Ký Ức Lạc Ngân Hà

quyển 4 chương 17: hồi phục ký ức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Lục

Tôi lúc đầu là cô, không phải là cô của trước kia, nhưng là cô của bây giờ. Cô cuối cùng là tôi, không phải là tôi của trước kia, nhưng là tương lai của tôi.

Chiến hạm Sao Mai.

Tông Ly cẩn thận kiểm tra tình hình giao chiến ở tiền tuyến, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn đang muốn liên lạc với tướng quân Ca Thư Đàm, bảo anh ta đề cao cảnh giác, phòng ngừa Đế Quốc Ar đột nhiên phát động tấn công, cửa phòng chỉ huy đột nhiên mở ra, một đội quân nhân trang bị vũ khí đầy đủ xông vào, dùng súng nhắm vào các quân binh bên trong phòng chỉ huy.

Các quân nhân trong phòng chỉ huy vội vàng rút súng, nhưng rõ ràng yếu thế hơn.

Hai bên giằng co.

Thần Sa cùng Túc Nhị và Túc Thất đi vào phòng chỉ huy. Hắn vẫn giống như trước kia mặc quân phục liên bang, những người cùng đi ở bên cạnh cũng như vậy.

Trong phút chốc, Tông Ly nghĩ rằng thời gian đang đảo ngược, trở về trước đây.

Khi đó, Ân Nam Chiêu là Chấp Chính Quan, Thần Sa là quan chỉ huy, cả liên bang vui sướng chung hưởng vinh quang, tự hào vững vàng trong vũ trụ.

Nhưng, lửa đạn liên miên không ngừng ở bên ngoài cửa sổ đã nhắc nhở hắn, Liên Bang Odin đã sớm không còn là Liên Bang Odin của quá khứ, Thần Sa cũng không còn là Thần Sa của trước kia.

Liên Bang Odin đã mất toàn bộ quyền khống chế tinh vực Odin, chỉ còn lại Relicta đang khó khăn chống chọi, nước mất nhà tan ở trước mắt, mà Thần Sa đích thị là người gây ra tất cả.

Tông Ly trăm cảm xúc hỗn tạp, tức giận hỏi: “Cậu không biết xấu hổ còn mặc quân phục của liên bang?”

Thần Sa bình tĩnh nói ngắn gọn: “Tông bộ trưởng, tôi đến báo án.”

Tông Ly sửng sốt. Hoàn toàn không ngờ vài thập niên không gặp, câu nói đầu tiên của Thần Sa lại là báo án, hắn theo thói quen nghề nghiệp, hỏi: “Án gì?”

“Sở Thiên Thanh làm nghiên cứu phi pháp, lợi dụng thuốc kích thích dị biến, hại chết cha tôi Thần Viên, mẹ của tôi An Dung và công tước khu thứ II Phong Lâm. Sở Mặc cũng dùng cách đó mưu sát tôi, sau đó cấu kết với Anh Tiên Diệp Giới phát động chiến tranh vũ trụ, giá họa cho Ân Nam Chiêu.”

Tông Ly mắt trừng miệng há.

Năm đó, dị biến liên tiếp xảy ra, Sở Mặc còn điên cuồng cố chấp làm nghiên cứu gene, hắn đã sớm phát hiện sự việc không giống như mặt ngoài, bên trong nhất định có nội tình, nhưng thật không ngờ nội tình lại thành ra như vậy.

Tông Ly trong lòng đã tin lời nói của Thần Sa, nhưng bản tính khó đổi, hắn mặt hầm hầm hỏi: “Cậu có chứng cứ không? Nếu là Thần Sa của trước kia, hắn nói, tôi còn tin, nhưng Thần Sa của bây giờ, cậu dám nói, tôi không dám tin.”

“Tông bộ trưởng, tôi là người bị hại, không phải là tội phạm, anh thân là người chấp pháp, hẳn là nên tìm Sở Mặc đòi chứng cứ.”

Thần Sa giơ tay lên, phất tay một cái.

Túc Nhị và Túc Thất tiến lên, chỉa súng nhắm vào Tông Ly, ý bảo Tông Ly bỏ vũ khí xuống.

Tông Ly hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Thần Sa nói: “Tông bộ trưởng, căm thù là một đức tính tốt, nhưng bởi vì căm thù, nên mới luôn tự cho là đúng, bị bề ngoài che mắt, là ngu ngốc. Anh thân là bộ trưởng bộ trị an, lại tin người bằng tai, tin vào lời nói phiến diện của Sở Thiên Thanh và Sở Mặc, không nhìn vào từng việc từng chuyện của Ân Nam Chiêu, đối với vụ án giết người không có chút cảm giác, thậm chí trở thành đồng lõa của hung thủ, cho dù anh không phải là thủ phạm, nhưng khó tránh vô tội, tôi hy vọng anh tạm thời từ bỏ chức vụ, từ từ nghĩ lại một chút.”

Tông Ly lấy hộp vũ khí, đang muốn xuất vũ khí ra, Thần Sa đã đứng trước mặt hắn, súng kề ngay đầu.

Tông Ly không thấy rõ động tác của Thần Sa, lập tức nhận ra Thần Sa đã là người thể năng A.

Hắn không có phần thắng, nhưng vẫn không sợ hãi.

Tông Ly đẩy đầu của mình ra trước, ý bảo Thần Sa cứ việc nổ súng.

“Ân Nam Chiêu là người nhân bản, tôi bắt Ân Nam Chiêu sai chỗ nào? Cậu nói tôi ngu ngốc, vậy có nhìn lại mình chưa? Sở Thiên Thanh giết chết cha mẹ cậu, cậu còn nhận giặt làm cha, nhận kẻ thù làm anh, tự dâng mình đến cửa để người ta hại, là cậu ở trước mặt mọi người tiêu diệt hoàng đế Đế Quốc Ar! Là cậu kích động chiến tranh giữa loài người và dị chủng! Bao nhiêu dị chủng bởi vì cậu mà trôi giạt khắp nơi? Bao nhiêu dị chủng bởi vì cậu mà chết?”

Thần Sa không trả lời câu hỏi của Tông Ly, bình tĩnh nói: “Tôi dùng mười năm để tự ngẫm lại sai lầm của mình, cho nên, ngày hôm nay tôi đứng đây để bù đắp lại sai lầm đó.”

Tông Ly nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Thần Sa.

Thần Sa thản nhiên nhìn lại Tông Ly.

Đột nhiên có một quan quân kinh ngạc nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi tiền tuyết, thất thố kêu lên: “Đế Quốc Ar đã lui binh!”

Mọi người bị thu hút chú ý đến nổi nhìn về phía màn hình theo dõi.

Đế Quốc Ar thật sự đã hoàn toàn lui binh.

Rõ ràng thắng lợi đã gần ngay trước mắt, chỉ còn một đợt tấn công cuối cùng, tất cả các binh sĩ đã chuẩn bị hy sinh cho tổ quốc, Đế Quốc Ar lại lui binh!

Mọi người đầy mặt khiếp sợ, không biết tại sao Đế Quốc Ar lại đột nhiên bỏ qua cơ hội quá tốt tiêu diệt Liên Bang Odin như vậy, Tông Ly lại lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Bởi vì Thần Sa!

Bởi vì hắn đã về đến Liên Bang Odin! Bởi vì hắn biết rõ binh lực của Đế Quốc Ar!

Đế Quốc Ar biết mình bị lừa gạt, để bảo vệ chính mình, chỉ có thể lập tức lui lại, một lần nữa lập lại phương án tác chiến.

Tông Ly thật sự ý thức được, người đàn ông ở trước mắt này không còn là Thần Sa cao ngạo chính trực, quang minh lỗi lạc nữa, nhưng cũng không phải giống như Tả Khâu Bạch là kẻ phản bội.

Hắn đã vì thực tế ở trước mặt học được cúi đầu khom lưng, nhưng lưng của hắn không có bị bẻ gãy; hắn có lẽ không còn trắng đen phân rõ, mà đã hiểu được mưu mô và lừa dối, làm việc bắt đầu không từ thủ đoạn, nhưng nhiệt huyết ở trong lòng hắn vẫn không bị dập tắt.

Tông Ly hỏi: “Cậu là ai?”

Thần Sa nói: “Thần Sa, quân nhân của Liên Bang Odin.”

Tông Ly nhướng mày mà cười, trong mắt ngấn lệ.

Hắn biết mình không có năng lực cứu được Liên Bang Odin, nhưng Thần Sa có!

Hắn vứt hộp vũ khí cho Túc Nhị, giơ hai tay lên, hạ lệnh: “Từ giờ trở đi, bãi bỏ tất cả chức vụ của Tông Ly, mọi người nghe theo chỉ huy của Thần Sa, nếu như có kẻ nào chống lại, chính là phạm vào quân lệnh, có thể giết ngay tại chỗ.”

Bên trong phòng chỉ huy, các quan quân khác đều thu hồi vũ khí, Túc Nhị và Túc Thất còng Tông Ly lại, dẫn hắn đi.

Thần Sa đến trước bàn chỉ huy, mọi người đều theo chức trách, các bộ phận bắt đầu làm việc

Thần Sa ấn xuống máy liên lạc, nói với tất cả hạm trưởng quân hạm: “Tôi là Thần Sa, đã từng là quan chỉ huy của Liên Bang Odin, bây giờ chỉ là một quân nhân bình thường của Liên Bang Odin. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tiếp quản quyền chỉ huy quân đội, ai muốn chiến đấu cùng tôi thì ở lại, không muốn có thể ra đi.”

Máy liên lạc im lặng trong chớp mắt, đột nhiên phát ra tiếng hoan hô không dứt.

Tin tức Thần Sa trở về giống như được thêm cánh, không bao lâu lan truyền khắp quân đội liên bang. Từ chiến hạm đến căn cứ quân sự, mỗi một quân nhân đều vui mừng nói “Quan chỉ huy đã trở về”.

Nước sắp mất, nhà sắp tan, nhưng quan chỉ huy của bọn họ đã trở về!

Tuy rằng toàn bộ tinh vực Odin hầu như đã rơi vào tay giặc, chỉ còn lại Relicta đang chống đỡ gian nan, nhưng quan chỉ huy của bọn họ đã trở về!

Bọn họ là những chiến sĩ anh dũng nhất, không sợ máu chảy, không sợ đầu rơi, nguyện lòng dùng máu thịt của mình xây dựng lại ngôi nhà chung duy nhất này.

Bảy trăm năm trước, Du Bắc Thần có thể kiến tạo Liên Bang Odin từ một vùng hoang vu khô cằn; hôm nay, Thần Sa nhất định có thể dẫn dắt bọn họ bảo vệ Liên Bang Odin.

————·————·————

Bốn phía một màu tối đen, tiếng khóc của một cô gái đau khổ đang không ngừng truyền đến.

Lạc Lan không sợ nguy hiểm, bình tĩnh đi tới.

Tiếng khóc nghe rất quen tai, dường như ở ngay bên cạnh, chân thực sống động, nhưng nội tâm của Lạc Lan hoàn toàn kháng cự, một mực muốn tìm kiếm, giống như không nghe thấy gì cả.

Nàng đến trước một cánh cửa, sờ soạng đẩy cửa ra.

Đột nhiên, ánh sáng chói lòa.

Lạc Lan đi vào.

Một căn phòng lớn rộng rãi, tầng lớp chằng chịt, cao thấp trên dưới, đầy những tấm gương hình mắt người.

Lạc Lan đảo mắt nhìn xung quang, khắp nơi đều là “con mắt” thủy tinh, giống như có vô số người đang nhìn nàng. Mỗi gương mặt phản chiếu trong mỗi tấm gương đều không giống nhau, có tà ác, có chính nghĩa, có lạnh lùng, có nhân từ, có quật cường, có dịu dàng…

Lạc Lan muốn rời khỏi, nhưng lại phát hiện nơi vốn là cánh cửa cũng biến thành cái gương hình con mắt.

Có gì đó không đúng!

Lý trí quá độ của Lạc Lan nói cho nàng biết cho dù đang nằm mơ cũng nhận ra được đây là một cảnh trong mơ, nàng nhịn không được tự chế giễu.

Hóa ra, trong tiềm thức của nàng, tất cả đều là mấy chiếc gương lạnh băng này, dưới những con mắt của những người khác nhau, sẽ phản chiếu ra gương mặt khác nhau. Không biết cái nào sẽ là “con mắt” của Thần Sa, cái nào sẽ là “con mắt” của Tử Yến.

Một cô gái có dáng vẻ giống nàng y như đúc xuất hiện ở cuối gian phòng, tóc dài buông xõa, mang theo ý cười trong sáng.

Lạc Lan nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng nói: “Cô đã chết.”

Lạc Tầm lắc đầu, dịu dàng nói: “Tôi chính là cô.”

“Cô không phải là tôi.”

“Tôi lúc đầu là cô, không phải là cô của trước kia, nhưng là cô của bây giờ. Cô cuối cùng là tôi, không phải là tôi của trước kia, nhưng là tương lai của tôi.”

Lạc Lan chế giễu: “Một đoạn ký ức vô dụng mà cũng dám miệng lưỡi khoe khoang cãi lý ở trước mặt tôi? Có phải cô còn muốn nói phàm là chuyện đã xảy ra, chắc chắn còn để lại dấu vết? Đáng tiếc cô là khối gỗ, tôi là kiếm sắc, chúng ta đụng nhau, kết quả rất rõ ràng.”

“Không ai là kiếm sắc cả.”Lạc Tầm mỉm cười đi về phía nàng.

Lạc Lan theo bản năng lùi về phía sau, rồi lại ép chính mình đứng lại bất động, giống như muốn nhìn thấy rõ Lạc Tầm rốt cuộc muốn làm gì.

Lạc Tầm càng đi càng gần, hai người gần như đứng sát nhau.

Mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng, ngũ quan giống nhau như đúc, biểu cảm lại tuyệt nhiên bất đồng.

Lạc Tầm nói: “Tôi chính là cô, cô chính là tôi.”

Lạc Lan phản bác: “Tôi là tôi, cô là cô!”

Lạc Tầm dịu dàng ôm lấy nàng, đau khổ cầu xin: “Đừng nên phủ nhận tôi, bởi vì tôi là cô, cô phủ nhận tôi, là phủ nhận chính mình.”

Lạc Lan hoảng sợ phát hiện Lạc Tầm giống như giọt nước mưa thấm vào bùn đất đang dần dần hòa vào cơ thể nàng, nàng thử cố gắng đẩy cô ta ra, lại như đẩy vào không khí, căn bản không có chỗ ra sức.

………

Lạc Lan mở choàng mắt, trán đầy mô hôi.

Nàng đang nằm trong phòng ngủ của mình, vừa rồi chỉ là mơ.

Lạc Lan rời giường, vào phòng tắm tắm rửa.

Khi nàng từ phòng tắm đi ra, Thanh Sơ đã đợi sẵn bên ngoài, buồn bực oán giận: “Bệ hạ đốt xong rồi, hẳn là đã nghỉ ngơi nhiều.”

Lạc Lan vừa mặc quần áo, vừa lạnh nhạt nói: “Thì cùng lắm đột nhiên nhận được tin xấu, trong nhất thời tâm trạng thất thường dẫn tới ngất xỉu, ngất cũng xong rồi, còn muốn thế nào?”

Thanh Sơ nhìn không ra tâm trạng của Lạc Lan đã thật sự hồi phục, hay là đang giả vờ giống như không có việc gì, chỉ có thể phối hợp nói: “Bệ hạ đã ngủ hơn tám tiếng đồng hồ, không cần lo lắng, không bỏ lỡ bất cứ công việc gì.”

“Hơn tám tiếng, có thể xảy ra nhiều chuyện, cũng đủ phát động chính biến quân sự, làm cho Chấp Chính Quan của một nước mất quyền.”

Lạc Lan mặc quần áo chỉnh tề, lập tức liên hệ Lâm Kiên.

Tín hiệu sau khi kết nối, Lâm Kiên xuất hiện trước mặt Lạc Lan. Hắn đầy mặt lo lắng, dĩ nhiên đã nghe được đâu đó từ tướng quân Lâm Lâu biết rằng Tiêu Giao đã làm phản.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tiêu Giao lại đột nhiên phản bội?”

Lạc Lan nói: “Trước đó tôi đã nói với cậu, Tiểu Giác mất trí nhớ, hiện tại trí nhớ của hắn đã khôi phục.”

Lâm Kiên vô cùng tức giận: “Hồi phục ký ức thì phản bội chúng ta sao? Hắn và ngài sống cùng nhau hơn mười năm, hắn ở quân đội Đế Quốc Ar đợi mười năm, những thứ đó chẳng lẽ không phải là ký ức? Chúng ta đâu có bạc đãi hắn? Rốt cuộc Liên Bang Odin cho hắn lợi lộc gì…”

Lạc Lan phải ngăn lại tức giận vô nghĩa của Lâm Kiên: “Tiểu Giác trước khi mất đi ký ức tên là Thần Sa.”

Lâm Kiên thoáng cái quên mất tất cả lời muốn nói, há hốc miệng, khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan nói: “Xin lỗi.”

Lâm Kiên hồi phục lại tinh thần, lắp bắp hỏi: “Ngài đem quan chỉ huy của Liên Bang Odin nuôi thành thú cưng vài thập niên, còn đóng lên người hắn dấu ấn nô lệ?”

“Lúc đó hắn không phải là quan chỉ huy của Liên Bang Odin.”

Lâm Kiên nổi nóng, quơ quơ hai tay, thất lễ la to: “Hắn là Thần Sa! Thần Sa! Một Thần Sa đại danh lừng lẫy! Một Thần Sa mà tất cả quân nhân đều biết!”

Lạc Lan phát hiện lời giải thích “Lúc đó hắn không phải là Thần Sa, mà là Tiểu Giác” không còn ý nghĩa nữa, để Lâm Kiên phát tiết hết tâm trạng ra ngoài.

“Ngài lại còn đưa hắn đến quân đội Đế Quốc Ar huấn luyện binh sĩ!”

“Hắn huấn luyện rất tốt.”

“Ngài còn cho hắn làm chỉ huy chiến dịch đánh Liên Bang Odin!”

“Hắn chỉ huy rất tốt.”

Lâm Kiên nét mặt suy sụp: “Thần lại còn bổ nhiệm Thần Sa làm huấn luyện viên binh sĩ, giúp thần quản lý quân hạm, hỗ trợ chỉ huy chiến dịch! Thần chắc chắn là điên rồi!”

“Ta sẽ gánh chịu hậu quả, sẽ không liên lụy đến cậu.” Lạc Lan dự tính tình huống xấu nhất.

“Ngài xem thần là loại người gì?” Lâm Kiên tức giận trừng mắt nhìn Lạc Lan, giống như đấm một đấm tới mặt nàng, “Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, nếu như ngài không biết cái gì là đồng minh, cái gì là chiến hữu, ngày hôm nay thần sẽ dạy cho ngài một bài! Không phải ngài sẽ gánh chịu hậu quả, mà là chúng ta cùng gánh chịu hậu quả, ngài rõ chứ?”

Lạc Lan im lặng.

Lâm Kiên hướng nàng lắc lắc nắm tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, ngài có hiểu hay không?”

Lạc Lan cay cay sống mũi, gật đầu, “Hiểu.”

Con đường đi tới này đích thực gian nan, nhưng chỉ cần có Lâm Kiên, Thanh Sơ, Đàm Tư Giao bọn họ những chiến hữu kề vai chiến đấu, cho dù có nhiều gian nan, cũng nhất định phải kiên cường.

Lâm Kiên ở trong phòng vừa đi tới đi lui, vừa suy nghĩ.

Năm đó, chính trị của Liên Bang Odin biến động quá nhanh, Thần Sa cai quản khu I chiến đấu thất bại, bị Sở Mặc nuốt chửng.

Hiện tại, đối mặt với chấp chính một quốc gia là Sở Mặc, Thần Sa cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một người, căn bản không thể làm lay động con vật không lồ Liên Bang Odin, nhưng hắn lại lợi dụng quân đội Đế Quốc Ar đánh bại Sở Mặc.

Để cho Lâm Kiên và tất cả những tướng sĩ sợ hãi bái phục với chiến dịch Tiểu Song Tử cũng là Thần Sa cố ý gây ra, bằng năng lực chỉ huy mạnh mẽ, tốc chiến tốc thắng, hạ tổn thất của Liên Bang Odin xuống mức thấp nhất.

Trong tình trạng không thể liên lạc với bên ngoài, Thần Sa chỉ huy quân đội tấn công Relicta, sau đó từ từ chậm rãi tấn công, thu hút các thuộc hạ cũ trên khắp ngân hà trở về Relicta, ép buộc Sở Mặc phải dùng những thuộc hạ này của hắn.

Thần Sa đã lợi dụng kẻ thù triệu tập đầy đủ thế lực của mình!

Khi hắn xác định tất cả mọi người đều ở đúng vị trí, liền bình tĩnh rời khỏi Đế Quốc Ar, trở về Liên Bang Odin.

Lâm Kiên càng nghĩ càng sợ hãi, trong tình trạng hoàn toàn bị quản chế, Thần Sa lại có thể dựa vào mưu tính của mình, để từng người, từng thế lực đều làm theo ý muốn hành động của hắn.

Năng lực chỉ huy của người đàn ông này thật đáng sợ, đã vượt hơn hẳn chiến trường!

Lâm Kiên vừa bỏ một viên kẹo vào miệng, vừa lo lắng nói: “Các tướng quân trong quân đội đều biết Tiêu Giao là do bệ hạ tiến cử, nếu như Thần Sa để lộ chuyện của hắn là Tiểu Giác ra ngoài, uy danh của bệ hạ và danh dự của thần đều sẽ bị tổn hại nặng nề.”

