Ngày đầu tiên, Tử Yến sắp xếp đưa công chúa Thiệu Hoa và vương tử Diệp Giới đi tham quan danh lam thắng cảnh ở Relicta.
Ngày hôm sau, Tử Yến dẫn bọn họ đến khu vui chơi Nhà thám hiểm.
Khu vui chơi Nhà thám hiểm là một nơi vui chơi rất nổi tiếng ở liên bang Odin, du khách trên mạng bình chọn nơi nên đi nhất ở Relicta, thì nó đứng hàng thứ nhất.
Khu vui chơi này được xây dựng dựa trên các tư liệu kiến trúc đặc thù, dùng khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, đổ vào không ít tiền của, dựa theo sơ đồ bát quái của địa cầu cổ xưa tạo ra hệ sinh quyển hoàn toàn khác biệt, có thể trong một thời gian ngắn giúp du khách tham quan những nơi thú vị nhất, kích thích nhất.
Khu vui chơi Nhà thám hiểm có ba cấp độ khó khác nhau (..), mỗi cấp độ lại chia ra ba lựa chọn cao, trung bình, thấp khác nhau. Chẳng những có thể thỏa mãn được người bình thường thích phiêu lưu mạo hiểm, mà còn có thể thỏa mãn người thể năng cấp cao không thể đến những nơi mạo hiểm thực địa, cho nên khu vui chơi này rất được ưa chuộng, Lạc Lan và Thiên Húc cũng đã từng đi qua.
(.) ở đây quy định độ khó là sao, sao và sao
Lạc Lan nhớ rõ, lúc hai người kể chuyện cười, Thiên Húc nói với nàng, trong trường huấn luyện quân đội có lưu truyền một bí mật: thật ra còn một cấp cao hơn so với cấp sao khó nhất hiện giờ, được gọi là "thần cấp", nhưng không thích hợp cho du khách, chỉ được mở khi có tình huống đặc biệt. Vì vậy cứ đến ngày tốt nghiệp hàng năm, sẽ có nhiều quân nhân tốt nghiệp đến đây khiêu chiến, xem ai có thể mở được "thần cấp" sau nhiều năm không mở được, nhưng "thần cấp" không xuất hiện, mà lại hiện ra một đống những chuyện khôi hài có một không hai.
Sau khi đến khu vui chơi Nhà thám hiểm, nhóm du khách có thể đi lẻ, cũng có thể đi theo nhóm để tham gia trò chơi; có thể tự mang theo dụng cụ thám hiểm, cũng có thể do khu vui chơi cung cấp, chỉ tuân theo một nguyên tắc duy nhất chính là không được khiêu chiến với độ khó quá xa với cấp bậc thể năng của mình.
Máy tính của khu vui chơi tự động phân biệt, cho ra kết quả Lạc Lan, Tử Yến, Thần Sa là thể năng cấp A, Thiệu Hoa nhìn thoáng qua Lạc Lan, tuy biểu cảm có chút quái lạ, nhưng không nói gì.
Tư liệu của Thiệu Hoa và Diệp Giới cho thấy một người thể năng cấp D, một người thể năng cấp B. Trò chơi Nhà mạo hiểm quy định lựa chọn độ khó dựa theo người có thể năng thấp nhất cả nhóm, đối với nhóm của bọn họ, chỉ có thể được tham gia độ khó sao, nhưng bởi vì trong nhóm có ba người cấp A, một người cấp B, nên có thể lựa chọn cấp độ sao khó nhất.
Thiệu Hoa cảm thấy có lỗi nói: "Liên lụy mọi người."
Tử Yến cười nói: "Chúng tôi đến đây không phải là đi thám hiểm thật, vừa tham gia vừa nói chuyện không phải tốt hơn sao?"
Tử Yến hỏi bọn họ muốn đi tham quan nơi nào, Thiệu Hoa muốn ngồi thuyền, nên đã chọn khu Rừng rậm cầu vồng, thảm thực vật trải dài, đầm lầy hoang dã.
Bởi vì có nguồn nước dồi dào, lại ít có người đặt chân đến, nên cây cối vừa cao vừa dày, giống như không thể nhìn thấy mặt trời, rõ ràng là đang ở ban ngày, lại giống như trong đêm tối âm u.
Năm người ngồi trên một con thuyền nhỏ, ung dung thoải mái lướt trên mặt sông, Diệp Giới xung phong ngồi ở mũi thuyền, Thiệu Hoa và Tử Yến ngồi ở giữa, Lạc Lan và Thần Sa ngồi ở cuối thuyền.
Thiệu Hoa nói: "Ngoại trừ có chút âm u dọa người, còn lại không có gì đáng sợ."
Tử Yến đột nhiên rút ra lá bài Tarot, phóng chết vài con muỗi to khoảng vài chục cm đang vo ve bên mép thuyền.
Tử Yến nói: "Muỗi đuôi phượng, là loài sinh vật đặc biệt ở khu rừng cầu vồng, mũi kim sắc như kiếm, có thể xuyên qua các loại quần áo thám hiểm cứng và dày nhất, chất độc không nguy hiểm tính mạng, nhưng sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác."
Thiệu Hoa tò mò: "Là ảo giác đáng sợ?"
Tử Yến cười: "Hoàn toàn ngược lại, là ảo giác cực kỳ tuyệt vời, làm con người ta giống như lạc chốn thiên đường, chỉ muốn nằm xuống hưởng thụ."
Ầm một tiếng, một con cá sấu săn mồi không thành công khép lại cái miệng đang há to, chậm rãi lặn xuống nước, trên cây đại thụ bên rìa sông, một con rắn lớn vừa thoát được kiếp nạn, quấn quanh thân cây nhanh chóng bò đi.
Thiệu Hoa sắc mặt trắng bệch, ở một nơi giống như chỗ này, nằm xuống hưởng thụ so với nằm xuống chờ chết cũng không có gì khác nhau.
Cô ta nhịn không được nhích lại gần Tử Yến: "Tất cả là giả phải không?"
Tử Yến thu lại lá bài Tarot, cho cô ta xem xác con muỗi đuôi phượng, không thể bàn cãi đó là một con có cái đuôi phượng thật sự.
"Nếu tất cả là giả, vậy mọi người đến đây du ngoạn làm gì? Ở nhà chơi trò chơi thú vị hơn nhiều. Nếu thật có giả, thì cũng phải khiến cho du khách tham gia thực sự cảm thấy kích thích. Nên nhớ, khu vui chơi chỉ hứa không nguy hiểm đến tính mạng, chứ không nói là sẽ không bị thương."
Thiệu Hoa giật mình trừng mắt, không phải trên mạng đã bầu nơi này là nơi nên đi nhất sao? Chẳng lẽ có nhiều người lắm tiền lắm của thích hoang phí để tự hành hạ mình?
"Diệp Giới, vụ bầu chọn trên mạng có thật không vậy?"
Diệp Giới cười ha ha: "Nhất định là thật, không ít bạn bè của anh rất hay thường xuyên chạy đến đây chơi."
Có Thần Sa và Tử Yến ngồi hai bên bảo vệ, trên đường gặp côn trùng giết côn trùng, gặp dã thú giết dã thú, vốn là chuyến đi thám hiểm sóng to gió lớn liền biến thành cuộc dạo chơi ngắm cảnh sóng yên biển lặng, thậm chí thuyền còn chưa dừng lại, đã tới đích đến một cách an toàn.
Khi rời khỏi, Thiệu Hoa tò mò hỏi: "Nếu là cấp độ khó sao, sẽ như thế nào?"
"Muỗi đuôi phượng không chỉ có vài con, hay vài chục con xuất hiện, mà là hàng trăm hàng ngàn con xông ra."
Thiệu Hoa vỗ vỗ ngực, tỏ ra bộ dáng sợ hãi.
Vài người bước ra đến điểm trung chuyển ở bên ngoài, máy tính hỏi bọn họ muốn tiếp tục thám hiểm hay là rời khỏi, mọi người đương nhiên lựa chọn tiếp tục thám hiểm.
Máy tính hỏi nơi muốn đến, Thiệu Hoa lo lắng ngẫm nghĩ, khó có thể quyết định, cuối cùng cắn răng một cái, từ từ nhắm hai mắt lại tùy tiện chỉ vào một điểm.
"Đảo Maya!"
Khách đã chọn chủ nhà liền nghe theo, không ai phản đối. Năm người đều vào khoang thuyền, máy tính nhắc nhở bọn họ thắt chặt dây an toàn.
Vài phút sau, ba chiếc phi thuyền xuất hiện tại điểm trung chuyển trên khu dân cư của đảo Maya.
Cửa khoang thuyền mở ra, Thần Sa, Tử Yến, Thiệu Hoa lần lượt đi ra.
Thiệu Hoa trái phải nhìn ngó, kỳ lạ hỏi: "Diệp Giới và Lạc Lan sao vẫn chưa đến?"
Thần Sa vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi máy tính: "Hai người bạn đồng hành của chúng tôi bây giờ ở đâu?"
"Bọn họ đã rời khỏi đây, nhóm đã chọn đi thám hiểm nơi khác."
"Nơi nào?"
"Thật xin lỗi, không thể trả lời được câu hỏi của ngài."
Thần Sa lập tức lao vào khoang thuyền, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
Thiệu Hoa kinh ngạc hỏi: "Diệp Giới và Lạc Lan muốn đến nơi khác tham quan sao không nói với chúng ta một tiếng?"
Tử Yến cười cười, phong độ nói: "Công chúa, hành trình không thể không tạm thời hủy bỏ, chúng ta quay lại thôi."
Thiệu Hoa muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào mắt Tử Yến, trong lòng phát lạnh, không dám mở miệng.
————•————•————
Lạc Lan và Diệp Giới hiện ra tại điểm trung chuyển ở cửa vào khu thám hiểm hố tử thần. Hai người ra khỏi khoang thuyền, Diệp Giới cười tủm tỉm hỏi: "Tại sao lại hẹn gặp một mình anh ở đây?"
Lạc Lan không nói tiếng nào cởi bỏ thiết bị cá nhân ở trên tay xuống, ý bảo Diệp Giới cũng làm theo.
"Thật ra không cần làm vậy, anh sẽ giúp em xâm nhập vào máy tính của khu vui chơi này, tạm thời xóa đi dấu vết của chúng ta."
Lạc Lan vẫn đặt tay phía trước, không chút cử động.
Diệp Giới thấy nàng thật sự kiên trì, chỉ có thể làm theo tháo xuống thiết bị cá nhân của mình.
Lạc Lan ném hai thiết bị cá nhân vào bên dưới chỗ ngồi trên khoang thuyền, tự mình lên khoang thuyền, nhập vào dòng chữ nơi muốn đến: Song Tử Tinh.
Diệp Giới cũng lên khoang thuyền: "Đi đâu?"
Lạc Lan lạnh lùng nói: "Tách ra mà đi, vài phút sau, gặp nhau ở Nham lâm."
Lạc Lan đi liên tiếp nơi, thay đổi khoang thuyền lần, một giờ sau mới đến điểm trung chuyển của Nham lâm.
Diệp Giới đã ngồi đợi ở đó, nhưng hắn không so đo nàng đã đến muộn.
————•————•————
Đêm tối mênh mông, Nham lâm chằng chịt núi đá lởm chởm kỳ quái.
Lạc Lan và Diệp Giới mang kính lọc sáng, một trước một sau đi tới.
Diệp Giới nói: "Nghe nói ở đây em đã đột phá đến thể năng cấp A?"
Lạc Lan im lặng nhìn cảnh trí quen thuộc ở trước mắt, trong lòng tràn ngập đau khổ. Cảnh trí có thể phục chế, nhưng con người thì không.
Diệp Giới hỏi: "Nơi này hẳn là có ý nghĩa đặc biệt với em?"
Lạc Lan vẫn không nói tiếng nào.
Diệp Giới đứng lại: "Nói đi!"
Lạc Lan hỏi: "Tôi là ai?"
"Em là người phụ nữ tôi yêu nhất." Diệp Giới toét miệng, cười đến độ không thể kềm chế.
"Anh là ai?"
"Tôi đương nhiên là người đàn ông em yêu nhất!"
Lạc Lan không tức giận nói: "Xem ra không hỏi được gì từ miệng anh."
Nàng mạnh tấn công về phía Diệp Giới, Diệp Giới bay nhanh lùi về phía sau, nhảy lên một khối đá dựng đứng.
Lạc Lan lạnh lùng chế giễu: "Thể năng cấp B?"
Diệp Giới cười thản nhiên: "Người nói dối cũng không phải riêng gì anh, chẳng lẽ con bướm đêm kia và chồng của em chỉ có thể năng cấp A thôi sao?"
Lạc Lan lười đôi co vớ vẩn với hắn, nàng đá một hòn nham thạch trên mặt đất về phía đầu của hắn, thân thể bật dậy giống như một con báo săn mồi lao vút qua.
Diệp Giới vừa trốn vừa nói: "Không tồi! Thật không ngờ em có thể đạt đến thể năng cấp A!"
Lạc Lan không lên tiếng, chỉ tấn công, liên tục ra chiêu hiểm ác, tất cả đều là đấu pháp quyết tử.
Diệp Giới bắt đầu cảm thấy không đúng, khó tin hỏi: "Em muốn giết anh? Anh đã làm gì đắc tội em?"
Lạc Lan một quyền đánh thẳng vào mặt hắn: "Tôi muốn hỏi anh lần nữa, tôi là ai? Anh là ai?"
Diệp Giới nghiêng người né tránh, hắn nắm lấy cổ tay nàng, từ phía sau lưng khóa trái chèn cổ nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Anh cũng lặp lại lần nữa, em là người phụ nữ anh yêu nhất, anh là người đàn ông em yêu nhất."
Lạc Lan tức giận, hung hăng giẫm một cước thật mạnh lên chân của Diệp Giới, một cước đá vỡ nát một khối nham thạch ở trước mặt, từ đỉnh đầu hắn lộn một vòng, thuận thế đá một cước, đá đến lưng của hắn, khiến hắn bị văng ra xa.
Diệp Giới quay lại, lau vết máu ở khóe miệng, lấy ra một ống chích: "Em tiêm thuốc này vào người, sẽ hiểu tất cả."
Ống chích đó giống y như đúc cái ống chích trước kia, Lạc Lan thù hằn nhìn hắn: "Anh tự tiêm chính mình đi!"
Nàng một quyền rồi một quyền, liên tiếp tấn công không ngừng.
Diệp Giới tức giận: "Em buộc anh phải dùng đến sức mạnh, đúng không?"
Hắn không còn đơn giản né tránh phòng thủ nữa, mà bắt đầu đánh trả.
Hai người quyền qua cước lại, đối đầu với nhau.
Cho dù là kinh nghiệm, hay kỹ thuật chiến đấu, rõ ràng Diệp Giới cao hơn Lạc Lan, nhưng mục đích của hắn không phải là giết chết nàng, hắn chỉ muốn khống chế Lạc Lan, tiêm thuốc vào cơ thể nàng.
Lạc Lan cũng không để ý đến tính mạng, chỉ quyết tâm giết chết hắn.
Một kẻ tay chân bó buộc, còn một kẻ dốc hết sức lực, trong lúc nhất thời lại khó phân thắng bại.
Khi Lạc Lan ra một chiêu tấn công hiểm ác, Diệp Giới vì tự bảo vệ mình không thể không đánh một quyền vào bụng của Lạc Lan, đánh Lạc Lan bay ra xa.
Lạc Lan ngã thật mạnh trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Diệp Giới biểu cảm khó chịu đến nỗi giống như chính hắn bị thương, thở gấp hỏi: "Rốt cuộc anh đã làm gì, mà khiến em không thể không giết?"
Lạc Lan nửa quỳ trên mặt đất, cử động nửa thân trên: "Tôi cũng muốn biết rốt cuộc tôi đã làm gì, mà khiến anh từng bước ép sát?"
"Mặc dù anh đã gây cho em ba lần phiền phức, nhưng anh chưa từng có ý muốn giết em, cũng không có thật sự xúc phạm đến em, chúng ta cũng không có thù hận sinh tử!"
"Không có thù hận? Anh đã khiến cho tôi mất đi người tôi yêu nhất!" Lạc Lan phẫn nộ hét lên.
Nếu có thể, nàng thà để mình chết, cũng không để Thiên Húc vì bảo vệ nàng mà dị biến, cuối cùng bị tiêu diệt.
Diệp Giới giận dữ nói: "Cái gì con mẹ nó là người em yêu nhất! Trò chơi đến đây chấm dứt!" Hắn sắc mặt tái xanh, phóng quyền lao tới.
Lạc Lan bay nhanh lùi về phía sau: "Đúng là nên kết thúc rồi!"
Hai người một đuổi một chạy, đột nhiên, một tiếng gầm lớn từ trên bầu trời truyền đến.
Lạc Lan sớm đã có chuẩn bị, nàng lập tức nhảy xuống, giấu mình trong đám đá nham thạch lởm chởm, Diệp Giới liền trở thành mục tiêu của dã thú.
Một con thú Nham Phong cao hơn mét từ trên cao đáp xuống, lao thẳng đến Diệp Giới.
Diệp Giới xoay người ngay tại chỗ, né tránh được công kích đầu tiên của thú Nham Phong.
Hắn tiếp tục xoay người nhảy lên, hai tay rút ra hai con dao găm sáu cạnh từ hai bên ống giày.
Khi thú Nham Phong lại tiếp tục tấn công, hắn đón đầu thú Nham Phong đánh thẳng trực diện, thân thể giống như một con rồng đang ngao du, "hồi phong vũ tuyết" (..), đem hai con dao sáu cạnh cắm sâu vào cánh bên trái của thú Nham Phong, thân thể vẫn không dừng lại mà bay vút về phía sau.
(..) Như "gió bay tuyết múa": ám chỉ phong thái của Diệp Giới vừa đẹp vừa lợi hại.
Ở giữa không trung, hai tay của hắn đem hai cán dao găm đã sớm không còn lưỡi cắm vào hai bên ống giày, hai lưỡi dao sáu cạnh sắc bén mới lại dính chặt vào cán dao như cũ.
Hắn nắm hai con dao găm mới, thuận thế lao nhanh xuống, đâm hai con dao vào chân trái của thú Nham Phong.
Thú Nham Phong giận dữ đau đớn gầm rú, muốn khép lại hai cánh bẻ gãy cổ hắn, hắn đột nhiên từ mặt đất phóng lên, giống như một cơn lốc xoáy, từ khoảng cách của hai cánh xông ra. Thú Nham Phong há miệng muốn cắn hắn, hắn lại không né tránh, lao thẳng đến cái miệng to lớn đỏ lòm, đem hai con dao găm sắc bén đâm thẳng vào họng thú Nham Phong.
Thú Nham Phong không thể khép miệng lại, thê lương gầm rú.
Diệp Giới đã xoay người về phía trước lao đi, hắn cắm hai cán dao găm vào hai bên ống giày, cán dao bên tay trái biến mất, trên tay phải lại có thêm một con dao găm mới, đầu còn chưa quay lại, hắn đã phóng con dao mới về phía sau, thanh kim loại sáu cạnh vừa dài vừa nhọn đâm gọn vào cổ họng của thú Nham Phong đang giận dữ đánh về phía hắn.
Hắn thân thể chưa dừng lại, mũi chân chạm nhẹ một cái lên đỉnh khối đá dựng đứng, tiếp tục bay về phía trước.
Ở phía sau hắn, thú Nham Phong run rẩy trong chốc lát, sau một tiếng vang lớn, liền ngã lăn trên mặt đất.
Diệp Giới nhìn Lạc Lan đang ẩn nấp dưới một khối đá to, nháy mắt mấy cái với Lạc Lan đang lạnh lùng dửng dưng, cười hì hì nói: "Muốn dựa vào một con dã thú để giết anh sao? Em quá ngây thơ rồi!"
Diệp Giới vươn tay, đi về phía Lạc Lan: "Đi theo anh! Nhất định anh sẽ giải thích tất cả!"
Lạc Lan cười thảm lùi về phía sau, hiện tại nàng không thể không tin Diệp Giới và nàng không phải là người xa lạ.
Bọn họ chắc chắn có quen biết, bởi vì khi nàng đi bắt giết thú Nham Phong để tăng cấp thể năng, cũng dùng dao găm như vậy, ngay cả cách giết thú Nham Phong cũng hoàn toàn giống nhau, chẳng qua nàng còn chậm chạm khó hiểu, nhưng Diệp Giới lại rất tự nhiên, dễ dàng giết chết một con thú Nham Phong trưởng thành.
Lạc Lan nhớ rất rõ, lúc đó Thiên Húc còn nói nàng trước kia chắc chắn đã nhìn thấy người khác dùng qua loại vũ khí này chiến đấu với dã thú, nên trong tiềm thức mới chọn nó.
Diệp Giới muốn nắm tay nàng: "Tin anh đi! Đợi đến khi em nhớ hết tất cả, thì người em yêu hay những thứ khác đều là một chuyện đáng cười!"
Lạc Lan né tránh hắn: "Thiên Húc không phải là chuyện đáng cười!"
Diệp Giới giật mình, khinh thường nói: "Thì ra là con ma bệnh luôn quấn quýt lấy em! Loại phế vật như vậy căn bản em không thể nào để ý tới!"
Gió to thổi đến, trong Nham lâm vang lên tiếng u u như rên rỉ khóc than.
Diệp Giới nhíu mày, đề phòng nhìn về bốn phía.
Lạc Lan nói: "Tôi cũng không dại gì mà trông cậy vào mấy con thú Nham Phong có thể giết chết Long Đầu của binh đoàn Long Huyết! Anh chưa thật sự đi vào Nham lâm! Thứ đáng sợ nhất ở đó không phải là thú Nham Phong."
Diệp Giới nói: "Đây chỉ là hệ sinh thái do con người tạo ra, cho dù mức độ khó đến cỡ nào, cũng không quá khó đối với người có thể năng cấp A."
"Còn có một "thần cấp" tuyệt đối không mở cho du khách, vừa rồi không đến hai phút anh đã giết chết một con thú Nham Phong trưởng thành, như vậy đã tạo ra "thần cấp"."
Trong Nham lâm gió càng lúc càng lớn, cát đá bay mù mịt. Lạc Lan và Diệp Giới đều thể năng bất phàm, nhưng lại run rẩy đứng không vững, không thể không nhảy xuống các khối đá, dựa vào một khối lớn đá nham thạch ngăn cản cuồng phong.
Diệp Giới nhớ rõ mấy chục mét ở bên ngoài có một khe hở, có thể tạm thời tránh né một chút. Hắn một tay nắm lấy Lạc Lan, một tay cầm dao găm, ngăn những tảng đá đang bị cuồng phong gào thét cuốn đến.
Lạc Lan đánh về phía cổ của hắn, muốn buộc hắn buông tay, Diệp Giới lại không dám buông tay, hắn cúi người, khiến cho một quyền kia đánh xuống phía sau vai.
Cùng lúc đó, hắn còn giúp Lạc Lan ngăn cản mấy tảng đá đang bay về phía nàng, chính mình lại bị một hòn đá lớn bén nhọn khác quật trúng vào đùi. Trong nháy mắt, máu đỏ tươi đổ ra ào ạt.
Hắn ngay cả mi mày còn chưa nhăn lại, đã lấy con dao găm của mình nhét vào tay của Lạc Lan, hoàn toàn không quan tâm nàng có dùng dao găm lấy mạng hắn hay không.
Hắn rút ra một con dao găm khác, đón cuồng phong, gian nan đi về phía trước.
Lạc Lan giơ lên dao găm, muốn đâm thủng cổ họng hắn, nhưng giữa chừng phải chuyển hướng, đánh vào hai khối đá đang bay về phía mình.
Khối đá này đến khối đá khác liên tiếp bay thẳng đến, nàng chỉ có thể càng không ngừng vung dao.
Gió càng lúc càng lớn, toàn bộ trời đất là một màu tối đen mờ mịt.
Những tảng đá lớn còn có thể ngăn cản hoặc né tránh, nhưng những viên đá vụn ào ạt bay đến là không thể tránh được, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng xẹt trúng người.
Da thịt lộ ra bên ngoài của cả hai người đều bị đá vụn cắt qua, biến thành hai người bị thương thê thảm máu chảy đầm đìa. Diệp Giới vẫn đi phía trước Lạc Lan, cố gắng dùng thân thể che chở cho nàng, giúp nàng ngăn cản đá vụn, hắn nhìn qua rất đáng sợ, một bên lỗ tai giống như bị cắt lìa.
Hai người cực khổ rốt cuộc cũng đến khe hở của khối nham thạch, nhưng cái khe chỉ có thể chứa được một người.
Diệp Giới đẩy Lạc Lan, muốn dùng thân thể của mình che chắn khe hở, bảo vệ nàng an toàn.
Đến lúc này, Lạc Lan cho dù còn nhiều hoài nghi, cũng không thể không tin, nàng và Diệp Giới không chỉ có quen biết, mà quan hệ cũng không phải bình thường. Nếu không Long Đầu của binh đoàn Long Huyết sẽ không bảo vệ nàng sau khi đã biết nàng thiết kế tất cả bẫy rập giết hắn.
Lạc Lan nước mắt rơi xuống, nàng rốt cuộc là ai? Cái chết của Thiên Húc rốt cuộc là do ai làm hại?
Trong đau khổ tuyệt vọng, đột nhiên nàng đâm mạnh dao găm vào vai của Diệp Giới, nhân cơ hội cánh tay của hắn đến gần.
Diệp Giới cố nén đau đớn, vội vàng dùng tay kia nắm lấy Lạc Lan, không phải muốn trả thù làm đau nàng, mà là đẩy nàng về phía khe hở, nhưng Lạc Lan lại hung hăng đâm lên cánh tay còn lại của hắn.
Diệp Giới hai cánh tay đều bị phế, không thể nắm nàng được nữa.
Cuồng phong gào thét giận dữ, Diệp Giới vẻ mặt đau khổ khiếp sợ, Lạc Lan vẻ mặt kiên quyết.
Diệp Giới cố sức vươn ra cánh tay bị thương máu chảy đầm đìa, giống như cầu xin Lạc Lan ở lại.
Lạc Lan đạo nghĩa không chùng bước, xoay người nhảy lên khối nham thạch, thả người trong gió, giống như một con diều đứt dây theo gió bay đi.
Diệp Giới thê lương gọi to, rất nhanh bị cuồng phong gào thét ào ạt nuốt chửng không còn một mảnh, trong thiên địa chỉ còn tuyệt vọng.
Lạc Lan cảm nhận được Diệp Giới đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, nhưng Thiên Húc vì hắn mà chết, nàng không thể tha thứ cho hắn, cũng không thể tha thứ chính mình, chỉ có thể hủy đi đôi tay của hắn, lấy cái chết đền tội.
Trí nhớ này, đã từng tâm tâm niệm niệm muốn tìm lại, nhưng bây giờ lại sợ nó trở về.
Không dám nghĩ đến quá khứ, càng không thể hướng đến tương lai, chỉ có thể để tất cả ở hiện tại này ngừng lại.
Một tảng đá bay đến đầu của Lạc Lan, Lạc Lan vươn tay, theo bản năng muốn nắm bắt gì đó, nhưng cuối cùng vô lực rũ người. Trước khi mất đi ý thức, trong lòng nàng hiện lên một câu.
Hơn năm qua đi, cố gắng sống còn, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận lục bình, sinh mạng vẫn là loài phù du.
HẾT CHƯƠNG .
HẾT QUYỂN