Hai đứa ngồi trong lớp trong suốt quãng thời gian ra chơi, nhìn lúc Phương ăn bánh mì trông thật đáng yêu, đôi môi xinh xắn đang nhai ổ bánh mì trứng ốp la, hồi đó đâu có sơn môi đâu nếu có chắc trông xinh lắm đó. Đang say đắm nhìn Phương ăn nên đâu để ý cảnh vật xung quanh mô. Thế là đám chiến hữu của mình không biết làm gì hay sao mà kéo luôn cả nhóm vào lớp, bắt gặp hai đứa một trai một gái ngồi trong lớp, đứa thì đang ăn còn đứa thì nhìn nhỏ ăn cứ như đớp không khí vậy.
- Ồ oooooooooooooo!
- Ghê vậy ta, anh Tèo đang chăm sóc bạn gái kìa bay (Tiếng thằng C).
- Hihi, không thể tin được. (Thằng Quế cũng lên tiếng)
- Có đâu, tao đang xin lỗi Phương chuyện hồi sáng đó. Do quá bất ngờ lên tôi chỉ có thể nói đại với chúng bạn thôi, chứ chẳng biết nói gì trong hoành cảnh đó cả. Hình như Phương hơi ngại thì phải, thấy em không nói gì cũng không biện minh cho mình chỉ biết cúi cầu mà ăn thôi.
Tiếng trống trường vang lên: “tùng tùng tùng”, đã giải được đám chiến hưu vây xung quanh mình. Hên quá, không là tụi bạn mà tiếp tục chọc chắc tôi cũng ngại lắm chứ đâu biết nói gì trong hoàn cảnh đó. Trong suốt buổi học tôi cứ lâu lâu làm bài, lại ngước lên nhìn phía Phương xem em đang làm gì? Rồi vô tình hình như Phương cũng quay lại nhìn đôi, bốn mắt nhìn nhau, em lại nở nụ cười và tôi lại cúi xuống làm tiếp phần công việc đang dang dở của mình. Giờ ra về tôi, cất sách vở vào ngăn tủ, rồi lấy đôi dép mang vào đang chuẩn bị ra cổng thì có một bàn tay động vai mình, quay đầu lại là em, nhìn tôi hơi đỏ đôi má.
- Cảm ơn ổ bánh mì của Tèo nhé.
- Ùm, không có chi đâu, Phương không giận mình chuyện hồi sáng là vui rồi.
- Uh, hihi, cậu ngốc lắm.
- Ơ, sạo lại nói vậy!
- Hihi
Xong rồi Phương chạy ra cổng leo lên chiếc xe đạp ba nhỏ chở về, còn tôi cứ đứng ngơ ra đó chẳng biết sao em lại nói vậy. Đám chiến hữu đang đợi bên ngoài cổng kêu vào thì lúc đó tôi mới bình thường trở lại, trên đoạn đường đi về, tôi như một đứa trên mây vui vẻ, nhảy nhót như vừa được mẹ mua cho cái bánh vậy. Thời đó chắc chưa thể nói là yêu mà chỉ là cái cảm giác mến một ai đó thôi. Về tới nhà là hạnh phúc nhất, tôi chạy ào tới cái giếng nước, rồi múc nước rửa mặt công bộ mát lắm. Rồi rửa tay chân buẩn bị ăn trưa, hôm nay mẹ nấu ăn rất ngon có món cá kho keo, rau muống luộc và mực xào với thơm. Ăn xong tôi leo lên cái võng trước nhà ngồi nghỉ, vừa đung đưa vừa hát bài hát cô giáo tập: “có con chim vàng khuya” đang hát bị bị ai đó bịt mắt, ngủi có mùi trái cây hình như xoài:
- Đố biết ai đó?
- Àh, để nghĩ coi, Loan đúng k?
- Hihi, chỉ có cái này là giỏi, ăn xoài này ông tướng.
- Loan mới hái hả, học hành trên lớp sao rồi?
- Cũng vui, nhưng hơi mệt, còn Tèo học mẫu giáo thấy sao?
- Cũng học cách viết chữ cái, vẽ, nặn đất sét, rồi trồng cây, hát hò vậy thôi.
- Uh, quen được cô và bạn bè chưa?
- Cũng quen gần hết lớp rồi.
Vậy đó, cứ nói chuyện với Loan là tôi kể hết tất cả trên trời dưới đất cho nhỏ bạn thân của mình nghe, rồi kể đến vụ hồi sáng chiếc bánh mì hình như khuôn mặt Loan có sự thay đổi, không cười nữa mà hành động đó là nhéo tôi một cái vì cái tội chọc cho con gái khóc.
- A đau, sao nhéo tôi.
- Hừ, ai bảo chọc người ta khóc
- Đâu cố ý đâu, tại mấy thằng bạn đó.
- Ừh, nếu không có ý của ông nhỉ.
Xong nhỏ Loan bỏ về luôn, đúng là chẳng hiểu con gái sáng nắng chiều mưa chắc chỉ giận đến tối thôi. Vậy là tôi cứ vậy nằm ngủ một giấc ngon lành, công nhận bạn nào mà về vùng biển mà ngủ trưa trên võng dưới cái bóng mát của cây cối là rất tuyệt vời. Nằm tý mà ngủ tới h chiều luôn, nếu không được ông anh đánh thức. Nhìn lại chiều nay cũng chẳng làm gì, thôi qua rủ thằng H đi bắt ốc, cua, cá nướng ăn vậy, thế là chạy ra sau nhà rửa mặt rồi lấy cái rổ chạy qua nhà thằng H rủ đi đi chơi. Phía sau nhà tôi là một cái đầm rất rộng, có các cây mọc dưới nước người ta gọi là cây chống mặn, được phù xa mầu mỡ lên có một lớp bùn dày là nơi trú ngự của ốc, tôm, cua cá, khi nước cạn thì xuất hiện các các lỗ to đó là nhà của các chú cua đó các bạn, đừng dại mà bỏ tay vào là bị kẹp đó. Ốc có rất nhiều loại nhưng tôi chỉ ăn ốc đá (tên gọi vậy thôi) thường bám ở các thân cây nên ăn rất ngon, buổi tối mà bạn đi soi cá rất nhiều loại cá, cái đầm sau được các nhánh sông trong rừng chảy vào nên sẽ có chỗ để bắt cá chuối, chủ yếu là nước mặn là chính, chỉ phía cuối của cá đầm là vùng nước nợ. Xung quanh cái đầm lầy là các cây mắm cao to và ít lá, trên bờ thì có cây đa nơi chúng tôi hay nướng cá, tôm, cua. Cây đa này nghe nói đã có từ lâu lắm rồi trước khi sinh tôi ra, thân cây đa phải khoảng người ôm. Leo lên trên chơi rất vui nhất là vào mùa hè. Quay lại câu chuyện tôi chạy qua nhà thằng bạn, thì nó đang ngủ trước nhà tôi bất ngờ đến nhìn cái mặt nó đang chu ra thế là nảy ra ý định chạy ra sau chào ba má nó rồi vô bếp lấy ít muối cho thêm trái ớt vào dạ, rồi cằm ra bỏ vào miệng thằng bạn.
- Tổ cha thằng nào chơi tao vậy. Nó nhìn xung quanh rồi nhìn tôi như muốn uýnh lộn vậy đó.
- Dậy mày, ngủ mà còn chu mỏ hải con.
- Mày được lắm Tèo à. Rồi nó thu dọn chiếu và chăn gối vào nhà.
- Ê, đi bắt ốc, cua nương ăn không
- Ùh, được đó, chờ tao rửa mặt đã.
- Nhanh lên, tao qua rủ mấy đứa nữa, hẹn ở cây đa nhé.
- Ok, à mày không rủ Loan à.
- Ờ, xém quên, để tao chạy qua cho luôn.
Tôi chạy đi kêu mấy đứa bạn trong xóm luôn, ở quê đi chơi là hay theo nhóm lắm, chơi thân tới bây giờ, cũng bảo vệ nhau nữa trai gái chơi chung đâu có ngại gì mô. Hôm nay mà không rủ nhỏ Loan đi chắc tối nó qua nghịch ngợm nhà mình chắc chết, còn nhỏ này cũng hâm lắm đó, chứ có hiền mô, động vào là như bà kiến lửa vậy được cái dễ nuối lắm cứ có đồ ăn là nhỏ quên hết giận dỗ thôi. Chạy tới nhà Loan thì thấy em đang học bài, làm với mấy con số cộng trừ gì đó thấy là đã nhức cả cái đầu rồi. Đang tính hù nhỏ phía sau thì nhỏ lên tiếng rồi.
- Qua đây làm chi. Chà còn giận vậy ta.
- Hihi, qua rủ Loan đi nướng ốc và bắt cua, tôm ăn. Mình chủ yếu nói vậy, nhỏ mê ăn ối lắm, ăn lúc nào cũng tranh giành với mình luôn đó, đặc biệt món ốc bỏ vào trái dừa luộc thì tuyệt cú mèo luôn.
- Vậy hả, chờ Loan cất sách vở đã. Biết ngay mà nói đến ăn là nho mau quên giận dỗi lắm.
- Ùh, nhanh lên, tụi nó đang đợi.
Nhỏ chạy vào phòng cất sách vở, đi ra với cái nón lá đưa cho mình một cái nữa, nói vậy chú nhỏ quan tâm mình lắm. Rồi hai đứa chạy nhanh ra ngoài bãi đầm sau nhà tôi.
Hẹn tại một chút nhé.
Thủ đức, hôm nay trời lại mưa nữa rồi những cơn mưa đầu mùa của tháng , cứ mỗi lần mưa tôi lại tìm một quán cafe nhìn cảnh mưa rơi. Nhiều bạn nói mưa thường gợi cho ta nỗi buồn, đúng vậy nhưng đôi chút hạt mưa là cảnh đẹp đó, nếu một ai đau khổ về chuyện tình yêu thì cơn mưa là nỗi niềm giúp họ che dấu nỗi đau. Mưa rơi càng nhiều nỗi đau lại càng bớt đi, nhưng sao mà khó quá nhỉ. Cô nhân viên có lẽ đã quá quen cảnh trời mưa có một vị khách hay chọn cửa sổ ngắm mưa rồi.
- Anh thích mưa vậy hả
- Ùh, rất thích đó em.
- Sao anh lại thích mưa, đối với em mưa là nỗi buồn.
- Hihi, ngày trước anh cũng từng nghĩ như em đó, mà bây giờ lại khác, mỗi cơn mưa sẽ mang đến cho ta một chút gì đó khác lắm đó em.
- Vậy hả, em không cảm nhận được như anh rồi.
- Hihi.
- Anh uống như cũ hả.
- Uh.
Rồi cô bé lại quay lại công việc của mình, lâu lâu rảnh cũng ngồi xuồn nói chuyện với tôi. Cô bé tên Ngân, quê ở Đồng Nai đang học trường Đại Học Ngân Hàng TP HCM, đi làm để kiếm theo kinh nghiệm cho bản thân, trông em rất là dễ thương. Có một nàn da khá trắng, cũng xinh đâu thua Phương đâu. Vì trời mưa nên khách cũng ít nên tôi và Ngân trao đổi một chút về tin học, vì cũng là chuyên ngành của mình đã học, Ngân nói chuyện khá thú vị, mỗi lần cười là hai gò má luôn đỏ một chút. Tôi biết chút thông tin thêm về Ngân, em thích ăn đồ cay và thích nghe nhạc tiếng anh.