La Phù

chương 180: lão đạo lôi thôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giống hệt như những gì tên đệ tử của Thương Lãng cung miêu tả. Trong thạch thất có một tảng đá với những hoa văn giống hệt như ở trong điện Bích Lạc. Ba mặc của căn phòng được bịt kín chỉ có một con đường rộng chừng một trượng.

Từng tia sáng màu hồng và hơi nóng từ trong thông đạo thổi ra.

- Tại sao nơi này lại có nguyên khí hệ Hỏa nhiều như vậy?

Người tộc Đằng Giao trời sinh đã dị ứng với nguyên khí hệ Hỏa vì vậy mà vừa đặt chân vào trong căn phòng đã cảm nhận được nó. Cầu Thương Dương nhíu mày, cảm giác rất khó chịu, giống như bị đặt vào trong một cái lò thiêu.

- Bên trong có hơi thở người tộc Ly Thủ.

Lạc Bắc thả thần thức đảo qua thì phát hiện có hơn mười làn hơi thở như có như không của tộc nhân Ly Thủ. Sau khi nói với Thái Thúc và Ly Nghiêu Ly, hắn liền lệnh cho Khuất Đạo Tử đưa Ly Nghiêu Ly, Mộ Hàm Phong cùng với Thái Thúc đi theo thông đạo vào bên trong.

Trong thông đạo có một cái xe được buộc một cái ròng rọc.

Đi được chưa tới trăm trượng, cảnh tượng trước mặt Lạc Bắc đột nhiên rộng hẳn ra. Đồng thời, những hình ảnh đập vào mắt khiến cho đám người Lạc Bắc không còn giữ được bình tĩnh.

Trước mắt mọi người là một màu đỏ thẫm và hơi nóng của lửa.

Bao phủ kín bởi sắc hồng của ngọn lửa đó là một cái hang rộng lớn.

Cái hang này có hình dạng giống như một bình rượu, dưới đáy tròn có diện tích rộng nhất nhưng càng lên cao lại càng nhỏ hẹp.

Độ cao của cả cái hang chừng hơn hai trăm trượng. Khi đám người Lạc Bắc tiến vào từ thông đạo thì vị trí của họ gần như ở dưới đáy bình.

Một cái thác nước toàn là dung nham rộng chừng năm trượng từ trên đỉnh hang chảy xuống. Phía dưới nơi ngọn thác đổ xuống cũng chỉ toàn là dung nham.

Dòng dung nham cuồn cuộn đổ xuống cái ao dung nham phát ra những tiếng động ầm ầm, đồng thời làm cho dung nham bắn lên tung tóe bốc mùi khó chịu.

Hắc Sát hỏa khí!

Ngay cả khuôn mặt của đám người Lạc Bắc cũng bị ánh lửa làm cho đỏ hồng.

Một vài dòng dung nham vọt lên cao rồi hạ xuống giống như bầu trời bị thủng một lỗ mà rơi xuống từ dòng ngân hà.

- Hắc Sát hỏa khí có nguyên khí Ly Hỏa mạnh thật! Thứ nhiệt độ này có thể làm chảy những cái pháp bảo bình thường. Đây quả nhiên là một cái pháp trận truyền tống khác.

Mấy người của tộc Long Nghê vừa sử dụng chân nguyên chống lại hơi nóng vừa nói:

- Cái hang này phải nằm dưới địa tâm hỏa mạch.

Dưới địa tâm hỏa mạch, cho dù tu vi gần tới Độ Kiếp Chân tiên cũng khó tới gần. Nhưng nếu có được một chút thuật Khám Sơn trắc mạch thì có thể tìm ra vị trí mà sử dụng truyền tống trận để đi vào. Như vậy cho dù người khác có biết được điều này mà không biết được pháp trận vào cửa thì cũng không vào được.

Sau khi Lạc Bắc đọc kỹ Thiên Cơ bí lục của phái Lao Sơn thì cũng biết rất nhiều dị nhân thường tạo những động phủ mà người thường không thể nào chạm tới được. Có một thứ pháp thuật giống như Nạp Tư Di Vu Giới, sử dụng phương pháp sáng tạo một cái không gian. Như vậy trừ khi bản thân sử dụng pháp thuật mở không gian, hoặc là người khác đạt tới tu vi Phá Toái Hư không thì mới có thể vào được. Còn một thứ khác chính là dùng thuật Kỳ Môn độn giáp tìm ra một chỗ như thế này mà người thường không thể nào tới, sau đó nghĩ cách dùng pháp bảo hoặc trận pháp để đi vào mà tạo động phủ.

Có âm khí lạnh lẽo từ thân Khuất Đạo Tử tản ra cho nên Lạc Bắc cũng không cảm thấy khó chịu lắm. Liếc mắt nhìn xung quanh, hắn thấy trên vách đá có mấy chục cái động lớn để trú ẩn. Mặc dù không có đường để đi lên nhưng mỗi cái động đều có những sợi xích to bằng cánh tay trẻ con vươn tới kèm theo cả những cái thùng sắt. Nhìn những sợi xích giăng chằng chịt chẳng khác nào mạng nhện trong hang. Mà có một sợi xích sắt từ trên đỉnh hang rũ xuống, nếu đứng ở trong cái xe thì chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào dòng dung nham đang ầm ầm chảy xuống.

- Ở chỗ nào?

Hơi dừng một chút, Lạc Bắc hơi di chuyển lướt tới một cái động phía bên trái. Hắn cảm nhận được hơi thở như có như không của tộc Ly Thủ từ trong cái động này tản ra.

- Cái gì?

Vừa mới xông vào trong động, Lạc Bắc liền lập tức cảm nhận được một sự mát mẻ ập vào mặt. Trong sơn động như được bố trí một cái trận pháp hệ Thủy, từ đó hơi nước cuồn cuộn tản ra ngăn cách hơi nóng từ Địa Tâm Hỏa Mạch ở bên ngoài.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cho dù là Lạc Bắc hay những người khác cũng đều ngây người.

Cửa vào của cái động rộng chừng hai trượng nhưng bên trong lại vô cùng rộng lớn phải tới mấy chục trượng. Mà trong sơn động có treo hơn mười người.

Trong số những người đó có một nửa là người tộc Ly Thủ mà một nửa khác là những dị thú đầu chim Ưng, thân sư tử toàn thân đỏ thẫm.

Mà cho dù là người tộc Ly Thủ hay là dị thú mình sư tử đầu chim thì đều bị treo trong những cái túi tơ trong suốt. Mặc dù bọn họ vẫn còn sự sống nhưng cơ bản không hề có tri giác, giống như đã chết.

Điều khiến cho đám người Lạc Bắc sững sờ đó là hai tay của người tộc Ly Thủ và bốn chân của dị thú đầu ưng, mình sư tử đều bị rạch. Từng giọt máu tươi chậm rãi qua vết thương chảy xuống dưới, tích tụ ở đáy cái túi tơ trong suốt. Có một cái ống dẫn màu lục nối liền với đáy của túi tơ xuyên qua một cái lỗ thủng ở vách động.

Mặc dù tạm thời không biết được cái ống dẫn này xuyên tới đâu nhưng tất cả mọi người có thể nhận ra nó có tác dụng thu lấy máu của dị thú và người tộc Ly Thủ.

Dị thú và người tộc Ly Thủ đều có thiên phú dị bẩm. Nếu bình thường, một vết thương như vậy thì chỉ một lúc sẽ thôi không đổ máu, sau một hai ngày sẽ bình phục. Nhưng hiện tại, trên người họ chỉ có một cái vết cắt nhỏ nhưng lại liên tục nhỏ máu thì chứng tỏ là bị dùng thuốc hoặc là một phương pháp nào đó không cho người tộc Ly Thủ và dị thú tự chữa trị.

Mà từ hơi nước và mùi thuốc tràn ngập trong trận pháp thì hiển nhiên là người Thương Lãng cung không muốn đám người tộc Ly Thủ và dị thú chết đi. Chúng muốn duy trì sức sống của họ để liên tục cung cấp máu.

Cái này không cần phải lo việc sống còn của người tộc Ly Thủ và dị thú, đồng thời biến họ hoàn toàn trở thành một thứ thực vật để lấy máu.

Cách làm này có thể nói là vô cùng tàn khốc.

Vào lúc này, trong sơn động vang lên những tiếng lách cách đó là do đám người Cầu Thương Dương và Ly Nghiêu Ly nhìn thấy cảnh tượng đó mà cắn răng.

Trong âm thanh đó, Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa đang bị Cầu Thương Dương xách trong tay rồi hỏi:

- Các ngươi lấy máu của họ để làm gì? Làm cách nào để cứu họ tỉnh lại?

Nghe thấy Lạc Bắc hỏi vậy, ánh mắt của Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa có chút chế giễu.

Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa đã quyết định không trả lời Lạc Bắc lấy một câu. Lúc trước hai người đã thể hiện rõ cái ý đó vì vậy mà hiện tại nghe Lạc Bắc hỏi, cả hai cảm thấy hắn quả thật là buồn cười.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lạc Bắc khiến cho Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa giật mình:

- Chiến Bách Lý! Hi Ngọc Sa! Ta biết hai người không sợ chết vì vậy mà vừa rồi ta cũng không ép cung các ngươi. Nếu làm vậy thì thật ra chúng ta cũng tàn nhẫn như Thương Lãng cung các ngươi mà thôi. Có điều hiện tại với những hành vi của các ngươi mà ta không ép các ngươi thì không được.

Dừng một chút, âm thanh lạnh lùng của Lạc Bắc lại vang lên:

- Chiến Bách Lý! Hi Ngọc Sa! Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không...

- Nếu không thì sao? - Chiến Bách Lý cười lạnh, ngắt lời Lạc Bắc:

- Cùng lắm thì các ngươi tra tấn, làm nhục chúng ta mà thôi. Chẳng lẽ ta còn sợ chăng?

- Cũng không cần phải vậy. - Lạc Bắc liếc mắt nhìn Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa rồi nhìn Khuất Đạo Tử:

- Nếu các ngươi còn tiếp tục ương ngạnh thì ta sẽ biến các ngươi thành Thi thần tướng linh giống như hắn, để cho ta sử dụng.

- Ngươi...

Tính tình của Chiến Bách Lý tàn nhẫn, không sợ chết. Lúc trước, y đã có ý nghĩ ngọc đá cùng nát, nhiều lắm chịu chút tra tấn. Vì vậy y mới có thể đối chọi gay gắt với Lạc Bắc.

Nhưng cái việc bị biến thành Thi thần tướng linh giống như Khuất Đạo Tử thì quả thực so với tra tấn hay giết chết còn đau khổ gấp nghìn lần. Cho dù có chết thì cũng phải trở thành nô bộc cho người ta sai khiến.

Vì vậy mà khi nghe Lạc Bắc nói vậy, lại nhìn Khuất Đạo Tử yên lặng đứng sau, đừng nói là Hi Ngọc Sa tái mặt mà ngay cả Chiến Bách Lý cũng run người, hét lên:

- Lạc Bắc! Ngươi đừng có mơ tưởng lừa ta. Ta biết để luyện ra Thi thần tướng linh thì cần phải có Tam Sinh Thạch và Thiên Niên bồ đề tử. Mà đó là những thứ chí bảo ngàn năm khó kiếm. Ngươi đã biến Khuất Đạo Tử thành Thi thần tướng linh, ta không tin trong tay người còn có những thứ đó.

- Thật không?

Lạc Bắc hơi khép mắt lại rồi lấy ra một cái hộp sắt. Hắn mở cái hộp ra rồi giơ về phía trước:

- Vậy ngươi nhìn xem đây là cái gì?

- Tam Sinh Thạch! Thiên Niên bồ...

Liếc mắt nhìn thấy hai thứ đó, Chiến Bách Lý liền hét lên chói tai, đồng thời gương mặt cũng trở nên méo mó:

- Ngươi làm thế nào mà có được nhiều Tam Sinh Thạch và Thiên niên bồ đề tử như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio