La Phù

chương 88: đồng giáp thi. tìm đường sống trong chỗ chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngươi muốn đối địch với Thục Sơn chúng ta? - Huyền Vô Kỳ lập tức hừ lạnh:

- Ngươi không sợ bị diện môn?

- Ha ha ha!

Người trong kiệu cất tiếng cười to:

- Thiên hạ này do Thục Sơn các ngươi định đoạt sao? Nói muốn diệt môn là diệt?

Theo âm thanh đó, một trận âm phong đột nhiên nổi lên giống như có rất nhiều khí âm từ dưới đất lao rao tạo thành một cột lốc xoáy đánh tới bốn người.

- Đây là pháp thuật gì?

Cột lốc xoáy đó rõ ràng là do pháp thuật tạo thành, trong đó có vô số đất đá. Cho dù không có gì huyền ảo nhưng nếu bị nó chạm phải thì cũng nát thịt.

Trong bốn người thì Lạc Bắc đã tu luyện tới cảnh giới ngự kiếm còn ba người kia thì cũng đã gần nắm giữ pháp môn ngự kiếm. Trong tình cảnh này, cả bốn người mới nghĩ, lớp vải quấn lấy phi kiếm nổ tung rồi bốn thanh phi kiếm chắn trước mặt.

- Không biết có chống đỡ được không?

Đây là lần đầu tiên cả bốn người đối địch nên có chút hồi hộp. Ánh mắt của họ hết nhìn phi kiếm rồi lại nhìn lốc xoáy đang lao tới.

Lốc xoáy tối đen va chạm với bốn làn kiếm quang khiến cho vang lên một tiếng động. Điều khiến cho cả bốn người không ngờ đó là ánh sáng màu hồng từ thanh kiếm của Lạn Hàng vừa mới chạm vào khiến cho khí âm liền bốc lên. Kiếm quang màu hồng mới xoáy một cái, lốc xoáy liền tan nát khiến cho tro bụi và đất đá rơi xuống.

- Địa Tâm hỏa sát khí. Đây là thanh phi kiếm gì?

Âm thanh của người trong kiệu vừa sợ vừa giận.

Cả bốn người đột nhiên có phản ứng. Thanh Xích Tô của Lạn Hàng ẩn chứa khí Địa tâm hỏa sát dường như là khắc tinh của pháp thuật có khí âm.

Một kiếm có thể ngăn cản được đối phương khiến cho Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng hay Huyền Vô Kỳ đều tự tin hơn.

Huyền Vô Kỳ không lùi mà tiến, nhảy thẳng tới chỗ người trong kiệu. Chỉ mới nhảy hai cái Thiên Thực của y giống như một con rồng bay lượn trong không trong khiến cho mấy chục trượng xung quanh cái kiệu bị một vầng bóng tối vây lấy bởi ánh sáng xung quanh đều bị Thiên Thực của Huyền Vô Kỳ hút hết.

Mặc dù, Huyền Vô Kỳ mới chỉ tới cảnh giới Ngự Kiếm cho nên khoảng cách khống kiếm còn nhỏ đành phải chủ động vọt tới.

- Là Thiên Thực?

Nhìn Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc bám theo sau, rồi lại nhìn vầng bóng đêm, người trong kiệu cười lạnh:

- Các ngươi sử dụng mấy thanh phi kiếm này đúng là lãng phí vật trời.

Sau tiếng cười lạnh của y, một tiếng rít vang lên đồng thời có một cái bóng từ trong bóng đêm lao ra bắt lấy phi kiếm của Huyền Vô Kỳ.

Đó chính là con cương thi đi trước có tên đại Đồng.

Huyền Vô Kỳ cũng không kinh hãi, thúc giục chân nguyên hút lại nhưng y chợt cảm thấy Thiên Thực của mình giống như bị một cái kìm kẹp lấy mà không thể rút ra được.

Mắt thấy phi kiếm của Huyền Vô Kỳ sắp bị đoạt, Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc lập tức hóa thành một tia sáng đen mà chém liên tục lên người đại Đồng. Nhưng chỉ có mấy tiếng động vang lên, còn Lạc Bắc cảm nhận phi kiếm của mình như chém lên tấm thép.

- Đây là Đồng giáp thi.

Lạc Bắc đột nhiên nhớ tới trong một quyển điển tịch mà mình đã xem ở Thục Sơn có ghi lại một vài môn phái có pháp thuật luyện thi. Tuy nhiên trước tiên phải lựa chọn xác chết thích hợp để luyện thành cương thi rồi sau đó sử dụng đan dược và thủy ngân để luyện. Theo thứ tự sẽ luyện thành Thiết thi, Đồng giáp thi, Thi vương và thi thần.

Cái loại pháp thuật luyện thi này khi luyện tới thiết thi thì đao kiếm đã khó làm cho nó bị thương. Còn khi luyện được tới Đồng giáp thi thì sức mạnh rất lớn, thân thể linh hoạt không giống như cương thi bình thường cử động cứng ngắc. Còn luyện tới thi vương và thi thần thì có thần thông phi thiên độn địa. Bây giờ, con cương thi tản ra ánh sáng màu đồng khiến cho ngay cả Tam Thiên phù đồ của Lạc Bắc cũng không chém được, có điều nó không biết bay, chứng tỏ mới chỉ là Đồng giáp thi.

“ Trên điển tịch nói đối phó với Đồng giáp thi tốt nhất là sử dụng Lôi pháp. Nhưng cả bốn người chúng ta không ai biết pháp thuật Lôi. Xem ra phải bỏ qua hai con đồng giáp thi này mà đánh chết người trong kiệu kia.”

“ Dù sao thì Đồng giáp thi cũng không phải là Thi vương hay Thi thần nên không có nhận thức. Nếu mất đi sự khống chế sẽ dễ đối phó hơn nhiều.”

Tam Thiên Phù đồ của Lạc Bắc đứng yên, chỉ trong tích tắc suy nghĩ đó nó liền lao thẳng về phía cái kiệu.

- Cái gì?

Người trong kiệu nhìn thấy Lạc Bắc từ xa ngự phi kiếm một cách linh động như vậy thì thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ngay lập tức một chùm lân hỏa từ trong kiệu đột nhiên bay ra giữa Lạc Bắc và Tam Thiên Phù Đồ.

- Không hay.

Khi lân hỏa chạm phải, Lạc Bắc cảm thấy Tam Thiên Phù Đồ của mình rung mạnh rồi chân nguyên trên nó nhanh chóng giảm đi khiến cho hắn có cảm giác không khống chế được. Vì vậy mà Lạc Bắc thu tay lại. Khi Tam Thiên Phù Đồ về tới tay, ánh sáng màu đen nhạt đi, trên thân kiếm còn có lân hỏa lóng lánh. Chứng tỏ lân hỏa đã khiến cho chân nguyên trên thân kiếm bị giảm đi hơn nửa mà không ngự kiếm được.

- Hóa ra ngươi đã tới cảnh giới ngự kiếm nhưng đang tiếc tu vi quá thấp, lại không có kinh nghiệm đối địch. Nếu ngươi mà dùng phi kiếm có khí Địa Tâm hỏa sát thì còn có chút rắc rối.

Hóa ra người trong kiệu ném ra một dám lân hỏa cũng giống như âm lân sa chuyên bám vào phi kiếm đốt cháy chân nguyên. Loại pháp bảo sử dụng khí âm dơ bẩn để luyện chế này sợ khí Địa Tâm hỏa sát nhưng không sợ Tam thiên phù đồ của Lạc Bắc. Người trong kiệu vừa mới cất tiếng cười, Đồng giáp thi nhảy lên trong không trung vừa mới rơi xuống lại nhảy lên về phía Huyền Vô Kỳ.

Cú húc của con Đồng giáp thi đó ít nhất phải có ngàn cân, chẳng khác nào một tảng đá lớn. Lạn Hàng vốn đã lao ra, thanh phi kiếm màu hồng đang đâm thẳng về phía người trong kiệu nhưng nhìn thấy cảnh như vậy, phi kiếm của gã lập tức đổi hướng chém vào gáy của Đồng giáp thi. Ánh lửa tung tóe ra xung quanh. Xích Tô của Lạn Hàng cắt một miếng ở gáy của con Đồng giáp thi. Lần này khiến cho con Đồng giáp thi có chút e ngại với thanh phi kiếm của Lạn Hàng. Trong nháy mắt nó liền dừng lại, giơ tay chộp một cái ra sau đầu nắm lấy cả thanh kiếm của Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng trong tay.

Cả Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đều thúc giục chân nguyên kéo phi kiếm lại. Cả hai cố tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sắc mặt của Thái Thúc cũng hơi trắng. Nàng không ngờ cả bốn người liên thủ mà vừa đối mặt đã rơi vào thế hạ phong. Ánh sáng trên thanh phi kiếm của nàng tản ra, đồng thời do dự không biết nên chém về phía Đồng giáp thi hay là cái kiệu.

- Lạc Bắc!

Nhưng đúng lúc này, nàng lại thấy Lạc Bắc xông tới, đồng thời kiếm quang màu đen tiếp tục đánh về phía cái kiệu.

Chỉ có điều Tam Thiên Phù Đồ không còn sự linh động như vừa rồi. Hiển nhiên là sau khi chân nguyên trên phi kiếm bị tổn thương hơn nửa đã không thể ngự kiếm được nữa.

Lạc Bắc đánh thẳng vào trong cái kiệu trúc hiển nhiên là không để ý tới Đồng giáp thi mà chặn đánh người trong kiệu. Vừa thấy Lạc Bắc như vậy, Thái Thúc cũng chẳng hề do dự, kiếm quang màu bạc nhanh chóng vọt về phía cái kiệu.

- Châu chấu đá xe! Không biết tự lượng sức mình.

Con Đồng giáp thi đứng sau kiệu rít lên một tiếng rồi vung quyền nện thẳng vào Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc khiến cho nó văng ra. Đồng thời con cương thi cũng tung mình nhảy về phía trước đánh thẳng vào ngực Lạc Bắc, tay còn lại thì bắt lấy kiếm quang màu bạc của Thái Thúc.

Người của Ma gia này chỉ cần phi kiếm của Lạc Bắc nhưng đồng thời ra tay cũng tàn nhẫn không cần biết đám người Lạc Bắc sống chết thế nào.

- Một quyền này không biết có bao nhiêu lực?

Quyền phong của Đồng giáp thi ập tới mặt khiến cho Lạc Bắc gần như không thể thở được.

Đối mặt với một quyền, Lạc Bắc biết mình không thể trốn được vì vậy mà gầm lên, trầm người xuống, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể đồng thời tung ra hai cú đấm. Hắn sử dụng quyền pháp luyện thể của Thục Sơn mà đón lấy nắm tay của Đồng giáp thi.

“ Bốp!”

Đánh bừa một cái, Lạc Bắc bị đánh bay đi tới một trượng mà rơi xuống đất.

- A!

Nhưng cùng với đó người trong kiệu cũng thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Y nhìn thấy Lạc Bắc xoay người một cái rồi đứng lên. Một quyền của Đồng giáp thi phải tới cả ngàn cân, người tu đạo bình thường mà bị một quyền đó thì cũng phải chết. Nhưng không ngờ Lạc Bắc lại có thể chịu được mà hai tay không việc gì. Cùng với đó, kiếm quang màu bạc của Thái Thúc không ngờ cùng chém tới người y.

Ngón tay của Đồng giáp thi cũng rơi xuống đất.

Tân thiên trạm lô!

Thanh kiếm quang màu bạc lao đi, đẩy cái màn trúc văn lên cao khiến cho đám Lạc Bắc nhìn thấy một khuôn mặt đầy kinh ngạc.

Đó là một người trẻ tuổi có khuôn mặt trắng nhợt, không có chân.

Từ uy lực của Đồng giáp thi và pháp thuật cho tới kinh nghiệm đối địch của y đều hơn xa bốn người. Chỉ có điều y không ngờ dược rằng Lạc Bắc lại có sức lực như vậy đồng thời phi kiếm của Thái Thúc không ngờ lại sắc bén tới mức có thể cắt được ngón tay của Đồng giáp thi.

Một lá bùa từ tay y bay ra rồi nổ tung đẩy Tân Thiên Trạm Lô của Thái Thúc sang một bên. Nhưng do liên tục tính sai khiến cho y đã mất tiên cơ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio