"Cậu không sao chứ?" Lạc Vân Thanh vẻ mặt lo lắng tiến lại xốc lên vạt áo của Leonard.
Khi ở trên cao, cậu thấy khi con sóng to kia đánh tới, ngực Leonard đã va vào mỏm đá phía trước, hơn nữa lực độ rõ ràng không nhẹ.
Leonard bắt lấy tay Lạc Vân Thanh, tuy hắn biết hẳn là bị thương một chút, nhưng không muốn Lạc Vân Thanh lo lắng, hắn chỉ lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, tôi không có việc gì."
"Không có việc gì? Sao có thể không có việc gì, vừa mới rồi cậu bị sóng đẩy đụng phải mỏm đá kia tôi đều thấy được." Lạc Vân Thanh ngữ khí nôn nóng, con ngươi mang theo một chút tức giận ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra.
Cậu không tin lời Leonard, cái gì mà không có việc gì? Đám nham thạch kia bình thường chỉ không cẩn thận va vào cũng đã đau rồi, huống chi bị sóng đánh vào chứ, chắc chắn sẽ càng đau hơn.
Leonard thở dài một hơi, thấy không ngăn cản được cậu, đơn giản liền buông tay ra, tùy ý cho cậu xốc lên vạt áo của mình.
Khối cơ bụng 8 múi ngày thường cực dụ hoặc hiện giờ không hấp dẫn được lực chú ý của Lạc Vân Thanh, chỉ thấy bắt đầu từ chỗ cơ bụng đến tận ngực, tất cả đều là vết đo đỏ, có chỗ còn xước da, một tia máu tươi chậm rãi rỉ ra, Lạc Vân Thanh tin rằng nếu không bao lâu, dấu vết này chắc chắn sẽ biến thành màu tím ứ thanh.
"Tê......"
Đương sự còn chưa lên tiếng, Lạc Vân Thanh nhìn đến liền nhịn không được hít môt hơi, đáy mắt càng mang theo đau lòng mà bản thân cậu cũng không phát hiện ra.
"Cậu sao lại không biết cẩn thận một chút chứ, đây là cậu đau đấy nhá."
Lạc Vân Thanh nhẹ nhàng buông vạt áo của hắn ra, nhưng lại nghĩ tới muốn bôi thuốc cho hắn lại lần nữa cẩn thận vén lên.
"Trời ơi, mau đi bôi thuốc đi!" giọng nói của Thái Tử Thành đột nhiên vang lên.
Vì xung quanh thật nhiều người vô tình cố ý nhìn sang bên này, hắn mới nhịn không được chạy tới, vốn tưởng mịt mờ nhắc nhở bọn họ chú ý một chút, trước công chúng không cần như vậy...khụ khụ....xốc quần áo. Nhưng không nghĩ tới vừa lại đây liền nhìn thấy miệng vết thương trên bụng và ngực của Leonard, lại còn chảy máu ra ngoài, Thái Tử Thành mới không nhịn được kinh hô một tiếng.
"Tôi đi lấy thuốc, cậu trông cậu ấy một chút." Lạc Vân Thanh ý bảo Thái Tử Thành lại đây, đem vạt áo vừa mới nhấc lên cố định lại, không cho nó rơi xuống.
Quần áo này vừa bùn vừa cát, lại còn ngâm nước biển, ướt đẫm còn mặc, dán vào miệng vết thương, không nói tới vấn đề cảm nhiễm, ngay cả nước biển mặn xót cũng khiến người đủ sảng.
"Leonard, cậu cũng quá trâu bò, không đau sao?" Nhìn thần sắc không chút nào nhận ra là bị thương của Leonard, Thái Tử Thành nghiêm nghị lên tiếng, ý chí này có bao nhiêu mạnh mẽ nha, nếu là hắn thì đã sớm ồn ào cho mọi người đều biết.
"Còn tạm." Leonard trả lời, ánh mắt dính vào người Lạc Vân Thanh đi ở xa.
Thái Tử Thành nhìn Leonard hai mắt chặt chẽ mà dính ở trên ngườiLạc Vân Thanh, vươn một bàn tay, quơ quơ trước mặt hắn, bất mãn nói: "Huynh đệ, hoàn hồn chưa, chúng ta còn ở chỗ này đấy, linh hồn nhỏ bé của cậu đã không thấy tăm hơi, cho chút mặt mũi, đừng như vậy được không."
Kết quả lại không nghĩ rằng Leonard hoàn toàn không để ý tới hắn, vẫn như cũ làm theo ý mình.
Bỗng nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, Thái Tử Thành lén lút hướng bốn phía nhìn thoáng qua, nhìn thấy không ai chú ý bên này mới bí mật ghé vào bên tai Leoanrd, nhìn thoáng qua hạ thân Leonard, mang theo nồng đậm lo lắng hỏi: "Những chỗ khác của cậu không có việc gì chứ?"
"Chỗ nào?" Tầm mắt còn ở trên người Lạc Vân Thanh, Leonard không phản ứng hỏi lại.
"Chính là nơi đó." Nghe được Leonard hỏi chuyện, Thái Tử Thành nhấn mạnh hai chữ "nơi đó".
Nghe đến đó, Leonard cuối cùng như hắn mong muốn quay đầu lại, nhưng nhìn Thái Tử Thành không nói lời nào.
"Leonard, nếu thật sự có việc cậu phải nói nha, không cần giấu bệnh sợ thầy, đây chính là liên quan tới tính-phúc cả đời của cậu nha, đừng ngại ngùng." Nhìn thấy vết thương trên bụng và ngực của Leonard, Thái Tử Thành có thể tưởng tượng đến Leonard là chính diện đụng phải, chính diện nha, vậy tiểu huynh đệ của hắn bị thương không phải là bình thường sao?
"Không có việc gì." Loáng thoáng, Thái Tử Thành giống như nghe được thanh âm nghiến răng nghiến lợi.
"Thật không có việc gì?"
"Đúng vậy."
"Không phải, vì sao tôi cứ cảm thấy là cậu đang chịu đựng, tôi còn phải nói cho Vân Thanh một chút, xem có thể kiểm tra một chút hay không." Thái Tử Thành cảm thấy vừa rồi thanh âm của Leonard không đúng, như thế nào có điểm giống như nhịn đau bi vậy?
Leonard: "......"
"Không cần, tôi thật không có việc gì." Leonard thật muốn một chân đem tên chày gỗ trước mặt này đá lên trời.
"Sao tôi cảm thấy thanh âm của cậu không đúng lắm?"Thái Tử Thành không sợ chết hỏi lại một câu.
"Tôi nói không có việc gì thì không có việc gì, cậu đi mau đi." Leonard mặt trầm xuống, thanh âm cũng trầm xuống, Thái Tử Thành vốn dĩ không nghĩ đi, nhưng thấy sắc mặt đen của hắn trong lòng không hiểu chột dạ, luôn mãi xác nhận không cần mình giúp nữa, chờ Lạc Vân Thanh tới, vẫn là cút.
Nhìn Thái Tử Thành giống như bị quỷ đuổi, Lạc Vân Thanh nhìn Leonard, nhướng mày hỏi: "Cậu sao lại dọa hắn?"
"Tôi không có."
"Tôi không tin." Khuôn mặt trắng nõn của Lạc Vân Thanh xả ra một nụ cười giả lả.
"Bôi thuốc, cậu nhịn đau một chút." Lạc Vân Thanh cầm một chai thuốc phun rửa sạch miệng vết thương, cũng không dò hỏi Leonard vì sao lại đột nhiên rời đi.
"Tê...."
"Đau?" Lạc Vân Thanh ngó Leonard một cái.
"Ừ." Thanh âm phát ra từ lồng ngực, có chút gợi cảm liêu nhân.
"Biết đau thì lần sau phải cẩn thận một chút." Lạc Vân Thanh miệng không khách khí nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Có lẽ vì không khí giữa hai người quá tốt, khiến cho đội viên vốn dĩ định lại đây có chút hơi xấu hổ, liền đứng ở bên cạnh, nhìn hai người bọn họ ứa ra bong bóng màu hồng.
May mà cũng không phải là vết thương lớn, bản thân có thể xử lý. Không lâu sau, Lạc Vân Thanh liền rửa sạch miệng vết thương của hắn, sau đó bôi một tầng thuốc trị thương.
Nói tới đây, Lạc Vân Thanh liền không thể không bội phục trình độ phát triển của kỹ thuật y học hiện tại, thuốc trị thương đơn giản hữu hiệu giá cả rẻ tùy ý có thể thấy được, rất tiện lợi cho dân chúng khi đi ra ngoài du lịch hoặc thám hiểm.
...........
Vì Leonard bị thương, tiểu đội Thực Vật vốn đang tính toán trở về quyết định lưu lại nơi này, ngày mai lại tính tiếp.
Bên ngoài thi đấu đúng như mọi người suy nghĩ, chính thức tiến vào giai đoạn gay cấn, thủ đoạn ùn ùn không dứt, hỉ nội khôi hài học sinh vì lần ngày nghiêm túc thi đua tăng thêm một tia nhẹ nhàng.
Nhưng những điều này tiểu đội Thực Vật vô duyên được biết, vì vận khí của bọn họ trước sau như một tốt, cư nhiên thật sự một buổi chiều cộng thêm một buổi tối cũng chưa gặp phải người nào khác, khiến cho bọn họ buồn bực không thôi, nhàm chán đến nỗi chỉ có thể tự tìm việc mà làm.
Chơi chơi, học tập, đặc biệt là học sinh năm nhất hệ thực vật học, từ buổi chiều đã bắt đầu có rất nhiều người ngồi xổm một bên nghiên cứu thực vật nơi này, thiết bị đầu cuối không lên được mạng cũng không mở được sách điện tử, vài người liền ghé vào cũng nhau giao lưu học tập, ngươi đem tri thức ngươi biết nói cho ta, ta đem tri thức ta biết nói cho ngươi, cuối cùng thậm chí vì từng người quan điểm khác nhau, tiến hành một hồi biện luận "hữu hảo", tuy cuối cùng ai cũng không phục ai, nhưng tri thức lại đều học được.
Bầu không khí nhiệt tình yêu thích học tập như vậy khiến cho những người khác cả người không được tự nhiên, vốn đang cảm thấy không có gì, nhưng mình thì đang chơi, người khác lại đang học tập, bên trong thoải mái luôn mang theo một chút cảm giác tội ác, cuối cùng thật vất vả ngao đến ngày hôm sau muốn đi trở về, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như chút được gánh nặng, khiến cho đám tân sinh hệ thực vật không thể hiểu nổi.
Mỗi người của tiểu đội Thực Vật đều có thẻ bài âm dương thăng cấp, thậm chí trên tay Lạc Vân Thanh còn dư hai cái thẻ dương, vốn dĩ thỏa thỏa tất cả mọi người đều có thể thăng cấp, nhưng hiện tại tăng thêm một cái Diana, vì nguyên nhân gặp nạn, nàng vốn dĩ có một cái thẻ bài âm cũng bị nước cuốn đi, cho nên hiện tại cũng không có gì cả.
Lạc Vân Thanh thấy nàng đáng thương đem hai cái thẻ bài dương cho nàng, còn nàng có thể đem một cái thẻ dương trong đó đổi được một cái thẻ âm để đủ điều kiện thăng cấp hay không liền dựa vào vận khí vậy.
Thật ra Diana không nghĩ tới đoàn người Lạc Vân Thanh cư nhiên hào phóng như vậy, nghĩ tới lúc trước mình vô duyên vô cớ còn cố ý trào phúng người ta là "đồ nhà quê", Diana mặt già đỏ lên, ậm ừ nửa ngày mới ngượng ngùng nói chuyện, cuối cùng cầm thẻ bài dương Lạc Vân Thanh đưa, lại tìm cậu xin lỗi một lần, tuy lúc trước nhận ra Lạc Vân Thanh đã tìm cậu xin lỗi qua.
Diana làm người rất cao ngạo, nhưng trừ bỏ trước mặt Đường An có điểm kênh kiệu, thì ở trước mặt người khác vẫn thực bình thường, nếu không ba mẹ Đường An cũng sẽ không đem nàng coi như con nhà người ta mà giáo dục Đường An.
Mà ngày đó nàng vô duyên vô cớ đi châm chọc Lạc Vân Thanh thuần túy là vì giận chó đánh mèo, Diana thừa nhận tính cách của mình không tốt lắm, hơn nữa ngày đó cư xử cũng không xong, nhưng không thể không nói đây là vì Lạc Vân Thanh xui xẻo, cho nên mới gặp phải tai bay vạ gió.
Vì bạn trai Diana xuất quỹ, mà tên đó đồng dạng cũng là người có vẻ ngoài diễm lệ vô song, vốn dĩ ngày đó nàng định ra ngoài dạo phố mua sắm thuận tiện giải sầu, kết quả không nghĩ tới gặp Lạc Vân Thanh, vì thế lập tức nhớ tới tra nam kia.
Vì thế nhịn nửa ngày vẫn không nhịn nổi, Diana trào phúng Lạc Vân Thanh vài câu, sau đó lúc rời đi đột nhiên lại cảm thấy mình có chút cực phẩm, cậu cũng không phải người kia, mình không nên cư xử như vậy với một người xa lạ. Nhưng không nghĩ tới qua không bao lâu nàng lại nhìn thấy cậu ở cửa hàng chuyên bán hàng của GUI, hơn nữa cậu còn đi cùng Đường An? Vì thế nói không rõ cảm giác gì, nhìn thấy Đường An, Diana thói quen miệng lại phạm tiện, mà lần này cũng không giống như lần trước là Đường An bẽ mặt, mà là nàng bị bẽ mặt, khiến cho nàng nàng bởi vi chuyện này vài ngày không dám ra khỏi cửa, ở nhà giận dỗi.
Lúc ấy cảm thấy vừa giận lại vằ cảm thấy mình là bị trừng phạt đúng tội, thời điểm muốn tìm Lạc Vân Thanh xin lỗi, nhưng ngấm lại, Diana lại cảm thấy mình chỉ nói vài câu không dễ nghe mà thôi, còn cái gì cũng không làm, cố ý tìm một người xa lạ xin lỗi là không cần thiết đi? Cho dù cậu có tức giận cũng sẽ không gặp lại mình đi? Nhưng nếu không xin lỗi, mình xác thực cảm thấy không đúng, cuối cùng rối rối rắm rắm, chỉ có thể thôi miên bản thân là không có việc gì xảy ra cả.Nhưng không nghĩ tới lần này người ta không chỉ gặp lại mình, còn cứu mình nữa, lại còn cho hai cái thẻ bài dương, Diana vì suy nghĩ của bản thân lúc trước cảm thấy thực hổ thẹn.
Nghe được Diana giải thích, Lạc Vân Thanh cũng không so đo, vốn dĩ cũng chỉ là tuổi dậy thì phiền não, tuổi dậy ngốc nghếch cậu cũng coi như người từng trải, cho nên chỉ cần không xúc phạm đến điểm mấu chốt của cậu, cậu sẽ không dễ dàng để bụng làm gì.
Đường Anh đứng bên cạnh, nghe được Diana nói trong lòng lẩm bẩm, Diana này là khi nào yêu đương? Lại khi nào chia tay? Mình cư nhiên cũng không biết?
...............
"Đi thôi Đường An, cậu còn đang suy nghĩ gì thế?" Diana cất đi hai cái thẻ dương bài Lạc Vân Thanh cho, thấy Đường An còn đang ngây ngốc, tức giận vỗ hắn một cái.
"Cậu khi nào thì yêu đương?" Đường An khó hiểu hỏi, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không suy nghĩ ra, Diana cư nhiên đều có người thích? Không phải chứ?
"Liên quan rắm gì tới cậu." Thực không thục nữ mà trợn mắt, Diana không muốn để ý tới kẻ ngốc này.
"Mau đi đi, người ta đều đi rồi." Nếu mình không phải mình còn cần người cõng, nàng lại không quá thân với những người khác, Diana mới không muốn đi cùng hắn đâu.
"Này này này, cậu là có thái độ gì vậy, đây là thái độ có việc nhờ vả người khác sao?" Đường An tạc mao.
"Được rồi được rồi, đại gia, tôi gọi cậu đại gia là được rồi chứ? Mau đi thôi, người khác cũng đi rồi, chỉ còn lại hai chúng ta thôi đấy." Diana cầm lấy ba lô đưa cho hắn, để hắn cõng lên lưng.
Nhìn đội ngũ thật sự đi xa, Đường An trước ngực đeo ba lô, chạy nhanh nâng Diana đuổi kịp.