“Các bạn khán giả, hiện tại có bốn người vào vòng Flop, trước mắt người ít tiền nhất là Vua sư tử. Trong ván này, chúng ta có thấy được một vị cao thủ rời khỏi cuộc đấu nữa không?” Ike phát biểu cảm tưởng, không chút để ý có đắc tội với fans của Vua sư tử hay không, đương nhiên, Vua sư tử đã qua bốn mươi, lại có lá gan to, cũng không có bao nhiêu fans, ít nhất không có fans thiếu nữ điên cuồng.
“A, bài chung ra rồi, hiện tại chúng ta hãy xem bài chung là gì, chuồn, rô, chuồn, vận may của Vua sư tử không tồi, anh ta có cơ hội tạo thùng, thậm chí thùng phá sảnh, nhưng trước mắt phần thắng lớn nhất vẫn là Kẹo que, anh ta có hai con A!”
Lúc này, bài của Vua sư tử là K chuồn và Q chuồn, nhìn từ mặt bài, chỉ cần xuất hiện thêm một con J, hắn có thể tạo thành sảnh, nếu xuất hiện một con J chuồn, hắn sẽ có thùng phá sảnh.
Nhưng trong tay trân châu đen cánh dưới của hắn đã cầm hai con J, J rô và J bích, cũng có nghĩa là, khả năng tạo sảnh của hắn ít đi một nửa.
Tiếp đó là Ngựa hoang, phải nói bài của hắn là nhỏ nhất, hai con , nhưng nếu xét tỷ lệ, hắn có tỷ lệ lớn hơn trân châu đen một chút.
Tỷ lệ thắng của trân châu đen là .%, mà của hắn là .%. Xuất hiện tình trạng thế này, cũng là vì Vua sư tử cần J hơn cô, bất luận là một con J hay là hai con J.
Đây chính là poker Texas, bài của bạn có lẽ càng lớn, nhưng tỷ lệ thắng của bạn lại càng nhỏ.
Lâm Dược đặt cược, y trực tiếp đẩy ra hai trăm, Vua sư tử do dự một chút, theo. Trân châu đen cũng theo hai trăm, lại thêm một trăm. Người phụ nữ da đen này theo cách đánh ẩu đã ghi vào lòng người, lần này cô không tính là ẩu, bài của cô quả thật không tồi, chỉ là rất đáng tiếc, cô không biết trừ khi Lâm Dược hoặc Vua sư tử bỏ bài, nếu không cô gần như không có khả năng thắng.
Nếu tiếp theo xuất hiện một con J cơ, thì cô có thể tạo thành cù lũ, tuy Vua sư tử cũng có thể tạo sảnh, nhưng cù lũ lớn hơn sảnh.
Nhưng nếu là một con J chuồn, vậy Vua sư tử sẽ là thùng phá sảnh! Hơn nữa gần như là thùng phá sảnh lớn nhất, trên bàn bài này là thắng chắc!
Vì thế, hy vọng duy nhất của cô, chính là một con J cơ, hơn nữa chỉ có thể là một con J cơ.
Mà nếu không xuất hiện J, xuất hiện bài tạp khác, ngoài con , thì chính là hai con A của Lâm Dược thắng, mà nếu là con , thì Ngựa hoang thắng.
Cho nên ba lá Flop này, giống như là cố ý dàn cục cho trân châu đen. Ngay cả Ike cũng cảm thán: “Đáng tiếc quá, quá đáng tiếc, nếu tiếp theo xuất hiện một con J chuồn, trân châu đen của chúng ta có lẽ phải rời khỏi cuộc đấu rồi.”
Trân châu đen đã có ba con J, tạo thành cù lũ đương nhiên sẽ theo đến cùng. Nhưng hậu quả cuối cùng lại là người khác có bài lớn hơn.
Khi Ike đang cảm thán, Lâm Dược đã đẩy ra tới năm trăm, y có hai con A, đương nhiên phải không ngừng tăng số chip.
Tới phiên trân châu đen, cô lại thêm một trăm nữa.
Sau đó là Ngựa hoang, hắn nhìn bài của mình, rồi lại nhìn Lâm Dược: “Ván này thôi vậy, tôi đợi anh ở ván sau.”
Lâm Dược cười cười, không đáp lời, sau đó lần này, y cuối cùng không thêm cược.
Khi trong pot đã lên tới hai triệu, ba người vào vòng Turn.
Nhà cái phát lá Turn thứ tư: A chuồn!
“Kẹo que! Kẹo que! Anh ta đã có cù lũ ba con A!” Ike kích động kêu lên, nếu chỉ có ba con A thì không thể nói rất lớn, một bài sảnh nhỏ nhất cũng có thể đánh bại, nhưng trên bàn còn có hai con , đây chính là cù lũ. Hơn nữa, người ta luôn có cảm giác đặc biệt với A, mà sau lá bài này, tỷ lệ thắng của Lâm Dược đạt tới chín mươi bảy phần trăm!
Quan trọng hơn là, đây là một con chuồn!
Hiện tại, Vua sư tử đã có thùng! Trong poker Texas, thùng là bài không tồi, bình thường lấy được bài thế này tuyển thủ sẽ theo cược, nhưng, Lâm Dược đang có cù lũ đè hắn.
Quả nhiên, Vua sư tử theo cược, hắn đặt ba trăm, lại thêm một trăm, trước mắt hắn còn lại một triệu năm trăm, là số chip ít nhất trong ba người đã vào vòng Flop.
Trân châu đen do dự một chút, cuối cùng bỏ bài, hành động này được Ike tán thưởng là hành động thông minh nhất, vì xét từ tỷ lệ, cô đã không có hy vọng thắng nữa.
Tới phiên Lâm Dược, y thêm một trăm, sau đó, đẩy tất cả số chip ra.
“Cược all!” Ike kêu lớn, “Chúng ta cuối cùng lại nhìn thấy cược all, Kẹo que quá cấp bách rồi, anh ta muốn loại bỏ Vua sư tử, nhưng cách đặt cược này có lẽ sẽ khiến Vua sư tử thoái lui, đương nhiên cũng có thể không. Hiện tại Vua sư tử chọn lựa thế nào đây?”
Vua sư tử rất khó chọn lựa, Lâm Dược cầm được bài lớn, đây là có thể khẳng định, nhưng, cầm được bài thế nào chứ?
Trong số bài lúc này, y có thể tạo tạo cù lũ ba con , cũng có thể là cù lũ ba con A, nhưng đều chỉ là khả năng, mà hắn, hiện tại đã có thùng, hơn nữa, còn có khả năng tạo thùng phá sảnh.”
Hắn nhìn Lâm Dược, Lâm Dược ngồi đó cười cười: “Tôi đã lấy được bài lớn, Vua sư tử, bài rất lớn rất lớn, anh nên bỏ bài thôi.”
“Vậy sao?” Vua sư tử hút thuốc, hắn rất ít khi hút thuốc, nhưng hút thuốc không phải là tiêu chí của hắn, trước kia hắn là một cây thuốc, sau đó vì nhân tố sức khỏe mà bị bức cai, chẳng qua lúc cần, hắn vẫn hút vài điếu, “Cậu có cù lũ ba con A?”
“Nếu tôi nói phải, anh tin sao?”
Vua sư tử cười: “Tôi càng muốn tin cậu là thùng, hoặc, tứ quý ?”
Lâm Dược nhướng mắt: “Có lẽ có thể là cái sau, cho nên tôi nói không cần anh theo.”
“Cậu không phải tứ quý !” Vua sư tử khẳng định, hắn hít một hơi thuốc: “Tôi đã ở trên bàn này hai mươi năm rồi, tôi có thể khẳng định cậu không có tứ quý , có lẽ là thùng, có lẽ là cù lũ, nhưng không thể là tứ quý ! Cậu cược hết, số chip của cậu không hơn tôi quá nhiều, nếu ván này cậu thua, thì người phải ra khỏi cuộc đấu tiếp theo rất có thể là cậu.”
Số chip của Lâm Dược nhiều hơn Vua sư tử một chút, nhưng cũng không tới hai trăm, nếu thua ván này, thì cũng không khác gì phải rời cuộc đấu.
“Có thể nếu tôi thắng rồi, thì, anh nhất định phải rời cuộc đấu.”
“Cậu muốn loại bỏ tôi?” Vua sư tử cười ha ha, “Cậu đã loại bỏ Hoa Hồ tử, lại muốn loại bỏ tôi?”
“Không, tôi muốn ra khỏi cuộc đấu, vậy anh có chịu cho tôi cơ hội này không?”
Vua sư tử nhìn y chằm chằm một lúc, khi nhà cái thúc giục, hắn dụi tắt thuốc: “Được, tôi cho cậu cơ hội này!”
Hắn nói rồi cũng đẩy số chip trước mặt ra!
Điểm đặt cược sôi sục, tuy phần thắng của Lâm Dược đã chiếm chín mươi tám phần trăm, nhưng vẫn có người tin Vua sư tử có thể lấy được con J chuồn duy nhất đó.
Tên người, bóng cây, Vua sư tử cũng đã từng sáng tạo không ít kỳ tích trên bàn này, fans của hắn trông mong hắn còn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích, nhưng phần lớn vẫn tin hắn sẽ là người tiếp theo rời khỏi cuộc đấu.
Con J chuồn duy nhất, một phần bốn mươi lăm khả năng.
“Kẹo que! Kẹo que! Sau khi cách hai năm, chúng ta lại sắp thấy Kẹo que đào thải một cao thủ, lần này là…”
Giọng của Ike ngừng lại, J chuồn!
Lá River thứ năm là J chuồn!
“Trời ạ, anh ta có được rồi…”
Ike nói như rên rỉ, những khách chơi cược cho Vua sư tử lúc chót lập tức vui điên cuồng.
“J chuồn, cậu cảm thấy lá bài này hữu dụng với cậu chứ?”
Lâm Dược nhìn mặt bài: “Có lẽ hữu dụng, có lẽ anh có thể tạo thùng phá sảnh, tôi hy vọng anh là thùng phá sảnh, vì nếu không phải, rất có thể chính là tôi thắng.”
Y nói, rồi lật bài riêng của mình lên.
“Quả thật là cù lũ ba con A, cậu không nói dối, nhưng, tôi quả thật cũng là thùng phá sảnh.” Vua sư tử cũng lật bài mình lên, “Vận may của tôi không tồi, lấy được con River cần nhất.”
“Ừm, thật vậy, tôi thua rồi, người thua nên đi xuống.”
Y nói rồi đứng lên, Vua sư tử ngạc nhiên: “Cậu vẫn còn chip.”
Tuy không tới hai trăm, nhưng ít nhất, còn có thể giúp y ngồi lại.
“Vậy sao?” Lâm Dược lại ngồi xuống, “Tôi còn cho là thua sạch rồi chứ, vậy, nhà cái làm phiền anh nhanh lên, tôi đang gấp.”
Mọi người trong phòng giám sát xém nghẹn chết, cậu ta gấp! Lúc này cậu ta lại nói cậu ta gấp!
Đây là mê hoặc, cậu ta nhất định cố ý nói thế, chính là muốn khiến người cùng bàn có lỗi giác rằng cậu ta đang gấp rút, đúng, nhất định là thế! Kẹo que tuy nói chuyện chẹn họng, nhưng thực lực vẫn có.
Mọi người trong phòng giám sát tìm lý do cho y, ngay cả người cùng bàn cũng cho là vậy. Nhưng sự việc phát triển lại hoàn toàn ngược lại.
Tất cả vận may của Lâm Dược có vẻ đã dùng hết trong ván vừa rồi, ván tiếp theo bài riêng của y chỉ còn một con chuồn và một con bích, nhưng chính là bài tạp như thế, y vẫn cược all, mà kết quả, chính là ván tiếp theo y bị loại khỏi cuộc đấu.
Khi y đứng lên, mọi người trong phòng giám sát có một cảm giác ngẩn ngơ, ngay cả người cùng bàn cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Đúng, ván này y thua rất thảm, đúng, không tới hai trăm ở lại trên bàn này quả thật không nổi, nhưng, nhưng, nhưng cũng quá nhanh rồi.
Ngựa hoang có vẻ như không thể tiếp nhận nhất, khi Lâm Dược sắp rời khỏi bàn, hắn đột nhiên mở miệng: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Dược vô cùng xin lỗi quay người, “Xin lỗi, tôi vốn nói sẽ đợi cậu, nhưng hiện tại không được rồi, cậu cứ từ từ trước, tôi còn một cuộc hẹn.”
Nói xong, y phất tay, quay người đi, người trên bàn kinh ngạc nhìn y, Ngựa hoang thì hận không thể nuốt y vào bụng.
Ánh mắt Vua sư tử qua lại giữa hai người một lát, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, mấy quan hệ này quá phức tạp, hắn cứ xem như không biết là hơn.
Lâm Dược nói có hẹn thật sự là có, sáng nay trên tấm cạc của cô gái đó còn có một hàng chữ, là Trương Trí Công viết, nói là sẽ đợi y ở đầu đường JA.
Lâm Dược không muốn tới, y cũng không muốn lại thế nào với Trương Trí Công, nhưng nếu y đã cho điểm trên tấm cạc đó, thì cũng phải ứng phó một chút.
Y đi rất nhanh, khi Caesar từ thang máy đi xuống, y đã đi mất rồi.
“Cậu hai.” Vừa ra khỏi JA, chưa đi được hai bước, đã thấy Trương Trí Công.
“Tôi cho rằng phải đợi tới tối, chẳng qua hiện tại vừa đúng lúc.” Trương Trí Công nhìn đồng hồ, “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Dược ngẩn người, Trương Trí Công nói: “Đi theo tôi, sẽ có kinh ngạc.”
Lâm Dược ngẫm nghĩ, cũng lên xe, qua một lúc, y mở miệng: “Cậu hai, con đường này, hình như tới sân bay.”
“Chính là sân bay.”
“Cái này, cậu hai, tôi không có cầm giấy tờ.”
Giọng nói có vẻ tiếc nuối, Trương Trí Công nhìn y một cái: “Không cần giấy tờ.”
Lần này tới phiên Lâm Dược nhìn hắn. Nếu nói Trương Trí Công có thể không cần giấy tờ mang y ra khỏi nước y còn tin, nhưng còn có thể không cần giấy tờ mang y khỏi Mỹ sao? Hay là, bọn họ không ra khỏi Mỹ? Nhưng, nếu đáp máy bay, thì cũng cần phải có giấy tờ.
Lâm Dược và Trương Trí Công đi tới sân bay. Caesar sau khi nhận được tin tức thì sắc mặt vô hạn tiếp cận trời đêm.
Hắn từng nghĩ qua Lâm Dược muốn tránh né, thái độ của Lâm Dược vẫn luôn mơ hồ, nhưng hiện tại Lâm Dược lại chơi trò chạy trốn với hắn? Còn muốn chạy cùng Trương Trí Công?
“Phong tỏa sân bay, trong một tiếng, chỉ cho phép vào, không cho phép ra.” Hắn vừa nói, vừa đi ra ngoài, “Giám sát Sharon, giám sát tất cả đường đi của Hồng Môn, thông báo cục cảnh sát, giám sát phố người Hoa.”
Carlos đi theo sau hắn ghi lại, tuy cảm thấy làm vậy sẽ dẫn tới nhiều phiền phức, sân bay còn dễ nói, mượn cớ thời tiết không tốt trong thời gian ngắn luôn được, nhưng giám sát phố người Hoa, hiện tại thế lực của người Hoa càng lúc càng lớn…
Tuy có lo lắng, nhưng hắn không dám nói gì, thực ra là vì, hiện tại khí áp của Caesar quá mức khủng bố.
Khi Caesar đi ra ngoài, càng lúc càng có nhiều vệ sĩ hiện thân, bốn người một xe bắt đầu đi, dẫn tới các phóng viên không ngừng chụp ảnh.
“Đây là chuyện gì? JA xảy ra vấn đề sao?”
“Có phải nhân vật lớn nào sắp tới không? Quán quân còn cần mấy tiếng nữa mới ra đời mà.”
…
Mọi người thì thầm bàn tán, vài người lớn gan muốn thử theo dõi, lập tức bị cản lại.
“Chúng tôi có quyền phỏng vấn!”
“Chúng tôi có quyền được biết!”
Bọn họ kháng nghị, nhưng căn bản không ai để ý tới họ.
Xe hơi chạy trên đường, Caesar nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, nhưng khóe môi mím chặt cùng sắc mặt âm trầm lại giống như đang chuẩn bị quyết đấu.
Thật ra đều không phải, hắn tự nhiên không phải nghỉ ngơi, nhưng cũng không nghĩ tới đấu với ai, kiểu như Trương Trí Công hắn không đặt vào mắt, hắn đang nghĩ tới Lâm Dược.
Ban đầu, hắn đối với Lâm Dược thậm chí là căm hận. Cái kẻ lải nhải, rút gân như thế, không chịu nghe lời như thế như thế!
Nhưng sau đó thì sao? Từ lúc nào đã bắt đầu thay đổi?
Đại khái, cũng chính là khi Lâm Dược bắt đầu nhắc tới mẹ mình, sự thương cảm, hoài niệm, tự trách đó. Thế là lại cảm thấy người này tuy đáng bực, nhưng cũng không phải đáng hận.
Không phải đáng thương, hắn chưa từng thương hại ai.
Thân thế đáng thương? Hắn cũng chưa tới mười tuổi đã mất mẹ, hơn nữa vẫn luôn bị nuôi như con riêng.
Hoàn cảnh đáng thương? Đó là do tự y không muốn thay đổi!
Hắn một tay sáng lập JA, cho nên, hắn chưa từng đồng tình với những người sống khốn khổ, với hắn, đó đều là do đương sự không đủ cố gắng.
Rốt cuộc là từ lúc nào cảm thấy tên đó cũng không tồi chứ? Đại khái là, khi Trương Trí Công bẻ gãy ngón tay y, y còn có thể cười đưa tay với cậu hai đó.
Nhưng cho dù lúc đó cũng chỉ cảm thấy tên này thú vị, là một nhân vật. Tiếp theo, chính là bọn họ cùng bị nhốt trong phòng tối.
Một tháng đó, thế giới của Lâm Dược chỉ có hắn, mà thế giới của hắn, kỳ thật cũng chỉ có Lâm Dược.
Nhưng lúc đó, hắn không cho rằng mình thích Lâm Dược, cho tới khi Trương Trí Công ấn Lâm Dược lên tường, cho tới khi miệng Trương Trí Công càng lúc càng gần…