Las Vegas, thành phố không ngủ.
Mỗi ngày ở đây đều huyên náo, mỗi ngày đều thú vị, mỗi ngày đều kích thích, nhưng hôm nay, thành phố này rõ ràng càng thêm sôi sục.
Mấy hôm trước, rất nhiều người chọn xem màn hình lớn nhìn điểm cược, nhưng hôm nay phần lớn đều chọn tới hiện trường, dùng cách nói của họ là “Như vậy mới có cảm giác.”
Du khách, phóng viên, đài truyền hình, còn có khách chơi ngoại địa đều ùn về JA hôm nay, các phương tiện truyền thông đã nói thế này: “Thắng thua của trận đấu này chúng ta vẫn chưa biết, nhưng ít nhất có một điểm chúng ta đã có thể khẳng định, đó chính là JA thắng, không cần nghi ngờ, trận đấu này, không chỉ tạo nên ngạch kinh doanh tốt hơn cho JA, mà còn nâng cao danh tiếng.”
Tuy nói thế, nhưng lại không có mấy nhà truyền thông không phái người tới, phải biết JA không chỉ là sòng bài, nó còn bao gồm nhà hàng, trung tâm nghỉ ngơi, tuy không phổ biến, nhưng cũng là trùm, người nắm quyền tương lai của nó là ai, cũng là tiêu điểm, càng huống hồ, sự sinh ra của người nắm quyền này, còn kích thích như thế.
Mà đài truyền hình tại đó cắt ghép đoạn ghi băng sáu ngày thành một đoạn ngắn, không ngừng phát sóng trên ti vi. Thế là, bất luận trước kia có biết chuyện này hay không, cho dù là người mới tới Las Vegas, vốn không biết chút gì, nhưng ngay lập tức đã có thể từ màn hình lớn được bố trí ở các nơi như sân bay, trạm xe, quảng trường xem được cuộc đấu của Lâm Dược và Hoa Hồ tử.
Lâm Dược âu phục, Hoa Hồ tử trang phục Đường.
Lâm Dược tuấn tú, Hoa Hồ tử phóng khoáng.
Lâm Dược nhàn nhã bâng quơ, Hoa Hồ tử tiêu sái như ý.
Phối hợp âm nhạc, bài poker không ngừng xuất hiện, chip xếp thành đống, số tiền cực lớn, làm người ta cho rằng đây là đang chiếu phim nhiều tập. Còn có du khách không biết chuyện đã cảm thán như sau: “Thành phố cờ bạc không hổ là thành phố cờ bạc, ngay cả ti vi cũng có cảm giác như thế. Nhưng hai người ngày đều là người phương đông… sao lại để hai người phương đông làm người phát ngôn hình tượng chứ.”
Mà sau khi hiểu rõ đây là cuộc đấu thật sự, còn cảm thán lao thẳng tới JA.
Núi người biển người, đây chính là tình trạng của JA hôm nay.
Tám giờ rưỡi sáng, Hoa Hồ tử tới nơi, ông vừa xuống xe, đèn chớp lóe sáng bừng lên, các phóng viên hưng phấn dồn lên, chỉ hận không thể nhét micro vào miệng ông.
Hoa Hồ tử mỉm cười phong độ, mặc người chụp hình, nhưng không trả lời bất cứ vấn đề nào.
Tám giờ bốn mươi, Lâm Dược tới nơi, y ở trong JA, cho nên từ trên trực tiếp đi xuống, đồng thời cũng lóe đèn chớp, đồng thời cũng hỗn loạn và tranh giành đặt câu hỏi, đám người Carlos đưa y đi, khi sắp vào hội trường, y đột nhiên dừng lại.
“Cô Judy! Cô Judy!”
Y vừa gọi, vừa đi tới chỗ Judy.
“Anh Lâm!”
Lần đầu tiên trong sáu ngày trời, Judy cao hứng khi thấy y xuất hiện như thế, cô vừa chen khỏi đám người, vừa lớn tiếng nói: “Anh Lâm, tôi có vài vấn đề, muốn được anh trả lời, hôm nay là ngày đấu thứ bảy rồi, chúng tôi đều biết, hôm nay nhất định sẽ phân thắng bại, xét số tiền, hiện tại anh chiếm ưu thế. Nhưng hai ngày nay anh biểu hiện không ổn định, anh có nắm chắc trận đấu hôm nay không? Anh…”
“Cô Judy, đây là bản thảo của tôi. Xin lỗi, tối qua tôi không thể fax cho cô. Tôi bị tắc đề, cố suốt đêm, giờ mới nghĩ ra.”
“Anh Lâm, bản thảo chúng ta có thể đợi tới trưa hãy nói, tôi hiện tại muốn…”
“À, đúng rồi, đây có thể là bản thảo cuối cùng của tôi, nhớ giúp tôi chuyển nhuận bút vào tài khoản đó.”
“Anh Lâm! Anh Lâm!”
Judy gấp rút kêu y, nhưng Lâm Dược đã quay người đi vào hội trường.
Chín giờ sáng, hai người ngồi lên vị trí, nhà cái vào chỗ, cuộc đấu bắt đầu.
Hai người hạ cược mù lớn nhỏ, nhà cái phát bài riêng.
Hoa Hồ tử nhìn bài của mình, một đôi J, loại bài không lớn không nhỏ. Ông đặt bài xuống, cười nhìn Lâm Dược, không lập tức đặt cược.
“Thầy, con xin lỗi, con không thể cho thầy một quy luật thống nhất.” Tối qua, Tiêu Nhiên nói thế với ông.
“Sao vậy?”
“Con đã nghiên cứu tất cả cuộc đấu sáu ngày nay của Lâm Dược, bao gồm cả với thầy, hai hôm nay, cậu ta đi thả lòng trên bàn cược nhỏ, ngoài ra, con còn lấy được băng ghi hình cuộc đấu của cậu ta trong nước, bao gồm ván đấu với Daniau, và mấy lần cậu ta xuất thủ ở Hạo Nhiên sơn trang, con đã tạo ra ba khuôn mẫu số liệu, nhưng đáp án đều khác biệt rất xa. Lần đầu tiên, tỷ lệ của cậu ta là chín mươi phần trăm, lần thứ hai, tỷ lệ của cậu ta lại chỉ có sáu phần trăm, mà lần thứ ba lại là bốn mươi tám phần trăm.”
“Tình trạng này chỉ có thể nói rõ, tỷ lệ cậu ta thắng và thua đều rất lớn, hoàn toàn không có quy luật nào để nắm bắt.”
Đối với khuôn mẫu số liệu, Hoa Hồ tử không hiểu lắm, nhưng ông cũng biết, tình trạng này không bình thường.
Nhìn từ tỷ lệ, mỗi người đều có thể thua, mỗi người cũng đều có thể thắng. Điểm này, cao thủ và chim non không có gì khác biệt.
Cũng như đoán đồng tiền. Bạn ném một đồng tiền thì có tỷ lệ năm mươi phần trăm là mặt chữ, ném một trăm đồng tiền thì vẫn có năm mươi phần trăm tỷ lệ là mặt chữ, một ngàn đồng, mười ngàn đồng cũng đều vậy.
Mà cao thủ sỡ dĩ là cao thủ, đó chính là, cho dù bạn cầm được một mặt chữ, bạn vẫn có cách để người khác cảm thấy trong tay bạn là mặt số, hơn nữa có thể nhìn ra được trong tay đối thủ là gì.
Vì thế, nếu chỉ có hai người, không có bất cứ điều kiện thêm nào, bất luận là ai, tỷ lệ đều là một nửa, nhưng nếu cộng thêm đủ chuyện quá khứ, chẳng hạn so sánh Hoa Hồ tử và một khách chơi bình thường của Las Vegas, vậy thì kết quả nhất định là phần thắng của Hoa Hồ tử lớn hơn.
Mà nếu so sánh Hoa Hồ tử với Lâm Dược, kết quả cho ra chắc là tương đương, cũng như bất cứ cuộc đấu của hai cao thủ nào.
Nhưng hiện tại, kết quả của ba lần đều cách biệt lớn như thế, vậy chỉ nói rõ một vấn đề.
“Cậu ta không có quy luật sao?” Hoa Hồ tử mở miệng.
“Nhìn từ chỉnh thể, rất khó tìm được quy luật của cậu ta, nhưng con phát hiện, có lẽ có thể xem cậu ta là hai người. Thế thì, có thể tìm được quy luật.”
“Nghĩa là sao?”
“Nói riêng cuộc đấu ba ngày gần đây của cậu ta, tất cả mô phỏng đều thể hiện cậu ta là một lính mới. Mà bỏ nó ra, thống nhất quá khứ để mô phỏng, thì, cậu ta là một cao thủ.”
Hoa Hồ tử nhìn hắn: “Tiêu Nhiên, đây là kết quả con nghiên cứu ba ngày?”
“Xin lỗi thầy, nhưng mấy hôm nay con có một suy đoán hoang đường. Suy đoán này không có bất cứ chứng cứ nào, nhưng, con cảm thấy rất có khả năng là thật.”
“Suy đoán gì?”
“Lâm Dược…” Hắn chậm rãi nói, “Có thể là hai người.”
Hoa Hồ tử nhìn hắn một lúc, nói: “Mắt của ta vẫn chưa mù.”
“Không phải, ý của con không phải nói cậu ta có anh em sinh đôi hay gì khác, mà là nói, có lẽ cậu ta là người có hai nhân cách, hơn nữa con phát hiện, ván đấu trước kia, một vài thói quen, rất giống Caesar.”
“Con nói cậu ta là Caesar?” Hoa Hồ tử cười, “Tiêu Nhiên, người khác không biết, con còn không biết sao, Caesar không mất tích.”
“Con không phải nói cậu ta chính là Caesar, mà là thói quen của cậu ta rất giống, hơn nữa, trong trận đấu với Daniau, cậu ta gần như chính là Caesar, nếu không phải vậy, Daniau sẽ không mất khống chế như thế. Thầy, chúng ta đều nghi ngờ thân phận của cậu ta, mà mục đích cậu ta tới Mỹ, cũng là vì gặp Caesar, con đang nghĩ, có phải cậu ta cố ý mô phỏng Caesar, vì thế, phân tách ra một nhân cách tương tự Caesar?”
“Caesar không phải dễ mô phỏng như thế.”
Tối qua ông đã nói thế, nhưng không phải là ông không để tâm chuyện này, ngược lại, ông vô cùng chú trọng, hơn nữa, sau khi phân tích, ông không thể không thừa nhận, Tiêu Nhiên nói rất có khả năng là thật.
Hai nhân cách, đối thủ như thế khó nắm bắt nhất.
Đúng, cờ bạc không có khác biệt quá lớn với bất cứ chuyện nào khác trên thế giới, quan trọng nhất, là phải làm tốt chính mình. Khi bạn đứng trên đỉnh cao, đối thủ là ai, đều không có khác biệt quá lớn, nhưng, đỉnh cao như thế không phải là thứ người bình thường có thể đạt tới.
Mà cho dù bạn đứng trên đỉnh cao, đối với đối thủ của mình, cũng phải hiểu biết, điều này giống như khi bạn ngồi vào một bàn bài xa lạ, xung quanh đều là người lạ, trong vòng nửa tiếng bạn nhất định phải phân tích ra ai là cá, ai là người ăn cá.
Nếu mục đích của bạn là thắng tiền, bạn không cần phải đối kháng với người ăn cá, thật ra các bạn có thể dùng chung một hồ.
Mà trong cuộc đấu chỉ có hai người, nắm bắt quy luật đối thủ, ông mới có khả năng che giấu bài riêng của mình tốt nhất, và tính ra bài của đối phương.
Hai nhân cách, nếu Lâm Dược này thật sự hai nhân cách, vậy thì, hiện tại người đấu với ông là ai?
Hay là nói, hai nhân cách này có thể thay thế lẫn nhau?
Hoa Hồ tử quyết định thử một lần.
Ông đặt một trăm.
Lâm Dược nhìn ông một cái, cũng đẩy ra một trăm. Y không cược thêm, nhà cái phát ba lá Flop: Q chuồn, bích, rô.
Hoa Hồ tử chậm rãi vuốt táo, nhìn từ bài hiện tại, ba lá đều có ích cho ông, nhưng nếu hai lá tiếp theo không ra , thì ba lá này vô dụng.
Ông nhìn Lâm Dược, Lâm Dược cũng nhìn mặt bàn, không cười ngốc với ông như hai ngày trước, cũng không bâng quơ như ba ngày trước.
“Cậu ta hiện tại rốt cuộc là nhân cách nào?”
Hoa Hồ tử suy ngẫm, lại đẩy ra một trăm. Lâm Dược không lập tức phản ứng, y đang thỉnh giáo Caesar, tối qua y thua mất hai trăm trên bàn cược mấy chục cents, chịu chút đả kích. Đã quấy rối Caesar một đêm, y nói thế này: “Tôi thua không sao, nhưng, tôi không thể thua cho giai cấp tư sản! Hoa Hồ tử đó dù sao vẫn là đồng bào, những tên nước ngoài này, chính là khỉ chưa tiến hóa hết, sao tôi có thể thua khỉ? À, xin lỗi Lạc Lạc, tôi không phải nói anh, tiếng TQ của anh nói rất tốt, lại có tên TQ, cho dù là khỉ, cũng là một con khỉ có tri thức có văn hóa có lý tưởng… đương nhiên, anh không phải khỉ.”
Đối với lý luận về khỉ này, Caesar trực tiếp xem như không nghe thấy.
“Lạc Lạc, ba lá bài này không có ích gì cho tôi đúng không. Tôi chỉ có một đôi , hiện tại không thể tạo thành thùng, cũng không thể tạo nên sảnh, anh muốn bỏ bài không?”
“Bài trên bàn, có thể tạo sảnh.”
“Ừm, ý của anh là bảo tôi cướp gà sao? Nhưng tôi có thể lừa ông nội Hoa không?” Y nói thế, ngẩng đầu lên, vuốt cằm cười cười nhìn Hoa Hồ tử.
Nhà cái bắt đầu thúc giục, Lâm Dược giơ tay xin một phút tạm dừng.
“Ông nội Hoa, thật ra đây là không cho phép, nhưng tôi nghĩ, tôi phải nói với ông một tiếng, bài của tôi rất tệ, tôi quyết định cướp gà.”
“Vậy sao? Tất cả mọi người đều từng cướp gà.”
“Nếu đã vậy, tôi cũng không khách khí nữa, hai trăm.”
“Người trẻ tuổi khá tràn trề sinh lực, ta cũng chơi cùng cậu một ván vậy.”
Hoa Hồ tử lại đẩy ra một trăm, nhà cái phát lá Turn thứ tư: Một con rô.
Là một con bài không có ích lợi gì cho cả hai người, nhưng lại tách rộng khoảng cách tạo sảnh. Ba lá bài trước, cần có , J để phối hợp, mà sau khi lá bài này xuất hiện, thì lại tăng thêm một con .
“Bài rất tốt đó.” Hoa Hồ tử cười.
“Vô ích với tôi.” Lâm Dược lắc đầu, “Tôi không thể tạo sảnh, chỉ cần xám chi là được.”
“Vậy sao? Với tôi lại rất hữu ích đó.”
“Cho nên ván này tôi nghĩ tôi sắp thua rồi, nhưng tôi quyết định thua đến cùng. Ông nội Mao đã dạy chúng tôi, khi đã quyết tâm, không sợ hy sinh, tiêu diệt khó khăn, giành lấy thắng lợi! Tuy bài này của tôi hy vọng thắng lợi rất mong manh, nhưng một phần trăm khả năng, tôi cũng phải quyết tâm trăm phần trăm! Ông nội Hoa, ông đặt đi, ván này, tôi tuyệt đối theo tới cùng!”
Y nói một phen sục sôi chí khí, nói tới cuối, thậm chí còn phất tay phối hợp, người không biết, còn cho rằng y đang tiến hành diễn thuyết.
Sau chuyện, các phương tiện truyền thông của Las Vegas đã phiên dịch đoạn này như sau: Cho dù có chết, tôi cũng phải thắng.
Thế là câu này vừa nói ra, lập tức được các khách chơi xem là một câu nói cỗ vũ lòng người nhất! Còn trở thành câu nói kinh điển nhất trong đời y.
Cũng không biết là đã quen rồi, hay đã tê liệt, nghe câu này, khóe môi Hoa Hồ tử co giật, đẩy ra ba trăm.
Lâm Dược đang chuẩn bị theo, Caesar nói: “Nếu cậu thật sự muốn cướp gà, thì không chỉ theo.”
“Là nói tôi vẫn phải thêm cược sao?”
“Cậu phải làm cho ông ta không thể nắm bắt rốt cuộc là cậu thật sự cướp gà hay có bài lớn.”
“Hiểu rồi, vậy tôi phải thêm bao nhiêu đây?”
“Tôi từng nói với cậu rồi.”
“Anh từng nói với tôi sao?” Lâm Dược nhớ lại độ lớn nhỏ về đặt cược mà Caesar từng nói với y, “Gấp đôi sao? Con số không lớn không nhỏ, một con số khiến ông ta không thể xác định là cướp gà hay đang câu cá… Lạc Lạc, anh thật xấu.”
Miệng thì nói thế, nhưng tay thì đã đẩy ra sáu trăm ngàn.
Mí mắt Hoa Hồ tử giật giật, cái hiện tại là nhân cách đã đấu với ông lúc đầu đi. Tay Hoa Hồ tử rời khỏi trái táo, đặt trên bàn, ông lại nhìn bài của mình một cái, một đôi J, vẫn có hy vọng tạo sảnh.
Nhưng người đối diện có thể đã là sảnh rồi.
Y nói mình đang trộm gà, nhưng lời này có thể tin tưởng sao? Sáu trăm, là một kiểu đặt kiểu cũ, có lẽ, ông nên bỏ ván này?
Ông xếp hai lá bài vào nhau, chuẩn bị ném cho nhà cái, mà lúc này, Lâm Dược lại hơi động, có vẻ như y hơi khó chịu nên đổi tư thế.
Hoa Hồ tử ngừng lại, động tác đó, phản ứng đó, ông quá quen thuộc rồi, hai ngày vừa rồi, ông không biết đã thấy qua bao nhiêu lần!
Hiện tại là chim non!
Không, có lẽ vẫn là đang giả chim non?
Tay ông lại thu về, đặt lên trái táo, chậm rãi cười, Hoa Hồ tử ông đã đánh cược cả đời, lẽ nào còn không dám cược ván này sao?
“Theo ba trăm, lại thêm ba trăm!”