La Phù

chương 422: kim giáp trùng! hắc giáp trùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- A?

Lạc Bắc vừa mới thốt lên, hai người trung niên và Nguyễn Minh Sinh mới liếc mắt nhìn nhau còn chưa biết lai lịch của Lạc Bắc, chưa kịp trả lời, tất cả đã nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc.

Theo tiếng kêu đó, mọi người nhìn thấy phía cuối con đường bằng gỗ đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ da trắng như tuyết hết sức xinh xắn.

Lần này, Nguyễn Minh Sinh ngẩn người không biết thiếu nữ đó có thân phận gì. Nhưng Lạc Bắc liếc mắt nhìn thấy thiếu nữ thì lắp bắp rồi kinh ngạc thốt lên:

- Đông Nhan! Là ngươi?

Thiếu nữ có dung nhan xinh xắn đó chính là thiếu nữ mà khi Lạc Bắc bị Hắc Phong lão tổ bắt cóc, lúc lão chết, Lạc Bắc lấy được bản đồ động phủ của Thần Kiêu vương rồi gặp nàng trong ngôi miếu đổ nát.

- Lạc Bắc! Đúng là ngươi. Không ngờ ngươi còn nhớ được tên của ta. - Đông Nhan nghe thấy tiếng của Lạc Bắc liền nói vậy.

- Trí nhớ của ngươi không ngờ tốt vậy thoáng nghe đã nhận ra được âm thanh của ta.

Lạc Bắc không ngờ gặp lại cố nhân ở đây cho nên cảm thấy mừng rỡ. Hắn vung tay thu hồi Bạch vân bảo trướng để cho Yêu vương liên thai hạ xuống trên mặt hồ. Ba người Lạc Bắc lập tức bước ra khỏi vầng sáng của Yêu vương liên thai. Sau khi Dạ Đông Nhan xuất hiện, Lạc Bắc vui mừng nhìn nàng hỏi:

- Sao ngươi lại ở đây?

- Ta vẫn ở đây. - Đông Nhan nhìn Lạc Bắc nói:

- Ta nhận ra ngươi là ai không phải vì trí nhớ của ta tốt mà là vì ta biết ngươi có khả năng tới đây.

- Ngươi vẫn ở đây? Ngươi biết ta có khả năng tới nơi này? - Lạc Bắc giật mình rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền hỏi:

- Ngươi và Dạ Ma Thiên có quan hệ như thế nào?

Đông Nhan mỉm cười nói:

- Dạ Ma Thiên là gia phụ.

- Không thể ngờ được ngươi lại là con gái của Dạ Ma Thiên. Ngươi nghe được chuyện của ta cho nên mới biết ta sẽ tới đây? - Sao phút thất thần, Lạc Bắc nhìn Dạ Đông Nhan hỏi.

- Hóa ra ngươi là con gái của Dạ Ma Thiên? Ngươi tên là Dạ Đông Nhan? - Vào lúc này, Nguyễn Minh Sinh đứng trên mặt hồ cũng chớp mắt:

- Dạ Đông Nhan! Nếu vậy, ngươi hãy nhanh chóng mời phụ thân ngươi ra đây. Nếu không đừng trách chúng ta nổi giận.

Vào lúc này, Nguyễn Minh Sinh hết sức ngông cuồng. Chỉ cần nghe y nói cũng biết là muốn dùng sức đã cưỡng bức.

Tuy nhiên nghe thấy Nguyễn Minh Sinh nói vậy, Dạ Đông Nhan cũng không hề nổi nóng mà chỉ cười cười quay sang nói với Lạc Bắc:

- Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe thấy tên của hắn? Nếu hắn có ở đây các ngươi còn dám nói với ta như vậy?

- Tại hạ là Nguyễn Minh Dực, tông chủ của Thiên Tàm tông. Không biết mấy vị đạo hữu có lai lịch như thế nào? - Trung niên áo bạc nghe thấy Đông Nhan nói vậy liền quay sang chắp tay hỏi Lạc Bắc.

Trong chuyến đi này thì người trung niên đó có tu vi cao nhất trong đoàn người của Nguyễn Minh Sinh. Y là người hành sự cẩn thận. Mặc dù Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết thu liễm hơi thở khiến cho y không nhận ra tu vi nhưng khí thế của Yêu vương liên thai như vậy thì ít nhất cũng là một thứ pháp bảo cấp tiên. Mà nghe ý của Đông Nhan thì dường như Lạc Bắc có lai lịch rất lớn cho nên y càng thêm cẩn thận.

Tuy nhiên câu nói của y cũng chỉ là sự thăm do. Bởi vì do ở Bắc Việt hết sức hẻo lánh, đoàn người của họ lại chưa nghe thấy danh tiếng của Lạc Bắc bao giờ. Nếu không hiện tại với uy danh của hắn mà nghe thấy tên thì làm sao còn dám nói ra lai lịch hay thân phận của mình.

- Hôm nay không cho các ngươi chịu chút đau khổ thì sau này để cho ai cũng có thể tới Thập Vạn Đại Sơn quát tháo hay sao?

Dạ Đông Nhan vẫn mỉm cười tuy nhiên trong lòng hoàn toàn lạnh lùng. Vào lúc này, trong mắt nàng, đám người nước Bắc Việt chỉ là mấy con kiến.

- Hắn tên là Lạc Bắc, từng là đệ tử Thục Sơn. Có điều sau đó do kết giao với Yêu tộc nên mới tu luyện ở Thục Sơn được hai năm liền bị trục xuất. - Vừa cười, Đông Nhan vừa nói với đám người Nguyễn Minh Sinh:

- Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe thấy cái tên của hắn?

Vừa nghe thấy Đông Nhan nói Lạc Bắc là đệ tử của Thục Sơn, đám người Nguyễn Minh Sinh hết sức căng thẳng. Mặc dù Bắc Việt hết sức hẻo lánh, phần lớn huyền môn chính đạo không xuất hiện ở đó nhưng uy danh của Thục Sơn thì bọn họ cũng nghe thấy. Nhưng khi nghe thấy nói Lạc Bắc chỉ tu luyện ở Thục Sơn được hai nằm liền bị trục xuất thì đám người Nguyễn Minh Sinh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù sao thì có là đệ tử của một phái lớn nhưng tu luyện hai năm cơ bản cũng không tiếp xúc được với pháp thuật cao thâm. Hơn nữa quan trọng là đã bị trục xuất thì không liên quan gì tới Thục Sơn. Mặc dù có giao chiến thì cũng không lo bị Thục Sơn báo thù.

Lạc Bắc biết Đông Nhan nói vậy là có ý của mình, cho nên hắn cũng không nói chuyện chỉ nghe xem nàng định làm gì.

- Lạc Bắc là bằng hữu của ta. Hơn nữa nếu ta đoán không nhầm thì hắn tới đây cũng là để cầu phụ thân ta. Về tình về lý thì chúng ta phải giúp hắn trước. - Đông Nhan tiếp tục nói:

- Chỉ có điều chắc chắn các ngươi sẽ không chịu để yên. Cho nên ta mới nghĩ ra một biện pháp đơn giản. Các ngươi hãy đấu pháp với nhau một chút. Bên nào lợi hại hơn chúng ta sẽ giúp bên đó. Bên thua thì rời khỏi đừng có quay lại nữa.

"Nàng muốn ta dậy dỗ cho đám người nước Bắc Việt?" Lạc Bắc mới nghĩ như vậy thì trong tai đã vang lên tiếng truyền âm của Đông Nhan:

- Thất Hải Yêu Vương! Hiện tại không ngờ thanh danh của ngươi lớn như vậy, ngay cả Kỳ Liên Liên Thành cũng không phải đối thủ. Đến ta nghe thấy chuyện của ngươi còn tưởng đó là Lạc Bắc khác, không ngờ lại là ngươi. Ta thật sự không thích hai cái tên này. Ngươi phải đánh cho chúng không lết được. Nếu không ta sẽ không giúp ngươi.

"Quả nhiên là cô ấy đã nghe thấy chuyện của ta."

Mặc dù Đông Nhan gọi Lạc Bắc là Thất Hải Yêu vương nhưng lời nói lại hết sức thân thiết có phần trêu chọc. Hơn nữa, nghe nàng nói rõ ràng là như đã biết ý đồ tới đây của Lạc Bắc nên muốn nhờ hắn giúp. Lạc Bắc nghe thấy vậy thì mừng rỡ lập tức truyền âm vào tai Đông Nhan:

- Được! Ngươi yên tâm. Ít nhất ta sẽ làm cho họ nằm yên mười ngày, nửa tháng để cho ngươi hết giận.

- Nói nhiều cuối cùng là muốn nhờ người này đối phó với chúng ta.

Đôi môi Lạc Bắc hơi nhúc nhích cùng với Đông Nhan nở nụ cười đều lọt vào trong mắt của Nguyễn Minh Sinh. Y là thái tử của nước Bắc Việt, từ nhỏ có thân phận tôn quý, lại bái Nguyễn Minh Dực làm sư phụ nên cũng tu luyện tới Kim Đan kỳ. Nhìn thấy Lạc Bắc và Đông Nhan cười với nhau không coi mình vào đâu, y không hề cảnh giác mà còn nổi giận, cười lạnh:

- Được! Nếu vậy ta xin lãnh giáo pháp thuật của vị Lạc Bắc này một chút.

Vừa nói xong, Nguyễn Minh Sinh liền giơ tay bắn về phía Lạc Bắc mười tia sáng màu lam.

Chỉ thấy những tia sáng đó toàn là những còn nhện to bằng lòng bàn tay. Vừa mới lao ra, chúng lập tức phun tơ. Những sợi tơ đó không mềm như tơ nhện bình thường mà giống như cương châm. Hơn nữa tốc độ phun ra của chúng cực nhanh chẳng khác nào trong bụng chúng toàn là khí rồi bị đẩy ra ngoài.

Tốc độ bắn ra của đám tơ nhện đó cũng tương đương với phi kiếm bình thường. Hơn nữa, chúng liên tiếp chồng lên nhau nên tốc độ có lẽ so với phi kiếm còn nhanh gấp đôi.

- Mặc dù nước Bắc Việt ở nơi hẻo lánh nhưng pháp thuật cũng có điểm đặc biệt.

Dạ Đông Nhan nhìn thấy vậy thì nghe Lạc Bắc nói:

- Ta có phải là muỗi đâu mà ngươi thả nhiều tơ ra để làm gì?

"Xoẹt!"

Một đạo kiếm cương trong suốt lập tức chém về phía Nguyễn Minh Sinh.

Với tu vi hiện tại của Lạc Bắc muốn đánh chết Nguyễn Minh Sinh cũng không có gì khó. Lần này, hắn chỉ bắn ra một đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt đã là hết sức nương tay.

Tuy nhiên Nguyễn Minh Sinh cũng biến sắc. Hơn mười luồng tơ nhện phun ra dính vào Yêu vương liên thai liền bị ánh sáng của nó ngăn cản không thể tiến thêm. Mà đạo kiếm cương trong suốt kia lao tới khiến cho hơn mười con nhện đó nổ tung. Con phi trùng dưới chân y lập tức bay lên tản ra ánh sáng rực rỡ như một tấm chắn trước mặt y.

Một tiếng động vang lên. Đạo kiếm cương của Lạc Bắc như bắn trúng một cái gì đó liền bị cản lại. Nhưng Nguyễn Minh Sinh còn chưa có động tác nào khác thì một tiếng nổ đã vang lên rồi một cột sét màu tím to bằng cái chân đã xuất hiện giáng trúng lưng của y.

Tốc độ của đạo lôi quang màu tím đó cực nhanh. Gần như sự chú ý của mọi người mới tập trung về phía đạo kiếm cương của Lạc Bắc thì nó đã đánh trúng Nguyễn Minh Sinh.

- Thái tử.

Ba mươi người tu đạo phía sau Nguyễn Minh Sinh đều hét lên kinh hãi. Lần này ngay cả Nguyễn Minh Dực cũng không thể ngờ được Nguyễn Minh Sinh không chịu nổi lấy một chiêu, nên không kịp thi triển pháp thuật cứu giúp. Chỉ thấy cột sét giáng xuống khiến cho Nguyễn Minh Sinh bị đánh bay lên, toàn thân cháy đen nhưng một tiếng kêu cũng không kịp, lập tức hôn mê. Nhìn y liên tục co giật chẳng khác nào một con bọ bị đột cháy. Mà con Kim giáp trùng trước mặt y dường như không hiểu tại sao chủ nhân của mình trở nên như vậy nên xoay xoay người không biết phải làm như thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio