Ký Ức Lạc Ngân Hà

quyển 3 chương 17: trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Lục

Đúng vậy, tôi là Anh Tiên Lạc Lan!

Năm đó, ra đi là để trở về.

Bây giờ, Anh Tiên Lạc Lan đã quay trở về!

Phi thuyền còn chưa vào trạng thái bay ổn định, Tiểu Giác đã quay lại gọi Tân Lạc: “Khoang chữa bệnh từ chối tiếp tục điều trị.”

Tân Lạc cởi bỏ đai an toàn, đến bên cạnh khoang chữa bệnh xem xét, phát hiện khoang chữa bệnh chỉ khử trùng các vết thương bên ngoài của Tử Yến, không tiếp tục chữa trị các tổn thương bên trong.

Nguyên nhân máy tính từ chối là: Nếu tiến hành phẫu thuật, xác suất tử vong vượt quá %.

Tân Lạc ra lệnh: “Quét toàn bộ cơ thể, kiểm tra các cơ quan nội tạng.”

Trên màn hình hiện ra toàn bộ thông tin hình ảnh quét cơ thể Tử Yến và số liệu kiểm tra các nội tạng.

Tân Lạc nhìn chăm chú vào đốm trắng trống rỗng ở lồng ngực, nơi đó là trái tim, người bình thường nếu thiếu bộ phận này, đã chết từ lâu.

Tuy Tử Yến còn sống, nhưng tình trạng kém hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng.

Cơ thể của hắn chịu ảnh hưởng của gen dị chủng, hai lá phổi hai bên trái phải đều phát triển dị biến, có chức năng giống với tim, tương tự như hai quả tim phụ. Trái tim vốn là quả tim chính, vẫn đảm nhiệm chức năng của tim, nhưng có thêm hai quả tim phụ, chắc chắn sẽ khiến cho thể năng của hắn hơn hẳn người thường. Cho nên, Tử Yến mới có thể dùng sức mạnh bàn tay điều khiển thứ vũ khí cực kỳ thử thách là bài Tarot, hắn có thể lợi dụng bảy mươi tám lá bài Tarot tạo ra nhiều trận pháp công thủ phức tạp và có quy luật.

Sau khi trái tim chính của Tử Yến vỡ nát, hai quả tim phụ trái phải tự động chia sẻ chức năng tim, nhưng giống như hai cái máy bơm nhỏ phải bơm nước tưới tiêu cho một diện tích đồng ruộng to lớn, quả tim phụ phải luôn hoạt động quá sức.

Bên ngoài nhìn rất bình thường, nhưng có thể bị hỏng bất cứ lúc nào.

Khi Tử Yến không vận động mạnh, hai quả tim phụ cơ bản có thể duy trì hoạt động bình thường, nhưng một khi hắn vận động mạnh, có thể sẽ gây hoa mắt, co giật, hôn mê, thậm chí tử vong bất ngờ.

Tân Lạc rốt cuộc hiểu được, tại sau Tử Yến lại rơi vào tay đám ác ôn kỳ thị dị chủng kia.

Sau khi hắn chạy thoát từ vụ đuổi bắt của nhóm hải tặc Quạ Đen và binh đoàn Long Huyết, thân thể của hắn chắc chắn đã suy yếu, hoặc là hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, hoặc là cho dù vẫn còn ý thức nhưng đã mất khả năng hoạt động bình thường.

Kết quả xảy ra chuyện cực kỳ vớ vẩn, hắn thành công thoát được hai đại tinh quốc vây bắt, nhưng lại rơi vào tay vào một nhóm người tán ác vô danh tiểu tốt, bị hành hạ gần như sống dở chết dở.

Tân Lạc chưa bao giờ xem nhẹ sự tàn ác của con người, thậm chí chính nàng cũng là một tên ác ma thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nhìn những vết thương khủng khiếp ở trên người của Tử Yến, nàng vẫn không khỏi ghê sợ.

Không phải bởi vì hình dạng của vết thương, mà là đám người đã tạo ra vết thương kia.

Bọn họ và Tử Yến không thù không oán, cũng chẳng có mâu thuẫn lợi ích, thậm chí còn chưa từng gặp mặt.

Bọn họ không phải vì tìm được bí mật gì, cũng chẳng phải có được phần thưởng gì, nhưng lại nổi điên dùng cực hình tàn ác như vậy.

Bọn họ xem việc thù hận dị chủng là vinh quang duy nhất trong cuộc đời thất bại của mình, vì danh nghĩa, vì chuyện hợp tình hợp lý mà làm ra chuyện thiếu nhân tính như vậy.

Ánh sáng đỏ lóe lên trên màn hình, nhắc nhở Tân Lạc, các bộ phận của cơ thể Tử Yến đang suy kiệt.

Tân Lạc mặc quần áo phẫu thuật, mang bao tay khử trùng, mở cửa khoang chữa bệnh, quyết định lập tức giúp Tử Yến giải phẫu.

Hai quả tim phụ của Tử Yến đã quá yếu, nàng phải làm nhanh hơn.

Thời gian phẫu thuật ít nhất phải ngắn hơn một phần ba thời gian giải phẫu bình thường, mới đảm bảo phẫu thuật thành công.

Nếu trong trường hợp bình thường, với phần lớn các nội tạng bị tổn thương như vậy cần phải có nhiều bác sĩ cùng nhau giải phẫu, hiện tại chỉ có một mình nàng.

Tân Lạc cầm lấy dao phẫu thuật, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng như các yêu tinh nhỏ, múa may rất nhanh như lướt qua các vết thương.

Nàng vừa rửa sạch vết thương, vừa lâu lâu ngẩng đầu liếc nhìn màn hình, xác định tim của Tử Yến vẫn có thể chịu được.

Động tác của nàng càng lúc càng nhanh, giống như không cần nhìn đã xuống dao, toàn thân trên dưới toát ra một loại hơi thở lạnh như băng giá.

Tiểu Giác im lặng đứng một bên, bình tĩnh nhìn Tân Lạc ——

Nàng quan sát thân thể của Tử Yến đã mở banh lồng ngực, ánh mắt lạnh lùng, thủ thế ổn định, dường như giỏi hơn cả vị thần sinh mạng tối cao, dứt bỏ cảm xúc, chỉ còn thấy rõ hết thảy là lý trí.

Nhưng Tiểu Giác biết, không phải nàng không có cảm xúc, chẳng qua nàng không có thời gian để sợ hãi, không có thời gian để do dự, thậm chí không có thời gian tự hỏi chính mình mỗi một phán đoán có sai lầm hay không, chỉ có thể cố gắng đến cùng.

Nàng đang tranh giành sinh mạng với tử thần, phải mạnh mẽ hơn, độc đoán hơn, mới có thể thành công.

Tiểu Giác cảm thấy, giống như có một mầm cây bay vào lòng hắn, nở ra ngàn vạn đóa hoa hồng đỏ rực rỡ; cũng giống như có một con nai nhỏ chui vào lòng hắn, khiến cho tim của hắn đập loạn nhịp.

————•————•————

Tân Lạc khâu lại vết thương cuối cùng, ngẩng đầu nhìn màn hình, chỉ mất một nửa thời gian giải phẫu bình thường.

Nàng hạ lệnh đóng cửa khoang thuyền, cài đặt chương trình theo dõi và điều trị sau phẫu thuật thật tốt.

Nàng đang muốn tháo bỏ hai bao tay đã dính đầy máu, mới phát hiện hai tay run rẩy không thể khống chế, căn bản không thể dùng sức.

Do thực hiện một ca phẫu thuật ngoại thương, lại gần như làm với tốc độ cực nhanh giống với huấn luyện thể năng, cơ thể và hai tay không tránh khỏi mỏi mệt co giật.

“Tôi đến đây!”

Tiểu Giác một tay nắm cổ tay Tân Lạc, một tay từ từ kéo đôi bao tay, lộ ra bàn tay trắng nõn thon dài của Tân Lạc.

Hắn không biết tại sao, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu, hôn nhẹ lên tay của Tân Lạc.

Tân Lạc cứng người, thét hỏi: “Mi làm gì đấy?”

Tiểu Giác ngẩng đầu, ánh mắt có chút mơ màng: “Tay của cô đẹp lắm.”

Tân Lạc châm chọc: “Ngoại trừ chỉ số thông minh có vấn đề, mi còn bệnh nghiện tay nữa sao?”

Tiểu Giác im lặng.

Tân Lạc xoay người, dự định đến phòng tắm tắm một chút.

Đột nhiên, âm thanh của máy tính vang lên: “Tân Lạc, có ba người đang ở bên ngoài phi thuyền, muốn gặp cô. Hai mươi phút trước, bọn họ đã có thông báo, nhưng cô chưa trả lời.”

Lúc đó nàng đang phẫu thuật, tập trung cao độ, đừng nói là thông báo, cho dù có người nói ở bên tai, nàng cũng không nghe được.

Tân Lạc nói: “Mở cửa khoang thuyền, cho họ vào.”

Nàng đang ở trên phi thuyền địa bàn của người ta, cho dù đối phương có ác ý, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.

————•————•————

Tân Lạc đứng ở giữa phi thuyền, đang muốn cởi khẩu trang giải phẫu, vừa thoáng thấy khuôn mặt của người vừa đến, tay nàng liền dừng lại.

Một phụ nữ mặc váy dài màu xanh đi tới, tóc của cô tết thành một bím, thả xuống trước ngực.

Theo sau cô là hai cảnh vệ mặc áo tác chiến, đầu đội mũ giáp, mỗi bước đi toả ra uy lực vô hình trấn áp, vừa nhìn là biết ngay các chiến sĩ “thân kinh bách chiến” (..).

(..) Ám chỉ dũng mãnh, trải qua nhiều trận đấu.

Tân Lạc cứ vậy mà bỏ tay xuống, im lặng nhìn chằm chằm cô gái kia.

Cô gái nhìn thấy nàng mặc bộ đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang giải phẫu, ánh mắt có chút kinh ngạc, mỉm cười nói: “Khó trách cô trả giá cao để lên phi thuyền của chúng tôi, hóa ra là bác sĩ.”

Tân Lạc vẫn không phản ứng, nhưng cũng không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô ta.

Cô gái nói: “Xin chào, tôi tên Thanh Việt, là thuyền trưởng của phi thuyền này.”

Tân Lạc hạ thấp giọng nói: “Xin chào.”

Thanh Việt ung dung đánh giá bốn phía. Ánh mắt liếc qua Tiểu Giác đang đeo mặt nạ chồn, rồi nhìn thoáng qua Tử Yến đang nằm trong khoang chữa bệnh.

Cô ta mỉm cười hỏi: “Cô không thắc mắc tại sao lúc đầu tôi từ chối yêu cầu cho cô đi cùng, sau đó lại đột nhiên đổi ý?”

Tân Lạc theo lời của cô ta hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì nếu gặp tình huống đó, hầu hết mọi người sẽ không nghĩ gặp được người quen. Nhưng tôi là số ít những người còn lại.”

Tân Lạc không muốn nói quanh co với cô ta, nên hỏi thẳng vào vấn đề: “Phí đi nhờ phi thuyền tôi đã thanh toán đủ, thuyền trưởng còn có việc gì sao?”

“Cô nói có thể liên lạc được với chính phủ của Khúc Vân Tinh, thủ tướng Amy?”

“Đúng vậy.”

“Cô ta là bạn của cô?”

“Xem như là vậy!”

“Chúng tôi có chút chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, để đền đáp, phí đi nhờ phi thuyền của cô có thể được miễn phí toàn bộ.”

“Chuyện gì?”

“Cũng giống như cô có người bạn mang gene cải tạo bình thường làm thủ tướng, tôi cũng có vài người bạn mang gene dị chủng. Cơ thể của bọn họ không thích hợp ở lâu trên phi thuyền, tôi hy vọng có thể tìm được một tinh cầu chấp nhận dị chủng để bọn họ định cư, Khúc Vân tinh hiển nhiên là ưu tiên số một. Nhưng vài năm gần đây, Khúc Vân tinh phát triển rất tốt, xin định cư ngày càng khó, nên chúng tôi muốn nhờ cô hỗ trợ sắp xếp một chút.”

Tân Lạc hỏi: “Bao nhiêu người?”

“Ba mươi bảy người, có thai phụ cũng có em nhỏ, còn có vài chiến sĩ bị thương, các bệnh nhân không thể ở lâu trong vũ trụ.”

Tân Lạc thản nhiên hỏi: “Ba mươi bảy cá nhân đổi ba người miễn phí lên tàu?”

Thanh Việt cười ngọt ngào. Cô vốn đã có dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, khi cười lại lộ ra hai lún đồng tiền, khiến người ta càng có cảm tình, “Ba người đổi ba người, còn lại tùy cô ra giá.”

Tân Lạc nhìn chằm chằm cô một thoáng, hỏi: “Cô là con người, tại sao lại giúp dị chủng?”

Thanh Việt mỉm cười nói: “Đây là việc riêng của tôi.”

“Câu hỏi của tôi cũng là một phần trong yêu cầu.”

Nụ cười của Thanh Việt nhạt đi, “Trước đây tôi cũng hiểu được tôi và dị chủng là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau, bọn họ thô lỗ, ti tiện, hung bạo, tàn ác. Nhưng do một nguyên nhân đặc biệt, tôi không thể không thân cận tiếp xúc với dị chủng, dần dần tôi phát hiện, bọn họ cũng giống như những người bình thường, có người tốt, cũng có kẻ xấu, có người kiên cường, cũng có kẻ yếu đuối, có người cao thượng, cũng có kẻ tiểu nhân.”

“Cho nên, cô phản bội loài người, giúp đỡ dị chủng?”

Ánh mắt Thanh Việt chợt trở nên sắc bén, cô nhìn chằm chẳm Tân Lạc nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không phản bội loài người, tôi chỉ giúp đỡ người tốt.”

Phía sau Thanh Việt, một người đàn ông đi đến hai bước, tay đặt lên vai cô, truyền lại chút an ủi không tiếng động.

Thanh Việt bình tĩnh trở lại, hoài nghi nhìn Tân Lạc.

Cô ta cảm thấy giọng điệu của Tân Lạc không giống với dị chủng, nhưng những dị chủng du hành vũ trụ thường hay giả mạo người mang gene bình thường, chưa từng có người bình thường nào đi giả dạng dị chủng, bởi vì chẳng những tự chuốc lấy phiền phức, mà còn không cần thiết…

———————–

Tân Lạc xoay người, ngồi vào bàn điều khiển phi thuyền, “Đưa cho tôi xem danh sách.”

Thanh Việt cố không thắc mắc hành động kỳ lạ của nàng, vui mừng hỏi: “Cô đồng ý?”

“Một người vạn tiền đế quốc Ar.”

“Được.”

“Giúp tôi tìm hai người, nếu tìm được, chẳng những tôi sẽ trả lại toàn bộ chi phí, mà còn có thể giúp các cô tranh thủ vài người vào danh sách di dân đến Khúc Vân tinh.”

“Người nào?”

Tân Lạc đưa ảnh chụp của A Thịnh và Phong Tiểu Hoan cho Thanh Việt, “Đây là ảnh chụp rất nhiều năm trước, người đàn ông chắc không thay đổi nhiều, cô gái rất có thể đã trưởng thành.”

Thanh Việt xem ảnh xong giữ lại, “Không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng giúp cô tìm hai người này.”

“Giao dịch thành công.” Tân Lạc mở cửa khoang thuyền, ý bảo bọn họ có thể rời khỏi.

Thanh Việt cười đưa tay, “Thương lượng với cô thật thoải mái, nếu sau này có cơ hội hợp tác, chúng tôi sẵn lòng góp sức.”

Tân Lạc làm như không thấy, lạnh nhạt nói: “Tạm biệt.”

Thanh Việt dễ chịu thu tay lại, lịch sự rời khỏi.

————•————•————

Cửa khoang thuyền sau đó đóng lại.

Tân Lạc mở danh sách của Thanh Việt ra, đọc kỹ từ trên xuống dưới

Đọc nhanh qua từng cái tên, trong đầu nàng hiện ta một gương mặt quen thuộc.

Tân Lạc không biết hắn tên thật là gì, nhưng biết hắn có một biệt hiệu gọi Lạp Ưng, từng là thành viên của nhóm hải tặc Quạ Đen.

Xem ra sau khi Sở Mặc chấp chính, chỉ giữ lại tên của nhóm hải tặc Quạ Đen, tất cả thành viên đều thay đổi.

Một băng nhóm hải tặc từng tung hoành vũ trụ nay trở thành những kẻ chuyên đi mua bán bất lương, dựa vào buôn lậu khoáng thạch mà mưu sinh.

Khó trách chiếc phi thuyền này dám chở những kẻ không thể đi đường bình thường, bọn họ kiếm ăn hẳn là không tệ, nếu không sẽ không chi tiền hào phóng như vậy.

Không biết tại sao bọn họ lại đi chung với Thanh Việt, còn làm cho Thanh Việt trở thành thuyền trưởng hợp pháp, biến một phi thuyền dị chủng thành một phi thuyền nhân loại bình thường, ẩn nấp trong vũ trụ rộng lớn.

Tân Lạc đưa danh sách cho Amy, “Tôi thu được vạn tiền đế quốc Ar, chia cô một nửa. Cô ném bừa bọn họ vào nơi nào cũng được.”

Amy lướt nhanh qua danh sách, “Không thành vấn đề. Có phải phát hiện ra danh tiếng của tôi ở bên ngoài đột nhiên nổi lên như cồn, rất được hoan nghênh?” Giọng nói đầy tự đắc.

Tân Lạc thản nhiên nói: “Tôi không biết tại sao cô lại khoan dung chứa chấp dị chủng như vậy, nhưng nên kềm chế một chút, nếu không sau này tin tức tôi nhận được về cô sẽ là tin cô chết.”

Amy khoa trương vỗ ngực, làm ra dáng vẻ giật mình, “Tôi giấu kỹ như vậy mà cô cũng nhận ra được?”

Tân Lạc mỉa mai: “Khó nhận ra vậy sao?”

Tuy Amy thu thuế cao đối với dị chủng, nhưng chỉ cần bọn họ chịu khó làm việc, dị chủng đều có thể sinh sống yên ổn, hơn nữa Amy còn đưa ra nhiều loại chính sách miễn giảm thuế. Những người có công đóng góp lớn trong mọi ngành nghề, những binh sĩ đi lính hơn hai năm trong quân đội, hoặc những kẻ làm những công việc có chức năng đặc thù liên quan đến an toàn quốc gia, đều có thể được miễn giảm thuế.

Amy dùng những đồng thuế thu được từ dị chủng đầu tư vào công trình công cộng, tu sửa nhiều loại hình có thể giúpđỡ người bình thường như bệnh viện, trường học, công viên, giúp cho người bình thường hưởng thụ phúc lợi to lớn từ thuế, nên bọn họ không còn kỳ thị dị chủng. Sống trong cộng đồng hỗn cư giữa những người bình thường có gene cải tạo, dị chủng không ít thì nhiều cũng có thể có được những phúc lợi mà chính mình đã đóng góp từ thuế.

Người dị chủng có cống hiến đặc biệt được miễn giảm thuế tuy rằng vẫn bị kỳ thị, nhưng đời sống vật chất của bọn họ rất được hậu đãi, có địa vị xã hội nhất định.

So với các tinh cầu khác, Khúc Vân tinh quả thật là thiên đường của dị chủng.

Nhưng nếu Amy nắm bắt không tốt, không biết chừng mực, sẽ khiến cho các đối thủ trên các tinh cầu khác xem đây là nhược điểm tạo cớ công kích cô, giống như tự đốt lửa thiêu mình.

Amy âm thầm thở dài: “Lúc tôi cùng đường, sống không bằng chết, tôi đã vô tình được một dị chủng cứu giúp. Anh ta dạy tôi vật lộn, tặng cho tôi một tấm vé phi thuyền để tôi bắt đầu lại từ đầu. Tuy tôi không phải là người tốt, nhưng con người dù sao cũng không phải súc sinh, không thể không có chút lương tâm, muốn tôi đi tiêu diệt dị chủng, tôi không làm được.”

Tân Lạc nhớ đến những vết thương trên người của Tử Yến, hỏi: “Rốt cuộc thế nào là người, thế nào là súc sinh?”

Amy cười duyên, “Đầu óc của tôi đơn giản, không biết phải trả lời câu hỏi cao thâm như vậy thế nào. Nếu nhục mạ tôi là súc sinh, vậy tốt với tôi là người.”

Tân Lạc im lặng một thoáng, nói: “Giúp tôi tìm hai người.”

“Ai?”

“A Thịnh và Phong Tiểu Hoan.”

Tuy đã hơn mười năm, nhưng Amy vì bọn họ mà chịu lãnh một viên đạn của Tân Lạc, nên vừa nghe liền nhớ người.

Cô thâm thúy hỏi: “Phải rồi, người cô quen. Tại sao đột nhiên lại nhớ tới bọn họ?”

Tân Lạc không để ý đến câu hỏi của Amy, “Tìm được người rồi, tôi sẽ có thù lao.”

Amy nháy mắt làm duyên, ánh mắt mơ màng, “Chúng ta còn tính toán sao? Vì cô, tôi nguyện lòng vượt núi trèo đèo!”

Tân Lạc mặt lạnh, lập tức ngắt tín hiệu, xoay người ra lệnh cho Tiểu Giác: “Ta đi tắm một chút, mi cũng đi tắm luôn đi. Còn phải đi thêm hai ngày, ta dự định làm thí nghiệm thêm lần nữa, sau khi làm xong, cơ thể của mi sẽ không được đụng nước trong thời gian ngắn.”

Tiểu Giác vui vẻ đồng ý không chút do dự: “Được.”

————•————•————

Hai ngày sau.

Phi thuyền của Thanh Việt cập bến điểm đến của chuyến đi lần này —— Hành tinh Moz (Mặc Tư).

Cô đã nhận được văn kiện nhập cảnh của ba mươi bảy dị chủng từ chính phủ tự trị của Khúc Vân tinh, cũng đã trả đầy đủ chi phí cho Tân Lạc, thỏa thuận của hai bên xem như giải quyết xong.

Thanh Việt cảm thấy Tân Lạc tính tình quái lạ, nhưng làm việc nhanh nhẹn, xem như đáng giá kết giao.

Khi phi thuyền của Tân Lạc rời khỏi, cô ta cố ý chào từ biệt Tân Lạc: “Chuyện lần này, cảm ơn cô.”

“Đã nhận tiền của cô, làm việc giúp người. Giao dịch công bằng, không cần cảm ơn.”

Thanh Việt ra thiện ý nhắc nhở: “Đế quốc Ar đối với dị chủng thật sự không mấy thân thiện, tuy tinh vực này không thuộc quyền quản lý của đế quốc Ar, nhưng nếu lọt vào phạm vi thế lực của đế quốc Ar, hành tinh thủ đô phụ thuộc vào bọn họ. Cô xong việc thì nên lập tức rời khỏi, nếu để chính phủ địa phương phát hiện, chỉ sợ cô sẽ bị trục xuất nhanh chóng.”

“Toàn bộ thủ đô của Ar không có dị chủng sao?”

“Một vài hành tinh công nghiệp và các hành tinh tài nguyên ở xa vẫn còn một ít dị chủng, bọn họ làm những công việc nguy hiểm mà người thường không muốn làm, để được giấy chứng nhận định cư. Ở hành tinh hành chính trung ương Hominis cũng có dị chủng, nhưng cũng không phải là công dân chính thức, mà là những nô lệ được các quý tộc lén lút nuôi dưỡng. Đừng mơ tưởng đi bất kỳ đâu, một khi bị phát hiện, sẽ lập tức xử tử.”

“Cảm ơn thông tin của cô, nhờ cô mở cửa khoang thuyền giúp.”

Thanh Việt cười nói: “Chúc mọi sự thuận lợi, hy vọng có cơ hôi gặp lại.”

Tân Lạc không nói tiếng nào, lái phi thuyền bay vào biển sao mờ mịt.

————•————•————

Một ngày sau.

Phi thuyền bay đến tinh vực bên ngoài của đế quốc Ar, Tân Lạc điều khiển máy tính giảm tốc độ, tự hỏi nên đi vào đế quốc Ar như thế nào.

Tiểu Giác là vật thí nghiệm của nàng, thí nghiệm thì không đổi ra tiền, nên chắc chắn đi đâu cũng phải mang theo. Tử Yến hôn mê bất tỉnh, cũng không thể bỏ mặc.

Nhưng đế quốc Ar căn bản không cho phép dị chủng xâm nhập, làm sao để mang hai dị chủng đi vào là cả một vấn đề.

Tân Lạc còn chưa nghĩ ra cách giải quyết hợp lý, đột nhiên nghe được tiếng cảnh báo chói tai vang lên.

Trên màn hình lóe ra ánh sáng đỏ, là hai chữ “Nguy hiểm” to tướng.

Máy tính thông báo có người muốn nói chuyện.

Tân Lạc ra lệnh chuyển tín hiệu.

Giọng nói cương quyết của một người đàn ông truyền đến: “Chúng tôi là đội tuần tra vũ trụ của đế quốc Ar, phi thuyền của cô chưa có thông tin đăng ký, xin lập tức dừng lại, tiếp nhận kiểm tra.”

Tân Lạc nói: “Tôi chưa vào tinh vực của đế quốc Ar, có thể lập tức rời khỏi.”

Giọng nói của người đàn ông cực kỳ uy nghiêm, không thể xen vào: “Mời hợp tác tiếp nhận kiểm tra, đừng để xảy ra tấn công không cần thiết.”

Tân Lạc nhìn lên tấm lưới lớn trên màn hình, biết phi thuyền của mình giống như một con bướm bị mắc vào mạng nhện, càng giãy càng chết nhanh, hợp tác là lựa chọn tốt nhất.

Nàng ra lệnh cho máy tính, dừng phi thuyền, mở cánh cửa tiếp dẫn trên phi thuyền, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra.

Tân Lạc đến bên cạnh Tiểu Giác, cẩn thận dặn dò: “Ta sinh ra ở Hominis, nhưng bảy tuổi đã rời khỏi, nên hoàn toàn không quen thuộc tinh cầu này, nếu xảy ra chuyện gì không hay, mi cũng nên nhẫn nại một chút.”

Tiểu Giác gật đầu, tò mò hỏi: “Đây là nhà của Lạc Lạc sao?”

“Nhà?” Tân Lạc cười nhìn về biển sao trời bên ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt, không có tiêu điểm.

Máy tính nhắc nhở: “Cửa khoang tiếp dẫn đã kết nối.”

Tân Lạc ra lệnh: “Mở cửa khoang bên trong.”

Cửa khoang bên trong mở ra, một nhóm binh lính vũ trang đầy đủ nện bước nhịp nhàng đi tới, tự tản ra xung quanh, kiểm tra các khoang khác.

Một người đàn ông dường như là thủ lĩnh quét mắt bốn phía, ánh mắt dừng lại trên mặt của Tân Lạc, chậm chạp chưa mở miệng.

Cách mũ giáp tác chiến, Tân Lạc không nhìn rõ gương mặt anh ta, đành nói thẳng: “Tôi là Anh Tiên Lạc Lan. Nếu anh không biết người này có địa vị thế nào, xin trình báo cấp trên, phái một quan quân biết chuyện đến đây.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Tân Lạc, từ tốn nói: “Thân là quân nhân của đế quốc Ar, tôi biết Anh Tiên Lạc Lan là ai.”

“Trước đây tôi có liên hệ qua văn phòng đối ngoại của hoàng thất, nhưng đối phương xem tôi là kẻ lừa đảo, chặn hết tất cả thư từ của tôi. Có điều, kẻ lừa đảo hẳn là không có lá gan dám chạy đến trước mặt anh giả mạo công chúa.”

Người đàn ông nói: “Bệnh viện tâm thần trên Hominis có giam vài kẻ mắc bệnh hoang tưởng, bị mắc chứng trở ngại tự nhận biết thân phận, bọn họ đến bây giờ vẫn khẳng định mình chính là Lạc Lan công chúa.”

Tân Lạc không nhịn được cười, đưa ra một bàn tay, “Tôi cho phép anh kiểm tra qua gene của tôi.”

“Nếu cô là công chúa, tôi không có quyền này.”

Tân Lạc thu tay lại, bất đắc dĩ hỏi: “Có thể mời một người có quyền đến không?”

“Không thể mời người đó gặp cô, nhưng có thể mời cô đi gặp người đó.”

“Được.”

Người đàn ông nhìn về phía Tiểu Giác: “Đó là ai?”

Tân Lạc biết không thể giấu, cũng không có ý định giấu: “Dị chủng.”

Ánh mắt của người đàn ông tiếp tục quét về phía khoang chữa bệnh, Tân Lạc nói: “Cũng là dị chủng.”

Người đàn ông không nói tiếng nào, đi một vòng phòng thí nghiệm của Tân Lạc, cẩn thận kiểm tra qua mỗi dụng cụ thí nghiệm, sau đó hỏi: “Hai dị chủng này là nô lệ dùng để thí nghiệm?”

Tân Lạc trả lời sao cũng được: “Xem như là vậy!”

Toàn thân Tiểu Giác vết thương chằng chịt, Tử Yến thì mình đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh, đối phương chắc chắn sẽ cho rằng hợp tình hợp lý.

Người đàn ông nói: “Bọn họ không thể đi vào đế quốc Ar tự nhiên như vậy, phải đăng ký làm tài sản cá nhân của cô, mới có thể vào đế quốc Ar.”

Tân Lạc thoải mái đồng ý: “Được.”

Dù sao Tiểu Giác không hiểu gì, khẳng định sẽ không phản đối, Tử Yến hôn mê bất tỉnh, cũng không có quyền phản đối.

“Tên?”

“Tiểu Giác. Trong khoang chữa bệnh tên Thiệu Dật Tâm.”

Hai binh lính đi đến bên cạnh Tiểu Giác, lấy ra một cái mộc hình trụ dạng tròn bằng kim loại, hỏi Tân Lạc: “Ấn nô lệ trên mặt hay trên cổ?”

Tân Lạc hoang mang nhìn người thủ lĩnh.

Người đàn ông giải thích: “Là tài sản cá nhân, phải đánh dấu. Không có dấu của dị chủng, ở Hominis sẽ bị xử tử.”

Tân Lạc chọn, “Trên cổ.”

Tiểu Giác hỏi: “Tài sản cá nhân là gì?”

Tân Lạc ra ý bảo binh lính đợi một lát, nàng quay sang giải thích với Tiểu Giác: “Tài sản cá nhân chính là những đồ vật thuộc quyền sở hữu cá nhân, bọn họ phải làm một ký hiệu trên người mi để chứng tỏ mi là của ta.”

“Tôi đồng ý.” Tiểu Giác khoái chí đáp ứng.

Hắn phối hợp hơi cúi thấp người, nghiêng đầu, thuận tiện để binh lính ấn dấu.

Binh lính đưa tay, ấn mộc kim loại lên sau gáy của Tiểu Giác.

Vài tia sáng hiện lên, sau khi binh lính lấy ấn kim loại ra, sau gáy của Tiểu Giác lưu lại một dấu ấn màu đỏ ẩn vào da thịt, là một con dấu nô lệ kiểu cổ, nhìn qua giống một hình xăm màu đỏ.

Binh lính mở khoang chữa bệnh, cũng ấn dấu nô lệ lên cổ của Tử Yến.

————·————·————

Người thủ lĩnh ra ý bảo Tân Lạc cùng đi với anh ta.

Đoàn người thông qua cửa tiếp dẫn, đi lên chiến hạm tuần tra quân dụng của đế quốc Ar.

Tân Lạc đánh giá bốn phía, phát hiện chiến hạm này không giống với chiến hạm quân dụng bình thường, vật trang trí có huy hiệu lá chắn màu vàng của hoàng thất Anh Tiên, giống như chiến hạm chuyên dụng của hoàng thất.

Người đàn ông dẫn đầu tháo bỏ mũ giáp, hiện ra gương mặt anh tuấn trẻ tuổi.

Anh ta khom người hành lễ với Tân Lạc: “Điện hạ, đội trưởng đội hộ vệ hoàng thất đế quốc Ar Lâm Kiên nguyện vì người cống hiến sức lực.”

Những binh sĩ xung quanh nghe được lời của anh ta, đều cởi bỏ mũ giáp, khom người hành lễ với Tân Lạc.

Tân Lạc nhìn một đám người đang cúi đầu hành lễ ở xung quanh, ngạc nhiên một giây, hỏi: “Anh còn chưa kiểm tra qua gene của tôi, đã khẳng định tôi là công chúa?”

“Bệ hạ đã cho chúng tôi xem hình của điện hạ, những người giả mạo công chúa đều trang điểm dung mạo của mình thành dáng vẻ của công chúa. Hơn nữa, giả mạo công chúa thì dễ, giả mạo chuyên gia về gene lại không dễ chút nào.”

Khó trách vừa rồi anh ta đã kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ toàn bộ phòng thí nghiệm, vị đội trưởng đội hộ vệ trẻ tuổi này đúng là can đảm cẩn trọng, quả thật là một nhân tài.

Tân Lạc hỏi: “Lâm Tạ tướng quân là gì của anh?”

“Là cha tôi.”

Tân Lạc biểu cảm ôn hòa. Thật không ngờ con trai của Lâm Tạ thúc thúc cũng là đội trưởng, năm đó khi Lâm Tạ thúc thúc kết hôn, nàng và Diệp Giới là những đứa bé đi rải hoa, phụ trách mang hoa cưới đến cho tân nương.

“Điện hạ, xin mời đi theo tôi.”

Lâm Kiên dẫn Tân Lạc đi vào một khoang thuyền rộng lớn, “Tôi đã gửi tin cho bệ hạ, khoảng bốn giờ sau, chắc chắn có thể bay về Hominis.”

Tân Lạc im lặng ngồi vào ghế an toàn.

Lâm Kiên cung kính hành lễ, sau đó rời khỏi phòng.

————·————·————

Tân Lạc nhìn ra biển sao trời lấp lánh bên ngoài, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.

Dường như nhớ đến rất nhiều chuyện xảy ra ở Hominis.

Nàng còn nhỏ đã thông minh, ba tuổi bắt đầu ghi chép.

Từ khi bắt đầu có trí nhớ, bọn họ là một nhà bốn người: ba, mẹ, ca ca, nàng. Nhưng ca ca gọi ba là chú, gọi mẹ là thím.

Cha nàng đích thực là một công tử hoàng gia điển hình, am hiểu xa hoa, quan tâm đến quần áo ẩm thực, thích âm nhạc, hội họa, đam mê sưu tầm sách cổ, tranh cổ, nhạc cổ, là chuyên gia nghiên cứu văn hóa địa cầu cổ xưa, giảng dạy ở trường đại học, nghe nói là vị thầy giáo rất được hoan nghênh.

Ông cử chỉ tao nhã, ăn nói hài hước, chấp bút viết ra nhiều truyện cổ tích vừa hay vừa hài. Mặc kệ câu chuyện có vô nghĩa thế nào, ông đều kể nó đến độ tuyệt vời. Nàng và Diệp Giới đều thích nhất là được nghe ba kể truyện.

Cha nàng cực kỳ chiều chuộng nàng, nhưng lại yêu cầu khắc khe với Diệp Giới.

Nàng hay khoe khoan vênh váo với ca ca vì nàng được ba yêu, ca ca thì nói mình là thái tử, là hoàng đế tương lai, đội vương miện chắc chắn phải chấp nhận gánh nặng.

Mẹ nàng im lặng ít nói, ăn mặc giản dị, thanh đạm, dường như bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến bà, tính cách hoàn toán trái ngược với cha nàng.

Người xung quanh đều không hiểu tại sao một người bác học đa tài, hào hoa phong nhã như cha nàng lại đi lấy một người giản dị chất phát, khô khan nhàm chán là mẹ nàng, nhưng cha đối với mẹ rõ ràng là mến mộ, hoàn toàn không có giới hạn, cho dù bà nói gì, làm gì, ông cũng đều thật lòng cảm thấy rất tốt.

Không biết quán xuyến gia đình, không sao cả, ông cũng không biết.

Không biết cách nói chuyện, vậy đừng nói, ông sẽ nói

Không thiếp giao thiệp, không cần giao thiệp, bạn bè thân thiết cũng không nhiều.

Không thích tiệc tùng hoàng gia, vậy không đi, cả gia đình đánh đàn khiêu vũ ở nhà càng hay…

Chỉ có một chuyện, ba không đồng ý.

Ba cảm thấy mẹ dạy dỗ nàng quá nghiêm khắc.

Hai người đã vì chuyện này đóng cửa nói chuyện với nhau vài lần, nàng không biết ba mẹ nói chuyện gì, nhưng sau đó, ba bế nàng đi vòng vòng vườn hoa, thành khẩn nói: “Con nghe lời mẹ nhé.”

Nàng trêu ba: “Ba lại sợ mẹ rồi!”

Ba cười nói: “Nếu con có được người vợ tốt như vậy, sẽ hiểu được tâm trạng của ba.”

“Mãi mãi con cũng không hiểu được, bởi vì nhiễm sắc thể của con là XX, không phải XY.”

Ba bị cứng họng một giây, vuốt cái đầu nhỏ của nàng, thì thầm: “Không biết lúc tuổi rưỡi ba đang làm gì.”

Một ngày hè sau giờ ngọ năm bảy tuổi ấy.

Nàng nằm sấp trên cái bàn dài trong nhà ăn, vẽ lại sơ đồ giải phẫu người theo yêu cầu của mẹ. Mẹ nàng đang giám sát Diệp Giới rèn luyện thể năng ở trong vườn.

Đột nhiên, thiết bị cá nhân của mẹ vang lên, nàng kích động ngẩng đầu nhìn, lớn tiếng hỏi “Có phải ba sắp về không”.

Mẹ trách nàng không chuyên tâm, Diệp Giới đang đứng chổng ngược nhăn mặt với nàng, nàng cũng nhăn mặt đáp lại, lập tức cúi xuống, hết sức chăm chú vẽ sơ đồ giải phẫu.

Đến khi nghe được tiếng của Diệp Giới la lên “Thím ơi”, nàng ngẩng đầu, đã thấy mẹ nàng té xỉu xuống đất, Diệp Giới đang hoảng hốt lay động mẹ.

Nàng nhảy xuống ghế dựa, chạy nhanh ra ngoài, nghe được tiếng nói lải nhải không dứt phát ra từ thiết bị cá nhân của mẹ.

Người nọ nói phi thuyền của ba gặp sự cố, tuy ba được cảnh vệ cứu lên phi thuyền cứu nạn kịp thời, nhưng thuyền cứu nạn lại bị trục trặc hệ thống dưỡng khí, nên bất hạnh chết đi.

Trí nhớ sau đó rất hỗn loạn.

Rõ ràng bọn họ có tham gia lễ tang của ba, tận mắt nhìn thấy linh cữu của ba được hỏa táng, nhưng thi thể của ba lại đột nhiên xuất hiện trong phòng thí nghiệm của mẹ vào ban đêm.

Mẹ bảo nàng thay bộ quần áo giải phẫu nhỏ, cùng bà vào phòng thí nghiệm.

Diệp Giới quỳ trước mặt mẹ, cầu xin mẹ đừng cho nàng vào phòng thí nghiệm, mẹ sai người lôi Diệp Giới đi.

Nàng là trợ tá của mẹ, tham gia cuộc giải phẫu người đầu tiên, thi thể giải phẫu chính là di thể của ba.

Không bao lâu sau, mẹ dẫn theo bọn họ rời khỏi Hominis, đi đến hành tinh xa xôi lạc hậu là Lam Nhân tinh.

Mẹ ngày càng nghiêm khắc với nàng và Diệp Giới, hơn nữa vừa đến nơi lại mất tích hơn mười ngày, mấy chục ngày, chỉ còn lại anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Diệp Giới nói mẹ đi làm nhiệm vụ. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể có thầy giáo dạy thể năng tốt nhất, thầy dạy quân sự tốt nhất, thầy dạy chính trị tốt nhất, thầy dạy kinh tế tốt nhất…

Tân Lạc không hiểu, Diệp Giới không phải là hoàng tử sao? Các thầy giáo dạy cho hoàng tử chắc chắn nên do hoàng thất cung cấp chứ?

Diệp Giới nói với nàng “Xin lỗi”.

Sau này Tân Lạc xem tin tức mới biết, chú của Diệp Giới đã lập con mình làm hoàng tử.

Tân Lạc cảm thấy không được làm hoàng tử cũng không sao, làm hoàng tử là vì muốn làm hoàng đế, ba của nàng không phải hoàng đế, nhưng cũng sống rất tốt!

Diệp Giới muốn nói lại thôi, chỉ xoa đầu nàng nói “Xin lỗi”.

Một lần, Diệp Giới không thuận lợi tăng cấp thể năng, mẹ nàng hung hăng phạt Diệp Giới, nàng chịu không nổi nữa, đã gào lên với mẹ: “Nếu ba còn sống, sẽ không để mẹ đối với chúng con như vậy.”

Mẹ nàng mặt trắng bệch: “Hy vọng có ngày, con có thể đứng trước mặt hoàng đế Đế Quốc Ar, hung hăng chất vấn tại sao lại hại chết ba của con như vậy.”

Tiểu Giác ngồi xuống bên cạnh ghế an toàn của nàng, cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng.

Tân Lạc cảm thấy tay của hắn ấm ám thần kỳ, nàng tự giễu nói: “Cảm giác ta giống như động vật máu lạnh, mi mới là động vật có vú mang gene thuần chủng.”

Tiểu Giác nắm gọn tay nàng trong lòng bàn tay, hy vọng tay nàng có thể ấm áp hơn một chút.

Từ cửa sổ mạn tàu đã có thể nhìn thấy Hominis, một tinh cầu màu lam xinh đẹp, nghe nói nó rất giống với địa cầu nguyên thủy, cho nên được mệnh danh theo tiếng Latin là Hominis, có nghĩa là “Loài người”.

Tân Lạc đưa tay chỉ vào cửa sổ mạn tàu, “Hành tinh nơi ta sinh ra.”

Tiểu Giác hỏi: “Lâu rồi cô chưa trở về sao?”

Tân Lạc cười, “Lần trước khi ta rời khỏi đây, là bảy tuổi.”

——————–

“Leng keng” một tiếng, chuông cửa vang lên.

Tân Lạc rút tay ra khỏi tay của Tiểu Giác, “Mời vào.”

Lâm Kiên đi tới, liếc nhìn Tiểu Giác đang ngồi bên chân Tân Lạc, hắn khom người nói: “Điện hạ, cần đổi phi thuyền mới có thể đi vào hoàng cung.”

“Được.”

Tân Lạc cởi đai an toàn, theo Lâm Kiên ra ngoài.

Sau khi lên phi thuyền, nàng bảo Lâm Kiên: “Để Tiểu Giác và Thiệu Dật Tâm ở lại phi thuyền, đợi tôi xác định là ở đâu, hãy đưa cả hai đến thẳng chỗ của tôi.”

“Vâng.”

Tân Lạc giải thích với Tiểu Giác: “Như vầy, hiện giờ ta có chuyện phải làm, mi ở lại phi thuyền trông chừng Thiệu Dật Tâm. Một lát nữa, ta sẽ phái người tới đón mi và hắn đến chỗ ở của ta.”

Tiểu Giác nhìn Tân Lạc, không nói gì.

Tân Lạc nói: “Trước khi trời tối.”

Tiểu Giác gật đầu, xem như đã đồng ý.

————·————·————

Không bao lâu sau, phi thuyền đáp xuống cảng chuyên dụng bên trong cung điện Trường An.

Rất nhiều năm trước, một lần ba kể chuyện cho nàng nghe có nói “Về nhà lòng sợ hãi” (..). Nàng hỏi ba, sợ hãi cái gì, đó không phải là nhà mình sao?

(..) Nguyên văn: “Cận hương tình canh khiếp” trích trong bài thơ “Độ Hán Giang” (qua sông Hán) của Lý Tần đời Đường, đại ý nói lên tâm trạng người xa quê quá lâu nay trở về lòng đầy lo lắng.

Ba nhìn mẹ bằng ánh mắt áy náy, ông mỉm cười nói: ba cũng không biết giải thích thế nào, hy vọng con mãi mãi sẽ không hiểu sợ hãi chuyện gì.

Khi đó, nàng chỉ biết ba gọi mẹ là Đại Tân, gọi nàng là Tiểu Tân, nói đùa rằng hai mẹ con nàng chính là “Hai trái tim lớn nhỏ” của ông.

Khi đó, nàng còn chưa biết mẹ nàng vốn có tên là Tân Di, là Tay phải của Thần danh tiếng, vì lấy ba, mẹ phải thay tên đổi họ, xa xứ, trở thành người phụ nữ bình thường ít ai để ý tên Lạc Tư.

Khi đó, nàng vẫn chưa biết mẹ vì lấy ba, đã từ bỏ tất cả, đoạn tuyệt với cha của mình. Ông ngoại nàng qua đời trước khi nàng sinh ra, đến chết vẫn không tha thứ cho mẹ.

Hôm nay nàng mới chính thức hiểu được câu nói khó hiểu kia của ba, có nỗi sợ rõ ràng, có nổi sợ không rõ ràng, có lẽ là một đoạn ký ức bị khóa kín trong lòng, có lẽ là nỗi nhớ nhà chôn chặt trong tim, có lẽ là niềm thương một ai đó, có lẽ là quá khứ mãi mãi không thể trở lại.

————·————·————

Tân Lạc vừa đến cửa khoang thuyền, liền nhìn thấy Diệp Giới.

Hắn dáng vẻ cô độc, đứng trên mỏm đậu hàng không bên cạnh xe bay, ánh mắt xuyên qua nhóm cảnh vệ đứng san sát, dừng trên người nàng.

Tân Lạc mặt không chút thay đổi, như một cái xác không hồn, hai chân nàng cứng đơ bước từng bước đến trước mặt hắn.

Diệp Giới hỏi: “Em là ai?”

Tân Lạc nói: “Anh Tiên Lạc Lan.”

Diệp Giới vung tay định tát, Tân Lạc không hề né tránh, tùy ý để bàn tay kia đánh thật mạnh lên mặt.

Chỉ một thoáng, nửa khuôn mặt nàng đã sưng lên, khóe miệng rớm máu.

Diệp Giới mắt ngấn lệ, mặt nghiêm túc nói: “Mặc kệ trước kia em đã làm gì, đều kết thúc theo cái tát này.”

Tân Lạc im lặng không nói gì.

Diệp Giới đánh nàng, không phải là vì bản thân dễ chịu, mà vì giảm bớt áy náy tự trách của nàng. Đôi khi nàng không hiểu rõ, tại sao nàng có thể có một ca ca như vậy, cho dù nàng đi thật xa, làm sai thật nhiều, hắn cũng sẽ mãi mãi đứng sau lưng nàng.

Diệp Giới ôm cổ nàng, cố sức túm chặt nàng vào lòng, “Tiểu Tân, anh không muốn em tự trách mình. Tất cả mọi chuyện, em đã cố gắng, anh cũng đã cố gắng, em không nợ anh gì cả. Nếu em vẫn cảm thấy có lỗi với anh, thì bù đắp lớn nhất chính là sống thật tốt!”

Tân Lạc úp mặt vào vai của Diệp Giới, rốt cuộc cảm nhận được hơi ấm của người thân duy nhất, “Ca ca!”

Diệp Giới cười tự giễu: “Rốt cuộc chịu gọi anh rồi, anh còn tưởng đầu lưỡi của em đã bị anh đánh bị thương.”

Diệp Giới mở cửa xe bay, ý bảo Tân Lạc lên xe.

Sau khi Tân Lạc lên xe, hắn cũng ngồi vào xe, tự lái xe bay vọt lên trời cao.

Tân Lạc nhìn từ trên cao xuống, quan sát cung điện Trường An qua cửa sổ.

Trải qua hơn mười đời hoàng thất trùng tu bảo vệ, tòa cung điện sân vườn to lớn này được chia làm hai cung trong ngoài. Nơi hoàng đế sinh hoạt hàng ngày là nội cung, thường không được mở cửa tự do. Còn ngoại cung phần lớn là nơi dành cho nội các hội họp làm việc, vào ngày lễ tết sẽ mở cửa cho công chúng, có thể tự do tham quan.

Diệp Giới nói: “Còn nhớ khi chúng ta vừa rời khỏi Hominis, đã vội vàng tới chào từ biệt hoàng đế. Bởi vì trong cung không cho phép xe bay qua lại, chúng ta phải ra đến ngoài cung mới có thể ngồi xe bay. Trước đây em chỉ phát triển đầu óc, thân thể thì không phát triển, nên nói đau chân không chịu đi, hỏi anh tại sao Thiệu Hạm được ngồi xe bay qua lại trong cung, còn chúng ta thì không. Anh đã đồng ý lần sau khi chúng ta trở về, sẽ cho phép em ngồi xe bay qua lại trong cung điện.”

Tân Lạc im lặng không nói gì.

Thật ra, không phải do đau chân nàng mới không muốn đi, mà bởi vì nàng muốn khóc nhưng không thể khóc, nên chỉ có thể nổi giận lung tung. Trước kia mỗi lần vào hoàng cung nàng đều đi cùng ba, mỗi lần trở về, đều là ngồi trên vai của ba, nhìn đông ngó tây cực kỳ oai. Thứ nàng muốn ngồi không phải là xe bay, mà là vai của cha nàng.

Diệp Giới cho xe bay bay trên không bên trong cung điện một vòng, không đáp xuống, mà bay ra bên ngoài hoàng cung.

Tân Lạc nói: “Em muốn kiểm tra sức khỏe của anh trước…”

Diệp Giới ngắt lời nàng: “Ngày mai.”

Tân Lạc còn muốn nói, Diệp Giới buồn bực hỏi: “Hôm nay là ngày gặp lại sau nhiều năm xa cách, em có thể hợp tác một chút, đừng phá hỏng chuyện vui được không?

Tân Lạc chỉ có thể im lặng.

————·————·————

Xung quanh hoàng cung nếu không phải là nhà của chính phủ, thì là nơi ở của cá nhân.

Ngôi nhà càng gần hoàng cung, chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà càng quan hệ thân thiết với hoàng thất.

Năm đó, tuy cha của Tân Lạc Anh Tiên Minh Duệ và cha của Diệp Giới Anh Tiên Mục Hoa là anh em họ, nhưng tâm ý tương thông, tình cảm thân thiết, ảnh hưởng vinh dự của hoàng đế, nên nhà của bọn họ chỉ cách hoàng cung một con phố.

Diệp Giới dừng xe bay ở bãi đậu xe trên nóc nhà, hai anh em đều ngồi im không cử động.

Đây là nơi bọn họ đã sống từ nhỏ đến lớn, sau này Diệp Giới còn trở về sống vài năm, Tân Lạc thì từ bảy tuổi rời đi, cũng chưa từng trở về.

Diệp Giới cười nói: “Xuống xem một chút đi!”

Tân Lạc và Diệp Giới cùng xuống xe, theo cầu thang bãi đậu xe, tới trước hậu viện.

Bên trong cửa sổ thủy tinh to lớn, là nhà ăn và nhà bếp.

Tân Lạc nhớ rõ, ngày nhận được tin ba mất, nàng đang nằm trên bàn ăn vẽ bản đồ giải phẫu, Diệp Giới đang rèn luyện thể năng trong sân, mẹ nàng ngồi trên ghế mây dưới tán cây chăm chú nhìn Diệp Giới.

Diệp Giới dẫn nàng vào nhà đi một vòng.

Tân Lạc nhận ra toàn bộ căn nhà đều không thay đổi, không biết do sau này Diệp Giới đã cố ý khôi phục lại, hay tất cả vốn vẫn duy trì nguyên trạng không ai động vào.

Xem xong trong nhà, hai người lại ra sân, ngồi trên ghế mây dưới tán cây.

Gió nhẹ phảng phất qua lá cây, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.

Ánh nắng xuyên qua kẻ hở của đám lá rọi xuống, tạo thành nhiều đốm sáng giao nhau.

Diệp Giới ôn hòa nói: “Em không được từ chối, trước hết hãy ở đây, tất cả đều quen thuộc, không cần lo không quen.”

Tân Lạc nhìn ngôi nhà trước mặt——

Mái hiên, góc tường trồng đầy hoa Trêu Nhan và Tịch Nhan, chỉ thấy lá cây, không thấy hoa, xanh tươi cả một khu.

Nhưng Tân Lạc biết, nếu là sáng sớm, hoa Trêu Nhan sẽ đón nắng sớm nở rộ, màu tím, màu lam, màu đỏ, màu vàng. Trong đám lá xanh mướt, từng đóa hoa đủ màu sắc mọc ra dày đặc, giống như bức tranh màu nước của Diệp Giới tươi sáng rực rỡ; nếu là chiều tà, hoa Tịch Nhan sẽ lặng lẽ nở rộ trong nắng chiều, đóa hoa màu trắng giống như hoa tuyết rơi bên mái hiên, cửa sổ, cả đêm tỏa ra mùi thơm ngát, giúp người ngủ say.

Cảnh vật như cũ.

Con người đều đã ra đi.

Tân Lạc có chút hoảng hốt, Lạc Lan, Long Tâm, Tay phải của Thần, Tân Lạc…

Trải qua vài chục năm, rốt cuộc nàng lại nhớ tới điểm bắt đầu sao?

Nhưng, nàng đã không còn là cô gái nhỏ quyến luyến không rời của năm đó.

Diệp Giới dường như cảm nhận được nàng đang nghĩ gì, hắn đặt hai tay lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Em là Anh Tiên Lạc Lan, con gái của Anh Tiên Minh Duệ.”

Tân Lạc nói với chính mình: Đúng vậy, tôi là Anh Tiên Lạc Lan!

Năm đó, ra đi là để trở về.

Bây giờ, Anh Tiên Lạc Lan đã quay trở về!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio