Cuối cùng kỳ nghỉ mùa xuân cũng tới, nhân sự ai cũng mong chờ ngày này, Bình Nhi cùng Mộng Dao đặt bàn ở một nhà hàng trong trung tâm để ăn tất niên. Bình Nhi đến sớm nên ngồi uống nước đợi, thật xui xẻo làm sao, ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, người không hề muốn gặp lại xuất hiện. Trình Hải Yến bước về phía cô, cười mỉa mai: "Ôi chao, cô Thư ký đây được mọi người yêu mến, sao lại ăn tất niên một mình vậy?"
Bình Nhi kiềm chế, đứng lên hai tay chống bàn: "Bạn của tôi chưa đến, cảm ơn tổng giám đốc Trình đã quan tâm."
Trình Hải Yến liếc xéo Bình Nhi rồi bỏ đi, Mộng Dao từ xa thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra, vội chạy nhanh về phía Bình Nhi, giày cao gót va vào sàn tạo ra âm thanh lộp cộp: "Có chuyện gì vậy, con nhỏ đó là Yến gì đó ở công ty cậu phải không?"
Bình Nhi gật đầu, tâm trạng cũng bị Trình Hải Yến phá hỏng. Mộng Dao rất tức giận, nhưng cũng cố gắng bỏ qua, thoải mái trò chuyện với Bình Nhi.
"Dạo này cậu với ông chủ Lý sao rồi?"
Bình Nhi xem thực đơn, chỉ tay vào món ăn nói với phục vụ: "Một phần này.", sau đó quay mặt sang trả lời: "Vẫn bình thường."
...
Mộng Dao mới bỏ miếng thịt vào miệng thì thấy bóng dáng Trình Hải Yến lướt qua, cô nuốt vội, đặt đũa lên bàn tay, với lấy tờ khăn giấy lau miệng rồi chạy theo.
Bình Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy cô vội vội vàng vàng cũng đi theo. Trong nhà vệ sinh không có ai, Mộng Dao máu xông lên não, đẩy mạnh vào phía sau lưng Trình Hải Yến khiến cô ta ngã nhào, Bình Nhi giật cả mình, kéo tay Mộng Dao: "Trời đất, cậu đang làm gì vậy?"
"Lấy lại công bằng cho cậu."
Bình Nhi than trời trong lòng, hình ảnh này lâu lắm rồi cô mới thấy lại. Giống như thời còn học Đại học, Mộng Dao ném túi xách vào người Bình Nhi, khoá trái cửa lại. Trình Hải Yến ngồi bệt dưới đất chưa kịp định thần đã bị Mộng Dao túm lấy tóc.
"Cô... Cô là ai..."
Mộng Dao nghiến răng nghiến lợi: "Là bà nội của cô, Bình Nhi hiền chứ tôi thì không. Cô nghĩ bản thân là danh môn thế gia nào mà ức hiếp người khác."
Trình Hải Yến sợ hãi, tuy nhiên ánh mắt nhìn Bình Nhi vẫn còn rất dữ dằn. Mộng Dao thấy thái độ kia đã không suy nghĩ gì mà lấy ngay cây son bị rơi ra lúc ngã của Trình Hải Yến tô mạnh lên môi, lên mặt cô ta.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng có đụng đến Bình Nhi. Nếu không đừng trách.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
2. Tự Do Cuối
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ
=====================================
Trình Hải Yến đẩy Mộng Dao, đứng phắt dậy chạy ra ngoài, chân chỉ mang một chiếc giày cao gót, có vẻ rất kinh hoàng. Bình Nhi như người qua đường, nãy giờ chỉ đứng xem mà không dám lên tiếng.
"Đi, đi xem cô ấy thế nào." - Bình Nhi kéo tay Mộng Dao đang rất máu lửa theo sau Trình Hải Yến.
Trông cô ta rất thảm hại, đang khóc ré lên với ai đó, Bình Nhi bước tới đầu óc bị chấn động ngay tức thời. Mà người kia cũng bàng hoàng không kém, Mộng Dao cũng giật mình nhìn người phụ nữ đang vỗ về Trình Hải Yến kia, gương mặt rất giống, chắc chắn là bố mẹ của Lý Lập Thành.
"Ôi con gái có sao không, sao lại ra nông nổi này." – Người phụ nữ lên tiếng. Trình Hải Yến chỉ tay về phía Bình Nhi: "Là họ, họ đánh con đấy bác." – Cô ta khóc oà lên, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn ngó.
"Mấy người là ai, tại sao lại gây chuyện với nó."
Lý Lập Thành nóng lòng, tiến lại đứng chắn phía trước Bình Nhi: "Đây là... Là thư ký của con. Mẹ bình tĩnh chắc có gì đó hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì chắc chắn là cố tình gây sự với Tiểu Yến." – Mẹ hắn quát lớn, trông bà không phải kiểu phụ nữ dữ dằn nhưng lại rất cương nghị.