Thời gian rất nhanh đã tới giải bóng đá các trường THPT thành phố Hà Nội. Sau ba ngày diễn ra giải bóng đá các trường THPT thành phố, lần đầu tiên đội bóng trường giành được chiếc cúp thành phố. Trong niềm hân hoan vui mừng của mọi người thì là sự ngạc nhiên đầy tò mò về đội bóng trường THPT Việt Nam – Ba Lan. Đối với những chuyên gia thì đều nhìn ra được sự thay đổi của một đội bóng yếu kém nhiều năm, họ đều nhận định rằng có lẽ sự thay đổi này bắt đầu từ năm ngoái chăng, nhưng khi nhìn lại giải đấu thành phố năm ngoái, đội bóng trường là ăn may khi từ giải vòng loại đến bán kết đều gặp được một đội bóng yếu lại ăn may như vậy, năm ngoái vì việc này mà rất nhiều đội bóng kêu ca sự bất công đối với Ban tổ chức. Sự thay đổi rõ ràng về chất trong đội bóng trường năm nay rất được những chuyên gia này quan tâm. Nhưng cũng có chiều hướng nói rằng đội lại ăn may trong trận chung kết năm nay vì đội trường Amsterdam vốn dĩ có cầu thủ nòng cốt bị chấn thương, còn đội mạnh nhất rất nhiều năm qua của thành phố là Trần Phú cũng có mấy trường hợp như vậy. Thành ra chiến thắng của đội bóng trường có quá nhiều lời bàn tán. Bỏ mặc những bàn tán đó của những mọi người, Nhi và các bạn đều phấn khởi với kết quả đạt được. “Đây mới chỉ là bắt đầu”. Trong lòng tất cả các bạn trẻ đều cùng một suy nghĩ.
“Hi, chào bạn. Có còn nhớ mình không?” Một cậu nam sinh trong trang phục cầu thủ lên tiếng. Mọi người đều nhìn người này không chớp mắt, “người quen sao?”.
“Chào bạn”. Nhi, Hà, Lâm nhìn cậu nam sinh từng một lần gặp ở trên nhà chờ tàu cao tốc gật đầu chào hỏi.
“Chúc mừng đội bóng trường bạn đã giành thắng lợi, các bạn đá khá ấn tượng. Mình công nhận là các bạn phối hợp rất tốt”. Cậu bạn nhìn một lượt các bạn trong đội bóng và nói.
“Cảm ơn, đội bóng trường bạn cũng rất khá, chỉ là có vài vị trí phối hợp không được tốt lắm. Các bạn có thể thay đổi vị trí của bạn cầu thủ số sang vị trí cầu thủ số , số thì thích hợp cho vị trí tiền vệ hơn là hậu vệ….” Nhi nói một hơi khiến cậu bạn chăm chú lắng nghe, còn các bạn khác thì tự động làm đà điểu giữa hai người, ai cũng biết một khi người bạn nữ này nói về chuyên môn thì sẽ chăm chú như thế nào.
“Woa, bạn nói có lý ghê gớm. Mình sẽ thử nói về điều này cho thầy huấn luyện viên bên mình”. Cậu bạn gật gù nói: “Có một quản lý xinh đẹp và tài giỏi, có sức quan sát tốt như bạn, đội bóng trường bạn thật may mắn”.
“Anh bạn nói sai rồi”. Sơn rất đành lòng mà tuyên bố một sự thật: “Bạn ấy là huấn luyện viên của đội bóng trường tôi đấy”
“Hả, là thật”. Cậu bạn nhìn Nhi rồi nhìn tất cả mọi người trong đội bóng. Mọi người gật đầu tập thể thay trả lời. Lúc này, một người thuộc đội bóng trường đi tới và kéo cổ áo cậu học sinh đó đi. Mọi người nghe thấy lời cậu ấy nói: “Đội bóng trường bạn nhất định phải vào được vòng chung kết giải quốc gia nhé. Tớ sẽ cổ vũ cho các bạn”. Nhi và mọi người cười vui vẻ với người bạn này.
Sau thời gian diễn ra giải bóng đá các trường THPT thành phố Hà Nội, tất cả mọi người cùng vui vẻ tổ chức một bữa tiệc, mang tiếng là bữa tiệc nhưng thực tế là tất cả cùng góp tiền tiêu vặt và kéo nhau đi nhà hàng ăn.
Nhi nhìn mọi người ra sức chiến đấu trên bàn ăn mà có chút buồn cười. “Mọi người rất giống quỷ chết đói nhé”.
“Còn không phải tại ai đó chỉ có giỏi huấn luyện còn lại mặc kệ đời sống sau huấn luyện của tụi tôi sao?” Sơn chừng mắt nhìn Nhi đang lộ má lúm đồng tiền nói. “Với cái kiểu chỉ hành thân thể mà không bù đắp thế này, tôi e rằng tôi không có sức chiến đấu tới đích cuối cùng đâu”. Mọi người dừng đũa nhìn Nhi và gật đầu: “Sơn nói quá đúng”.
Nhi cười cười nói: “Người ta bảo sắc đẹp có thể thay cơm, hàng ngày nhìn một người xinh đẹp như em còn cần gì tới ăn uống nữa chứ, hít thở không khí đủ sống rồi.”
“Leng… keng…”. Hàng loạt chiếc đũa, chiếc thìa rủ nhau rơi trên những nồi lẩu hoặc lăn trên bàn gỗ tạo nên tổ hợp âm thanh. Tất cả các con mắt đều dồn về tuyên ngôn của Nhi.
“Ai cần nhìn em thấy no chứ anh thì không cần.” Đông nhìn mọi người rồi nhìn nồi lẩu, trên bàn một lượt và dừng lại ở người phát biểu vừa rồi. Đoạn Đông lấy đôi đũa mới gấp thành quả từ trong nồi lẩu ra nói: “Mọi người mặc kệ em ấy đi, thi thoảng lại chập mạch dây thần kinh vài nơi”. Mọi người nhìn Đông và nhìn Nhi, trong lòng đều một lời: “Quả là thủ môn sắt nha, có thể dễ dàng vững vàng trước giông tố”.
Nhi nhìn mọi người, tuy vừa mới nói vậy chứ thật ra Nhi cũng có chút áy náy với mọi người. Nhi cũng muốn tìm kiếm một quản lý cho đội bóng nhưng đến nay vẫn chưa thành công, bản thân Nhi lại không có hứng thú với cái gọi là quản lý nên đời sống hậu tập luyện của mấy bạn nam toàn là mạnh ai người nấy làm. Nhiều khi tập xong cả bọn tranh nhau chạy ra chỗ mấy bác giám thị uống chùa, cũng may là quan hệ thành viên đội bóng với các bác giám thị vô cùng tốt, lúc nào các bác cũng mắng cả bọn cái tội toàn ra lấy nước và đồ ăn vặt của các bác nhưng thực tế lần sau nước và đồ ăn luôn nhiều hơn lần trước. Mấy bạn nam đã từng dùng ánh mắt u ám nhìn Nhi nhưng đổi lại là những bài tập nặng hơn.
Không phải không có ai thỏa mãn yêu cầu của quản lý đội bóng, cũng có lần Vân quản lý cũ của đội bóng ngỏ ý muốn quay lại nhưng đều bị cả đội không đồng ý, tuy rằng Nhi rất hài lòng về người chị lớp này đã từng làm quản lý cho đội bóng hơn năm nhưng nếu vì một người đã từng làm đội bóng có tranh chấp thì cũng không tốt, hơn nữa thái độ bài xích của các bạn trong đội bóng khá lớn với Vân nên Nhi đành từ bỏ.
Nhi nhớ tới sau thời gian người quản lý cũ của đội bóng là Vân không được đội bóng chấp thuận tiếp tục làm quản lý thì trong trường có rất nhiều lời truyền tai nhau nói Nhi là Vân thứ hai, một mình Nhi cặp với cả đội bóng khiến mối quan hệ vốn không được tốt của Nhi với các bạn nữ càng ngày càng xuống thấp. Đối với Nhi, có bạn hay không cũng không sao, vì vậy mà mặc dù Nhi thuộc dạng xinh xắn, dễ thương trong lớp, trong khối và cả trong trường thì cũng không được người chú ý. Khi nói tới Nhi mọi người đều nói tới phẩm hạnh của Nhi chứ không phải bề ngoài của Nhi.
Mọi người trong đội bóng vì vụ này mà đã ghét Vân lại càng thêm ghét, rõ ràng bản thân mình không tốt đẹp lại nghĩ người khác cũng giống mình. Cũng vì vậy, tuy ngày nào cũng bị hành hạ tinh thần phút, thân thể bị huấn luyện với cường độ cao nhưng tất cả đều không oán thán Nhi nửa lời, ai cũng mong rằng có thể thay thế làm một người bạn bên Nhi, dù rằng suy nghĩ của con trai và con gái khác nhau nên càng ngày Nhi càng giống con trai chứ không có mấy nét nữ tính của con gái.
“A, hôm trước có một bạn nữ tới nộp đơn xin làm quản lý đấy”. Tự dưng Hà nhớ tới điều gì liền nói.
“Là ai?”…..”có xinh không”,……… “học lớp nào?”. Mọi người vừa nghe tới có người xin làm quản lý thì luôn miệng hỏi Hà.
“Ngày hôm trước diễn ra giải đấu thành phố, vì vậy mình bỏ quên luôn. Bạn này tên Bảo Ngân, học lớp B, bạn ấy nhìn có vẻ khá rụt rè”. Hà nhớ lại cô bạn học lớp dưới ngày hôm đó và kể lại cho mọi người nghe.
“A, em nhớ ra rồi, bạn ấy là bạn gái duy nhất trong khối của em nộp đơn vào các nhóm câu lạc bộ mà , ngày sau thì bị khai trừ. Nghe nói bạn ấy là một cái tai họa sống. Làm gì cũng hỏng”. Một vài học sinh lớp nhớ tới người bạn mới vào trường được , tháng mà tiếng tăm nổi như cồn.
“Vậy, nếu vào làm quản lý đội bóng thì tai họa sống kết hợp với Tiểu Ác ma sẽ trở thành cái gì?” Sơn vừa nói vừa nhìn Nhi, tất cả mọi người không hẹn nhìn về Nhi rùng mình một cái. Nhi nhướng mày nhìn Sơn:
“Vậy quản lý đội bóng là bạn Bảo Ngân này đi, quan sát vài bữa xem sao”. Nhi không chờ mọi người có thêm ý kiến mà quyết định.
Mọi người nhìn Nhi rồi nhìn Hà, kẻ đầu sỏ nói ra cái tên tai họa sống. Tất cả dồn về Hà, kẻ thì đè Hà ra, kẻ thì dùng nắm đấm: “Ai cho mày nói ra cái tin tức đó hả, chả có quản lý thì thôi, mày muốn phá tung cả đội bóng sao?”
“Cứu, cứu tớ với”. Hà bị đánh hội đồng chỉ biết ôm đầu mắt hướng về Nhi và Đông đang ung dung ngồi ăn nghiêm chỉnh. Nhi quét mắt qua nhìn mọi người và nói: “Nếu mọi người vẫn còn có sức hăng say sau trận đầu thì dùng năng lượng bản thân để tập luyện đi.”
Tất cả dừng tay, nhìn Nhi lắc đầu: “Tớ mệt lắm rồi,.. tớ đói… chân tay tớ mệt mỏi, … tinh thần tớ sa sút… tớ đi về ngủ….” Đông nhìn mọi người giả bộ mà buồn cười. Rõ ràng lúc nào miệng cũng kêu ca, nhưng khi vào huấn luyện thì lại vui vẻ.
Đông nghĩ đến cô bạn quản lý mới của đội bóng: “Rất hy vọng cô ấy sẽ làm tốt”.