Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người ở bên trong nhìn nhau không nói gì, yên lặng đắm đuối nhìn đối phương, con mắt ngay cả một chút cũng luyến tiếc chớp mắt. Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là người yêu chia lìa một vạn thế vừa gặp lại.

“Lộ Lộ…Làm người phải công bằng.” Lạc Thiệu Dã thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về phía đôi mắt đen như ngậm oán, ngập nước long lanh, giống động vật nhỏ bị chủ nhân ngược đãi đang trừng mình như lên án kia.

Không nói lời nào, Chúc Tử Lộ trừng Lạc Thiệu Dã, tựa như Tử Hà tiên tử trừng Chí Tôn Bảo vậy.

“Tôi van cậu…Chuyện này cậu cũng trách tôi?” Lạc Thiệu Dã quả thực như trai phụ lòng bị gái nhà lành tố cáo làm cô ấy mang thai, thế nhưng trai phụ lòng cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình – cưng à, làm to bụng cưng cũng không phải đây cố ý.

Không nói lời nào, mắt Chúc Tử Lộ lại sáng lên, lóe ra một chút, càng thêm sóng nước nhộn nhạo, sắc mặt bi phẫn ai động.

“Được rồi được rồi! Tuần này tôi hầu hạ cậu là được rồi đi?” Nhìn đôi mắt sáng long lanh, lại ngắm ngắm cánh tay bị Chúc Tử Lộ buộc lại như mỹ thiếu niên Hy Lạp cổ đại, Lạc Thiệu Dã cuối cùng đành đầu hàng.

“Ưm hứ ~ đi mua bữa sáng về đây.” Chúc Tử Lộ thoả mãn, trên mặt cười đến là xuân phong đắc ý, sai sử người càng thuận miệng đến mức không phí khí lực.

Tình hình quyết đấu tính đến hiện tại đã là tuần thứ ba, kết quả thực tế là hai bại một hòa, thế nhưng thời gian Chúc Tử Lộ thật sự chịu cho Lạc Thiệu Dã sai sử còn chưa vượt quá một tuần!

Ngược lại, tựa như ngài đang nhìn thấy trước mắt, Lạc Thiệu Dã dưới các nhân tố không thể kháng cự, không chiến mà hàng, cho dù là thắng lợi cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành nô bộc của Chúc Tử Lộ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đến phòng học, khỏi phải nói, thứ nặng như túi xách gì đó toàn bộ đều nằm trên lưng Lạc Thiệu Dã. Anh Lạc, hay còn gọi là anh Thiệu Dã, từ xương cho đến máu đều bị bạn nhỏ Tiểu Lộ Bambi nô dịch rất triệt để.

Chúc Tử Lộ muốn ngồi xuống, Lạc Thiệu Dã liền giúp cậu kéo bàn ra, xong rồi xếp lại; giáo sư chuẩn bị dạy, Lạc Thiệu Dã liền giúp Chúc Tử Lộ lấy sách giáo khoa từ trong túi, mở ra đặt lên bàn; giáo sư viết bảng, Lạc Thiệu Dã liền nỗ lực sao chép, chỉ có điều…đều là chép vào sách của Chúc Tử Lộ.

Người đàn ông săn sóc đến cỡ nào ~ thật là quá tri kỷ cực tri kỷ q(>//. //)

Bởi vì băng vải trên vai Chúc Tử Lộ được áo quần che giấu, cho nên không ai phát hiện cậu bị thương đi học, chỉ chú ý tới cậu như Lão Phật gia, thản nhiên mặc cho Lạc Thiệu Dã hầu hạ .

Thật vất vả chịu đựng được đến buổi trưa, đoàn người chạy đến nhà hàng ăn cơm, Lạc Thiệu Dã thả mọi thứ vào chỗ ngồi, để Lộ Lộ và Tiểu Quất canh chừng rồi cùng Đại Trì chen vào đám người mua cơm.

“Lạc Thiệu, cậu thật tốt với Bambi nha.” Đại Trì theo Lạc Thiệu Dã chen a chen trong đám người, chạy hai ba nơi chỉ vì muốn mua thức ăn mà Chúc Tử Lộ chỉ định, trong lòng không khỏi xúc động thốt lên.

“Này đương nhiên a ~ chiếu cố cậu ấy là trách nhiệm của tôi.” Lạc Thiệu Dã không chút nghĩ ngợi trả lời, hoàn toàn không để ý tới biểu tình há hốc miệng của Đại Trì.

Người là cậu làm bị thương thôi…Là con trai, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm!

Cậu, Lạc Thiệu Dã, chính là một nam tử hán có trách nhiệm nha!

o( ̄▽ ̄)>

Thế nhưng lúc này trong mắt Đại Trì, Lạc Thiệu Dã đã không còn là kẻ phàm tục nữa, trên người cậu chớp mắt sinh ra một vòng hào quang, là loại hào quang tản mát ra vẻ chói mắt như thần tiên.

A ~ ~ ~ [Chiếu cố cậu ấy là trách nhiệm của tôi], mình phải đến lúc nào thì mới có thể không chút bận tâm nói ra loại lời này với người khác đây? Lòng Đại Trì sóng dậy.

“Lạc Thiệu, cậu thật đúng là tấm gương sáng để tôi học tập!” Đại Trì nắm chặt hai tay Lạc Thiệu Dã, trong mắt tràn ngập sùng bái và kính nể.

“Ơ…Đâu có đâu có.” Lạc Thiệu Dã chẳng hiểu gì cho nên gật đầu, vỗ vỗ vai Đại Trì, con trai được sùng bái, trong lòng tuy rằng chả biết vì sao nhưng vẫn cực kỳ sướng.

Nếu như Đại Trì biết Lạc Thiệu Dã thật sự ‘không chút nào để ý’ mới nói như vậy, đại khái sẽ muốn cầm khối đậu hũ đập chết Lạc Thiệu Dã, xong rồi thu hồi sự sùng bái lại.

Nhưng mà, lúc đương sự không biết, mà người quan tâm cũng không hay, bản ‘Trích lời của Lạc’ của anh Thiệu Dã lại thêm một câu được đi vào giai thoại – [Chiếu cố cậu ấy là trách nhiệm của tôi].

Đây là câu thứ hai trong tháng này sau tuyên ngôn mang tính bùng nổ được ghi trong ‘Thế giới quan của bạn nhỏ Tiểu Lộ Bambi’ – [Tôi cho cậu ngậm tôi một trăm lần!], trở thành câu lưu hành mang tính thời thượng lan tỏa với tốc độ siêu cấp.

Ứng dụng rất rộng rãi, có thể là lúc mang cún đi gặp bác sĩ, lúc cùng vợ lẽ chống vợ lớn, lúc mua rau muốn thêm một củ hành, lúc mở rộng giáo dục bổ túc không bắt buộc, lúc lôi kéo người ta mua bảo hiểm nhân thọ mười năm đều có thể nói một câu như thế: “Chiếu cố người này, là trách nhiệm của tôi.”

Sâu sắc hơn nữa là còn được Kim Thành Vũ cải biên trộm đi đóng quảng cáo, thâm tình nói với máy quay: “Hãy để tôi chiếu cố cậu.”

Mà Chúc Tử Lộ vẫn chẳng biết gì, đối mặt với những ánh mắt đầy ước ao của quần chúng thì hoàn toàn không hiểu nguyên nhân.

Cậu tiếp tục hưởng thụ một tuần, dùng một cánh tay đổi lấy phúc lợi, a, hay phải nói là một nô lệ.

Thức đêm đến h hừng đông, Chúc Tử Lộ thật vất vả mới gõ xong bài tập môn tiêu thụ vẫn kéo dài không muốn viết, xoay xoay cái cổ, uốn éo thắt lưng, bởi vì mệt mỏi cả người đau nhức muốn chết.

Mà Lạc Thiệu Dã viết xong sớm hơn cậu một tiếng lúc này vẫn còn thảnh thơi ngồi trước máy vi tính chơi trò du hí đánh quái.

Nhìn thời gian, a…lại qua một ngày nữa, thời gian có thể sai sử Lạc Thiệu Dã chỉ còn lại có hai mươi hai tiếng đồng hồ rưỡi cuối cùng nữa mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Chúc Tử Lộ nhìn về phía Lạc Thiệu Dã thật giống như Chức Nữ nhìn Ngưu Lang, tràn ngập sầu não vô hạn.

Không được…không thể lãng phí, Chúc Tử Lộ quyết định phải lợi dụng thật triệt để hai mươi hai tiếng đồng hồ rưỡi đếm ngược này, vắt kiệt từng chút giá trị lợi dụng cuối cùng trên người Lạc Thiệu Dã.

Thế là cậu vỗ vỗ vai Lạc Thiệu Dã, dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu ta lúc quay đầu nhìn mình, đi về giường cá nhân, nằm úp sấp xuống, bày ra tư thế quyến rũ liêu nhân không gì sánh được, ngoắc ngoắc ngón tay với Lạc Thiệu Dã, lộ ra một mạt mỉm cười kiêu ngạo lại ý tứ hàm súc sâu xa, làn môi như phấn khẽ mở, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

.

.

.

— oOo —

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio