Chắc là mình nằm mơ còn chưa tỉnh đâu nhỉ?
Giấc mơ này cũng vớ vẩn quá đi.
Cho dù y muốn giấu chuyện mình là nam nhi trước mặt Tạ Tụ thì cũng không tới mức trực tiếp đẻ ra một nốt chu sa ám song ra để chứng minh được.
Khúc Cửu Nhất rất bình tĩnh bỏ gương xuống, nghiêm mặt nói, "Ta cần được về ngủ thêm chút nữa"
Chắc chắn là bản thân quá mệt rồi.
"Khúc Cửu Nhất" Tạ Tụ duỗi tay muốn giữ chặt Khúc Cửu Nhất nhưng tốc độ của Khúc Cửu Nhất còn nhanh hơn cả hắn, nháy mắt đã biến mất tăm mất tích.
"Tiểu...!Tiểu công tử..." Quản gia nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không hiểu được gì, "Cho dù ngài không muốn thành thân sinh con, cũng không thể tùy tiện nhận nuôi một hài tử được"
Nếu muốn hài tử, Tạ gia có một đống chi khác, tùy tiện chọn một đứa là được, sao cần đi nuôi con nhà người khác đâu?
"Quản gia, ông cũng đừng lo" Tạ Tụ xua tay, trong lòng có hơi phiền muộn, "Đúng rồi, mấy ngày này, đặc biệt là ở dược phòng ta, Khúc Cửu Nhất có rời khỏi dược trang của chúng ta, có lén gặp ai không?"
Khúc Cửu Nhất bây giờ mọc ra nốt chu sa, chứng minh y mang thai rồi.
Nhưng đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai?
Tạ Tụ không biết vì sao, trong lòng lại có chút bực bội không hiểu được.
Nếu Khúc Cửu Nhất thực sự có người mình thích, vì sao không nói một chữ nào với hắn cả? Chẳng lẽ, bản thân vẫn chưa có được niềm tin của Khúc Cửu Nhất sao?
"Điều này, hình như chưa từng thấy" Quản gia chần chừ một lúc, nói.
"Nếu y muốn tránh người, sao các ngươi có thể phát hiện ra được?" Tạ Tụ thở dài một tiếng, lại cảm thấy bản thân hỏi chuyện này đúng là thừa quá mức, "Chỉ là y phòng bị ta như vậy, thực sự làm ta thấy tổn thương"
Nét mặt của quản gia quả là quỷ dị.
Đầu óc ông ta đang xoay mòng.
Liên tưởng tới một loạt hành động sau khi Tạ Tụ đưa Khúc Cửu Nhất về, còn cả những lời nói kỳ quái, trong lòng quản gia lạch cạch một tiếng.
Không thể nào không thể nào.
Tiểu công tử nhà họ chưa từng để ý tới ai như vậy mà? Nhưng bây giờ, hắn chẳng những bằng lòng làm phụ thân cho hài tử của Khúc Cửu Nhất, lại còn tận tâm chăm sóc Khúc Cửu Nhất, Khúc Cửu Nhất lại lạnh lùng như vậy...!Chẳng lẽ, người tiểu công tử thích là Khúc Cửu Nhất?
Nhưng ngẫm lại cũng không đúng mà.
Công tử nhà mình là dạng người gì, quản gia ông hiểu rõ hơn ai hết.
Cho dù cả đời này giấu tình yêu ở trong lòng, công tử nhà mình cũng không thể thích một nam nhân đã có thê tử, mà còn là nam nhân đã có hài tử.
Chẳng lẽ...!Tiểu công tử thích thê tử của Khúc Cửu Nhất?
Điều này...!Điều này...
Giống như suy đoán này cũng chẳng tốt hơn là bao.
"Được rồi, quản gia, đợi lát nữa làm lại cơm sáng đi, ta nghĩ, chờ lát nữa y sẽ ra ăn cơm, còn nữa, sau này, đồ ăn đưa cho Cửu Nhất sẽ phải nhiều một chút, những thứ người mang thai không nên ăn thì đừng cho y ăn"
Nói tới đây, Tạ Tụ vẫn thấy không yên tâm, "Thôi, đã tới mức này rồi, cũng chỉ có thể cố gắng chăm sóc.
Vẫn nên để ta viết một danh sách, ông cứ dựa theo thứ viết trên đó để chuẩn bị"
Quản gia choáng váng.
Thai phụ?
Khúc Cửu Nhất Khúc công tử là nữ tử, nữ giả nam trang?
Vậy hài tử trong bụng nàng...
Lão gia, phu nhân.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, ta vậy mà còn có ngày được thấy tiểu công tử có hài tử!
...
Khúc Cửu Nhất ngủ một giấc, khi thức mặt trời đã lên cao.
Tuy rằng nội tâm y bày tỏ, đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng nếu cơn ác mộng này thành thật, cũng chẳng phải thứ người bình thường có thể chịu được? Đặc biệt là Khúc Cửu Nhất, y vẫn luôn kiên định cho rằng bản thân là một nam tử chân chính nhưng bây giờ sao trên đầu y lại có một nốt chu sa mà ám song mới có?
Không không không, nói không chừng kia thật sự chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đầu của ta ơi sao có thể tự nghĩ ra thứ như vậy được?
Khúc Cửu Nhất chuẩn bị tâm lý kỹ càng, sau đó mở mắt.
Oành.
Gương trước mặt đã nát thành phấn.
Ác mộng đã thành thật!
Nếu đổi lại là người thường, giờ phút này thấy được ấn ký của "ám song" giữa hai chân mày, nói không chừng sẽ nghi ngờ thân phận của chính mình.
Nhưng càng là vậy, Khúc Cửu Nhất ngược lại càng thêm chắc chắn rằng ông trời đang chơi y.
Đừng nói y không phải ám song, cho dù y là ám song, y cũng chưa từng lăn giường với ai, sao mang thai được?
Nốt chu sa này xuất hiện quả thực quá khéo.
Cẩn thận ngẫm lại, ngoài viên đan dược quá hạn không biết có tác dụng gì kia, Khúc Cửu Nhất không nghĩ ra khả năng nào khác.
Nhưng có phải đùa hơi quá rồi không?
Thuốc rởm gì đây, không tổn hại tới sức khỏe thì thôi còn mọc ra một cái ấn?
Nháy mắt, Khúc Cửu Nhất cảm nhận được ác ý nồng đậm của ông trời.
"Khúc...!Khúc công tử, ngài đói rồi phải không? Chúng ta tới đưa đồ ăn cho ngài" Sau khi biết Khúc Cửu Nhất có thể là nữ giả nam trang, suy nghĩ của quản gia lập tức thay đổi.
Ông vội vàng gọi mấy thị nữ có tư sắc thường thường trong dược trang tới, huấn luyện khẩn cấp một hồi xong sau đó nâng tiền lương của các nàng lên, dặn các nàng phải hầu hạ Khúc Cửu Nhất cho tốt.
Đương nhiên ba bữa cơm trong ngày của Khúc Cửu Nhất vẫn do hai người Tạ Tụ và quản gia chuẩn bị.
"Tiến vào" Khúc Cửu Nhất sờ sờ bụng mình, y đúng là có hơi đói, sáng nay y mới chỉ ăn một khối bánh hoa quế.
Người tập võ vốn ăn rất nhiều, hơn nữa, bây giờ cơ thể của Khúc Cửu Nhất còn đang phát triển nữa, ăn cũng nhiều hơn.
Bọn thị nữ hết người này tới người kia cầm một hộp đồ ăn đi vào, một mâm toàn thức ăn.
Khúc Cửu Nhất nhìn nhìn, chẳng muốn ăn nữa.
Gà vịt thịt cá cái gì cũng có.
Nhưng mấy đồ ăn này sao còn bỏ thêm mấy thứ đồ kỳ quái vào nữa?
Hơn nữa, không phải đồ luộc thì là đồ hầm, cảm giác không bỏ quá nhiều gia vị vào.
"Khúc công tử, đây là dược thiện chúng tôi nghiên cứu đặc biệt làm ra, tỉ lệ dược liệu trước và sau, còn có khống chế lửa đều là tiểu công tử chúng tôi quan sát toàn bộ" Quản gia trưng ra một khuôn mặt hiền từ, lại nói lời khiến người khác tức giận, đặc biệt là ánh mắt ông ta, còn đang không ngừng nhìn vào bụng của Khúc Cửu Nhất khiến y càng thêm hụt hẫng.
"Ta không mang thai" Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân hoàn toàn không muốn ăn gì nữa.
"Vâng vâng vâng, ngài đương nhiên không mang thai nhưng vẫn nên ăn chút gì đó, ngài nói có phải không?" Quản gia phục vụ Tạ gia nhiều năm, biết tính tình của thai phụ thất thường.
Nữ hiệp giang hồ như Khúc Cửu Nhất chưa thành thân đã mang thai, nghe sao cũng chẳng phải chuyện dễ nghe gì.
Chờ bụng lớn hơn rồi ắt sẽ rõ.
Lời này sao nghe cứ chẳng khác mấy với lời của các đệ tử Toái Ngọc Cung khi dỗ mình ấy nhỉ?
Sao nào, y nhìn giống tiểu hài tử ba tuổi, dễ bị kỹ xảo thấp kém này của họ lừa gạt sao?
"Tạ Tụ đâu? Ông gọi hắn tới đây cho ta! Ta có mang thai không hắn không biết sao?" Khúc Cửu Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.
Cũng chỉ là mọc thêm một nốt chu sa thôi, nhìn cũng chẳng thuận mắt, mình khoét nó ra là được.
Tạ Tụ này nói sao cũng là đệ nhất thần y, thấy nốt chu sa của mình là sợ tới mức rớt cả đũa, cũng chẳng bắt mạch cho mình, xem mình có mang thai thật hay không?
Quả là người Tạ gia!
Nghe xem, bây giờ vị nữ hiệp này cũng tới Tạ gia bọn họ gây rắc rối rồi.
Nhưng không sao, Tạ gia bọn họ cân được.
Rắc rối như vậy càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt nha.
"Ngài ăn trước, lão hủ sẽ đi gọi" Đôi mắt quản gia cười híp tịt vào, giờ phút này nhìn Khúc Cửu Nhất sao cũng thấy thuận mắt.
Nữ tử giang hồ, địa vị không cao?
Không sao, tiểu công tử nhà họ thích là được.
Chưa thành thân đã có thai, thanh danh không tốt?
Không sao, tin đồn về Tạ gia nhà họ không ai dám bàn luận.
Còn về tính cách không tốt.
Ai nha, chỉ cần tiểu công tử nhà họ thích, cho dù tích cách nổ đôm đốp như pháo, họ vẫn vui!
Khúc Cửu Nhất liếc mắt đã biết quản gia này nghĩ gì trong lòng.
Mẹ nó, vì ánh mắt quản gia nhìn y bây giờ hệt như ánh mắt mấy nữ đệ tử Toái Ngọc Cung nhìn mình.
Những người này sao lại thế này?
Khúc Cửu Nhất lại lâm vào trầm tư, dẫu là người bên y hay bên cạnh Tạ Tụ, không quan tâm bọn họ ăn uống có tốt hay không, có bị thương hay không, võ công luyện như nào mà lại ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào bụng y.
Chẳng lẽ y xuyên qua không phải thế giới võ hiệp mà là sinh tử văn gì đó?
Nhưng không đúng mà, các tình tiết võ hiệp đều chính xác.
Khúc Cửu Nhất lắc đầu, lắc cả suy nghĩ này ra ngoài.
"Các ngươi cũng lui xuống đi, chờ Tạ Tụ tới thì mở cửa, ngoài ra không mở cho bất cứ ai vào nữa" Khúc Cửu Nhất nhìn thị nữ bên người nói.
Bọn thị nữ liếc nhìn nhau, đành phải gật đầu.
Trong phòng chỉ còn lại một mình mình, sắc mặt Khúc Cửu Nhất liền sầm xuống.
Đáng giận đáng giận đáng giận!
Ông trời nhất định đang chơi y a a a a a a a a a!
Khúc Cửu Nhất nhìn đồ ăn trên bàn, bụng vang lên hai tiếng.
Thôi, sao cũng không thể để cái bụng mình trống tuếch được.
Mấy thứ này không ăn cũng quá đáng tiếc, ăn no mới có sức nói rõ với Tạ Tụ.
Không biết có phải vì buổi sáng đói lâu, Khúc Cửu Nhất còn tức giận tiêu hao quá nhiều thể lực mà cả một mâm này y ăn cũng không ít.
Đếm sơ sơ ra trên bàn cũng có ít nhất là mười tám món.
Nhưng Khúc Cửu Nhất chỉ dựa vào mình y mà ăn hết một nửa.
Tạ Tụ đẩy cửa đi vào, thấy chỗ cơm còn thừa trên bàn, trong lòng thầm than.
Người mang thai quả là ăn uống rất khá.
"Huynh tới rồi? Nhanh lên, ta cảm thấy nốt ấn trên mặt ta là vì trước đó ta ăn nhầm viên dược, ta không mang thai, ta cũng chưa thích ai, chưa từng làm chuyện ấy, sao ta có thể mang thai được? Huynh bắt mạch cho ta thì biết"
Khúc Cửu Nhất trực tiếp duỗi tay ra, mong Tạ Tụ bắt mạch.
Tạ Tụ lắc đầu, ý bảo Khúc Cửu Nhất thu tay về.
"Thời gian còn sớm, muốn xác định mạch tượng hoàn toàn, ít nhất phải đợi hai tháng nữa" Tạ Tụ nghiêm túc trả lời, "Ngoài ra, đều là việc tư của ngươi.
Chỉ là bây giờ, vì suy nghĩ cho thai nhi, ta vẫn mong ngươi chú ý đôi chút"
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhịn gì cả, ta không mang thai.
Nếu huynh tin ta chắc chắn mang thai thì hài tử chính là của huynh!"
"Ta đã nói rồi, hài tử có thể là của ta"
"Mẹ nó!" Khúc Cửu Nhất hoàn toàn bùng nổ rồi, "Cái đồ lang băm nhà huynh, đang yên đang lành không nghiên cứu y thuật mà ngày nào cũng nghĩ xem nhận đổ vỏ như nào, vui mừng làm cha như nào? Huynh có phải thành tinh rồi không?"
Tạ Tụ ngơ ra.
Khúc Cửu Nhất sao lại tức giận như vậy?
"Nói lại lần nữa, ta không mang thai! Nốt ấn này là do viên đan dược kia gây ra, bây giờ tốt nhất huynh nên nhanh chóng cho ta đi ngâm thuốc tắm, không thì ta hủy cả cái nhà này của huynh!"
"Ngươi bình tĩnh lại chút đã..." Tạ Tụ chỉ có thể cẩn thận trấn an Khúc Cửu Nhất, "Ta cảm thấy, bây giờ cảm xúc của ngươi không ổn lắm, chúng ta có thể bình tĩnh đã rồi chậm rãi thương lượng"
"Thương lượng con khỉ mốc" Khúc Cửu Nhất xem như hiểu rồi, tâm tư của Tạ Tụ vốn chẳng ở việc thuốc tắm này, "Bây giờ lập tức đi chuẩn bị thuốc tắm cho ta"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhịn gì cả" Sắc mặt Khúc Cửu Nhất âm trầm, "Ngày nào ta cũng ở bên huynh còn gì? Ta nào có thời gian đi tìm ai nói chuyện yến oanh này nọ!" Khúc Cửu Nhất tức muốn xù cả tóc, "Nếu nói ta thực sự có thì chắc chắn cũng là của huynh!"
Lạ rồi, sao Khúc Cửu Nhất cứ nói hài tử này là của mình?
Tạ Tụ ngẩn ra, nghĩ tới một khả năng kỳ lạ.
"Chẳng lẽ, ngươi lén làm gì ta?"
Không thể trách Tạ Tụ nghĩ nhiều.
Dù sao Toái Ngọc Cung sớm đã có tiền lệ, các nàng không gì không làm được.
Mỗi ngày, Tạ Tụ đều ở cạnh Khúc Cửu Nhất không sai nhưng cũng có mấy hôm không ở cùng nhau.
Bây giờ, hắn chẳng bố trí phòng vệ gì với Khúc Cửu Nhất, nếu ngày nào Khúc Cửu Nhất nhân cơ hội làm gì với hắn, Tạ Tụ không phát hiện cũng là điều bình thường.
"Này này này, huynh nghĩ đi đâu vậy?" Càng nói càng quá đáng.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy mệt tâm lắm rồi.
Quả thực không thể ăn nhập được với nhau.
Xem ra chỉ có thể ra tuyệt chiêu.
Thế gian tốt đẹp như này, ta lại táo bạo như thế.
Không ổn, không ổn.
"Huynh nói, ta lén làm gì huynh nào?" Khúc Cửu Nhất cười dữ tợn, bước về trước một bước kéo gần khoảng cách với Tạ Tụ.
Tạ Tụ chỉ có thể bị động lui về sai.
"Ờ...!Có thể đúng là ta lo xa rồi" Tạ Tụ cẩn thận trả lời.
Đều nói tính tình của thai phụ khác lạ, hắn xem như thấu hiểu triệt để rồi.
Lúc Khúc Cửu Nhất tức giận hóa ra lại là dáng vẻ như vậy?
Tạ Tụ thấy có hơi hoảng hốt.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại nảy ra suy nghĩ như vậy? Hơn nữa, sau khi có ý nghĩ như vậy, càng đáng sợ hơn là trong phút chốc, hắn vậy mà còn hy vọng thứ suy đoán không đáng tin này của mình là thật?
"Không, ta biết, cảnh tượng hai ta gặp nhau lần đầu đúng là có hơi không tốt lắm.
Tuy rằng sau này huynh lại tìm hiểu ta lại lần nữa nhưng ấn tượng đầu tiên của một người khá khó thay đổi" Khúc Cửu Nhất chậm rãi nói, "Sâu trong nội tâm huynh, thực ra vẫn cảm thấy, ta có thể trở mặt bất cứ lúc nào, bắt huynh bất cứ lúc nào, hệt như lúc mới gặp mặt vậy.
Cho nên, trong lòng huynh, trước sau vẫn có ít phiến diện với ta đúng không?"
Lời này nói tiếp thì không dễ nghe lắm.
Nhưng Tạ Tụ có lòng phòng bị với Khúc Cửu Nhất, Khúc Cửu Nhất sao lại không có được?
Trước khi coi Tạ Tụ là bằng hữu thật, trong lòng Khúc Cửu Nhất, hắn cũng chỉ là "Tạ vạn" mà chẳng phải một người sống sờ sờ.
Giữa người với người, muốn làm tới mức gỡ bỏ mọi phòng bị quả thực là một chuyện khó khăn.
Tục ngữ có câu, vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ cốt, biết người biết mặt chẳng biết tâm.
Nếu lòng người có thể rộng mở với người khác chẳng giữ lại chút gì, trên thế gian này sao sẽ có nhiều ân oán như vậy?
Huống chi, với những gì Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất chứng kiến trong lúc trưởng thành, cho thấy rằng bọn họ không thể là đứa ngốc ngây thơ không biết sự đời được.
"Xin lỗi, ta..." Tạ Tụ bị Khúc Cửu Nhất nói trúng tim đen, trong lòng hổ thẹn không thôi, những tâm tư nhỏ không thể nói ra bị chọc thủng ngay trước mặt người ta, với giáo dưỡng của Tạ Tụ, đại khái là hiện trường chết giãy rồi.
"Không sao, ta cũng chẳng để ý mấy chuyện đó" Khúc Cửu Nhất cười, trực tiếp vươn tay, khóa Tạ Tụ vào bên trong tay mình.
Ép tường bản thế giới võ hiệp!
Tạ Tụ không chỗ trốn rồi.
Thật là xinh đẹp.
Dựa vào càng gần, Khúc Cửu Nhất thấy được lông mi của Tạ Tụ hệt như cây quạt thu nhỏ vậy, rung rinh không ngừng, khuôn mặt ửng đỏ, nhìn qua quả đúng là chẳng có từ nào có thể hình dung vẻ đẹp này được.
Giờ phút này, Tạ Tụ hình như bị kinh sợ rồi, đôi mắt ướt long lanh hệt như một con thỏ vừa biến thành hình người vậy.
Khúc Cửu Nhất đột nhiên hiểu ra, vì sao trong lịch sử lại có nhiều người thích mỹ nhân không thích giang sơn như vậy?
Bởi vì một khi đẹp vượt giới hạn thì hoàn toàn có thể dùng làm vũ khí.
Tạ Tụ có hơi lo lắng nhìn y.
Thực ra bây giờ, so với khả năng tính tình Khúc Cửu Nhất trở nên kém hơn do mang thai thì ngược lại, hắn cảm thấy khả năng Khúc Cửu Nhất tẩu hỏa nhập ma còn lớn hơn.
Nhất định là do đan dược kia!
Cảm xúc bây giờ của Khúc Cửu Nhất hình như không đúng lắm.
Trước kia hắn có nghe nói qua, hình như có một loại đan dược có thể điều khiển thất tình lục dục của con người, khiến người vốn có tính cách ôn hòa trở nên táo bạo, khiến những người trung hậu thành thật trở nên vui buồn vô cớ, có một số người sẽ dùng loại dược này để lén hại người, để người nọ dần dần bị bằng hữu xa lánh, cuối cùng bị điên mà chết.
Tính thời gian, hình như cũng khớp với quãng thời gian tên ma đầu kia ở trong sơn động.
Khúc Cửu Nhất ăn viên đan dược kia thật sự không có dược hiệu sao?
Hay là nói, chỉ là dược hiệu phát huy hơi chậm một chút chứ không hung hãn như trước kia?
"Khúc Cửu Nhất, ngươi cho ta châm cứu cho ngươi một chút đi" Tạ Tụ lấy một cây châm ra, muốn châm cho Khúc Cửu Nhất hai cái để xua tan dược hiệu trong cơ thể y.
Khúc Cửu Nhất thấy Tạ Tụ lấy châm ra thì bóng ma lúc nhỏ lại nhảy ra.
Không, y không cần châm.
Khúc Cửu Nhất nhanh tay lẹ mắt đè tay Tạ Tụ lại, nhẹ nhàng dùng sức, cây châm trong tay Tạ Tụ lập tức nát ra.
"Cảm xúc bây giờ của ngươi không đúng lắm, ngươi bình tĩnh một chút!" Tạ Tụ không dám tùy ý phản kháng, miễn cho Khúc Cửu Nhất của bây giờ càng không muốn bị khống chế.
"Ta rất khỏe, không có vấn đề gì cả" Khúc Cửu Nhất cũng không thấy hiện trạng của mình có gì không đúng, y chỉ đang nói những lời chưa nói được ra thôi.
"Mấy người các ngươi, sao ngày nào cũng cứ nhìn chằm chằm bụng ta như vậy? Ta nỗ lực kiếm tiền nuôi các ngươi, võ công ta cao như vậy, địa vị ta cao như vậy, các ngươi không quan tâm ta có làm hại võ lâm hay không, có làm trò xằng bậy hay không lại quan tâm ta có thể sinh hay không? Rốt cuộc các ngươi có phải điên rồi không?"
Tạ Tụ không biết nên nói gì.
"Còn cả huynh nữa, rõ ràng là thần y đệ nhất thiên hạ, huynh không thể nghiên cứu mấy loại thuốc như nước hóa thi (hóa cương thi), hàn tiếu bán bộ điên sao? Ngày nào cũng nghĩ cách nhận vỏ như nào, muốn điều dưỡng thân thể cho ta, huynh rốt cuộc là thần y hay là đại phu đỡ đẻ?"
Đi nửa bước lại cười, sau sẽ điên khùng
Nước hóa thi hắn miễn cưỡng nghe hiểu còn cái gì hàn tiếu bán bộ là cái gì?
"Ta vốn cho rằng, tới thế giới võ hiệp rồi, hẳn là ta sẽ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, kết quả ta còn chưa lớn đâu, mỗi người các ngươi ai cũng muốn thịt ta.
Ta nói không thích nữ nhân, các nàng hay quá, trói huynh tới cho ta.
Lại nói tiếp đúng là phải cảm ơn huynh, nếu không phải vì huynh, ta cũng chẳng biết hóa ra các nàng lại nói sau lưng ta vậy đâu"
Khúc Cửu Nhất nhớ tới điều đáng tiếc trong đời mình, chỉ hối hận lúc trước không chứng minh bản thân trước mặt mọi người nếu không nào sẽ xấu hổ như bây giờ?
Còn cả cái Khúc Thu Thủy kia nữa, nếu dám xuất hiện, y chắc chắn sẽ để bà ta nếm thử tư vị "người song tính" một lần.
Khúc Cửu Nhất thấy mình vô cùng tủi thân.
Một mình xuyên qua thế giới võ hiệp vốn đã không dễ dàng.
Thật vất vả mới có được một bằng hữu, Tạ Tụ lại ngày nào cũng chỉ quan tâm tới bụng y, quan tâm y có thể sinh được hay không?
Đây cũng chẳng phải cốt truyện tổng tài hào môn vác bụng bầu chạy trốn!
"Những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là ngôn luận phố phường, võ công của Cửu Nhất ngươi cái thế, đầu óc lại xuất chúng.
Nhìn khắp thiên hạ, người có thể sánh vai với ngươi ít ỏi, không có mấy ai, ngươi hà tất phải coi thường mình như vậy?" Tạ Tụ nhỏ giọng an ủi nói.
"Phải không?" Khúc Cửu Nhất hỏi ngược lại.
"Đương nhiên" Thấy cảm xúc của Khúc Cửu Nhất dần ổn định, Tạ Tụ cũng không căng thẳng vậy nữa, "Được rồi, Cửu Nhất, bây giờ có thể thả ta ra được không? Nói chuyện như này ngươi khó chịu, ta cũng khó chịu"
Tạ Tụ bây giờ còn đang nửa ngồi xổm đấy.
Nếu hắn đứng thẳng lên, Khúc Cửu Nhất cúi đầu nhìn hắn sẽ bị đụng phải mất.
"Thả ra? Ép tường không tốt sao?" Khúc Cửu Nhất không muốn buông nhanh như vậy.
Y cảm thấy trạng thái của mình bây giờ có hơi chuếnh choáng.
Hệt như là, đang say rượu vậy.
Tuy vậy, sau một hồi phát tiết, cảm xúc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Từ khi tỉnh thức lúc sáng, tâm trạng của y luôn ở trạng thái khá phấn khởi, sau đó là nháy mắt lao xuống đáy.
Chờ tới khi tỉnh thức lần nữa, Khúc Cửu Nhất nhìn gì cũng không thuận mắt.
Chỉ có nhìn Tạ Tụ như vậy mới khiến y cảm thấy hình như cũng rất khá.
Lòng yêu cái đẹp, ai chả có.
Lúc tâm trạng không tốt, nhân loại sẽ có bản năng đi nhìn một số đồ vật đẹp để tâm trạng tốt hơn.
Bây giờ, Tạ Tụ chính là một liều thuốc tốt.
"Vậy thì không tiện lắm" Tạ Tụ thấy mặt mình nóng lên.
Hắn và Khúc Cửu Nhất dựa vào nhau hơi gần quá rồi.
Tuy rằng huynh đệ tốt ngủ chung giường với nhau là chuyện thường nhưng trạng thái như bây giờ lại khác.
Tư thế này cứ khiến tim Tạ Tụ đập nhanh không ngừng.
Giống như là, giống như là sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra.
Nghĩ tới đây, Tạ Tụ lặng lẽ di dời tầm mắt.
"Huynh dám không nhìn ta?" Khúc Cửu Nhất rất mau đã chú ý tới Tạ Tụ đang tránh né, cơn giận trong lòng lập tức tăng lên, "Ta phải nói bao nhiêu lần nữa, ta không phải người song tính, ta cũng sẽ không mang thai! Sở dĩ ta chịu đựng sự suy đoán của huynh về ta chỉ đơn giản là vì ta cần huynh ở lại Toái Ngọc Cung kiếm tiền cho ta, huynh đã hiểu chưa?
Tạ Tụ gật cho có lệ, hiển nhiên không để lời Khúc Cửu Nhất nói ở trong lòng.
Hắn còn đang tìm gốc của cây kim bị nát kia.
Trạng thái hiện tại của Khúc Cửu Nhất càng ngày càng không ổn.
Vẫn nên thi châm sớm một chút mới có thể khiến cho Khúc Cửu Nhất khôi phục như thường được.
"Tạ Tụ, là huynh ép ta!"
Khúc Cửu Nhất dùng hai tay đè hai tay Tạ Tụ, cúi đầu, hôn lên môi Tạ Tụ.
Chút tâm hự của edit: á á á á á á á, cuteeeeee, má edit đọc đúng lúc nửa đêm, bày tỏ mất ngủ cmnr.