Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

chương 154: một đêm phát tài!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lễ đính hôn của hai người Lạc Vân Thanh và Leonard không thể hiểu được bị một đám lão nhân lão thái chiếm mất nổi bật, việc này có thể nói là chấn kinh một đám tiểu bối, vốn dĩ cho rằng những người được mời tới đều là đồng thau rách nát, kết quả cuối cùng mọi người phát hiện này CMN đều là vương giả giả heo ăn thịt hổ có được không!!

Loại cảm giác bị ai này ai có thể hiểu được?

Này thì chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, mình còn đi cười nhạo người ta? Không bị người ta cười nhạo đã không tồi rồi, hơn nữa đây cũng không chỉ đơn giản là bị người cười nhạo là xong, bị cười nhạo xong còn không biết bao nhiêu người bị bắt đi tới học viện Liên bang đệ nhất học bù nữa kìa.

Học viện Liên bang đệ nhất, đó chính là đại bản doanh của Lạc Vân Thanh và đám người cậu mời tới kia, nghĩ tới đây đám thiếu niên đã từng chê bai bọn họ bị dọa cho run bần bật.

Về đến nhà lì lợm la liếm khóc lóc kể lể với ba mẹ tuyệt đối quyết tâm sẽ không đi học bù, nhưng loại đại sự liên quan tới học tập này từ xưa tới nay có cha mẹ nào có thể tùy ý cho bọn họ làm bậy sao.

Cho nên mặc kệ ngày thường được yêu thương thế nào, lúc này đều bị cha mẹ quyết tâm dùng bạo lực trấn áp hết, mặc kệ có la lối khóc lóc lăn lộn thế nào cũng coi như không nhìn thấy.

Phải biết là danh ngạch này không dễ có, cho dù bọn họ ở thương giới, chính giới có quen biết thế nào đi nữa, các thầy cô ở học viện Liên bang đệ nhất cũng không sợ bọn họ, dù sao người lợi hại nhất ở khắp Liên bang cơ hồ đều là học sinh tốt nghiệp từ cái học viện này ra, bọn họ làm giáo sư, những năm tháng qua dạy biết bao nhiêu học sinh, những học sinh đó hiện tại lại có thành tựu gì? Không cần nói cũng biết!

Thậm chí ngay cả bọn họ cũng là học sinh của những giáo sư đó, là một người học sinh đang êm đẹp tự dưng đi khiêu khích thầy cô giáo ủa mình? Người ta sẽ cho ngươi biết nước bọt có thể dìm chết người, hơn nữa câu tục ngữ "học trò khắp thiên hạ" này cũng không phải chỉ là một câu tục ngữ mà thôi, ẩn sau lưng những lời này đại biểu cho mạng lưới quan hệ rộng khắp, nếu thật sự vận dụng lên người ngươi, vậy có trâu bò đến mấy cũng sẽ bị té ngã.

Phản kháng không thành ngược lại bị trấn áp, các thiếu niên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ba mẹ chỉ có thể không ngừng tự an ủi bản thân ở trong lòng, bọn họ cũng không ngốc, biết hiện tại cũng sắp kết thúc nghỉ đông, bên kia lại vội vàng khai giảng không thể nào có học bù, khả năng lớn nhất vẫn là học vào lúc nghỉ hè, nhưng hiện tại nghỉ đông còn chưa hết đâu, nghỉ hè làm gì tới nhanh như vậy, thời gian dài như vậy không ai nhắc nhở bọn họ, hẳn là có thể đem việc này...quên đi mất?

Dù sao hẹn với người ta mà không ghi chú vào, hơn nữa lại bận làm việc nên có quên cũng là chuyện thường tình mà~

Sự thực chứng minh mấy lão nhân lão thái học viện Liên bang đệ nhất này phi thường tự biết chính mình, sợ mình quên mất việc này cư nhiên đặt một cái lịch nhắc nhở, tính toán khi trở lại trường học trước tiên sẽ đi tìm lãnh đạo trường học.

Dù sao bọn họ cũng không nghĩ tới mình chỉ đi tham dự lễ đính hôn của Vân Thanh một chuyến mà thôi cư nhiên lại gặp được nhiều học sinh cũ như vậy, mà những học sinh này cũng không có thái độ một chốc đắc thế mà khinh thường những giáo viên nghèo như mình, thậm chí còn có chút lấy trường học làm kiêu ngạo, còn muốn cho con cái của mình cũng thi đậu vào trường cũ nữa!

Điều này khiến bọn họ thực vui vẻ, vì thế một đám giáo sư nghiêm cẩn nghiêm túc khi trở lại trường học, việc đầu tiên chính là cầm danh sách trong tay đi tìm lãnh đạo trường học thương lượng, xem bọn họ có thể mở thêm một lớp huấn luyện vào dịp nghỉ hè để cho bọn nhỏ học bù hay không.

Nghe thấy vậy các lãnh đạo trường không chỉ vui mà còn nhiệt tình đề cử mấy vị thầy cô giỏi, liên tục bảo đảm chắc chắn có thể làm được.

Điều này càng khiến các giáo sư cao hứng, các vị phụ huynh cũng cao hứng, chỉ có bọn nhỏ nghe được tin sau đó "oa" một tiếng khóc lên.

Rõ ràng bọn họ không cần nỗ lực là có thể kế thừa gia tài triệu tỷ! Vì cái gì cha mẹ ông bà mình cứng rắn muốn mình tiến tới chứ? Vì cái gì?? Chẳng lẽ làm người quan trọng nhất không phải là vui vẻ hay sao?

Nghĩ tới cuộc sống không thấy ánh mặt trời về sau, các thiếu niên nhịn không được muốn đánh chết Lạc Vân Thanh.

Ngươi là ai chứ, lễ đính hôn cư nhiên mời giáo sư? Mời một người thì thôi, còn mời nhiều giáo sư như vậy làm gì? Rõ ràng là rắp tâm bất lương!

Nếu người thích giáo sư và bạn học như vậy, sao không tổ chức lễ đính hôn ở trường đi?

Nếu ngươi tổ chức ở trường chúng ta tuyệt đối sẽ không đi, cũng sẽ nỗ lực để ba mẹ cũng không đi!

Hiện tại thì hay rồi...

Người bị các thiếu niên vô hạn oán niệm Lạc Vân Thanh bị Ân Kỳ mời tiến vào làm nhân viên quản lý trong diễn đàn của các phụ huynh.

Lạc Vân Thanh được mời tiến vào diễn đàn, được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, chỉ thấy bao lì xì định hướng trước mắt liên tục tăng lên.

Người khác phát lì xì cho ngươi là tâm ý, không lấy thì có vẻ không tốt, hơn nữa bao lì xì định hướng cũng có hạn mức nhất định, một cái bao lì xì định hướng nhiều nhất chỉ có 200 đồng Liên bang, trong diễn đàn, người có ít tiền nhất thì giá trị bản thân cũng hơn chục tỷ tài sản, chút tiền này đối với bọn họ mà nói ngay cả chín trâu mất một sợi lông cũng không bằng, cho nên Lạc Vân Thanh đơn giản toàn bộ lĩnh hết.

Đừng thấy kim ngạch trong bao lì xì ít, nhưng số lượng cũng không ít, lĩnh hết cư nhiên đều lên tới mấy chục nghìn đồng Liên bang, đây chính là tiền lương mấy tháng của người thường nha.

【 Lạc Vân Thanh: Cảm ơn các vị gia trưởng đã tặng lì xì, mới đến cũng không biết phải nói gì cho tốt, nếu như vậy thì trước tiên xin nói cho mọi người một tin tức tốt, tinh tinh tinh~ chúc mừng mọi người! Hôm nay đề nghị mở thêm lớp của các giáo sư được thông qua, nghỉ hè năm nay chắc chắn sẽ mở thêm một lớp, con cái mọi người đều có thể tới nhé, tình hình cụ thể khi nào đi học sẽ thông báo trước cho mọi người trong diễn đàn.】

【 Lý Phan: Cảm ơn thầy cô, cảm ơn Vân Thanh, cũng cảm ơn mọi người, thực cảm kích các vị đã nỗ lực để Lý Ngôn có một cơ hội học tập như vậy, đến lúc đó tôi và vợ chắc chắn sẽ đốc thúc hắn nghiêm túc học tập, sẽ không để hắn cô phụ tâm huyết của thầy cô! 】

【 Thôi Nhã: Thật sự rất cảm ơn mọi người nỗ lực, hi vọng con gái của tôi cũng có thể thi đậu vào học viện Liên bang đệ nhất, trở thành học muội của tôi, quá yêu trường cũ của chúng ta!】

............

【 Milre: Để không cô phụ các thấy cô đã dụng tâm lương khổ, tôi ở chỗ này kêu gọi mọi người hình thành mặt trận liên minh thống nhất, cũng không thể vì con cái cầu tình mà mềm lòng được, hiện tại cũng là lúc bọn chúng cần nỗ lực, lúc này nhất định phải nỗ lực, phải biết là cổ nhân đã có cậu trẻ không nỗ lực về già tiền đồ kém cỏi! 】

【 Uông Nhạn Yên: Hiện tại chắc chắn phải nỗ lực rồi, phải biết là nhà tôi chỉ có một đứa con, đứa nhỏ kia còn cả ngày thất thần không muốn học chỉ muốn chơi, lần này tôi cũng sẽ không phóng túng hắn, tôi và chồng quyết định đến lúc đó ai rảnh thì người đó học cùng nó, tôi cũng không tin có chúng ta nhìn chúng còn không thể học tập tốt được!】

【 Randy: Chị Yên, chúng ta đều bận ngồi trông con học thì không thực tế, nhưng nếu trong nhà có anh chị hoặc là anh chị em họ gì đó thì có thể nhờ bọn họ trông dùm, phải biết là danh ngạch lần này không dễ có được, mặc kệ thế nào cũng phải đốc thúc bọn chúng nỗ lực học tập. 】

Thật vất vả làm nũng bán manh cầu xin đủ kiểu mới được ba mẹ cho mình xem lịch sử trò chuyện trong diễn đàn - Lý Ngôn nhìn thấy những thứ này liền sợ tới mức cả người phát run.

Hiện tại hắn đối với vị thần tượng kia của mình vừa yêu vừa hận!

Yêu là vì cậu chính là thần tượng của mình, hận là vì cậu khiến mình sắp trải qua cuộc sống "địa ngục".

Ngươi được lắm!

Tâm tình hạ xuống Lý Ngôn thừa dịp ba mẹ không chú ý trộm chụp mấy tấm ảnh màn hình trò chuyện chia sẻ cho các bạn nhỏ đồng bệnh tương liên, kết quả ngoại trừ một số ít người vốn dĩ đã có ý định nỗ lực học tập ra, những thiếu niên khác không ai không tạc mao!

Đậu xanh! Lạc Vân Thanh này cũng quá đê tiện đi? Người ta bằng thực lực tiến đánh vào vòng giao tế của giới thượng lưu, cậu ta cư nhiên bằng thực lực của các thầy cô giáo tiến đánh vào giới phụ huynh?

Tuy không thể không nói loại phương này dùng rất hay, hiện tại mọi người nhắc tới Lạc Vân Thanh đều là thái độ vô cùng hòa hợp.

Nhưng mà!!

Lạc Vân Thanh sao lại làm thế được chứ! Dùng sự đau khổ của bọn họ đổi lấy hạnh phúc cậu ta không đau lòng sao?

Đương nhiên không đau lòng thậm chí rất là vui vẻ, Lạc Vân Thanh tỏ vẻ có chút hận không thể lại thêm vài lần.

Phải biết là từ khi đưa ra danh sách khách mời đính hôn luôn có những người không biết thông qua con đường gì tìm được mình sau đó lắc lư qua lại trước mặt mình.

Nhưng từ khi việc này xảy ra, không còn ai "ngẫu nhiên đụng phải" cậu nữa, thậm chí khi hai bên gặp nhau nếu không phải bị cậu nhìn thấy, có lẽ rất nhiều người sẽ lựa chọn quay đầu đi luôn, thấy cậu thì giống như nhìn thấy quỷ.

Ha ha ha, nghĩ thôi cũng đã thấy sướng, còn không phải chỉ là học bù thôi sao? Nếu đổi thành trẻ em ở Thiên triều xem ngươi thế nào? Đứa nhỏ nhà người ta học bù đến chết lặng luôn ấy chứ.

Tiễn đi một vị phụ huynh cuối cùng muốn tới "đi cửa sau", cuối cùng Lạc Vân Thanh cũng có thể quay lại trường học.

Nhưng không nghĩ tới chỉ hết một kỳ nghỉ đông quay lại mà thôi, học viện Liên bang đệ nhất cư nhiên thật sự dựa theo kế hoạch của bọn họ thực hiện hoàn toàn thay đổi lớn!

"....."

"Bạn học của em thật lợi hại."

Nhìn khắp trường chỉ cần là nơi có thổ nhưỡng đều bị trồng đầy rau quả, Leonard dùng một loại ngữ khí khâm phục nói.

Không nên trách hắn không hiểu biết, thật sự là đi học nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như thế.

Hả? Nghe vậy Lạc Vân Thanh quay đầu lại, làm như khó hiểu.

Vừa về trường liền khen bạn học của mình là cái thao tác gì vậy?

Nhưng chậm rãi nhìn nét kinh ngạc cảm thán trong mắt người khác cậu đã hiểu.

Nhưng.....thờ ơ không quan tâm!

Thật là! Còn không phải là sử dụng đất bỏ không sao? Có cần ngạc nhiên như vậy sao? Hơn nữa học kỳ 1 bọn họ đã lục tục khai thác thổ địa, học kỳ này chỉ là khai thác thêm thôi, hơn nữa chỉ là thực vật gieo xuống đến thời kỳ trưởng thành mà thôi, xét đến cùng chính là cảm thụ bằng mắt với thực tế mà thôi!

.......

"Trách không được trường của chúng ta đối tốt với học sinh hệ thực vật học như vậy, này quả thực chính là bảo bối cục cưng! Đọc sách nhiều năm như vậy ta chưa thấy qua học sinh giống như hệ thực vật học trường chúng ta, đều bị Thần Nông nhập vào người, nhìn thấy đất trống cả người không thoải mái tỉnh táo."

"Tôi cảm thấy khá tốt, khà khà rau củ mà hệ thực vật học kỳ này trồng ra hẳn là có thể cung ứng số lượng lớn cho nhà ăn của trường học nhỉ? Vừa rẻ lại ngon, đáng tiếc lúc trước không đoạt được, lần này hẳn là không cần đoạt?"

"Thật hâm mộ bọn họ ở trường học còn có thể vừa học vừa làm? Aiz....! Sớm biết vậy tôi đã ghi danh vào hệ thực vật học."

"Không, cậu nói sai rồi, người ta không không phải vừa học vừa làm mà là làm giàu! Cậu nhìn xem rau củ quả bên ngoài bán giá bao nhiêu tiền đi, cho dù bọn họ bán cho trường học nửa giá cũng có thể kiếm đủ, cậu xem đất đai dùng để trồng trọt trong trường học chúng ta lớn thế nào? Ngay cả chỗ ngắm cảnh cũng chuyển thành chỗ trồng trọt, nhưng học sinh hệ thực vật thì sao? Ngoại trừ những học sinh năm 3 năm 4 trên thực tập ở bên ngoài trường không tham dự vào, tất cả học sinh tham dự vào cũng không tới 200 người, nhiều tài phú như vậy chia cho có bấy nhiêu người như thế, đây là một giây liền biến thành thổ hào!"

Nói tới đây người bên cạnh càng thảo luận càng sôi nổi, thảo luận thảo luận liền biến thành hâm mộ, ở trong lòng tính toán qua loa một chút tiền lời mà học sinh hệ thực vật năm nay có thể kiếm được, sau đó mọi người hận không thể bản thân cũng là người của hệ thực vật học!

Sự thật cuối cùng cũng đúng như bọn họ suy nghĩ, tiền cầm tới tay bọn học sinh cũng phát ngốc.

Chính là trường học, mọi người cũng có tâm cống hiến có trường học, cho nên giá cả rau của hệ thực vật học cung cấp chỉ chưa tới một nửa giá cả thị trường, vốn dĩ cho rằng không kiếm được mấy, nhưng không sánh nổi....học viên Liên bang đệ nhất rộng a, hơn nữa bọn học sinh còn tận dụng mọi thứ để gieo trồng.

Vì thế số tiền này ngoại trừ tỷ lệ nhất định rút ra để xây dựng quỹ học bổng cho hệ thực vật học, cùng với đổi mới phương tiện cơ sở học tập của hệ thực vật ra cư nhiên còn thừa rất nhiều?

Dựa theo độ cống hiến của từng người, mỗi người ít nhất được chia mấy chục nghìn, nhiều người thậm chí còn được chia hai ba trăm nghìn!

Mấy chục nghìn! Mấy trăm nghìn!

Này đối với mấy học sinh nghèo trên người không có mấy tiền mà nói có thể gọi là một đêm phát tài a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio