Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

chương 192: được công nhận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôm hai viên đá giá trị xa xỉ, Leonard có chút hoảng hốt.

Nói về lý! Là một người nắm giữ trong tay mỏ quặng phỉ thạch dồi dào, đối với Leonard mà nói hắn vốn dĩ không nên bị hai viên đá tầm thường này dọa, nhưng trên thực tế hắn xác thực bị dọa rồi!

Dù sao hai khối phỉ thạch này không phải là phỉ thạch bình thường, mà là thiên nhiên điêu khắc tinh xảo, là hàng mỹ nghệ thiên nhiên, là báu vật độc nhất vô nhị, là đồ vật hiện tại có thể lập tức tiến vào viện bảo tàng!

Bởi vậy có thể thấy được chúng nói trân quý tới mức nào! Cũng cỡ nào....dễ dàng nghênh đón những kẻ không có ý tốt.

Nghĩ tới đây, Leonard không khỏi cẩn thận nhìn ngóng bốn phía, quả nhiên nhìn thấy một vài thân ảnh lén lút rời đi.

Leonard cau mày, đem hai viên đá quý đặt lên bàn giải thạch, sau đó mở ra thiết bị đầu cuối tìm cấp dưới của Horae gia ở Mang tinh, gửi tin tức yêu cầu bọn họ mau chóng tới đây.

Nhìn thấy dấu tích thể hiện "đối phương đã xem", Leonard mới tắt đi thiết bị đầu cuối.

Tiến lên một bước, hắn đi tới cái bàn bên cạnh bàn giải thạch mà sư phụ giải thạch đặt ly nước, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ màu bạc mà Đa Bảo Trai cung cấp miễn phí cho khách hàng để đựng đá quý.

Mở hộp nhỏ ra, chỉ thấy bên trong hơn phân nửa hộp là chất lỏng màu xanh lam.

Leonard đem hai khối phỉ thạch bỏ vào, chất lỏng tiếp xúc với phỉ thạch nhanh chóng lan tỏa, ngưng kết, cuối cùng biến thành vật thể trong suốt nửa mềm nửa rắn, đem hai khối đá quý ổn định vững chắc bên trong.

"Anh bạn nhỏ, cậu nhìn cậu xem, nóng vội đóng gói như vậy làm gì chứ? Còn không phải là chưa hài lòng giá cả sao? Muốn bao nhiêu cậu cứ nói." Nhìn thấy động tác đóng gói của Leonard có người liền sốt ruột, cư nhiên đem cơ hội ra giá nhường cho bọn họ.

"Đúng vậy đúng vậy, hai anh bạn nhỏ, các cậu xem vận khí của các cậu thật đúng là tốt, mở ra hai khối đá quý cực phẩm, vừa vặn mỗi người một cái không tổn thương tới tình cảm! Mang tinh bên này cái khác không dám nói, cửa hàng ngọc thạch có rất nhiều, người làm nghề sản xuất ngọc thạch cũng nhiều, cho nên mọi người có nhãn lực đều hiểu giá cả, ra giá đủ hợp lý, cậu đi chỗ khác cũng không nhất định có cái giá này! Hơn nữa...các cậu cầm theo bảo vật đi lại khắp nơi như vậy rất là nguy hiểm!" Lão bản Đa Bảo Trai thấy hai người muốn rời đi không khỏi cũng có chút nóng nảy, vội vàng tận tình khuyên bảo, lời nói mang theo ý khuyên nhủ.

Lời hắn nói cũng không hoàn toàn đúng cũng không hoàn toàn sai!

Ở nơi bình thường, đúng là có rất ít người sẽ ra giá mấy trăm triệu thậm chí hơn 1 tỷ để mua một viên đá quý, cho nên Mang tinh bên này báo giá kỳ thực cũng đã tương đối hợp lý, nếu muốn giá cao hơn thì chỉ có thể mang tới hội đấu giá hoặc là tìm một phú hào không thiếu tiền thích thứ này.

Nhưng hội đấu giá làm gì dễ vào như vậy? Không có cách vào ngươi cầm hai khối đá quý cực phẩm đi tới hội đấu giá? Có thể đi tới cửa hội đấu giá đã coi là ngươi lợi hại, cái này có rất nhiều người chơi ám chiêu.

Phải biết rằng thế giới này từ trước tới nay đều không chỉ có ánh sáng, ở nơi người thường không thấy luôn có hắc ám ẩn dấu ở trong bóng tối.

Lão bản Đa Bảo Trai khuyên bọn họ như vậy cũng là có ý tốt, dù sao thạch liêu bọn họ mua cũng là ở nơi này, cũng là giải ra ở nhà hắn, tuy hắn yêu tiền, nhưng điểm mấu chốt đạo đức cơ bản hắn vẫn có, nếu thật xảy ra vấn đề liên quan tới an toàn gì đó lương tâm của hắn cũng sẽ băn khoăn.

Nhưng bất đắc dĩ chính là hắn cũng vô lực đối kháng, hoặc là nói Lạc Vân Thanh bọn họ đối với hắn mà nói chỉ là người thường, còn không đáng hắn thương gân động cốt đi bảo vệ, cho nên chỉ có thể lấy phương thức uyển chuyển như vậy nhắc nhở hai người trẻ tuổi, để cho bọn họ hiểu ra là được rồi.

【Hả hả hả! Nói thế nào nhỉ? Cứ cảm thấy quái quái! Người ta rõ ràng đều biểu hiện ra không muốn bán, vì sao đám người Mang tinh kia còn ra giá hăng say như vậy nhỉ? Quả thực giống như là ép mua ép bán! 】

【Cũng không hẳn ╮( ̄▽ ̄ ")╭, người ta là sốt ruột cho nên ra giá lớn tiếng một chút, hơn nữa bọn họ cũng không làm gì hai vị tiểu ca kia, chỉ ra sức báo giá, có lẽ cũng là hi vọng hai người nhìn vào giá cả đem đồ vật bán đi.】

【 Một tiểu bạch không hiểu giá cả thị trường tỏ vẻ tuy hai khối phỉ thạch kia đúng là rất đẹp, nhưng chúng nó đáng giá tới mức đó sao? Có thể nói quá hay không! Nhóm người này mua rồi có thể hồi lại vốn được không? (* ̄▽ ̄)y】

Nhưng mà......

Lòng hiếu kỳ giết chết miêu: "Thật sự rất xin lỗi nha, ta không thể thỏa mãn yêu cầu của bạn [ ta thực nghi hoặc tiểu đồng hài ] này, bởi vì hai vị tiểu ca ca kia thoạt nhìn không thích bị vào hình ╮( ̄▽ ̄")╭."

Tuy rằng Miêu Miêu là chủ blog, nhưng Miêu Miêu có nguyên tắc của mình!

Vừa rồi không cẩn thận chụp phải vị tiểu ca kia cậu ấy đã không được tự nhiên, hiện tại còn cố ý đem camera phát sóng trực tiếp hướng vào mặt người ta?

Tha thứ nàng, nàng thật sự không làm được chuyện như vậy.

【 Miêu Miêu nữ thần làm ơn được? Không cần chính diện mặt bọn họ, chỉ cần chụp bóng lưng hoặc là sườn mặt thôi được không? Hơn nữa vừa rồi bọn họ cũng có thoáng qua vào màn ảnh, ta chỉ muốn nhìn lại để xác định một chuyện thôi! 】

Xác định một chuyện? Miêu Miêu trong lòng bắt đầu ngứa! Tinh thần bát quái hừng hực bốc cháy.

Đậu xanh rau má! Lạc Vân Thanh và Leonard?!!

Phòng phát sóng trực tiếp của Miêu Miêu nổ rồi, Miêu Miêu há to miệng, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, mới ngắn ngủn một phút đồng hồ số người online trong phòng nàng từ 1 triệu tăng tới 3 triệu lại tăng tới 7 triệu cuối cùng dừng lại ở con số 10 triệu?

