“Chủ tịch hội đồng quản trị? À, đúng… ừm, cho tôi, thứ gì vậy?” Lâm Dược sững người, rồi mới hiểu chủ tịch hội đồng quản trị là Caesar.
Nhân viên đó mở nắp lên, chỉ thấy trên cái khay màu bạc là một cái tô cỡ vừa đế trắng hoa xanh lam, ở trên là sợi mì dài được cuộn tròn, lại phủ thêm bí đao, thịt cừu, hoa bí, bên cạnh còn có một cái dĩa cũng là xanh trắng đang xen, đặt hai cục bò viên lớn bằng trái bóng bàn.
Nhân viên công tác co giật miệng một chút, mới tiếp tục nói: “Đây là chủ tịch năm phút trước đã dặn nhà bếp làm, ngài ấy nói đây là món cậu thích nhất.”
Lâm Dược nhận khay rồi gật đầu: “Không sai không sai, mì sợi phải ăn vào lúc này mới ngon nhất, nhưng tốt nhất là phải có thêm ớt và tỏi, tỏi thì thôi, nhưng ớt đâu?”
Khóe miệng nhân viên càng giật, nhưng hắn vẫn trung thực thực hiện chức trách của mình: “Chủ tịch nói ớt là vật tính kích thích, ăn nhiều không tốt, càng không thích hợp ăn vào lúc này.”
Lâm Dược đảo mắt trắng, thấp giọng lầm bầm: “Anh ta nghiên cứu cũng nhiều ghê, trước kia cũng không thấy anh ta dài dòng như vậy, khó trách người ta nói nhân viên và cấp trên khác nhau, đánh rắm cũng không vang, quả nhiên người ta một khi lên cấp trên rồi thì sẽ thay đổi.”
Giọng y tuy không lớn, nhưng nhân viên công tác lại ở ngay bên cạnh, sao không nghe được? Hắn miễn cưỡng khống chế miệng mình đừng giật dữ quá, cố gắng bình tĩnh cong lưng đi xuống.
Lâm Dược bưng khay, tìm chỗ ngồi, đồng thời quay lại nói với Vua sư tử: “Đúng rồi, vừa rồi anh muốn hỏi gì?”
Vua sư tử nhìn y một cái, chậm rãi lắc đầu: “Không có, tôi không muốn hỏi gì cả.”
“À, vậy mì sợi này anh có muốn nếm thử không? Đây là đặc sản quê hương tôi, thịt cừu này nóng, bí đao thì mát, phối với nhau là thích hợp nhất, còn có hoa bí, nhai đã lắm, ừm, nhưng không biết trình độ ở đây thế nào. Giờ tôi vẫn chưa đụng đũa, có muốn chia cho anh một nửa không?”
Nói ra thì Vua sư tử cũng có mấy phần hứng thú, nhưng nghĩ tới tô mì này là Caesar đặc biệt dặn làm cho Lâm Dược, liền cảm thấy nếu mình thật sự ăn, chỉ sợ sẽ có phiền phức. Vì thế hắn lắc đầu, đi tìm cho mình một miếng bánh.
Nếu hắn đã không muốn, Lâm Dược cũng không miễn cưỡng, gắp mì cùng hoa bí lên ăn, cảm giác vị cũng được. Tuy y nghĩ loại mì này thích hợp ăn ở sạp bên đường hơn, nhưng lúc này cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Y đang ăn, đột nhiên cảm thấy trước mặt có người ngồi, ngẩng đầu lên, không phải Vua sư tử, mà là Vịt con xấu xí.
Y sững người, Vịt con xấu xí mở miệng trước: “Sáng hôm nay, tôi còn không dám tin, nhưng hiện tại, tôi không thể không tin.”
Lâm Dược nuốt hết mì trong miệng: “Cái gì?”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy tình cảm đối với anh ấy là có thể có có thể không, nhưng hiện tại tôi biết mình đã sai rồi, không phải tình cảm đối với anh ấy có thể có có thể không, mà là, anh ấy vẫn không gặp được người có thể khiến anh ấy nghiêm túc. Chỉ là, anh chính là người đó sao?”
Lâm Dược gãi đầu, không nói gì, Vịt con xấu xí lại nói: “Trước kia, tôi vẫn cho rằng anh ấy sẽ lấy tôi, anh ấy có lẽ không yêu tôi, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ lấy tôi, vì tôi là người hiểu anh ấy nhất. Ít nhất, là người phụ nữ hiểu anh ấy nhất, mà tôi, cũng vẫn luôn đợi anh ấy lấy tôi.”
Nói tới đây, cô tự cười nhạo một cái: “Từ nhỏ, tôi đã cho rằng mình là đặc biệt, tôi xem thường bất cứ ai, luôn cho rằng mình là thông minh nhất, tôi học giỏi, xinh đẹp, làm gì cũng thành công. Khi mười bốn tuổi, tôi mê đắm poker Texas, học ba tháng, tôi có thể dùng tiền mình thắng được tự mua quần áo. Tôi vẫn luôn kiêu ngạo, tôi vẫn cho rằng bất luận là đàn ông hay phụ nữ đều không thể nào xứng phối với tôi.”
“Cho nên ban đầu, tôi không yêu anh ấy, tôi chỉ cho rằng cuối cùng có một người đàn ông có thể xứng với tôi, đúng, chỉ là như thế, tôi vẫn cho rằng là vậy. Cho tới vừa rồi, tôi mới biết, thì ra tôi sớm đã yêu anh ấy.”
Cô nói tới đây, cúi đầu, che mặt mình: “Thật đáng cười đúng không? Nếu tôi biết sớm, có lẽ, tôi sẽ càng cố gắng, có lẽ, tôi đã kết hôn với anh ấy rồi, có lẽ, chúng tôi đã có con rồi, nhưng tôi không có, cho nên, tôi đã mất anh ấy rồi đúng không?”
Từ khi Vịt con xấu xí đi tới chỗ này, ánh mắt mọi người trong nhà ăn đều hội về đó, trong phòng giám sát thì càng bùng nổ, adrenalin của mọi người đều tăng mạnh, hưng phấn tới mức muốn kêu gào. (Một loại hormone)
Đối đầu rồi! Đối đầu rồi! Đối đầu rồi!
Vịt con xấu xí và Lâm Dược đối đầu rồi! Tân hoan và cựu ái đối đầu rồi! Một người là bạn gái đã quấn quít năm năm, một người là người yêu nam kỳ tích như chớp giật vừa gặp đã yêu.
Sao hỏa đụng trái đất, máy bay đụng tòa nhà Empire State, Bush vàBin Laden mặt đối mặt đó mặt đối mặt!
Tất cả mọi người đều ảo tưởng sẽ xuất hiện tình tiết cũ rích nào đó, nhưng khiến bọn họ tiếc nuối là không có vỗ bàn, không có tát, thậm chí không cãi nhau, cả quá trình chỉ thấy miệng Vịt con xấu xí động, miệng Lâm Dược cũng động, nhưng phần nhiều là do ăn mì.
Trong cả quá trình Vịt con xấu xí nói, y ăn xong một tô mì còn thêm hai cục bò viên, đồng thời còn gọi nhân viên lại rót nước!
“Tôi rất nghi ngờ Vịt con xấu xí đang nói gì, tại sao cậu ta còn có thể ăn?”
Có người lầm bầm như thế, mà hiện tại, bọn họ cuối cùng cũng thấy được thứ có hơi máu chó, Vịt con xấu xí che mặt, là đang khóc đi, nhất định là đỏ mắt rồi.
“Các cậu nói xem, Vịt con xấu xí có phải đang cầu xin cậu Lâm không?”
Có người sờ cằm nói thế, bọn họ đã là lần thứ N thống hận trong nhà ăn không có mic.
Nhưng Vịt con xấu xí lúc này không phải đang cầu xin Lâm Dược, cô chỉ chậm rãi nói tình cảm của mình, chậm rãi nói nỗi ân hận của mình.
“Thật kỳ lạ, tôi lại đi nói với anh những thứ này, anh cứ xem như đây chỉ là một cô gái không được như ý lải nhải đi.” Nói xong, cô cầm khăn giấy lau mắt, sau đó đứng lên, đi tới bàn cơm, cầm một phần salad.
Khi cô bắt đầu nói tình cảm của mình, Lâm Dược không nói gì, đợi cô nói xong, Lâm Dược cũng không nói gì. Trong thời gian còn lại, y dựa lên sô pha, chống cằm, mắt nửa híp, giống như đang nghỉ ngơi.
Khi thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc, mọi người lũ lượt ra khỏi nhà ăn, Lâm Dược cũng đứng lên, y gần như là người cuối cùng ra khỏi nhà ăn, nhưng sau lưng y vẫn còn một người.
“Tôi đã nghĩ tại sao anh có thể khoa trương như thế, thì ra sau lưng là đại đế.” Ngựa hoang gần như dán vào lưng y nói.
Lâm Dược nhìn hắn một cái, ngáp dài, không nói gì đi thẳng, Ngựa hoang sững sờ, tức giận muốn phun máu.
Cuộc đấu buổi chiều, Lâm Dược quả thật thuận buồm xuôi gió, chip không ngừng tăng thêm, bài lớn không ngừng chạy vào tay y, cho dù thỉnh thoảng có bài nhỏ, cũng có thể cướp gà thành công, dùng cách nói của Ike là: “Có lẽ, tất cả những người có liên quan với đại đế, đều có thể hưởng vận may?”
Câu này tuy có hơi mơ hồ, nhưng Caesar quả thật ảnh hưởng tới cái bàn này cũng là sự thật.
Nghé con không sợ cọp, thật ra không phải không sợ, mà là nghé còn chưa biết sự lợi hại của cọp, còn không biết sự đáng sợ ở bên ngoài, mà khi con nghé đã trải qua, đụng phải đầu, chịu đủ thiệt, đương nhiên sẽ thay đổi.
Một chim non, đối với chuyện đối phương có phải là cao thủ hay không có thể không để ý, rất nhiều chim non đều cho rằng mình là thần bài tái thế, nhưng một khi đã trải nghiệm, người đã đến trình độ nhất định, sẽ biết sự đáng sợ của cao thủ.
Trên bàn này, cho dù là số may mắn, cũng không thể nói là chim non hoàn toàn, mỗi người đều biết sự lợi hại của cao thủ, mà những cao thủ đó, thì càng biết rõ sự đáng sợ của Caesar.
À, phải, bọn họ biết Caesar có vẻ vừa mới quen biết Lâm Dược__
Tuy không sao tin nổi lời này, nhưng cho dù là thật đi, cho dù Lâm Dược chưa từng được Caesar chỉ điểm gì, nhưng, y là người trong lòng của đại đế, hơn nữa xem khí thế, thì không phải là chỉ ở trong lòng bình thường.
À, đúng đúng, đây là bàn đấu, cho dù Caesar tự tới, chúng ta cũng phải nhanh chóng chém rớt y__ Nếu có thể, càng không cần để ý người yêu gì.
Những thứ này, tất cả mọi người đều có thể nghĩ tới, bọn họ cũng thật sự chuẩn bị làm vậy, nhưng khi họ đối diện với Lâm Dược luôn sẽ nghĩ, đây là người tình của đại đế.
Vua sư tử và Vịt con xấu xí còn được, mà bốn người khác thì không được, bọn họ không phải cố ý muốn nhường Lâm Dược, bọn họ cũng không thể làm thế, nhưng trong vô thức, khi cảm thấy ván bài này không nắm chắc, khi theo cược và bỏ bài đều có thể, bọn họ càng nghiêng về hướng bỏ bài hơn.
Cái này không phải chuyên nhắm vào Lâm Dược, một đống người, khi đối mặt với cao thủ, đều sẽ phản ứng như thế, mà Lâm Dược, thì lại vì Caesar mà được hưởng sự đãi ngộ cao thủ sớm hơn.
Thế là lại bốn tiếng trôi qua, số chip của Lâm Dược lần đầu tiên lên tới một triệu.
Lúc này, trên bàn của họ còn vẫn là bảy người, nhưng hai trong số đó là mới gia nhập, trong đại sảnh còn lại ba mươi hai người, cũng có nghĩa là, nếu đào thải thêm hai người, cuộc đấu hôm nay sẽ kết thúc.
Lúc này, số chip của Lâm Dược là một triệu ba trăm ngàn, Vịt con xấu xí là một triệu một trăm, Vua sư tử nhiều nhất, một triệu sáu trăm ngàn, số may mắn vẫn còn trên bàn, nhưng lúc này hắn chỉ còn mười ngàn đáng thương, ba người còn lại, nhiều nhất là tám mươi ngàn, ít nhất là bốn mươi ngàn.
Vịt con xấu xí là dealer, cánh dưới của cô cược mù, nhà cái phát bài riêng.
Sau khi phát bài riêng, giọng của Ike liền hưng phấn: “Ô, hai con A, chúng ta đã bao nhiêu ván không thấy được hai con A rồi? trên bàn bài bảy người, Vịt con xấu xí chỉ dựa vào hai con A cũng có thể quyết thắng.”
Một đôi không lớn, nhưng bảy người, cũng có thể nói là bài không nhỏ, Vịt con xấu xí đẩy ra một trăm, số trực tiếp bỏ bài, hắn chỉ cầm hai lá bài tạp, bài như thế hắn tuyệt đối sẽ không theo, đối với hành động của hắn, Ike nói thế này: “Rất thông minh, nhưng anh còn có thể bỏ bao nhiêu ván chứ? Trong hai người phải rời khỏi cuộc tiếp theo có số may mắn của chúng ta không?”
Lúc này cược mù đã là / rồi, nếu nói là mấy tiếng trước, tám mươi ngàn của Lâm Dược rất nguy hiểm, thì lúc này mười ngàn của số càng nguy hiểm.
Vua sư tử thêm cược tới một trăm năm mươi ngàn, người chỉ có chip bốn trăm ngàn cũng bỏ bài, Vịt con xấu xí thêm cược tới hai trăm, số có tám trăm ngàn nhìn bài của mình xong, cũng bỏ bài.
Sau đó, vào tới vòng lá Flop chỉ còn lại Vịt con xấu xí Vua sư tử Lâm Dược và số chỉ có bảy mươi hai ngàn.
Mà lúc này, tiền trong pot đã lên tới hơn tám trăm.
Nhà cái phát ba lá Flop: K rô, rô và K chuồn.
Khi ba lá bài này vừa xuất hiện, mắt số nhanh chóng chớp vài cái, ba lá này, đối với hắn gần như không có tác dụng gì.
Vịt con xấu xí đặt cược, cô đẩy ra bốn trăm, số bỏ bài, Vua sư tử suy nghĩ. Hắn có một đôi J, với bài hiện tại, cũng coi như không tồi, nhưng, vẫn không đủ tốt.
Nghĩ tới đây, Vua sư tử có chút buồn cười, khi nào mới có bài nhất định tốt chứ? Trừ khi là vua thùng phá sảnh.
Hắn cười rồi cũng đẩy ra bốn trăm, sau đó, lại thêm mười ngàn.
Lâm Dược theo cược, Vịt con xấu xí nhìn y một cái, lại nhìn Vua sư tử, ném ra mười ngàn, sau đó, lại thêm năm ngàn.
Vua sư tử theo cược, nhưng lần này, hắn không thêm cược, Lâm Dược cũng không thêm, nhà cái phát lá Turn thứ tư: K bích.
“Bài oan gia!”
Vào lúc này, Ike luôn hô lớn hô nhỏ, bài oan gia, Vua sư tử lúc này là cù lũ ba con K một đôi J, mà Vịt con xấu xí thì là cù lũ ba con K một đôi A. Cù lũ là bài rất lớn, khi bạn có cù lũ gần như không ai sẽ nghĩ tới bỏ bài, mà vận mệnh lại luôn tàn khốc như thế.
Vịt con xấu xí nhìn mặt bài, sau đó chậm rãi đẩy tất cả số chip của mình ra: Cược all!
“Vịt con xấu xí cược all rồi, hiện tại chúng ta phải chờ xem Vua sư tử, Vua sư tử sẽ theo chứ? Nếu là tôi nhất định sẽ theo, nhưng… a, Vua sư tử không hổ là Vua sư tử, anh ta bỏ bài rồi!”
Đúng, vào lúc này, Vua sư tử bỏ bài, tuy lúc này bài của hắn không tồi, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn vẫn bỏ bài, hắn không biết đối thủ của hắn có bài gì, nhưng kinh nghiệm lâu dài và trực giác cho hắn biết, ván bài này, vẫn đừng mạo hiểm là hơn.
Vua sư tử bỏ bài rồi, hiện tại chỉ còn lại Lâm Dược, nhìn từ mặt bài, bài của y không tốt lắm, bài riêng của y là một con rô và J chuồn, có hy vọng tạo sảnh, nhưng cũng chỉ là hy vọng, hơn nữa cho dù là sảnh, cũng không lớn hơn cù lũ.
Lâm Dược nhìn bài, sau đó cầm hai trăm, khi mọi người cho rằng y sắp theo cược, y lại chồng hai lá bài vào nhau.
“Anh ta muốn bỏ bài? Vào lúc này đó tuyệt đối là một chọn lựa thông minh!”
Lâm Dược cầm hai lá bài đó, nhưng không lập tức ném cho nhà cái, mà nhìn Vua sư tử, lại nhìn Vịt con xấu xí, sau đó, y cười cười, đây là một nụ cười rất tùy ý, mang theo cảm giác thờ ơ không sao cả, sau đó, y đặt hai lá bài cạnh nhau, sau đó, đẩy sang một bên.
Y muốn theo cược!
“Lẽ nào vì hôm nay anh ta vẫn luôn may mắn, cho nên anh ta cho rằng ván này vẫn có thể thuận buồm xuôi gió sao? A, thật ra lúc này anh ta đã thua rồi, bài lớn nhất của anh ta chỉ là sảnh, nhưng sảnh tuyệt đối không thể nào thắng cù lũ!”
Ike la khản giọng, điệu bộ cứ như muốn trực tiếp nhảy tới trước mặt Lâm Dược lắc y một trận.
Tất cả mọi người đều biết y muốn theo cược, nhà cái đã chuẩn bị sẵn, mà lúc này, đột nhiên lại vang lên một tiếng đinh, thi đấu kết thúc!
Có hai bàn đã đồng thời đào thải ra một tuyển thủ, sau đó, trận đấu hôm nay kết thúc. Vịt con xấu xí sững sờ, Lâm Dược thì cũng giống như vô cùng kinh ngạc, nhưng quy tắc chính là quy tắc, vì y không bỏ bài cũng không theo cược, cũng vì cuộc đấu hôm nay đã kết thúc, cho nên, lúc này số tiền tám trăm ngàn trong pot trước khi Vịt con xấu xí cược all sẽ được chia đều cho hai người.
“Vận may, thật sự là vận may quá lợi hại.”
Ike liên tục cảm thán trong tivi, mà Caesar nhìn thấy một màn này, thì lại híp mắt: “Quả nhiên là vẫn chưa đủ sao?”
Thấp giọng nói một câu, hắn đứng lên, đi ra ngoài, thế là lại lần nữa, Lâm Dược vừa ra khỏi đại sảnh, liền đụng phải Caesar: “Có thể cùng tôi tới một chỗ không?”