Sài gòn với những tháng ngày trời mưa!!!
Những cơn mưa đầu chợt ùa về, báo hiệu mùa mưa đang đến để xóa đi cơn nắng chói chang và khói bụi của xe cột. Để lại một thành phố bình yên, đâu đó có những con người vẫn đang chạy xe để tránh đi cơn mưa bất chợt này. Có một người con trai đang nhìn ra cửa sổ ngắm những hạt mưa rơi nhẹ nhàng mà lòng cảm thấy nhớ quê hương vô cùng, rồi mỉm cười một mình. Có lẽ giờ là nó đang chạy khắp xóm làng để đùa giỡn với nhóm bạn của nó dưới những hạt mưa đầu mùa. Chạy từ đầu xóm đến cuối xóm, cùng nhau đứng dưới các máng thoát nước của các ngôi nhà đang chảy xuống đường, tươi cười và nhí nhánh vậy đó. Tuổi thơ của nó là vậy, chắc không biết các bạn ở thành phố này sẽ như thế nào nhỉ. Quay lại với câu chuyện của nó.
Sau lần bị loan giận có lẽ nó ít qua nhà loan hơn, có thể do sắp tới nó đi học hoặc nó đang bận đi chơi với chúng bạn trong xóm của nó trong bìa rừng. Kể chút về cánh rừng nơi nó ơi là một cánh rừng nguyên sinh vẫn còn nguyên vẹn, không khí rất trong lành, có rất nhiều thú rừng lâu lâu đi trong đó bạn sẽ bắt gặp các chú khỉ, chim, sóc... Rừng đó trải dài từ thị trấn đến xã của nó, có tên Rừng Bình Châu – Phước Bửu, đi trong đó bạn sẽ cảm thấy không khí mát lạnh như trên Đà Lạt vậy, xóa đi cái một mùa hè nóng bức, được nghe tiếng chim hót líu lo nó giúp tâm hồn bạn bình an lắm. Nó đang ngồi trên một cây thị nhìn ra bờ biển, một khoảng không gian để nó nhìn thấy bãi cát và bờ biển xanh biếc có thể nhìn thấy các chú cá đang bơi dưới nước. Đang nhìn ngắm cảnh đẹp mà nó không biết rằng chúng bạn nó đang chuẩn bị chơi xấu nó ở đằng sau. Nó thì cứ nhìn biển mà nghĩ đến người con gái tên loan, giờ nhỏ đang làm gì nhỉ, sao mấy ngày rồi mà không đi chơi với nó. Bỗng nó nghe tiếng rầm, quay lại nhìn thì thôi xong nó đang rơi tự do rơi xuống cát.
- Bịch.
Một cái tiếng nghe mà đau vô cùng hên là nó rơi xuống cát, chứ mà rơi vào bụi ga của cây mây là tiêu. Trên cây thằng H đang cười nhìn nó.
- Mày đang nghĩ gì vậy Tèo, mà nhìn mặt mày ngu như con cá thu vậy.
- Bố thằng khỉ mày, dám chơi tao hả.
Vậy là nó đứng dậy phủ cát dính trên mặt mà leo lên cây đuổi thằng H, hai thằng vừa cười vừa chạy một lúc thì mệt quá nghỉ tại một cây dương to, bóng khá mát mà ngồi nói chuyện.
- Mày sắp đi học hả Tèo (Thằng H nhỏ tuổi hơn nó tuổi)
- Ùh.
- Buồn nhỉ
- Sao buồn mày.
- Vì không có ai rủ tao đi chơi trong rừng, đi câu cá, tắm biển nữa rồi
- Tao học có nửa ngày à, chiều vẫn đi chơi với mày được.
- Ùh.
Vậy là hai thằng bỏ hết quần áo trên cây dương rồi chạy xuống tắm biển, thời đó con nít tắm biển thường không mặc quần áo, vì nếu ướt quần áo về sẽ bị ba mẹ cho đánh đòn (Vì đi tắm không có người lớn đi cùng). Tắm một hồi rồi đến chiều hai thằng mặc quần áo lại, ngồi chờ tóc khô rồi mới về.
Tối hôm đó nó ăn xong thì chạy ngay qua nhà loan chơi, cô bé đang ngồi trước nhà hình như đang chú tâm xếp các các cánh bông hoa phượng để làm con bướm vào quyển vở trắng, có lẽ không để ý xung quanh khi có người đang nhìm trộm mình ở đằng sau. Nó rớt rén từng bước chân lại gần loan hơn.
- Hù.
Loan hơi giận mình và quay lại đằng sau nhìn nó bằng ánh mắt vui sau đó lại quay đi như kiểu không có nó vậy.
- Đang làm gì đó
- ....
- Ê hỏi sao không trả lời vậy hả.
- ...
Cô bé vẫn tập trung ngồi xếp bông hoa, nó ngồi xuống gần con bé, tay cầm bông hoa phượng quay vòng tròn.
- Giận tui hả
- Xí, ai thèm giận người dưng các người chứ.
Nhìn khuôn mặt loan lúc đó mắc cười lắm mà nó không dám cười sự cô bé buồn nữa. Khuôn mặt giận mà hai má phồng lên, nhìn như chú gấu trúc vậy đáng yêu cực kỳ.
- Không giận sao mấy hôm nay không đi chơi với tui.
- Còn nhớ tới tui à.
- Ngày nào cũng đi chơi mà, tự nhiên chốn đâu mất tiêu.
- Thì có người có bạn mới rồi, nên không thèm chơi với tui nữa
- Đâu có ai đâu, mấy ngày nay toàn đi chơi với thằng H không à.
- Vậy hả.
Khuôn mặt không còn giận nữa, mà nhìn đã có một đỏ hồng, có lẽ loan đang cười mỉm, đúng là con gái nắng mưa thất thường không thể nào hiểu được.
- Cho tèo làm cái coi.
- Tèo biết làm không
- Không, mà loan chỉ tui đi chắc làm được.
- Ùm.
Vậy là hai đứa cùng làm chung, vừa làm vừa chọc nhau làm cho những bông hoa phượng hư cũng nhiều. Cuối cùng cũng làm xong tác phẩm các hình con bướm, nhìn rất đẹp có con màu hồng, có con màu đỏ đậm, có con đốm trắng đỏ lung linh cả quyển vở trắng. Không khí ở quê rất yên bình, hai đứa lại dẫn nhau ra bãi cát trống bên cạnh nhà loan ngồi ngắm sao và trăng. Công nhận ban đêm ở quê nhìn sao rất đẹp, các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời mỗi cơn mây đi qua là biết bao nhiêu hình tượng trên đó nào là hình người đang đánh nhau, nào là con bò, siêu nhân, con dê,... Đệm thêm vào đó là ánh trăng tròn tỏa sáng cả bầu trời. Hai đứa cùng nằm dưới cát nhìn lên bầu trời. Một khoảng im lặng dành cho chúng tôi.
Bỗng loan quay người lại nhìn nó, còn nó cứ nhìn lên bầu trời mà đếm các ngôi sao sáng nhất, chẳng để ý rằng có người đăng ngắm mình, cầm bông hoa dại chạm trên khuôn mặt nó.
- Tèo nè
- Sao
- Ông thấy trăng vào sao có đẹp không
- Ùm thì đẹp
- Sao chúng luôn ở nhau vậy nhỉ
- Vì ban ngày nó đi ngủ nên ban đêm nó mới thức thôi.
- Sao ông biết
- Thì đêm nào chẳng có nó (trừ những lúc trời mưa hay mây nhiều)
- Sao có một mặt trăng mà xung quanh có nhiều ngôi sao vậy nhỉ
- Vì mặt luôn tỏa sáng nên được các ngôi sao vây xung quanh
- ...
Vậy đó nó chẳng có một chú gì tình cảm, toàn nói chuyện gì không, có lẽ lúc đó nó không hiểu cái triết lý đó vì chúng nó còn nhỏ mà đâu thể hiểu được. Loan à có lẽ bây giờ tôi đã hiểu câu nói của bạn rồi, mỗi một người sẽ chọn cho mình ngôi sao nào đó.
Ngài mai là ngày nó bắt đầu đi học rồi, sau khi ngắm sao trăng xong nó chạy về nhà ngủ, trước khi nó ngủ nó lại mỉm cười vì ngày mai là nó bắt đầu đi học rồi. Đây là buổi sáng đầu tiên mà nó dậy sớm, khi nó đang quận mình trong tấm chăn, thì mẹ nó kêu nó dậy:
- Tèo dậy đi con, đánh răn rửa mặt rồi còn đi học
- Học gì mẹ, con muốn ngủ mà
- Dậy đi không trễ học bây giờ
- Ôi đi học
Nó lật đật dậy, chạy thẳng xuống cái giếng nó cho cái gầu xuống múc nước lên rửa mặt, trời ơi nước lạnh vô cùng làm nó nổi da gà nhưng cũng đành chụi mọi khi nó chỉ dậy lúc h sáng hôm nay phải dậy h. Đánh răn xong nó chạy lại ngay bàn ăn sáng, mẹ nó nấu cho cho nó một tô bún đầy thịt heo. Nó ăn một cách ngon lành sau đó thay đồ để đến trường.
Đây là lúc nó bước vào cuộc đời với những khó khăn, những niềm vui và giọt nước mắt của biết bao con người nó đã đi cùng.
Thủ đức, ngày...tháng...năm...
Hôm nay là một buổi chiều đẹp nó đang chạy xe dạo quanh phố đi bộ nguyễn huệ, nơi đây là nơi nó đã đi bộ khi mới bước chân lên Sài Gòn với nhiều cảm giác mới lạ với các quán cafe rất đẹp mang đậm phong cách Tây Âu khác xa với những quán cafe nơi quê hương nó. Nó lại chay qua hầm thủ thiêm qua đây có những cánh đồng cỏ dại bát ngắt, không khí rất trong lành khác xa với sự nhộn nhịp ở quận , nơi đây nó cảm nhận được sự yên bình giống quê hương nó. Để xe máy sát vào nề đường nó ngồi xuống đám cỏ ngắm dòng sông sài gòn. Nước không được xanh như dưới quê nó nhưng đâu đó nó cảm thấy sự vui trong tâm hồn, rằng nó nhớ tới quê hương, nhớ mùi nước biển mặn chát, mùi hương của các loại hoa núi rừng.