La Phù

chương 510: trận pháp trong trận pháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi ngày đều vẽ tranh để nhớ kỹ hình dáng của ta? Trong tâm có một ngàn khả năng ta có thể thay đổi?

Lạc Bắc nhìn sắc mặt tái nhợt nhưng lại chan chứa hạnh phúc của thiếu nữ. Hắn biết nàng nói mặc dù hết sức đơn giản nhưng thực tế đó là sự chấp nhất tới đâu?

- Mà mắn là hiện tại huynh có bản lĩnh tới mức mà ngay cả thần cung Toái Hư cũng không giết được huynh. - Ánh mắt của thiếu nữ tràn ngập tình cảm khiến cho Lạc Bắc cảm động. Nàng cười nhẹ rồi nói:

- Thật ra ta vốn vì huynh mới trốn ra khỏi Côn Luân. Bởi vì Hoàng Vô Thần đồng ý với muội chỉ cần giúp y giết chết đám người Huống Vô Tâm, tiếp tục giết huynh sẽ giúp muội tìm một nhân vật có quái thuật lợi hại để tìm vị trí của huynh rồi sau đó, y sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng của Côn Luân để giúp muội tìm huynh. Cho nên muội mới dốc lòng muốn giết huynh, thậm chí bất chấp trốn khỏi Côn Luân. Hiện tại thì y đúng là một tên khốn. Chắc chắn y biết huynh chính là người mà muội muốn tìm cho nên mới phái Tề Hân Vân ngăn cản muội. Khi thấy chúng ta gặp nhau liền bất chấp tất cả ra tay với muội. Nếu muội thực sự giết chết huynh thì hối hận không còn kịp nữa rồi. Có điều muội vẫn có phần cảm ơn y vì nếu không có y thì có lẽ muội không còn gặp lại được huynh.

- Không ngờ muội và Hoàng Vô Thần lại bàn điều kiện? - Lạc Bắc trầm xuống.

Bất luận người nào cũng biết rằng trong giới tu đạo và Côn Luân, Hoàng Vô Thần là kẻ có uy quyền cao nhất. Chỉ vì điều kiện về Lạc Bắc giữa nàng với Hoàng Vô Thần vậy mà Hâm Duyệt dám lén ra khỏi Côn Luân thì cũng phải biết được sự dũng cảm của nàng như thế nào.

- Bàn điều kiện với y cũng chẳng sao. - Thiếu nữ vẫn có nét thơ ngây tinh nghịch giống như khi nàng đối xử với thần cung Toái Hư mà nói:

- Dù sao thì muội biết trong cả Côn Luân cũng chỉ một mình muội có thể sử dụng được thần cung Toái Hư. Y cũng không có cách nào với muội.

- Sao muội biết chỉ một mình muội có thể sử dụng được thần cung Toái Hư? - Nghe tới đây, Đông Bất Cố liền xen vào một câu.

- Ngày đó khi muội đang tu luyện, cây thần cung Toái Hư vừa mới thoát khỏi trận pháp phong ấn của nó liền tự động bay tới bên người muội rồi nhận chủ. Sau đó, muội liền nắm được mấy thứ pháp quyết điều khiển thần cung Toái Hư từ nó. - Thiếu nữ nói:

- Sau đó muội mới nghe sư tôn nói rằng chỉ có người mang dòng máu riêng mới có thể sử dụng thần cung Toái Hư. Một khi nó đã nhận chủ thì người khác cơ bản không có cách nào sử dụng được nó. Hơn nữa, sư tôn của muội từng nói rằng cây thần cung này có linh tình, có thể phi độn tới để nhận chủ chứng tỏ nó đã nhận muội là chủ nhân. Hiện tại cho dù còn người có dòng máu như muội cũng không được nó chấp nhận, cũng chẳng cách nào điều khiển được nó.

- Tự động bay tới nhận chủ?

Đám người Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt nhìn nhau thầm thán phục pháp bảo thượng cổ có linh tính kinh người đồng thời lắc đầu thầm nghĩ nếu mình là Hoàng Vô Thần trong tình cảnh như vậy cũng không có nhiều sự lựa chọn cho lắm.

- Tới lúc rồi.

Đúng lúc này, Đông Nhan nhìn sắc mặt thiếu nữ rồi nói với Lạc Bắc:

- Nếu không sử dụng thuật Hoán Huyết ngay thì ta không chắc nữa.

- Được! Đông Nhan! Các ngươi vào thẳng trong tiểu thiên động phủ của Thần Kiêu vương mà trị liệu, như vậy an toàn nhất.

Lạc Bắc gật đầu để cho âm thanh ngưng tụ truyền vào tai Đông Nhan rồi nhìn thiếu nữ mà nói:

- Hâm Duyệt! Trước tiên muội hãy dưỡng thương cho tốt rồi nói sau.

- Được! Thạch đầu ca ca! Có thể gặp lại huynh, ấy tu vi của huynh lợi hại như vậy thì muội cũng yên tâm. - Thiếu nữ vui vẻ nở nụ cười nhưng nét mặt lại trở nên mỏi mệt dường như đan dược mà Đông Nhan cho nàng nuốt đã bắt đầu ngấm. Âm thanh của nàng nhỏ dần như muốn chìm vào giấc ngủ say. Tuy nhiên nàng vẫn nói tiếp:

- Muội sẽ dưỡng thương thật tốt. Sau này ai muốn đối phó với huynh, muội sẽ dùng thần cung Toái Hư để đối phó với kẻ đó.

Âm thanh của thiếu nữ càng lúc càng thấp rốt cuộc tới mức không còn nghe thấy liền chìm vào giấc ngủ say. Tuy nhiên nét mặt của nàng lại vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

Lạc Bắc liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái rồi ngẩng dầu lên nhìn Đông Nhan. Đông Nhan như hiểu ý Lạc Bắc muốn nói gì liền gật đầu nói:

- Yên tâm! Ta sẽ chưa khỏi cho muội ấy. Ta còn muốn thấy Côn Luân bị chính thần cung Toái Hư tấn công sẽ như thế nào. Chỉ có điều ta vẫn không hiểu tại sao Hoàng Vô Thần biết có khả năng muội ấy sẽ nhận ra huynh mà lại thả lòng để cho muội ấy trốn khỏi Côn Luân dễ như vậy?

Lạc Bắc gật đầu. Hắn cũng không hiểu rõ chuyện đó. Ngoại trừ việc này ra, vừa rồi Độc Nhân vương còn mang tới cho hắn một cảm giác rất lạ. Mạc dù chỉ đối mặt một chút nhưng Lạc Bắc có thể cảm nhận y hoàn toàn khác biệt với toàn bộ người tu đạo hiện tại.

....

Hoàng Vô Thần đứng một mình trong một cái không gian rộng lớn.

Dưới thân của y là một cái đài cao rộng chừng trăm trượng xung quanh nó được bao bằng một hàng cột bằng ngọc trắng. Trên những cây cột và cái đài phủ kín vô số những ký hiệu tạo thành một cái trận pháp khổng lồ. Mà cái trận pháp đó nhìn vô c cổ xưa, hoàn toàn khác biệt với những ký hiệu bây giờ, hiển nhiên là một cái pháp trận cổ còn sót lại.

Bên trên cái không gian rộng lớn đó là một lớp sương mù đang chuyển động khiến cho nơi đây trở nên u ám, cơ bản không biết nó rộng tới mức nào.

Trong làn sương mù mờ nhạt lại thấp thoáng ẩn hiện những tia sáng. Những tia sáng đó lóe lên liên tục nhưng không hề có pháp lực dao động quá mạnh. Có điều chỉ sợ phần lớn pháp bảo trên thế gian chạm phải nó đều bị hỏng.

Bởi vì những tia sáng thi thoảng lóe lên đó đều là những khe rách hư không tương đương với những chỗ không gian chồng lên nhau. Cái loại khe rách do không gian chồng lên nhau tạo thành đó mang theo lực xé cơ bản không một người tu đạo nào có thể chịu được.

Vì trí bên ngoài không gian của Hoàng Vô Thần là một cái không gian che phủ đầy những khe nứt và các thông đạo.

Số lượng thông đạo phải tới hơn cả ngàn cái. Hơn nữa chúng đều rất dài. Cho dù có dốc hết sức phi hành thì không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể tới được chỗ cuối cùng.

Mà trong tất cả các thông đạo, ngoại trừ cái thông đạo thông tới không gian nơi Hoàng Vô Thần đứng ra thì toàn bộ đều là con đường chết. Nếu đi dọc theo những thông đạo đó cuối cùng sẽ rơi vào khe nứt không gian mà bị chúng bao phủ kéo cho nát bét.

Nơi vị trí của Hoàng Vô Thần hiển nhiên là một cái trận pháp còn sót lại, phong ấn thần cung Toái Hư.

Cách sau lưng hắn không xa lắm còn có một cái đàn tế được bao phủ trong một vầng sáng màu xanh. Ở chỗ đó chính là nơi trước kia đặt thần cung Toái Hư. Mà ngoại trừ nơi đặt thần cung Toái Hư ra trong trận pháp đầy những khe nứt không gian không ngờ còn có một cái trận pháp độc lập nữa.

Vào lúc này, Hoàng Vô Thần vẫn nhắm hai mắt tuy nhiên hai tay của y khẽ nhúc nhích bắn sáu viên tinh thạch to bằng quả trứng chim bồ câu vào những chỗ lõm trên trận pháp.

Sau khi sáu viên tinh thạch được khảm vào, một vầng ánh sáng từ tay Hoàng Vô Thần lại bay ra rót vào một vị trí của tận pháp. Bất chợt một cột sáng từ một cây cột bằng bạch ngọc phun ra tạo thành một vầng sáng màu trắng.

Một người tu đạo có cách ăn mặc giống với Độc Nhân vương từ trong quầng sáng xuất hiện.

Mà cái bóng người đó lay động theo quầng sáng màu trắng bên ngoài không phải là người thật mà dường như một bóng người do ánh sáng khúc xạ thành.

Bóng người bên trong vầng sáng màu trắng đó là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi. Mặc dù chỉ có cái bóng nhưng trên người lại tản ra một thứ hơi thở chỉ mình ta độc tôn trên thế gian này, chẳng kém gì Hoàng Vô Thần.

Trên đỉnh đầu của y có đội một cái mũ đạo, bên hông quấn một sợi dây màu vàng có khảm mấy viên ngọc trắng rất to. Đôi mắt của y hẹp dài nhưng lại kéo xuống khiến cho phong thái của y lại càng thêm cái cách từ trên cao nhìn xuống chúng sinh bên dưới.

Đôi mắt của Hoàng Vô Thần vẫn nhắm như trước tuy nhiên bộ trường bào màu vàng kim của y có thể cảm nhận được những thay đổi rất nhỏ bên người. Khi bóng người trong vầng sáng xuất hiện, Hoàng Vô Thần hơi ngẩng đầu lên mà nói một cách chậm rãi:

- Ngươi đã cam đoan với ta rằng có thể giết chết được kẻ đó, đưa thần cung Toái Hư về cho ta. Nhưng cuối cùng thì gã lại bị người ta giết chết. Ngươi sợ ta ra tay với Độc Nhân vương nên có nói rằng mỗi người ở tông môn các ngươi đều có lưu một cái ngọc phù bản mệnh. Một khi người nào đó chết thì có thể dựa vào ngọc phù bản mệnh mà biết được cảnh tượng trước khi người đó chết. Nếu vậy thì hiện tại ngươi cũng rõ thực lực của bản thân gã không đủ chứ không phải là người của ta không dốc sức giúp gã.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio