Thần Sa sau khi dị biến, không phân biệt địch ta giết hại hơn trăm người, chẳng những giết chết hoàng đế Đế Quốc Ar Anh Tiên Mục Hằng, mà còn giết chết mười mấy binh lính đặc chủng của Liên Bang Odin.
Đối mặt với thú dị biến giết người tàn bạo như vậy, không chỉ loài người sợ hãi, mà ngay cả dị chủng cũng sợ hãi.
Theo quy tắc trong quân đội, để ngăn cản thiệt hại do thú dị biến gây ra, Thần Sa phải lập tức bị xử bắn. Nhưng bởi vì Ân Nam Chiêu đột nhiên xuất hiện, khống chế thú dị biến, nên tính mạng của Thần Sa được bảo vệ.
Tất cả mọi người đều biết, một khi thuốc an thần hết tác dụng, thú dị biến sẽ tiếp tục đại khai sát giới, giết chóc điên cuồng.
Thần Sa thể năng A, sau khi trở thành thú dị biến lực công kích vượt hơn hẳng cấp A, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ cướp đi hàng chục, thậm chí là hàng trăm mạng người.
Ngoại trừ Ân Nam Chiêu, không ai dám đối mặt với một cổ máy giết người như vậy.
Quá sợ hãi, tất cả mọi người hầu như đều yêu cầu lập tức xử tử con thú dị biến Thần Sa.
Cho dù Ân Nam Chiêu có dựa vào quyền lực của mình, gây sức ép tạm thời giữ mạng cho Thần Sa, nhưng rất nhiều người vẫn không từ bỏ ý định.
Cuồi cùng, tòa án quân sự triệu tập một phiên xét xử, quyết định tử hình Thần Sa.
————•————•————
Lạc Tầm là người nghiên cứu chiết xuất thuốc an thần, cũng được mời đến thẩm vấn.
Khi Lạc Tầm đến tòa án, tìm chỗ ngồi xuống, thì phát hiện xung quanh tất cả đều là quân nhân mặc quân phục chỉnh tề.
Nghĩ rằng tòa án đã quyết định tử hình Thần Sa, nàng lo lắng đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lạc Tầm vô thức cúi đầu nhìn thiết bị cá nhân, tín hiệu đã hoàn toàn biến mất, nhưng có một tin nhắn chưa đọc, có lẽ nhận được trước khi bị hạn chế tín hiệu. Do nàng quá bất an, nên không nghe được âm báo tin nhắn.
Lạc Tầm lập tức mở xem.
Ân Nam Chiêu: "Nói sự thật."
Tuy tin nhắn không nói gì thêm, nhưng Lạc Tầm cảm thấy an lòng.
Túc Nhất, Túc Thất đi vào tòa án, ngồi xuống bên cạnh Lạc Tầm.
Túc Nhất cười lịch sự với nàng, chân thành nói: "Cảm ơn thuốc an thần của giáo sư Lạc."
Túc thất thì biểu cảm phức tạp, nửa thật nửa đùa nói, "Giáo sư Lạc, mặc kệ là chồng cũ, hay vợ chồng giả, dù sao cô cũng đã là phu nhân khu I của chúng tôi, chuyện của công tước kính nhờ cô giúp đỡ."
Lạc Tầm nhìn đến vết thương trên cổ của Túc Thất, lòng đầy chua xót, nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Túc Thất còn muốn nói thêm, Túc Nhất đã ho nhẹ một tiếng, Túc Thất đành im miệng.
Ba vị quan tòa đi vào tòa án ngồi xuống, tuyên bố thẩm vấn bắt đầu.
Trước tiên, viên kiểm sát trưởng hỏi người chứng kiến sự việc Túc Nhất và Túc Thất.
Túc Nhất và Túc Thất kể lại đầu đuôi sự việc ngày hôm đó.
Kiểm sát trưởng hỏi: "Có phải thú dị biến Thần Sa đã giết chết hoàng đế Đế Quốc Ar Anh Tiên Mục Hằng?"
"Phải."
"Có phải đã giết chết hơn một trăm binh lính của Đế Quốc Ar."
"Phải."
"Có phải đã giết sĩ quan trưởng cấp I của Liên Bang Odin Agnon (A Cách Nông)?"
Túc Nhất cảm thấy không đúng, muốn giải thích: "Lúc đó quan chỉ huy không có ý thức, tất cả hành vi không phải là ý muốn của ngài ấy..."
Kiểm sát trưởng nghiêm túc ngắt lời hắn: "Trả lời "phải" hoặc "không phải"."
Túc Nhất chỉ có thể ngừng giải thích.
Kiểm sát trưởng hỏi lại lần nữa: "Có phải Thần Sa đã giết sĩ quan trưởng cấp cao Agnon?"
"Phải."
"Có phải đã giết chết sĩ quan trưởng cấp II Yiman (Dịch Man)?"
"Phải."
...
Mười tám quân nhân Liên Bang Odin bị Thần Sa giết chết được viên kiểm sát trưởng đọc tên, hỏi đến từng người một.
Theo từng tiếng trả lời "Phải.", sắc mặc của Túc Nhất và Túc Thất càng lúc càng khó coi.
Lạc Tầm cảm thấy vô cùng đau lòng bất đắc dĩ, trên đời này, chỉ sợ không còn ai hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Thần Sa hơn nàng.
Những người này đích thực là bị Thần Sa giết chết, nhưng cũng không phải bị hắn giết chết.
Trong lịch sử Liên Bang Odin đã xảy ra mấy ngàn trường hợp dị biến, Thần Sa không phải là người đầu tiên sau khi dị biến giết chết chiến hữu, nhưng lại là người đầu tiên sau khi dị biến giết chết chiến hữu mà vẫn còn sống.
Lần đầu tiên, Lạc Tầm hiểu ra thật sâu sắc, đôi khi sống so với chết còn khó khăn hơn.
Nếu Thần Sa chết ngay tại chỗ, cho dù là người thân của những quân nhân bị giết cũng sẽ tha thứ cho hắn. Tất cả mọi người sẽ hiểu đây chỉ là một bi kịch không thể khống chế, sẽ vẫn xem Thần Sa là một thượng cấp đáng kính. Nhưng bởi vì hắn còn sống, nhất định phải truy cứu những cái chết hắn đã gây ra, nếu không thì dùng gì để an ủi vong hồn những quân nhân đã chết?
Lạc Tầm cảm thấy viên kiểm sát trưởng cố tình truy hỏi gây khó dễ không hề sai, mỗi sinh mạng của con người đều là duy nhất, đều đáng quý, nhưng đây cũng không phải là lỗi của Thần Sa.
Ân Nam Chiêu rõ ràng đã biết có phiên toà này, nhưng không báo sớm để nàng chuẩn bị, mà chỉ bảo nàng nói sự thật.
Tuy rằng mặt sau của phiên tòa xét xử lần này không có các thế lực đấu đá, nhưng những quân nhân đã chết kia phải có ai đó giúp bọn họ hỏi rõ nguyên nhân, hay phải có ai đó đọc tên từng người bọn họ một cách trịnh trọng.
Lạc Tầm nhớ tới lần mình trở thành thể năng cấp A, lúc nàng đến lễ đường liệt sĩ tham gia đại hội chúc mừng, cũng giống như ngày hôm nay, giữa một phòng đều là quân phục chỉnh tề, chỉ có một mình nàng mặc y phục bác sĩ màu trắng.
Thần Sa nói hắn đã gặp ác mộng thấy mình bị dị biến, nhưng Lạc Tầm biết thứ hắn sợ không phải là dị biến, mà là sợ sau khi dị biến sẽ tổn thương đến người hắn yêu thương.
Nếu bây giờ Thần Sa có ý thức, biết mình chẳng những đã giết chết các thuộc hạ trung thành tận tâm, mà còn khiến cho loài người và dị chủng hoàn toàn trở mặt, làm cho vô sô dị chủng mất đi gia đình, mất đi sinh mạng, hắn sẽ lựa chọn sống, hay chết?
"Giáo sư Lạc Tầm." Quan tòa gọi nàng.
Lạc Tầm hồi phục lại tinh thần, vội vàng đứng lên, tiến về phía trước, tiếp nhận thẩm vấn.
"Giáo sư Lạc Tầm, thuốc an thần làm thú dị biến bất tỉnh là do cô nghiên cứu chiết xuất?"
"Là nhóm nghiên cứu của tôi nghiên cứu chiết xuất được."
"Sau khi thuốc hết tác dụng, thú dị biến sẽ như thế nào?"
"Sẽ tỉnh lại."
"Là dã thú tỉnh lại, hay người tỉnh lại?"
"Dã thú tỉnh lại."
"Có nghĩa là nó vẫn tiếp tục điên cuồng tấn công người, giết chết người?"
"...Phải."
"Xin hỏi nó có thể khôi phục ý thức, biến trở lại thành người được không?"
"Có thể!"
"Cần bao lâu mới có thể biến trở lại thành người?"
"...Tôi không biết!"
"Xác suất biến trở lại thành người có cao không?"
"...Tôi không biết."
"Nói cách khác, nó có thể sẽ vĩnh viễn trở thành thú dị biến điên cuồng cắn giết?"
Nội tâm của Lạc Tầm cực kỳ không muốn trả lời vấn đề này, nàng chần chừ chưa mở miệng.
Quan tòa ra lệnh: "Giáo sư Lạc Tầm, mời trả lời câu hỏi."
Viên kiểm sát trưởng nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sáng quắc, hỏi thêm lần nữa: "Giáo sư Lạc Tầm, có phải nó sẽ vĩnh viễn trở thành thú dị biến điên cuồng cắn giết?"
"Phải, nhưng mà..."
"Giáo sư Lạc Tầm, câu hỏi đã hỏi xong, cảm ơn cô đã hợp tác, mời quay về chỗ ngồi."
Lạc Tầm không cam lòng muốn nói xong hai chữ "Nhưng mà", nhưng tòa án quân sự không giống với tòa án dân sự, hai binh sĩ đã đứng bên cạnh nàng, ý bảo nàng lập tức rời đi.
Đột nhiên, cửa bên của tòa án mở ra.
Giáo sư An đầu tóc bạc phơ cùng một người đàn ông đầu tóc hoa râm, mặt mày thanh quắc (..) sóng vai đi đến.
(..) "Thanh quắc" ám chỉ người cao tuổi tinh thần minh mẫn.
Giáo sư An hiếm khi mặc quân phục, quân hàm thể hiện là thiếu tướng. Người đàn ông bên cạnh ông chống gậy, bước đi tập tễnh, cũng mặc quân phục, quân hàm thượng tướng, so với với quân hàm của Giáo sư An lớn hơn một bậc.
Lạc Tầm hoảng hốt nhận ra ông ta là người đàn ông ngồi giữa vườn hoa hồng trong quyển sổ tay mà mẹ Thần Sa đã vẽ.
Tuy cơ thể tàn tật, toàn thân mặc quân trang, ông ta vẫn khó che gấu khí chất nho nhã của mình. Khi ông ta và Giáo sư An sóng vai đi tới, quả thật giống như xuyên qua lớp bụi phong trần của vài thập niên, từ trong hình vẽ bước ra.
Ở Liên Bang Odin, Giáo sư An đức cao vọng trọng, nay lại có thêm một người đàn ông khác cũng có danh vọng giống như ông, tất cả khách dự bên trong tòa án đều đứng lên, chào bằng ánh mắt, đợi hai người bọn họ ngồi xuống, mới lần lượt ngồi trở lại.
Xung quanh nghe được tiếng xì xào.
"Là Giáo sư Sở!"
"Vài chục năm rồi không thấy ông ấy..."
Lạc Tầm lập tức hiểu được người đàn ông này là ai.
Có thể đứng cùng với Giáo sư An, quân hàm cao hơn Giáo sư An, danh vọng cũng cao hơn Giáo sư An, chỉ có thể là người đàn ông đó thôi ——
Cha của Sở Mặc, Sở Thiên Thanh.
Ông ta chẳng những đã từng là công tước của khu IV, tay nắm quyền cao, mà còn là một nhân tài nghiên cứu gene trác việt, đã bào chế rất nhiều loại thuốc đặc hiệu chữa bệnh gene di truyền, nổi danh cùng với Giáo sư An.
Nghe nói vài thập niên trước, ông ta vì cứu một vị công tước khác, bị trọng thương suýt chết. Trải qua đau đớn vật lộn sống sót, thân thể của ông ta không còn khỏe mạnh như xưa, thần kinh tọa bị thoái hóa, trở nên tàn tật.
Trong một lúc, tim của Lạc Tầm đập rất nhanh, nàng không hiểu tại sao lại như vậy.
Giáo sư An khẽ lắc đầu với nàng, ý bảo nàng đừng nói gì.
Lạc Tầm ngẫm lại lai lịch của mình, hai chữ "Nhưng mà" đích thực không có tính thuyết phục, hơn nữa, thân phận của nàng nhạy cảm, một chút vô ý có thể sẽ gây ra bất mãn của bên trung lập, khiến Thần Sa chịu mọi tai ương.
Nàng nuốt hai chữ "Nhưng mà" trở lại, im lặng quay về chỗ ngồi của mình.
Giáo sư An là chuyên gia nghiên cứu gene của thú dị biến, ông đến tiếp nhận thẩm vấn của tòa án.
Khi nghe xong Giáo sư An nói thú dị biến có thể biến trở lại thành Thần Sa, mọi người tuy có nghi ngờ, nhưng e ngại uy danh của Giáo sư An, nên vẫn tôn trọng lắng nghe.
"Chuyện đã xảy ra, tôi vô cùng thương tiếc, nhưng Thần Sa không phải là quân nhân cuối cùng bị dị biến, chúng ta phải đi tiếp, có đi tiếp, chúng ta mới suy xét đến dị biến của chính chúng ta. Thú dị biến lần này, là thú dị biến duy nhất còn sống, là đối tượng nghiên cứu tốt nhất, không chỉ giúp ích cho nghiên cứu dị biến đột phát, mà còn có thể giúp ích cho nhưng nghiên cứu gene bệnh khác."
Đợi Giáo sư An nói xong, một vị quan tòa nhìn về phía Sở Thiên Thanh, lễ phép hỏi: "Giáo sư Sở có ý kiến gì đối với dị biến không?"
Giáo sư Sở đứng lên, nhìn quanh một vòng những người đang nghe thẩm vấn, chậm rãi nói: "Xử tử thú dị biến, chỉ là bắn một viên đạn, có lẽ sẽ trả lại công bằng cho những người bị hại, là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng đây thật sự là cách giải quyết tốt nhất sao? Những chiến sĩ đã chết họ vẫn chết, hơn nữa, không phải chết trên chiến trường, mà là chết dưới tay của cấp trên mình, cái chết của bọn họ khiến người ta đau đớn tiếc hận, nhưng chẳng có ý nghĩa. Nếu tha cho thú dị biến, làm đối tượng nghiên cứu, rất có thể sẽ đẩy nhanh nghiên cứu dị biến, như vậy cái chết sẽ không phải không có ý nghĩa nữa, mà biến thành phân bón, cung cấp dinh dưỡng cho cây nghiên cứu, giúp nó ra hoa kết quả. Giết chết thú dị biến cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ có trị được dị biến, mới thật sự giải quyết vấn đề."
Sau khi thảo luận sôi nổi, toàn án tuyên bố:
Tạm thời không xử tử thú dị biến Thần Sa, sẽ quan sát một năm. Nếu thú dị biến vẫn còn nguy cơ đối với con người, hoặc không đạt được nghiên cứu mong muốn, sẽ quyết định xử tử.
Túc Nhất và Túc Thất vui mừng nhìn nhau, cả hai cùng đi đến, cảm tạ Giáo sư An và Giáo sư Sở.
Lạc Tầm nhìn Giáo sư An và Giáo sư Sở, không chào hỏi đã rời đi.
Nàng không biết Ân Nam Chiêu đã làm gì, chỉ cảm thấy trước mắt giống như bị bao phủ bởi một màng sương mù dày đặt, không nhìn thấy rõ.
Dù sao, bất luận thế nào, tính mạng của Thần Sa cuối cùng cũng được bảo vệ tạm thời.
Lạc Tầm nắm bàn tay đang đổ mồ hôi, trong lòng không hề thoải mái, tất cả chỉ mới bắt đầu.
————•————•————
Lạc Tầm vừa trở lại văn phòng, thiết bị cá nhân phát ra âm báo.
Màn hình thể hiện Ân Nam Chiêu, xem ra hắn đã nhận được kết quả của phiên xét xử.
Lạc Tầm chuyển nhận, Ân Nam Chiêu hiện ra trước mặt nàng. Hắn mặc quân trang, ngồi trước bàn làm việc, đang giải quyết những văn kiện cần hắn ký tên.
Lạc Tầm hỏi: "Thần Sa thế nào?"
"Vẫn vậy, hung bạo tấn công, điên cuồng khát máu, tiêm thuốc an thần lại ngủ mê man."
Lạc Tầm nói: "Em đã nhờ Anderson gửi một văn kiện cho anh, bên trong có ghi chú cách sử dụng thuốc an thần."
"Anh đã nhận được."
"Anh dự định mang Thần Sa đến Tiểu Song Tử, hay trở về Relicta?"
"Không đưa đi đâu cả."
"Hả?" Lạc Tầm chưa hiểu.
Phiên xét xử của tòa án quân sự đã nói rõ, nếu một năm nghiên cứu không có gì tiến triển, sẽ xử tử thú dị biến. Lạc Tầm nghĩ có lẽ Ân Nam Chiêu sẽ đưa Thần Sa đến viện nghiên cứu trên Tiểu Song Tử hoặc là viện nghiên cứu của Relicta, nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu.
"Cho dù là Relicta, hay Tiểu Song Tử, đối với Thần Sa bây giờ mà nói, đều không an toàn. Cậu ấy có thể sẽ mất tích một cách bí mật, có thể chết ngoài ý muốn, cũng có thể gây hại đến người khác, cuối cùng sẽ bị xử tử."
Viện nghiên cứu sự sống Relicta không an toàn, Lạc Tầm có thể hiểu được, nhưng Tiểu Song Tử là khu căn cứ quân sự, xem như là địa bàn của Thần Sa, ngay cả Tiểu Song Tử cũng không an toàn, nguy hại ngầm của Liên Bang Odin lợi hại đến vậy sao?
Lạc Tầm mặt mày trắng bệch, "Vậy phải làm gì?"
"Trước mắt chỉ có thể giữa ở bên cạnh anh, anh và Giáo sư An sẽ bàn xem nên làm gì tiếp theo."
"Em sẽ nhanh chóng chiết xuất thêm thuốc an thần gửi đến cho anh."
Ân Nam Chiêu nói: "Chăm sóc Tầm Chiêu đằng cho tốt, nó rất quan trọng với Thần Sa, cả dị chủng."
"Vâng." Lạc Tầm gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Ân Nam Chiêu mỉm cười, trấn an nàng, "Em cứ chuyên tâm làm nghiên cứu cho tốt, chuyện khác anh sẽ xử lý."
Lạc Tầm biết thân phận của mình đặc biệt, không nên hỏi chuyện chính trị của Liên Bang Odin, nhưng hiện tại nàng nghi ngờ Phong Lâm bị dị biến cũng có liên quan. Nếu không phải bọn họ vừa nghiên cứu được thuốc an thần, Thần Sa bây giờ chỉ sợ đã đầu lìa khỏi xác.
Trong lòng nàng tràn ngập cảm xúc tức giận, không kiềm chế được hỏi: "Rốt cuộc ai là nội gián? Nếu anh có thể đoán được Thần Sa gặp nguy hiểm, chắc chắn đã biết thân phận của nội gián, tại sao không bắt hắn?"
Ân Nam Chiêu im lặng một thoáng, nói: "Anh biết hắn hại chết Phong Lâm, hại Thần Sa thành ra như vậy, nhưng vì Liên Bang Odin, anh không thể động đến hắn, ít ra bây giờ là không thể."
"Em không hiểu."
"Chính trị không phải là khoa học khách quan, nó do còn người tạo ra, cũng phức tạp giống như con người vậy. Người này đích thực làm không ít chuyện ác, nhưng hắn không phải là kẻ phản bội Liên Bang Odin. Hắn chỉ là bất đồng quan điểm với chúng ta, nên muốn loại bỏ tảng đá chặn đường hắn là chúng ta. Hắn thù hận loài người không thua gì Anh Tiên Diệp Giới thù hận dị chủng, hắn sẽ không bán đứng Liên Bang Odin, cũng giống như Anh Tiên Diệp Giới sẽ không bán đứng Đế Quốc Ar. Anh tin, bọn họ chỉ làm theo nhu cầu, lợi dụng lẫn nhau. Sau khi Anh Tiên Diệp Giới chính thức tuyên chiến, hợp tác của bọn họ cũng xem như chấm dứt. Sáu trăm năm trước Du Bắc Thần đã nói "Thời khắc sinh tử tồn vong, phải từ bỏ bất đồng, chung sức chống ngoại địch", có thể áp dụng ở thời điểm hiện tại."
Lạc Tầm cảm thấy lý trí của Ân Nam Chiêu quả thực không thể tưởng tượng được, nàng tức giận nói: "Hắn hại chết Phong Lâm, biến Thần Sa thành một con dã thú, còn ba lần bốn lượt đưa anh vào chỗ chết, anh lại còn cùng hắn từ bỏ mâu thuẫn, bắt tay chống kẻ thù?"
Ân Nam Chiêu đưa tay, vỗ nhẹ đầu Lạc Tầm tỏ ý trấn an, "Tiểu Tầm, hiện tại, nguy cơ lớn nhất của Liên Bang Odin không phải là hắn, mà là Anh Tiên Diệp Giới."
Dường như là động tác quen thuộc, khiến cho Lạc Tầm nhớ đến rất nhiều năm trước, khi nàng vừa đến Liên Bang Odin, Thiên Húc cũng đã trấn an nàng như vậy. Lạc Tầm nhẹ nhàng bị tác động, tức giận nguôi đi rất nhiều.
Nàng yêu người đàn ông này chính là như vậy, mặt thiên sứ, tim quỷ dữ, thân dã thú, những suy nghĩ đối với thiện ác trắng đen, thị phi sai đúng của hắn đều khác hẳn người thường. Hắn có thể dùng cả đời mình để tiếp nhận nghiên cứu của Giáo sư An; có thể biết rõ nàng là Long Tâm, nhưng vẫn tin tưởng giữ lại bên mình; hiện tại làm ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Lạc Tầm thở dài, "Em mặc kệ kẻ phản bội... nội gián kia có trung thành với Liên Bang Odin hay không, em chỉ biết hắn thật sự muốn giết anh, cũng suýt thành công, anh nên cẩn thận một chút."
Ân Nam Chiêu cười nhẹ, mang theo chút thái độ lạnh nhạt không đếm xỉa, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, "Hiện giờ hắn sẽ không đụng đến anh, bởi vì hắn cũng biết Anh Tiên Diệp Giới đang tấn công ào ạt, cần cùng anh "từ bỏ bất đồng, chung sức chống ngoại địch"."
Lạc Tầm trừng mắt cảnh cáo hắn.
Ân Nam Chiêu vội thu lại ý cười, đồng ý: "Anh sẽ cẩn thận."
--------------------------------------
Phòng nuôi trồng.
Lạc Tầm ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn đám cây non Tầm Chiêu đằng.
Lạc Tầm tin, với phong cách làm việc của Ân Nam Chiêu, nhất định đã âm thầm giao phó Anna đề cao cảnh giác, tăng thêm số cảnh vệ, cũng là lời hứa buột miệng khi nãy đối với nhắc nhở của nàng.
Nhưng Lạc Tầm vẫn là một người thiếu cảm giác an toàn, luôn nghĩ đến việc xấu nhất.
Nàng lấy một cây non mạnh khỏe nhất, nhổ nó trồng vào một chậu nuôi trồng, sau đó gửi tin nhắn cho Tử Yến: "Chuyện gấp, nhanh chạy đến viện nghiên cứu."
Mười phút sau, Tử Yến xuất hiện trong phòng làm việc của nàng, thân thiết hỏi: "Chuyện gì?"
Lạc Tầm kinh ngạc, "Vừa rồi anh ở đâu? Sao đến nhanh vậy?"
Tử Yến thiếu điều muốn lật bàn, tức giận nói: "Cô bảo chuyện gấp, tôi đã chạy nhanh đến đây, cô còn chê tôi chạy quá nhanh? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Lạc Tầm cười nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi nhớ sắp đến sinh nhật của anh, nên đã chuẩn bị một món quà."
Lạc Tầm đưa chậu nuôi trồng có Tầm Chiêu đằng cho Tử Yến.
Tử Yến tỏ vẻ khinh thường, không thèm nhìn, "Sinh nhật lần trước đã qua hơn nửa năm, sinh nhật tiếp theo còn hơn nửa năm, xin hỏi đây là quà sinh nhật của ai vậy? Cô Lạc Tầm, cô có thành ý chút xíu nữa được không?"
"À..." Lạc Tầm có chút xấu hổ, "Vậy cứ cho là quà xin lỗi đi!"
"Xin lỗi chuyện gì?"
"Chuyện tôi đã từng nghi ngờ anh là nội gián."
Tử Yến cười tươi như hoa đào, cười đến híp cả mắt, nhìn Lạc Tầm từ trên xuống dưới, "So với nhận quà, tôi hứng thú muốn nghe cô nói lý do tại sao đã hoài nghi tôi rồi lại không nghi nữa."
"Tôi có đối tượng khác để nghi ngờ rồi!"
"Ai?"
Lạc Tầm ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn lại đây một chút.
Tử Yến chống tay lên bàn làm việc, chồm người tới trước, tập trung tinh thần lắng nghe.
Lạc Tầm thì thầm bên tai hắn: "Không nói cho anh biết."
Tử Yến nín thở, cốc mạnh xuống đầu Lạc Tầm một cái, "Cô gan lắm rồi đấy, dám trêu chọc tôi!"
Lạc Tầm chỉ vào Tầm Chiêu đằng trên bàn làm việc, "Món quà này anh có nhận hay không? Nhưng nói trước, nhận nó rồi phải chăm sóc nó thật tốt."
"Đây là bảo bối mà cô và đám nhân viên nghiên cứu đang làm sao?"
"Anh quả thật là người sáng tai tinh mắt."
Tử Yến cầm lấy chậu nuôi trồng, quan sát tỉ mỉ vật nhỏ bên trong, "Tuy món quà này của cô không có chút thành ý, nhưng tôi luôn vui vẻ giúp người, sẽ cố gắng nhận nó. Nó tên gì?"
"Bởi vì chưa công bố ra bên ngoài, nên vẫn chưa đặt tên chính thức, các đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu đều gọi bừa, có người gọi nó là tên tiểu tử, có người gọi nó là bé đáng yêu, tiểu thiên sứ."
"Giết người hút máu mà đáng yêu, thiên sứ sao? Anh Tiên Diệp Giới chắc chắn không đồng ý." Tử Yến cười nhìn về phía Lạc Tầm, "Loài sinh vật mới này do cô phát hiện, cô có quyền đặt tên, nghĩ ra cái tên nào oách oách một chút!"
"Tôi đã nghĩ ra rồi, tên là... Tầm Chiêu đằng."
Nụ cười trên mặt của Tử Yến không thay đổi, nhưng ý cười trong mắt dần dần nhạt đi, "Cái gì Tầm, cái gì Chiêu?"
"Tầm của Lạc Tầm, Chiêu của Ân Nam Chiêu."
"Cô dùng tên của Chấp Chính Quan như vậy, ngài ấy có biết không?"
"Biết."
Tử Yến rũ mắt, mỉm cười nhìn Tầm Chiêu đằng trong tay, "Cô có tình cảm sâu đậm với Thiên Húc, không thể thay đổi tình cảm nhanh như vậy, ít nhất phải hơn mười năm, tám năm mới có thể dần dần hồi phục. Nếu không phải do thay đổi tình cảm, vậy chỉ có thể... Chiêu chính là Húc."
Tử Yến tự giễu cười lắc đầu, "Thì ra là vậy, khó trách tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cho dù điều tra thế nào cũng không thể điều tra được. Tôi thật ngốc, ở Liên Bang Odin, người có thể khiến tôi điều tra kỹ như vậy mà vẫn không ra, ngoại trừ ngài Chấp Chính Quan, còn có thể là ai?"
Lạc Tầm có chút khó xử, có chút cảm động, không ngờ phản ứng đầu tiên của Tử Yến lại tuyệt nhiên không hề do dự hay phản bác chuyện nàng thích một người khác, hắn nhìn qua hoa hoa bướm bướm nhưng lại tin vào tình cảm sâu đậm bền lâu.
Tử Yến ngẩng đầu nhìn Lạc Tầm, chỉ chỉ vào tim, mặt nghiêm túc nói: "Tim tôi bây giờ rất đau, vốn nghĩ đợi thêm mười năm, tám năm nữa, cố gắng một chút, sẽ có cơ hội để cô yêu tôi."
Hả? Lạc Tầm ngây ngốc.
Tử Yến "phì" một tiếng, mặt mày cợt nhả, cười vui vẻ.
Lạc Tầm kịp phản ứng mình lại bị trêu chọc, tiện tay cầm một quyển sách tiêu bản, muốn ném Tử Yến.
Tử Yến nghiêng người tránh thoát, cười phất phất tay, bưng chậu nuôi trồng chuẩn bị rời đi.
"Tử Yến!" Lạc Tầm nhớ còn chuyện chính chưa nói.
Tử Yến quay đầu lại, Lạc Tầm đưa ba ống thuốc tiêm cho hắn, "Một ống giữ kỹ, còn hai ống có thể đưa cho thuộc hạ anh tin tưởng giúp anh bảo quản."
Tử Yến lập tức nhận ra, "Là loại thuốc Chấp Chính Quan... đã tiêm cho thú dị biến?"
Lạc Tầm gật đầu, "Thuốc vừa nghiên cứu, tác dụng phụ vẫn chưa rõ lắm."
Tử Yến tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt lại ẩn chứa đau buồn vô hạn, "Cô tin chắc thú dị biến đó có thể biến trở lại thành Thần Sa?"
Lạc Tầm cay sống mũi, nước mắt đã rơm rớm, "Năm đó, khi tôi cầu xin Thần Sa bỏ phiếu giúp tôi tham gia viện nghiên cứu, tôi đã đồng ý với anh ấy, nếu tương lai anh ấy cần báo đáp, nhất định tôi sẽ không từ chối. Bây giờ anh ấy đang cần tôi báo đáp, tôi sẽ giúp anh ấy bằng bất cứ giá nào."
Đột nhiên Tử Yến giãn mặt mỉm cười, không nói tiếng nào nhận thuốc, cất kỹ vào người.
Lạc Tầm dặn dò: "Hãy tự bảo vệ mình, không được tin ai hết."
Tử Yến trêu chọc: "Tất cả mọi người đều không thể tin? Kể cả cô?"
Lạc Tầm nghiêm túc nói: "Kể cả tôi!"
Tử Yến sửng sờ một chút, nhìn chằm chằm Lạc Tầm.
Lạc Tầm nhăn mặt, cười tủm tỉm nói: "À, có một người anh có thể tin, là Chấp Chính Quan."
Tử Yến cười xòa một tiếng, xoay người rời khỏi.
————•————•————
Ba ngày sau.
Mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần.
Ân Nam Chiêu đang dựa vào bàn làm việc, tiếng máy móc của máy tính chợt vang lên: "Đội trưởng đội cảnh vệ An Nhiễm yêu cầu cho vào."
"Cho vào."
Cánh cửa kim loại im lặng mở ra, An Nhiễm dẫn một binh lính mặc y phục bác sĩ màu trắng, đội mũ giáp màu trắng đi vào.
"Thưa ngài, thuốc an thần đã đến." An Nhiễm nói.
Binh lính y sĩ đưa một hộp chứa hàng loạt ống tiêm cho An Nhiễm, An Nhiễm đặt trước mặt Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu dùng mật mã riêng mở hộp thuốc, bên trong chứa mấy chục ống tiêm xếp trật tự chỉnh tề.
Hắn đếm số lượng ống tiêm bằng mắt, xác nhận không có sai sót, liền đóng hộp lại, "Được rồi."
Anh Nhiễm mỉm cười hành lễ, xoay người rời khỏi, binh lính y sĩ vẫn không theo An Nhiễm rời khỏi.
Ân Nam Chiêu đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt binh lính y sĩ, bất đắc dĩ thở dài: "Tại sao không nghe lời? Nơi này là tiền tuyến."
Lạc Tầm cởi mũ giáp, thật cẩn thận nói: "Em biết mình không được huấn luyện, không nên chạy đến tiền tiếp gây phiền phức cho anh. Nhưng muốn cứu Thần Sa, nhất định phải kiểm tra thân thể của anh ấy, biết rõ tình trạng hiện giờ của anh ấy. Anh đã không thể đưa anh ấy về, em chỉ có thể đến đây thôi. Em hứa sẽ tuân theo mệnh lệnh chỉ huy, tuyệt đối không gây phiền phức cho anh."
Ân Nam Chiêu không nói tiếng nào giang rộng cánh tay.
Lạc Tầm lập tức vui vẻ ra mặt, nhào vào lòng hắn.
Ân Nam Chiêu ôm nàng nói: "Em không phiền. Anh không muốn em đến đây, bởi vì đang chiến tranh vũ trụ, tất cả đều thay đổi trong nháy mắt, năng lực của anh hữu hạn, không thể bảo đảm an toàn cho em."
"Em thà ở đây cùng anh tiến lui, còn hơn lo lắng chờ đợi ở Relicta, cùng lắm thì..."
Ân Nam Chiêu dùng môi ngăn lại lời nói của nàng.
Dịu dàng như nước, miệng lưỡi hòa quyện, nói lên hết nỗi nhớ nhung.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Lạc Tầm nhắm mắt lại, ôm thắt lưng của Ân Nam Chiêu, tựa vào vai hắn.
