Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

chương 205: giải thưởng rohr

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên mí mắt, Lạc Vân Thanh trở mình, đem mặt chôn trong chăn muốn tiến hành hoạt động ngủ nướng đã lâu không gặp.

Nhưng đáng tiếc thói quen dậy sớm khiến cậu không thể ngủ được như trong tưởng tượng, thời gian nằm càng lâu đầu óc càng thanh tỉnh, cuối cùng nằm hơn 10 phút thật sự không được Lạc Vân Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ bò dậy, vệ sinh xong đi xuống lầu.

"Tỉnh rồi à?" Nghe được tiếng bước chân truyền tới từ trên lâu, Leonard ngẩng đầu, thấy Lạc Vân Thanh cười cười, ôn nhu hỏi.

Tươi cười nơi đuôi mày khóe mắt kia có thể thấy được hắn rốt cuộc có bao nhiêu vừa lòng với "hoạt động" tối hôm qua.

Lạc Vân Thanh trợn trắng mắt, đừng nghĩ rằng cậu không nghe ra ý tứ trêu chọc của hắn, còn không phải là cho rằng bản thân cái kia rất lợi hại sao, a...này có gì mà đáng để đắc ý?

"Em muốn ăn sáng món gì? Anh bảo đầu bếp làm."

Ăn sáng? Lạc Vân Thanh lắc đầu, có lẽ bởi vì qua thời gian ăn sáng thường ngày quá lâu hiện tại không cảm thấy đói, vì thế nghĩ nghĩ, Lạc Vân Thanh ghé lên sô pha nói: "Không ăn, đợi lát nữa ăn cơm trưa."

Không ăn? Vậy đói bụng thì phải làm sao?

Leonard cũng sẽ không để Lạc Vân Thanh phá hư thân thể của mình như vậy, vì thế hắn lập tức đi vào phòng bếp, mang ra một chén cháo hải sản còn có một chồng thơm nức đồ ăn sáng để tới trước mặt Lạc Vân Thanh, lại đem người đang ăn vạ trên sô pha tới bàn ăn cơm.

Ừm, thật thơm!

Vốn đang không đói bụng không muốn ăn thứ gì, Lạc Vân Thanh nhìn thấy bữa sáng đầy đủ hương vị màu sắc trước mặt lập tức quên mất lời mình vừa mới nói, cầm lấy thìa say sưa ngon lành ăn cháo hải sản và đồ ăn sáng toàn bộ ăn xong, một chút cũng không còn thừa.

Thấy cậu ăn không ít, Leonard ngồi ở bên cạnh đưa qua một ly nước chanh.

"Đi thôi." Uống xong nước chanh, cảm thấy không cần ăn cơm trưa, Lạc Vân Thanh đứng lên vươn vai một cái, sau đó lười biếng gọi Leonard.

Hôm nay bọn họ cần tới trang viên Hoa Hồng để xem hiện trường bố trí hôn lễ, nếu không hợp ý thì cần bàn bạc lại tại hiện trường.

Hiện tại cách thời gian hôn lễ chỉ còn một tuần ngắn ngủi, cho nên toàn thể nhân viên công tác tại trang viên Hoa Hồng bên kia đều đang chờ lệnh, ngoại trừ đoàn đội tổ chức hôn lễ ra, đầu bếp, lễ nghi, nhân viên phục vụ, thành viên ban nhạc cho hôn lễ...đã xong xuôi, hơn nữa mỗi ngày đều đang luyện tập.

Khi Lạc Vân Thanh tới còn nhìn thấy quản gia đang huấn luyện nhóm nhân viên phục vụ ở trong đại sảnh sẽ tổ chức tiệc cưới.

Nhân viên phục vụ tiệc cưới mặc kệ là nam hay nữ, diện mạo của tất cả nhân viên đều trên tiêu chuẩn, có người thậm chí còn không kém minh tinh bao nhiêu.

Trên tay họ cầm một cái khay, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, tư thái nho nhã lễ độ uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu động khiến người vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái.

Khi Lạc Vân Thanh và Leonard tiến vào, quản gia của trang viên Hoa Hồng vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người tạm dừng huấn luyện.

