Đi siêu thị với Kỷ Tiệp xong, Lý Thiện Tường còn giúp Kỷ Tiệp xách theo bao lớn bao nhỏ rau quả và đồ dụng hàng ngày lên lầu, đối với đề nghị lưu lại ăn tối của Kỷ Tiệp ra vẻ miễn cưõng đồng ý.
Bữa tối nay so với bữa trưa phong phú hơn, có salad xoài xà lách, có thêm măng, trứng chiên đậu hũ, bánh ngô bơ Coca, cá xắt trộn chanh cùng súp ngô.Trù nghệ của Kỷ Tiệp rất tốt, thức ăn đầy bàn, đũa Lý Thiện Tường muốn hoạt động hết công suất.
Chờ Kỷ Tiệp bày xong bàn, bưng tới hai ly nước chanh, hai người mới chính thức bữa tối. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác thân thiết hơn, còn cùng đối phương vui đùa, như thể không phải mới quen nhau ngắn ngủn một ngày.
Bữa tối thực rất thoải mái, Kỷ Tiệp thậm chí mang rượu vang đỏ ra khai vị.
“Cậu thích hắn?” Nhìn chai rượu vang đỏ đang ngâm đá lạnh, Lý Thiện Tường đột nhiên hỏi.
“Khụ khụ! Cái, cái gì?” Kỷ Tiệp lập tức bị rượu vang đỏ ngâm lạnh làm sặc, trừng to mắt cố gắng muốn tìm ý tứ trong lời nói của Lý Thiện Tường.
“Trương Duy Nguyên.” Lý Thiện Tường mỉm cười, đem thìa rượu vang đỏ ướp lạnh uy vào miệng.
Kỷ Tiệp lập tức đỏ mặt, bộ dáng khó ngồi yên, cuối cùng mới chi chi ngô ngô hỏi.
“Vô cùng... Rõ ràng sao?” Cư nhiên ngay cả người mới quen một ngày cũng nhìn ra được, biểu hiện của mình có phải rất lộ liễu hay không?
Lý Thiện Tường không trả lời, trên mặt thoáng mạt cười nhạt, một ngụm lại một ngụm đem rượu vang đỏ ướp lạnh uống sạch.
Nhưng thật ra Kỷ Tiệp thật sự kìm nén không được rồi, mắt nhìn chòng chọc Lý Thiện Tường, cắn môi, muốn hỏi lại không dám mở miệng.
“Cậu không nói rõ với hắn sao?” Lại là một câu thình lình xảy ra sấm sét giữa trời quang.
“Sao có thể!”
Không chút nghĩ ngợi, Kỷ Tiệp đỏ mặt kêu lên, ngón tay nắm cái ly thủy tinh, ngập ngừng nói: “Loại chuyện này sao có thể nói ra lời được…”
Lý Thiện Tường giễu cợt cười một tiếng, bắt đầu giả bộ đếm đếm ngón tay.
“Anh làm gì thế?”
“Tôi đang tính a ~ đêm qua có người luôn luôn hỏi tôi có thích cậu ta không? Nói không chừng không kiềm chế được, bởi vì tôi thật sự quá mệt mỏi, một bên đáp lại hắn, một bên lăn ra ngủ.” Lý Thiện Tường câu dẫn đôi môi hồng nhuận, khóe môi nâng lên tươi cười tràn ngập hài hước, cũng không tỏ ra khinh bỉ.
“Kính nhờ anh quên chuyện đó đi có được không?” Kỷ Tiệp ngay cả bên tai đều đỏ, tay bưng lấy lỗ tai, một bộ dáng nghe không nổi nữa.
“Ờ… Tôi rất muốn đáp ứng cậu, mỗi tội chẳng mấy khi có nam sinh bày tỏ với tôi, cho nên tôi thật sự khó mà quên được.”
Lý Thiện Tường vừa nói, thấy Kỷ Tiệp vẻ mặt như sắp khóc, tận lực cầu xin nhìn hắn, nhịn không được vừa cười vừa nhíu mày nói: “Như vậy mệt chết đi?”
“Cũng không biết có mệt hay không…” Kỷ Tiệp cúi đầu, trên vầng trán không tự giác dâng lên nỗi ưu sầu.
“Có lẽ hắn cũng thích cậu.”
“Anh, anh làm sao biết?” Kỷ Tiệp phản ứng rất nhanh, lại bởi vì quá mức khẩn trương, líu cả lưỡi.
“Ai dà, tôi không biết a ~ nhưng tôi nhìn ra được hắn đối với cậu rất cố chấp có tham muốn giữ lấy.” Lý Thiện Tường mím môi mỉm cười, nhìn Kỷ Tiệp vẻ mặt mê mang, khóe miệng tiếu ý càng sâu.”Có muốn thử xem không? Đánh cuộc hắn đối với cậu có cảm giác hay không, cậu sống thống khổ như vậy, lãng phí thời gian.”
Lý Thiện Tường nháy nháy mắt, càng nói càng hăng, so với quảng cáo bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ còn hấp dẫn hơn.”Tôi không ép cậu, đây chỉ là đề nghị, nếu cậu nguyện ý, tôi sẽ giúp.”
“Thử, thử như thế nào?”Kỷ Tiệp vừa thốt ra, Lý Thiện Tường chỉ biết cậu quả nhiên động tâm, khuôn mặt anh tuấn, tươi cười mê người gấp bội.
“Hành sự tùy theo hoàn cảnh, giao cho tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
Buổi tối Kỷ Tiệp ngồi chờ trong phòng khách đến khuya, kênh truyền hình lần lượt hết chiếu, không còn tiết mục ti vi gì để coi, nhưng Trương Duy Nguyên vẫn chưa về. Kỷ Tiệp nhìn xâu chìa khóa của Trương Duy Nguyên trên bàn, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, thở dài, đành phải tiếp tục chờ.
Hơn hai giờ sáng, thật vất vả nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cũng không đợi Trương Duy Nguyên nhấn chuông, Kỷ Tiệp liền tiến lên mở cửa.
“Tiểu Kỷ ~ sao khuya như vậy còn chưa ngủ? Không phải ngày mai em có tiết lúc h sao?” Cửa đột nhiên mở ra, Trương Duy Nguyên dừng lại tìm kiếm cái chìa khóa, kinh ngạc nhìn Kỷ Tiệp buồn ngủ rũ mắt, lấy tay xoa xoa gương mặt cậu.
“Em đang đợi anh.” Không cần nghĩ cũng biết, Duy Nguyên nhất định ngay cả mình quên mang chìa khóa cũng không biết, Kỷ Tiệp không có ý định giải thích, chỉ nhu thuận đóng cửa lại, đi theo sau Trương Duy Nguyên.
“Có đói không?” Cũng đã hai giờ sáng rồi, đương nhiên không có khả năng chưa ăn tối, bất quá Kỷ Tiệp vẫn hỏi theo thói quen.
“Hơi hơi, vốn ăn rất nhiều, nhưng ăn như vũ bão xong, anh lại đói bụng.” Trương Duy Nguyên đáng thương sờ sờ bụng, rồi từ phía sau ôm eo Kỷ Tiệp làm nũng.”Hơn nữa không phải cơm Tiểu Kỷ nấu, ăn gì cũng giống nhau. Tay nghề của Tiểu Kỷ nhà ta hợp khẩu vị anh nhất”
“Còn súp ngô. Em đi đun lại cho anh”. Đưa lưng về Duy Nguyên, Kỷ Tiệp cảm giác mặt mình nóng bừng lên như hâm hấp sốt. Mặc dù biết người nọ nói lời mật ngọt chết ruồi, chỉ là sự ngọt ngào này chạm đến tim cậu, vừa khoái hoạt vừa thống khổ.
“Thật tốt quá. Chỉ cần là đồ ăn Tiểu Kỷ làm, cái gì cũng ngon”. Trương Duy Nguyên cười buông tay ra, xoay người vào phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Kỷ Tiệp nhìn túi xách bị Trương Duy Nguyên ném ở phòng khách, đem chìa khóa cẩn thận cho vào rồi mới cất vào phòng hắn.
Nhìn Trương Duy Nguyên húp từng ngụm súp, bộ dáng được ăn cực kỳ thỏa mãn, Kỷ Tiệp không khỏi lộ ra nụ cười, lẳng lặng ngồi chờ hắn ăn xong rồi mới thu thập chén bát đem đi rửa sạch.
“Ố? Một mình em ăn hết phần tư nồi á? Cái nồi lớn thế này…” Trương Duy Nguyên bật TV không thấy có chương trình gì coi được, vô bếp giúp vui, thấy Kỷ Tiệp rửa nồi, không khỏi kỳ quái hỏi, Kỷ Tiệp từ khi nào có thể ăn nhiều như thế?
“Không có… Em ăn cùng người khác. Là... là người ban sáng… Thiện Tường…” Kỷ Tiệp cúi đầu, tay cầm lấy giẻ rửa bát, dùng sức chà nồi. Thanh âm của Kỷ Tiệp rất nhanh bị tiếng nước chảy cùng tiếng chà nồi át đi.
“Tiểu Kỷ ~ em cư nhiên thừa dịp anh đi vắng, nấu cơm cho nam nhân khác, ô… Em thật quá đáng! Anh đau lòng quá!” Nửa thật nửa giả lên án, Trương Duy Nguyên đem mặt chôn vào vai Kỷ Tiệp, giả vờ ô ô khóc nức nở.
“Em nào có! Em đối với anh như thế nào…” Kỷ Tiệp hồng mặt phản bác, nửa sau câu thanh âm rất mỏng manh, mơ hồ mang theo một chút thất vọng.
“Đối với anh như thế nào? Chẳng lẽ em cũng đối với hắn như thế sao?” Trương Duy Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu, nét mặt trong phút chốc thay đổi biểu tình, nhăn mi, không hờn giận nhìn Kỷ Tiệp.
Trái tim đập bang bang, Kỷ Tiệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Duy Nguyên, trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói lúc trước Lý Thiện Tường bảo mình —— tôi thấy hắn đối với cậu rất có cố chấp tham muốn giữ lấy.
Chẳng lẽ… Anh ta nói đúng sao…