“Ưm?” Chúc Tử Lộ lộ ra biểu tình nghi hoặc, sau đó cúi đầu nhìn áo quần một chút, đích thật là ẩm ướt khó chịu, cậu lôi lôi kéo kéo áo, xong rồi dán mình lên người Lạc Thiệu Dã, chụp tay cậu ta chà chà lên người mình.
“Lau lau…”
~ Hít sâu ~ đây là tiếng hít vào không cần giải thích, đến từ những nhân sĩ tư tưởng rất không thuần khiết ở đây.
Lạc Thiệu Dã ngây ra một lúc, Chúc Tử Lộ trong cơn say phản ứng đặc biệt hồn nhiên đáng yêu, quả thực giống như một đứa nhỏ, làm cho cậu kìm lòng không được sinh ra phản ứng, thật sự là rất không bình thường. Không được tự nhiên xoay mặt sang một bên, nhưng phát hiện đường nhìn của mọi người đều rơi vào trên người bọn họ, cậu lập tức thẹn quá hóa giận chửi ầm lên: “Các cậu nhìn gì? Hát của các cậu đi! Nhìn P a?”
Quay đầu lại phát hiện Chúc Tử Lộ hơi giật mình nhìn cậu, miệng bĩu bĩu ra, biểu tình có một chút sợ hãi lại có một chút mất hứng, giống như trẻ con bị người lớn nổi giận dọa sợ hãi, trong lòng Lạc Thiệu Dã đột nhiên thấy thật hổ thẹn, vội vàng dịu dàng trấn an: “Không có việc gì không có việc gì, tôi giúp cậu lau áo.”
“Không chịu…Tôi muốn hát…” Không nghĩ đến Chúc Tử Lộ chỉ là bởi vì thấy micro trong tay người khác mới đòi hát mà thôi, hệt như trẻ con muốn đòi thứ gì đó, cậu kéo tay Lạc Thiệu Dã bắt đầu ầm ĩ.
Lạc Thiệu Dã còn chưa nói được câu nào, những người trong tay có micro toàn bộ cực kỳ tự động đưa cho Chúc Tử Lộ, trăm phần trăm hữu cầu tất ứng.
“La la la la la la la la la ~ la la la ~ la la la ~ la la la la la la la la la…” Chúc Tử Lộ nhận micro, trên mặt vẽ ra nụ cười thỏa mãn, há to miệng bắt đầu hát, lại còn lắc lư thân thể.
“Cậu ta đang hát cái gì?”
“Nghe không hiểu…Hoàn toàn không giống trên màn hình a…”
“Là vũ khúc Đại Bi chú sao?”
“Tôi nghĩ tương đối giống kinh Phật…”
Lúc mọi người ở đây đang còn nghi hoặc sâu sắc, năm mồm bảy miệng thảo luận, Lạc Thiệu Dã sắc mặt ngưng trọng mở miệng: “Nếu như tôi đoán không sai, đây là ‘Fur Elise’ của Mr.Beethoven…” Tuy rằng giai điệu biến đổi rất nhiều, thế nhưng kinh qua những tháng ngày cùng chung phòng ngủ với Chúc Tử Lộ, cậu đại khái đã thăm dò được sở thích và thói quen của cậu ta, bao gồm cả chuyện lúc đang tắm thì lại bắt đầu hừ hừ sai nhạc mấy đoạn nhạc cổ điển nho nhỏ.
“A? Không phải đâu…” Mọi người trăm miệng một lời, này…cũng kém nhiều quá đi? Cậu không lầm đó chứ? Anh Lạc ~
“Ha ha…Đoán trúng rồi! Thật là lợi hại nha ~ thật là lợi hại…” Trái với sự kinh ngạc của mọi người, Chúc Tử Lộ nghe xong vỗ tay, ha hả cười đến cực kỳ hài lòng.
“Bởi vì tôi mỗi ngày đều nghe…” Lạc Thiệu Dã cũng cười, thằng nhóc này say thực sự cực kỳ đáng yêu, rất giống một đứa trẻ ngây thơ.
“Ha ha…vậy…cậu thích nghe sao?” Chúc Tử Lộ lung lay lắc lắc đi về phía Lạc Thiệu Dã, để Lạc Thiệu Dã một ôm ôm vào trong lòng, cậu cười ngây ngô một hồi, nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập chờ mong hỏi.
“À thì…cũng chấp nhận được…Ôi thích, cực kỳ thích.” Thành thật mà nói cũng không có cái gì thích hay không thích, chẳng qua là lúc Chúc Tử Lộ đang tắm sẽ chế tạo một chút tạp âm ngoài tiếng nước mà thôi, thế nhưng nhìn ánh sao tỏa sáng trong đôi mắt sương mù của Chúc Tử Lộ, Lạc Thiệu Dã liền đầu hàng.
Dù sao thì nhóc con này chờ tỉnh sẽ quên, hiện tại phối hợp với cậu ta, dỗ dành cho cậu ta hài lòng, đối với bản thân cũng không có gì tổn thất.
“Cậu thật tốt ~ hôn một cái…” Trong lúc Lạc Thiệu Dã còn chưa kịp tự hỏi tính chân thực trong lời này của Chúc Tử Lộ, lập tức liền cảm thấy trên môi một mảnh ẩm ướt mềm mại, làm cho cậu như trúng sét từ trên trời giáng xuống.
Click! Click!
Ngay tại khoảnh khắc lịch sử đó, ánh đèn flash sao có thể không lóe lên.
Những người may mắn chứng kiến tại hiện trường lập tức cuống quít có camera lấy camera, không camera móc điện thoại di động.
“Tôi dẫn cậu đến WC dọn lại áo quần!” Lạc Thiệu Dã lấy lại tinh thần, không nói hai lời, chụp tay Chúc Tử Lộ đỏ mặt chạy khỏi phòng.
“~ hộc hộc ~ Tôi…chạy không nổi…” Chúc Tử Lộ bị Lạc Thiệu Dã một đường kéo chạy, chân lắc lư, lảo đảo theo sát sau lưng Lạc Thiệu Dã.
Lạc Thiệu Dã lúc này mới bình tĩnh một chút, đến chỗ rẽ liền dừng lại, thế nhưng Chúc Tử Lộ đằng sau cậu thì không kịp nhấn phanh, một tay vẫn còn bị Lạc Thiệu Dã nắm, người đã ngã về phía trước.
“Cẩn thận! Cậu không sao chứ?”
Ngay lúc chỉ mành treo chuông đó Chúc Tử Lộ được người đỡ lấy, cậu ngẩng đầu nhìn, nhịn không được lại cười ngây ngô: “A, lại là cậu ~ thủ lĩnh quân địch…hì hì…”
Người trước mắt Chúc Tử Lộ thân mật mỉm cười với cậu, cậu lại cười càng thêm hài lòng, thuần túy là động tác phản xạ vô ý thức vì say.
“Lời này là tôi nói mới đúng đi. Cậu sao cứ luôn nhào vào lòng tôi vậy?” Thủ lĩnh quân địch, chính là đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ đánh với ngành quảng cáo hôm nay, lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, đầy hứng thú nhìn cậu trai đang cười vô cùng đáng yêu trong lòng mình.
“Cậu sao lại ở chỗ này?” Lạc Thiệu Dã một tay kéo Chúc Tử Lộ quay về vòng tay mình, không vui trừng người đã từng là địch thủ trước mắt, trong lòng không biết vì sao cảm thấy rất khó chịu.
Kỳ quái…Bất quá là đập trận bóng, lại không thâm cừu đại hận, hơn nữa trận đó người thắng còn là mình, vì sao vừa nhìn thấy người này sẽ thấy rất không vui?
“Không ai quy định á quân không thể đi KTV hát đi? Chúng tôi cũng phải phát tiết tâm tình a. Cậu…có phải là uống say rồi không?” Không để ý đến thái độ phòng bị của Lạc Thiệu Dã, đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ bị gọi là thủ lĩnh quân địch trái lại bắt đầu quan tâm Chúc Tử Lộ chẳng qua mới có duyên gặp mặt hai lần.
Liên quan quái gì đến cậu? Lạc Thiệu Dã thầm nghĩ, nhưng cố ý không lên tiếng trả lời, ngay lúc đó, Chúc Tử Lộ ngồi xổm xuống sàn nhà, lại bắt đầu say khướt ầm ĩ: “Chân mỏi quá…Ôm ôm…” Chúc Tử Lộ bĩu môi, xoay thân thể náo loạn, vươn cánh tay muốn cho người ôm.
Lạc Thiệu Dã xấu hổ ngây ra tại chỗ không hề động, nhưng đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ lập tức vươn tay, một bộ muốn ôm Chúc Tử Lộ.
“Cậu đừng động đến cậu ta.” Lạc Thiệu Dã không cần suy nghĩ, hất tay người ta ra, mình thì gọn gàng ôm lấy Chúc Tử Lộ, thành thật mà nói động tác này cậu bình thường vẫn làm, căn bản là cơm bữa, sao đến phiên người khác tới tranh đoạt?
“Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?” Không vì hành động không khách khí của Lạc Thiệu Dã mà tức giận, người này tựa hồ là đặt toàn lực chú ý lên người Chúc Tử Lộ, không nhanh không chậm theo Lạc Thiệu Dã vào WC.
“Lộ Lộ, cậu trước tiên xuống…Để cho tôi giúp cậu cởi đồ bẩn có được không?” Lạc Thiệu Dã vốn muốn trả lời không cần, thế nhưng trước đó cậu phải thuyết phục được con ma men Chúc Tử Lộ không chịu hợp tác trong lòng mình đã.
“Không chịu…Tôi muốn ôm ôm…” Chúc Tử Lộ mới mặc kệ Lạc Thiệu Dã khổ sở đến cỡ nào, cực kỳ thoải mái mà tiếp tục nhét mình vào lòng Lạc Thiệu Dã, gối đầu lên vai cậu ta.
“Tôi giúp cậu ấy cởi quần áo, cậu có thể tiếp tục ôm.” Đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ nói, mỉm cười hỏi Chúc Tử Lộ trong lòng Lạc Thiệu Dã: “Tôi giúp cậu cởi đồ bẩn ra giặt cho sạch sẽ, có được không?”
“Ừ.” Không nghĩ tới Chúc Tử Lộ cư nhiên cực kỳ hợp tác gật đầu, giơ thẳng tay mặc người xâm lược.
Mặc dù Lạc Thiệu Dã trong lòng khó chịu muốn chết, thế nhưng so với để cho người khác ôm Chúc Tử Lộ còn mình giúp cậu ta cởi quần áo, thì cậu vẫn tình nguyện bản thân ôm Chúc Tử Lộ hơn.
Kỳ quái…Vì sao cậu lại phải tính toán loại chuyện này?
“A…Lạnh ghê đi…” Chúc Tử Lộ rụt lui thân thể, hai tay ôm nửa thân trên trần trụi, lại tiếp tục chúi a chúi vào lòng Lạc Thiệu Dã.
“Áo khoác của tôi cho cậu mặc này.” Đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ rất nhanh cởi áo khoác của mình ra giúp Chúc Tử Lộ mặc vào, đang chuẩn bị kéo khóa không nghĩ tới lại có người vào WC.
“A? Quấy rầy, xin lỗi!” Người vào vừa nhìn thấy bên trong có ba nam sinh, người quay lưng về phía cậu trong lòng ôm một người, mà người mặt hướng về cậu đang giật áo quần của người bị ôm, vừa nhìn trong đầu lập tức liền liên tưởng đến cái chuyện có tên gồm chữ số Ảrập và một chữ cái tiếng Anh (p ^^), đóng rầm cửa WC lại, xuống lầu dưới đi vệ sinh.
Vừa đi vẫn còn vừa thì thào tự nói: “Kỳ quái…Bóng lưng của hai người này sao hình như đã thấy ở nơi nào…Ơ? Anh Lạc không phải mang Bambi đi WC sao? Sao lại không thấy? Đã lâu như thế rồi…”
.
.
.