Sau khi Thần Sa dị biến, tâm trạng bất an rốt cuộc cũng bình yên. Cho dù phía trước là bụi gai kéo dài, lưỡi dao sắc bén vây quanh, có thể có một cái ôm cho nàng chút thư giãn, nàng sẽ dũng cảm tiếp tục vượt qua.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Ân Nam Chiêu nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi thăm Thần Sa."
CHƯƠNG . KHOẢNH KHẮC VĨNH HẰNG ()
Hai người đi qua một cánh cửa kim loại nặng nề, tiến vào khu cấm địa bí mật đang nhốt Thần Sa.
Trong không gian rộng lớn, một lồng sắt lớn bao lấy lồng sắt vừa, lồng sắt vừa bao lấy lồng sắt nhỏ, Lạc Tầm đi vào ba cái lồng sắt mới đứng trước mặt Thần Sa.
Nó đang ngủ mê mang, im lặng nằm sấp trên mặt đất.
Cái sừng màu trắng trên đầu trong suốt hiền lành, giống như một mảnh ngọc thạch được điêu khắc thành. Toàn thân bao phủ bởi lớp lông trắng như tuyết, cả móng vuốt cũng trắng tinh, giống như băng tuyết ngưng tụ, trông đẹp đẽ thuần khiết, không chút tà ác, tựa như thần thú mang đến may mắn trong các câu chuyện thần thoại.
Lạc Tầm không kiềm lòng được, đưa tay vuốt ve bộ lông của nó, ấm áp mềm mại, sờ rất thích, khiến người ta cảm giác giống như đang vuốt ve một còn mèo đáng yêu.
Ân Nam Chiêu nói: "Chú ý thời gian."
Lạc Tầm vội vàng mở hộp cứu thương, cắt bỏ một nhúm lông của thú dị biến, lấy ba mẫu máu, rồi dùng thiết bị quét chụp ảnh toàn thân nó, sau đó gắn một thiết bị đo lường nhỏ bằng ngón tay lên cổ thú dị biến, có thể thu nhận số liệu nhịp tim, nhịp hô hấp của nó.
Lạc Tầm bận rộn, lấy ra thiết bị phân tích xương, đang định kiểm tra thật kỹ cái sừng của thú dị biến, Ân Nam Chiêu đột nhiên nhanh như chớp ôm lấy nàng, bay vọt ra ngoài lồng sắt.
Cửa lồng nhanh chóng đóng lại, nhưng không nhanh bằng tốc độ của thú dị biến.
Nó phóng người ngay tại chỗ, như một tia sáng lóe lên, bóng dáng còn chưa thấy, nửa cái đầu đã bay ra khỏi lồng.
Ân Nam Chiêu đá một cước thật mạnh vào mắt nó, nó linh hoạt cúi đầu nhẹ nhàng, chỉa sừng vào chân của Ân Nam Chiêu. Ân Nam Chiêu đã sớm đề phòng, dùng chân với góc độ xoáy khó lường, tránh được sừng của nó, tiếp tục đá thật mạnh vào mắt của dã thú.
Thú dị biến chỉ có thể nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Ân Nam Chiêu thừa dịp tốc độ của nó chậm lại, đá thêm một cước thật mạnh, đá thú dị biến văng trở lại lồng sắt.
Cửa lồng sắt rốt cuộc cũng đóng lại.
Ân Nam Chiêu ôm Lạc Tầm rơi xuống đất.
Thú dị biến trừng đôi mắt màu đỏ tươi, há miệng thật to, gầm rú với bọn họ. Răng nanh sắc bén hung hăng cắn vào khung sắt, giống như muốn cắn gãy khung sắt.
Lạc Tầm nhìn thấy khung sắt lớn bằng bắp tay đã hằn sâu từng vết răng rất rõ ràng, có thể tưởng tượng răng nanh của nó đụng đến người sẽ dẫn đến hậu quả thế nào. Nàng vô thức nắm chặt tay của Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu nói: "Thần Sa thể năng A, sau khi dị biến, lực sát thương sẽ cao hơn cấp A. So với hình ảnh em xem được trên tin tức, bây giờ nó đã trở nên quen thuộc với hình thể dã thú, thuần thục với các bộ phận trên cơ thể, không chỉ răng nanh, sừng trên đầu, móng vuốt, mà còn cái đuôi, đều là những vũ khí giết người trí mạng. Tốc độ và sức mạnh của thú dị biến này tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của em, cho dù anh muốn khống chế nó cũng phải trả giá đắt."
Lạc Tầm nhìn chằm chằm thú dị biến. Nó đang điên cuồng tấn công, giận dữ vừa cào vừa cắn, thậm chí không ngừng húc đầu vào khung sắt, hung hăng muốn lao ra khỏi lồng sắt.
Ân Nam Chiêu ôm mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Tầm, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ biến trở lại thành Thần Sa, nhưng hiện giờ nó là một con dã thú mất hết nhân tính, thể năng siêu cấp đã biến nó thành một vũ khí giết người."
Lạc Tầm biết Ân Nam Chiêu lo lắng điều gì, nàng hứa với hắn: "Em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận."
"Lúc không có anh bên cạnh, em phải quan sát nghiên cứu nó, chỉ có thể ở ngoài lồng sắt. Nếu phải đến gần nó lấy mẫu thí nghiệm, phải có anh đi cùng."
"Được."
Ân Nam Chiêu đưa một khẩu súng nhỏ tinh xảo cho nàng, "An toàn của em luôn phải ưu tiên so với mạng của nó, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, trước hết hãy bảo vệ mình."
Lạc Tầm nhìn khẩu súng tử thần trong tay hắn, cảm xúc trong lòng hỗn loạn phức tạp.
Ân Nam Chiêu ôm lấy nàng, "Anh xin lỗi!" Hắn biết khẩu súng này sẽ mang đến ký ức không vui, nhưng thể năng của Tiểu Tầm so với thú dị biến chênh lệch quá lớn, chỉ có súng tử thần mới có thể giết chết nó.
Lạc Tầm lắc đầu, "Đừng nói xin lỗi em."
Ân Nam Chiêu dịu dàng nói: "Anh sẽ không chịu nổi nếu em gặp bất trắc, cho nên, khi cần nổ súng, phải lập tức nổ súng! Được không?"
"Vâng." Lạc Tầm cầm lấy súng, cất kỹ vào người.
Vài tiếng vang, cánh cửa kim loại mở ra.
Túc Nhất và Túc Nhị đi đến, theo sau là hai người máy bò sát mặt đất như con nhện, tám cánh tay dài nhỏ của chúng đang túm lấy hai con dã thú còn sống.
Túc Nhất và Túc Nhị nhìn thấy Lạc Tầm, có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều, chỉ hành lễ với Ân Nam Chiêu, sau đó im lặng đợi bên ngoài lồng sắt.
Ân Nam Chiêu nói: "Theo như trong thư em yêu cầu, vì cần giữ sức khỏe cho thú dị biến, phải cố gắng kéo dài thời gian giữa hai lần tiêm thuốc an thần. Bây giờ đã đến giờ ăn của nó, sau đó là thời gian tự do hoạt động, sẽ có người máy chuyên môn giúp nó phát tiết, cho đến khi nó bắt đầu gây hại đến bản thân, nhóm Túc Nhất mới tiêm thuốc an thần cho nó."
Lúc này Lạc Tầm mới hiểu tại sao trong lồng sắt lớn lại có lồng sắt vừa, trong lồng sắt vừa lại có lồng sắt nhỏ, thì ra là mở rộng không gian hoạt động của thú dị biến.
Ân Nam Chiêu kéo tay Lạc Tầm đi ra ngoài, "Em sẽ không thích chuyện tiếp theo đâu, chúng ta rời khỏi đây đi!"
Hai người máy hình con nhện trượt thân thể, đem dã thú vào lồng sắt.
Lạc Tầm nhìn hai con dã thú ngửi thấy mùi nguy hiểm, đang liều mạng vùng vẫy, nàng lắp bắp hỏi: "Anh cho Thần Sa ăn...thịt sống sao?"
"Nó không phải là Thần Sa, nó là dã thú."
"Nhưng mà..."
"Anh đã thử cho nó ăn thịt chín, nó hoàn toàn không hứng thú, chỉ có thú vật còn sống mới là bữa ăn hấp dẫn với nó."
Lạc Tầm không nói gì, quay đầu nhìn vào bên trong lồng sắt ——
Thú dị biến bấu móng vuốt lên khung sắt, nóng nảy muốn lao tới.
Người máy đã buông con hai dã thú. Chúng không dám đến gần Thần Sa, run rẩy trốn thật xa, hướng Thần Sa rú lên mấy tiếng cảnh cáo yếu ớt.
Là bữa tiệc thịnh soạn của ác thú, hay là cuộc tàn sát đẫm máu?
Lạc Tầm thu ánh mắt, im lặng theo sát Ân Nam Chiêu rời khỏi khu vực nhốt thú dị biến.
————•————•————
Hai người ra khỏi cánh cửa kim loại nặng nề, thì nhìn thấy Túc Thất đang cùng với một người đàn ông cao gầy, dáng vẻ nho nhã đứng gác bên ngoài. Thân thể của người đàn ông đã phát sinh dị biến, trên người mọc ra sáu cánh tay.
Không phải lần đầu tiên Lạc Tầm nhìn thấy người mang gene nhiều tay, nhưng sáu cánh tay của người đàn ông này phát triển đầy đủ, tất cả đều cường tráng, giống như có thể dùng sáu cánh tay làm việc cùng lúc.
Túc Thất và người đàn ông đứng thẳng, cúi chào Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu giới thiệu với Lạc Tầm: "Vị này là Túc Ngũ, bác sĩ riêng của Thần Sa, trong khoảng thời gian này phải nhờ anh ta chăm sóc thú dị biến."
Lạc Tầm vội vàng đưa tay, khách khí nói: "Chào anh, tôi là Lạc Tầm."
Túc Ngũ không ngờ có người lần đầu tiên gặp hắn lại chủ động bắt tay với hắn, hắn sửng sờ một lát, mới đưa một bàn tay, bắt tay thật mạnh với nàng, "Cảm ơn thuốc an thần của cô."
Lạc Tầm ngượng ngùng nói: "Chỉ vừa mới thành công, hơn nữa hiện tại vẫn chưa rõ tác dụng phụ của nó."
"Mặc kệ là gì, ít ra đã giữ được mạng sống, chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng."
Ân Nam Chiêu nói: "Lạc Tầm đến đây chủ yếu muốn nghiên cứu dị biến của Thần Sa."
Mắt của Túc Ngũ sáng lên, hắn chân thành nói: "Có bất kỳ yêu cầu nào, cứ việc giao phó, tôi sẽ cố gắng phối hợp."
Lạc Tầm cũng không khách sáo, "Tôi đến đây một mình, không có trợ lý, tuy người máy có thể chia sẻ rất nhiều công việc, nhưng có một số chuyện phải do con người giải quyết, nếu anh không ngại, có thể kiêm chức trợ lý cho tôi không?"
Túc Ngũ trừng mắt nhìn Lạc Tầm thật lâu, "Vô cùng đồng ý."
Nàng sao lại phải mời trợ lý? Có Chấp Chính Quan ở đây, người nào mà chẳng có? Chẳng qua nàng sợ bọn họ lo lắng, mời một người đến quan sát chính mình.
"Vậy xem như xong rồi, lần sau tôi đến tìm anh." Lạc Tầm lịch sự gật đầu chào Túc Thất, theo Ân Nam Chiêu rời khỏi.
Túc Ngũ nhìn bóng dáng của bọn họ, trong lòng thở dài, hoàn toàn không ngờ cô gái này vừa thông minh chu đáo, lại vừa nhanh nhẹn thẳng thắn như vậy.
Bởi vì vị phu nhân công tước đời trước quá mức vĩ đại, nên bọn họ vô thức đặt kỳ vọng cao đối với phu nhân của Thần Sa. Nghe được Thần Sa bốc thăm may mắn phải kết hôn với một công chúa bị ruồng bỏ của Đế Quốc Ar, bọn họ thật sự rất thất vọng, chẳng những cho đến bây giờ không muốn gặp công chúa, mà còn khuyến khích Thần Sa đừng xem hôn nhân chính trị là thật. Đợi đến thời cơ thích hợp, viện bừa cớ nào đó để chấm dứt hôn nhân. Nếu năm đó bọn họ không mang thành kiến, có lẽ...
Túc Thất đợi bóng dáng của Lạc Tầm và Ân Nam Chiêu khuất hẳn bên ngoài cánh cửa kim loại, mới đau khổ hoang mang hỏi: "Lạc Tầm thật sự có thể giúp Thần Sa khôi phục thần trí, biến lại thành người?"
Túc Ngũ thở dài, "Không biết. Có điều, Giáo sư An từng nói những nghiên cứu của ông ta đã quá lỗi thời, khó có đột phá, Lạc Tầm sẽ là hy vọng mới."
------------
Trong một phòng thí nghiệm được bố trí tạm thời, Lạc Tầm bắt đầu nghiên cứu dị biến của Thần Sa.
Bên ngoài khói thuốc súng tràn ngập, loài người và dị chủng đánh nhau hừng hực khí thế.
Lạc Tầm cố gắng bịt kín lỗ tai và mắt mình, quên đi nơi này là chiến trường, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nghiên cứu.
Gene của nàng cùng một loại với loài người, nhưng tình cảm của nàng lại gắn bó sâu đậm với dị chủng.
Một bên, tổng chỉ huy là Anh Tiên Diệp Giới, rất có thể là bạn trai của Long Tâm; còn một bên, Ân Nam Chiêu làm tổng chỉ huy, là bạn trai của nàng.
Long Tâm và nàng là cùng một người, cũng không phải cùng một người.
Lạc Tầm cảm thấy, chuyện phức tạp như vậy cho dù cố gắng suy nghĩ cũng không rõ ràng, chi bằng đi từng bước một, chuyên chú làm việc trước mắt.
Chiến hạm vũ trụ không có ngày đêm, thời gian như nước chảy cứ lẳng lặng trôi qua.
Mỗi ngày Lạc Tầm đều bận rộn làm việc, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào nghiên cứu Thần Sa, hy vọng có thể tìm thấy bí mật trong gene của hắn.
Nàng và Ân Nam Chiêu tuy cùng ở trên một chiến hạm vũ trụ, nhưng hai người đều bận rộn, thời gian gặp mặt cũng không nhiều so với ở Relicta, ngược lại còn ít hơn.
Lạc Tầm thường xuyên theo dõi thí nghiệm, nhiều ngày đều ngủ trong phòng nghí nghiệm.
Ân Nam Chiêu chẳng những phải chỉ huy toàn bộ chiến dịch trên chiến trường, mà còn phải xử lý chính sự nội bộ của liên bang, thường xuyên hội họp, bận đến nỗi cả thời gian nằm xuống ngủ cũng không có.
Hắn không có thời gian làm bữa sáng cho Lạc Tầm, thậm chí ngay cả thời gian ăn bữa sáng hắn cũng không có, nhưng cho dù rất bận, mỗi ngày hắn đều bớt chút thời gian đến gặp Lạc Tầm một lần.
Có khi, hắn mang cơm dinh dưỡng đến, hai người cùng nhau ăn, cùng nghỉ ngơi khoảng mười phút.
Có khi, hắn nhân lúc rảnh rỗi giây lát, chạy đến phòng thí nghiệm của Lạc Tầm xem qua một chút, đưa cho nàng một hộp hoa quả tươi, dặn dò nàng nên làm việc chú ý nghỉ ngơi, đừng quá lao lực.
Cũng có khi, ban ngày hắn không có thời gian đến, nên tranh thủ lúc tối chạy đến, hai người nằm trên cái giường nhỏ hẹp, ôm nhau nói chuyện chốc lát.
Nếu hắn đến Lạc Tầm đã ngủ, hắn sẽ không đánh thức nàng, mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng ngủ, gửi tặng nàng một đóa hoa Mê Tư.
Buổi sáng, Lạc Tầm sẽ bị mùi hoa đánh thức, nhìn thấy hoa Mê Tư bên gối mình.
Đây là bên ngoài vũ trụ, Lạc Tầm hoàn toàn không biết hắn lấy đâu ra đóa hoa tươi như vậy, quả thật giống như có một vườn hoa nhỏ bí mật.
Lạc Tầm sẽ tìm một bình cầu thủy tinh, cắm hoa vào. Khi làm việc mệt mỏi, nhìn thấy hoa đang lẳng lặng hé nở, nàng sẽ bật cười một cách khó hiểu.
————·————·————
Mẫu hạm vũ Trụ Anh Tiên.
Diệp Giới một thân quân trang, đứng tại cửa sổ bên mạn tàu, im lặng nhìn ra không gian vũ trụ ở bên ngoài.
Vài người đàn ông mặc quân phục đứng phía sau hắn cách đó không xa, vừa uống rượu, vừa xì xào trò chuyện.
Tướng quân Mẫn Công Minh nói: "Tuy Thần Sa đã biến thành dã thú, nhưng chỉ cần hắn chưa chết ngày nào, người của Khu I sẽ còn mang hy vọng ngày đó. Khu I là miếng thịt béo bở, tất cả mọi người đều thèm thuồng dòm ngó, càng có nhiều người muốn giết chết con thú dị biến kia, Ân Nam Chiêu lại chịu hết áp lực bảo vệ thú dị biến, không biết hắn nghĩ gì, chẳng lẽ còn mong con dã thú đó có thể biến lại thành người?"
Lâm Lâu tướng quân nói: "Nghe nói loại thuốc an thần mới, xuất phát từ phòng nghiên cứu của một nữ nhân tài di truyền học, chính là cô công chúa giả Lạc Tầm, cô gái này rõ ràng mang gene loài người, lại đi giúp đỡ dị chủng..."
Đội trưởng đương nhiệm của binh đoàn Long Huyết Morris (Mạc Lý Tư) nháy mắt ra hiệu với ông ta, Lâm Lâu tuy không biết nguyên nhân, nhưng cũng nhanh nhạy im miệng.
Gian phòng trong phút chốc im lặng.
Diệp Giới không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: "Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?"
Mẫn Công Minh và Lâm Lâu không biết "Cô ấy" là ám chỉ ai, nhìn lẫn nhau khó hiểu, ánh mắt tràn ngập hoang mang. Morris cung kính trả lời: "Có lẽ đang ở mẫu hạm Bắc Thần."
Ở cùng với Ân Nam Chiêu? Vẻ mặt của Diệp Giới càng nặng nề.
Một giây sau, hắn mỉm cười, chế giễu nói: "Xem ra cô ấy đang muốn tìm cách chữa trị dị biến đột phát cho dị chủng."
Morris nghĩ đến thân phận của Long Tâm, càng lo lắng, "Nếu có thể chữa trị thành công dị biến đột phát, không ít tinh quốc sẽ thay đổi cách nhìn đối với dị chủng..."
Diệp Giới hừ lạnh, "Cậu nghĩ cô ấy thật sự là Long Tâm sao?"
Morris nhớ tới Long Tâm, vừa kính vừa sợ.
Người phụ nữ kia có vĩ đại đến thế nào, cũng chỉ là một người bình thường, Long Tâm là một... quái nhân vĩ đại! Cô ta tuyệt đối không phải là Long Tâm!
————·————·————
Lại qua thêm một ngày.
Tinh vực G đã đánh mấy chục trận chiến lớn nhỏ, quân nhân của hai bên càng đánh càng sôi sục ý chí, nghiên cứu của Lạc Tầm lại giống như bị mắc kẹt trong đống bùn lầy, đứng im không nhúc nhích, không chút tiến triển.
Tâm trạng của nàng ngày càng kém, thân thể tù túng giống như một con thú bị nhốt.
Tuy Túc Ngũ đã nhiều lần khuyên nàng không nên gấp gáp, bản thân Lạc Tầm cũng biết con đường nghiên cứu khoa học gian khổ lâu dài, không thể chỉ một lần là xong, nhưng có lẽ bởi vì quá chú trọng kết quả, nàng vẫn không thể khống chế bản thân mệt mỏi thất vọng.
Lại thêm một lần thí nghiệm nữa thất bại, Lạc Tầm chạy khỏi phòng nghiên cứu.
Nàng đi đến khu cách ly giam giữ thú dị biến, bảo Túc Thất mở cửa sắt cho nàng.
Lạc Tầm ngồi xuống đất, cách một loạt hành lang kim loại, nhìn thú dị biến đang ngủ say.
Cho đến bây giờ nàng vẫn không thể tin Thần Sa đã biến thành dã thú ở ngay trước mắt mình, nàng cảm thấy tất cả giống như một cơn ác mộng. Sau khi tỉnh giấc, Thần Sa lạnh lùng cao ngạo như núi tuyết kia sẽ lại xuất hiện.
Lạc Tầm thò tay vào bên trong lồng sắt, khẽ vuốt ve thú dị biến.
Nàng tinh tường cảm nhận được hơi ấm của thân thể nó lên xuống theo nhịp hô hấp đều đặn, liền nhận ra không phải là mơ.
Lạc Tầm mở năm ngón tay, lấy tay làm lược, giúp nó chải vuốt bộ lông.
Thú dị biến dường như cảm thấy thoải mái, nó run rẩy thân mình, phát ra tiếng phì phò bên trong mũi.
Địch Xuyên đang đứng canh gác một bên, vội vàng nhắc nhở nàng: "Thú dị biến vô thức giương móng vuốt, tay của cô sẽ đứt lìa."
Lạc Tầm thu tay lại.
Nàng chán nản ôm đầu, không biết tất cả những việc mình làm rốt cuộc là đúng hay sai.
Thần Sa kiêu ngạo như vậy, bây giờ lại bị nhốt trong lồng, không nhìn thấy mặt trời, hoặc là điên cuồng cắn xé, hoặc là ngủ mê man mất đi ý thức.
Từ ngày đầu tiên quen biết Thần Sa, hắn gần như luôn nhấn mạnh rằng sau khi dị biến sẽ tình nguyện chết ngay lập tức, không hề muốn sống mà mất đi thần trí.
Nàng đã làm trái ngược ý nguyện của hắn, để cho hắn sống sót. Nhưng, loại sống sót không có chút tôn nghiêm, kéo dài tàn hơi qua ngày thế này là thứ Thần Sa muốn sao?
Ân Nam Chiêu đi tới, gật đầu với Địch Xuyên, Địch Xuyên liền im lặng rời khỏi.
Ân Nam Chiêu ôm Lạc Tầm từ phía sau, "Nghiên cứu không thuận lợi sao?"
Lạc Tầm thì thào nói: "Thần Sa có hận không, khi chúng ta để anh ấy sống mất hết thể diện như vậy?"
"Anh tin cậu ấy muốn cố gắng tìm một con đường sống."
"...Em không biết rốt cuộc có con đường sống hay không." Lạc Tầm cay sống mũi, miệng đắng chát.
"Nhất định có, anh đây chẳng phải đã biến trở lại thành người sau khi dị biến sao?"
"Đến bây giờ Giáo sư An vẫn chưa nghiên cứu được chuyện gì đã xảy ra khi anh dị biến, chỉ có thể suy đoán liên quan đến thể năng A. Nếu thể năng A là mức an toàn đối với dị biến, Thần Sa muốn trở lại thành người, nhất định phải là một người tăng cấp thể năng lên A, sau đó, mới có thể biến lại thành người. Không phải mâu thuẫn sao? Giống như em muốn có lại trí nhớ, thì trước tiên nhất định phải khôi phục trí nhớ mới có thể pha chế được loại thuốc khôi phục trí nhớ..."
Ân Nam Chiêu che miệng nàng, không cho nàng tiếp tục nói.
Lạc Tầm đẩy tay của Ân Nam Chiêu, khó chịu nói: "Thiên tài nghiên cứu gene thật sự là Long Tâm, không phải em. Nếu là Long Tâm, có lẽ sẽ nghiên cứu được cách chữa khỏi dị biến đột phát..."
"Suỵt!" Ân Nam Chiêu ngăn lại lời hối hận của nàng, thì thầm bên tai nàng: "Anh biết em rất muốn cứu Thần Sa, nhưng đây không phải là lần đầu tiên em làm nghiên cứu, em hiểu nghiên cứu không thể nóng lòng cầu toàn, cho dù là thiên tài cũng phải trải qua vô số lần thất bại."
"Em sợ Thần Sa không đợi được đến ngày thành công."
"Tiểu Tầm, chúng ta chỉ có thể vì một % hy vọng mà phải tận lực % cố gắng."
Lạc Tầm rầu rĩ cúi đầu, không nói gì.
Ân Nam Chiêu đột nhiên ôm lấy nàng, vác lên vai, Lạc Tầm kinh ngạc trừng mắt: "Anh muốn làm gì?"
"Đưa em đi cảm nhận sự nhỏ bé của con người."
Ân Nam Chiêu vác Lạc Tầm đến một hành lang dài hẹp, buông nàng xuống.
Hắn ấn nút trên tường, một thiết bị hình trứng trong suốt trượt đến trước mặt bọn họ.
Ân Nam Chiêu nói: "Mấy chục năm rồi, thứ đồ chơi này vẫn vậy."
Ân Nam Chiêu kéo Lạc Tầm chui vào trong thiết bị hình trứng, bởi vì không gian chật hẹp, lưng của Lạc Tầm ép sát ngực của Ân Nam Chiêu, cửa khoang trong suốt mới có thể khép lại.
Lạc Tầm tò mò hỏi: "Cái này dùng để làm gì?"
"Dùng cho công nhân làm vệ sinh bên ngoài chiến hạm, mấy chục năm trước anh đã dùng qua một lần."
Ân Nam Chiêu vừa nói, vừa điều khiển cánh tay máy ấn nút. Hành lang dài đột nhiên co rút, chỉ còn lại một tấm kim loại dài hẹp, nhỏ bé đơn độc vắt ngang vũ trụ.
Dưỡng khí và trọng lực đều biến mất, bọn họ dựa vào lực từ mới có thể gắn chặt trên tấm kim loại.
Lạc Tầm cảm thấy đầu của mình bị đảo ngược, biển sao trời đang ở bên dưới đầu nàng, thân thể giống như sẽ bị vực sâu đen thẳm nuốt chửng ngay lập tức, nàng không chịu được hét lên chói tai: "Ngã rồi!"
Ân Nam Chiêu bật cười, "Nơi này là vũ trụ, ở trên đầu, hay dưới chân em, đều là khoảng không."
Lạc Tầm đã thích nghi được với trạng thái không trọng lực, nàng nhìn từ trên xuống dưới, nhận thấy xung quanh đều là sao trời.
Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, Ân Nam Chiêu không biết đã ấn nút gì, lực từ của thiết bị biến mất, bọn họ giống như một quả bóng lơ lửng bay vào vũ trụ bao la.
Tim Lạc Tầm đập mạnh như sấm, nàng lại la hét thất thanh: "Cáp an toàn! Quên cáp an toàn rồi!" Không có cáp an toàn nối vào máy chủ, bọn họ có thể bị lạc trong biển vũ trụ bất cứ lúc nào.
"Ây da, anh quên mất." Ân Nam Chiêu thở dài, "Tiểu Tầm và anh mãi mãi lạc trong vũ trụ, làm sao bây giờ?"
Trong lúc trời đất quay cuồng, Lạc Tầm bị hắn ôm thật chặt vào lòng, không thể nhìn được mặt hắn, nhưng nghe giọng điệu của hắn đầy ý trêu chọc. Nàng biết mình bị đùa giỡn, oán hận gọi: "Ân Nam Chiêu!"
Ân Nam Chiêu hôn lên đầu nàng trấn an, "Nhắm mắt lại, dùng tâm lắng nghe. Sau đó, mở mắt ra."
Lạc Tầm nghe lời nhắm mắt lại, dùng tâm lắng nghe ——
Nhưng nàng không nghe được gì cả.
Im lìm, tựa như im lìm của cái chết.
Trong cuộc sống hằng ngày, bất kỳ giây phút nào, cũng không bao giờ hoàn toàn im lặng.
Có tiếng gió, tiếng côn trùng kêu vang, có tiếng lá cây xào xạc, tiếng người, có cả tiếng không khí chuyển động... Nhưng ở ngoài không gian, không có không khí, không có vật truyền âm, nên không có bất kỳ âm thanh nào.
Trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng, Lạc Tầm có thể cảm nhận rõ mình đang bay bổng trong vũ trụ, giống như một chiếc lá nhỏ đang trôi lững lờ giữa cơn đại hồng thủy, dường như tất cả mọi thứ ở trên người nàng đang dần dần bóc tách, rời xa.
Vui vẻ, đau thương, phiền não, buồn khổ, tình yêu... thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng đang dần dần rời xa nàng.
Lạc Tầm không hiểu loại cảm giác này, giống như rõ ràng chạm đến cái chết, khiến cho người ta im lặng và sợ hãi.
Nàng mở mắt, nhìn thấy được ——
Bốn phía là một màu tối đen vô hạn, sao trời ngàn vạn điểm im lìm lấp lánh, còn có những khối tinh vân tỏa hào quang màu ngọc bích.
Nàng vẫn đang không ngừng trôi nổi xoay tròn, toàn bộ vũ trụ giống như cũng chuyển động theo nàng.
Hào quang lưu chuyển, vật đổi sao dời, dường như nàng thấy được vũ trụ khi vừa được sinh ra.
Đất trời huyền hoặc, hồng hoang khởi sinh.
Sinh mệnh thai nghén, sinh ra, phát triển, già cỗi, chết đi.
Qua hàng tỉ năm tiến hóa, từ RNA đến DNA, từ những sinh vật đơn bào không thể nhìn thấy đến những giống loài muôn hình vạn trạng, vô số loài phát triển, vô số loài diệt vong.
Sinh mệnh sinh sản không ngừng, cũng không ngừng tuyệt diệt.
Sinh mệnh là vĩnh hằng, cũng là khoảnh khắc.
Sinh mệnh là mạnh mẽ cứng chắc, cũng mềm yếu dễ gãy.
Trong khoảnh khắc rực rỡ hỗn loạn như vậy, Lạc Tầm rơi nước mắt.
Nàng kinh ngạc, không nói nên lời, giống như một người điếc trong phút chốc nghe được âm thanh giao hưởng tuyệt vời của vũ khúc hoa xuân, cảm giác quá mức rung động, ngược lại đã làm mất đi khả năng dùng lời biểu đạt.
Ân Nam Chiêu dường như hiểu rõ tâm trạng của nàng, vẫn không nói gì, chỉ im lặng ôm nàng.
Thật lâu sau, tâm trạng của Lạc Tầm mới dần dần hồi phục, nàng thì thào nói: "Cảm ơn anh."
Một cảnh trí huyền bí khó lường, bao la ngoạn mục như vậy, nếu không phải nhờ Ân Nam Chiêu, có lẽ cả đời này nàng sẽ không được nhìn thấy, được cảm nhận.
Bởi vì hai trái tim gần gũi nhau, không chỉ có được thế giới của bản thân, mà còn có được thế giới của đối phương, chiều dài của sinh mệnh không đổi, nhưng chiều rộng và chiều sâu sẽ thay đổi.
Cảnh trí bao la hùng vĩ không thể giải quyết được sự thật đau buồn, nhưng trong phút chốc được thể nghiệm sự cực hạn, thoát ly phiền não, đã khiến cho tâm hồn được thư thái, có thêm sức mạnh, tiếp tục kiên trì tiến bước.
Ân Nam Chiêu dịu dàng hôn lên hai má Lạc Tầm, không nói gì.
Vô số lần một thân một mình bay trong vũ trụ mờ mịt, vốn nghĩ đã sớm quen với phong cảnh tĩnh lặng này, nhưng bởi vì có một người đang ở trong lòng, qua ánh mắt của nàng, tâm hồn của nàng, hắn cũng cảm nhận được rung động, xúc cảm, vui sướng giống như nàng, toàn bộ thế giới liền trở nên khác biệt.
Thiết bị truyền tin của Ân Nam Chiêu vang lên, An Nhiễm vội vàng hỏi: "Thưa ngài, đã qua thời gian họp, ngài đang ở đâu?"
"Không cẩn thận bị bay ra ngoài không gian, tôi đã mở chế độ định vị, phiền ông phái người đến đón tôi."
An Nhiễm lắp bắp: "Ngài... bay ra ngoài không gian? Sao lại bay ra được?"
"Tôi quên nối cáp an toàn cho thiết bị vệ sinh CL vào máy chủ, thứ này không có bộ phận đẩy, tôi không có cách bay trở về."
An Nhiễm im lặng một giây, giọng phát run: "Xin ngài chờ một chút, tôi sẽ sai người đến ngay."
Lạc Tầm sợ hãi, "Anh thật sự quên nối cáp an toàn? Em còn tưởng anh cố ý làm em sợ."
Ân Nam Chiêu không chút xấu hổ, "Mấy chục năm mới dùng lại một lần, anh quên cách làm cũng bình thường. Anh nghĩ loại máy này có thể tự động nối cáp, không ngờ nó lạc hậu như vậy."
Vũ trụ mờ mịt, sao trời lấp lánh.
Cho dù người bên cạnh là một người đàn ông mạnh mẽ nhất vũ trụ, nhưng cũng trở nên nhỏ bé như hạt bụi, bọn họ không thể làm được gì, ngay cả muốn di chuyển từng bước cũng không được. Chỉ cần xảy ra một chuyện không may, bọn họ sẽ biến mất trong vũ trụ vô biên vô hạn.
Lạc Tầm thì thào nói: "Ân Nam Chiêu, anh là người điên!"
Ân Nam Chiêu cười, "Phải, em đã yêu người điên."
Đột nhiên, Lạc Tầm không kiềm chế được cười ha ha, từ trước đến nay nàng luôn là một người cẩn thận suy xét, tại sao lại yêu một người như vậy? Ngay cả chuyện không hợp lý cũng đã xảy ra, vậy những chuyện không thể, nhất định sẽ trở thành có thể.