Chương :
Mối tình qua game của Tiểu Tây ()
Kênh TG náo loạn, thi nhau nói về sự kiện thất tình của nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Bạch Nhị Tiểu Thư. Dù sao ở sever game này cô cũng khá nổi tiếng, là nữ mà cấp rất cao, vô số đàn ông con trai còn không theo kip. Tiểu Tây không nói trên kênh thế giới nữa, vào kênh bang phái kể lể.
[Bang phái] [Trưởng lão] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Chán quá, tên mặt lạnh đó vẫn không thèm nhìn muội một cái!
[Bang phái] [Phó Bang] [Phong Phong Công Tử]: Xấu thì phải chịu, tiểu muội chớ kêu ca.
[Bang phái] [Tiểu Xuyến Xuyến] :Anh ý đẹp trai không ạ?
[Bang phái] [Chúc Giai Giai]: Đừng hỏi vì sao em bị từ chối icon che miệng cười
[Bang phái] [Trưởng lão] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Vớ vẩn, ta đường đường là mỹ nhân thiên hạ. Dám chắc tên ỏn ẻn kia chỉ thích con trai nên không nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của ta icon vênh măt
[Bang phái] [Bang chủ] [ Vô Dục Vô Cầu]: Nông cạn!
Tiểu Tây bực mình xì một tiếng, tên bang chủ đáng ghét, lại phán một câu chỉ trích cô đây mà. Hắn không làm thế thì chắc không thể vui! Tiểu Tây nhét thêm một cái bánh, tức khí nhai rồm rộp.
[Bang phái] [Trưởng lão] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Bang chủ lại có gì căn dặn? icon thờ ơ
[Bang phái] [Bang chủ] [ Vô Dục Vô Cầu]: Ta chỉ nhắc cô đừng suốt ngày làm mấy việc vô bổ.
[Bang phái] [Trưởng lão] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Bang chủ có thể coi như không nghe không thấy.
[Bang phái] [Bang chủ] [ Vô Dục Vô Cầu]: Ta không mù không điếc, sao phải làm vậy?
[Bang phái] [Trưởng lão] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Tôi đâu có làm gì ảnh hưởng đến bang chủ, đừng suốt ngày gây chuyện với tôi, phiền phức!
[Bang phái] [Bang chủ] [ Vô Dục Vô Cầu]: Thật lòng thì, Tiểu Bạch, cô có mang theo não không đấy?
[Bang phái] [Trưởng lão] [Bạch Nhị Tiểu Thư]: Người hỏi câu đó phải là tôi.
[Bang phái] [Bang chủ] [ Vô Dục Vô Cầu]: Cô ngày càng nông cạn rồi đấy
[Bang phái] [Phó Bang] [ Âu Dương Phi]: Lại cãi nhau đấy à?
[Bang phái] [Phó Bang] [Phong Phong Công Tử]: Ngày nào chả vậy, đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau, hí hí
Tiểu Tây tức điên, giơ tay đấm vào mặt bàn, đồ đạc trên bàn rung một cách triệt để.
Tiểu Tây đấm xong mới giác ngộ về hành động vô duyên của mình, sợ ảnh hưởng đến Gia Minh, dù sao cũng đang đi nhờ xe nhà người ta, liền ái ngại nhìn người đối diện định xin lỗi. Không ngờ, anh ta đang cười. Cười? Rốt cuộc thì cười cái gì vậy??
“ Tiểu Tây, cậu đấm cái gì thế?”, Mạc Hy từ nhà vệ sinh chui ra, nhìn là biết ngay vừa đi trang điểm lại, trên người cũng thay một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt.
“ Không có gì, hơi bất mãn chút” Tiểu Tây khẽ nói.
Mạc Hy ngó qua, thấy cô cầm khư khư cái điện thoại thì bực mình nói:
“ Cậu lại chơi game à? Đừng nói là đã yêu cái tên bang chủ đó, suốt ngày thấy vào xem thông tin nhân vật của người ta là sao hả?”
Tiểu Tây trợn tròn mắt. Cô vào soi xem còn kém anh ta bao nhiêu lực chiến đó chứ, yêu đương gì cái tên biến thái đó?
“ Cậu đừng đùa!” Tiểu Tây bức xúc, lớn tiếng: “ Đời tớ ghét nhất là hắn. Người đâu mà suốt ngày xét nét, đúng là một kẻ rỗi việc. Ngoài đời chắc cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!”
“ Xì!” Mạc Hy bĩu môi, lại ngó qua chỗ Gia Minh: " Anh Minh à, anh cũng đang chơi game hả? Xem nào… Vô Dục Vô Cầu, tên kiểu gì thế, hí hí..."
Tiểu Tây giật mình ngẩng đầu,Vô Dục Vô Cầu? Đừng nói là…
“ Tiểu Tây, em chơi game gì?”, Gia Minh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt ẩn hiện ý cười
“ Giang Hồ Phong Vân?” Tiểu Tây ngơ ngác nói
“ Sever?” Gia Minh tiếp tục nhìn cô chăm chú
“ Sever ”, Tiểu Tây trả lời như một cái máy
“ Ừ” Gia Minh khẽ cười: “ Em là Bạch Nhị Tiểu Thư?”
Tiểu Tây kinh hãi nhảy phắt khỏi ghế, trợn tròn mắt không nói nổi lời nào. Ban nãy khi nghe tên nhân vật của anh ta, cô nghĩ chắc cũng chỉ là tên trùng tên, cô cũng ước ao có sự trùng lặp như vậy. Kẻ rỗi việc theo cô nghĩ chắc phải là một kẻ mặt mũi xấu xí nói năng luôn miệng suốt ngày chăm chăm soi mói phụ nữ chứ?
Đừng nói kẻ đó là anh chàng đẹp trai kia…
“ Anh …là …Vô Dục Vô Cầu?” Tiểu Tây kinh hoàng tột độ
“ Ừ, là anh ” Gia Minh nhướng mày mỉm cười
Tiểu Tây quay cuồng đầu óc. Nếu đó là sự thật, ngay lúc này, chính tại đây cô chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống cho đỡ ngại, thật xấu hổ muốn chết. Ban nãy còn ngang nhiên nói xấu người ta mà không hề hay biết người ta đang ngồi ngay trước mặt.
Trong tình thế nước sôi lửa bỏng đột nhiên Mạc Hy xen vào:
“ Nghĩa là sao vậy? Hai người biết nhau trong game rồi à?”
“ Anh ấy, là bang chủ bang mình” Tiểu Tây nghẹn ngào nói
“ Cái gì? Thật đấy à?” Mạc Hy bụm miệng cười: “Cái tên bang chủ đứng đầu bảng xếp hạng gì đó, chê bai cậu này nọ khiến cậu ngày đêm cày game với ước mơ soán ngôi đó à? Chính là anh Minh á? Anh họ à, không ngờ anh lại bị nói xấu đến thảm hại như vậy…”
Tiểu Tây ngượng chín mặt, vội vàng cắt ngang:
“ Có thể xuống xe bây giờ không? Tớ… muốn về!”
“ Ơ, sao vậy?” Mạc Hy chớp chớp mắt
Gia Minh vén rèm vửa ngó ra ngoài rồi quay người, có vẻ vô cùng chu đáo, trầm giọng nói:
“ Xe ra đến vùng ngoại ô rồi, tầm hai mươi phút nữa là tới chân núi. Hiện tại xung quanh toàn là cây cỏ, không có phương tiện để trở lại thành phố, anh nghĩ tốt nhất em không nên xuống đây”
Tiểu Tây vô cùng đau lòng, đành dập tắt ý định nông nổi của bản thân. Cô ép mình cười tươi một chút rồi ngồi xuống ghế, cố chịu nốt hai mươi phút trước khi được giải thoát.