Chỉ là tin tức Leonard và Lạc Vân Thanh xuất hiện mà thôi! Vì sao lại cảm thấy còn thu hút hơn cả ảnh đế và ảnh hậu như vậy?

Phải biết rằng năm đó phòng phát sóng trực tiếp Vạn Ý mời một vị tân ảnh hậu cực kỳ nổi tiếng và thu hút tới phát sóng trực tiếp, trước nửa giờ cũng chỉ là hai ba chục triệu người xem, thời điểm cao nhất cũng chỉ 50 triệu người xem! Nhưng hiện tại! Lạc Vân Thanh và Leonard vừa xuất hiện ngắn ngủi một hai phút liền bạo tăng lên hơn 10 triệu người xem?

Xem ra truyền thuyết trong giới quả nhiên không giả! Fan trong tài khoản Thiên Bác của Leonard và Lạc Vân Thanh một cái cũng không phải là mua, fan trên tài khoản tất cả đều là fan chân thật.

Cho nên nói khó trách hai người bọn họ vừa ra đề tài gì đề tài đó lập tức là có thể lên hot search.

Dù sao fan trên tài khoản của hai người đều là thật, với mấy trăm triệu fan của bọn họ chỉ lấy làm đơn vị tính toán.

Nhưng Miêu Miêu cũng không ghen tị, nghĩ tới lúc trước mình có được chữ ký đổi vận của Lạc Vân Thanh, sau đó lại nhìn nhìn lớp vỏ đá vụn trên đài giải thạch, Miêu Miêu quả thực hưng phấn đến choáng váng!

Trách không được! Trách không được vận khí lại tốt như vậy, thì ra là Lạc Vân Thanh! Hết thảy đều nói thông suốt!

Lạc Vân Thanh! Cẩm Lý hình người Lạc Vân Thanh! Cậu ấy hiện tại đang đứng trước mặt nàng chỉ cần khẽ giơ tay là có thể chạm tới!!! Cho nên nàng có nên xông lên nắm tay cậu ấy một cái? Có lẽ nắm tay xong nàng liền sẽ đổi vận?

Miêu Miêu bên này thực nghiêm túc tự hỏi khả năng xông lên nắm tay, Lạc Vân Thanh bên kia liền phải rời đi.

......

"Không cần ra giá, hai khối đá quý này chúng tôi đều tính toán để tặng người, cho nên sẽ không bán." Lạc Vân Thanh cười cự tuyệt người ra giá, lời nói là thật khiến người khó có thể tin.

Nhưng ở đây mọi người liền nghĩ tới vừa rồi thái độ của hai người này đối với hai viên phỉ thạch, lại cảm thấy lời cậu nói vô cùng có khả năng là thật.

Dù sao thái độ đạm nhiên như vậy nếu không phải nhà cực giàu thì căn bản không làm được, đối mặt với tiền tài kếch xù đủ để thay đổi cả đời đừng nói người trẻ tuổi, mà ngay cả tuổi bọn họ có mấy ai là có thể thản nhiên đối mặt, mặt không đổi sắc?

Còn người ta thì sao? Hờ hững bình thản!

Loại cảm giác biểu hiện rõ ràng đạm mạc với tiền tài này khiến người thực kinh ngạc, cũng trở thành nguyên nhân khiến người khác không dám làm ra hành động kịch liệt.

Hơn 1 tỷ đồng Liên bang còn thờ ơ, vậy nói lên nhà bọn họ không phải là phú quý bình thường!

Nghĩ đến hai người có thể là công tử ca xuất thân từ một gia tộc đỉnh cấp lợi hại của Liên bang, những người khác sau khi bọn họ cự tuyệt muốn rời khỏi cũng không dám cản trở, chậm rãi tản ra một lối đi.

Kết quả chưa đợi bọn họ ra tới cửa lớn của Đa Bảo Trai, một đám mười mấy bảo tiêu thoạt nhìn phi thường bưu hãn ăn mặc phỏng chế quân trang liền tới.

Nhìn đám bảo tiêu kia hướng hai người hành lễ sau đó cung kinh đi theo phía sau hai người, mà hai người cũng như theo thói quen tự nhiên tùy ý chọn một phương hướng rời đi, trong lòng lão bản Đa Bảo Trai thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đám bảo tiêu kia vừa nhìn liền biết không phải bảo tiêu bình thường, hơn nữa có thể kịp thời có mặt chứng tỏ cũng có thế lực nhất định ở Mang tinh, cho nên sự an toàn của hai người tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi bọn họ đi xa, đám quần chúng vây xem bị trấn trụ bởi thiên đoàn bảo tiêu sôi nổi tỉnh lại, vọt tới khu đổ thạch của Đa Bảo Trai một bên mua nguyên thạch một bên nghị luận sôi nổi.

"Đậu xanh, thật hâm mộ, có tiền có nhan sắc lại còn có vận khí tốt, thật là nhân sinh người thắng, không được, ta cũng muốn mua tảng đá thử vận may xem thế nào, có lẽ ta cũng là một nhân sinh người thắng tiếp theo!"

"Thật CMN phương thức rời đi quá phong cách! Đám bảo tiêu này thật sự là thần khí bức người!"

"Lại nói các cậu có cảm thấy hai người kia trông quen quen không? Tôi cứ cảm thấy đã nhìn thấy bọn họ ở đâu rồi."

"Cậu vừa nói như vậy tôi cũng cảm thấy thế, đặc biệt là nhìn bóng dáng, càng nhìn càng cảm thấy tôi quen biết bọn họ, nhưng chính là sống chết nghĩ không ra....!"

"Đậu xanh! Tôi biết là ai rồi, là vị nhân huynh vừa mới cầm Noah thưởng!! Lạc Vân Thanh a, người bên cạnh kia là vị hôn phu của cậu ấy Leonard, Leonard Horae!"

......

"Đại ca, ngươi đi rồi chúng ta có muốn đuổi theo không?"

Một con hẻm tối cách Đa Bảo Trai một khoảng có một nam nhân vẻ mặt gian xảo nói với tráng hán bên cạnh.

Tráng hán nhả ra một ngụm khói thuốc, híp mắt nhìn theo phương hướng của Lạc Vân Thanh một cái, sau đó ném điếu thuốc xuống, dùng chân dẫm tắt tàn lửa.

"Đuổi cái gì mà đuổi? Ngươi biết là ai không mà muốn đuổi theo? Không muốn sống nữa à?"

Nam nhân kinh hãi biến sắc: "Không muốn sống? Là người chúng ta không thể trêu vào?"

Tráng hán cười nhạo một tiếng: "Có biết gia tộc Horae không?"

Sao có thể không biết, lần này không một ai lên tiếng.

Hồi lâu, hai người mới quyết định rời đi, vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ đột nhiên có một đám người mặc quân trang tiến tới, đám người kia không nói hai lời liền bắt hai người lại.

Hai người: "......"

Khoan đã! Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao muốn bắt bọn họ, bọn họ chưa kịp làm cái gì mà!

"Chúng ta làm gì, các ngươi biết chúng ta là sao mà dám xằng bậy? Mau buông chúng ta ra."

Nghe xong lời này, hai quân nhân không thèm nhìn hắn, đem người đưa tới quân đội ở Mang tinh thẩm vấn sau đó tiếp tục đi bắt người.

Ha ha mấy tên ngu ngốc này ngay cả người của Horae gia cũng dám động, thật đúng là coi mình là ai chứ?

Trêu chọc Lạc Vân Thanh và Leonard? Coi Horae gia là kẻ ăn chay sao?

Không nhìn thấy mấy kẻ "thích chơi trò trẻ con" trước kia hiện tại đều tập thể xuống đài sao?

Chọc ra cái sọt thì cứ chờ bị đánh chết đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio