"Mục tiêu của tôi là trở thành người có thể năng cấp A!"
"Cô biết toàn bộ liên bang Odin này có bao nhiêu người cấp A không?"
"Vài người?"
"Là hai người, Chấp Chính Quan và quan chỉ huy Thần Sa."
Cái gì? Lạc Lan đang hăng hái bỗng trợn tròn mắt.
Phong Lâm kiên nhẫn giải thích: "A và A nhìn qua chỉ kém nhau có hai cấp, nhưng không thể tưởng tượng được hai cấp này chênh lệch nhau lớn đến cỡ nào. Nếu nói thể năng cấp A là con người vĩ đại, thì người có thể năng cấp A chính là siêu vĩ đại."
Nàng bị Thần Sa đùa sao? Thể năng siêu việt nhất liên bang xưng bá vũ trụ là Odin này chỉ có hai người đạt cấp A, Thần Sa lại có thể bảo nàng đi đạt thể năng cấp A!
Nhưng không ai có thể ngăn nàng được! Nàng muốn đánh thắng Thần Sa!
Phong Lâm thấy Lạc Lan có vẻ phấn khích, liền cổ vũ nói: "Muốn tăng cấp thể năng phải đi từ từ từng bước một, trước hết cố gắng đạt cấp D đi nhé!
"Ừ, biết rồi." Lạc Lan đóng lại màn hình trò chuyện, buồn bã ỉu xìu đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Thần Sa đang nói chuyện với Tử Yến.
Lạc Lan ánh mắt sáng quắc ám muội nhìn chằm chằm Thần Sa, Thần Sa đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng, Lạc Lan lập tức trở lại bình thường giả vờ cười haha.
Thần Sa nhíu mày, lại quay đầu, không vui hỏi Tử Yến: "Lễ kỷ niệm năm của cô nhi viện ở Relicta? Sao lại là tôi?"
Tử Yến hướng Lạc Lan vẫy vẫy tay, ý bảo nàng qua đây, "Mọi người đã bỏ phiếu quyết định rồi. Chúng tôi đang chấp hành mệnh lệnh của Chấp Chính Quan làm nhiệm vụ, không thể đi được, vợ chồng hai người chính là đại biểu chính phủ liên bang thích hợp nhất đi tham dự!"
Lạc Lan vừa nghe đến mình cũng có liên quan, nên mon men đến gần, đứng phía sau lưng Thần Sa. Cô nhi viện gì mà mặt mũi lớn như vậy, phải đến quan chỉ huy đi tham dự lễ kỷ niệm? Lạc Lan lặng lẽ tra cứu thông tin trên mạng, mới biết được sự thật.
Cô nhi viện Relicta được thành lập trong giai đoạn chiến tranh khói lửa, lúc đầu từ một nhóm quân nhân giúp đỡ, thu nhận những đứa trẻ có cha mẹ bị chết trong chiến tranh, lịch sử hình thành so với liên bang Odin lâu đời hơn rất nhiều. Nhưng nó nổi tiếng ở liên bang không chỉ bởi vì lịch sử hình thành lâu đời, mà còn bởi vì một nhân vật tuyệt thế kinh tài —— chấp chính quan đời đầu tiên của liên bang Odin: Du Bắc Thần.
Ông ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không cha không mẹ, trưởng thành trong cô nhi viện, tuổi tòng quân, phát triển nhờ chiến công, từ binh lính cấp thấp nhất ông ta trở thành quan chỉ huy khu hành chính trung ương.
Một năm kia, ông ta tuổi.
Lúc đó, vũ trụ thật sự hỗn loạn, đế quốc Ar dẫn đầu cùng với một loạt các đại hành tinh thành lập đội quân liên minh của nhân loại, bọn họ chuẩn bị tấn công Relicta trên quy mô lớn, hòng tiêu diệt sạch phản quân dị chủng. Nhóm dị chủng vẫn làm theo ý mình, không ai chịu phục tùng ai. Khu hành chính trung ương mặc dù là nhóm quân đội dị chủng chống lại quân đội nhân loại được thành lập sớm nhất, nhưng bởi vì tài nguyên thiếu thốn, thực lực không mạnh, nên hoàn toàn bị bảy nhóm phiến quân dị chủng kia khinh thường. Bảy thủ lĩnh đều tự xưng vương, như hổ rình mồi, chực chờ thâu tóm lẫn nhau.
Thiếu niên Du Bắc Thần đưa ra ý muốn "Thành lập liên bang, công kích kẻ thù chung", đều bị bảy vị "loạn thế kiêu hùng một đường kinh qua núi thây huyết cốt" kia cười to chế nhạo.
Nhưng, nhân vật tuyệt thế kinh tài này là một kẻ nhu cương hòa hợp, ngang dọc tung hoành, ông ta đã biến cười to chế giễu thành đại kỳ tích.
Thủ lĩnh của bảy đội quân cuối cùng hoặc vui lòng phục tùng, hoặc đường cùng từ bỏ quân quyền, đều tiếp nhận tước vị mới, tuyên thệ gia nhập liên bang Odin, Du Bắc Thần trở thành Chấp Chính Quan đời đầu tiên của liên bang.
Một năm kia, ông ta tuổi.
Đối với tuổi thọ năm của con người mà nói, đây là độ tuổi thịnh vượng nhất trong cuộc đời của ông ta.
Sau đó, Du Bắc Thần chăm lo xây dựng đất nước, dùng thời gian hơn năm, biến liên bang Odin trở thành một đất nước lớn mạnh có chế độ quân đội vang danh hiển hách.
Ông ta không có vợ con, không có đàn bà, cả đời đều cống hiến hết mình cho liên bang Odin, chờ đợi sau khi liên bang được ổn định, ông ta lui về phía sau, nhường chức vụ cho Chấp Chính Quan đời thứ hai.
Một năm kia, ông ta tuổi.
Hai năm sau đó, nhân vật thế hệ truyền kỳ qua đời vì bệnh, ông ta hưởng thọ tuổi.
Lạc Lan quên tính thời gian, đã là câu chuyện của năm trước, Chấp Chính Quan của liên bang Odin cũng đã qua bốn đời, nhưng, ảnh hưởng của Du Bắc Thần vẫn không hề thay đổi. Tỷ như, lễ mừng trăm năm nay của cô nhi viện phải được quan chỉ huy tham dự.
Tử Yến vui vẻ nói: "Tôi đi sắp xếp đây. Ở đó có phong cảnh không tồi, cậu phải dành cho hai vợ chồng mình chút không gian riêng, đi xung quanh ngao du ngắm cảnh, bồi đắp chút tình cảm chứ?"
Thần Sa nhìn chằm chằm Tử Yến.
"Coi như tôi chưa nói gì đi!" Tử Yến nhún vai, xoay người rời khỏi.
Đang đi, hắn quay đầu lại, biểu cảm chân thành nói: "Nhóm bạn bè chúng tôi vẫn luôn tin tưởng vào truyền thuyết "từ nay về sau, anh hùng và công chúa mãi hạnh phúc bên nhau", kính mong hai người đề cao hành động, đừng để chưa phát triển gì đã bị dập tắt, quan hệ nam nữ càng tuyệt vọng, kết hôn trong liên bang đã ít lắm rồi."
"Cút!"
Lạc Lan chỉ dám nói ở trong lòng, Thần Sa đã nói ra miệng giúp nàng.
Tử Yến phất phất tay, "cút" đi rất nhanh.
Thần Sa suy tư nhìn về phía Lạc Lan, Lạc Lan vội vui vẻ nói: "Tôi sẽ chuẩn bị thật tốt, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Về phần tình cảm, tôi cảm thấy... Có lẽ anh nên trải qua một chút trò chơi tình yêu đích thực, chỗ của tôi có mấy bộ trò chơi điện tử về tình yêu bán chạy nhất liên bang, rất thích hợp cho người chưa có tình yêu..."
Thần Sa xoay người bước đi.
"Không cần cảm ơn!" Lạc Lan tủm tỉm cười làm cái mặt quỷ với lưng của hắn.
————•————•————
Cô nhi viện non nước hữu tình, phong cảnh tuyệt đẹp.
Buổi lễ kỷ niệm được tổ chức trên sân cỏ phía trước đại sảnh của cô nhi viện.
Lão viện trưởng đọc qua lịch sử cô nhi viện, cảm tạ mọi người mọi tầng lớp cho đến nay vẫn giúp cô nhi viện duy trì hoạt động.
Thần Sa đại diện cho chính phủ liên bang phát biểu ngắn gọn, chúc những đứa trẻ khỏe mạnh phát triển, trở thành rường cột của liên bang. Bên dưới, những đứa bé với khuôn mặt nhỏ nhắn, rất nghiêm túc lắng nghe.
Lạc Lan cảm thấy, Thần Sa giống như quan chỉ huy phát biểu từ tốn, mấy đứa trẻ thì giống như nhóm quân đội bé con, cả hai đều không biết chính mình có vấn đề, càng rất nghiêm túc, càng tỏ ra kỳ quái thú vị.
Nếu Thần Sa có con, không lẽ hắn cũng sử dụng mấy lời nghiêm túc trang trọng dùng để huấn luyện binh lính này đi giáo huấn con mình sao?
Đó không phải là huấn luyện ra một tiểu Thần Sa nghiêm túc cứng nhắc hay sao?
Một lớn một nhỏ hai ngọn núi băng lạnh toát, mẹ của đứa nhỏ chắc chắn không cần dùng tới máy điều hòa!
Lạc Lan tưởng tượng thấy hình ảnh này quá kỳ quái, nên không nhịn được cười trộm.
Thần Sa nói xong, tầm mắt di chuyển, vừa đúng lúc nhìn thấy trong một đám mặt mày nghiêm túc, có một Lạc Lan cười đến híp cả mắt, nên không khỏi sửng sốt, nàng thật đúng là một cành cỏ dại mọc ra từ đá tảng, luôn vô tư xán lạn như vậy.
Lạc Lan tao nhã đi lên phía trước, quỳ gối xuống hành lễ một cách tiêu chuẩn, cười tủm tỉm nói với mấy đứa nhỏ: "Thưa quý cô, quý cậu, rất hân hạnh được quen biết mọi người! Lần đầu tiên gặp mặt, tôi có chuẩn bị một ít kẹo điểm tâm, hy vọng các em sẽ thích. Các em xếp hàng ngay ngắn đi nhận, chọn màu sắc và hình dạng mình thích, mỗi người nhận một túi, nếu muốn loại khác, có thể đổi với các bạn khác."
Thanh Việt và Thanh Sơ chỉ huy vài người máy lấy ra túi kẹo, đứng ở bốn phía sân cỏ. Mỗi người máy phụ trách một loại túi kẹo, bọn chúng còn mặc đồ theo màu sắc của kẹo và tranh ảnh, tiện cho đám nhóc tì vừa nhìn thấy là có thể quyết định mình muốn cái nào, sẽ đến xếp hàng chỗ đó.
Bọn trẻ nhìn xung quanh, thấy có kẹo bé gái thích động vật và hoa cỏ, còn có kẹo bé trai thích chiến hạm và súng ống, liền kích động, biểu cảm không thể giữ được nghiêm túc, mong chờ nhìn về phía lão viện trưởng.
Lão viện trưởng cười nói: "Buổi lễ kết thúc", bọn trẻ liền hoan hô một tiếng, bốn phía ùa ra, chọn lựa loại kẹo mình thích. Đến khi bọn chúng phát hiện trong túi kẹo còn cất giấu quả trứng màu may mắn, thì vừa lập tức đập trứng trên mặt đất, vừa kích động cười haha khoe trứng, tranh giành, bức tranh sân huấn luyện nghiêm túc liền biến thành khu vui chơi giải trí.
Lạc Lan trong lòng ngẫm nghĩ, lúc này mới chính là trẻ con, không uổng công nàng cực nhọc chuẩn bị mấy túi quà.
Nàng không có thu nhập, cũng không muốn lấy tiền của Thần Sa đi làm chuyện riêng cho mình, chỉ có thể tốn thêm chút tâm tư. Thanh Việt, Thanh Sơ cùng với hai người máy ở trong nhà bị nàng sai bảo đến chóng mặt, cùng với ba đêm thức trắng, mới chuẩn bị được những món quà tốt như vậy.
————•————•————
Lão viện trưởng dẫn Lạc Lan và Thần Sa đi thăm cô nhi viện.
Lạc Lan nhìn thấy nhiều người mặc quân phục đi tới đi lui, quả thật khiến cho người ta cảm giác như đang đi vào một khu căn cứ quân sự nhỏ.
Lão viện trưởng giải thích: "Bởi vì cô nhi viện đã được quân nhân giúp đỡ từ rất sớm, nên vẫn theo chế độ một nửa do quân đội quản lý. Bọn trẻ rất có cảm tình với quân đội, khi lớn lên, hầu hết sẽ gia nhập quân đội, về sau bọn chúng có kinh tế và năng lực, lại quay về giúp đỡ cô nhi viện, thế hệ này nối tiếp thế hệ khác, hình thành một loại truyền thống vô hình. Ngày hôm nay là ngày đặc biệt, những đứa bé đã trưởng thành chắc chắn rất muốn về đây thăm lại nhà của mình."
Thì ra là vậy! Lạc Lan đã hiểu.
Trên một sườn núi hướng về phía mặt trời, có một đám trẻ nhỏ đang chơi trò chơi đánh giặc.
Bọn chúng khác hẳn với những đứa bé khác, có đứa có lỗ tai và cái mũi dài quái dị, có đứa có đuôi lông xù, còn có đứa có màu da xanh biếc.
Ánh mắt của Thần Sa chợt trở nên sắc bén, khó chịu hỏi: "Sao không thấy những đứa bé này có mặt trong buổi lễ?"
Lão viện trưởng vội vàng giải thích: "Bởi vì gene biến dị, hệ thống miễn dịch của bọn chúng không ổn định, các bác sĩ đề nghị không nên cho bọn chúng đến những nơi đông đúc, thời gian hoạt động ngoài trời cũng có hạn."
Thần Sa nhìn dám nhóc tì, liền nhớ đến một việc, "Về chuyện cô nhi viện xin đi tham quan khu căn cứ, tôi đã ký tên phê chuẩn, nhờ ông nhớ rõ cho những đứa bé này đi cùng!"
"Nhưng cơ thể của bọn chúng..."
"Tôi sẽ dặn dò kỹ những bác sĩ trong quân đội và bác sĩ của bọn chúng, chuẩn bị chu đáo."
Lão viện trưởng lập tức mặt tràn đầy ý cười, "Thật tốt quá! Kỳ thật mỗi lần có những hoạt động như vậy, không thể cho bọn chúng đi, bọn chúng rất buồn, chúng tôi cũng rất buồn."
Đột nhiên, bọn trẻ phát ra một tiếng hoan hô trong trẻo dễ nghe, thì ra "chiến hạm của quân địch" giấu trong lùm cây đã bị bọn chúng phát hiện.
Là Thiên Húc, hắn giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, bọn nhóc cười bổ nhào lên người hắn, một đám người trên cỏ cuộn lại thành một đống.
Lạc Lan sợ tới mức lập tức trốn ra phía sau lưng Thần Sa, Thần Sa khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng.
————•————•————
Lạc Lan lập tức ôm lấy cánh tay Thần Sa, giấu mặt sau vai của hắn.
"Cô làm gì đấy?" Thần Sa thân thể cứng ngắc, muốn đẩy Lạc Lan ra.
"Anh nói gì? Đương nhiên là giả ân ái rồi! Nếu nhóm bạn bè của anh cảm thấy quan hệ nam nữ tuyệt vọng, thì anh chính là kẻ có tội nhất liên bang!" Lạc Lan giống như con bạch tuộc bám chặt lấy Thần Sa.
Thần Sa không đẩy nữa, nhưng sắc mặt trở nên lạnh lùng khó chịu.
Lão viện trưởng nhìn thấy "Đôi vợ chồng quái dị", cẩn thận hỏi: "Chúng ta tham quan nơi tiếp theo nhé?"
Thần Sa kéo Lạc Lan đang dính chặt ở bên người, miễn cưỡng đi về phía trước.
Xác định được Thiên Húc không thể nhìn thấy, Lạc Lan lập tức nhảy ra, tỏ vẻ bộ dáng "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nhất định phải giữ khoảng cách."
Thần Sa lạnh lùng hỏi: "Không giả ân ái nữa à?"
Lạc Lan hợp tình hợp lý nói: "Nơi này không có nhóm bạn của anh! Chẳng lẽ một đám người trưởng thành lại đi trông cậy vào người khác thay đổi cách nghĩ của bọn họ?"
————•————•————
Lạc Lan trong lòng thấp thỏm không yên, đi đến nơi tham quan kế tiếp luôn lo lắng đề phòng, sợ không cẩn thận lại gặp phải Thiên Húc.
Thật vất vả mới đi hết các nơi, Lão viện trưởng lại có chuyện muốn nói riêng với Thần Sa.
Thần Sa nhìn thời gian, nói với Lạc Lan: "Cô ra ngoài đi dạo một lát, phút sau, chúng ta về nhà."
Lạc Lan cảm thấy bên ngoài thật không an toàn, nên quyết định đến nhà vệ sinh nữ —— một nơi tuyệt đối không thể gặp được Thiên Húc.
Bên trong nhà vệ sinh nàng đi tới đi lui, đang lúc chờ thời gian, có một cô bé khoảng tuổi đột nhiên xuất hiện, vừa khóc vừa đi tới.
Cô bé đứng trước gương, nhìn cái váy bị rách, khóc muốn hết hơi.
Lạc Lan quan tâm hỏi: "Váy bị rách sao?"
"Vâng!"
"Đừng khóc nữa, chị giúp em mua một cái váy mới nhé?"
Cô bé nức nở nói: "Không còn kịp nữa rồi, vở diễn em không thể tham gia được nữa."
Lạc Lan nhìn thấy cô bé đặt túi kẹo của mình lên bồn rửa mặt, liền mỉm cười nói: "Khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, chi bằng nghĩ cách giải quyết đi!"
"Giải quyết?" Cô bé cảm thấy hoang mang.
Lạc Lan nhìn đồng hồ, nàng lấy quả trứng may mắn bên trong túi kẹo ra, đập vỡ nó trên bồn rửa tay, liền xuất hiện một bộ công cụ vạn năng dành cho trẻ con.
"Em biết cái này không?"
"Vâng, mấy buổi học dã ngoại thực tiễn đã biết qua, có rất nhiều dụng cụ bên trong."
"Chị có thể dùng cái túi chứa kẹo này không?" Lúc chuẩn bị quà cho mấy đứa bé, nàng nghĩ đến chuyện tránh lãng phí, nên dùng mấy cái túi làm bằng nguyên liệu không thấm nước này, bọn trẻ ăn kẹo xong, có thể giữ lại túi để làm việc khác.
Cô bé gật đầu, còn chủ động giúp Lạc Lan đổ hết mấy cái kẹo còn lại ra ngoài, Lạc Lan nhìn kỹ chiếc váy của cô bé, lấy ra cây kéo nhỏ từ bộ dụng cụ đa năng.
"Trước hết là dùng kéo." Lạc Lan nhanh chóng cắt túi kẹo nhiều màu ra thành hình bướm và hoa, "Sau đó, lại dùng cái này, em biết nó là gì không?"
"Sợi keo, nếu lều trại đóng quân ngoài trời bị rách, có thể dán lại, rất chắc chắn, mưa to cũng không sợ bung ra."
"Chúng ta dùng bướm và hoa... dán lên nơi bị rách. Ừ... chỗ này tuy rằng không có bị rách, nhưng bẩn rồi, cũng có thể dán một con bướm."
Cô bé nhìn vào gương thấy váy của mình được Lạc Lan dần dần sửa xong, vui sướng mở to mắt nhìn.
Lạc Lan nhìn vào máy điện tử cá nhân, phát hiện thời gian hẹn với Thần Sa chỉ còn phút. Nàng vội vội vàng vàng đưa bộ dụng cụ đa năng cho cô bé, "Chị phải đi rồi! Nhớ kỹ, lần sau khóc xong rồi thì nên lau nước mắt nghĩ cách giải quyết nhé."
Trong tiếng "Cảm ơn, cảm ơn" rối rít của cô bé, Lạc Lan giống như chạy tiếp sức mét, chạy vội ra khỏi nhà vệ sinh.
Lạc Lan nhớ rất rõ lời cảnh cáo của Thần Sa lúc ở cảng vũ trụ lần trước.
Nàng liều mạng chạy như điên, qua cánh cửa thủy tinh, nàng nhìn thấy chiếc phi thuyền nhỏ của Thần Sa.
"Chờ tôi một chút."
Nhưng phi thuyền đột ngột từ mặt đất bay lên, gầm rú mà đi.
Lạc Lan cúi người, thở hổn hển, mắt nhìn vào thời gian, mới qua chưa đến phút đồng hồ.
Nàng cười khổ, nói lại khẩu khí của Thần Sa: "Xin công chúa nhớ kỹ, tôi sẽ không chờ cô!"
Lạc Lan cảm thấy cay nơi sống mũi, nàng sẽ nhớ thật kỹ, người đàn ông thân thiết nhất trên quan hệ pháp luật này đến một phút đồng hồ cũng không thể chờ nàng.
Tâm trạng của Lạc Lan khôi phục lại một chút, nàng bắt đầu tự hỏi làm sao giải quyết được vấn đề trước mắt.
Cô nhi viện cách cung điện Spera rất xa, giống như một nơi khác cách xa hành tinh Relicta, nàng cũng không dám lấy tư cách là công tước phu nhân đi sai bảo Anderson phái một chiếc phi thuyền khác đến đón nàng, chỉ có thể tự nghĩ cách quay về.
Nàng đăng ký truy cập vào bản đồ giao thông công cộng, liền phát hiện bên ngoài cô nhi viện có một trạm tàu điện bay, vừa đúng lúc có thể về đến gần cung điện Spera.
Lạc Lan xuất ra bản đồ, dựa theo giọng nói hướng dẫn, đi đến trạm tàu bay.
————•————•————
Lạc Lan ngồi xuống sân ga vắng vẻ, vừa chờ xe, vừa nghiên cứu các đường giao thông khác trên mạng.
Loáng thoáng, nàng cảm giác được có người đang nhìn nàng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thiên Húc.
Lạc Lan trong lòng hốt hoảng, lập tức đứng lên.
Thiên Húc đi tới, mỉm cười nói: "Khéo thật! Sao cô lại ở đây?"
"Tôi, tôi... Tôi đến đây du ngoạn, nghe nói phong cảnh nơi này rất đẹp, hiện tại đang định..."
Lạc Lan vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên ý thức được thời gian không đúng, hiện tại còn chưa đến giữa trưa, nên vội vàng sửa lại: "Tôi ngồi tàu từ sáng đến giờ mới tới đây, đang tra bản đồ, xem nên đi như thế nào."
Thiên Húc đồng ý nói: "Đúng là phong cảnh ở đây rất đẹp, có nhiều nơi rất tốt để du ngoạn."
Lạc Lan giả vờ không biết gì, hỏi: "Anh cũng đến ngắm cảnh sao?"
"Gần đây có một cô nhi viện, tôi lớn lên ở đó, hôm nay cô nhi viện có hoạt động, nên về thăm một chút."
Lúc nãy khi Lạc Lan nhìn thấy hắn đã đoán được chút ít, lời này đã chứng thực, nên không ngoài ý muốn lắm, nhưng lại cảm thấy có chút thương cảm, "Khó trách chúng ta giống như bạn thân lâu ngày mới gặp lại, tôi cũng không có cha mẹ, không có người thân."
Thiên Húc im lặng trong một thoáng, nói: "Xòe tay ra nào."
"Sao?" Lạc Lan tò mò đưa tay ra.
Thiên Húc đặt một quả trứng màu may mắn lên tay của Lạc Lan, "Đây là quà của phu nhân công tước tặng cho lũ trẻ, một đứa đã tặng nó cho tôi, chúc tôi may mắn, bây giờ tôi đem may mắn tặng lại cho cô."
Lạc Lan cầm quả trứng màu vẫn còn lưu lại hơi ấm của Thiên Húc ở trong lòng bàn tay, dường như lòng bàn tay cũng được truyền thêm hơi ấm, thật không ngờ lời chúc phúc nàng trao tặng đi lại có thể quay lại với nàng.
Trong tiếng gầm rú của động cơ, đoàn tàu dừng lại, loa phát thanh nhắc nhở hành khách lên tàu.
Lạc Lan nói với Thiên Húc: "Xe của anh đến rồi, tôi cũng đi du ngoạn tiếp đây, tạm biệt."
Thiên Húc lên tàu, qua cửa kính trên tàu nhìn nàng.
Lạc Lan cười phất phất tay với hắn, cước bộ nhẹ nhàng về phía nhà ga.
Không còn cách nào khác, tự mình nói dối thì tự mình chịu, chỉ có thể bỏ chuyến tàu này thôi, nàng quay lại, chờ đến chuyến tàu tiếp theo.
Trong tiếng gầm rú, đoàn tàu khởi động, chạy càng lúc càng nhanh về phía trước.
Lạc Lan ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dõi theo đoàn tàu đang dần biến mất giữa không trung, bước đi nhẹ nhàng trở nên chậm lại, lưng thẳng trở nên buông xuôi, dù sao chuyến tàu tiếp theo cũng phải nửa giờ nữa mới đến, nàng còn rất nhiều thời gian.
"Lạc Tầm!"
Lạc Lan hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng là có người gọi, nàng vẫn tiếp tục đi.
Một người vỗ xuống vai nàng, nàng mạnh quay đầu lại, thì nhìn thấy Thiên Húc.
"Anh, anh... không có đi?" Nàng quá sức kinh ngạc, hỏi một câu hỏi không cần đến câu trả lời.
Thiên Húc cười nhẹ, "Tôi không có chuyện gì quan trọng, tối nay về cũng được. Cô muốn đi đâu chơi? Tôi sẽ đi với cô!"
Lạc Lan vừa mừng vừa sợ, thật không ngờ có người đồng ý vì nàng thay đổi hành trình, khổ sở và mệt mỏi vì bị Thần Sa bỏ lại đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Nàng nắm chặt quả trứng may mắn trong tay, dường như, may mắn thật sự đã đến với nàng!
————•————•————
Lạc Lan vốn không muốn đi chơi, nhưng hiện tại đột nhiên nàng lại muốn đi vui vẻ một chút.
"Anh có nghe qua khu vui chơi Nhà Thám Hiểm chưa?" Vừa rồi lúc nàng tra cứu các tuyến đường giao thông công cộng trên mạng, trang giao thông căn cứ vào địa điểm nàng muốn tra đã tự động đề cử các điểm du lịch nổi tiếng.
"Đương nhiên là có nghe qua, trong điểm tham quan nổi tiếng nhất được mạng đề cử trên Relicta này, thì công viên trò chơi mạo hiểm đứng đầu bảng, nghe nói bất cứ người nào khi đặt chân đến Relicta đều phải một lần đến đó tham quan."
Lạc Lan không ngờ chọn bừa một chỗ lại thành ra nổi tiếng nhất, nên hưng phấn nói: "Tôi muốn đến khu vui chơi Nhà Thám Hiểm."
"Đi thôi!"
Thiên Húc dẫn nàng đi đến ga tàu, thông qua thiết bị điện tử cá nhân gọi một chiếc xe bay hành trình tự động không người lái, chỉ không đến phút, hai người đã đến khu vui chơi Nhà Thám Hiểm.
————•————•————
Mua vé, xem xong giới thiệu, Lạc Lan mới hiểu được khu vui chơi này không hề đơn giản, mà có rất nhiều thứ đáng kinh ngạc.
Khu vui chơi Nhà Thám Hiểm này được xây dựng dựa trên các tư liệu kiến trúc đặc thù, dùng khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, đổ vào không ít tiền của, đã tạo ra hệ sinh quyển hoàn toàn khác biệt, có thể trong một thời gian ngắn giúp du khách tham quan những nơi thú vị nhất, kích thích nhất.
Trò chơi "Nhà Thám Hiểm" (Adventurer) được chia làm ba cấp độ khó khác nhau, mỗi một cấp độ lại có ba lựa chọn cao, trung bình, thấp khác nhau, chẳng những có thể thỏa mãn những người thích phiêu lưu mạo hiểm, mà còn có thể giúp người có thể năng thấp không thể chơi các trò mạo hiểm thể nghiệm được tất cả, cho nên trò chơi này rất được ưa chuộng.
Thiên Húc quên mất thời gian, cảm thấy có lỗi nói: "Bởi vì buổi tối còn phải điều trị, trước h phải quay về, nên nhiều nhất chỉ có thể cùng cô tham gia hai hệ sinh quyển thôi."
Lạc Lan cười rộ lên, "Tham gia một cái là tốt lắm rồi, về sau vẫn còn khối thời gian." Thiên Húc nguyện ý đi cùng nàng suốt mười mấy tiếng, nàng đã thỏa mãn lắm rồi, có người ngay cả một phút đồng hồ còn không muốn đợi nữa kìa!
Thiên Húc hỏi: "Cô muốn đi hệ sinh quyển nào?"
Lạc Lan ngơ ngác, có lẽ mỗi người đều có một nơi khao khát được đi, nhưng trí nhớ của nàng trống rỗng. Nhìn xuống bảng giới thiệu, cuối cùng nàng chọn ngọn núi cao nhất hành tinh Relicta —— Núi Ilar (Y Lạp Ngươi). Nếu không biết chọn nơi nào, vậy thì đi tìm hiểu hành tinh mà mình đang sinh sống một chút cũng tốt!
Thiên Húc hỏi: "Cô muốn mạo hiểm, hay muốn tham quan thoải mái?"
"Thoải mái một chút."
Thiên Húc lựa chọn khu sinh quyển cấp một, độ dễ nhất.
Hai người ngồi vào một khoang thuyền có hình dạng giống đầu viên đạn, rất nhanh đã đi đến cửa vào của ngọn núi Ilar.
Lạc Lan vừa vào, lập tức giật mình mở to mắt.
Bọn họ đang đi trên một con đường mòn uốn lượn quanh co xung quanh ngọn núi, bốn phía cây cỏ xanh um, chim chóc, côn trùng kêu vang.
Xa xa là những ngọn núi xanh ngăn ngắt, trùng trùng điệp điệp, kéo dài ngàn dặm, trông ra không thể nhìn thấy tận cùng.
Những ngọn núi cao ngất khuất trong mây, đỉnh núi trắng xóa như phủ tuyết, tựa hồ cùng mây trắng trên bầu trời quấn quýt nhau.
Lạc Lan nhịn không được hít thở sâu, cảm giác thật sảng khoái.
Nàng sợ hãi than: "Hoàn toàn không giống như công trình nhân tạo, khó trách nó đứng đầu bảng những điểm tham quan nổi tiếng nhất."
"Nếu cô đã đi qua núi Ilar, có thể cảm nhận được nơi đây so với núi thật có điểm khác nhau."
"Hy vọng trong tương lai tôi có cơ hội đi!"
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa men theo con đường mòn mọc đầy cỏ dại từ từ leo lên đỉnh núi.
Lạc Lan người đổ đầy mồ hôi, gió núi thổi qua, vô cùng mát mẻ thoải mái. Nàng không khỏi giang rộng hai tay, đối mặt với núi rừng trùng điệp thăm thẳm, hô to: "A——!"
Thiên Húc cười nói: "Cô thật đúng là không sợ chút nào!"
"Chỗ chúng ta chọn có độ khó cấp thấp nhất, hẳn là không có nguy hiểm? Hơn nữa, thể năng của anh không phải cấp A sao? Cho dù có thú dữ thì chắc chắn là không có vấn đề gì!"
"Đáng sợ nhất không phải là thú dữ, mà là tôi!"
Bước đi của Lạc Lan chậm lại, nàng kinh ngạc nhìn về phía Thiên Húc.
"Nơi này không một bóng người, nếu tôi đột nhiên bị dị biến, cô không có ai để cầu cứu."
Lạc Lan nở nụ cười, khom người hái một cành hoa màu lam nhỏ ở ven đường, đưa cho Thiên Húc, "Hôm nay hoa nhỏ nở rộ, ngày mai sẽ tàn, chẳng lẽ vì ngày mai hoa nhỏ sẽ tàn mà nó không nở rộ sao? Tôi không thể nào bởi vì một chuyện có lẽ vĩnh viễn sẽ không xảy ra mà đi bất hòa với anh!"
Thiên Húc nhận hoa, "Nếu có một ngày, chuyện không may thật sự xảy ra? Đến lúc đó cô hối hận cũng không kịp."
Lạc Lan ngẩng đầu, trỏ vào chính mình, tự tin nói: "Tôi đã quyết định sẽ rèn luyện thể năng để trở thành người có thể năng cấp A. Nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ dùng dây thừng trói anh lại, chờ anh khôi phục thần trí."
Thiên Húc nhìn Lạc Lan, im lặng không nói gì.
Lạc Lan hướng về phía hắn làm cái mặt quỷ, "Đừng không tin tôi, thí nghiệm thể năng đã nói tôi có tiềm năng rất lớn!" Không làm được một người vĩ đại trong đám người không giống mình, vậy làm một người vĩ đại bình thường không hẳn là không có hy vọng.
Thiên Húc mặt giãn ra mà cười, hắn nắm lấy bông hoa nhỏ thuận tay bỏ vào túi, "Tôi tin!"
Ba giờ sau, hai người đi đến giữa sườn núi.
Thiên Húc hỏi: "Có đói bụng không?"
"Có một chút, anh chắc cũng đói rồi?" Lạc Lan cảm thấy vô cùng có lỗi, nàng hoàn toàn quên đi chuyện ăn trưa, khiến cho một người bệnh phải đi theo nàng chịu đói.
Nàng xem lại bản đồ khu công viên vui chơi, muốn tìm nơi nào có bán hộp thức ăn dinh dưỡng, kết quả dĩ nhiên là sau khi rời khỏi đây mới có thể mua, nếu trong lúc đang ở hệ sinh quyển mà cảm thấy đói bụng thì nên tự mình tìm cách, đừng quên, bạn đang tham gia hành trình mạo hiểm!
Lạc Lan không nói gì.
Thiên Húc cười nói: "Đi theo tôi."
Sau một con đường thật dốc, không gian phía trước rộng mở sáng sủa, chính là một cái hồ nhỏ, mặt nước xanh lam, phản chiếu trời xanh mây trắng, thật yên tĩnh đẹp mắt.
Lạc Lan vui mừng vừa muốn nói gì đó, Thiên Húc đã đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng lên tiếng.
Hắn nhắm mắt nghe ngóng, đột nhiên lao nhanh về phía trước như một mũi tên bắn, trong chớp mắt đã biến mất sau lùm cây.
Một đám chim rừng bỗng nhiên từ trong các bụi cây rậm rạp bay lên, ào ạt hướng lên không trung, giống như một mảng mây màu sắc rực rỡ lơ lửng trên bầu trời.
Chờ đàn chim bay đi, Thiên Húc mang theo một con chim rừng, cùng hai quả trứng chim quay lại, huơ huơ tay nói, "Cơm trưa!"
Lạc Lan vừa mừng vừa sợ, con người ở thời đại hành tinh này đã có thói quen ỷ vào các loại thức ăn dinh dưỡng an toàn tiện lợi, nên có rất ít người nấu ăn với nguyên liệu tại chỗ và cách nấu nguyên thủy như vậy.
Thiên Húc nói: "Ở ven hồ có một loài thực vật thân mảnh, mọc cao, bên trên nở ra hoa trắng, có tên là cây Thủy Cam, thân của nó có thể ăn, thanh mát ngon miệng, cô đi hái một ít, vừa đúng lúc có thể dùng để chuẩn bị món thịt nướng."
"Vâng!"
Lạc Lan vui vẻ đi hái, Thiên Húc ở bên hồ xử lý chim rừng.
Đợi đến lúc Lạc Lan hái được một bó lớn Thủy Cam, Thiên Húc cũng đã xử lý xong chim rừng.
Lạc Lan chủ động chịu trách nhiệm nướng thịt chim, Thiên Húc đi xử lý trứng chim.
Trứng chim to bằng một cái chén nhỏ, vỏ rất cứng. Thiên Húc trước hết dùng sức lắc vài cái, làm cho chất dịch bên trong trứng trộn lẫn, sau đó hắn lấy ra con dao, khoét vài lỗ bên trên vỏ trứng, sau đó trực tiếp dùng vỏ trứng làm chai, đem trứng đặt bên cạnh đống lửa, dùng sức nóng của ngọn lửa ở bên cạnh từ từ làm trứng chín.
Không đến phút sau, hai người có món trứng chim thơm ngào ngạt để thưởng thức.
Thiên Húc dùng lá cây tươi còn ẩm gói kỹ trứng chim lại, sau khi xác định không bị phỏng tay, liền đưa cho Lạc Lan, "Đã nhiều năm tôi chưa làm qua chuyện này, có chút không quen tay, cô ăn nhanh cho nóng!"
Nàng vừa ăn trứng chim, vừa nhìn ngắm phong cảnh ở bốn phía, "Relicta thật đúng là một hành tinh xinh đẹp!"
Thiên Húc hỏi: "Cô có biết ý nghĩa của Relicta là gì không?"
Lạc Lan lắc đầu.
"Relicta xuất phát từ tiếng Latin trên địa cầu cổ xưa, có nghĩa là "vứt bỏ"."
"Vứt bỏ?"
"Hành tinh này từng là một hành tinh rác rưởi của đế quốc Ar"
Lạc Lan ngây ngẩn cả người, không thể nào tin được một hành tinh xinh đẹp như vậy lại có thể là một tinh cầu rác rưởi bị người ta vứt bỏ, càng không nghĩ ân oán của liên bang Odin và đế quốc Ar lại bắt nguồn từ xa xưa, theo dòng chảy lịch sử, trên một ý nghĩa nào đó, thậm chí có thể nói rằng, liên bang Odin là một quốc gia tự xưng độc lập tách ra từ đế quốc Ar.
"Một đám người dị chủng bị loài người vứt bỏ trên hành tinh rác rưởi, đến bước đường cùng hạ quyết tâm tập hợp lại, khởi binh phản kháng, tuyên thệ vì chính mình xây dựng một hành tinh có thể mang đến cuộc sống hạnh phúc cho người dị chủng. Bọn họ đồng tâm hiệp lực xây dựng nên cung điện Spera. Spera theo tiếng Latin có nghĩa là "hy vọng". Thầy của tôi đã từng nói cung điện Spera là vì khiến cho người dị chủng từ "vứt bỏ" đến "hy vọng" nên mới tồn tại."
Lạc Lan kinh ngạc không nói gì, tuy rằng nàng không phải là dị chủng, nhưng khi đi trên cánh đồng hoang vu, chính mình trải qua cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ, nàng đã hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ. Từ "Vứt bỏ" đến "hy vọng" chính là một con đường vô cùng gian nan, nhưng sẽ không bao giờ có đường lui, chỉ có thể quyết tâm đến cùng, dũng cảm tiến lên!
————•————•————
Thiên Húc cắt phần chân của con chim, sau đó dùng lá cây sạch gói kỹ lại, đưa cho Lạc Lan, "Ăn chung với cây Thủy Cam."
Lạc Lan cắn một miếng thịt chim, lại cắn một chút cây Thủy Cam, cảm thấy miệng đầy nước, hương vị tươi ngon vô cùng, giống như toàn bộ vị giác trên đầu lưỡi đột nhiên bị kích thích phát huy hết chức năng. Nàng cố không nói chuyện, ăn một hơi hết sạch chân chim, cho đến khi không còn ăn nổi nữa, vẫn nhìn miếng thịt chim còn lại một cách thèm thuồng.
Thiên Húc dùng phần xác của con chim nhúng vào nước ấm, đem vài miếng lá mùi có hình dáng rất giống lá bạc hà bỏ vào, "Nếm thử canh làm từ cỏ Yên Bạc đi."
Lạc Lan đang cầm cái chén làm từ trứng có lá cây tim tím bao quanh, vỏ trứng trăng trắng, lá cây lục xanh, cùng với mùi hương thơm ngát theo làn khói lượn lờ bay vào mũi, khiến cả người sảng khoái hưng phấn.
Thiên Húc dập lửa, bưng lên cái chén trứng của mình, "Cô đã quyết định sinh sống ở Relicta rồi sao?"
"Vâng?" Lạc Lan có chút ngơ ngẩn.
"Lúc trước cô nói mình vừa di dân đến Relicta, tôi cứ sợ cô không thích cuộc sống ở đây."
"Tôi không phải là không thích Relicta..."
Định cư ở Relicta, coi hành tinh này là nhà của mình sao? Lạc Lan còn chưa hạ được quyết tâm này.
Biển vũ trụ bao la, nơi nào có thể an cư?
Chỉ cần trong lòng còn muốn, thì đó chính là nhà!
Lạc Lan cầm vỏ trứng, uống một hớp, dòng nước ấm thơm ngát chảy vào bụng, nàng chắc chắn rằng, giờ phút này trong lòng nàng đã muốn.
Lạc Lan híp mắt nói: "Anh lớn lên ở Relicta, nhất định biết rất rõ nơi này?"
"Ừ."
"Anh có thể dẫn tôi đi đến những nơi anh cảm thấy có ý nghĩa để tham quan không? Tôi muốn tìm hiểu thêm về Relicta.
Thiên Húc chậm rãi nói: "Đối với tôi, hành tinh này có rất nhiều nơi có ý nghĩa."
"Không sao cả, tôi có thời gian, chúng ta có thể mỗi lần đi một nơi, đợi đến khi nào đi hết các nơi trên Relicta này, tôi sẽ trả lời anh câu hỏi vừa rồi."
Thiên Húc thận trọng ngẫm nghĩ, "Được!"
Lạc Lan vui mừng đưa tay, "Anh đồng ý rồi nhé? Hứa phải giữ lời!"
Thiên Húc buồn cười, dùng ngón tay út của mình bao lấy ngón út của nàng.
"Nghéo tay rồi một trăm năm không thay đổi!" Ngón tay cái của Lạc Lan và ngón tay cái của Thiên Húc chạm vào nhau, nàng dùng sức ấn xuống một cái, "Ước hẹn kết thân!"
Thiên Húc sững sờ một chút, rút tay trở về.
————•————•————
Hơn giờ chiều, Lạc Lan và Thiên Húc rời khỏi khu vui chơi Nhà Thám Hiểm.
Hai người ngồi xe bay hành trình tự động trở về ga tàu vũ trụ, vừa đúng lúc bắt kịp chuyến tàu lúc giờ. Lạc Lan nhìn vào đồng hồ, trước giờ Thiên Húc nhất định có thể trở lại viện nghiên cứu.
"Cảm ơn anh, đây là ngày vui vẻ nhất sau khi tôi đến Relicta."
"Đợi cô quen với nơi này rồi, sẽ càng có nhiều ngày như vậy."
Lạc Lan mỉm cười gật đầu.
Đột nhiên, thiết bị điện tử cá nhân phát ra tiếng kêu, trên màn hình là Tử Yến. Xem ra rốt cuộc đã có người phát hiện Thần Sa bỏ nàng ở cô nhi viện!
Lạc Lan cảm thấy có lỗi nhìn Thiên Húc cười cười, sau đó đi đến khu ở giữa hai toa tàu, mở chức năng trò chuyện.
Tử Yến vừa mở miệng đã nói: "Cô ở yên một chỗ chờ tôi, tôi lập tức đến đón cô."
"Không cần. Tôi đã lên tàu trở về rồi."
Giọng nói của Tử Yến trở nên thoải mái, "Không tồi nha, chẳng những không có lạc đường, mà còn tự mình tìm được đường về."
"Trong truyện cổ tích công chúa ngủ say ngàn năm mới có thể đợi được hoàng tử đến cứu, tôi cảm thấy không tin cho lắm, tự cứu mình thì tốt hơn."
"Cô biết rõ tính khí của Thần Sa, tại sao lại trễ hẹn? Biết lỗi vẫn cố phạm, tội càng chồng tội."
Lạc Lan không nói gì.
"Sao không nói gì?"
"Chuyện đã xảy ra rồi, có gì tốt để giải thích nữa? Về sau tôi sẽ cố gắng tuân thủ quy tắc của anh ấy." Không thể cố gắng, thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
"Tôi đến nhà ga đón cô."
"Không cần."
"Cẩn thận một chút, đến nơi báo tin cho tôi biết." Tử Yến ngắt trò chuyện.
Hơn một giờ sau, đoàn tàu dừng lại.
Thiên Húc nói xe bay của mình đang được gửi ở bãi xe gần đây, hắn đề nghị đưa cô về nhà, nhưng Lạc Lan không dám cho hắn biết nàng ở cung điện Spera, nên vội nói: "Bạn của tôi đã đến đón tôi, đang chờ ở bên ngoài."
Hai người đi ra sân ga, Lạc Lan liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe bay của Tử Yến, cũng may Tử Yến tuy tính khí không được nghiêm túc, nhưng xe bay của hắn so với mấy chiếc xe bay khác không khác biệt cho lắm.
Nàng không dám chần chừ lâu, nên vội vàng chào tạm biệt Thiên Húc, nhanh như chớp chạy qua, khom người chui vào xe bay của Tử Yến.
Tử Yến hỏi: "Người đàn ông đó là ai? Nửa ngày vừa rồi cô làm gì? Cho dù không liên lạc được với Thần Sa, tại sao không liên lạc với tôi hay Phong Lâm?"
Lạc Lan bị hắn liên tiếp đặt câu hỏi khiến trong lòng cực kỳ không thoải mái, nàng nói một cách từ tốn: "Thứ nhất, tôi không phải là tội phạm, không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh. Thứ hai, Thần Sa mới là chồng của tôi, cho dù có muốn hỏi, thì phải để anh ấy hỏi."
Tử Yến cười như không cười trêu nàng: "Công chúa điện hạ, từ khi nào cô và Thần Sa là vợ chồng thực sự vậy, nói lại lần nữa nào!"
Lạc Lan không thèm lên tiếng đẩy cửa xuống xe.
Tử Yến nhoài người qua, chụp lấy cánh tay nàng kéo lại, Lạc Lan chật vật ngã về ghế ngồi.
Hai người cách nhau trong gang tấc, hô hấp cũng nghe rõ, bốn mắt nhìn nhau, không khỏi sửng sốt một chút.
Tử Yến lập tức buông Lạc Lan ra, lùi về phía sau, "Xin lỗi, là tôi nói sai."
Lạc Lan không nghĩ hắn lại giải thích, lập tức choáng váng, nàng đột nhiên phát hiện, Tử Yến là người đầu tiên nói tiếng "xin lỗi" nàng, mà hắn lại là một kẻ không thể nào nói đến hai chữ này nhất!
"Trời tối rồi, tốt nhất tôi nên đưa cô về." Tử Yến ra lệnh cho máy tính điều khiển, chiếc xe bay lập tức chuyển sang chế độ lái tự động, hướng về phía cung điện Spera.
Đêm tối mờ mịt, trong khoang xe nhỏ hẹp đột nhiên vang lên tiếng của Lạc Lan.
"Tôi không biết trong lòng của các anh nghĩ về tôi như thế nào, một món hàng quý giá giao dịch được, một cơ thể thí nghiệm hiếm có, hay là vợ của Thần Sa... Lạc Lan công chúa đã bị đế quốc Ar từ bỏ, nhưng tôi không có ý định từ bỏ chính mình, tôi sẽ cố gắng đi tìm hiểu Relicta, có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ giống như các anh, tìm được một công việc tốt, có thêm những người bạn có thể tâm sự, biết được Relicta này sống sao cho tốt, chơi sao cho hay, sẽ giống như công dân Odin chân chính bắt đầu cuộc sống ổn định trên hành tinh này."
Tử Yến đang thưởng thức mấy lá bài dần dần ngừng lại, im lặng lắng nghe.
"Nghiên cứu gene của Phong Lâm, chỗ nào cần phối hợp tôi sẽ phối hợp, nhưng tôi tuyệt đối không làm một cây táo thí nghiệm có hình dáng con người." Đánh bạo nói ra suy nghĩ chân thật của mình, Lạc Lan không thể đoán trước được phản ứng của Tử Yến, nhưng nàng muốn nói rõ giới hạn của bản thân.
Tử Yến quay đầu lại nhìn Lạc Lan, ánh mắt sâu thẳm.
Lạc Lan thản nhiên nhìn lại hắn, "Anh dường như có chú ý đặc biệt đến tôi, khẳng định không phải bởi vì tôi hợp mắt anh. Tôi đảm bảo chuyện anh đang lo lắng không thể nào xảy ra, bởi vì tôi không phải là gián điệp của đế quốc Ar."
Tử Yến nghiêng người dựa vào chỗ ngồi, mày nhíu nhíu, cười như không cười, nói: "Công chúa điện hạ cảm thấy tôi là loại người mà "người khác nói gì cũng đều tin hết" sao?"
"Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày gặp nhân tâm"(..)
(..) Nguyên văn: "Lộ diêu tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm." Ý nói thời gian sẽ trả lời
Tử Yến bắt chéo chân, vuốt cằm nói thầm: "Thì ra nhờ một tiếng xin lỗi, có thể khiến người ta nói nhiều như vậy."
Hắn đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, hai tay đặt trên đầu gối, chân thành nhìn Lạc Lan, "Thật xin lỗi!" Ánh mắt hắn trong suốt, giống như đang chờ mong Lạc Lan nói lại những lời nói xuất phát từ nội tâm.
"Cút!" Lạc Lan nhất thời không nhịn được, lời nói rất nhiều lần muốn nói trong lòng đã bật ra.
Nàng hốt hoảng lập tức che miệng, Tử Yến cười ha ha, "Đã nói được chữ muốn nói rồi à."
Lạc Lan "phá quá tử phá suất"(..) nói: "Đúng vậy."
(..) Cái bình đã vỡ rồi, có đập nữa cũng vậy, câu này ý nói nếu mọi chuyện đã bị phá nát rồi thì cứ để nó tiếp tục thôi
Mấy lá bài màu tím trong suốt từ tay của Tử Yến bay ra, quay tròn bay vòng quanh cổ của Lạc Lan, sau đó trở về tay của hắn.
Hắm cầm mấy lá bài, đưa ra trước mặt Lạc Lan, hai mảnh khuyên tai nằm ngay ngắn trên lá bài, Lạc Lan theo bản năng sờ vào lỗ tai, khuyên tai đã bị đứt chỉ còn lại một nửa.
Tử Yến cười tủm tỉm nói: "Trên thế giới này phần lớn con người ta không có tư cách trong sáng, thật không may, cô hình như là một trong số đó."
Lạc Lan buồn bực quay người, đầu tựa vào cửa kính xe, đập đầu mình vài cái. Đầu óc thật sự là bị điên rồi, đã biết rõ hắn là yêu nghiệt, lại còn tự mở cửa tìm bực bội?
————•————•————
"Cảm ơn, tạm biệt!"
Chiếc xe bay không có ngừng lại, Lạc Lan liền khẩn cấp nhảy xuống xe.
"Này, tôi có lòng nhắc nhở một chút, chồng của cô đang đợi câu trả lời đấy!"
Là có ý gì? Lạc Lan nghi ngờ nhìn Tử Yến.
Tử Yến chỉ chỉ về phía trước, "Người đàn ông ở nhà ga."
Lạc Lan ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Thần Sa đang đứng bên cửa sổ, hai tay cho vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Lạc Lan buồn bực, "Anh học lại sao?"
"Đúng vậy, cô đã nói chỉ có Thần Sa có quyền hỏi cô thôi." Tử Yến hợp tình hợp lý nói.
Lạc Lan nhấc chấn từ từ đi vào nhà.
Nếu không muốn trốn tránh, vậy thì chủ động đối mặt thôi!
Nàng gõ cửa phòng của Thần Sa, "Có thể vào không?"
Cánh cửa yên lặng mở ra.
Lạc Lan đi vào, còn chưa nghĩ ra mở miệng thế nào, Thần Sa đã đi tới, mặt mày lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng, "Gã đàn ông cùng cô lên xe bay, và kẻ đã khiến cô hành động khác thường, là cùng một người sao?"
Lạc Lan trợn mắt há hốc mồm.
Nàng biết tuy phong cách hành sự của Thần Sa và Tử Yến hoàn toàn khác nhau, luôn thẳng thắng lạnh lùng, nhưng hắn so với suy nghĩ của nàng quá sắc bén.
Thần Sa nhìn đến phản ứng của Lạc Lan đã có thể biết được đáp án, "Hắn là ai?"
Lạc Lan thấp giọng nói: "Anh ấy tên là Thiên Húc, trước kia là trẻ mồ côi trong cô nhi viện, bây giờ là quân của liên bang. Chúng tôi quen biết nhau ở viện nghiên cứu, tôi chưa nói cho anh ấy biết thân phận của tôi. Nếu anh muốn tôi tuyệt giao với anh ấy, tôi hy vọng tự mình có thể đi giải thích rõ với anh ấy tất cả."
Thần Sa thản nhiên nói: "Trên giấy tờ kết hôn không có quy định cô không thể kết giao bạn bè."
Hả?
Lạc Lan phản ứng trong chớp mắt, mới lý giải được ý của Thần Sa, "Anh, anh nói là anh không quan tâm? Vậy vừa rồi anh hỏi tôi..."
"Tôi quá quan tâm sao?"
Lạc Lan lập tức quyết đoán nói: "Không phải!"
"Câu hỏi hợp lý này chính là đảm bảo an toàn cho cô, làm một người chồng trên pháp luật, tôi muốn phụ trách an toàn của cô."
Lạc Lan cảm thấy thật hết chỗ nói, bộ dáng của anh vừa rồi là hỏi hợp lý sao? Vậy câu hỏi không hợp lý dọa người đến cỡ nào nữa?
"Câu hỏi chấm dứt, cô có thể đi ra ngoài."
"Vâng!"
Lạc Lan ngơ ngác xoay người đi ra ngoài, đột nhiên nhớ gì đó, dừng bước. Nàng quay trở lại nhìn Thần Sa, muốn nói lại thôi.
Thần Sa nhíu mày, "Nói!"
Lạc Lan thật cẩn thận, ấp a ấp úng nói thử: "Anh vừa nói... người chồng trên pháp luật, vậy, chúng ta... chỉ là quan hệ trên pháp luật thôi sao?"
"Cô yêu tôi?"
Lạc Lan lắc đầu.
"Tốt lắm, Tôi cũng không yêu cô! Quan hệ của chúng ta chỉ cần dừng lại trên mặt pháp luật."
"Ý của anh là... Chúng ta là vợ chồng giả? Quan hệ của chúng ta chỉ vì thuận lợi cho việc nghiên cứu gene của tôi thôi sao?"
"Đúng vậy! Cô phối hợp với Phong Lâm nghiên cứu, tôi bảo đảm an toàn cho cô."
Lạc Lan như trút được gánh nặng, đột nhiên nàng cảm thấy được Tử Yến nói không sai, Thần Sa tuy rằng không có chút tình người, nhưng chỉ cần tuân thủ nguyên tắc của hắn, cũng không khó ở chung, ít nhất so với tên Tử Yến tính khí thất thường kia tốt hơn rất nhiều.
HẾT CHƯƠNG .