“Không cần lo lắng, ít ra bây giờ là không cần. Nếu Thần Sa để lộ chuyện này, đối với hắn và Liên Bang Odin tổn thất còn lớn hơn. Hắn không còn là một Thần Sa hoàn mỹ không tỳ vết năm nào nữa, Liên Bang Odin cũng không phải là một đất nước cường thịnh như xưa. Khi Thần Sa dị biến, không chỉ ở trước mặt mọi người tàn sát các quân nhân của Liên Bang Odin, mà còn kích động đại chiến toàn diện giữa loài người và dị chủng, nếu như để cho quân dân Liên Bang Odin biết được hắn đã giúp ta hơn mười năm, đánh Liên Bang Odin thất bại liên tiếp, nhất định lòng quân tan rã, đối với Liên Bang Odin bây giờ họa vô đơn chí, chính là cọng rơm cuối cùng có thể ép chết lạc đà.”

Lâm Kiên lại ăn một viên kẹo.

Liên Bang Odin bên kia chỉ có một mình Thần Sa biết tình hình thực tế, Đế Quốc Ar bên này chỉ có hắn và Lạc Lan biết tình hình thực tế, trong nháy mắt hắn liền ra quyết định.

Lâm Kiên dừng bước, nói: “Lập tức công bố ra ngoài, hạm trưởng Tiêu Giao lái phi cơ chiến đấu trinh sát tình hình của địch thì bất hạnh gặp nạn, đã qua đời. Dù sao cũng không ai thấy mặt của Tiêu Giao, sau đó mặc kệ đối phương nói gì chúng ta đều kiên quyết cho rằng là lời đồn hãm hại là được.”

Lạc Lan im lặng.

Lâm Kiên khó hiểu nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan khóe môi hiện ra một chút ý cười khổ sở, “Được!” Một ngày trước, nàng đã nghĩ xong kế hoạch, bằng chiến công huy hoàng của Tiểu Giác tiêu diệt Liên Bang Odin, bằng sự kính yêu tôn sùng của quân đội đối với hắn, cộng thêm sự ủng hộ của vợ chồng Lâm Kiên và công chúa Thiệu Gia, chỉ cần hành động khéo léo, hắn có thể lấy tên Tiêu Giao quang minh chính đại ở bên nàng.

Lâm Kiên ngang ngược nói: “Tình trạng hiện tại là Thần Sa rất quen thuộc quân đội của chúng ta, đối với chúng ta như nắm trong lòng bàn tay, chúng ta thì đối với hắn chẳng biết gì cả, cuộc chiến này chúng ta phải đánh thế nào? Nói cho thần biết, ngài có cách nào cứu vãn không?”

Lạc Lan nhìn Lâm Kiên.

Lâm Kiên chắp tay, khẩn cầu nhìn chằm chằm Lạc Lan.

Lạc Lan chỉ có thể nói: “Ta có.”

Lâm Kiên như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Lan nói: “Còn có một việc.”

Lâm Kiên vẻ mặt đề phòng, hoảng sợ nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan cười cười nói: “Là chuyện tốt. Nếu như Thần Sa đã khống chế Liên Bang Odin, Tả Khâu Bạch sẽ không vội vã quay về tinh vực Odin, hắn thậm chí có thể sẽ vĩnh viễn không về nữa, nên chiến sự bên này của anh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Thảo nào!” Lâm Kiên cũng hiểu được lực đánh gần đây đánh rất nhẹ, hắn không có thời gian nghĩ nhiều, thì ra Tả Khâu Bạch đã từ bỏ kế hoạch tác chiến.

Lạc Lan căn dặn: “Động thái của Sở Mặc ở bên kia, hiện tại tôi không biết gì cả, đoán không ra hắn sẽ làm gì, anh phải cẩn thận.”

“Hiểu rồi.” Lâm Kiên rất rõ ràng, trận chiến này không chỉ vì đánh bại Liên Bang Odin. Hắn lo lắng hỏi: “Nếu như Thần Sa đã biết nghiên cứu của Sở Mặc, hắn có thể hợp tác với Sở Mặc hay không?”

Lạc Lan im lặng lắc đầu.

Lâm Kiên không biết ý nàng là không biết, hay là không thể.

————·————·————

Khu căn cứ quân sự Relicta.

Phòng thí nghiệm bí mật.

Sở Mặc đẩy một khoang chữa bệnh ra khỏi cửa cách ly của phòng thí nghiệm.

Trong khoang chữa bệnh là Tử San đang hôn mê, Sở Mặc nói với Phan Tây học trò của mình: “Máy bay vận tải sẽ đưa cậu đến phi thuyền của nhóm hải tặc Quạ Đen, bọn họ sẽ hộ tống hai người đi tìm Tả Khâu Bạch.”

Phan Tây hỏi: “Thầy không đi sao?”

Sở Mặc nói: “Tôi phải đợi gặp một người bạn.”

Phan Tây luyến tiếc nhìn Sở Mặc. Hắn đã từng chịu đủ kỳ thị, giữa ranh giới đấu tranh sinh tồn của dị chủng, nhờ Sở Mặc giúp đỡ, hắn mới thoát khỏi cuộc sống nghèo hèn, được đi học đọc sách. Sau đó hắn lập chí làm nghiên cứu gene, may mắn được Sở Mặc nhận làm học trò, thấy được khả năng khác của nghiên cứu gene.

Sở Mặc vỗ vỗ vào khoang chữa bệnh, mỉm cười nói với hắn: “Tương lai của dị chủng giao cho cậu.”

Phan Tây cứng rắn nói: “Tôi nhất định không phụ lòng thầy.”

Hắn khom lưng với Sở Mặc, cúi người chào thật lâu, sau đó đẩy khoang chữa bệnh đi về phía máy bay vận tải.

Sở Mặc ra lệnh cho máy tính mở cửa trên trần nhà, đưa mắt nhìn theo máy bay vận tải từ từ bay lên không trung.

Sở Mặc mỉm cười trở lại phòng làm việc.

Hắn vào nhà tắm, chải chuốt đầu tóc, cạo râu, thay bộ quần áo vừa người.

Hắn dọn dẹp phòng làm việc ngăn nắp, tiêu hủy văn kiện, lau bàn, lấy ra ở sâu bên trong ngăn kéo một khung hình điện tử, đặt lên bàn.

Bên trong lưu trữ hình ảnh của hắn lúc còn thiếu niên, có ảnh chụp của hắn và Thần Sa, hắn và Phong Lâm, còn có ảnh bảy người công tước bọn họ.

Bách Lý Lam, Tử Yến, Tông Ly, Tả Khâu Bạch, Thần Sa, Phong Lâm và hắn.

Sở Mặc mỉm cười nhìn bức ảnh, ánh mắt dịu dàng lưu luyến.

Khi đó, hắn không biết gì, không biết tương lai rốt cuộc có cái gì đang chờ hắn.

Khi đó, trời xanh trong, cây xanh biếc, toàn bộ thế giới đều chỉ là một chỗ vui chơi dễ chịu chờ đợi bọn họ.

Khi đó, tất cả mọi người đều còn sống.

Nếu như dị chủng không phải đối mặt với nguy cơ sinh tồn, cha hắn sẽ không cố gắng liều mạng thực hiện nghiên cứu cực đoan, Tả Khâu Bạch sẽ không phải vừa sinh ra đã trở thành cô nhi. Mẹ hắn sẽ không mắc bệnh trầm cảm mà chết. Hắn sẽ có một gia đình đầy đủ hạnh phúc.

Một người cha công thành danh toại, một người mẹ ôn nhu hiền hòa, một người anh thông minh cơ trí.

Nếu như hắn không chọn con đường này, hắn có thể bày tỏ tâm ý với Phong Lâm, nói cho cô biết hắn yêu cô, hắn sẽ có một gia đình mới, có một người vợ chân thành, một con gái đáng yêu.

………

Sở Mặc gọi cho Tả Khâu Bạch qua máy liên lạc.

Tả Khâu Bạch nhìn thấy hắn vẫn ngồi trong phòng làm việc, khiếp sợ hỏi: “Tôi nghĩ cậu đang bay trên phi thuyền rồi chứ, tại sao cậu không đi?”

Sở Mặc mỉm cười nói: “Tôi ở lại, bọn họ mới có thể đi.” Nếu không, Thần Sa sẽ đuổi cùng giết tận.

Tả Khâu Bạch hiểu được gì đó, tâm trạng nặng nề nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nói: “Tôi muốn nói chuyện với Phong Tiểu Hoàn vài câu.”

“Được.”

Tả Khâu Bạch lập tức cho người gọi Phong Tiểu Hoàn đến.

Phong Tiểu Hoàn tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc áo ngắn tay, quần quân đội, giày có quai hậu, nhìn qua không có điểm nào giống Phong Lâm.

Tay em cho vào túi quần, nhìn Sở Mặc từ trên xuống dưới, “Ông chính là Sở Mặc?”

“Tôi là Sở Mặc.” Sở Mặc khổ sở cười, “Anh Tiên Lạc Lan hẳn là đã kể cho con nghe không ít chuyện.”

“Sai rồi! Tôi không thích nghe, cũng không muốn bàn chuyện thị phi của người khác, chỉ có duy nhất một chuyện có nhắc đến ông, cũng là do tôi kiên quyết yêu cầu. Dì nói ông hại chết mẹ tôi, đúng không?”

Sở Mặc im lặng.

Tả Khâu Bạch quát lớn: “Tiểu Hoàn!”

Phong Tiểu Hoàn liếc mắt, kinh bỉ ra mặt: “Không muốn nói chuyện với tôi, thì đừng tìm tôi nói!”

Sở Mặc hỏi: “Con có thể gọi ta một tiếng cha không?”

“Gọi ông là cha?” Phong Tiểu Hoàn cười nhạo, chỉ vào biểu cảm kinh ngạc của Tả Khâu Bạch, “Ông ta cũng bảo tôi gọi là cha, hai người đều ham muốn làm cha vậy sao?”

Sở Mặc nhìn Tả Khâu Bạch, Tả Khâu Bạch nhìn Sở Mặc.

Khi đó, Tả Khâu Bạch nói với Sở Mặc hắn dùng công chúa Thiệu Gia trao đổi với con gái của Phong Lâm là Phong Tiểu Hoàn. Bởi vì hai người đối với chuyện của Phong Lâm đều có khúc mắc, không ai nói nhiều lời, cũng không ai hỏi thêm gì. Không ngờ làm cho Phong Tiểu Hoàn ầm ĩ ra chuyện khó nói như vậy.

Hai người đều là người thông minh, lập tức hiểu được bọn họ đã bị Anh Tiên Lạc Lan lừa gạt.

Trong đó chắc chắn có một thật một giả, nhưng rốt cuộc là ai thật ai giả, lại không biết được. Bởi vì gene của Phong Tiểu Hoàn đã bị Anh Tiên Lạc Lan chỉnh sửa, không giống với gene nguyên thủy. Em với bất kỳ ai, là Sở Mặc, hay Tả Khâu Bạch, đều có quan hệ ruột thịt, nhưng rốt cuộc quan hệ thế nào, cũng không thể dựa vào gene đã được chỉnh sửa làm căn cứ xác định.

Tả Khâu Bạch đè nén tâm trạng phức tạp ngổn ngang xuống, nói với Phong Tiểu Hoàn: “Gọi Sở Mặc một tiếng cha đi, coi như là chào từ biệt.”

Phong Tiểu Hoàn nhìn chằm chằm Sở Mặc, đầy mặt bất mãn, “Ông đây là mong được mẹ tôi tha thứ sao? Tôi đại diện cho mẹ tôi nói cho ông biết, không tha thứ! Tuyệt đối không tha thứ! Ông có chết cũng không tha thứ!”

Phong Tiểu Hoàn nói xong, xoay người chạy ra ngoài.

Tả Khâu Bạch gọi vài tiếng vô ích, hắn xin lỗi nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc mỉm cười lắc đầu, cho thấy không có gì.

Năm đó cũng đã biết, cho dù là thành công, hay thất bại, thì con đường hắn chọn cũng là một con đường cô đơn tuyệt vọng.

Sở Mặc nói: “Cảm ơn anh, anh trai.”

Tả Khâu Bạch không nói một lời nhìn chằm chằm Sở Mặc.

Hai người rõ ràng là anh em ruột, vài thập niên ở chung, nhưng nay đối mặt lại như không hề quen biết.

Khi biết được sự thật, Tả Khâu Bạch cũng từng rất tức giận, tại sao hắn là người bị vứt bỏ? Nhưng sau hắn đã hiểu giữ lại người tài năng kia mới là tốt nhất.

………

Âm thanh cảnh báo chói tai truyền đến, Sở Mặc nói với Tả Khâu Bạch: “Nói với Tiểu Hoàn, tôi không cầu xin tha thứ, bởi vì tôi chưa bao giờ dự định tha thứ cho mình.”

Hắn nói xong lập tức ngắt tín hiệu.

Tả Khâu Bạch kinh ngạc nhìn bóng dáng của Sở Mặc biến mất không thấy.

Sau một lúc lâu, hắn giơ tay lên quay vào hướng Sở Mặc vừa biến mất kính chào theo nghi thức quân đội.

————·————·————

Cánh cửa kim loại của phòng thí nghiệm bí mật mở ra, Thần Sa đi vào.

Hắn cực kỳ cẩn thận, sợ bị giăng bẫy, không cho phép những người khác theo vào, ngoại trừ người máy tác chiến, chỉ có hắn một mình một người đột nhập vào phòng thí nghiệm.

Sở Mặc vừa nhìn màn hình theo dõi, vừa cầm lấy ống thuốc đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn, tiêm thuốc vào người.

Mấy phút sau.

Thần Sa đứng bên ngoài phòng làm việc.

Sở Mặc nói: “Mời vào.”

Cửa tự động mở ra.

Hơn năm mươi năm sau, hai người đã gặp lại.

Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt quen thuộc tràn đầy tang thương xa lạ bị thời gian vô tình để lại.

Thời gian trôi qua, nhanh như tia chớp.

Vô số chuyện cũ ở trong lòng của hai người xẹt qua.

Khi Thần Sa được sáu tuổi, đến ở nhà Sở Mặc. Sở Mặc nắm tay hắn đưa hắn đến phòng của bọn họ, chỉ vào tất cả đồ vật, “Của tôi cũng là của cậu”.

Thần Sa vì mắc bệnh câm, không nói gì. Lúc hắn bị Tử Yến, Bách Lý Lam bọn họ cười nhạo bắt nạt, Sở Mặc luôn luôn từ trên trời giáng xuống, giống như một thiên sứ bảo vệ che chắn trước người Thần Sa. Sau này hắn còn hay nói đùa rằng mình có thể thuận lợi đột phá đến thể năng A đều là khi đó gặp phải quá nhiều kẻ thù, nên đánh tới đánh lui đánh được đến vậy.

Khi Thần Sa có thể nói chuyện lần thứ hai, Sở Mặc còn vui mừng hơn Thần Sa, hắn liên tục nói khích để Thần Sa mở miệng, kết quả làm cho giọng nói của mình cũng bị tắc.

Khi Thần Sa lần đầu tiên ra chiến trường, Sở Mặc còn lo lắng hơn Thần Sa. Trong đầu hắn nghĩ đủ thứ chuyện, chuẩn bị một hộp lớn các loại thuốc đặc biệt. Nếu như không phải Ân Nam Chiêu không đồng ý, hắn thiếu chút nữa đã trà trộn vào quân đội, biến mình thành bộ đội đặc chủng, ở một chỗ tốt có thể giúp Thần Sa trị thương bất cứ lúc nào.

Khi Thần Sa lên làm quan chỉ huy, Sở Mặc mở tiệc đãi khách. Hắn y thuật tài năng, y đức cũng tốt, ở Relicta cũng cực kỳ có tiếng, nhưng bình thường hắn thích thanh tịnh, ít khi tham gia tiệc tùng, khó có một lần mở tiệc, nên người đến tham dự rất đông, giống như biến toàn bộ cung điện Spera thành sàn nhảy.

………

Trong ký ức u ám của Thần Sa, Sở Mặc chính là màu sắc rực rỡ.

Khi ký ức khôi phục, Thần Sa cực kỳ tức giận không cam lòng, đau khổ bi thương, không nghĩ được tại sao lại là Sở Mặc, nhưng qua mười năm, tất cả tức giận không cam lòng, đau khổ bi thương đều đã bị chiến tranh rèn luyện xóa sạch.

Hắn không ngờ lần thứ hai đối mặt với Sở Mặc, tâm trạng bình tĩnh đến mức không có chút biểu cảm, hoàn toàn không muốn chất vấn lại chuyện quá khứ.

Tất cả chuyện đã xảy ra, hôm nay chỉ cần cắt bỏ, không cần hỏi tại sao.

Thần Sa bình tĩnh nói: “Anh trông rất tiều tụy.”

Sở Mặc mỉm cười, “Cậu đã thay đổi! Tôi nghĩ lúc cậu đến sẽ nổi giận đùng đùng rút kiếm chém tôi ngay.”

Thần Sa lạnh nhạt nói: “Trước khi tôi thay đổi, anh đã thay đổi.”

Sở Mặc giải thích: “Tôi không thay đổi, chỉ là cậu không biết chí hướng của tôi.”

Thần Sa chế giễu hỏi: “Chí hướng giết chết anh em, trở thành Chấp Chính Quan sao?”

Sở Mặc hơi mỉm cười, phong độ giơ tay lên, làm ra tư thế mời, “Muốn tham quan phòng thí nghiệm của tôi một chút không?”

Thần Sa không nói gì.

Sở Mặc đi vào thang máy, Thần Sa im lặng theo sau.

————·————·————

Thang máy mở ra.

Qua ba cánh cửa kim loại nặng nề, đi vào một không gian ngầm to lớn.

Nhiệt độ không khí rất thấp, dường như thở ra cũng thành sương.

Bốn phía có vô số dụng cụ hình trụ trong suốt, bên trong chứa đủ loại tiêu bản thí nghiệm đã chết.

Sở Mặc vừa đi vừa nói chuyện: “Rất nhiều năm trước, khi cha tôi làm công việc thống kê tỷ lệ gene mang bệnh dị biến của liên bang, phát hiện tỷ lệ này cao hơn tỷ lệ trung bình trên toàn ngân hà, hơn nữa con số này mỗi năm lại tăng lên. Ông và giáo sư An bàn luận chuyện này, giáo sư An nói ông ta cũng có phát hiện tương tự, khi đang nghiên cứu tính đột phát dị biến, thì phát hiện thể năng cấp A trở lên tỷ lệ dị biến dần dần tăng cao, cậu có biết điều đó ý nghĩa như thế nào không?”

Thần Sa không nói gì.

Sở Mặc nói: “Nghĩa là dị chủng có thể chết vì gene bệnh. Từ đó, cha tôi và giáo sư An bắt đầu bí mật làm thí nghiệm cấm, hy vọng có thể cứu giúp dị chủng, nhưng có điều bọn họ đã chọn hai con đường hoàn toàn khác nhau. Tôi đã từng nhiều lần tìm hiểu chứng minh dị biến có khả năng trị hết, phát hiện từng cái nhỏ nhất, cần thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một chút cũng không được, thất bại cuối cùng của giáo sư An đã chứng minh tất cả luận điểm của tôi, cho dù ông ta dùng Du Bắc Thần nhân bản ra Ân Nam Chiêu để làm thí nghiệm, vẫn không có cách trị hết dị biến.”

Thần Sa ánh mắt xẹt qua đám dụng cụ hình trụ trong suốt.

Lúc đầu, bên trong những dụng cụ hình trụ chỉ là thi thể các loài động vật, sau từ từ bắt đầu có con người, đến cuối cùng là người mang gene dị chủng với đủ loại hình dạng khác thường.

Sau đó, Thần Sa hiểu ra ở phía trước cũng không phải là động vật, mà là những người mang gene cải tạo đã dị biến thành dị chủng.

Cho dù đã trải qua chiến tranh, quen nhìn cái chết, nhưng hắn vẫn cảm thấy tim đập nhanh, hắn dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Những thứ này là nghiên cứu của anh? Đem người còn sống biến thành tiêu bản bảo tồn?”

Sở Mặc đi tới một cái dụng cụ hình trụ trong suốt, hài lòng nhìn vật thí nghiệm ở bên trong, “Lúc này mới đúng với hướng tiến hóa của dị chủng nên có.”

Bên trong dụng cụ là một thi thể không phải người, giống như một dị chủng đang ở trạng thái nửa dị biến. Anh ta có sừng nhọn, đầu cứng, hàm răng chắc khỏe, thân thể vạm vỡ, tứ chi lực lưỡng, trên người toàn bộ được bao phủ bởi lớp vảy cứng tinh mịn, vừa nhìn qua đã biết thể trạng cường tráng, sức mạnh cường đại.

Sở Mặc vuốt vuốt dụng cụ hình trụ, tiếc nuối nói: “Nhưng anh ta chỉ sống được một giờ thì chết, nếu là cậu, kết quả chắc chắn sẽ không như vậy.”

Sở Mặc xoay người lại nhìn Thần Sa.

Thể năng A, bộ não con người, thân thể dã thú, trí khôn và sức mạnh kết hợp hoàn mỹ, là dị chủng hoàn hảo nhất!

Thần Sa và hắn vẫn duy trì khoảng cách hơn ba thước, hiển nhiên đang đề phòng hắn.

Sở Mặc bất đắc dĩ đưa tay nhún nhún vai, cười nói: “Tôi biết cậu sẽ không để tôi có cơ hội hạ độc cậu thêm lần nữa, lần này, tôi đã hạ độc chính mình.”

Khuôn mặt và cơ thể của hắn co giật, nụ cười ngày càng quỷ dị, giống như đang chịu đựng đau đớn rất lớn, cả cơ thể run rẩy.

Thần Sa bình tĩnh lấy ra hộp vũ khí, một thanh kiếm ánh sáng màu đen xuất hiện trong bàn tay hắn.

Không giống với dị biến trước kia, Sở Mặc thần trí vẫn tỉnh táo, đầu và nửa người trên không hề biến đổi, nửa người dưới thì bắt đầu giống như nước đặc đang từ từ hòa tan. Các khớp xương và máu thịt vặn vẹo hòa vào nhau, giống như dùng máy xay sinh tố xay nát trộn lẫn, sau đó trong đám máu thịt nhầy nhụa, mọc ra một cái xúc tua chắc khỏe màu đen với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng tổng cộng tám cái xúc tua mọc dài ra, mỗi cái đều giống như con rắn trườn bò mạnh mẽ linh hoạt.

Nơi mỗi xúc tua gắn liền với phần eo cực kỳ to khỏe, càng xuống phía dưới càng nhỏ, đến đỉnh xúc tua, thì bén nhọn giống như mũi kiếm.

Sở Mặc dùng một xúc tua cuốn lấy một con dao phẫu thuật, một cái khác quấn lấy một khúc xương người, hai cái xúc tua linh hoạt giống như tay người, nhanh chóng điêu khắc khúc xương thành một phi tiêu hình bông hoa màu trắng.

Hắn nho nhã đưa tay, một cái xúc tua quấn đóa hoa xương trắng phóng tới trước mặt Thần Sa, “Mượn hoa kính phật.”

Hắn cũng tùy ý hạ xuống một xúc tua, một dụng cụ chứa vật dụng thí nghiệm cứng chắc theo âm thanh vỡ vụn, biến thành bột phấn.

Sở Mặc quơ quơ xúc tua, mỉm cười nói: “Lúc này mới chính là chúng ta! Bộ não thông minh nhất, sức khỏe cường tráng nhất vũ trụ, con người ở trước mặt chúng ta không chịu nổi một cú đánh.”

Sau lưng hắn, đám dụng cụ hình trụ trong suốt chứa các loại người dị chủng mang gene cải tạo khác nhau, từ yếu đến mạnh, giống như một bộ sưu tập lịch sử tiến hóa người dị chủng còn sống.

“Chỉ là anh, không phải chúng tôi.” Thần Sa chỉa kiếm lao tới.

Một cái xúc tua của Sở Mặc móc lên xà ngang trên nóc nhà, trong nháy mắt hắn bay lên, tránh được công kích của Thần Sa. Hắn mặc dù không có chân, nhưng hành động không chậm chút nào, so với con người nhanh hơn rất nhiều, thay đổi linh hoạt.

“Tại sao không thể là chúng ta?” Xúc tua của Sở Mặc móc trên xà ngang, người treo ở giữa không trung đung đưa qua lại.

Thần Sa dùng kiếm chỉa vào các dụng cụ đựng tiêu bản, bên trong chứa các vật thí nghiệm đã chết, “Anh có hỏi bọn họ không? Có hỏi tôi không? Chúng tôi chưa bao giờ đồng ý, ở đâu ra chúng ta?”

Sở Mặc bất đắc dĩ thở dài, “Tôi nghĩ cậu đã hiểu rõ người muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, không nghĩ cậu chính là Thần Sa.”

Thần Sa lại chỉa kiếm lao tới.

Sở Mặc buông xúc tua, xoay mình rơi xuống đất, “Cậu đã là thể năng A, tại sao không thay đổi thành hình dạng dã thú? Chỉ bằng cơ thể yếu đuối của con người, cậu không thể đánh thắng tôi!”

Thần Sa đặt kiếm ngang ngực, bình tĩnh nói: “Đối phó với anh một thanh kiếm cũng đủ rồi. Nhưng tiếc là không có Phong Lâm ở đây, tôi nhớ cô ấy rất thích ăn bạch tuộc.”

Sở Mặc bỗng nhiên bị chọc giận, tám cái xúc tua giống như tám con rắn dài phóng về phía Thần Sa.

Thần Sa huơ kiếm cùng với xúc tua giao đấu.

Hắn thể năng A, đã là thể năng cao nhất của con người, là loài người có bộ gene dung hợp tiến hóa hoàn mỹ nhất trong truyền thuyết. Nhưng, đối mặt với tên Sở Mặc nửa người nửa thú này, lại phải dốc hết sức lực.

Tám cái xúc tua của Sở Mặc nhìn qua rất mềm mại, trên thực tế mặt ngoài bao phủ lớp vảy dày đặc, cực kỳ cứng rắn trơn tuột, cho dù kiếm quang có chém trúng cũng không thể chém đứt.

Mỗi một xúc tua đều linh hoạt mạnh mẽ, vừa có thể đơn độc tấn công, cũng có thể cùng nhau phối hợp. Lúc đơn độc công kích, chúng có thể giống như đao kiếm chém đứt đồ vật, cũng có thể giống như cái roi quật xuống, hoặc là có thể giống như một cây gậy đánh tới; Lúc phối hợp tấn công, chúng có thể tạo ra kiếm trận, có thể gậy côn phối hợp, cũng có thể đan nhau thành lưới, treo cổ kẻ thù chết tươi.

Thần Sa giống như đang đánh với vài người, bọn họ không chỉ phối hợp chặt chẽ, mà hơn nữa mỗi người đều không thua kém thể năng A.

Thần Sa biết Sở Mặc nói rất đúng, nếu như hắn biền thành hình dạng dã thú, xác suất đánh thắng Sở Mặc chắc chắn sẽ lớn hơn.

Nhưng hắn muốn dùng cách của con người đường đường chính chính đánh bại Sở Mặc, không chỉ bởi vì cha mẹ của hắn, mà còn bởi vì vô số người đã làm vật thí nghiệm cho cha con Sở Mặc.

Thần Sa quật mạnh một kiếm chém tới xúc tua. Giống như chém phải đá, xúc tua chỉ đau đớn rụt trở lại, không bị chém đứt.

Nếu biết đau, vậy là vẫn còn tổ chức máu thịt, nếu như chém một cái không đứt, vậy phải chém thêm vài cái.

Thần Sa từ trước đến nay thuộc phái hành động, nghĩ xong liền làm.

Thân thể nhanh như chớp, trong lúc tám cái xúc tua công kích vun vút qua lại, hắn chăm chú nhìn vào một cái xúc tua không rời mắt, dựa vào thể năng mạnh mẽ cùng với lực khống chế chém xuống hai nhát ở cùng một chỗ, thanh kiếm hơi nghiêng, xen vào khe hở giữa các vẫy mà cắt, rốt cuộc chém đứt được một cái xúc tua.

Hắn cũng phải trả giá thê thảm, lưng bị một xúc tua đánh xuống, nửa thân trên da thịt bong tróc đau nhức, máu từ viết thương chảy ra ào ạt.

Thần Sa không chút để ý, hắn vừa bay vọt rơi xuống đất, vừa khéo tay giơ lên kiếm quang, mũi kiếm nhắm thẳng Sở Mặc, ngoéo ngoéo ngón tay với Sở Mặc, ý bảo hắn cứ tiếp tục tới đây.

Sở Mặc sắc mặt trắng bệch, hai tay cầm súng nhắm bắn Thần Sa.

Thần Sa vừa huơ kiếm đỡ đạn, vừa lao về phía Sở Mặc, cùng với đám xúc tua quyết đấu lần thứ hai.

Đã có kinh nghiệm, lần thứ hai giống như ngồi xe nhẹ nhàng đi đường quen.

Thần Sa đợi đúng thời cơ, tập trung vào hai xúc tua, mạnh mẽ chặt xuống, ở cùng một vị trí chém xuống hai nhát, tiếp tục cắt đứt thêm hai xúc tua.

Lúc xoay người rơi xuống đất, đùi phải của Thần Sa bị một xúc tua đâm thủng, máu tươi như nước trào ra.

Sở Mặc cười nhìn Thần Sa, lạnh giọng nói: “Hai xúc tua đổi lấy một chân của cậu, để xem chân của cậu nhiều hay xúc tua của tôi nhiều.”

Thần Sa không nói gì, vẫn như trước cầm kiếm quang, tấn công về hướng Sở Mặc.

Năm cái xúc tua của Sở Mặc từ bốn phía công kích về phía Thần Sa.

Thần Sa bởi vì chân bị thương, hành động cũng chịu ảnh hưởng, không còn linh hoạt nhanh nhẹn như trước, chân bị thương bị một cái xúc tua quấn lấy, hai cái xúc tua khác thừa thề tiến lên, một cái quấn lấy chân không bị thương của Thần Sa, một cái quấn lấy hông của Thần Sa.

Thần Sa cả người bị nhốt trong xúc tua, hắn muốn vung kiếm chém đứt xúc tua đang quấn mình, một cái xúc tua quấn lấy tay phải của hắn, làm hắn không thể vung kiếm. Đồng thời, một cái xúc tua khác giống như kiếm sắc đâm về phía cổ họng hắn.

Thần Sa đột nhiên ném kiếm quang từ tay phải sang tay trái, vung kiếm chém về phía xúc tua đang đâm đến cổ họng mình, xúc tua bị chặt đứt trong nháy mắt, toàn thân hắn phát lực, thân thể chuyển động xoay tròn, hai chân cùng khép lại như con quay, cùng kiếm quang phối hợp.

Trong ánh sáng lớp lóe của kiếm quang, Thần Sa liên tục vung kiếm, chém đứt xúc tua đang quấn tay phải và đùi phải của mình. Xúc tua quấn quanh hông của Thần Sa thấy tình thế không ổn, lập tức lùi lại, bị Thần Sa nắm lấy. Tay trái của hắn đột nhiên vung kiếm, chém đứt xúc tua đang quấn chân trái của mình.

Sở Mặc muốn chạy thoát, Thần Sa đã lôi cái xúc tua còn lại kéo về phía hắn.

Sở Mặc hai tay đang cầm súng, càng bắn không ngừng.

Thần Sa vung kiếm quang, làm cho tất cả đạn hắn bắn đều bị văng ra, “Anh quên rồi sao? Tôi đã từng được anh dạy bắn súng.”

Thần Sa kéo Sở Mặc đến trước người.

Sở Mặc nửa người trên nhìn qua hoàn hảo không tổn thất gì, Thần Sa thì cả người bị thương, vết máu loang lổ.

Hai người đối diện thẳng mặt, gần trong gang tấc.

Sở Mặc cười hỏi: “Cậu muốn thế nào? Nợ máu trả máu sao?”

Thần Sa mặt không biểu cảm, đâm hắn một kiếm, “Cho Bách Lý Lam!”

Sở Mặc ánh mắt mơ màng, khóe miệng có một vệt máu từ từ chảy ra.

“Sở Mặc, đánh lại một trận đi!” một gã đàn ông tóc đỏ tay đeo găng tay quyền anh đang gọi hắn.

Gã tóc đỏ hai tay đấm vào nhau, hé miệng nhe răng trắng như tuyết, cười thoải mái.

Thần Sa lại đâm Sở Mặc một kiếm, “Cho Phong Lâm!”

“Sở Mặc, em thích anh.” Một cô gái tóc búi gọn, đeo mắt kính thí nghiệm gọng đen, mặc quần áo nghiên cứu nói với hắn.

Cô nghiêng đầu cười, nụ cười tươi đẹp sáng ngời, tựa như ánh mặt trời ngày hè rực rỡ.

Sở Mặc trong mắt ẩn chứa lệ quang, môi run rẩy.

Thần Sa lại đâm hắn một kiếm, “Cho Ân Nam Chiêu!”

“Ta mong muốn anh dùng thông minh tài trí của mình, mang đến cho người mang gene dị chủng sức khỏe an khang.” Khi Ân Nam Chiêu ký tên đồng ý hắn nhậm chức bộ trưởng bộ y tế, lời nói với hắn vẫn vang vọng bên tai.

Sở Mặc cơ mặt co giật, biểu cảm cười như không cười,

Thần Sa rút kiếm nhắm ngay vào tim hắn.

Sở Mặc miệng đầy máu, cười nói: “Cho… Thần Sa.”

Thần Sa mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lại cực kỳ đau khổ, “Cho Lạc Tầm!”

Hắn vẫn đang sống, nhưng bọn họ đều đã chết.

Một kiếm xuyên tim.

Sở Mặc ngạc nhiên nhìn Thần Sa, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, từ từ tắt thở.

Thi thể của Sở Mặc ngã ra đất.

Nửa người nửa thú, không trọn vẹn đầy đủ, nằm trong vũng máu nhầy nhụa trên mặt đất.

Thần Sa cầm kiếm quang, nhìn hắn.

Căn phòng tĩnh mịch, bốn phía là những dụng cụ trong suốt hình trụ, các tiêu bản thí nghiệm bên trong giống như đang nhìn Sở Mặc.

Tít tít một tiếng, thiết bị cá nhân của Sở Mặc xác định chủ nhân đã chết, kích hoạt quy trình tự hủy phòng thí nghiệm bí mật.

Thần Sa thu hồi kiếm quang, xoay người chạy ra ngoài.

…, , , …

Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra, toàn bộ phòng thí nghiệm bị phá hủy.

Túc Nhị bọn họ mặt mày vô cùng lo lắng, nhón chân nhìn xung quanh…

Bầu trời tràn ngập ánh lửa.

Thần Sa cả người vết máu loang lổ, khập khiễng đi tới.

Túc Nhị, Túc Ngũ và Túc Thất vội vàng nghênh đón.

Thần Sa giao một cái đĩa lưu trữ thông tin cho Túc Ngũ, “Đưa cho các nhà nghiên cứu gene nhanh chóng phá giải thông tin bên trong.”

Túc Ngũ khó xử nói: “Lúc Sở Mặc làm Chấp Chính Quan, đã tập hợp tất cả các nhà nghiên cứu gene đi làm nghiên cứu, sau đó rất nhiều người bị mất tích, một số người còn lại đi đâu không rõ.”

Túc Thất nói: “Anna đang ở trên chiến hạm của Hồng Cưu, có thể tìm bà ta hỗ trợ, nghe nói bà ta có một phòng nghiên cứu ở trên chiến hạm, thừa kế lại chí hướng của giáo sư An, mấy năm nay vẫn chuyên tâm làm nghiên cứu.”

Thần Sa ra lệnh: “Lập tức đi tìm Anna.”

Túc Thất tò mò hỏi: “Đĩa lưu trữ có tài liệu gì?”

“Vũ khí gene diệt sạch tính người trong gene dị chủng.”

Túc Ngũ quá sợ hãi, vội vàng rời khỏi, cầm đĩa lưu trữ đi tìm Anna.

Túc Nhị, Túc Thất đều biểu cảm nặng nề. Túc Thất tò mò hỏi: “Ở đâu ngài có tư liệu này? Có thể dùng được sao?”

Thần Sa theo bản năng ngắm nhìn bầu trời, không nói tiếng nào xoay người rời đi.

Túc Nhị hung hăng nhìn Túc Thất, Túc Thất phản ứng kịp, Thần Sa vẫn né tránh nói đến cuộc sống ở Đế Quốc Ar, nhất định bởi vì đoạn thời gian này vô cùng khó khăn, thậm chí tràn đầy tủi nhục.

Cô vội vàng đuổi theo Thần Sa, “Quan chỉ huy, quan chỉ huy…”

“Chấp Chính Quan!” Thần Sa không quay đầu lại sửa đúng.

Túc Thất vá Túc Nhị liếc mắt nhìn nhau, đều đã hiểu, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười kích động.

Từ giờ trở đi, Liên Bang Odin do Thần Sa chấp chính!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio