Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm nhất môn học nhiều, thế nhưng việc học cũng không nặng nề đến nỗi báo cáo đè sụp người như vẫn tưởng tượng, trước ‘kỳ hạn tử vong’ (deadline, hạn nộp?), chúng ta đều xem như nó không tồn tại.

Lạc Thiệu Dã từ sau khi tham gia câu lạc bộ bóng rổ của ngành đã trở thành ngôi sao sáng chói. Có thể công có thể thủ, tỷ lệ ném vào cũng tốt, cộng thêm ngoại hình cao to đẹp trai, trên sân bóng cũng tích lũy được ít nhiều danh tiếng. Thế nhưng xét thấy tên cậu cùng với anh Lũy người ta (chắc tên vđv bóng rổ nào đấy) một chút quan hệ cũng không có cho nên từ năm nhất đến năm tư chẳng hề phân biệt đều gọi cậu một tiếng ‘anh Lạc’.

Vậy là lâu lắc xắc xơ sau đời của Lôi Lạc, trên địa cầu này bây giờ mới lần thứ hai xuất hiện đại nhân vật được sử dụng kiểu phong hào này. (ở đây có kiểu nói khó hiểu, mình edit ý luôn)

Lạc Thiệu Dã tập bóng cực kỳ chăm chỉ, ngoại trừ nguyên nhân ở trên núi không có chuyện gì hay ho cho qua thời gian ra, chủ yếu vẫn là bởi vì sắp thi đấu bóng rổ giữa các ngành.

Năm nay ngành quảng cáo không biết là vì được thần linh phù hộ hay vì có Lạc Thiệu Dã đề cao sĩ khí, từ lúc khai chiến đến nay thế như chẻ tre, cứ chiến là thắng, hùng hục sắp nhào đến chức quán quân.

Vào cuối tuần trước khi chính thức quyết chiến giành giải quán quân, thời gian luyện tập so với trước kia còn nhiều hơn nữa.

Đương nhiên là vì vậy mà Chúc Tử Lộ không thích làm lao động chân tay cũng khó trốn khỏi số phận phơi nắng cùng Lạc Thiệu Dã.

Chúc Tử Lộ học được láu lỉnh, hiện tại mỗi lần cậu theo Lạc Thiệu Dã đi tập bóng thì sẽ mang theo một cái bao lớn, bên trong ngoại trừ khăn mặt cùng với nước còn có sách và thảm.

Trải thảm xuống sàn, Chúc Tử Lộ nếu không nghe nhạc đọc sách thì sẽ lấy sách làm gối đầu, dùng khăn của mình che mặt nghỉ ngơi.

Hôm nay tập có kéo dài vượt quá bình thường một chút, Chúc Tử Lộ khát nước, liền mang nước khoáng riêng ra uống. Đang uống, Lạc Thiệu Dã vừa lúc nghỉ ngơi, đi tới cầm lấy nước khoáng của Chúc Tử Lộ, rồi ùng ục uống cho đã cơn khát trong cổ họng.

Á! Nước khoáng có ga nhập khẩu từ Pháp của tôi!

Chúc Tử Lộ mặt ngoài bình tĩnh, hay nói cho đúng là khiếp sợ đến phát lặng nhìn động tác không thể tự nhiên hơn của Lạc Thiệu Dã, trong lòng nước mắt sắp phun như núi lửa.

“Ngày hôm nay nước tương đối đặc biệt, vị cũng không tệ lắm.” Lạc Thiệu Dã nói, cực kỳ thuận tay cầm khăn lông nhập khẩu từ Pháp mà vốn dĩ Chúc Tử Lộ mang theo che mặt ngủ trưa, lau mồ hôi.

Tất cả động tác hoàn toàn tuần tự thành thục, không cần ai dạy.

Chúc Tử Lộ lòng vốn còn đang cằn nhằn mắng chửi ‘Nói nhảm! Đó là nước khoáng có ga nhập khẩu từ Pháp cho ông đây ngự ẩm…’, lần thứ hai bởi vì thình lình xảy ra biến cố mà tái nhợt mặt.

“Ngoan ngoan chờ tôi, tập nửa giờ nữa là về.” Lạc Thiệu Dã không chú ý đến sự khác thường của Chúc Tử Lộ, cậu dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt nho nhỏ trơn mịn thịt thịt nộn nộn của cậu ta, xoay người vẽ nên một độ cong so với Châu Tinh Trì diễn còn tiêu sái hơn.

Mẹ ơi ~ khăn lông nhập khẩu từ Pháp của con, đây là cái thứ ba rồi…

qq (〒口〒;///)///

“Lạc Thiệu Dã…Tôi hận cậu tôi hận cậu!” Chúc Tử Lộ nhìn bóng lưng Lạc Thiệu Dã dần đi xa, nhịn không được xoay người chụp lưới sắt, liều chết đập đầu vào.

Bởi vì trường kỳ bị ngược đãi và hãm hại thân thể cùng với tinh thần một cách tàn nhẫn, cậu em Chúc Tử Lộ bắt đầu xuất hiện chứng ấm ức nóng nảy cùng với khuynh hướng tự mình hại mình.

“Anh Lạc! Nhìn Bambi kìa!”

Thấy mọi người chỉ phía sau mình hô to, Lạc Thiệu Dã quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Chúc Tử Lộ đang dùng đầu đập vào lưới sắt lập tức chạy trở lại, ôm người tránh ra.

“Cậu lại đang làm cái gì nữa vậy?” Lạc Thiệu Dã một tay ôm thắt lưng Chúc Tử Lộ, một tay đảo qua tóc trên trán cậu ta, quả nhiên, cái trán no đủ của Lộ Lộ lại biến thành bánh lưới mới ra lò, đường nét rõ ràng.

Lẽ nào Chúc Tử Lộ đã phơi nắng đến mức đầu hỏng luôn rồi?

Lúc Lạc Thiệu Dã nghĩ như thế, trong lòng tuy rằng có nảy lên một tia hổ thẹn, thế nhưng không một chút dự định bỏ chuyện tiếp tục bắt Chúc Tử Lộ ‘cùng chơi bóng’ với mình.

Cậu cũng biết Chúc Tử Lộ ghét phơi nắng chờ mình, nhưng hết lần này tới lần khác cứ thích nhìn Chúc Tử Lộ vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng không thể không ngoan ngoãn ngồi cạnh sân bóng rổ, cái loại cảm giác này…người nào chưa thể nghiệm qua ấy à ~ hỏi cậu cậu cũng sẽ không nói.

Tóm lại hai chữ: thiệt sướng ~ (đã nói người này là biến thái mà…)

Tuy rằng không biết thế giới biến thái dị tưởng của Lạc Thiệu Dã, nhưng chuyện này cũng không trở ngại thù hận của Chúc Tử Lộ đối với cậu ta tiếp tục tăng năm nghìn một trăm điểm.

Lạc Thiệu Dã ~ ~ ~ tôi con mẹ nó thề sống chết với cậu!

Chúc Tử Lộ rưng rưng nước mắt gào thét trong lòng nhưng không nói ra, cậu dùng hành động càng thực tế để thay thế.

Cậu, trực tiếp cắn lên cái cổ trần đang khoe ra của Lạc Thiệu Dã.

“Ưm!” Lạc Thiệu Dã thấy Chúc Tử Lộ xoay người chôn đầu vào gáy mình còn tưởng rằng Chúc Tử Lộ thân thể khó chịu hay là sao đó, chờ đến lúc trên cổ truyền đến một trận đau nhức cậu mới biết được Chúc Tử Lộ là đang cắn mình.

Cắn tôi làm chi vậy?

Khả năng là bởi vì mỡ dưới da tương đối dày, hoặc là vì Lạc Thiệu Dã có vận động, cơ thể tương đối căng, trong cơn đau đớn đầu cậu trái lại càng thêm rõ ràng, cư nhiên bắt đầu tự hỏi cái vấn đề thâm ảo đáng giá nghiên cứu này.

“A! Chúc Tử Lộ, cậu điên à?” Chờ hàm răng của Chúc Tử Lộ rời khỏi mớ thịt trên cổ Lạc Thiệu Dã, cảm giác đau lúc này mới nhắn nhủ rõ ràng đến thần kinh não, cậu đau nhức đến nhịn không nổi nữa, một tay đẩy Chúc Tử Lộ vốn vẫn đang được cậu ôm ra, một tay theo phản xạ đè lại cái nơi bị cắn đã hiện một vòng dấu răng.

Xin lỗi…Vừa rồi đoán nhầm, Lạc Thiệu Dã kỳ thực chỉ là một tên thần kinh truyền suất tương đối chậm, đường truyền thần kinh có thể là sử dụng hệ thống đời cũ, mỗi giây truyền suất tối đa là kb, nói đơn giản chính là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, may mà bộ dạng cũng không tệ lắm.

“Kiền! Tôi điên đấy! Cậu đây ngày hôm nay muốn đồng quy vu tận với nhà ngươi!” Chúc Tử Lộ nhảy lên đu toàn thân trên mình Lạc Thiệu Dã, tay chân cùng quấn lấy, sau đó chính là một trận loạn cắn.

Trong lúc khán giả sợ hãi than: hảo một chiêu rắn vàng quấn tay, hảo một ngụm hai hàm răng trắng, bản đài (một cách xưng hô) xin thay ngài giải thích tình huống hiện tại như sau.

Chúc Tử Lộ quyết đấu thua liên tục hai tuần, đang ở giai đoạn không tin rằng mình thất bại, trong lòng giãy giụa giữa phản kháng vì tự do nhân quyền và tập quán bị nô dịch, bệnh trạng là hận đời, khi thì dịu ngoan, khi thì táo bạo, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, sẽ làm bị thương người kể cả bản thân, đồng thời có một chút khẩn trương tiền kinh nguyệt.

(Lộ: Này…Tôi là nam, cậu muốn hù ai a?)

“Kiền! Cậu lại rớt dây thần kinh nào nữa rồi?” Bị Chúc Tử Lộ nháo như vậy Lạc Thiệu Dã dù có là Phật thì cũng phát điên, hai tay đang định bắt Chúc Tử Lộ xuống lại trở ngược hung hăng ôm lấy.

“Mẹ nó! Cậu cắn được ông đây không biết cắn lại sao? Tôi muốn ăn cậu ăn đến sạch sẽ thì thôi!”

Tình huống trong nháy mắt nghịch chuyển, nguyên bản phát uy chính là Chúc Tử Lộ, nhưng hiện tại hình ảnh đã biến thành hai đầu dã thú cắn nhau.

Bởi vì nếu cứ ôm Chúc Tử Lộ hai người tranh đấu sẽ xoay vòng tại chỗ, Lạc Thiệu Dã trực tiếp đè cậu ta lên tấm thảm nhỏ, lợi dụng ưu thế thân thể hoàn toàn ngăn chặn được Chúc Tử Lộ nhỏ nhắn xinh xắn mảnh khảnh hơn mình.

“A a! Kiền! Cậu sao có thể như vậy! Ai cứu mạng a!!!” Giờ thì đổi thành Chúc Tử Lộ phản kháng vô hiệu, cậu vừa đấm đấm khua khua hai tay, né trái tránh phải, nhưng không ngăn cản được Lạc Thiệu Dã cắn lên cái cổ tinh tế của mình.

Mặc dù Chúc Tử Lộ kêu cứu rất thê lương, thế nhưng từ đằng xa nhìn lại cảnh này bất quá cũng chỉ là một tiết mục tình nhân dã chiến tương đối kịch liệt mà thôi.

“A…Học trưởng, hiện tại còn tập nữa không?” Theo những trái bóng rổ trong tay lộp bộp rơi xuống mặt đất nảy lên mấy cái, một thành viên cùng năm với Lạc Thiệu Dã trong câu lạc bộ trợn mắt há hốc miệng hỏi học trưởng bên cạnh.

“Ngu! Chơi bóng quan trọng hơn xem kịch sao? Loại tường thuật live người thật này không phải mỗi ngày đều xem được!” Học trưởng gõ đầu của học đệ ngốc một chút, thực sự là lúc nhỏ không được dạy nhiều, người khác muốn mua vé xem còn mua không được, một màn phát sóng đỉnh như thế đương nhiên không thể bỏ qua a!

Học đệ ngốc không biết thức thời bên cạnh lập tức bắt đầu phi thường chăm chú xem…Vẫn là học đệ ngốc orz

“ ~ Hít sâu ~ Quá kích thích! Học trưởng, mượn ít khăn giấy, có không?” Cư nhiên như vậy đã phun máu mũi, thật không biết nên nói người này quá thuần khiết hay là mũi quá yếu, xem ra thì cái sau có vẻ có khả năng hơn.

“Dựa vào! Học đệ sao lại là cậu? Lần sau cần thì tự mang! Học trưởng ta đây dùng còn chưa đủ.” Nhìn hai người một nói một đáp, lại một lần nữa giống nhau, đều trở thành thành viên của ‘quân đoàn phun máu mũi’.

.

.

.

— oOo —

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio