Nhi nhìn bầu trời xanh thẳm không một gợi mây, cô khẽ nhắm mắt để khứu giác và thính giác mặc sức trổ tài. Mùi hương của cỏ, tiếng gió rít qua các khẽ lá khiến lòng cô bé xao xuyến. Cô nhớ về ngày bế mạc năm học cũng là ngày nhận được tin người cha nuôi của cô đã mất vì tai nạn máy bay, cái ngày mà cô biết được ông không phải là cha đẻ của mình, ngày cô biết được ở Việt Nam, mình còn có người anh trai, ngày đó cô đã nảy sinh chút hận về người cha đẻ của mình, ngày mà cô muốn nhanh chóng bay về Việt Nam gặp những người thân của mình…. Biết bao cảm xúc lúc đó dường như đang oà về trong khoảnh khắc này…. Cô mải mê tận hưởng những giai điệu của thiên nhiên và cả những cảm xúc mẫu thuẫn trong tâm hồn mình. Khẽ thở dài, đôi mắt vẫn nhắm tịt, cô khẽ cười và nói một mình:
“Tại sao? …. Tại sao người đó có thể bỏ mặc con mình bao nhiêu năm như vậy? Tại sao….Mình muốn về Việt Nam. Mình muốn gặp gia đình mình….” Giọng cô bé càng ngày càng nhỏ dần, rồi Nhi chìm sâu vào giấc ngủ mà không hề biết có người luôn đứng bên cạnh mình, nghe những lời mình nói.
Một chàng trai có đôi mắt màu hổ phách đang đăm đăm nhìn cô bé không chớp mắt. Khi nhận rõ tiếng thở đều đều của cô bé, chàng trai khẽ mỉm cười, cậu bước dần tới nơi cô bé đang nằm và ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó khẽ hôn lên trán cô bé, giọng nói trầm thấp:
“Em muốn trở về Việt Nam sao? Vậy thì hãy trở về thôi. Mọi chuyện anh sẽ thay em giải quyết hết.” Bàn tay chàng trai ấm áp vuốt ve mái tóc đen của Nhi, một bàn tay khác nắm lấy tay Nhi. Chàng trai cứ ngồi nhìn cô bé không chớp mắt. Một lúc sau, ngay khi chàng trai muốn cúi người bế Nhi lên thì thấy Nhi hơi động đậy, song cô bé dường như không có ý định mở mắt.
Cảm nhận hơi thở người bên cạnh, Nhi khẽ xoay người rúc rúc vào ngực người đó. Một tiếng cười trầm thấp khẽ vang bên tai cô bé song cũng không làm cô bé tỉnh giấc.
…..
Khi Nhi khẽ mở đôi mắt chớp chớp vài cái thì nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ, cô bé nhìn xung quanh và thấy một chàng trai đang đứng bên cửa sổ, chàng trai đó lúc này đang dựa lưng vào rèm, mắt nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nghiêm nghị của chàng trai lại khiến Nhi có cảm giác đang ngắm nhìn một bức tượng Hy Lạp, sau một hồi ngắm nhìn mà không thấy chàng trai quay lại, Nhi nhẹ nhàng hỏi:
“Anh?”
Chàng trai khẽ quay người lại nhìn cô bé con đang vừa dụi dụi mắt vừa nhìn mình. Đoạn cậu bước từng bước ngồi bên giường vừa xoa mái tóc ngắn kiểu tomboy của cô bé vừa nhìn cô bé, nói:
“Em đã tỉnh”.
“Vâng ạ.” Cảm nhận lực bàn tay dịu dàng xoa tóc vẫn như ngày thường của chàng trai. Nhi lim dim đôi mắt như con mèo con. Chàng trai thấy vậy khẽ cười nhưng không dừng động tác của mình lại.
“Anh,…” Nhi ngập ngừng như muốn nói nhưng lại thôi.
Dường như cảm nhận sự ngập ngừng của cô bé là gì. Chàng trai khẽ thì thầm bên tai cô bé, nếu là ai nhìn vào cũng sẽ cảm nhận sự ái muội trong không khí giữa hai người song không phải là cô bé Nhi này rồi.
“Em về Việt Nam đi.”
Vừa nghe xong lời chàng trai nói, Nhi giật mình nhìn chàng trai, nửa ngày mới nói:
“Em về Việt Nam được ạ? Vậy, còn những điều khoản trong di chúc của ba em thì sao, em không được rời Rome khi em chưa đủ tuổi...Anh Thiên... “ Dường như khó nói tiếp, cô bé cúi đầu lặng thinh.
“Đừng lo nghĩ nhiều quá, dù sao em vẫn chỉ là một cô nhóc, di chúc chỉ nói em không được rời Rome nhưng không có nghĩa em thật sự không được rời Rome. Em không muốn gặp hai người anh trai của mình sao?”
Một nụ cười khẽ nở trên môi Thiên, cậu nhìn vào đôi mắt thơ ngây, đầy bối rối của Nhi. Trong khoảnh khắc hai đôi mắt nhìn nhau, Nhi dường như cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “ Không lẽ mình mới bị bênh tim”, cô bé nghĩ.
Nhi hồi tưởng lại kí ức của mình, từ khi biết đi, biết nói, Nhi chỉ biết đến thế giới có cha nuôi và Thiên, trong căn nhà rộng lớn chỉ có người đàn ông thương yêu cô, khi cô bé tuổi, cha nuôi cô quyết định để cô tới học ở Russia. Trong ngôi trường mới, cô quen biết nhiều người bạn hơn, nhưng cũng luôn có người bạn xấu gây chuyện với cô. Mọi rắc rối của cô dường như luôn có người đứng sau giải quyết giúp. Và khi cô bé tuổi, cô mới biết người luôn giúp đỡ phía sau cô là Thiên.
Trong năm không gặp Thiên, lần đầu sau năm đó, cô gặp lại Thiên; đứng trước cô bé là một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, chàng trai đã bỏ đi những nét thanh tú của một thiếu niên và có những đường nét cương nghị của một người thanh niên, đôi mắt màu hổ phách sâu xa như dễ dàng cuốn hút bất kỳ một ai nhìn thấy nó. Ở đó có một cảm xúc không tên mà bản thân Nhi cũng không hề biết đó là gì, Nhi lặng yên nghĩ về những cảm xúc kỳ lạ đó của mình, nó ngày càng khó nắm bắt, hôm nay cũng vậy, khi nhìn vào mắt Thiên, Nhi cảm thấy rất lạ nhưng ngay sau đó Nhi lắc đầu bỏ qua không suy nghĩ nữa.
Thấy cô bé lắc đầu cả ngày, Thiên vẫn mỉm cười, sau đó Thiên kéo tay cô bé dậy:
“Em định nằm ở đây đến khi nào vậy, nhóc con?”
Nghe được từ “Nhóc con”, như một phản xạ có điều kiện, Nhi nhảy dựng lên nói:
“Em không phải trẻ con. Em lớn rồi.” Như để chứng minh lời mình nói, cô bé ưỡn ngực lên vỗ vỗ.
Thiên nhìn chằm chằm bàn tay và vị trí Nhi vỗ ngực, đôi mắt càng sâu hơn. Đến khi Nhi nói, Thiên mới hoàn hồn:
“Anh, người đưa em trở về phòng là anh hả?”
Che giấu bối rối của mình, Thiên quay mặt nhìn ra hướng khác:
“Ừ.”
“Vậy anh đến đó từ khi nào ạ?” Vừa hỏi chuyện, Nhi vừa cọ cọ mặt vào lưng Thiên, đoạn choàng tay qua cổ Thiên cười cười với anh.
“Lúc em đang thả hồn theo những cơn gió kìa.” Thiên véo véo hai má Nhi, vừa cười vừa nói.
“A. Lúc đó em muốn ngắm nhìn đảo Angels.” Nhi gạt tay Thiên xoa xoa hai má, sau đó phụng phịu nói:
“Sao anh cứ coi em là trẻ con vậy, hơi tí là véo má em”.
Thiên nhìn Nhi từ trên xuống dưới:
“Em có chỗ nào giống người lớn sao? Nhìn như con nhóc con, gầy gòm.”
“Sao lại không phải người lớn, em rồi đấy, mấy tháng nữa em rồi kìa. Với lại em không có gầy, anh nhìn xem, em có cơ bắp đây này”. Vừa nói Nhi vừa ngồi lên đùi Thiên, đoạn kéo tay anh sờ sờ những cơ bắp trên tay hơi nổi của bản thân, còn mình thì cũng đang sờ sờ cánh tay và cơ bụng của Thiên: “ Em sẽ sớm thôi sẽ tập luyện để có cơ bụng như anh.”
Thiên khẽ cứng người, sau đó tính đứng phắt dậy, song nhìn thấy cô bé đang háo hức khoe cơ bắp thì anh liền nhẹ nhàng đặt người Nhi xuống dưới giường và quay người đi:
“Anh vừa nhớ ra mình có chút việc phải giải quyết. Anh sẽ bảo chú Peter chuẩn bị thủ tục để em trở về Việt Nam”.
Nói xong thì Thiên cũng đã đứng ở cửa phòng, cậu đóng cửa phòng lại để lại Nhi đang ngơ ngác nắn nắn cơ bắp nhỏ bé của mình:
“Không lẽ cơ bắp này không đủ độ hay sao, rõ ràng so với tụi Jame, Luck, cơ bắp của mình cũng săn chắc lắm mà.” Như không muốn suy nghĩ nhiều, Nhi ngã người nằm xuống giường với tư thế chữ đại. Trong đầu là hình ảnh về Việt Nam và những người anh em của mình.