La Phù

chương 500: niết bàn chi đồng. cơ hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chỉ có người mang dòng máu độc đáo mới sử dụng được? - Lạc Bắc giật mình nghĩ tới pháp bảo huyết luyện.

- Đúng vậy. - Nam Cung Tiểu Ngôn gật đầu nói:

- Nghe nói lúc trước khi luyện chế cái pháp bảo này là do một tông môn tu đạo họ Tô làm ra. Bởi vì uy lực của nó quá mạnh, hơn nữa bọn họ luyện ra nó để bảo vệ cho con cháu của mình. Vì vậy mà khi luyện chế đã sử dụng phương pháp huyết tế, chỉ có con cháu của họ Tô mới được thần cung Toái Hư nhận làm chủ.

Thái Thúc ngạc nhiên nói:

- Cái thần cung Toái Hư không phải do tổ sư Côn Luân các ngươi luyện ra sao? Tại sao lại nói là do tông môn tu đạo họ Tô luyện ra?

- Truyền thuyết trong giới tu đạo cũng không được đúng cho lắm. Côn Luân nói vậy thật ra cũng chỉ là để dát vàng lên mặt. - Nam Cung Tiểu Ngôn lắc đầu:

- Vào ngàn năm trước, Côn Luân của chúng ta còn chưa mạnh như bây giờ thì làm sao mà luyện được cái pháp bảo như thần cung Toái Hư? Hơn nữa nếu nó do Côn Luân ta luyện ra thì trong ngàn năm qua, tại sao Côn Luân chúng ta lại phong ấn nó ở trong trận pháp mà không sử dụng. Chỉ tới khi Hoàng Vô Thần lấy ra được? Trên thực tế Côn Luân chúng ta chỉ có trận pháp thượng cổ phong ấn thần cung Toái Hư mà thôi.

- Giới tu đạo thượng cổ hết sức huy hoàng, số lượng huyền bảo sánh vai với thần cung Toái Hư rất nhiều. Khi đó gia tộc họ Tô là một trong những tông môn luyện khí lợi hại nhất nên có tể luyện ra được cái pháp bảo như thần cung Toái Hư cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ có điều sử dụng thần cung Toái Hư mất rất nhiều chân nguyên. Gia tộc họ Tô mặc dù có cái pháp bảo này nhưng sau đó tranh đấu với người khác bị thua, môn nhân bị tàn sát. Ngay cả thần cung Toái Hư cũng bị lấy mất. Trải qua bao nhiêu lần thay đổi nó bị rơi vào tay một tông môn lớn. Mặc dù không tìm được cách sử dụng nhưng do luyến tiếc nên họ mới phong ấn nó trong một trận pháp lợi hại. Sau đó cái tông môn kia biến mất theo dòng lịch sử chỉ còn lại cái trận pháp phong ấn thần cung Toái Hư.

- Sau khi họ Tô xuống dốc, còn cháu đời sau thậm chí không có người tu đạo, cũng chẳng biết lưu lạc tới đâu... Nghe nói vị sư muội kia của ta là do khi đệ tử của Lạc Tiên ra ngoài thấy tư chất tốt mới đưa về. Không ngờ trên người lại có huyết mạch của họ Tô.

- Tại sao ngươi lại biết nhiều chuyện liên quan tới thần cung Toái Hư như vậy? - Lạc Bắc nhìn Nam Cung Tiểu Ngôn:

- Ngươi kể cho ta nghe về thần cung Toái Hư là vì sao?

- Sở dĩ ta biết nhiều chuyện của thần cung Toái Hư cũng là vì trận pháp phong ấn nó có chút đặc biệt. Mà ta cũng từng là người được Hoàng Vô Thần tin tưởng. - Nam Cung Tiểu Ngôn nở một nụ cười khổ:

- Cái trận pháp phong ấn thần cung Toái Hư bản thân là một trận pháp hư không vô cùng lợi hại dẫn thông tới không gian loạn lưu. Hơn nữa bên trong không gian loạn lưu kia còn đặt vô ố cấm chế. Khi đi vào đó có tới cả mấy vạn con đường, chỉ có người bố trí mới biết được con đường chính xác duy nhất. Những con đường khác một khi tiến vào thì cơ bản không có cơ hội sống. Mà phương pháp bố trí trận pháp cổ khác với bây giờ, cơ bản không thể hiểu được. Cho nên muốn tìm ra con đường thật sự đi tới chỗ phong ấn thần cung Toái Hư thì chỉ có thử từng cái một.

- Thử từng con đường một? - Lạc Bắc nhíu mày.

- Đúng vậy. - Nam Cung Tiểu Ngôn nói:

- Hơn nữa phần lớn các con đường đặt những cấm chế bình thường có thể dùng pháp thuật để hóa giải, chỉ có người tu vi KIm Đan hậu kỳ trở lên mới có thể đi vào. Mỗi người vào đó đều mang theo một cái phù Hiển tích của Côn Luân, chuyên dùng để ghi chép, vẽ bản đồ. Sau khi người tiến vào, trên miếng ngọc sẽ hiện ra ánh sáng. Cho tới khi điểm sáng biến mất, thì chứng tỏ là người đó đã chết và đó cũng là con đường chết.

- Vậy những người dò đường đều là đệ tử Côn Luân sao? - Lạc Bắc hỏi.

- Có nhiều người bị chúng ta bắt rồi hạ cấm chế sau đó tống vào. - Nam Cung Tiểu Ngôn đáp:

- Cũng có không ít đệ tử Côn Luân tự nguyện đi vào.

- Tự nguyện đi vào? - Thái Thúc không nhịn được hỏi Nam Cung Tiểu Ngôn:

- Đi vào có thể nói là chín phần chết một phần sống mà vẫn tự nguyện? Muốn lập công được sự khen ngợi của sư trưởng hay sao?

- Tất cả là vì Côn Luân. Thật ra rất nhiều đệ tử Côn Luân nghĩ rất đơn giản... Trung thành với Côn Luân, vì sự hùng mạnh của Côn Luân mà bất chấp mạng của mình. - Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Lạc Bắc:

- Ta cũng là một trong số những đệ tử tự nguyện tiến vào đó. Nếu không phải sư tôn Cửu Bạt của ta nhìn trúng rồi trở thành đệ tử thân truyền của ngài thì ta đã đi vào trong đó.

- Có lẽ cũng vì suy nghĩ của ta đơn giản như vậy thậm chí tự nguyện đi vào trong trận pháp để dò đường, trung thành với Côn Luân như thế nên Hoàng Vô Thần mới hoàn toàn tin tưởng ta, cho ta rất nhiều quyền và biết được nhiều bí ẩn. - Nam Cung Tiểu Ngôn dừng một chút rồi cố gắng nói tiếp:

- Còn về phần tại sao ta muốn nói cho ngươi nghe về thần cung Toái Hư nhiều như vậy cũng là vì y không biết sở dĩ ta trung thành cũng là vì kính trọng y. Tin tưởng y có thể bảo vệ từng đệ tử Côn Luân chứ không phải vì y là chưởng giáo của Côn Luân. Hơn nữa nếu bây giờ ta không nói thì có khả năng không còn cơ hội nói với ngươi nữa.

- Không còn cơ hội nữa? - Nhất thời Thái Thúc cảm thấy khó hiểu. Bởi vì nàng thấy mặc dù hiện giờ Nam Cung Tiểu Ngôn bị thương không hề nhẹ nhưng cơ bản không nghiêm trọng tới mức không cứu nổi. Hơn nữa, có Đông Nhan cho dù Nam Cung Tiểu Ngôn có bị thương nặng hơn nữa thì cũng chỉ cần Lạc Bắc tạm thời phong ấn y lại rồi giao cho Đông Nhan là có thể cứu được.

- thần cung Toái Hư... Nhiều đệ tử Côn Luân hy sinh tính mạng của mình để lấy được cái pháp bảo này cho Côn Luân cũng là vì mong nó sẽ mang tới uy danh cho môn phái. - Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Thái Thúc rồi cười khổ:

- Ta ở Côn Luân còn có rất nhiều thứ. Muốn dùng thần cung Toái Hư ngắm vào ta là việc không khó... Chỉ sợ không bao lâu nữa Thứ Lăng Ngọc sẽ truyền tin tức ngươi cứu ta về Côn Luân, tới lúc đó Côn Luân sẽ giết ta đầu tiên.

Lạc Bắc nhíu mày. Hiện tại Nam Cung Tiểu Ngôn ở cùng một chỗ với hắn, lại nói cho hắn nghe nhiều chuyện về thần cung Toái Hư như vậy. Về tình về lý, Lạc Bắc sẽ che chở cho Nam Cung Tiểu Ngôn. Nhưng bản thân Lạc Bắc ngăn cản thần cung Toái Hư là do có Thần Kiêu pháp giới giúp đỡ. Hiện tại uy lực của nó càng ngày càng lớn, nếu Côn Luân dùng thần cung Toái Hư để giết Nam Cung Tiểu Ngôn thì đúng là hắn không có khả năng ngăn cản.

- Muốn đối phó với thần cung Toái Hư chỉ có hủy diệt bản thể của nó. Nhưng nếu muốn lẻn vào Côn Luân mà không bị Hoàng Vô Thần phát hiện thì đó là chuyện không thể. - Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Lạc Bắc với sắc mặt hết sức bình tĩnh:

- Muốn phòng ngự nó cũng chỉ cần lưu tâm không để mất cái gì có hơi thở của mình vào trong tay Côn Luân

- Theo tốc độ truyền tin của Côn Luân thì nhiều lắm chỉ trong một canh giờ, Hoàng Vô Thần sẽ biết tin ta được ngươi cứu. - Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Lạc Bắc và nói tiếp:

- Công pháp mà Hoàng Vô Thần tu luyện là Vô Sắc định đại hoa luân. Bộ công pháp này của Côn Luân cũng chỉ có mình y tu luyện, cơ bản không một ai biết được sự huyền ảo của nó. Ta cũng chỉ qua sư tôn Cửu Bạt mà biết được một chút.

Hiện tại những gì mà Nam Cung Tiểu Ngôn nói nghe như không theo trật tự nhưng Lạc Bắc, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều hiểu được ý của gã.

Chỉ cần Hoàng Vô Thần biết Nam Cung Tiểu Ngôn về một chỗ với Lạc Bắc thì nhất định sẽ sử dụng thần cung Toái Hư để đối phó với gã. Nói vậy thì thời gian của gã cũng không còn nhiều.

Hiện tại Nam Cung Tiểu Ngôn muốn nhanh chóng nói một vài tin quan trọng cho Lạc Bắc.

- Công pháp Vô Sắc định đại hoa luân có thể sử dụng pháp thuật của mình để nâng cao tu vi của người khác. Sư tôn Cửu bạt của ta đã từng nói trong bộ công pháp của y có một pháp thuật lợi hại nhất đó là Niết Bàn chi đồng. Bình thường Hoàng Vô Thần vẫn nhắm mắt nhưng theo sư tôn của ta nói một khi y mở mắt thì pháp thuật của y sẽ phát ra uy lực khủng bố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio