Chương Hai Mươi Tám:
Kẻ quấy rối
Quán cafe . Trong tiếng dương cầm du dương, một cô gái liên tục ngáp, cô kia chán nản uống ly nước, thỉnh thoảng lại nghiêm túc ra ngoài gọi điện thoại.
Một cô nữa đang thao thao bất tuyệt, khua tay múa chân vô cùng phấn khích: “ … Các cậu biết không, vai Cơ quý phi của tớ coi như thành công vượt mức mong đợi. Đạo diễn Vu khen tớ diễn xuất rất tốt. Haha, thật ra tớ biết mình giỏi mà. Tuy nhiên tớ chỉ định đóng mỗi vai này thôi, sau đó an nhàn ngồi nhà viết kịch bản…”, cô gái uống một ngụm cacao nóng rồi lại nói tiếp “ Sắp tới tớ sẽ viết một cuốn tiểu thuyết lịch sử về công chúa An Tư thời nhà Trần. Thật ra tớ viết được một nửa rồi, từ hồi học Đại học. Bây giờ chỉ cần chỉnh sửa rồi viết tiếp là OK. Ờ, Phiêu Dương, nãy giờ cậu định nói gì hả, giờ cậu nói đi?”
Phiêu Dương dụi dụi mắt, lờ đờ nói: “ Tớ có định nói gì đâu, tớ ngáp đấy mà. Đang nằm trong chăn ấm thì cậu gọi ra, nghe cậu kể chuyện lại càng buồn ngủ…"
Thùy Linh bất mãn, cầm thìa ngoáy ngoáy cốc cacao: “ Thật chẳng có thành ý gì! Gần nửa năm tớ mới về, cậu đã không niềm nở mong chờ, lại còn ngang nhiên ngáp ngắn ngáp dài như thế?”
Khiết Băng nghe điện thoại xong thì chậm rãi bước vào. Sau khi yên vị trên ghế thì với tay cầm cốc cafe lên uống. Vì trong quán có điều hòa nên khá ấm áp, Khiết Băng đã cởi áo khoác ngoài, trên người mặc một chiếc áo len rộng tay lỡ và quần baggy xám kẻ sọc trắng, sự kết hợp hoàn hảo tạo nên bộ đồ rất thời trang.
Thùy Linh đang chống tay than thở về sự thờ ơ nhẫn tâm của Phiêu Dương, thấy Khiết Băng với tay lấy cốc cafe thì chăm chú nhìn, sau đó chỉ chỉ: “ Cái đồng hồ này quen quá, hình như giống cái tớ đang đeo thì phải!”
Khiết Băng nghe thế cũng giơ cổ tay lên ngắm nghía:” Ờ, đồng hồ Phiêu Dương tặng sinh nhật tớ, giống của cậu à?”
“ Tớ thiết kế riêng cho ba bọn mình đấy. Quá đẹp ý chứ, haha”, Phiêu Dương cười hỉ hả, “ Có điều đồng hồ này là hàng độc, nạm kim cương nguyên chất, quý giá lắm đấy. Các cậu giữ gìn cẩn thận, đừng có làm hỏng hay mất đấy, không phải của rẻ đâu”
“ Dương Thượng cung thật có lòng, thiết kế cho bản cung trang sức đẹp như vậy!” Thùy Linh che miệng cười, “ Mai mốt hãy dâng thật nhiều đồ quý đến cung của ta, ta sẽ ban thưởng cho nàng hậu hĩnh, xiexie!”
Phiêu Dương lườm Thùy Linh một cái, lại bắt đầu ảo tưởng mình là Quý phi đấy, cô đang định mắng vài câu thì điện thoại kêu, đành dềnh dàng móc ra nghe.
“ Tôi đang uống cafe với bạn, anh hỏi làm gì?” Phiêu Dương nắm chặt điện thoại, nét mặt xám xịt khác thường, “ … Tôi với anh không nợ nần gì hết! Tôi nói rồi, không lần anh chịu trách nhiệm. Chỉ cần từ giờ đừng gọi cho tôi nữa, OK? Hi vọng anh hiểu những gì tôi nói. Tạm biệt!”. Sau đó thẳng tay ngắt điện thoại, quẳng vào túi xách.
Trước giờ Phiêu Dương luôn thờ ơ lạnh nhạt, thật hiếm khi thấy cô nổi điên như vậy. Khiết Băng cũng thấy lạ, thấy Phiêu Dương hậm hực vứt điện thoại không thương tiếc thì thăm dò: “ Cậu nói chuyện với ai đấy?”
“ Có cần bực thế không. Có người theo đuổi rồi hả?” Thùy Linh cũng hóng hớt hỏi, “ Mà Phiêu Dương này, cậu cũng đâu còn trẻ trung gì, có đối tượng thì yêu thử xem sao. Chẳng lẽ cậu vẫn nhớ tên lừa tình lừa tiền đáng chết hồi Đại học hả? Tớ nói thật, cậu nên quên hắn đi! Trong khe hở thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô. Haizz, cậu sắp đầu rồi, còn kén chọn gì nữa?”
Phiêu Dương mặt đầy sát khí, khóe miệng giật giật: “ Im ngay, cậu bảo ai kén chọn? Mẹ tớ suốt ngày gọi điện bắt đi xem mặt, thật buồn phiền muốn chết. Tớ thà ở giá cả đời còn hơn. Còn nữa, tớ chẳng biết tên lừa tình gì đó cậu bảo. Đơn giản là hắn chẳng thể tồn tại trong kí ức của tớ. Từ sau đừng nhắc tới hắn, nghe chưa?”
“ Được rồi, không nhắc thì không nhắc. Mà ý tớ là hỏi cái người vừa gọi cho cậu đó. Ai làm cậu cùn cáu lên thế?” Thùy Linh gõ gõ tay xuống bàn, ánh mắt sáng rực.
“ Chính tại hắn làm cả đêm qua tớ không ngủ được đấy! Đúng là một tên biến thái!”, Phiêu Dương bị chọc đúng huyệt, kể lể một hồi.
Cuối cùng thì Khiết Băng và Thùy Linh cũng hiểu ra vấn đề.
Trong lần du lịch Thái Lan hồi mùa hè, Phiêu Dương vô tình lấy nhầm hành lý của một gã nào đó. Sau ba ngày không có quần áo mặc phải rút thẻ ra đi mua mới toàn bộ, cuối cùng cũng liên lạc được với tên kia. Hắn nói đang bận đi bơi, bắt cô đến hồ bơi của khách sạn mà lấy đồ. Phiêu Dương tức điên, đầu tiên không thèm đến lấy nhưng chợt nhớ trong vali còn để rất nhiều đồ quan trọng, đành bắt Taxi cấp tốc chạy đến khách sạn hắn ta yêu cầu. Cô đi vội, tên người mặc nguyên quần short ngắn và áo hai dây, đến khi tìm được tên kia thì cũng đen sì hết cả.
Hắn ta đang nằm dài đọc báo, Phiêu Dương gọi ba lần mới chầm chậm tháo kính râm. Phiêu Dương gần như sắp lớn tiếng cãi nhau thì hắn mới chịu lấy điện thoại bảo trợ lý đem đồ ra.
Lấy được đồ rồi cô quay người định đi về.
“ Cô lấy được đồ rồi, vậy còn đồ của giám đốc chúng tôi đâu?” Tên trợ lý giữ cô lại hỏi
“ Xin lỗi, nếu các vị muốn lấy đồ thì đến khách sạn tôi ở mà lấy! Địa chỉ tôi đã gửi cho giám đốc của anh rồi. Cảm ơn!”. Phiêu Dương hằm hè nói. Cô mất bao nhiêu tiền gọi điện thoại, nãy giờ phải chục cuộc rồi. Đã vậy còn bị đen toàn thân, mất bao công dưỡng trắng. Ngoài ra tiền Taxi cũng chẳng rẻ do khách sạn này cách khách sạn cô ở xa rất xa. Sao cô phải chịu lỗ vụ này? Cuối cùng tên trợ lý đành mò đến chỗ cô lấy đồ, lúc đó cô đang ăn kem ở bãi biển, điện thoại gọi đến thì từ chối lần lượt, mãi đến tối mời dềnh dàng về nhà. Phát hiện cả tên giám đốc lẫn tên trợ lý đang hằm hè đứng đợi, có lẽ trong vali cũng có đồ quan trọng gì đấy. Khi cô trở về Việt Nam, một ngày chán đời tuần trước, khi cô lướt qua bốn quán Bar và nốc cạn không biết bao chai rượu, cuối cùng xảy ra tình một đêm với chính tên gặp ở Thái Lan kia. Hắn ta tên Mạc Gia Tuấn, tự ý lưu số điện thoại của cô vào máy rồi đòi chịu trách nhiệm. Không những ngày nào cũng gửi hoa đến công ty cô mà cả đêm hôm qua còn gọi điện mãi, khiến Phiêu Dương không thể chợp mắt nổi.
“ Ờ, theo tớ thấy gì cậu Gia Tuấn đó cũng tốt đấy chứ? Rất có trách nhiệm, dám làm dám chịu”, Khiết Băng suy tư ngẫm nghĩ,
“ Vấn đề không phải ở đó!” Phiêu Dương đập tay xuống mặt bàn, “ Tớ và hắn ta vốn đã không hợp nhau rồi. Tớ cũng không thể chấp nhận một kẻ quấy rối trắng trợn như thế! Nhìn mặt hắn ta phong lưu vô độ, chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, ai biết hắn tình một đêm với bao nhiêu cô? Lại còn bày đặt chịu trách nhiệm gì đó. Ha, nói thật, tớ thấy hắn như đang trả thù tớ vụ ở Thái Lan! Tớ chạy trước cho rảnh nợ, kẻo có ngày tự chuốc khổ vào thân!”
Khiết Băng thấy Phiêu Dương suy nghĩ hơi quá, đang định mở lời xoa dịu vài câu thì kinh ngạc phát hiện một anh chàng từ đâu xuất hiện, đứng ngay sau Phiêu Dương:
“ Dương Nhi, tôi đến đón em đây!”, Một giọng nam trầm vang lên
“ …” Ba cô gái còn lại kinh hãi phun cả ngụm nước vừa uống ra ngoài.