Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mọi việc xong rồi chứ?"

Tần Tử Mặc cầm một ly rượu vang đỏ trên tay, ngồi ngả nghiêng không chút hình tượng ở trong phòng nghỉ riêng của khách sạn Nguyệt Loan.

"Vâng thưa thiếu gia."

Người duy nhất nhìn thấy dáng ngồi này của hắn là vị giám đốc khách sạn vừa mới giúp Leonard phục vụ qua, nhìn thấy dáng ngồi của thiếu gia nhà mình giờ phút này trong lòng không gợn sóng chút nào, trên mặt mang theo nụ cười cung kính nói.

"Anh có dựa theo phân phó của tôi gọi Leonard là thiếu gia không?"

"Có ạ."

Lườm vị cấp dưới biểu tình không thú vị trước mắt, tần Tử Mặc hỏi tiếp: "Bên kia có phát sinh chuyện gì thú vị không?"

Nghe thấy câu hỏi như vậy, giám đốc không chút thay đổi thần sắc nói: "Người xung quanh sắc mặt thay đổi rất nhiều."

"Nga?"

Điều này khiến Tần Tử Mặc cảm thấy hứng thú, bảo hắn miêu tả lại kỹ càng tỉ mỉ cho hắn một phen.

Tuy nghĩ cũng biết cốt truyện như vậy chắc chắn rất sảng, rất vả mặt, nhưng hắn không có cơ hội chứng kiến tận mắt, nhưng nghe người khác nói để đỡ ghiền cũng được!

Biết tính cách thiếu gia nhà mình, vị giám đốc kỹ càng tỉ mỉ đem sự tình vừa rồi miêu tả một phen.

Nhưng có lẽ kể chuyện xưa cũng là một loại thiên phú hiếm thấy, vị giám đốc này rõ ràng không có thiên phú như vậy, thậm chí đừng nói thiên phú, ngay cả trình độ của người bình thường hắn cũng không làm được. Cư nhiên có thể đem một câu chuyện vốn dĩ rất thú vị nói thành nhạt như nước ốc, quả thực chính là đang báo cáo công việc.

Tần Tử Mặc: "......" Không biết nên phun tào như thế nào.

Vốn dĩ ngay từ đầu thực cảm thấy hứng thú, Tần Tử Mặc nghe xong miêu tả, hiện tại không còn chút hứng thú nào, cuối cùng thậm chí nhàm chán đến mức ngắt lời hắn, tự mình trở lại sảnh yến hội.

Tuy tụ hội cũng thực nhàm chán, nhưng cũng thú vị hơn cái này nhiều!!

Tần Tử Mặc vào sảnh yến hội, đám người còn đang lười nhác chung quanh lập tức vây lại, bọn họ giống như Tần Tử Mặc đều là phú nhị đại ăn không ngồi rồi, lạc thú nhân sinh trừ bỏ chơi chính là tìm các loại việc vui, đương nhiên bọn họ khác với Tần Tử Mặc, bởi vì bọn họ không giống Tần Tử Mặc còn một phần công việc ở giới giải trí, cho nên thời gian nhàn rỗi càng nhiều.

"Tần thiếu vừa mới đi chỗ nào vậy? Tìm một vòng cũng không tìm thấy anh." Một thiếu niên mắt đào hoa bưng một ly rượu, chán đến chết ngồi ở bên cạnh hắn ngụm có ngụm không uống rượu, người tuy là ngồi, nhưng hai mắt lại không yên phận khắp nơi tìm kiếm con mồi.

"Chơi mệt liền chạy tới phòng nghỉ thôi."

Tần Tử Mặc cười nhạo một tiếng, hắn mới không ngốc như vậy, nếu dễ dàng bị người sắp đặt như vậy, hắn còn gọi là Tần Tử Mặc sao? Sợ là bị gọi là Tần đại ngu ngốc rồi.

"Nói này không thể nghỉ ngơi sao?" Thiếu niên mắt đào hoa nhướng mày.

"Cậu cảm thấy có thể nghỉ ngơi?" Tần Tử Mặc không trả lời mà hỏi lại.

Thiếu niên nhún nhún vai, quả thật y cũng biết nơi này không thể nghỉ ngơi, nhưng Tần Tử Mặc sao có thể bởi vì chuyện này liền chạy ra ngoài lâu như vậy!

Nhưng mà...... Không nói thì thôi, còn dấu diếm?

Nguyên bản thiếu niên còn không hứng thú với việc hắn vừa đi làm gì, lập tức trở nên hứng thú cực kỳ với việc vừa rồi hắn đi làm gì.

Vì thế tuy thiếu niên cả một đêm đều không đi theo bên người Tần Tử Mặc nhưng lại phá lệ chú ý tới hướng đi của hắn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy hắn ra ngoài, hai mắt càng phát sáng, bất chấp còn đang nói chuyện cùng với người nào đó, thiếu niên mắt đào hoa lắc mình một cái, cũng đi ra khỏi sảnh yến hội, xa xa mà đi theo phía sau Tần Tử Mặc.

Chờ tới khi thấy rõ hắn đang nói chuyện với ai loại hưng phấn này lập tức lên đỉnh điểm!

Này không phải là Leonard sao?

Y đã nói mà Tần Tử Mặc sao lại đột nhiên đi ra ngoài lâu như vậy, thì ra là tới tìm Leonard! Này liền thông suốt!

Nhưng quan hệ của Tần Tử Mặc và Leonard thân thiết như vậy từ lúc nào? Hai người gần như là quan hệ bạn bè bình thường đi? Còn có Leonard sao lại đột nhiên tới khách sạn Nguyệt Loan? Nếu là công việc mà lựa chọn nơi này thì có lẽ đó là việc tư? Nhưng nhìn bộ dáng của hắn cũng không giống như là tới tụ hội, cho nên là vì cái gì?

Chỉ là nhìn thấy Leonard thôi, trong đầu thiếu niên lập tức liền tràn ngập các loại nghi vấn chú định sẽ không có người tới giải đáp.

Nhưng không thành vấn đề nha, này không phải quan trọng nhất!

Quan trọng là Leonard tới! Cơ duyên đều tới rồi, người còn xuất hiện ở trước mặt mình, cơ hội khó có được, dù thế nào thì mình cũng phải tới chào hỏi một chút đi?

Nghĩ tới đây, thiếu niên cẩn thận sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó mang theo mỉm cười lễ phép đi qua.

............

"Vân Thanh cậu muốn đi?"

Thấy Lạc Vân Thanh mở cửa, mọi người trong ghế lô một mảnh kinh hô.

"Không phải, tôi chỉ đi ra ngoài tìm Leonard một chút, hắn đi ra ngoài có chút lâu." Lạc Vân Thanh giải thích với mọi người.

Đương nhiên cậu không chỉ muốn tìm Leonard, cũng là muốn ra đi thư giãn một chút.

Nói thật, mặc kệ khi nào, cậu đều không thích cảnh tượng như tụ hội này, so với loại tụ hội này cậu thật ra tình nguyện đi Nông Gia Nhạc tụ hội, ít nhất bên kia không khí mới mẻ, địa phương cũng rộng rãi.

"A, tình cảm của hai người các cậu cũng thật tốt quá đi? Hắn vừa mới ra ngoài bao lâu nha, cậu liền phải đi tìm hắn." Đây là đám bạn học bị nhồi nhét cẩu lương thiện ý trêu đùa.

"Vừa rồi hát cậu nên hiểu rõ, người ta khác với đám cẩu độc thân chúng ta, người có gia thất chính là lúc nào cũng nghĩ tới một nửa kia."

"Thật không nghĩ tới Vân Thanh cư nhiên là người yêu đương sớm nhất trong đám chúng ta."

"Hăc hắc, nhìn bộ dáng Vân Thanh yêu đương khiến cho tôi cũng muốn yêu đây."

"Cậu thôi đi, chỉ bằng bộ dạng này của cậu mà muốn tìm được bạn trai? Thôi bỏ đi, cậu vẫn là tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ cho nhanh."

"Tiểu Lý Tử cậu muốn chết à, ai CMN muốn tìm bạn trai, tôi là muốn tìm bạn gái cậu hiểu chưa?"

"Ha hả, bạn trai đều tìm không thấy liền muốn tìm bạn gái? Suy nghĩ viển vông! Nữ sinh nào thích người nhát gan như cậu chứ."

"Mẹ nó, cậu đừng chạy, cậu nói ai là người nhát gan đấy......"

"......"

Thiếu niên luôn là dễ bị người nắm đi, nói hai câu liền bùng nổ, đến cuối cùng cũng không ai quản Lạc Vân Thanh đi đâu, toàn bộ bắt đầu phun tào lên người khác.

Vừa mở cửa Lạc Vân Thanh liền cảm thấy bên ngoài trang trí quả thực là hai thế giới, vì độ tuổi, bên trong phòng tuy không có người hút thuốc không khí vẫn tạm được, nhưng như thế nào cũng không bằng bên ngoài, dù sao là một ghế lô, hơn nữa còn là ghế lô đóng cửa, không khí có tốt cũng vẫn bị vẩn đục, nhưng bên ngoài thì khác, bên ngoài thông khí rất tốt, không khí lưu thông còn mang theo một chút mùi hương.

Khách sạn cao cấp đều sẽ dùng huân hương, khách sạn Nguyệt Loan cũng không ngoại lệ, hơn nữa huân hương của khách sạn Nguyệt Loan là dùng mùi vị trái cây, hương hoa quả nhàn nhạt không chỉ khiến người cảm thấy tinh thần thoải mái mà còn khiến người bảo trì tâm tình sung sướng.

Lạc Vân Thanh sau khi ra ngoài tùy ý đi dạo, nhìn đến trang trí lạ mắt còn sẽ dừng chân quan sát.

Tùy ý cho nên sau khi nhớ tới mình còn phải tìm Leonard cậu mới hồi phục lại tinh thần.

Khách sạn rất lớn, tìm người không dễ dàng, vốn dĩ Lạc Vân Thanh nghĩ không tìm thấy thì thôi, đợi lát nữa mình trở lại một mình, nhưng không nghĩ tới chỉ là xoay người một cái mà thôi, cậu liền nhìn thấy thấy Leonard đang đứng ở một góc khuất bên phải rất khó nhìn ra cùng người trò chuyện.

Lạc Vân Thanh:???

Nguyên bản còn buồn bực vì sao Leonard lại chọn lựa chỗ này nói chuyện phiếm, nhưng nhìn kỹ lại, cậu liền phát hiện người nói chuyện với Leonard cư nhiên là Tần Tử Mặc?

Lạc Vân Thanh lập tức hiểu ra, đây có lẽ là do Tần Tử Mặc là minh tinh nổi tiếng không muốn bị người nhìn thấy, bị người nhìn thấy cũng phiền toái.

Nghĩ nghĩ, tuy không biết Tần Tử Mặc vì sao lại đến nơi này, nhưng Lạc Vân Thanh vẫn quyết định tiến lên chào hỏi hắn một câu, đương nhiên đây là mọi người đều quen biết, chào hỏi một câu cũng không có gì.

Vì thế cậu lập tức hướng bên kia đi, trùng hợp chính là phía đối diện cậu cũng có một nam sinh diện mạo tinh xảo cũng đi về phía Leonard bọn họ.

Nhìn nam sinh kia, không biết vì cái gì Lạc Vân Thanh bỗng nhiên có một loại dự cảm khó có thể miêu tả, giống như sẽ có đại sự gì phát sinh, loại dự cảm này khiến cậu dừng lại bước chân, hơn nữa tìm một nơi đứng gần hai người bọn họ, có thể nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, nhưng lại là điểm mù chỗ bọn họ đang đứng.

Vừa mới đứng lại không bao lâu, nam sinh kia liền đến nơi, mở miệng chào hỏi một câu thành công đem mọi người ở đây hoảng sợ.

"Horae thiếu gia, ngài như thế nào cũng ở chỗ này?"

Leonard nguyên bản mí mắt trái vẫn giật không ngừng, giờ phút này nghe được hai chữ "Horae" hắn cảm giác trái tim của mình giống như bị ngừng đập một hai giây.

Không vội trả lời, Leonard phản xạ có điều kiện nhìn ngó xung quanh một hồi, chờ không phát hiện gương mặt quen thuộc kia mới thở phào nhẹ nhóm một hơi.

Đương nhiên, Tần Tử Mặc nghe được cách gọi này cũng hoảng sợ, dù sao hắn biết Lạc Vân Thanh cũng đang có mặt tại khách sạn này, mà Lạc Vân Thanh còn không biết thân phận thật sự của Leonard đâu, nếu bị nghe được thì không ổn, nhưng sau đó nhìn thấy bộ dáng có tật giật mình của Leonard, hắn nhịn không được không tử tế nở nụ cười.

Ai bảo ngươi lừa người ta, hiện tại tự làm tự chịu nhỉ?

Thiếu niên không hiểu ra sao, không rõ đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai người này lại đột nhiên không bình thường như vậy? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi cái gì cũng không có gì khác thường nha, còn không phải là chào Leonard một tiếng sao!

"Horae thiếu gia, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói gì sai sao?" Thấy Leonard nhìn mình chằm chằm, thiếu niên nhịn không được nổi cả da gà.

Leonard: "Câm miệng."

Thiếu niên: "......" Cái quỷ gì vậy, tôi chỉ gọi anh một tiếng mà thôi, tôi có làm gì anh đâu!

Thiếu niên ủy khuất.

"Cậu có thể gọi cậu ta là Leonard, cũng có thể gọi cậu ta là Leonard thiếu gia, nhưng nhớ kỹ nha! Về sau ngàn vạn lần đừng ở trước mặt người khác gọi cậu ta là Horae thiếu gia, cậu ta sẽ nổ tung."

Thừa dịp Leonard còn chưa phát hỏa, Tần Tử Mặc vội vàng nói.

Thiếu niên: "...." đây là cái tật xấu gì vậy??

Nhưng nhìn thấy Leonard đen mặt, thiếu niên biết nghe lời phải sửa lại xưng hô: "Leonard."

Sau đó vốn đang muốn lân la tán gẫu vài câu, kết quả còn chưa mở miệng thiếu niên đã bị Tần Tử Mặc bắt cóc.

Thiếu niên:??

............

Đứng ở góc nghe toàn bộ quá trình khóe miệng Lạc Vân Thanh xả ra một mạt cười lạnh, giờ phút này phi thường có một loại xúc động muốn hành hung Leonard.

Leonard Payne~

Leonard Horae~

Ha hả, rất tốt nha!

Nghĩ tới tất cả những chỗ không hợp lý trên người Leonard lúc trước, đặc biệt là độ coi trọng của Thất Ngôn với Leonard, còn có ba mẹ Leonard đối với mình thân thiết và yêu quý, cuối cùng có thể giải thích hợp lý.

Cậu vốn đang cảm thấy trên người Leonard có một loại cảm giác không đúng, một loại cảm giác rất kỳ quái, cũng vì loại cảm giác không đúng này giác quan thứ sáu nói cho cậu chắc chắn Leonard có điều đang gạt mình.

Cũng vì loại giác quan thứ sáu này, nó khiến cho mình vốn không thích kéo dài, sau khi xác định quan hệ với Leonard nên lập tức đi từ hôn lại chưa đi từ hôn.

Phải biết là cậu vốn dĩ đã hạ quyết tâm có thời gian rảnh sẽ đi từ hôn, đều đã quyết định như vậy, thích người khác liền càng nên đi từ hôn luôn, nhưng cố tình sau khi thích Leonard cậu còn cố ý vô tình đem chuyện này quên mất.

Nguyên bản còn cảm thấy bản thân thực vô sỉ, kết quả thì sao? Thì ra người mình thích cùng người mình muốn từ hôn cư nhiên là cùng một người?

"Ha hả, tôi liền xem cậu có thể giả bộ bao lâu!"

Nhìn chằm chằm bóng dáng Leonard, Lạc Vân Thanh lộ ra một nụ cười mỉm khiến người run sợ trong lòng, lành lạnh mà nói.

Hạ quyết tâm đem việc mình đã biết thân phận thật sự của hắn, Lạc Vân Thanh trong lòng đem Mãn Thanh 18 đại khổ hình dạo qua một lần.

Bình tĩnh đứng vài phút, cuối cùng cậu mới thu thập xong tâm tình, xoay người rời đi, khuôn mặt vốn đang không có biểu tình sau khi mở cửa ghế lô liền tươi cười đầy mặt, khi nhìn thấy Leonard còn tươi cười xán lạn hơn.

Leonard: "......"

Là thời tiết biến lạnh sao? Như thế nào cảm giác đột nhiên thấy lạnh?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio