũng rất tò mò phía dưới khăn che mặt nàng có một khuôn mặt như thế nào a."
"Hm? Các ngươi cùng một cái viện cũng không nhìn thấy sao?" Ta quay đầu nghi ngờ hỏi.
"Khì khì, cái này đúng thật là không biết, nàng đúng là thần bí vô cùng nà!" Hương Minh quyến rũ cười duyên. Được, hóa ra Hương Minh trước kia không phải cố ý dụ hoặc ta, mà là người ta vốn như vậy. Vì vậy, ta cũng gia nhập vào mâm hạt dưa cùng Hương Minh chiến đấu anh dũng.
ܔ'