Đối với quản gia việc huấn luyện nhân viên phục vụ là việc bình thường, nhưng nhân viên còn chưa thành thục không nên triển lãm cho chủ nhân xem, thứ cho chủ nhân xem đều phải tinh xảo, hoàn hảo! Cho nên khi ông nhìn thấy chủ nhân tới đây lập tức kêu dừng lại.

"Chào hai vị thiếu gia." Lão quản gia mặc tây trang không chút cẩu thả dùng một lại giọng điệu tao nhã lễ độ chào hỏi hai người.

Lão thân sĩ phong độ nhẹ nhàng khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được đem tầm mắt dừng trên người ông, nghĩ thầm: Lão thân sĩ phong vận như này nếu bị những tiểu nữ sinh trên Thiên Bác nhìn thấy chỉ sợ cũng phải thét chói tai gọi nam thần.

"Chúc một ngày tốt lành, Charlie tiên sinh." Hai người lễ phép gật đầu, tư thái lễ nghi ở trước mặt Charlie có thể nói đủ 100 điểm!

Phải biết rằng ngày thường hai người kỳ thực đều rất tùy tiện, tuy một người gia thế tốt, một người có địa vị xã hội cao, nhưng vì bọn họ có sắc đẹp, cho nên mặc kệ làm gì cũng vẫn đẹp, cho nên cũng không có theo đuổi cao đối với lễ nghi, chỉ cần không trở ngại là được.

Nhưng ở trước mặt Charlie, hai người không tự chủ được liền thể hiện ra lễ nghi tốt nhất, thậm chí còn lo lắng sẽ bị mắng ==

Dù sao ở trong mắt của Lạc Vân Thanh, Charlie thật sự rất giống thầy giáo dạy lễ nghi vừa khắc nghiệt vừa ưu nhã khéo léo lại không có nhân tình của các quý tộc thời cổ ở Châu Âu.

Nhưng may mắn chính là Charlie cũng không phải loại người này, đối với hai vị tiểu chủ nhân lộ ra lễ nghi thập phần lơi lỏng Charlie cũng không có bất mãn, ngược lại cảm thấy cũng không tệ lắm!

Không thể không nói không phải ai cũng giống ai!

......

Thế nhân đều nói tiền nào của nấy, lời này xác thực rất có đạo lý, hiện trường tiệc cưới giá trên trời được đoàn đội kế hoạch xây dựng ra hiệu quả so với mô hình còn khiến người chấn động hơn.

"Lạc tiên sinh, Leonard tiên sinh, các ngài đối với hội trường như này có vừa lòng hay không? Có cảm thấy có chỗ nào cần sửa chữa hay không?" Chủ kế hoạch tuy rằng phi thường vừa lòng tác phẩm của mình, nhưng vẫn như cũ một mực cung kính hỏi.

Dù sao hắn vừa lòng cũng không đại biểu khách nhân cũng vừa lòng, khách nhân muốn sửa liền sửa! Muốn sửa như thế nào thì sửa như thế đó, ai cũng không thể vượt qua được tiền.

"Như vậy rất tốt."

"Có thể."

Hai người khẳng định làm chủ kế hoạch cười như nở hoa, thậm chí càng cố gắng làm việc!

Phải biết rằng nhân viên tổ chức bọn họ có một bộ phận cũng tham dự kế hoạch tổ chức lễ đính hôn của Lạc Vân Thanh và Leonard!

Kết quả khi kết thúc bọn họ không chỉ được trả một bút thù lao phong phú mà còn được tặng một bao lì xì lớn!

Bao lì xì này lớn cỡ nào? Đó chính là so với thù lao của tất cả công việc của bọn họ còn cao hơn! Điều này còn chưa đủ khiến người tranh nhau mà chạy sao? Xem trên phương diện tiền nong, chủ kế hoạch đều muốn dùng phương thức đối đãi với tổ tông để đối đãi với hai người.

Hôn lễ có rất nhiều việc vặt, không đơn giản chỉ là vấn đề hội trường, còn có rất nhiều vấn đề khác, hơn nữa bởi vì gần đây Alice bận, cho nên những việc này chỉ có thể để hai người ra mặt xử lý, vì thế Leonard và Lạc Vân Thanh dứt khoát không về nữa, trực tiếp ở lại trang viên Hoa Hồng, mở ra tiết tấu sinh hoạt bận rộn.

......

Thí nghiệm lâm sàng "Nước thuốc hi vọng" đã tiến vào giai đoạn ổn định, hơn nữa trước mắt tất cả người bệnh được tiêm thuốc cũng không có xuất hiện tác dụng phụ nào quá lớn, tin tức này vừa tuyên bố lập tức trở thành trọng điểm thảo luận của mọi người.

Kỳ thật mặc kệ phía chính phủ có công bố mấy tin tức này hay không, thái độ của nhóm dân chúng bình thường đối với "nước thuốc hi vọng" rất là cuồng nhiệt.

Rốt cuộc cuồng nhiệt tới mức độ nào?

Phải biết rằng từ khi nước thuốc hi vọng xuất hiện cho tới nay vẫn luôn chiếm cứ vị trí số 1 trên hot search, sau đó trên bên chính phủ thậm chí còn làm cho nó trở thành đỉnh nhãn hot search trên Thiên Bác, mà dân chúng cũng đều theo thói quen mỗi ngày click mở hot search Thiên Bác, sau đó gia nhập vào thảo luận đề tài #Nước thuốc hi vọng#.

Miểu Miểu cũng giống như lúc trước, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là click mở vào vị trí hot search đỉnh # Nước thuốc hi vọng#, nhưng không nghĩ tới nàng vừa mới mở ra hot search liền nhìn thấy cái tiêu đề #Nước thuốc hi vọng & Giải thưởng Rohr#.

Mang theo một tia kích động mà chính mình cũng không nhận ra, Miểu Miểu click vào tiêu đề hot search này, sau đó lập tức thét chói tai!

"Miểu Miểu con làm gì thế? Sáng sớm đã đi gọi hồn à?" Mẹ của Miểu Miểu đang làm bữa sáng dưới lầu nghe thấy tiếng thét chói tai của con gái nhà mình không nói hai lời liền cầm xẻng cơm "bịch bịch bịch" chạy tới phòng con gái.

"Mẹ, mẹ xem Thiên Bác chưa?" Nếu là ngày thường chắc chắn Miểu Miểu sẽ bất mãn hành vi vào phòng mà không gõ cửa của mẹ mình, nhưng hôm nay nàng cũng không thèm để ý.

Thiên Bác? Mẹ Miểu Miểu hướng lên trời mắt trợn trắng, tiến lên muốn đem người kéo xuống giường: "Nhanh lên...mẹ làm gì có thời gian xem Thiên Bác, hiếm khi có được ngày nghỉ còn phải dậy sớm làm bữa sáng, mày thì hay rồi, ngủ đến mặt trời chiếu tới mông còn chưa thèm dậy, 10 giờ đến nơi rồi, mày còn không chuẩn bị rời giường à?"

"Không phải, mẹ, mẹ xem...... mẹ xem Thiên Bác rồi lại nói." Miểu Miểu nóng nảy.

"Mẹ xem Thiên Bác? Mẹ thấy mày cả ngày trầm mê vào Thiên Bác còn muốn kéo mẹ xuống nước theo? Xem một hồi mấy tiếng đồng hồ, nếu mẹ xem Thiên Bác đợi lát nữa mày phải uống gió Tây Bắc...."

Nghe mẫu thân đại nhân nhân nhà mình đứng ở mép giường nói lải nhải liên miên không biết rõ tình hình, Miểu Miểu há hốc mồm sau đó tay chân luống cuống đem màn hình thiết bị đầu cuối chiếu lên không trung, sau đó nghiêm trang chỉ vào nội dung trên Thiên Bác cho mẹ mình xem.

"Lạc Vân Thanh [ Nước thuốc hi vọng ] được vào danh sách đề cử giải thưởng Rohr!"

Lần này mẹ Miểu Miểu dừng lại, cẩn thận đọc tin tức bên chính phủ phát ra, sau đó bỗng nhiên một bên khóc một bên cười.

Miểu Miểu luống cuống tay chân an ủi mẹ mình: "Mẹ, mẹ đừng khóc chứ, đây không phải là chuyện tốt hay sao? Con đã nói nước thuốc hi vọng này nhất định sẽ thành công mà! Mẹ xem hiện tại giải thưởng Rohr cũng ra để chứng minh rồi! Phải biết là đây chính là giải thưởng Rohr đấy! Là loại giải thưởng y học quyền uy nhất trên thế giới đấy! Nước thuốc hi vọng có thể vào danh sách đề cử chứng tỏ nó chắc chắn không lừa người, cậu nhỏ thật sự có hi vọng được cứu rồi!"

Nhìn con gái vội vàng an ủi mình, mẹ Miểu Miểu nín khóc mà cười chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp.

Sờ sờ đầu con gái, mẹ Mụ Mụ hiếm khi lại dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ biết nước thuốc hi vọng chắc chắn có thể chữa trị bệnh gen, cho nên chúng ta cứ yên tâm chờ kết quả là được, hôm nay con muốn ăn gì? Đợi lát nữa mẹ dẫn con ra ngoài ăn."

Nghe được không phải ăn tay nghề bếp núc bình thường của lão mẹ nhà mình, hai mắt Miểu Miểu sáng lên, cười ha ha nhảy nhót tung tăng đi thay đồ, sau đó cùng mẹ mình đi tới một nhà hàng ăn đắt đỏ ngày thường không dám vào để chúc mừng.

Hôm nay ở Liên bang có không ít gia đình ra ngoài ăn cơm chúc mừng, lão bản nhà hàng nhìn doanh thu tăng vọt mà nhịn không được cười ha ha, mà người ăn cơm bên cạnh nhìn thấy đám người ăn cơm bên cạnh vừa ăn cơm vừa khóc, sau đó lại lên Thiên Bác bùm bùm đánh chữ tâng bốc!

......

"Từ khi phát sóng trực tiếp khảo hạch vẫn luôn theo dõi anh bạn nhỏ Lạc Vân Thanh,anh bạn nhỏ này không chỉ đẹp mà còn lương thiện, hiện tại chỉ số thông minh còn siêu cao, quả thực chính là báu vật của nhân loại! Giải thưởng Rohr đưa danh sách đề cử không uổng nên đem giải thưởng cho cậu ấy!"

"Không thể không nói tiểu tử Lạc Vân Thanh này thật sự rất tuyệt! Rất lợi hại! Tuổi còn nhỏ mà vẫn có thể tĩnh tâm làm thí nghiệm, hơn nữa còn nghiên cứu chế tạo ra thứ tốt như vậy tạo phúc cho Liên bang đại chúng, chú thật sự rất khen ngợi cháu."

"Giải thưởng Rohr a, giải thưởng y học Rohr a, nhìn danh sách những người được đề cử khác ta có thể khẳng định Lạc Vân Thanh nhất định sẽ đoạt giải ~! Ha ha ha, Vân Thanh đại đại đúng là lợi hại, thịnh thế mỹ nhan đầu óc thông minh = không ai có thể địch nổi"

"......"

"Tuy trong lòng đã sớm nghĩ tới [nước thuốc hi vọng] có khả năng sẽ tiến vào giải thưởng Rohr, nhưng chờ tới khi thật sự nhìn thấy [nước thuốc hi vọng] được lọt vào danh sách đề cử giải thưởng Rohr, ta vẫn cảm thấy trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, điều này lại chứng minh ta không phải đang nằm mơ!"

"Lại nói có phải [nước thuốc hi vọng] được vào danh sách đề cử của giải thưởng Rohr chính là một loại khẳng định? Cho nên thuốc này nhất định có hiệu quả phải không?"

"Điều này....ách ~~-______-, ai nói lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng Rohr thì [nước thuốc hi vọng] liền có hiệu quả? Logic của vị nhân huynh này là như thế nào vậy? [ dở khóc dở cười ]"

"Khà khà khà, ta tin tưởng @Lạc Vân Thanh nhất định có thể đạt được giải thưởng Rohr năm nay! Dù sao [nước thuốc hi vọng] chính là thành quả nghiên cứu khoa học quan trọng nhất trong ngần ấy năm đối với dân chúng, không gì sánh nổi! Đương nhiên quan trọng nhất là nó xác thực có hiệu quả (dựa vào kết quả thí nghiệm lâm sàng được công bố của tất cả những người bệnh tham gia thực nghiệm đều có trình độ bình phục khác nhau) cho nên sao có thể không đạt được giải thưởng chứ!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio