"Oánh Oánh, muội ngủ rồi sao?"
Đây là giọng nói của một nữ tử rất có từ tính, giống như tiếng còi thần bí ca hát trên biển, cho dù là thủy thủ có kinh nghiệm nhất, cũng sẽ không tự chủ được bị âm thanh này mê hoặc, cuối cùng sẽ tự chui đầu vào lưới.
Bình thường tỷ tỷ sẽ không tới chơi đêm khuya, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Mộng Oánh Oánh vội vàng hét lên: "Muội... muội... muội...... vừa mới ngủ, hiện tại chưa mặc quần áo!"
Một tay nàng vừa đẩy Sở Thiên tới trên giường, vừa hạ thấp giọng nói: "Hiện tại không còn cách nào khác, ngươi trốn trên giường đừng nhúc nhích."
Mộng Oánh Oánh nhét dày và áo khoác của Sở Thiên vào dưới gầm giường, nhẹ nhàng kéo dây buộc ra, mái tóc dài đen nhánh giống như thác nước chảy xuống trên lưng, sau đó nhanh nhẹn cởi giày ra và bò lên giường. Trước tiên nàng dùng một tấm chăn lớn phủ lên người Sở Thiên, tiếp theo quay đầu lại và cởi màn che khuất giường lớn.
Một loạt hương thơm của xử nữ chui vào lỗ mũi, thấm vào ruột gan.
Thân thể mềm mại lả lướt hấp dẫn của thiếu nữ nằm xuống bên cạnh, một đôi chân dài xinh đẹp tùy ý nằm ngay trước mắt, da thịt mịn màng giống như không có lỗ chân lông, khiến người có cảm giác mạch máu toàn thân sôi sục.
Hình ảnh thật sự quá kích thích và dụ hoặc như vậy!
Sở Thiên khó có thể kiềm chế được một số phản ứng theo bản năng của mình.
Lúc này, tiếng bước chân tỷ tỷ càng ngày càng gần, thân mình Mộng Oánh Oánh không nhịn được co rụt lại về phía sau, vừa lúc dựa vào trên người Sở Thiên, mông nàng đụng tới thứ gì đó. Đầu tiên nàng bị sốc một chút, nhưng ngay lập tức liền có phản ứng.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng!
Mộng Oánh Oánh gần thét chói tai thành tiếng.
Sở Thiên nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên tiến lên, một cánh tay chắc chắn vây quanh eo nhỏ của nàng, một cái tay khác che miệng nàng lại, ngăn cản nàng phát ra tiếng. Hành động này khiến thân thể hai người tiếp xúc càng thêm chặt chẽ, khiến sự kích thích càng tăng thêm mãnh liệt cho cả hai người.
"Ô ô!"
Mộng Oánh Oánh giãy giụa vài cái, thân mình mềm mại như bông. Sở Thiên trở nên phấn khích và khó lòng kiềm chế bản thân khi cặp mông cháy bỏng của nàng bắt đầu cọ xát vào hắn. Thân thể này hiển nhiên vẫn đang là tuổi trẻ, thiếu kinh nghiệm, đầy các loại yếu tố kích thích, sao có thể ngăn cản được sự cám dỗ như vậy.
"Đừng nhúc nhích, đừng kêu!"
Mộng Oánh Oánh vẫn tiếp tục phát ra tiếng ô ô như cũ.
Sở Thiên tát nhẹ trên mông Mộng Oánh Oánh một cái, "Không được kêu!"
Mộng Oánh Oánh hơi khẽ rên rỉ một tiếng.
Một gương mặt anh tuấn dựa vào trên gương mặt nàng, cặp con ngươi thâm thúy thần bí như bầu trời đầy sao gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Chóp mũi hai người gần như đụng tới nhau, một luồng hơi thở nam tính mãnh liệt chui vào lỗ mũi.
Đầu óc nàng ngay lập tức trở nên choáng váng.
Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với bất luận nam nhân nào, dưới sự kích thích mãnh liệt như thế, cả người nàng dần dần nóng lên, còn có phản ứng mắc cỡ.
Tỷ tỷ chỉ ở ngay bên ngoài, hiện tại tình huống cực kỳ nguy cấp, không biết vì sao, ở sâu trong nội tâm nàng có một chút hưng phấn khó lòng ức chế?
Gương mặt Mộng Oánh Oánh trở nên ửng hồng, đôi mắt bắt đầu ứa nước, trái tim run rẩy.
Trong lòng Sở Thiên âm thầm kêu không ổn.
Cô bé này sẽ không phải đang trong thời điểm phát xuân đấy chứ?
Điều này thật sự là muốn lấy mạng già của ca ca hắn!
Kẽo kẹt!
Cửa gỗ bị đẩy ra.
Mộng Oánh Oánh như bừng tỉnh từ trong mộng, liếc mắt trừng Sở Thiên một cái, lấy tay hắn ra khỏi miệng mình, nỗ lực dùng giọng nói bình thường mở miệng: "A, tỷ tỷ, sao tỷ vào được đây, muội còn chưa mặc quần áo!"
Sở Thiên vẫn ôm Mộng Oánh Oánh không hề buông tay, tuy nhiên xuyên thấu qua màn lụa trong suốt màu hồng nhạt, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người thon dài, ít nhất cao .m. Lúc này, hắn tạm thời không thể nhìn thấy gương mặt, nhưng có thể nhìn thấy một đôi chân dài khiến người kinh diễm.
Không nói tới cái khác, chỉ dựa vào giọng nói mê hồn, chỉ dựa vào một đôi chân thon dài hoàn mỹ, nàng ấy cũng đủ để khiến cho rất nhiều nam nhân điên cuồng.
"Bệnh cũ tái phát, đau đến nỗi không thể ngủ được, vì thế muốn đến thăm muội."
"Muội cứ nằm cũng được, không cần phải dậy."
Mỹ nữ có đôi chân dài và giọng nói cực kỳ dễ nghe đi tới, ngồi ở trên một chiếc ghế trước giường.
Mộng Oánh Oánh có cảm giác trái tim vừa bồn chồn vừa bất ổn. Nếu như tỷ tỷ xốc màn lên, vậy nhất định có thể nhìn thấy Sở Thiên đang ôm nàng. Cho dù nàng có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Mộng Oánh Oánh khẩn trương tới cực điểm.
Thật ra tâm tình của Sở Thiên cũng rất buồn bực.
Tuy rằng lão tử không phải là anh hùng một đời, nhưng tốt xấu cũng đã qua nửa cuộc đời. Nếu không phải do thực nghiệm xuyên qua vị diện thất bại, sau đó trọng sinh đến thời đại viễn cổ không thể hiểu được! Nếu không phải hắn bị biến thành một thiếu niên! Nếu không phải tu vi của hắn đã hoàn toàn biến mất! Nếu không phải hắn bị biến thành nô lệ!
Tất cả những loại sự tình xui xẻo này, vì sao lại phát sinh đến trên người hắn?
Cho dù như thế nào, hắn cũng phải đòi lại chút lãi.
Sở Thiên đặt tay phải nhẹ nhàng lên đùi mềm mại trắng nõn của nàng, cảm xúc mịn màng có độ co dãn, khiến người vô cùng thoải mái. Mộng Oánh Oánh kẹp chặt chân mình lại, toàn thân đều căng chặt. Nàng thậm chí cũng không dám thở sâu, trong lòng nguyền rủa Sở Thiên tám lần mười lần. Cho dù tay phải của hắn sờ nắn chân nàng, nhưng bàn tay trái cũng không hề thành thật trên nửa người nàng, đang du tẩu xung quanh những bộ vị quan trọng trên cơ thể nàng.
Nhưng đáng xấu hổ nhất, đáng giận nhất chính là, vật kia vẫn luôn chọc vào mông nàng.
Trong tình huống thế này còn dám chiếm tiện nghi nàng!
To gan lớn mật!
To gan lớn mật!
Một màn này nếu như bị tỷ tỷ phát hiện, mặc kệ hai người có phát sinh quan hệ hay không, chắc chắn hắn sẽ bị băm nhỏ và ném cho chó ăn!
Mộng Oánh Oánh hơi xốc màn lụa lên, dò một khuôn mặt đỏ bừng ra ngoài, dùng giọng nói có chút run rẩy hỏi: "Tỷ tỷ, hơn nửa đêm qua đây tìm muội nói chuyện, là có tâm sự gì sao?"
Mày đẹp mỹ lệ đoan trang của Mộng Kinh Vũ hơi nhíu, bộ dáng lo lắng sốt ruột, không phát hiện ra biểu tình khác thường của muội muội mình, chỉ thở thật dài một tiếng nói: "Sự tình ở tiệm thuốc, ta cảm thấy không an tâm. Hiện tại bên người không có một ai có thể tín nhiệm, đành phải tới tìm muội nói chuyện."
Mộng Kinh Vũ là người quản lý sản nghiệp của cả gia tộc.
Thương hội Nam Vân chủ yếu buôn bán bùa chú. Mộng Kinh Vũ đã chi rất nhiều tiền để khiến muội muội trở thành thủ hạ của đại sư Trương Lập Thanh, làm một đệ tử ký danh nho nhỏ, đúng là hy vọng muội muội có thể truyền thừa được những kinh nghiệm của đại sư, sau này chấn hưng sự nghiệp gia tộc.
Thương hội Nam Vân được thành lập bởi cha mẹ của Mộng Kinh Vũ, thời kỳ huy hoàng nhất từng lũng đoạn thị trường bùa chú toàn bộ Thiên Nam Thành.
Sáu năm trước, sau một lần rung chuyển lớn, thế lực của thương hội Nam Vân nhanh chóng suy yếu, hiện tại trở thành thương hội đứng thứ hai tại Thiên Nam Thành.
Thương hội Nam Vân tiếp tục bị mất thị phần bùa chú với đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng may căn cơ vẫn còn, Mộng Kinh Vũ vì muốn tìm kiếm đột phá, bất đắc dĩ đã dùng hơn phân nửa tài chính, thu mua thiết bị, tài liệu, phối phương, dùng số tiền lớn mời luyện dược sư. Hiện tại vừa mới mở một tiệm thuốc tại vị trí đắc địa bên trong thành, hy vọng có thể phục hồi kinh doanh.
Ánh mắt Mộng Oánh Oánh có chút mê ly, nhẹ nhàng thở dốc, mất hết tập trung, lập tức hỏi một câu: "Tiệm thuốc vừa mới khai trương chưa được mấy ngày, kinh doanh vẫn luôn rất tốt, nếu xu hướng này tiếp tục, chúng ta có thể khai trương chi nhánh mở rộng quy mô, tỷ tỷ có gì phải lo lắng?"
Mộng Kinh Vũ lắc đầu: "Bởi vì mọi thứ đều quá thuận lợi nên mới khiến người lo lắng, muội còn nhớ rõ năm trước hay không?"
Những lời này giống như một thùng nước đá trút xuống.
Khiến cả người Mộng Oánh Oánh đột nhiên cứng đờ.
Ngọn lửa đam mê dao động trong lòng lập tức bị dập tắt.
"Muội sao có thể quên được?" Mộng Oánh Oánh nghiến chặt hàm răng, hơi có chút nghẹn ngào: "Lúc ấy muội mới mười tuổi, ba mẹ đã mất vào năm ấy!"