Buổi chiều, đúng cái lúc mà tôi đang mơ màng chuẩn bị đi chơi với Nhật Duy ( thì lâu lâu bạn bè cũ đi chơi với nhau cũng vui chứ sao! Tiệt nhiên cấm những tâm hồn nổi mụn nhá!) thì có tiếng gõ cửa.
" Ai đó?" Tôi uể oải mở cửa, và phát hiện người đang đứng trước mặt mình là Khánh, với khuôn mặt rất hình sự.
Hắn nhòm vào trong phòng tôi, và ánh mắt lia ngay đến chỗ Nhật Duy " Sao hắn lại ở đây? Mày biết tao không ưa hắn mà!"
Tôi khẽ nhếch mép, cười Ưa hay không thì có gì liên quan đến tôi? Đấy là chuyện của hắn với ông anh thân yêu của tôi cơ mà! Tôi khẽ cười " kệ tao chứ!"
Đúng lúc đó thì tôi cảm thấy người mình nóng nóng. đúng hơn là hắn - Nhật Duy - đã đứng sát vào tôi từ lúc nào ( cứ như là tình tứ lắm) " tôi ở đây với vợ chưa cưới của tôi, bộ có gì không ổn sao?" Nhìn cái điệu bộ nhơn nhơn của hắn cũng biết ngay là hắn không có gì là ưa thằng Khánh cả. Nói chung là hai đứa này không ưa nhau.
" Vợ chưa cưới?" Tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của mẹ nuôi " Con là Nhã An sao?"Bà nhìn tôi như thể con mắt chuẩn bị nổ ra vì không tin vào những gì mình vừa nhìn và nghe thấy
Nhìn bà, tôi cười méo mó rồi gật đầu" VÂng, thực ra... con là Nhã An ạ!"
Nếu như bà phát hiện ra tôi sớm hơn, thì có thể tôi đã kể cho bà mọi chuyện rồi. Nhưng nhân vật chính lại đang ở đây nên tôi đành phải dùng tài xuyên tạc sự thật của mình thôi!
" dạ, vì mẹ con không cho đi, nên con đóng làm anh Thái Vũ ạ!" Tôi khẽ cười. Chết dở! Từ một kẻ ích kỉ chỉ nghĩ đến mình mà tôi lại nói phét thành đứa con hiếu thảo mới chết chứ
Mẹ thoáng ngạc nhiên, rồi ôm tôi vào lòng " Mẹ cảm động quá!" VÂng, mặc dù hơi buồn ( vì nói phét) nhưng tôi vẫn thấy ấm áp kinh khủng ^-^ gia đình là thế đó bạn à!
Tuy vậy, bên cạnh vẫn có kẻ nhìn tôi bằng ánh mắt có thể nói là không chút thiện cảm. Chính là thằng Khánh. nó nhìn như thể chuẩn bị lia cho tôi một đường đạn vậy . Chỉ chờ mẹ nói xong, nó đập tường cái " rầm" , tức giận gắt lên " tại sao là Nhã An mà lại dám nhận là Thái Vũ hả?"
chẳng cần nói cũng biết, tôi sợ xanh cả mặt. Nhưng đúng lúc ấy, có một bàn tay kéo tôi đi " Xin lỗi hai bác nhưng con phải đưa Nhã An đi chơi! Chúng con hẹn nhau rồi!". Chúgn tôi cứ đi, đi, đi thật nhanh.
Mẹ nuôi thấy vậy cũng chỉ ú ớ một vài từ " ờ! Con đi cẩn thận!"
chào mẹ nuôi xong, tôi cũng đi thẳng theo hắn. theo y lí mà nói thì ở lại là chuyện không nên vì tôi nghĩ rằng cái tâm trạng của thằng Khánh bây giờ... khó nói lắm
Cuộc chiến I của chàng hotboy.
Đang đi lượn lờ cùng Nhật Duy thì tôi bắt gặp hai anh em Thiên Huy và Tiểu Ân ( người quen đây mà )
Nhìn thấy tôi và Nhật Duy đang trong trạng thái dung dăng dung dẻ ( nắm tay nhau. Chuyện này với chúng tôi là thường thôi, nhưng có lẽ với ngừoi khác thì chưa chắc), con bé Tiểu Ân lừ mắt " Chị đi cùng ai đấy?"
Trẻ con ngày nay ghê gớm thật! Thấy nó mà tôi sợ xanh cả mặt. Nhưng bên cạnh nó, thái độ " không ý kiến" của Thiên Huy càng làm tôi sợ hơn
Cuối cùng, Thiên Huy hỏi tôi " Đây là thằng chồng của cậu đấy à?"
Vâng!CÂu hỏi rất thời đại, nếu như đó không phải là nói ngay trước mặt Nhật Duy. Đúng là trứoc đây tôi có dùng những ngôn từ đó để nói về hắn, nhưng trong trường hợp này, việc dùng ngôn từ như thế là hại chết tôi rồi!
" Thằng chồng ? ý là tôi hả?" Nhật DUy chỉ vào mặt mình, rồi hỏi tiếp " cậu là ai?"
Thiên Huy khẽ nhếch mép, trông rất đểu, kéo tôi về phía cậu ta " Tôi là bạn trai của cô ấy! Vì tôi mà cô ấy đã trở về đây đó!"
Nhật Duy nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi khẽ hỏi " Đúng vậy hả?"
Hở? Đúng là đúng cái gì? " Đúng vậy đấy!" Huy trả lời. oh men! hình như điều cậu ta đang nói có ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của Duy
Cậu ta gắt lên, mặt đỏ tía tai " cô dám sau lưng tôi cặp bồ hả?" Cặp bồ! tôi không có! Không có cặp bồ!
" Tôi đâu có!" Tôi xua xua tay, nhìn cậu ta, cười như thể khẳng định " thật đấy, không đùa đâu"
" Đúng vậy! Cô ấy đâu có cặp bồ!" Huy nói " đúng đấy!" Tôi đế theo.
" Cô ấy chưa lấy cậu làm chồng thì đây là yêu nhau chứ có phải cặp bồ đâu!" Huy noí tiếp. Theo thói quen, tôi cũng a dua nói đế " Đúng vậy!"
" Thật sao?" Duy nhìn tôi ,ánh mắt thoáng buồn.
" Ơ!" Tôi bất giác thốt lên. ý của Huy là... tôi và cậu ta yêu nhau hả? NÓi láo! nói láo!
Duy khẽ nhếch mép cười, rồi cậu ta quay lưng bước đi như thể không bao giờ muốn quay lại nhìn tôi nữa. Sao ánh mắt đó, tại sao lại buồn đến vậy?
Tôi cuống cuồng, vô thức đuổi theo Duy " Chồng à!" nhưng bàn tay đã bị giữ lại cứng nhắc " Đó là cách duy nhất để cậu thoát khỏi cậu ta! hãy để cậu ta đau một thời gian đi!" giọng Huy đều đều,không chút cảm xúc.
Đó, là cách để tôi thoát khỏi Duy sao? Nhưng, sao, tôi lại thấy nó không ổn chút nào?
" chị! Chị đi chơi với bọn em luôn nhé!" Con nhỏ Tiểu Ân giật giật tay tôi, cười rõ tươi.
Tôi nhìn nó, cười hiền " Ừ!" nhưng mắt vẫn không ngừng trông ngóng về hướng mà Duy vừa bước đi. hình như, tôi vừa thấy cậu ấy, ở khá xa. Và, hình bóng đó, sao lại buồn bã, cô đơn đến vậy.
Có phải, tôi vừa có một quyết định sai lầm?
END CHAP